961. Sự quan trọng của binh khí hình người
Trên mặt đất, Chiến Luyện dưới kình phong như vậy đột nhiên nhảy lên, hắn kêu lên một tiếng, ngẩng đầu thấy con chim khổng lồ kia dường như phát hiện móng vuốt của mình bị xiềng xích trói chặt, vì vậy nó mang theo người đang trói buộc nó bay lên chuẩn bị bay khỏi Bách Hoa thành.
"Ngăn nó lại, ngăn nó lại!"
Có người ở phía dưới kêu lên, Lạc Phi Phàm nhảy lên, ôm lấy hai chân Chiến Luyện nhưng vô dụng, Lạc Phi Phàm cũng bị nhấc lên khỏi mặt đất, Vân Đào lại ở dưới chân Lạc Phi Phàm, ôm lấy hắn, kéo xuống nhưng ngay sau đó Vân Đào cũng bị nhấc lên.
An Nhiên nhìn vậy, nóng nảy, đây là quái vật gì? Hôm nay nhất định phải lưu nó lại Bách Hoa thành, nếu không để cho loại chim khổng lồ này sinh sôi nảy nở thì lực phá hoại khủng khiếp như thế nào!
Vì thế nàng giang tay ra, phân phó với người chung quanh:
"Nâng tinh hạch đến đây cho ta!"
Ngay sau đó có một dị năng giả lực lượng cất bước chạy tới kho hàng thoáng chốc sau đưa một thùng tinh hạch tới trước mặt An Nhiên.
An Nhiên đã sớm thúc giục một nhánh cây đang gào thét sinh trưởng ở sát cạnh con chim khổng lồ kia, nhánh cây đang chuẩn bị bò lên thân thể con chim kia.
Con chim này giống như điên rồi, vẫy cánh quẫy đạp bay lên bầu trời, nó mở to mỏ phát ra tiếng kêu sắc nhọn, kéo hết đám người ở dưới chân nó bay lên không trung.
Tình huống khá khẩn cấp, đương nhiên Chiến Luyện hiện tại có thể buông tay ra để con chim khổng lồ này bay đi, nhưng sao hắn có thể nhận thua dễ dàng được, vì vậy cũng không chịu buông tay dễ dàng, hắn vẫn luôn thử dùng những con dao nhỏ tạo thành một chuỗi bay chung quay, xuống tay đâm vào thân thể con chim khổng lồ nhằm tìm ra nơi yếu hại của nó.
Nhưng bởi vì lông chim của nó rất dày không thể dễ dàng dùng vũ khí lạnh để gây thương tổn.
Ngay lúc Chiến Luyện đang điều khiển phi dao đâm vào người con chim khổng lồ kia thì đột nhiên truyền tới một tiếng rống to.
"Ta đến đây!!!"
Mọi người ở đây, người thì đánh chim, người thì giục sinh cây cối, người thì sửa chữa lại tấm lưới kim loại, đều nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Bàn Tử vọt ra từ xó xỉnh nào đó, dùng thân thịt mỡ run rẩy trên người nhảy lên ôm lấy đùi Vân Đào.
"Oa ~~~~~"
Oa Oa ở sau lưng An Nhiên ngẩng đầu há to cái miệng nhỏ, phát ra một tiếng cảm thán khoa trương, mọi người thấy Vân Đào, Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện đều bị Bàn Tử túm xuống dưới, con chim kia có vùng vẫy cánh như thế nào cũng không bay lên được, dù có bay cũng không thể bay cao!
Bàn Tử này, binh khí hình người quan trọng như này, rốt cuộc hắn nặng bao nhiêu a?
Mọi người đều kinh hãi trong lòng, ngày thường thật là coi thường Bàn Tử, cũng may không có xảy ra tranh chấp gì với hắn, bằng không chỉ dựa vào thể trọng này, có thể đè bẹp một mảnh người a!
"Bàn Tử, kéo lại!"
Chiến Luyện đặt chân xuống đất, hắn đem xiềng xích trong tay ném cho Bàn Tử sau đó đứng dậy bắt đầu tấn công, cả người hắn run lên, sau lưng hắn, vô số đao nhỏ bay ra ngoài nhằm thẳng vào bụng của con chim khổng lồ kia.
Quả nhiên, đó là điểm yếu của con chim khổng lồ, tuy rằng khá cứng rắn nhưng cũng thành công chặn lại nửa phần công kích của nó.
Điều này làm cho Chiến Luyện thấy được hy vọng, lúc này, nhánh cây của An Nhiên cũng sinh trưởng đủ độ cao, móc lấy thân thể con chim khổng lồ kia, nghiêm mật trói buộc nó, dây mây bắt đầu mọc tràn đến phần đầu của con chim, tìm kiếm con đường chui vào bên trong thân thể nó.
Tiểu Bạc Hà đứng ở sau lưng An Nhiên, lúc này ngẩng đầu lên, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng, đột nhiên con chim khổng lồ phát ra từng hồi tiếng kêu thê lương, tiếng kêu như sóng cuộn vang vọng khắp không trung truyền đi rất xa, sau đó một đống đồ vật màu đo đỏ, rơi ra từ cái đầu khổng lồ của con chim kia.
-------------------------
962. Đàn chim biến dị
Hai cánh của con chim khổng lồ kia thu lại, thân thể khổng lồ của nó rơi thẳng xuống, nện xuống tấm lưới kim loại trên không trung, sau đó bị những nhánh cây ở phụ cận kéo vào rừng cây rậm rạp, rốt cuộc không thấy bóng dáng.
Mọi người vừa mới thở nhẹ một chút, đột nhiên cảm thấy tình huống có gì đó không đúng, ở chân trời phía Nam vang lên sét đánh, rồi tiếng sấm vang lên, gió to nổi lên trong không trung, trên vọng tháp phía Nam vang lên tiếng còi báo động, đây là tiếng còi cảnh báo vang lên không nhiều lắm từ khi thành lập Bách Hoa thành tới này.
Người bên trong thành, bắt đầu nhanh chóng thu thập, người thu quần áo người thu dọn hoa màu, người ôm trẻ nhỏ, sôi nổi trốn vào tầng hầm ngầm, không dám hoạt động trên mặt đất.
Trước hết vọt vào trong tầm mắt mọi người là một con chim khổng lồ, thể tích không kém so với con chim lúc trước, có lẽ còn lớn hơn, lông chim tươi đẹp, trên đỉnh đầu còn có mấy cọng lông dựng thẳng lên như một cái vương miện.
Nó lao đến đây, phía sau còn kéo theo vài con chim khổng lồ thể tích mỗi con đều không nhỏ hơn con chim đầu tiên là bao nhiêu, sau vài con này là một đám chim bay đầy trời, theo đội hình tam giác giống như một tấm màn sân khấu, bay từ chân trời phía Nam tới đây, che hết không trung xanh thẳm.
Con chim đầu đàn lao từ không trung xuống, móng vuốt của nó móc lấy tấm lưới bằng kim loại trên bầu trời, bắt đầu xé nát.
Đám bồ nông biến dị còn bay vòng vòng ở bên ngoài cửa Nam, bắt đầu chui vào bên trong Bách Hoa thành, có con bị tấm lưới kim loại ngăn lại, bị cắt thành những khối thịt nhỏ, có con chui được vào khe hở của tấm lưới bị xé bay vào trong thành, vồ lấy người bên trong.
Dị năng giả lực lượng của Bách Hoa thành có hơn 1 ngàn người bắt đầu xông lên tấn công đám bồ nông biến dị kia, trực tiếp đánh nát đầu của chúng,.
Những người còn ở lại trên mặt đất không tránh né ở dưới tầng hầm phần lớn đều là người đã từng tới chiến trường, trải qua mấy lần sinh tử, cho nên khi đối mặt với trường hợp này, có vẻ đặc biệt hung ác, bọn họ là chiến sĩ của Bách Hoa thành, đi ra ngoài có thể giết người, về nhà có thể khiêng cuốc xuống đất làm ruộng.
Dây leo trên mặt đất bắt đầu sinh trưởng ra những mầm xanh nho nhỏ, thực vật ở Bách Hoa thành, rất ít có thể ăn được máu tươi của sinh vật, bộ rễ của chúng có thể bắt được một chút động vật biến dị dưới nền đất như kiến hay giun gì đó, nhưng đó là bộ rễ ăn, còn mầm xanh thì không a!
Cho nên sau khi đám chim biến dị bị giết, căn bản mọi người không cần suy xét đến việc tiêu hủy thi thể, tất cả đã có thực vật biến dị chúng ăn luôn máu thịt của đám chim kia, thứ phải giải quyết duy nhất chính là lông của đám chim để lại, cái đó mầm xanh không ăn a.
"Các ngươi tránh ra chút nào!!! Cho chúng nếm thử cái này!"
Chiến Luyện hô to, hắn vọt ra từ kho vũ khí, giơ một cái pháo cối trong tay lên, bắn một phát vào con chim khổng lồ đang xé tấm lưới kim loại, đạn pháo nổ tung trên không, An Nhiên nhanh chóng xoay người lại ôm Oa Oa chạy về nhà.
"Nhanh lên, trốn vào!"
Mắt thấy đã có vài con chim khổng lồ vọt được vào bên trong thành, An Nhiên nhét Oa Oa vào trong tầng hầm ngầm, Oa Oa tuy có đi vào nhưng khi ma ma nàng cùng Tiểu Bạc Hà xoay người đi ra ngoài thì nhóc con này mở hé cánh cửa tầm hầm, thả chiếc bóng của mình ra ngoài kẹt cửa, bản thân nàng lại trốn trong cánh cửa tầng hầm trộm nhìn bên ngoài.
-----------------------
963. Đừng làm hỏng Bách Hoa thành
Chiếc bóng của Oa Oa phóng ra những phi dao về phía đám chim biến dị trên bầu trời, gia nhập khí thế chiến đấu hừng hực, Trương Bác Huân mang theo những dị năng giả hệ kim không ngừng sửa chữa tu bổ lại tấm lưới, sau khi Chiến Luyện phóng một quả đạn pháo ra, những phi dao nhỏ chung quanh thân hắn bắt đầu xông thẳng lên trời, ngưng tụ lại thành một tấm màn phóng thẳng vào những con chim khổng lồ đang bay lượn trên không.
Lạc Phi Phàm mang theo nhóm dị năng giả hệ hỏa giết đỏ cả mắt, họ phóng những hỏa cầu lên không trung đụng vào đám chim biến dị liền nổ tung, sau đó thi thể chúng mang theo tàn lửa rơi xuống, rơi vào trong rừng rậm biến dị, rơi cả trên nóc nhà của Bách Hoa thành, và rơi xuống cả đồng ruộng.
"Lạc Phi Phàm, ngươi khống chế lửa một chút đi? Đừng làm hỏng Bách Hoa thành!"
Thực vật của An Nhiên cũng bị liên lụy, nàng đứng trong sân nhà mình nhảy dựng lên rống to với Lạc Phi Phàm, nhưng Lạc Phi Phàm giết đỏ mắt rồi, nơi nào quản những thứ đó, hắn lại tạo ra một hỏa cầu phóng lên không trung giống pháo hoa a!
Còn may Triệu Như không trốn vào trong tầng hầm, nàng mang theo một tiểu đội dị năng giả hệ thủy, cùng với đội bảo vệ dị năng giả lực lượng bắt đầu dập lửa khắp nơi, ngẫu nhiên có vứt ra một thủy cầu bao lấy đầu con chim khổng lồ, cản bước nó.
Nhưng bởi vì tình hình chiến đấu quá phức tạp, phòng ở trong Bách Hoa thành không thể tránh khỏi việc bị phá hủy, bị đám chim biến dị phá hủy, bị dị năng lan đến, tạo thành thương tổn, rất nhanh những phòng ở phía Nam không sai biệt lắm đều bị hủy hoại.
Những con bồ nông biến dị không ngừng chui vào Bách Hoa thành, những con chim khổng lồ trên bầu trời cũng kéo theo tấm màn khổng lồ kia tới, đàn chim hoàn toàn che đậy lấy Bách Hoa thành sau đó chúng bắt đầu bay về phía Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại.
Hai căn cứ đã sớm quan sát những dị tượng trên không trung, và làm tốt những chuẩn bị cho chiến đấu.
Nhưng vì diện tích của 2 căn cứ bọn họ quá lớn, không có cách nào tạo một tấm lưới kim loại bao quanh toàn căn cứ giống như Bách Hoa thành, bởi vì dù có chuẩn bị tốt tấm lưới kia thì không thể bao phủ đều hai căn cứ được, vẫn sẽ bị đám chim biến dị này phá hỏng.
Bách Hoa thành có thể thủ tới bây giờ là vì địa hình hẹp dài, hai bên cây cối lại che trời, một khi tấm lưới bị phá hỏng thì dị năng giả hệ kim cũng có thể sửa chữa tu bổ lại một cách nhanh chóng.
Cho nên hai căn cứ bọn họ bỏ qua việc tạo tấm lưới kim loại ở trong không trung, bọn họ kéo còi cảnh báo, an bài cho nhóm lão nhược bệnh tàn dựng chạy vào trốn trong tầm hầm ngầm.
Trên thực tế, hai căn cứ bọn họ đã sớm noi theo Bách Hoa thành, đào rất nhiều tầng hầm ngầm khi chim biến dị tới, trên mặt đất chỉ còn lại những người có sức chiến đấu, từng người từng người kiếm tìm sự che chắn rồi bắn lén tiêu diệt dần đám chim biến dị.
Bởi vì số lượng của đàn chim biến dị quá nhiều, thịt người trên mặt đất lại quá ít, chúng bay từ Nam đến Bắc không tìm được đồ ăn nên chỉ có thể tiếp tục bay về phía Bắc, người của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại còn chưa triển khai được khí thế chiến đấu hừng hực thì mấy cái thế lực lớn ở phía Bắc này bắt đầu đã chịu tao ương.
Lúc này, nào còn người nhớ rõ việc tìm Bách Hoa thành gây phiền toái a, ốc còn không mang nổi mình ốc, lúc trước bọn họ chỉ biết xây tường vây của mình, càng đắp càng cao đầy giống như Bách Hoa thành phát triển hầm ngầm?
Hiện tại muốn đào hầm cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể trốn vào trong phòng, cùng thế lực chim chóc bên ngoài triển khai đấu tranh.
Phương Bắc lại gặp phải một đợt thương vong vô số, ngược lại Bách Hoa thành là nơi đầu tiên gặp phải đàn chim biến dị này lại là nơi mà nhân số tử thương bằng 0.
--------------------------
964. Tinh hoa của Phấn hoa
Mà khi đàn chim biến dị tạo thành tử thương vô số, mọi người mới ý thức được một vấn đề phi thường nghiêm trọng.
Một khi bị móng vuốt của đàn chim biến dị hay là mỏ của chúng cào bị thương cũng có khả năng bị cảm nhiễm virus tận thế, hơn nữa rất nhanh sẽ biến hóa thành tang thi.
Điều này không thể nghi ngờ là dậu đổ bìm leo đối với nhân loại đang giãy giụa tìm cách sinh tồn ở mạt thế, vốn dĩ virus vốn đang được khống chế ở phương Bắc, nếu ai có bệnh trạng cảm mạo gì đó đã bị mọi người cách ly.
Nhưng hiện tại móng vuốt của động vật biến dị có virus tận thế làm cho nhân loại cơ hồ cảm thấy tuyệt vọng.
Phấn hoa đã trở thành một cọng rơm cứu mạng duy nhất của bọn họ ở mạt thế.
Lúc trước rất nhiều căn cứ đem những người cảm nhiễm virus tận thế tách ra với những người không nhiễm virus, vì sợ những người không bị nhiễm virus sẽ bị Phấn Hoa ảnh hưởng cắt đứt con đường tinh anh hóa.
Nhưng sau khi đối mặt với một hồi chiến đấu với đám chim biến dị, cơ hồ mỗi người đều bị thương, vì thế có người sợ chính mình hoặc người trong nhà không khống chế được virus trong cơ thể đã lén lút thu mua tinh hoa Phấn hoa của Bách Hoa thành.
Đầu tiên đặt hàng với số lượng lớn là căn cứ Thời Đại, họ đã chứng kiến thông qua Trần Triều Cung, từ một người bệnh cảm nhiễm virus tới bên bờ vực tử vong, chỉ uống một giọt tinh hoa Phấn Hoa, sau dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Có người của căn cứ Thời Đại làm thực nghiệm chứng minh sau khi ăn tinh hoa Phấn hoa không chết người, vì thế tinh hoa Phấn hoa đột nhiên bán chạy.
Sau đó số lượng tinh hoa vốn tồn kho giờ thành một lọ khó cầu, dù có trả giá cao bao nhiêu cũng không có người bán.
Vốn dĩ Bách Hoa thành nghiên cứu ra thứ này vì phương tiện cho những cao thủ du tẩu ở bên ngoài, dù bọn họ ở bên ngoài bị thương cũng có thể thanh trừ virus tận thế trong cơ thể, cho nên giá cả không có khả năng thấp, số lượng chế tạo ra cũng không nhiều.
Phải biết rằng một bình nhỏ 10ml phải chiết xuất từ hơn 1000 bông Phấn hoa, một giọt Phấn hoa có công hiệu thần kỳ đẩy lùi được thi hóa, hơn nữa còn có thể dùng như một loại nước hoa, khi bôi lên người không chỉ thơm mà còn tương đương như là một đóa Phấn hoa di động.
Lúc trước tinh hoa Phấn hoa bị mọi người ghét bỏ muốn chết, dần dần mọi người biết chỗ tốt của nó nên đơn đặt hàng Phấn Hoa giống như tuyết mùa đông bay về Bách Hoa thành.
Triệu Như là phủi tay, không có!
Về sau cũng không có khả năng cung ứng nhiều, Bách Hoa thành chỉ có thể đưa ra định mức không thể sản xuất tràn lan.
Nói cách khác, tinh hoa Phấn hoa chỉ cung cấp cho hộ khách cao cấp! Nhưng căn cứ nhỏ thì nên ngừng nghỉ đi, ngoan ngoãn mua Phấn Hoa với giá cao đi.
Lại nói đàn chim biến dị tạo thành rất nhiều thương tổn đối với những căn cứ ở phía Bắc.
Bách Hoa không có người chết, mặc dù có chết chỉ cần không bị đám chim biến dị ăn thịt đến thân thể rơi rớt tan tác thì vẫn có khả năng cứu sống.
Khi đối phó với đám chim biến dị, mọi người ở Bách Hoa thành đã tổng kết ra một chút ít kinh nghiệm.
Bọn họ đã đan lại tấm lưới trên không trung bền chắc như sắt thép, phía trên thiết trí rất nhiều móc câu sắc bén tinh xảo, bởi vì hấp thụ kinh nghiệm lúc trước, những con chim khổng kia không phải thích móc tấm lưới kia hay sao? Vì thế thiết trí thêm một ít bẫy rập lên tấm lưới trên không trung bao trùm lấy Bách Hoa thành, móc lấy móng vuốt của chúng làm chúng một khi đã rơi xuống thì trong khoảng thời gian ngắn không thể dễ dàng rời đi lãnh thổ trên không của Bách Hoa thành được.
---------------------
965. Để sống tâm thực mệt
Chỉ cần đám chim biến dị phá hỏng lưới sắt sẽ bị cuốn lấy, như vậy sẽ để cho người trong Bách Hoa thành có thời gian đối phó với chúng, mặc kệ là dùng pháo cối oanh tạc hay dùng phi đao đâm chúng, hoặc trực tiếp cách không lấy vật, lấy ra tinh hạch hoặc bộ não của chúng, thậm chí có thể dùng dây mây quấn quanh thân thể chúng rồi kéo vào trong rừng rậm ăn tươi nuốt sống.....
Thủ đoạn như thế nào đều tốt, tóm lại người của Bách Hoa thành dùng bản lĩnh của mình để giữ nhà, không để những con chim khổng lồ kia làm bị thương số dân cư ít ỏi không nhiều lắm của mình.
Những thành thị ở phương Bắc bắt đầu kéo ra đám súng ống đạn dược, triển khai liều chết vật lộn với đám chim biến dị trong không trung.
Bởi vì nói thật, loại chim biến dị này không thể dùng dị năng để đánh, bởi vì trừ phi mỗi người đều là dị năng giả cấp cao như Bách Hoa thành nếu không dị năng của bọn họ không thể phóng ra tới độ cao như vậy được, cũng có người suy nghĩ biện pháp dùng dị năng từ trên cao, nhưng thường thường sẽ kinh động đàn chim rồi bị chúng vây công tiêu diệt.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là sử dụng vũ khí nóng với lực sát thương lớn, trực tiếp dùng đạn pháo đánh chúng tan tác.
Nhưng mà như vậy, số vật tư súng ống đạn dược của mỗi căn cứ đều giảm nghiêm trọng, vượt qua sự tập kích lần này không biết còn có đủ vật tư để đối phó với lần công kích tiếp theo hay không.
Mà Bách Hoa thành tại đợt tập kích này, trừ lúc Chiến Luyện lấy ra một khẩu súng cối, cơ hồ số đạn dược súng ống kia không bị nhúc nhích qua, là nơi tiếp giáp đầu tiên giữa phía Nam và phía Bắc là nơi bị đàn chim biến dị tập kích đầu tiên nhưng Bách Hoa thành đã trở thành nơi duy nhất không có bất luận người nào bị thương vong.
Nhóm chuyên gia còn có thời gian tự hỏi làm thế nào vừa nhanh ổn định hoàn cảnh vừa có thể đánh tiểu quái thú, vì vậy đã nghĩ ra cách sau khi đàn chim biến dị kia quá cảnh họ thông điện lên tấm lưới kim loại!
Không sai, dù sao điện năng của Bách Hoa thành cũng dùng không hết, đám trẻ nhỏ dù nghịch ngợm cũng sẽ không bò lên cao đi sờ tấm lưới kim loại kia, vì thế trên không trung của Bách Hoa thành, thông điện 24/24 giờ.
Nếu lại có chim biến dị tới, trước nếm thử chút điện năng đi, chờ mọi người ở dưới chậm rì rì ăn cơm xong, mới đi ra đối phó với chúng, thời gian kia cũng để cho người già trẻ nhỏ cùng thai phụ thu thập tốt mọi thứ, một đám đâu vào đấy rút lui xuống tầng hầm ngầm.
Nhưng mỗi người từ trong tầng hầm đi ra nhìn thấy phòng ở của mình vừa mới dựng lại bị phá hỏng sau khi lũ chim quá cảnh, vẫn là có chút sốt ruột a.
Tiếng kêu rên vang lên khắp nơi, người Bách Hoa thành luôn phải sửa chữa nhà cửa để sống tâm thực mệt.
Có người chịu không nổi việc luôn phải sửa nhà mỗi ngày đã chạy tới trước mặt nhóm chuyên gia khóc lóc kể lể, gia nghiệp tích cóp rất lâu cơ hồ khuynh tâm tận lực vì ngôi nhà này, cống hiến toàn bộ nhiệt huyết đã bị từng đợt từng đợt chim biến dị tràn qua biến thành như vậy, làm cho bọn sống như thế nào a a a a?
Nhưng nhóm chuyên gia thì có biện pháp như thế nào? Không thể làm bọn người Chiến Luyện với Lạc Phi Phàm chống cự nhẹ nhàng chút đi?
Đây là một nan đề, hiện giờ người của Bách Hoa thành không lên mạng, mà việc sửa nhà, xây dựng nhà cửa kiên cố như thế nào đã trở thành tâm điểm của bọn họ, lúc chạng vạng bọn họ luôn tốp năm tốp ba tụ tập ở trên quảng trường, bắt đầu thảo luận làm sao để trùng kiến lại gia viên.
Mỗi ngày mọi người sửa sang lại phòng ốc bị phá hỏng còn có số cây lương thực cũng bị hủy hoại không ít, bất quá cũng không quan trọng, chỉ cần có dị năng giả hệ mộc, lương thực có thể nhanh chóng được giục sinh.
------------------------
966. Phái đám nhỏ lên sân khấu
Chủ yếu là hơn một nửa phòng ốc đều bị hủy hoại, sửa chữa cái này rất phí thời gian, nhưng nếu đã bị hủy hoại chỉ có thể một lần nữa xắn tay áo lên xây dựng lại càng kiên cố hơn.
Vào đêm, trên quảng trường mọi người đang thảo luận nhiệt tình về phòng ở của mình nên xây dựng lại thế nào, lắp cơ quan gì không, nhưng không đợi mọi người thảo luận được ra chương trình gì thì tiếng còi báo động ở cửa Nam lại vang lên, có người chạy từ cửa Nam tới, giơ tay múa máy nói:
"Không tốt rồi, không tốt rồi, mọi người mau tới, chim biến dị lại tới nữa!"
"Lại tới nữa sao?"
"Còn không đủ sao?"
Mọi người bắt đầu la mắng, người vừa mới bò ra từ tầng hầm lại ôm trẻ nhỏ, lại chống quải trượng đi về tầng hầm ngầm, đám chiến sĩ thì cố lấy sĩ khi, nắm chặt tay chuẩn bị bắt đầu một vòng chiến đấu mới, mà phòng ở rách nát thì vẫn chỉ có thể để chúng rách nát như vậy.
Nhưng lần này đám chim biến dị tới không phải đợt chim với hình thể khổng lồ, chúng ong ong ong xoay quanh trên bầu trời, đám chim này giống như chim ruồi biến dị, thân thể chúng rất nhỏ có thể lách qua những ô vuông của lưới điện bên trên.
"TMD, lớn không chiếm được tiện nghi giờ phái nhỏ lên sân khấu a!"
Chiến Luyện mắng một câu rồi tạo thành một chuỗi những phi dao xoay vòng bay lên, nhưng hiệu quả rất nhỏ, đám chim ruồi kia rất nhỏ trốn thoát rất nhanh, Chiến Luyện giương giọng hô:
"Phi Phàm, phóng biển lửa đi."
Vừa dứt lời, Lạc Phi Phàm phóng một mảnh lửa lên trên đỉnh đầu mọi người, quả nhiên là hữu hiệu, đám chim ruồi kia nhảy vào biển lửa biến thành tro tàn, vì vậy những dị năng giả hệ hỏa khác cũng noi theo, phóng lửa lên đỉnh đầu, nhưng không quá gần với lưới điện.
Nhưng rất nhanh, phương thức này không ổn, số lượng của đám chim ruồi kia quá nhiều, chúng vọt vào biến lửa, bị thiêu thành tro rơi xuống quá nhiều tạo thành một màn bụi mù màu đen phiêu đãng trong thành.
"Đừng đốt nữa, bị các ngươi hun chết!"
Có người chạy vội từ đường nhỏ ra la lớn.
"An Nhiên, dùng thực vật đi, che chắn trên không trung bằng không chúng ta bị hun, ngạt thở đến chết."
"Nóng, nóng chết ta!"
"Ai nha, đây còn chưa tới mùa hè đâu, đã nóng như vậy, sống không nổi nữa a."
Có người vừa kêu vừa phóng dị năng lên trời, còn có người vừa cởi quần áo, chỉ mặc độc có cái quần cộc, thân thể đầy mồ hôi.
Một người cởi như vậy thật không có gì, nhưng toàn thành cởi nha vậy thì ..... trong nháy mắt, toàn bộ Bách Hoa thành nơi nơi đều có thể nhìn thấy dị năng giả mặc quần cộc để đánh quái thú.
"Xác thật cứ đốt như vậy cũng không phải biện pháp."
Ở nơi xa, An Nhiên đứng ở trong sân thủ cửa vào tầng hầm nhà mình lầm bầm lầu bầu, trong đầu tìm kiếm biện pháp có thể giải quyết được đám chim nhỏ biến dị này, tìm tìm, nàng tìm được một loại thực vật biến dị.
Thực vật kia có một phiến lá to rộng, nếu An Nhiên chia cho nó chút năng lượng dị năng, bồi dưỡng nó, phiến lá kia không chừng có thể lớn hơn nữa.
Vì thế An Nhiên cúi đầu, ho khan một tiếng bắt đầu điều động năng lượng cho thực vật có phiến lá to rộng kia.
Thực vật bây giờ đã hoàn toàn thoát ly sự hiểu biết của con người đối với chủng loại thực vật, lá của thực vật biến dị kia có chút giống với lá chuối tây, nhưng phiến lá của nó to với rộng hơn gấp mấy lần so với lá chuối tây, mặt trên của lá có rất nhiều gai nhọn, nó thuộc chủng loại của sự kết hợp giữa Cầu Gai Béo và Nhục Hoa.
----------------------
967. Chiến Luyện bị thương
Thực vật biến dị rậm rạp quá mức, trong đó có tồn tại sự cạnh tranh, cho nên chúng đều thích dựa vào bên người An Nhiên, bởi vì cách nàng càng gần thứ năng lượng chúng nó thích càng nhiều.
Nhưng thực vật biến dị phát triển không dựa vào năng lượng của An Nhiên, dị năng của nàng chỉ có thể làm chúng nghe nàng sai bảo, thực vật biến dị muốn lớn mạnh chỉ có thể dựa vào ăn huyết nhục.
Vì thế điều này vừa lúc tiện nghi thực vật có phiến lá to kia, chim ruồi biến dị chẳng những nhỏ, da lông của chúng rất giòn, không cần dùng chút lực nào cũng có thể ăn chúng, phiến lá to rộng của thực vật biến dị chỉ cần cuộn một cái có thể quấn vô số con chim ruồi biến dị.
Thậm chí không cần cuốn, những con chim kia chỉ cần đụng vào bề mặt phiến lá đã bị một rừng gai nhọn bên trên chọc vào thân thể hút lấy huyết nhục
Dần dần, phiến lá biến dị kia nếm ngon ngọt từ chim ruồi biến dị, rất nhanh sinh trưởng che khuất toàn bộ Bách Hoa thành, một phiến lá to rộng mở ra có thể che hết một tòa nhà, cái này tốt nha, người Bách Hoa thành không cần phiền não làm sao để sửa chữa nóc nhà nữa, dứt khoát để phiến lá biến dị kia thành nóc nhà của mình là được.
Tình thế bên ngoài càng lúc càng khẩn trương, chim ruồi biến dị quá cảnh, Bách Hoa thành còn chưa thu được tin tức con số thương vong ở bên ngoài thì lại có từng đợt từng đợt chim biến dị thổi quét tới từ phương Nam.
Mà vào lúc này, Chiến Luyện bị thương.
Khi An Nhiên thu được tin tức thì sợ tới mức hồn vía lên mây, nàng vốn đang chỉ huy phiến lá biến dị rậm rạp kia che lên đỉnh nóc của nhà mình thì nghe được người chạy tới kêu to, Chiến Luyện bị thương, ngay lập tức nàng chạy ra bên ngoài.
Bình thường hắn chẳng bao giờ bị thương, mặc dù có chạy nhảy như thế nào, Chiến Luyện thân là dị năng giả hệ kim, cho nên đao thương bất nhập, vì vậy đây là lần đầu An Nhiên nghe tin Chiến Luyện bị thương, trực giác nói cho nàng Bách Hoa thành tao ngộ tai nạn gì đó chưa từng có.
Nàng như phát điên chạy trên con đường dẫn tới chỗ Chiến Luyện, xuyên qua cỏ dại hỗn loạn, đám hoa tươi tốt với cây cối cùng bóng người rậm rạp, nàng thấy được Chiến Luyện đang ngồi dưới đất, khắp mặt hắn là mồ hôi lạnh.
Hiện giờ Bách Hoa Thành nhìn thoáng qua không khác gì rừng núi hoang vắng, thực vật tràn lan bao phủ lên khắp đường phố, toàn thành đều là thực vật biến dị vì phòng ngừa đám chim biến dị bất thình lình tập kích.
Chiến Luyện ngồi trên một mảnh Phấn hoa màu hồng nhạt, thỉnh thoảng có mấy đóa hoa nhỏ màu đen, hắn đang che phần chân lại, toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, nhận lấy chiếc kéo Lạc Phi Phàm đưa cho, cắt ống quần của mình ra, nhìn về mắt cá chân, một mảnh sưng đỏ.
Mọi người tách ra một con đường cho An Nhiên đi qua, An Nhiên đi tới bên người Chiến Luyện, có người giải thích với An Nhiên:
"Cũng không phải chim biến dị công kích hắn, Chiến Luyện nhảy lên một cái, đột nhiên ngồi xổm xuống, sau đó chân hắn thành như vậy."
An Nhiên gật gật đầu, đi tới trước mặt Chiến Luyện, nhìn khuôn mặt hắn, hắn ngẩng đầu, trên trán mồ hôi lạnh toát ra, hắn vẫn cười cười trấn an An Nhiên.
"Không có việc gì, chân còn có tri giác."
Hôm nay hắn không mặc đồ tác chiến, bởi vì thời tiết quá nóng, mỗi ngày lại đánh nhau với đám chim biến dị trong không trung, đồ tác chiến đều hôi chết khiếp, mấy ngày nay không nói Bách Hoa thành đại chiến toàn thắng nhưng phòng thủ cũng khá thích đáng, cho nên sau khi Chiến Luyện tắm rửa một cái, liền cởi đồ tác chiến, mặc một chiếc quần vải màu xám cùng đôi giày vải bạt.
Hắn cảm thấy mặc vậy rất mát mẻ nhưng lại không nghĩ Bách Hoa thành vốn thập phần an toàn này, dưới chân lại có thứ nguy hiểm như vậy.
------------------------
968. Tốc độ lây lan phi thường nhanh.
An Nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Chiến Luyện, nghiêng đầu, thấy được bên cạnh người hắn sinh trưởng một đóa hoa nhỏ màu đen, vì thế trong lòng có chút rõ ràng, cũng thập phần tức giận, không nghĩ nhiều duỗi tay ra, muốn ngắt hoa hành của đóa hoa màu đen kia ra.
Nàng vừa cầm vào hoa hành của nó thì một cỗ đau đớn nóng rát từ lòng bàn tay An Nhiên truyền ra, nàng cả kinh, độc tính của đóa hoa này mạnh mẽ như vậy sao, nàng cũng sẽ bị thương a, vì thế lập tức buông hoa hành của đóa hoa nhỏ màu đen kia ra.
Nhưng trước tới giờ Bách Hoa thành không có loại hoa này? Mặc dù có nhưng chúng cũng chỉ sinh trưởng bên Phấn hoa ở mảnh ruộng thực nghiệm, không sinh trưởng bừa bãi như vậy.
"Không có việc gì, đụng tới loại hoa màu đen này chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi."
An Nhiên yên lặng thu tay lại, nắm chặt lấy lòng bàn tay nóng rát, không để người khác phát hiện sự khác thường, nhưng Chiến Luyện lại duỗi tay tới, bàn tay dày rộng của hắn nắm lấy tay nàng, An Nhiên ngẩng đầu nhìn Chiến Luyện, Chiến Luyện lại cười với nàng, nàng cũng cười với hắn một cái.
Sau đó An Nhiên đỡ Chiến Luyện chậm rãi trở về nhà mình, vừa mới dàn xếp Chiến Luyện xong thì Lưu Toa Toa cùng Triệu Như đã bay nhanh vào nhà, hai người vừa thu được tin tức Chiến Luyện bị thương, nên muốn tới xem tình huống Chiến Luyện như thế nào, Chiến Luyện lại xua xua tay, ngồi dưới mái hiên chỉ vào An Nhiên, nói với Lưu Toa Toa và Triệu Như:
"Trước tiên xem vợ của ta đã, tay nàng cũng bị thương, ta không có việc gì."
Triệu Như nhanh chóng đi qua, mở bàn tay của An Nhiên ra nhìn bàn tay vừa đỏ vừa sưng của nàng, hai tròng mắt mang theo sự trách cứ hỏi An Nhiên:
"Làm sao vậy? Sao đột nhiên ngươi lại bị thương."
"Ta chạm vào loại hoa màu đen."
An Nhiên nhún nhún vai, loại hoa màu đen kia lúc trước chưa từng xuất hiện tại Bách Hoa thành cho nên không làm mọi người chú trọng nó, An Nhiên cũng chỉ nói với Triệu Như thoáng nghiên cứu nó, cũng không đem quá nhiều tinh lực tiêu tốn ở loại hoa màu đen này.
Nhưng hiện tại, hiển nhiên, loại hoa màu đen này bắt đầu xuất hiện với diện tích lớn như vậy ở Bách Hoa thành, mà căn cứ theo nghiên cứu đã chứng minh loại hoa này không được chạm vào nó, tuy rằng nó mọc liền cành với Phấn hoa nhưng nó không tản ra mùi thơm giống Phấn hoa mà ai chạm nó thân thể lập tức sẽ bị sưng đỏ tê liệt.
An Nhiên thấy mắt cá chân của Chiến Luyện sưng đỏ cũng không phải ngoại thương, đại khái chính là vì hôm nay hắn đi giày vải và tất, lộ mắt cá chân ra bên ngoài, cho nên không cẩn thận quét chân vào loại hoa màu đen này, vì vậy mới làm cho mắt cá chân sưng đỏ.
"Nga, vậy không sao, sau khi chạm vào loại hoa màu đen này, qua mấy ngày bệnh trạng sẽ biến mất."
Triệu Như nhẹ nhàng thở ra, Lưu Toa Toa cũng không cần trị liệu cho An Nhiên, loại hoa kia dùng độc tính của nó tạo thương tổn cho cơ thể con người, cho nên dị năng trị liệu của Lưu Toa Toa vô dụng với nó, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng vài ngày là tốt rồi.
"Trong quá trình điều dưỡng, không cần dùng bất luận bộ phận cơ thể nào của mình chạm vào thân thể người khác, miễn cho lây bệnh cho người khác."
Đây là thành quả thứ nhất sau khi Triệu Như nghiên cứu đóa hoa màu đen kia, sau khi bị nhiễm độc, độc tố bên trong cơ thể sẽ được mùi thơm của Phấn hoa ức chế, sau đó chậm rãi bị kháng thể của cơ thể thanh trừ ra ngoài cơ thể.
Nhưng trong quá trình thanh trừ, người bệnh ngàn vạn lần không nên dùng bất cứ bộ vị thân thể nào tiếp xúc với làn da của người khác, mặc dù nơi không bị sưng đỏ cũng không được, bằng không những người xui xẻo bị chạm vào, làn da sẽ có độc, lại tiếp xúc với người khác độc tố sẽ lại khuếch tán tiến vào trong cơ thể người kia.
Tốc độ lây lan phi thường nhanh chóng, cơ hồ là một loại khuếch trương lây lan.
------------------------
969. Bởi vì Phấn hoa đã bị diệt trừ trước Hắc hoa
Như vậy xem ra, nghiên cứu của Triệu Như đã có một bước đột phá mang tính tiến triển, trong lúc nàng nói những việc cần chú ý với An Nhiên và Chiến Luyện, đột nhiên An Nhiên lại trầm mặc, cúi đầu, hai tròng mắt xuất thần nhìn chằm chằm xuống viên gạch lát dưới sân.
"Vợ à, vợ ơi, ngươi đang suy nghĩ gì?"
Chiến Luyện ngồi dưới mái hiên là người đầu tiên phát hiện An Nhiên đang ngẩn người, hắn duỗi tay muốn kéo lấy cánh tay không bị thương của An Nhiên, nhưng lại nhớ lời Triệu Như nói, liền thu tay về, khuôn mặt tràn ngập lo lắng dò hỏi.
An Nhiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, nhíu mày nói:
"Ta đang suy nghĩ lời Trần Triều Cung nói, hắn nói Hắc hoa có độc, thuyết minh căn cứ bắt hắn kia đã biết loại hoa màu đen này có độc, nhưng hiển nhiên đối phương không muốn làm hắn chết, vậy ngươi nói đi, ai sẽ luyến tiếc khi hắn chết?"
"Ba ba của hắn, Trần lão tướng quân đi, căn cứ Kim Môn cũng có thực lực để làm điều này, đi trước chúng ta một bước nghiên cứu ra Hắc hoa có độc, sau đó bọn họ phát hiện Trần Triều Cung không thể cứu sống được khi ở căn cứ Kim Môn, vì thế mang theo ngựa chết biến thành ngựa sống, đưa Trần Triều Cung về Tiểu Chu thành."
"Cho nên có thể nói, căn cứ Kim Môn đã nuôi trồng đào tạo ra Hắc hoa đúng không?"
An Nhiên ngẩng đầu, hơi hơi cau mày, nhìn Bách Hoa thành, nàng là người trồng hoa, tất nhiên nàng biết số lượng Hắc hoa có thể sinh ra thưa thớt hơn rất nhiều so với Phấn hoa, cho nên căn cứ Kim Môn đã đi trước Bách Hoa thành một bước, họ biết Hắc hoa có độc, nói theo cách khác, căn cứ Kim Môn cũng đã đào tạo ra được không ít Phấn hoa đi.
Trên đời này, thật sự có căn cứ có thể đào tạo ra được Phấn hoa a, kỳ tích, thật là kỳ tích.
Triệu Như tiếp tục châm chọc nói:
"Hơn nữa, các ngươi có nghĩ đến không, sở dĩ căn cứ Hoa Hải toàn thành bị luân hãm, có thể căn bản không phải Phấn hoa phá hủy kháng thể trong cơ thể mới làm cho toàn thành biến thành tang thi mà là do Hắc hoa sinh trưởng cùng Phấn hoa, người của căn cứ Hoa Hải đụng chạm vào, trong khoảng thời gian ngắn độc tố bị lây lan nhanh chóng."
"Nhưng vô luận tốc độ lây truyền có nhanh như thế nào thì độc tính của Hắc hoa chỉ làm bộ vị của người tiếp xúc với nó sưng đỏ vài ngày, không thể làm người khác biến thành tang thi a."
Lưu Toa Toa đặt câu hỏi, trên mặt đầy sự hiếu học.
Mà trong lúc này An Nhiên suy nghĩ cẩn thận đột nhiên chỉ ra một điểm mấu chốt:
"Các ngươi có nhớ không? Lúc căn cứ Hoa Hải đoạt được Trần Triều Cung, toàn thành bọn họ triển khai vận động diệt trừ bộ rễ thực vật dưới nền đất?"
"Ta nhớ rõ, khi đó không phải nói, người căn cứ Hoa Hải sợ bị ngươi khống chế hay sao? Cho nên bọn họ giống như bị điên đào ba thước đất rút hết rễ thực vật dưới chân lên."
Lưu Toa Toa không rõ nguyên nhân quay đầu nhìn về phía Triệu Như, hỏi một cách thiên chân:
"Nhưng cái này thì có quan hệ gì với Hắc hoa?"
"Bởi vì Phấn hoa bị diệt trừ trước Hắc hoa."
An Nhiên trầm tư, nói ra suy đoán trong lòng.
"Vì thế người đụng chạm vào Hắc hoa bị trúng độc, lại không có Phấn hoa ức chế, vì thế độc tố của Hắc hoa hoành hành ngang ngược trong thân thể họ, làm chút chuyện như phá hỏng kháng thể ....."
"Căn cứ theo nghiên cứu, đích xác Hắc hoa có thể làm cho cơ thể không khỏe! Kháng thể có bị phá hỏng hay không thì chúng ta còn chưa nghiên cứu ra được, nhưng khẳng định căn cứ Kim Môn đã nghiên cứu ra tới, nhưng họ không nói ra a."
Triệu Như bồi thêm một câu, vì vậy trên cơ bản mọi chuyện đã hoàn toàn rõ ràng, cho tới này, những căn cứ bên ngoài kia luôn lấy chuyện căn cứ Hoa Hải bị hủy diệt toàn thành đổ lỗi lên Phấn hoa, nói Phấn hoa phá hủy kháng thể của nhân loại.
----------------------------
970. Sự nguy hại của Hắc hoa
Càng sâu hơn là bọn họ đem cừu hận nhằm thẳng vào An Nhiên, nói An Nhiên chế tạo ra Phấn hoa, làm toàn bộ căn cứ trên thế giới này mất đi kháng thế vân vân và mây mây....
Trên thực tế kháng thể của cơ thể vẫn luôn còn nhưng người của căn cứ Hoa Hải tự mình tìm đường chết, diệt trừ Phấn hoa sau đó bị độc tố của Hắc hoa khuếch tán, điều này không có chút quan hệ nào với Phấn Hoa hay An Nhiên cả.
Mà căn cứ Kim Môn biết Hắc hoa có độc, nhưng họ ngậm miệng không nói, khiến cho thế nhân hiểu lầm An Nhiên cùng Phấn hoa, để An Nhiên hứng chịu cừu hận của toàn bộ mọi người.
Một nước cờ hay a.
Chiến Luyện ở một bên nghe vậy cau mày nhìn Triệu Như nói:
"Đáng tiếc không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của vợ ta, Triệu Như, chỉ có thể phiền ngươi nhanh chóng nghiên cứu, mau chóng tìm ra những căn cứ lý luận để trả lại sự trong sạch cho vợ ta."
"Không cần!"
An Nhiên cười lạnh.
"Ta cảm thấy bây giờ cũng tốt, có một số việc không thể bị căn cứ Kim môn nắm mũi dắt đi, ngươi càng giải thích càng tỏ vẻ mình chột dạ, ngươi nói càng nhiều trong mắt người khác càng nhiều sơ hở, bị bôi nhọ thì thế nào? Bị người hiểu lầm thì sao? Ta lại không cần dựa vào họ để sống."
Thế nhân truy phủng An Nhiên cũng tốt, cừu hận nàng cũng được, nàng ở đây, không lấy của bọn họ một hạt gạo, không chịu chút ân huệ nào của họ, lúc trước nàng giãy giụa cầu sinh, thế nhân có giúp nàng không, lúc sau nàng có gặp gỡ khó khăn gì cũng không trông cậy vào bọn họ trợ giúp.
Chịu người truy phủng khen ngợi thì thế nào? Thế giới có hòa bình bác ái cũng vẫn có người cầm súng tới ám sát nàng, vậy thì chịu người cừu hận thì làm sao? Tới lúc sống chết, vì một chút tài nguyên mà tranh đấu đến vỡ đầu chảy máu.
Đây là mạt thế, mà nhân tính ở mạt thế này có thể buộc lộ vô cùng nhuần nhuyễn, An Nhiên chỉ cần chiếu cố tốt một mảnh thiên địa này là được rồi, trong mảnh thiên địa này, không có người nào để ý việc Phấn hoa của nàng có độc hay không, kháng thể gì đó chỉ là mây bay thôi.
Cùng sinh hoạt với những người như vậy, đó mới là thứ đáng giá để quý trọng và đáng để bảo hộ.
Ngay khi Bách Hoa thành ý thức được sự nguy hại của Hắc hoa, bọn họ bắt đầu triển khai thêm một bước nghiên cứu trọng điểm với Hắc hoa. Lúc này tại căn cứ Võ Xuyên cách Bách hoa thành rất xa, thủ lĩnh Võ Ký đang nghe thuộc hạ hồi báo lại tin tức, hắn bắt đầu trầm tư.
Trên bàn trước mặt hắn có đặt một phần báo cáo kỹ càng tỉ mỉ về Thiên Đoàn Ác Quỷ, thiên đoàn nay sinh hoạt ở bên cạnh căn cứ Võ Xuyên của bọn hắn, người sống sót ở thiên đoàn này khoảng 1000 người, mà không lâu trước, bọn họ bị Võ Ký xúi giục, mỗi người đều vùi hoa hành của Phấn hoa vào mạch máu của chính mình, tính toán dùng máu của mình đào tạo ra Phấn hoa.
Kết quả không như mong muốn, cùng với báo cáo về Thiên Đoàn Ác Quỷ trên bàn là một gốc cây với bộ rễ dính máu người, một cành hoa nở ra hai loại hoa, một bông là Phấn hoa nhưng màu sắc của nó đã chuyển trắng nhạt tới nỗi không nhìn ra được sắc hồng nào, còn đóa hoa khác chính là đóa hoa màu đen.
Hắc hoa tươi tốt hơn rất nhiều so với bạch hoa, thể tích cũng nó cũng lớn hơn rất nhiều so với đóa hoa màu trắng kia, cũng bởi vì vậy mà Thiên đoàn Ác Quỷ kia tất cả đều đã trở thành tang thi, không một ai may mắn thoát khỏi.
"Dùng máu người bồi dưỡng Phấn hoa, màu hồng sẽ phai màu, biến thành bạch hoa, đóa hoa màu đen sẽ sinh trưởng tươi tốt, phá hỏng kháng thể trong cơ thể a..."
Võ Ký rất hứng thú mà nhấm nuốt từng từ trong báo báo này, Phấn hoa chuyển thành Bạch hoa sẽ không còn bất luận mùi hương nào, vậy có thể nghĩ năng lực ức chế virus tận thế sẽ cũng biến mất, mà Hắc hoa lại tươi tốt sinh trưởng, độc tính của nó càng cường, cơ hồ khi nụ hoa màu đen của nó vừa nở ra toàn bộ người của Thiên Đoàn Ác Quỷ dùng thân thể đào tạo nó đều trúng độc.
--------------------------------------