921. Tất cả đều là tang thi

"Mấy ngày hôm trước ta tới tra xét, căn cứ Hoa Hải này còn có người."

Trương Bác Huân cau mày mở cửa xuống xe, hắn đứng dưới cơn mưa tuyết một lát rồi đi vài bước về phía trước, rồi lại chạy nhanh lên phía trước, bất quá một lát sau hắn lại chạy về gõ lên cửa sổ xe bên Chiến Luyện, nói:

"Cửa thành vẫn còn, theo kinh nghiệm năm trước, năm nay mọi người lúc xây thành sẽ dựng bức tường thành rất cao, ta nhìn từ xa, thấy trên tường thành của căn cứ Hoa Hải có bóng dáng của mấy người."

"Không ai ra ngoài hoạt động sao? Ta đi bắt vài người hỏi tình huống một chút."

Chiến Luyện nói xong thì đi xuống xe, mày hắn nhăn đến gắt gao, lấy ra một cái ống nhòm tia hồng ngoại từ trong túi áo chiến thuật, chuẩn bị tiến lên bắt người nào đó hỏi một chút về tình hình bệnh hoạn của căn cứ Hoa Hải, nhưng hắn nhìn thoáng qua tường thành, xoay người, cầm ống nhòm chạy về xe.

"Nhanh, Trương Bác Huân lên xe, trên tường thành căn cứ Hoa Hải tất cả đều là tang thi!!!!"

"Cái gì?"

Trương Bác Huân vọt qua đầu xe, kéo cửa ghế phụ, nhanh chóng ngồi vào, hắn còn chút không dám tin tưởng.

"Mấy ngày trước ta tới tra xét, bọn họ còn bình thường, làm sao tất cả đều biến thành tang thi được? Những cái kia trên tường thành đều là tang thi sao?!"

Lúc này, Chiến Luyện đã ngồi ổn ở ghế lại, dậm chân thật mạnh vào chân ga, xe của hắn lao đi như một mũi tên, trực tiếp vọt về phía căn cứ Hoa Hải, sau đó bắt chuyển động men theo tường thành.

Trương Bác Huân ngồi ở ghế phụ cùng Chân Tuyết Cửu ngồi ở ghế sau, dùng mắt thường nhìn rõ trên tường thành bị tuyết trắng chôn hết nửa bức tường của căn cứ Hoa Hải kia, quả thực phía trên đều là những con tang thi xiêu xiêu vẹo vẹo đang đứng.

Có lẽ là ngửi thấy hương vị của con người, hoặc do tiếng động cơ xe gầm rú, đám tang thi đứng trên tường thành, sôi nổi nhảy xuống đuổi theo xe Chiến Luyện.

Chiến Luyện lái xe với tốc độ cực nhanh, vòng một vòng theo tường thành, trước xe, sau xe đều có tang thi nhảy xuống, mắt thấy con đường phía trước bị tang thi làm tắc nghẽn không thông kia có thể phỏng đoán, trên bức tường thành này là một biển tang thi.

Căn cứ Hoa Hải cũng không cần tất yếu tiếp tục điều tra nữa, Chiến Luyện vòng tay lái lại, đổi hướng bay nhanh trở về.

Phía sau là một chuỗi tang thi dài bị kinh động, chạy theo phía sau xe, hiện giờ tang thi đã tiến hóa đến trình độ, tốc độ của chúng còn nhanh hơn xe ô tô, Chân Tuyết Cửu ở ghế sau, sợ tới mức oa oa kêu to với Chiến Luyện ở phía trước vừa lái xe vừa cười.

"Đừng đem chúng mang về Bách Hoa thành."

Vừa dứt lời, thân xe được chế tạo bằng kim loại, hiện lên vô số mũi tên bằng sắt, giống như mưa, những mũi tên trên thân xe tự bóc ra, bay vụt tới xuyên vào thân thể đám tang thi đang truy đuổi phía sau, đem bọn chúng đính chặt trên nền tuyết.

Chẳng bao lâu, đám tang thi kia đã bị Chiến Luyện giải quyết, không chừa cơ hội cho Trương Bác Huân ra tay.

Mà đám tang thi trong thành, bởi vì cửa thành đóng chặt, cho nên chúng không ra được, vì thế, sau khi đám tang thi trên tường thành nhảy hết xuống rồi bị giết sạch sẽ, cũng không có truy binh đuổi theo sau.

Chiến Luyện ngừng xe trên cánh đống tuyết, nhảy xuống xe, đi trở lại nhìn đám tang thi đang giãy giụa trên nền tuyết, nhìn quần áo trên người chúng, sau đó lật giở tìm kiếm các túi quần áo của chung.

Trương Bác Huân cũng nhảy xuống xe, đứng ở bên cạnh nhìn Chiến Luyện nói:

"Phỏng chừng toàn bộ căn cứ Hoa Hải của bọn họ đều đã bị biến thành tang thi, kỳ quái, Bách Hoa thành chúng ta cư nhiên không nghe được bất luận một tin tức nào, mấy ngày hôm trước còn bình thường mà."

---------------------------

922. Số lượng thưa thớt

"Điều này thuyết minh, bọn họ bị đột biến trong một đêm, cho nên không kịp gửi tin tức ra ngoài."

Chân Tuyết Cửu run run rẩy rẩy nhảy xuống xe, trả lời nghi vấn của Trương Bác Huân.

"Ngươi có thấy không? Cửa thành của bọn họ cũng chưa mở, cự ly của đám tang thi trên tường thành không xa cũng không gần, điều này cho thấy, đại bộ phận người trong căn cứ họ hoặc gần như tất cả đều biến thành đồng loại cùng một lúc, cho nên chúng nó không cần hoạt động để thu hoạch đồ ăn."

Bởi vì không có đồ ăn ở quá gần đám tang thi đó, cho nên có thể suy đoán ra, toàn thành đều bị biến thành tang thi.

"Làm sao mà cùng một lúc toàn thành có thể biến thành tang thi được? Không phải Trần Triều Cung cũng ở trong căn cứ này sao?

Chiến Luyện nhíu mày, không nghĩ ra, căn cứ Hoa Hải này, nói ít cũng phải mấy chục vạn người, dù bị virus tận thế quấy nhiễu thì cũng không đến mức cả tòa thành không có một bóng người sống chứ.

"Ta đã nói mà, căn bản dị năng của Trần Triều Cung không phải ức chế virus tận thế."

Đột nhiên, Chân Tuyết Cửu trở nên kích động dị thường, hắn xoay người, vội vàng chạy về xe, mở cửa xe ra, lấy ra đóa Phấn hoa vẫn còn tươi mới từ bên trong, dưới mưa tuyết, mùi hoa lan tỏa ra bốn phía, Chân Tuyết Cửu kích động giơ Phấn hoa lên hô to với Chiến Luyện và Trương Bác Huân:

"Là đóa hoa này, là đóa hoa này ức chế được virus tận thế!!! Các ngươi có biết vì sao toàn căn cứ Hoa Hải đều biến thành tang thi hay không? Căn cứ của bọn họ, so sánh với những căn cứ khác trong liên minh cách Bách Hoa thành gần nhất, nhưng vì bọn họ sợ hãi bị An Nhiên không chế, cho nên khoảng thời gian trước, mỗi ngày đều tổ chức diệt trừ bộ rễ của thực vật biến dị dưới nền đất, khẳng định một ngày nào là đã diệt trừ đi Phấn hoa vẫn luôn tồn tại tại căn cứ Hoa Hải này, hiểu không? Hiểu ta nói gì không?"

Căn cứ Hoa Hải thật ra có số người ít bị biến thành tang thi nhất so với các căn cứ khác, càng ở gần khu rừng rậm biến dị, số người bị cảm nhiễm virus tận thế càng ít, ở càng xa khu rừng rậm, mùi hương của Phấn hoa càng nhạt, căn cứ Hoa Hải có người biến thành tang thi là bởi vì căn cứ này ở ngoại duyên của khu rừng rậm biến dị, nơi ngoại duyên xa nhất.

Chính bọn họ tìm đường chết, họ diệt trừ hết những bộ rễ của thực vật chung quanh căn cứ, gì mà hoa a cỏ a, càng là đối tượng tiêu diệt trọng điểm, không cẩn thận đã làm dập nát nhổ rễ một bông hoa màu hồng phấn bình phàm không có gì chói mắt.

Vì thế ngày mà bông Phấn hoa bị dập nát kia chính là ngày mà toàn thành cảm nhiễm virus tận thế.

"Má ơi!"

Chiến Luyện nhảy dựng lên, vỗ vỗ ngực, phảng phất như vừa được nghe xong một tin tức phi thường kinh hãi, túm lấy bông hoa trong tay Chân Tuyết Cửu, nhìn trái, lại nhìn phải, lúc này, hắn mới dùng thái độ nghiêm túc đánh giá bông hoa trong tay.

"Cũng chỉ là bông hoa bình thường, có gì khác nhau sao?"

Hắn còn duỗi tay, thô bạo bứt xuống một đám cánh hoa màu hồng, nhìn kỹ, lại ngửi ngửi, động tác này làm Chân Tuyết Cửu cả kinh nhảy dựng lên, giống như một bảo bối bị đạp hư, hắn xông lên, đoạt lấy đóa hoa trong tay Chiến Luyện rồi bày ra tư thế thề sống thề chết bảo hộ đóa Phấn hoa.

"Ngưu nhân!!! Số lượng Phấn hoa thưa thớt như vậy, nó phát triển sinh sản cực kỳ không dễ, ngươi thô bạo đối đãi với nó như vậy? Cẩn thận sẽ bị trời phạt !!!!"

Chân Tuyết Cửu gào lên với Chiến Luyện, thấy trong tay người kia còn cầm trong tay một vài mảnh cánh hoa, hắn lại vươn tay đoạt chúng trở về, xoay người, né tránh Chiến Luyện, đau lòng dí sát mấy mảnh cánh hoa vào bông hoa muốn đem chúng gắn lại.

Chiến Luyện lại không sao cả nhìn bộ dạng của Chân Tuyết Cửu, nói một câu tức chết người không đền mạng:

"Số lượng thưa thớt sao? Chiến An Tâm nhà ta suốt ngày không biết đã ngắt chết không biết bao nhiêu đóa đâu."

--------------------------

923. Quả thực tất cả đều kỳ ba

Lời này là sự thật không phải giả, trên tường nhà Chiến Luyện bò đầy loại hoa hồng nhạt này, ngay từ đầu chỉ là 1-2 bông, sau đó càng lúc càng nhiều, ở chỗ khác có thể khó thấy những bông Phấn hoa này, nhưng trong nhà Chiến Luyện cơ hồ toàn bộ là chúng.

"Các ngươi...."

Chân Tuyết Cửu nâng bông Phấn hoa lên, vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận quay đầu lại, nhìn về phía Chiến Luyện.

"Một nhà các ngươi, quả thực tất cả đều kỳ ba!"

Sau khi biết Phấn hoa quý hiếm như thế nào, còn nói suốt ngày không biết nắm chết bóp nát bao nhiêu hi thế chi bảo, nói lời này ra, ngàn vạn không cần truyền ra, truyền ra ngoài chỉ sợ ngay cả căn cứ Kim Môn cũng không thể ngồi yên, nói không chừng sẽ mang bom nguyên tử tới đây để hầu hạ toàn gia nhà hắn.

Vào lúc này, ở liên minh các căn cứ, rốt cuộc cũng thu được tin tức tại căn cứ Hoa Hải, cả thành đã bị hủy diệt, bao gồm cả Trần Triều Cung chân trước vừa mới rời đi, tất cả đều đã bị cảm nhiễm virus tận thế.

Căn cứ Hoa Hải đã trở thành nơi tang thi cuồng hoan, mà Trần Triều Cung vừa mới rời khỏi đây đã ngã bệnh, nhìn dáng vẻ các ngày biến thành tang thi cũng không xa.

Liên minh các căn cứ, vị thủ lĩnh căn cứ Võ Xuyên, dùng một đôi mắt sắc bén vô cùng lợi hại nhìn chúng lãnh đạo đang ngồi đây, hỏi:

"Ngay cả Trần Triều Cung cũng biến thành tang thi, các ngươi có cảm tưởng gì không?"

Ngoài trung tâm quân sự, mưa tuyết vẫn rơi tán loạn, đám thủ lĩnh ngồi trên ghế trầm mặc không biết sau khi nghe tin tức này xong nên phản ứng như thế nào.

Vì thế Võ Ký dùng vẻ mặt trào phúng nói thêm:

"Trong lòng các ngươi mỗi người có phải đều nghĩ nguyên lai Trần Triều Cung không có năng lực ức chế virus a? So sánh với thứ đó, ta thật ra đang phi thường tò mò, hiện tại chúng ta cái liên minh căn cứ này còn ở lại bên ngoài Bách Hoa thành vì sao còn không biến thành tang thi?"

Mọi người vẫn trầm mặc như cũ, cũng không phải mỗi người đều biến thành tang thi, kháng thể trong cơ thể của mỗi người đều không giống nhau, dưới sự tàn sát bừa bãi của virus, kháng thể cũng không ngừng thay đổi, nhưng mà người ở căn cứ Hoa Hải, không một ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều cảm nhiễm virus tận thế, tất cả đều không đánh bại được virus, điều này không làm người cảm thấy kỳ quái hay sao?

Càng làm cho người cảm thấy kỳ lạ là, hiện giờ virus đang hoành hành, cái liên minh quân sự của bọn họ thành lập bên ngoài Bách Hoa thành không có ai bị biến thành tang thi.

Phía xa, bao gồm cả căn cứ Kim Môn, nửa dân số đều đã bị đào thải, toàn bộ những căn cứ khác bóng ma virus tận thế đang bao phủ, nhưng liên minh bọn họ lại không có nửa điểm gì xảy ra cả.

"Có thể nhân tố ức chế virus tận thế kia còn ở trong Bách Hoa thành."

Võ Ký tiếp tục nói, nói ra sự nghi vấn trong lòng mỗi người.

"Hơn nữa, chỉ cần nhân tố kia nguyện ý, chúng ta sẽ không bị biến đổi thành tang thi."

Nhóm thủ lĩnh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, hiển nhiên, tựa hồ bọn họ cũng ý thức được vấn đề này, toàn bộ căn cứ Hoa Hải đều đã biến thành tang thi, hơn nữa sự tình cơ hồ đột nhiên xảy ra, trước đó một chút tin tức họ hoàn toàn không nhận được một chút tin tức nào.

Mà căn cứ Hoa Hải là trận địa tiền tuyến của liên minh, khoảng cách của họ và liên minh tới Bách Hoa thành đều giống nhau, không có đạo lý căn cứ kia toàn quân bị diệt mà liên minh các căn cứ còn hảo hảo.

Có người trên mặt không khỏi toát ra sự vui vẻ, thấp giọng nói:

"Ta sớm đã hoài nghi, Trần Triều Cung căn bản không phải người có năng lực ức chế virus tận thế, nhưng các ngươi vẫn luôn khẳng định là hắn, cho nên nhìn xem đi, thủ lĩnh Võ Ký nói rất đúng, người kia chắc hẳn vẫn ở bên trong Bách Hoa thành, hơn nữa năng lực của hắn có thể phóng xạ với phạm vi rất xa."

---------------------------------

924. Kháng thể bị phá hỏng

"Cho nên hiện tại tổng hợp tự thân lực lượng của chúng ta, có nên thay đổi lại lập trường một chút hay không?"

"Đánh không được Bách Hoa thành cứ tiếp tục như vậy, căn cứ của chúng ta sẽ bị kéo sụp."

"Cầu hòa đi, thôi cầu hòa đi."

"Đúng vậy, ta duy trì việc cầu hòa."

Âm thanh khe khẽ nói nhỏ vang lên, ý kiến dần dần được thống nhất, thanh âm cầu hòa che lấp đi thanh âm tiếp tục tấn công, Võ Ký làm thủ tọa, mắt ưng lộ ra tia sắc bén khi nghe thanh âm cầu hòa càng lúc càng to.

Đám người nghe tiếng cười lạnh của Võ Ký, hỏi:

"Cầu hòa sao? Ta không phản đối, nhưng các ngươi có nghĩ tới việc vì cái gì mà mấy ngày gần đây chúng ta không thu được tin tức gì của căn cứ Hoa hải, cũng không nhìn thấy thủ lĩnh của họ, khi nghe tới tin tức được đưa tới thì toàn bộ căn cứ bọn họ, toàn bộ, đều đã trở thành tang thi hay không? Trong này có một lý do, "càng nghĩ kỹ càng cảm thấy kinh khủng" a."

Có vài người không rõ ý của Võ Ký nói là gì.

"Thủ lĩnh Võ Ký, ta hy vọng ngài có thể nói rõ ràng một chút."

"Ý tứ của Võ thủ lĩnh đây hết thảy đều là âm mưu của Bách Hoa thành đúng không, Bách hoa thành có được lực lượng có thể ức chế virus tận thế, đồng thời cũng lực lượng có thể biến người khác thành tang thi?"

Có người nghe minh bạch, sắc mặt ngưng trọng giải thích cho mọi người thay Võ Ký.

Nhưng Võ Ký lại lắc đầu, nói với những thủ lĩnh còn không rõ nội tình:

"Hiện tại ta chỉ hoài nghi Bách Hoa thành có phải cố ý tai họa cho căn cứ Hoa Hải hay không, các ngươi ngẫm lại đi, toàn bộ một căn cứ a, đột nhiên toàn bộ biến thành tang thi, tại sao lại như vậy? Các ngươi không nghĩ tới thân thể của bọn họ đã bị người Bách Hoa thành cải tạo lại hay sao? Ta nói dễ hiểu một chút nhé, ta hoài nghi, kháng thể của tất cả mọi người chúng ta bao gồm toàn bộ căn cứ Hoa Hải đều đã bị Bách Hoa thành phá hỏng."

Này.... Vấn đề này thực sự nghiêm trọng a, ngay từ đầu mọi người chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để giải hòa với Bách Hoa thành, nhưng hiện tại nghe Võ Ký châm ngòi, nói có khả năng kháng thể trong cơ thể họ đã bị Bách Hoa thành phá hủy.....

Việc này tự nhiên không thể nói giỡn được, kháng thể là một thứ quan trọng a, hiện tại nhân lại vì cái gì sẽ có người bị biến thành tang thi, sẽ có người không bị, chính là bởi vì những người không bị biến có kháng thể đối phó được với virus tận thế trong cơ thể.

Nếu kháng thể của cơ thể bọn họ bị phá hỏng, một khi Bách Hoa thành không muốn ức chế virus cho bọn họ, thì bọn họ chỉ có thể chờ bị biến thành tang thi thôi a!

"Điều này, điều này, có căn cứ khoa học hay không?"

Có vị thủ lĩnh mang sắc mặt tái nhợt hỏi Võ Ký.

"Cho nên căn cứ Hoa Hải kia sở dĩ toàn bộ đột nhiên bị biến thành tang thi là bởi vì Bách hoa thành không bảo hộ họ nữa?"

Cũng có người so đo trong lòng, quát lên với những người khác như lâm đại địch ở trong phòng:

"Hiện tại chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ? Chiêu thức này của Bách Hoa thành tung ra cực tốt a, An Nhiên là một kẻ tâm cơ, hiện tại nàng đã bắt chẹt được chúng ta, kháng thể trong thân thể của chúng ta đã bị nàng phá hủy, chúng ta có biện pháp nào không?"

Võ Ký một lần nữa nắm lại quyền chủ động, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị khó lường, hắn đứng ra nói trong lúc mọi người còn sợ hãi:

"Các ngươi cần phải rõ ràng, tuy rằng Bách Hoa thành có thể ức chế được sự tàn sát bừa bãi của virus nhưng đồng thời, kháng thể trong cơ thể của chúng ta cũng bị Bách Hoa thành phá hỏng, hắn/nàng/ nó thay thế được kháng thể trong cơ thể của chúng ta, khi nó không muốn, những virus tận thế trong cơ thể của chúng ta sẽ vô pháp ức chế được, như vậy mỗi người trong chúng ta đây đều không thể may mắn thoát khỏi vận mệnh, tất cả sẽ bị biến thành tang thi!"

---------------------------------

925. Không một ai may mắn thoát khỏi.

Sự trầm mặc giống như cái chết tràn khắp lều chỉ huy quân sự, lúc này, mặc kệ người nào, chỉ phục vụ người ở trung tâm, tất cả trong lòng họ đều nặng trĩu như đeo trì, bọn họ đã ý thức được một việc phi thường đáng sợ.

Bọn họ đã vô pháp thoát ly khỏi Bách Hoa thành để sống ở ngoại giới.

Nếu đúng như lời Võ Ký nói, giờ phút này kháng thể trong thân thể họ đã bị phá hỏng, như vậy cả đời này cũng chỉ có thể sinh hoạt ở gần Bách Hoa thành, bởi vì họ đã không còn kháng thể đối phó với virus tận thế, một khi họ rời khỏi phạm vi thế lực của Bách Hoa thành, thân thể của bọn họ 100% sẽ bị virus tận thế đánh bại.

Bằng không làm sao có thể giải thích được việc toàn bộ một cái căn cứ, sau khi oanh oanh liệt liệt vận động diệt trừ bộ rễ của thực vật dưới nền đất, toàn thành lại biến thành tang thi, không một ai may mắn thoát khỏi?

Suy đoán như vậy rất nhanh đã biến thành một loại nhận định chân thật nói có sách mách có chứng, nó truyền khắp trong ngoài Bách Hoa thành, trong nháy mắt, mỗi người nghe tin tức này đều không khỏi trầm mặc xuống, bao gồm cả người của hai căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành, cùng với những căn cứ lớn nhỏ tồn tại chung quanh Bách Hoa thành.

Tuy rằng sinh tồn của họ ỷ lại Bách Hoa thành, nhưng cũng xác thật không muốn kháng thể trong thân thể bị Bách hoa thành phá hỏng, không có kháng thể, cả đời mình hoặc đời con cháu mình chỉ có thể dựa vào Bách Hoa thành, đây cũng không phải việc làm người vui sướng gì.

Lời đồn đãi rất nhanh truyền vào bên trong Bách Hoa thành, người ở bên trong còn bình thường, vốn dĩ bọn họ không tính toán rời khỏi Bách Hoa thành, một mình chạy ra ngoài để tự sinh tồn, cho nên kháng thể trong cơ thể có hay không đối với bọn họ mà nói, cũng chẳng có gì quan trọng cả.

Phỏng chừng trong toàn bộ Bách Hoa thành này có duy nhất một người cảm thấy ưu sầu chính là Chân Tuyết Cửu, hắn chưa từng nghĩ tới phải ở trong một tòa thành cô độc sống nốt quãng đời còn lại, thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, một ngày kia, hắn nhất đinh phải đi tới một thành thị mỹ lệ như vậy.

Vì thế hắn trực tiếp chạy tới trước mặt An Nhiên hỏi về chỗ đặc biệt của Phấn hoa, đồn đãi về đóa Phấn hoa kia có thể phá hỏng kháng thể của nhân loại đến tột cùng có thật hay không?

"Ta cũng không biết a, ta thật sự không cảm thấy nó có gì đặc biệt cả."

An Nhiên trả lời nghi vấn của Chân Tuyết Cửu, nàng khoanh hai tay lại, nói với Chiến Luyện đang đứng ở trong sân:

"Nếu không, ta chạy ra ngoài thử thử một chút, nếu ta sắp biến thành tang thi thì các ngươi liền nhanh chóng kéo ta trở về."

Lời đồn đãi đã lan truyền rộng rãi, kỳ thật chính An Nhiên cũng có tâm chịu trách nhiệm, nếu Phấn hoa có thể phá hỏng kháng thể trong cơ thể con người, thì An Nhiên nên chạy ra ngoài thử thử một chút, nếu nàng có thể bị cảm nhiễm virus tang thi phỏng chừng tác dụng của loài hoa này thật đúng là khó nói, là phúc hay họa, thì chỉ có thể tự ước lượng.

"Tác dụng của Phấn hoa còn chưa rõ ràng đâu, tất cả mọi người ở đây có chạy ra ngoài làm thí nghiệm thì chỉ có ngươi là không thể đi."

Chiến Luyện trừng An Nhiên một cái, hắn ôm Oa Oa, đi nhìn những đóa Phấn hoa trong sân, Oa Oa duỗi tay túm lấy một đóa hoa, bứt xuống, cầm trong tay ném a ném, Chân Tuyết Cửu thấy thế hãi hùng khiếp vía.

Một đám chuyên gia cũng đang tụ tập ở trong ngoài sân nhà An Nhiên, cầm kính lúp quan sắt những bông hoa bám trên tường, những bông Phấn hoa kia bị dọa sợ run bần bật lên, không mang trong sân có Oa Oa ác bá, chúng sôi nổi hướng về phía An Nhiên, An Nhiên cảm thấy chung quanh mình có vô số cài microphone màu hồng nhạt.

Có một ít chuyện gia lấy những cánh hoa màu hồng nhạt của Phấn hoa chuẩn bị mang đi nghiên cứu, nhìn xem có thể tìm ra được chút manh mối nào từ màu sắc hay thành phần của những cánh hoa màu hồng kia không.

---------------------------

926. Đóa hoa này quá trân quý

Trong nhà An Nhiên hiện tại quá rộn ràng nhốn nháo, Triệu Như cũng đứng ở trong đó, nàng mặc một chiếc áo blouse trắng, tay cầm một cây kẹo đủ màu sắc, nói với An Nhiên:

"Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi, đóa hoa này đến tột cùng nó có phá hỏng kháng thể của nhân loại hay không, hay có tác dụng nào khác trước tiên phải chờ chúng ta nghiên cứu đã, ngươi quyết định đi."

"Đúng vậy, An Nhiên, ta thấy đây là lời đồn đãi được chế tạo ra bởi một vài người mang ý xấu mà thôi."

Bàn Tử ở bên cạnh, thở phì phì chỉ vào phía cửa bắc, tiếp tục cả giận nói:

"Phức tạp a, nhân tính quá phức tạp a, thật nhiều người không muốn Bách Hoa thành tốt đẹp, sợ chúng ta an toàn phát triển tiến lên, ta thật không rõ, những người này làm thế nào có thể tới loại thời điểm sống chết như thế này còn xé bức, mọi người không thể đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn như thế này sao?"

"Ngọn nguồn của lời đồn đãi làm sao truyền ra được, mọi người cũng không nói rõ, dù sao không được an bình, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của chúng ta là được."

Triệu Như lắc đầu, giơ giơ cây kẹo về phía Oa Oa, dụ dỗ nói:

"Đóa hoa này quá trân quý, dì cũng không dám ngắt lấy, dì lấy cây kẹo này đổi đổi với đóa hoa trong tay con được không?"

"Không muốn!"

Oa Oa cự tuyệt Triệu Như, thân là mỹ nữ, nàng sẽ không bị một cây kẹo thu mua a.

"A, Oa Oa, ý chí của con thật kiên cường nha?

Triệu Như lại lấy ra một cây kẹo nữa.

"Một cây không được, vậy hai cây thì sao?"

Lập tức Oa Oa gật đầu đồng ý, dùng hai cây kẹo que, đổi đi bông hoa màu hồng nhạt với giá trị liên thành trong tay nàng, sau đó nàng được Chiến Luyện ôm vào lồng ngực, hai tay mỗi tay cầm một cây kẹo que, khuôn mặt khá đắc ý, phảng phất như vừa làm một cái giao dịch cực kỳ tốt.

Đồng dạng Triệu Như vừa đạt thành một giao dịch cực tốt kia, nhanh chóng nâng bông Phấn hoa vừa được hái xuống, triệu hóa Lương Tử Ngộ cùng một đám chuyên gia chạy về phòng thí nghiệm của xưởng dược.

Hạng mục nghiên cứu này mang tính trọng đại, làm không tốt một cái, Bách Hoa thành có thể từ chúa cứu thế trở thành ma quỷ diệt thế hại người, cho nên, dùng khuynh tẫn tất cả lực lượng của Bách Hoa thành để nghiên cứu, vì thế, rất nhiều chuyên gia từ nhiều ngành nghề tuy không liên quan gì tới dược lý hay y học cũng tự phát chạy vào xưởng dược, tận tâm tận lực nghiên cứu đóa Phấn hoa kia.

Rất nhanh, tới ngày hôm sau, Triệu Như sai phái Bàn Tử tới nhà tìm An Nhiên, để nàng đi tới phòng thí nghiệm một chuyến, Triệu Như phải cho An Nhiên trong thấy một phát hiện thần kỳ.

An Nhiên đi qua, phía sau có rất nhiều cư dân của Bách Hoa thành chú ý chặt chẽ tới việc này, mọi người bắt đầu sôi nổi nghị luận, náo nhiệt giống như họp chợ.

Trên bàn thí nghiệm, Triệu Như để An nhiên ngồi trước kính hiển vi, rồi ý bảo nàng nhìn vào chiếc kính.

"Triệu Như, đến tột cùng ngươi muốn ta nhìn cái gì a? Ta chỉ nhìn thấy một đống thứ gì đó đen đen tử khí trầm trầm."

"Đó là virus tận thế chúng ta lấy được."

Triệu Như nói, rồi tìm đóa Phấn Hoa đặt trên mặt bàn, đóa Phấn hoa kia bị ngắt từ hôm qua, trải qua một đêm giờ đã có chút tử khí trầm trầm, cánh hoa bị bứt xuống không ít, hiện giờ chỉ còn lại trụi lủi vài cánh hoa, treo ở bên cạnh nhụy hoa đã bị xẻo gần hết.

"Ngươi tiếp tục nhìn kính hiển vi đi."

Triệu Như chỉ vào khay nuôi cấy, bảo An Nhiên tiếp tục nhìn, nàng đem đóa Phấn hoa còn thoi thóp thở kia đặt vào bên trái của khay nuôi cấy, đống màu đen đen kia liền chạy sang bên phải, sau đó Triệu Như lại đổi Phấn hoa sang bên phải, đống màu đen kia lại chạy sang bên trái.

"Cái này chứng minh điều gì?"

An Nhiên nhìn chằm chằm vào kính hiển vi hỏi Triệu Như.

"Vì sao ta lại cảm thấy virus tận thế này dường như đang trốn tránh Phấn hoa a?"

-------------------------------

927. Thủ hạ của ngươi không có nhược binh a.

"Chứng minh đóa Phấn hoa này thực sự là nhân tố ức chế virus tận thế, mùi hương của nó, có thể ức chế sự sinh sôi nảy nở của virus."

Bỏ qua những khái niệm học thuật, Triệu Như đơn giản giải thích cho An Nhiên, nàng thu lại đóa hoa màu hồng nhạt, giao cho An Nhiên vẫn còn đang ngơ ngác.

"Bị chúng ta dùng làm công cụ nghiên cứu như vậy, đối với nó thực sự rất đáng tiếc, ngươi nghĩ biện pháp trồng nó lại một lần nữa đi, loại hoa này xác thật là giá trị liên thành."

"Hoa tâm của nó đã bị xẻo rồi."

An Nhiên cầm đóa Phấn hoa thở thoi thóp trong tay, cúi đầu, nhìn lỗ trống nơi hoa tâm, trong lòng nàng không biết đang có tự vị gì, nàng lại hỏi:

"Vậy rốt cuộc nó có thể phá hỏng kháng thể của nhân loại hay không?"

"Chúng ta còn cần hoa tâm để tiếp tục làm thí nghiệm, kháng thể quá mức phức tạp, một chốc ta cũng không thể giải thích rõ được, căn cứ vào trình độ y học hiện tại của chúng ta, có khả năng phân tích là virus có thể kích thích tới kháng thể của con người, cùng với mùi hoa của Phấn hoa có thể ức chế virus là hai hướng nghiên cứu khác nhau, quá chuyên nghiệp ngươi nghe cũng không hiểu mà ta giải thích cũng phiền toái."

Triệu Như ngáp một cái, cả đêm nàng đều tập trung tinh thần nghiên cứu, rõ ràng có chút mệt mỏi, nàng ngồi bên người An Nhiên, nhiệt tình thực lòng nói với An Nhiên:

"Có đôi khi, thoạt nhìn là thứ vô hại nhất, là nó đang dùng bề ngoài báo cho mọi người, nó vô hại, An Nhiên, thủ hạ của ngươi không có nhược binh, từ nay về sau, ngươi càng không thể chết được, hảo hảo mà bảo hộ chính mình đi, con đường sau này của chúng ta còn rất dài rất dài."

Nhìn đám Phấn hoa không sợ ác bá Oa Oa mỗi ngày bị dập nát vô số đóa vẫn muốn chen chúc ở bên người An Nhiên thì có thể biết, nhất định An Nhiên có gì đó làm Phấn hoa cực thích, nguyện ý thân cận, cho nên An Nhiên làm sao có thể chết được?

Người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, rất nhanh, một truyền mười mười truyền trăm, toàn bộ Bách Hoa thành đều biết, Phấn hoa mới là nhân tố ức chế virus tận thế, Chân Tuyết Cửu chưa nói sai, hắn nói chính xác.

Mọi người bắt đầu lan truyền, Chân Tuyết Cửu đi trên con đường cái, lưng cùng eo thẳng đứng bước chân phi dương, dào dạt đắc ý tiếp nhận những ánh mắt sùng bái của người đi đường, người vì danh lợi, giờ khắc này, hắn cực kỳ thỏa mãn hư vinh!

Toàn bộ Bách Hoa thành đều đã biết, tất nhiên là giấy không thể gói được lửa, chỉ qua vài giờ, Phấn hoa có công hiệu ức chế virus tận thế đã lan truyền hết ra ngoài.

Kết quả nghiên cứu bị truyền ra, Bách Hoa thành còn chưa có phản ứng gì, liên minh các căn cứ đã đưa thư hàng tới, nói, nguyện ý dùng hết thảy mọi thứ đổi lấy cây giống của Phấn hoa.

Lúc này người của Bách Hoa thành vênh váo tự đắc, ở trận địa mặt Bắc, Lạc Phi Phàm nhìn cờ hàng treo ở phía đối diện, còn có thư xin hàng của đối phương kia, hắn trào phúng đối phương một hồi, lúc sau mới chậm rì rì đem thư hàng đưa về Bách Hoa thành.

Sắc trời đã về khuya, bông tuyết giống như lông ngỗng rơi từ trên không trung xuống, đáp xuống lều trại quân dụng được may bằng da lông của động vật biến dị, nồi hơi phát điện phát ra những tiếng lép bép, người trên trận địa đều vui mừng, mấy ngày trước bởi vì để xổng Trần Triều Cung mà mọi người khẩn trương, tại thời khắc này đã hoàn toàn thả lỏng.

Là Phấn hoa thì quá tốt, chỉ cần có An Nhiên ở thì Phấn hoa liền ở, người Bách Hoa thành cứ việc kê cao gối ngủ là được.

Trái với bên ngoài rất náo nhiệt, bên trong lều, Lạc Phi Phàm đang đứng trước tấm bản đồ mini, nhàn nhã đi dạo, còn mấy sứ giả của liên minh các căn thứ thì lại bất an nôn nóng chờ đợi.

-------------------------------

928. Nhân sinh gian nan

Những sứ giả hòa bình của liên minh các căn cứ, đương nhiên bọn họ bất an, đương nhiên bọn họ cũng nôn nóng, lúc trước đánh nhau với Bách Hoa thành lâu như vậy, hai bên đã chết không ít người, chẳng qua người của Bách Hoa thành còn có thể sống lại, sau khi sống lại lại tiếp tục quay lại chiến trường, mà người của bọn hắn, sau khi chết, thi thể bị mang đi, đi đâu cũng không biết.

Cho nên có thể tính được bọn họ cùng Bách Hoa thành đều hao tổn không ít sức người sức của, An Nhiên có nhận thư hàng của bọn họ hay không, không ai biết được.

Mà nôn nóng vì liên minh các căn cứ bọn họ ở tiền tuyến, không có người nào bị biến thành tang thi, nhưng căn cứ riêng của bọn họ, thân nhân bọn họ đều đang phải đối mặt với sự xâm nhập của virus tận thế, trước kia họ không biết, cho rằng Trần Triều Cung là nhân tố ức chế virus tận thế.

Hiện tại đã biết, nguyên lai là những đóa hoa màu hồng nhạt, mùi hương của nó có tác dụng ức chế virus tận thế, vậy phải nhanh chóng mang Phấn hoa về, bảo đảm sự an nguy của từng người trong nhà.

Nôn nóng như vậy, một khắc không thể chờ a.

Có vị sự giả không ngồi yên được, tham đầu tham não tới gần Lạc Phi Phàm cẩn thận hỏi:

"Phó đội trưởng Lạc a, xin hỏi, thư hàng đã đưa đến trước mặt An Nhiên chưa a?"

Bách Hoa thành không có nhiều người như căn cứ Thời Đại, lúc trước còn trong trạng thái chiến tranh, cũng chỉ có 5000 người, sau ngưng chiến, hai bên giằng co tại vĩ tuyến 38 này, phía đối diện bọn họ đã phải chịu lạnh đến muốn chết, bên Bách Hoa thành này, người người đều vui vẻ thoải mái, rút 3000 quân trở về tránh đông.

Còn lại 2000 người, phần lớn đều là dị năng giả hệ kim cùng hệ hỏa, cho nên không giống như căn cứ Thời Đại, còn phải phân chia liên đội hay đại đội gì đó, 2000 người chính là một đại đội, với đội trưởng là Chiến Luyện, đội phó là Lạc Phi Phàm, còn có một bí thư là Vân Đào.

Chiến Luyện đã chạy về nhà quây quần cùng vợ con hắn rồi, cho nên toàn bộ đại đội này chỉ có mình Lạc Phi Phàm làm chủ, sứ giả hòa bình của đối phương cũng chỉ có thể cầu xin Lạc Phi Phàm giúp đỡ.

Lạc Phi Phàm nhe răng, làm bộ dạng giống như đang tự hỏi việc quốc gia đại sự gì đó, hắn nhíu mày nhìn mấy người sứ giả không hiểu chuyện kia, nói:

"Các ngươi chắc cũng biết Bách hoa thành của chúng ta thiếu chút nữa bị các ngươi đánh cho tàn phế, An Nhiên là một nhân vật quan trọng như, cũng bị các ngươi làm kinh hách quá độ, hiện giờ chúng ta muốn khôi phục lại từ trong chiến tranh, việc phải làm là rất nhiều, nơi nào có thể lập tức phản hồi lại thư hàng của các ngươi chứ? Ta thấy các ngươi vẫn là chờ một chút đi, cứ từ từ."

Sau đó, Lạc Phi Phàm lại vuốt bụng, nói với lính cần vụ đứng bên người:

"Ta đói quá a, làm cho ta chút gì ăn đi, ngô nướng, khoai nướng, hay cải trắng nướng lên đều được, còn thịt đông hay không? Ai.... Đã không còn a, vậy còn phải nghĩ cách đi khai phá kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu tiếp theo, haizzz... nhân sinh gian nan a, muốn sống sót thôi cũng không dễ dàng a, a."

"Phó đội trưởng Lạc, chúng ta, chúng ta...."

Nhóm người kia gấp muốn chết, nhưng cũng không thể đánh gãy màn biểu diễn tự sướng của Lạc Phi Phàm, chỉ đành căng da đầu hỏi:

"Xin hỏi, vậy.... vậy phải đợi bao lâu?"

Nhìn tư thái kia của Lạc Phi Phàm, nhóm sứ giả của đối phương sôi nổi nhíu mày, trong lòng thừa biết lời nói của hắn là giả, cái gì mà đánh cho tàn phế? Căn cứ lớn nhỏ bọn họ vì hợp lực đánh một cái Bách Hoa thành mà thiếu chút nữa cũng tự đem mình lăn lộn chết mới đúng, Bách Hoa thành bị tổn thất gì sao? Người cũng chưa tổn thất một ai, còn nói An Nhiên bị dọa sợ quá mức? Mỗi ngày nàng ôm con đi tìm người tán gẫu, nhàn nhã không biết bao nhiêu kia.

Lời nói của Lạc Phi Phàm này quả thực giả không thể giả hơn, khi dễ bọn hắn không biết tình huống tỉ mỉ kỹ càng ở bên trong Bách Hoa thành hay sao?

------------------------------

929. Các ngươi thu tay lại sao

Còn nói cái gì mà nhân sinh gian nan? Mỗi ngày Bách Hoa thành đều nướng các loại đồ ăn, mùi hương bay tới tận trung tâm của liên minh căn cứ bọn hắn, khi dễ bọn họ mù à? Gian nan thật sự rõ ràng là liên minh căn cứ đáng thương bọn họ được không!

Rõ ràng Lạc Phi Phàm đây là đang cố ý khó xử bọn họ mà thôi.

Vì thế một người trong nhóm sứ giả nhíu mày thở dài nói với Lạc Phi Phàm:

"Phó đội trưởng Lạc, ngài có thể giơ cao đánh khẽ hay không, để chúng ta gặp An Nhiên một lần, tự mình nói lời xin lỗi nàng? Sự tình trước kia, chúng ta không đúng, chúng ta đã nhận sự giáo huấn thật sâu đậm, hiện tại chúng ta chỉ muốn hòa bình, hy vọng có thể cùng với Bách Hoa thành đạt được cục diện cộng thắng."

"Hiện tại đã biết muốn hòa bình sao?"

Lạc Phi Phàm cười liếc mấy người kia, trong mắt cất giấu sự sắc bén, hắn hỏi:

"Lúc trước các ngươi nói, Trần Triều Cung là người ức chế được virus tận thế, vì thế các người mỗi ngày tới nháo cửa Bắc của chúng ta, hôm nay tới nã súng, ngày mai tới quăng bom, cuối cùng liên hợp lại, bức Trần Triều Cung ra khỏi Bách Hoa thành, chính là các ngươi đã thu tay lại sao?"

"Phó đội trưởng Lạc, chuyện xưa xin chớ nhắc lại."

Tên sứ giả này lắc đầu, xua tay.

"Những việc này đều đã đi qua, đi qua rồi."

"Đi qua sao? Ai mà biết được hôm nay các ngươi tới cầu hòa là muốn đánh chủ ý gì? Có phải lại tính toán vào được Bách Hoa thành của chúng ta, tập kích ôm bom tự sát hay không?"

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Lạc Phi Phàm còn đau xót, vụ ôm bom tự sát kia, tiếng kêu khóc của những đứa trẻ, tiếng la ó của những người già, tiếng la hét của những người phụ nữ tay không tất sắt, hình ảnh người mẹ tuyệt vọng, ôm lấy thi thể chỉ còn một nửa người của đứa bé, con nàng, bất lực đau khổ cầu xin Lưu Toa Toa, cứu đứa nhỏ của nàng, cứu đứa con bé nhỏ của nàng đi, thảm trạng như vậy vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Mà nhóm đao phủ này, hiện giờ nhỏ nhẹ nói ra yêu cầu với Bách Hoa thành, đừng truy cứu, còn muốn Bách Hoa thành chấp thuận điều kiện của bọn họ? Tuyệt không đơn giản như thế!

Trên mặt nhóm sứ giả không nhịn được xấu hổ lên, Lạc Phi Phàm nhắc tới vụ tập kích tự sát kia, bọn họ có kẻ tham dự có kẻ không, chính trong lòng bọn họ đều có sự cân nhắc, chuyện này nếu nói về luân lý thì quả thật việc bọn họ làm không được chu toàn.

Vì thế không khí trong lều trại trở nên trầm mặc, mãi cho tới gần đêm, khoảng hơn 9h tối, người Bách Hoa thành tới, đưa phúc đáp của An Nhiên.

Điều thứ nhất, Phấn hoa có thể sinh trưởng ở ngoài phạm vi khu rừng rậm biến dị hay không An Nhiên không bảo đảm, nàng chỉ cung cấp nụ hoa của Phấn hoa, có thể nuôi sống hay không, hoa kỳ của nó bao lâu, thì phải xem phương thức của chính căn cứ bọn họ nuôi trồng ra sao.

Điều thứ hai, một nụ Phấn hoa cần 100 vạn tinh hạch, các căn cứ có mua hay không, mua nhiều hay ít, thì tự mình ước lượng, không mặc cả, nhưng có thể dùng vật tư để trao đổi ngang, nhưng giá cả của vật tư phải chuẩn theo Bách Hoa thành định giá.

Nói cách khác, những căn cứ khác bán 1000 viên tinh hạch một cân gạo cũ, vậy một viên tinh hạch quy đổi ra vật tư của Bách Hoa thành, những căn cứ bên ngoài phải dùng 1000 cân gạo cũ để đổi.

Điều thứ ba, không cho phá hỏng bộ rễ của thực vật biến dị dưới nền đất của các căn cứ, đặc biệt là những căn cứ lớn, ai phá hỏng chúng, đó là tượng trưng cho không hữu hảo, đại biểu là địch của Bách Hoa thành.

Điều thứ tư, cũng là điều quan trọng nhất, tìm Trần Triều Cung, trả lại cho Bách Hoa thành, nếu Trần Triều Cung đã chết, thì hết thảy đi tong, không có gì phải bàn lại.

Những điều kiện này vừa được truyền tới từ Bách Hoa thành, căn cứ liên minh ở đối diện, thủ lĩnh Võ Ký nhanh chóng phấn phó người đi tìm Trần Triều Cung.

Người của toàn bộ liên minh căn cứ bị nhốt ở chỗ này, tất cả đều bắt đầu hành động, tư thái như sắp lâm vào đại địch.

-------------------------

930. Giá rẻ

Võ Ký đi tới đi lui trong lều trại của mình, hắn nôn nóng đến không được, vừa quay người liền đụng phải thư ký của mình vẫn luôn đi theo phía sau, Võ Ký kinh ngạc nhảy dựng lên hỏi:

"Ngươi đi theo sau ta làm cái gì? Làm cái gì hả?"

Thư ký cũng luống cuống tay chân, nôn nóng đều đầu đầy mồ hôi, hắn cũng không biết mình vì cái gì theo sau Võ Ký đi tới đi lui, ước chừng là gấp gáp nôn nóng quá độ đi, nhưng Võ Ký lại hỏi hắn, hắn không biết trả lời cái gì, vì thế hắn chỉ có thể căng da đầu hỏi:

"Thủ lĩnh, ngươi thấy An Nhiên của Bách Hoa thành có quan hệ như thế nào với Trần Triều Cung? Trần Triều Cung không có năng lực ức chế virus tận thế, nàng vì sao lại muốn chúng ta tìm Trần Triều Cung trở về?"

"Ta làm sao biết?"

Võ Ký không kiên nhẫn.

"Đầu óc của người trong Bách Hoa thành đều có bệnh, vì một người mà từ bỏ cả phiến rừng rậm?"

"Ngài nói, có phải bởi vì Bách hoa thành kiêng kị căn cứ Kim Môn cho nên muốn tìm Trần Triều Cung về, tiếp tục làm con tin cho Bách Hoa thành hay không?"

Vị thư ký kia nói lời này vốn dĩ là vô tâm nhưng lại khiến cho Võ Ký có chút cân nhắc, hắn nghĩ lời kia rất có đạo lý, vì vậy nói với thứ ký:

"Như vậy, chúng ta cũng không phải không có biện pháp đối phó với Bách Hoa thành, chỉ cần tìm Trần Triều Cung về sau đó liền kéo dài không cho Bách Hoa thành dẫn độ hắn về, như vậy, chúng ta nêu ra vài điều kiện hà khắc, đàm phán cũng có lợi thế."

Trên đời này, đồ vật quý nhất không có gì khác ngoài tính mạng, tiền tuyến của liên minh căn cứ, muốn sống sót cũng chỉ có thể tồn tại ở bên cạnh rừng rậm biến dị, nhưng chỉ cần bọn nhẫn nhục chịu đựng tới lúc lấy được cây giống của Phấn hoa, sau đó có thể đào tạo nuôi sống nó ở trong căn cứ của mình, bọn họ vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.

Nhưng mà, nhóm chuyên gia đã nghiên cứu thấu triệt tâm lý của những căn cứ kia, không có khả năng Bách Hoa thành đưa cây giống cho họ, An Nhiên chỉ cung cấp bông hoa, căn cứ theo quan sát và sự tính toán khi Oa Oa ngắt lấy Phấn hoa, một đóa hoa màu hồng phấn, từ khi bắt đầu ra nụ đến khi thịnh phóng rồi héo tàn cũng khoảng hơn một tháng.

Sau khi Phấn hoa khô héo, cánh hoa vẫn mang mùi thơm như cũ, có thể dùng túi vải tơ lụa làm thành túi thơm, một túi thơm có thể tỏa hương ra bốn dặm.

Nhưng theo thời gian, mùi hương sẽ dần dần đạm đi, căn cứ theo các chuyên gia, khoảng 1 năm, mùi hương chỉ có thể bảo phủ lấy người đeo túi thơm mà thôi, cho đến năm thứ 2, toàn bộ túi thơm mới nhạt dần vô vị.

Cho nên 100 vạn tinh hạch, mua thời gian 1 tháng, mấy chục vạn người trong căn cứ không bị biến thành tang thi, mua thời gian 1 - 2 năm một người không bị biến đổi thành tang thi, giá cả này có quý hay không? Kia thực sự TMD quá rẻ đi.

Nhưng mặc dù Bách hoa thành đã làm tận tình tận nghĩa như vậy, những liên minh các căn cứ, còn nhăn mặt nhăn mũi, hận Bách Hoa thành không tặng không cho bọn họ, thư ký kia mang vẻ mặt phiền não, ăn ngay nói thật với Võ Ký:

"Nhưng Trần Triều Cung đã bị chúng ta vứt bỏ, nếu không thể tìm được hắn về chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Lúc trước dùng sự hủy diệt của toàn bộ căn cứ Hoa Hải để chứng thực Trần Triều Cung không phải người có thể ức chế được virus tận thế, liên minh căn cứ đã trực tiếp vứt bỏ hắn như vứt bỏ một cái giẻ lau vô dụng ở trên đường.

Thời gian trước, lúc đó Trần Triều Cung đã có dấu hiệu tinh thần hoảng hốt, mắt thấy là điềm báo của thi hóa, người đồng hành sợ bị cảm nhiễm đã vứt bỏ Trần Triều Cung, chính mình chạy mất.

------------------------

931. Lấy kháng thể ra

Mà một người, có thể biến thành tang thi hay không, quá trình từ con người biến đổi thành tang thi mất bao lâu, thì mỗi người đều không giống nhau, có người rất nhanh bị biến đổi, có người thì rất lâu, mấy ngày, mấy tháng, thậm chí mấy năm đều không nói rõ được.

Cho nên hiện tại Trần Triều Cung có biến thành tang thi hay không, có được tìm về hay không, khó mà nói rõ được, hết thảy, chỉ hy vọng là còn kịp đi.

Mà lúc này, Trần Triều Cung vốn bị vứt bỏ trên cánh đồng tuyết, đã được một máy bay hộ tống đến phía Bắc của căn cứ Kim Môn, vào một viện nghiên cứu tương đối ẩn nấp.

Căn cứ Kim Môn vẫn luôn chú ý chặt chẽ mọi việc phát sinh ở phương Nam, họ vẫn luôn không tỏ rõ thái độ của mình với Bách Hoa thành, ở phương Bắc này, họ tự mình phát triển, giống như chỉ lo cho bản thân mình.

Lúc này Trần Triều Cung cảm thấy chóng mặt nhức đầu, hắn chỉ cảm thấy ánh sáng trên đỉnh đầu đang nhòe đi, một người đàn ông mặc bộ đồ giải phẫu màu lam, xuất hiện ở trên tầm mình, thanh âm thều thào của Trần Triều Cung vang lên gọi một cái tên:

"A Miểu..."

A Miểu là nhân viên y tế phụ trách sức khỏe cho Trần lão tướng quân, phụ thân của hắn, lúc này, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

"Xin chào, Trần tiên sinh, ngài đừng nhúc nhích, máu trong thân thể ngài còn sót lại kháng thể của Phấn hoa, hiện tại chúng ta muốn rút một ít máu của ngài để nghiên cứu, yên tâm, tướng quân đã chỉ thị cho chúng ta, trước khi kháng thể trong cơ thể của ngài hoàn toàn biến mất, chúng ta sẽ đưa ngài trở về Bách Hoa thành."

Nghe được lời này, Trần Triều Cung nằm ở trên bàn phẫu thuật không nhịn được nở nụ cười vô lực, hắn sẽ bị đưa trở về Bách Hoa thành a? Ha hả a, vậy cũng như sở nguyện của hắn đi.

Tiếp theo, hắn nghe thấy vài âm thanh vụn vặt của những người nói chuyện với nhau, ý thức của hắn hôn hôn trầm trầm, ước chừng là A Miểu nói chuyện với những người khác, nói là kiểm tra đo lường thành phần kháng thể không đủ linh tinh gì đó, còn phải lấy một ít cây giống của Phấn hoa để nghiên cứu...

"Phấn hoa? Kháng thể?"

Nghe những lời kia vào lỗ tai, cũng không xa lạ với hắn, lúc trước những người áp tải hắn trước khi vứt bỏ hắn, đã nói chuyện với nhau, rốt cuộc Bách Hoa thành đã tìm ra nhân tố chân chính ức chế được virus tận thế.

Chính là những bông hoa hồng nhạt bò đầy tường nhà An Nhiên, những bông hoa giống như những bông cẩm chướng nhỏ màu hồng, tản ra cỗ thanh hương, nó có thể ức chế được virus tận thế khuếch tán.

Nhưng, nhìn dáng vẻ này, căn cứ Kim Môn có một loại chí tại tất đắc (

Trần Triều Cung có chút cảm thấy lo lắng cho Bách Hoa thành, nhưng cũng không phản đối căn cứ Kim Môn lấy kháng thể trong người hắn ra, hắn nghĩ, sở dĩ hắn rời Bách Hoa thành lâu như vậy còn chưa biến thành tang thi nhất định là bởi vì kháng thể trong người hắn còn chưa biến mất, nếu căn cứ Kim Môn có thể nghiên cứu ra kháng thể ngăn chặn virus tận thế thì điều cực kỳ hữu ích cho toàn bộ nhân loại trong xã hội này.

Mà ở nơi hắn không biết, bên ngoài tấm kính trong suốt, Trần lão tướng quân ngồi trên một chiếc xe lăn, nước mắt thấm ướt chảy xuống dọc theo những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua, ông nhìn chằm chằm vào Trần Triều Cung đang nằm trên bàn phẫu thuật bị rút máu lấy kháng thể.

Có thể nghĩ, thiên hạ này không có người cha mẹ nào nguyện ý nhìn thấy dáng vẻ thế kia con cái của mình.

Quả thực thủ đoạn của A Miểu tàn nhẫn đến cực điểm, hắn cắm kim tiêm cùng ống dẫn lên toàn bộ cơ thể của Trần Triều Cung, nơi nào lấy ra kháng thể a, đây là rút toàn bộ máu của Trần Triều Cung a!

--------------------

932. Đại yêu nữ thời mạt thế

Bên người Tần Lão tướng quân là người lãnh đạo của phòng thí nghiệm này, thấy vậy, hắn hơi cúi người xuống, đưa cho ông một tờ khăn giấy, khuyên nhủ:

"Tướng quân, nếu không, ngài đừng nhìn nữa, đi về trước đi, chuyện kháng thể virus tận thế không phải chuyện nhỏ, Trần tiên sinh cần phải trải qua kiếp nạn này."

"Ta tùy ý các ngươi làm như thế nào, đứng đánh mất mạng hắn là được."

Trần lão tướng quân ngồi trên xe lăn, nhắm mắt lại, đôi tay gắt gao nắm lấy tay vịn của xe lăn.

"Các ngươi cần phải thừa dịp hắn còn chịu được, đưa hắn trở về Bách Hoa thành, hoặc là bắt người nào đó của Bách Hoa thành thay thế hắn đều được, nhất định phải lưu giữ được mệnh của hắn, lưu giữ được mệnh!"

Nói lời cuối cùng, Trần lão tướng quân cơ hồ gào rống với người lãnh đạo của phòng thí nghiệm, hiện giờ ông cũng chỉ còn lại hai đứa con trai này, nếu Trần Triều Cung mất đi, ông chỉ còn lại một Trần Triều Hỉ không thân thuộc với mình, đây là điều không yên lúc tuổi già của ông.

Lúc này ông có chút hối hận, lúc trước tâm tâm niệm niệm bức Trần Triều Hỉ đón Trần Triều Cung từ Bách Hoa thành về, nguyên tưởng rằng điều đó làm Trần Triều Cung, làm Trần gia, làm căn cứ Kim Môn ở vào kết cục thắng lợi, ai biết, điều này lại hại Trần Triều Cung a.

Theo như lời đồn đãi không đáng tin cậy, người sinh sống một thời gian ở rừng rậm biến dị bên cạnh Bách Hoa, đều không cảm nhiễm virus tận thế, đó là bởi vì những đóa hoa hồng nhạt của An Nhiên ăn mòn kháng thể của bản thân trong cơ thể, và thay thế nó, làm con người khi đối mặt với virus tận thế sẽ không bị biến đổi thành tang thi.

Nhưng một khi rời khỏi phạm vi của rừng rậm biến dị, nhân loại sẽ bị virus kia một kích đánh sụp, Trần Triều Cung chính là một ví dụ chứng minh tốt nhất.

Nếu đúng như vậy, Trần lão tướng quân còn không bằng để Trần Triều Cung ở Bách Hoa thành, cho dù không thấy nhưng ông biết hắn vẫn sống tốt là được.

A Miểu lấy xong kháng thể, đi ra, nói chuyện với người lãnh đạo một chút, lúc sau hắn đi tới trước mặt Trần lão tướng quân đang vô cùng hối hận đến đấm ngực dậm chân, hắn khom lưng, ôn nhu nói với Trần lão tướng quân:

"Tướng quân, ngài cũng đừng nhìn, nhìn thương tâm lại thương thân."

"Bách Hoa thành này, thật là làm bậy, thật là đáng chết!"

Trần lão tướng quân lắc đầu, hận ý trong lòng đối với Bách Hoa thành đã lên tới đỉnh điểm, há mồm kêu lên với A Miểu:

"Nếu không phải do Bách Hoa thành, A Cung của ta vẫn còn hảo hảo, kháng thể trong cơ thể tuy rằng không thể chống cự lại được virus nhưng dù sao vẫn còn đó, An Nhiên kia, quả thực là yêu nữ, trồng ra yêu hoa? Một ngày kia nhất định phải diệt trừ, diệt trừ toàn bộ!!!"

"Sẽ có một ngày như vậy."

A Miểu cười cười, biểu tình trên mặt là một mảnh ôn hòa, hiền hậu.

Trong mắt người ở căn cứ Kim Môn, họ đem Bách Hoa thành là xào huyệt của yêu quái, An Nhiên là một đại yêu nữ thời mạt thế, trồng ra thực vật tất cả đều là yêu hoa.

Nếu không phải do những yêu hoa đó, nhân loại sẽ bị virus tận thế đào thải một bộ phận, còn lại một bộ phận nhỏ chính là những người có được bộ gien tiến hóa với chất lượng tốt, kháng thể trong cơ thể của bọn họ sẽ căn cứ theo sự biến dị của virus tấn thế dần dần tăng cường.

Từ góc độ khôn thì sống mông muội thì chết mà nói, sự tàn sát bừa bãi của virus tận thế ngược lại trợ giúp con người tiêu diệt một bộ phận người không thích hợp sinh tồn ở mạt thế, những người có thể sống chính là giống như căn cứ Kim Môn đây, tinh anh trong tinh anh.

Con số tử vong thực sự là kinh người, căn cứ Kim Môn đã từng có mấy trăm vạn dân thậm chí hơn một nghìn vạn dân, hiện giờ bị virus tận thế gột rửa, còn lại không đến một trăm vạn người, nhưng là đáng giá, số dân cư còn lại này cơ hồ toàn là dị năng giả cao giai.

------------------------------

933. Không giải quyết được gì

Theo không kịp tiến hóa của thời đại cũng chỉ có con đường chết, điều này, người trong căn cứ Kim Môn đã được lĩnh ngộ tràn đầy.

Cho nên Phấn hoa của An Nhiên, phá hỏng kháng thể của nhân loại, ngăn cản sự sinh trưởng của kháng thể, thay thế kháng thể của nhân loại, thay nhân loại chống đỡ sự xâm nhập của virus tận thế, nếu nói về phương diện khác thì nó đang ngăn cản con đường tiến hóa đến tinh anh của nhân loại.

Cho nên An Nhiên là yêu nữ, Phấn hoa của nàng là một đóa yêu hoa, điều này không sai đi.

A Miểu đẩy Trần lão tướng quân ra khỏi phòng thí nghiệm, trong mắt hắn còn hàm chứa một cổ lạnh nhạt, nhìn con đường thanh lãnh, từng gương mặt lạnh băng đi lướt qua bên người họ, mặc cho bất cứ người nào mà thân nhân, cha, mẹ, vợ, con, bạn bè bị biến tang thi, bị giết chết, cô đơn chính mình sống sót, đều sẽ có gương mặt như vậy.

Thân thể kiên cường cần phải có một trái tim băng giá mới xứng đôi, như thế mới có thể sinh tồn trong mạt thế, như thế mới có thể thích ứng được với sự thay đổi của virus thích ứng với sự sống chết thay đổi từng ngày.

Thứ như cảm tình ở căn cứ Kim Môn đã dần dần chết đi.

Vì cái gì sao? Bởi vì bọn họ muốn sống sót.

Mà khi căn cứ Kim Môn đang lấy ra kháng thể trong cơ thể của Trần Triều Cung, thì liên minh các căn cứ tìm không thấy Trần Triều Cung đã gấp gáp tới nỗi dậm chân.

Không phải mỗi cái căn cứ đều có thể ngồi ổn được như căn cứ Kim Môn, tuy rằng đạo lý này mọi người đều hiểu tuy rằng lời đồi đãi truyền với tốc độ chóng mặt, nói yêu hoa của An Nhiên ngăn trở con đường tiến hóa thành tinh anh của nhân loại nhưng từng cá nhân ai có thể tiếp thu chứ?

Là người đều có cha mẹ, vợ con, đều có máu thịt có tình cảm, đúng, không sai, mỗi người đều minh bạch, có thể Phấn hoa sẽ ngăn cản con người trên con đường tiến hóa, nhưng ai có thể bỏ được, vợ con, cha mẹ, thân nhân của mình bị đào thải bị biến thành tang thi?

Ai có thể?

Mặc dù liên minh căn cứ có rất nhiều rất nhiều dục vọng, mặc dù hiện giờ, nội tâm mỗi người đều có tính toán riêng, nhưng bọn họ không hy vọng người mình coi trọng biến thành tang thi, tâm tình này là thực sự.

Có căn cứ đã mặc kệ xiềng xích gông cùm của liên minh căn cứ, lén lúc khuân vác tinh hạch, đi tới trước mặt Lạc Phi Phàm chỉ vì cầu mua một đóa Phấn Hoa.

Lời hay nói tẫn, còn thậm chí bày ra tư thái sẽ thoát ly liên minh các căn cứ, mời làm Lạc Phi Phàm không tình nguyện đi xin chỉ thị của An Nhiên, An Nhiên cười, cầm một cây kéo trong tay, cắt một bông Phấn hoa xuống.

Nếu đã thoát ly liên minh các căn cứ thì không được coi là địch nhân, không bị phụ thuộc vào điều kiện trong hiệp nghị, Bách Hoa thành nguyện ý kiếm tiền này.

Một trăm vạn tinh hạch đổi một đóa Phấn hoa, được căn cứ nhỏ kia lén lút mua rồi nâng bông hoa trở về, tôn sùng như chí bảo, cẩn thận thay nước, bông hoa còn chưa xòe hết cánh mà mùi hương đã bay bốn phía, quả thực những người sắp bị biến thành tang thi trong căn cứ dưới mùi hương như vậy bao phủ dần dần đã chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng cũng có một ít căn cứ cảm thấy Phấn hoa sẽ tạo thành điều không tốt, bọn họ tập trung toàn bộ những người bị cảm nhiễm virus tận thế lại, vây họ ở một chỗ, đặt Phấn hoa ở bên trong những người này ở, mặt khác một ít người không bị cảm nhiễm virus thì không cho phép tiếp cận đóa hoa, miễn cho nó phá hỏng kháng thể trong cơ thể, sợ ảnh hướng đến con đường tiến hóa thành tinh anh của bọn họ.

Thế cục của thế giới cũng thay đổi rất nhanh, thế lực của Bách Hoa thành cũng lớn mạnh rất nhanh chóng, bản đồ Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại lớn gấp mấy lần so với Bách Hoa thành, ngày đông giá rét đã đến, chiến sự giằng co mấy tháng, rốt cuộc kết thúc bằng một cái cớ vớ vẩn như vậy, cuối cùng không giải quyết được gì.

---------------------

934. Ngươi xuống dưới cho ta.

Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh, trong nháy mắt, Oa Oa cũng hơn hai tuổi rồi, không biết những đứa trẻ ở mạt thế này có phát dục cùng thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ trước mạt thế hay không, hiện giờ Oa Oa đã như đùa nghịch bay lên, trong chốc lát không thấy bóng dáng có thể đã leo lên nóc nhà lật ngói rồi, khiến cho An Nhiên hận không thể trói nàng lại mới có thể để nàng ngừng nghỉ một chút.

Không, phỏng chừng đều không thể trói được ác bá kia.

Đầu xuân, một nhà nông trồng ngô bị Oa Oa tai họa mang theo một nhà già trẻ gái trai đến cáo trạng với An Nhiên, cả nhà bọn họ từ già đến trẻ đều là người của thôn Thiết Ti đi theo Bàn Tử một đường tới đây, người nhỏ nhất trong gia đình được sinh ra khi Bách hoa thành vừa mới thành lập.

Một nhà, cứ như vậy đứng trong sân nhà An Nhiên, khóc lóc cáo trạng.

"Mắt thấy ngày hôm qua ngô vừa được giục sinh, hôm nay có thể thu hoạch, Mao Mao nhà chúng ta mấy hôm nay không chịu uống sữa, liền muốn lấy ít ngô bán đổi chút tinh hạch, mua chút cháo bột cho Mao Mao ăn, nhưng Oa Oa lại tới ruộng ngô nhà chúng ta, bẻ mất một nửa ruộng ngô rồi."

"Người trồng ngô trong Bách Hoa thành không chỉ có một nhà chúng ta a a a, vì sao Oa Oa lại vẫn luôn không tha ruộng ngô nhà chúng ta a? Ba ngày hai bữa tới bẻ ngô nhà ta, lần trước, nàng thấy ba ba của Mao Mao làm một con ngựa gỗ, nàng muốn, ba của Mao Mao không cho, vì thế tâm sinh bất mãn, nhằm vào ruộng ngô nhà ta phải không a a a...."

Theo lời lên án của chủ ruộng ngô, ba Mao Mao đáng thương hề hề đưa một con ngựa gỗ mới tinh đặt vào trong sân, rồi xoa xoa tay, làm vẻ mặt cầu buông tha, nói với An Nhiên đang âm trầm:

"An Nhiên, đây là con ngựa gỗ nhỏ ta mới làm, đưa cho Oa Oa chơi a, ngài có thể thay chúng ta trò chuyện với Oa Oa được không? Từ đầu xuân tới giờ, chúng ta chưa thu được một viên tinh hạch nào đâu, ai iu...."

Lời còn chưa nói dứt, ở chiếc cây biến dị lớn thật lớn trên nóc nhà An Nhiên kia vô số gạch đá bay xuống, từng viên từng viên nện lên người nhà này, khiến họ từ già đến trẻ đều kêu oa oa.

An Nhiên ngồi dưới mái hiên, vội vàng đứng dậy, thuận tay với lấy gia pháp treo trên gốc cây gần đó, nàng chạy ra sân, chỉ vào Oa Oa đang ném đá trên cây, cùng với một đám đứa nhỏ, cả giận nói:

"Chiến An Tâm, ngươi xuống dưới cho ta!!!"

Bọn nhỏ bị khí thế của An Nhiên dọa sợ, sôi nổi dừng lại, trong quần áo bọn chúng bọc một đống gạch đá, cưỡi lên những nhánh cây biến dị cao cao, trong khoảng thời gian ngắn, tâm sinh do dự có nên xuống nhận lỗi với An Nhiên hay không.

"Đừng để ý tới nàng, đánh cho ta!"

Oa Oa vung tay hô, mang theo đám nhỏ tuy nghịch ngợm nhưng cũng có chút nhút nhát kia tiếp tục triển khai thế công với nhà nông trồng ngô ở dưới, Oa Oa còn thở phì phì hô:

"Vua nịnh nọt, ta cho các ngươi cáo trạng này, đánh đi, đánh, đánh! Xem các ngươi lần sau còn tới cáo trạng hay không?"

Quả thực ác bá đến người giận sôi mà!

An Nhiên thập phần tức giận, nàng vừa giận thì cây cối chung quanh cảm nhận được cảm xúc dao động của nàng, chúng bắt đầu run rẩy, Oa Oa thấy thế cục không tốt, hô to lên một tiếng nộn nộn:

"Chạy nhanh, mẹ ta biến thành cọp mẹ đang phát uy a!"

Sau đó giống như con khỉ leo từ trên cành cây xuống, mang theo một đám binh tôm tướng cua chạy mất.

Trước mặt người ngoài, An Nhiên cũng không đến mức thực sự đem Oa Oa trói lại treo lên đánh, chỉ có thể đứng tại chỗ, tức giận đến thất khiếu bốc khói, cắn chặt răng, trong tay vẫn còn cầm gắt gao gia pháp.

Được a, tốt a, trên đời này có thể làm An Nhiên tức giận đến như vậy, còn không thể đánh chết trừ bỏ Chiến An Tâm ra thì không có người thứ hai đâu!!!

Tức chết nàng a!!!

-------------------

935. Chúng ta không phải có ý tứ đó.

"An Nhiên, An Nhiên...."

Chủ nhà của gia đình trồng ngô kia cẩn thận gọi An Nhiên cả người đang run rẩy, bọn họ không rõ biểu tình của nàng bây giờ, nhưng nghĩ đến hẳn là nàng đang tức giận.

Xem những nhánh cây đang lay động giương nanh múa vuốt trên đỉnh đầu thì biết.

An Nhiên chậm rãi quay đầu lại, biểu tình phẫn nộ làm người sợ hãi đã thu liễm rất nhiều, nhưng mà sắc mặt vẫn mang theo chút xanh mét như cũ, nàng tận lực khắc chế lại nhìn một nhà người kia nói:

"Ta cũng không phải người không nói đạo lý, yên tâm đi, những lỗi lầm của hùng hài tử nhà ta kia, ta sẽ cho các ngươi một lời giải thích, tổn thất của các ngươi ta sẽ bồi thường, ngày mai chờ ba của Oa Oa về liền đem tinh hạch bồi thường cho các ngươi."

Toàn bộ tinh hạch bán Phấn hoa đều là của An Nhiên, nhưng vì nhà của nàng quá nhỏ, không thể chứa đựng nhiều tinh hạch như vậy, hơn nữa hiện tại đã là năm thứ ba khi mạt thế bắt đầu, tinh hạch bình thường đối với An Nhiên, dị năng giả cao gia như nàng mà nói, đã vô pháp hấp thu.

Cho nên tinh hạch bình thường tuy rằng đã trở thành vật phẩm để thanh toán, nhưng chân chính đưa cho An Nhiên hấp thu thì thuần túy chỉ là lãng phí.

Vì thế toàn bộ thu hoạch của An Nhiên đều đưa vào kho hàng của Bách Hoa thành, sau đó Bách Hoa thành sẽ đem một ít tinh hạch cấp cao đổi với tinh hạch bình thường của An Nhiên.

Nói cách khác, hiện tại toàn bộ tinh hạch cấp cao của Bách Hoa thành đều đưa cho An Nhiên hấp thu, mà tinh hạch bình thường, thì đưa cho những dị năng giả cấp bậc không cao hấp thu.

Ở đây, tinh hạch đều có thừa đủ, chỉ cần nhóm dân cư chịu lao động, tinh hạch đều luôn có, dần dà, dị năng giả ở Bách Hoa thành phần lớn đều không dùng được loại tinh hạch bình thường, những tinh hạch bình thường kia liền được lưu thông ra ngoài, từ căn cứ Thời Đại, Tiểu Chu thành hay những căn cứ bên ngoài đổi thành những tinh hạch cao cấp hơn về.

Mà mỗi ngày An Nhiên đều cần tiêu hao số lượng tinh hạch nhất định, bổ sung năng lượng trong cơ thể, bởi vì nàng phải nuôi dưỡng rừng rậm biến dị, năng lượng tiêu hao vẫn cần phải dùng lượng tinh hạch khá lớn bù đắp.

Cho nên tinh hạch mà An Nhiên không hấp thu hay chưa hấp thu sẽ tạm gửi ở kho tinh hạch của Bách Hoa thành, Bàn Tử đặc biệt xây một kho hàng lớn cho nàng để tinh hạch.

An Nhiên muốn dùng chúng cần cu li đi tới đó dọn về, nàng không muốn đi, chỉ có thể chờ Chiến Luyện trở về, dọn dẹp đưa đến nhà của Mao Mao.

"Không... không, không, chúng ta không có ý kia."

Vừa nghe An Nhiên bồi thường tinh hạch cho nhà bọn hắn, mỗi người trong nhà kia đều nóng nảy, bọn họ tới nhà An Nhiên không phải tới đòi tiền, mà chỉ là tới tố khổ, tới thuần túy tố khổ thôi!

Người nông dân kia, thân là chủ gia đình, lập tức cười nói:

"Không phải, An Nhiên, ngài hiểu lầm ý chúng ta rồi, chỉ cần Oa Oa về sau không tới ruộng ngô nhà chúng ta phiền toái là được rồi, việc trước kia, liền qua rồi, qua rồi."

"Đúng, đúng, Oa Oa đặc biệt thông minh, cũng đặc biệt đáng yêu, ta thấy nàng bất quá mới hơn 2 tuổi, nhưng đã thông minh giống như những đứa trẻ 5-6 tuổi a, chúng ta đều rất thích Oa Oa."

Con dâu của nhà kia đang ôm Mao Mao cười với An Nhiên, mọi người bắt đầu liều mạng khen Oa Oa, đặc biệt thông minh lanh lợi, đặc biệt hoạt bát đáng yêu a.....

Dẫn tới An Nhiên nhăn chặt mày lại, nàng cũng không biết người nhà này đến tột cùng muốn làm gì? Oa Oa ác liệt, tất nhiên nàng sẽ giáo dục, nhưng nếu đã tới cáo trạng thì vì cái gì mà không cần bồi thường tinh hạch a?

---------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play