911. Để hắn hảo hảo đi
Lều trại này chính là của những người đàn ông chuẩn bị khi dễ nàng, lều khá lớn, nhìn đám người này, mỗi người đều có bản lĩnh như vậy, cho nên có thể dựng lều trại khá lớn có thể ở đồng thời 20 người không phải vấn đề.
Lúc An Nhiên xốc rèm cửa lên, có hai cô gái đang lén lút duỗi tay định lấy thịt trên mặt bàn để ăn, nhìn thấy An Nhiên đi vào, mấy cô bé kia nhanh chóng lui về góc, không dám nhúc nhích.
Trên đỉnh lều treo một cái bóng đèn, ở cửa còn bố trí hai cái nồi hơi phát điện bằng củi lửa, bên trong dường như đang cuồng hoan, đồ ăn vật tư chất đầy bàn, bởi vì không gian kín kẽ không chỗ hở, cho nên bên trong có một cỗ hương vị khôn kể, tràn ngập từ ngóc ngách trong lều.
An Nhiên nhíu nhíu mày, ngồi xuống, mọi người đều chen chúc ở cửa lều không dám bước vào trong.
Bàn Tử cũng vào trong lều, vừa vào liền xoay người vén mành lên, khí lạnh cứ như vậy ùa vào nhưng lạnh chút đứng đem An Nhiên bị hun hôn mê là được.
Oa Oa muốn lấy thịt biến dị trên bàn ăn, bị An Nhiên chặn lại, Tiểu Bạc Hòa lập tức bế Oa Oa lên, không để Oa Oa chạm vào bất cứ thứ gì trong cái lều trại này.
Mà Mộ Phong đã sớm trở lại trạng thái cái bóng như lúc trước, lướt lướt dưới chân Oa Oa.
"Con như thế nào mà cái gì đều dám ăn hả?"
An Nhiên trừng mắt với Oa Oa đang được Tiểu Bạc Hà bế lên:
"Thịt này, đều là thịt biến dị, người ăn sẽ biến thành kẻ điên a!"
Oa Oa bĩu môi không nói lời nào, bộ dạng ủy khuất.
Chốc lát sau, lão nhân còn bưng mâm trái cây vẫn còn quỳ gối khóc lóc ở bên ngoài lều trại, nhóm lãnh đạo đẩy mọi người ra, nâng một người tới đây, thủ lĩnh cầm đầu đi vào lều trại, chỉ chỉ người được đặt ở bên ngoài, trên mặt vẫn treo một cỗ nịnh nọt.
"An Nhiên.... Ngài xem."
Mới nói có hai chữ, An Nhiên đã đứng dậy, đi ra khỏi lều, nhìn kỹ người được nhóm lãnh đạo nâng tới đây, trái tim trong ngực nhảy bùm bùm.
Nàng không dự đoán được Tiểu Chu thành đúng là tìm được một người, là một lão nhân, nhìn dáng vẻ là bệnh nguy kịch, sắc mặt vàng như nến, mang theo cảm giác sắp hấp hối, cảm giác có chút giống như trước khi muốn biến thành tang thi.
Nếu người này thật sự muốn biến thành tang thi, không lâu tiếp theo thân thể sẽ rất có lực, mí mắt sẽ không rũ xuống như vậy, cảm giác như không có sức lực để mở ra, khóe miệng bắt đầu chảy ra thứ chất lỏng màu vàng.
Nhìn kỹ người bị nâng tới này, An Nhiên khom lưng, dường như xác định, cầm tay ông.
Bàn Tử đứng ở bên cạnh gấp tới độ la lên một tiếng:
"An Nhiên, có sờ, cẩn thận cảm nhiễm."
Nếu người nào minh bạch sự khủng bố của rừng rậm biến dị đều sẽ không muốn An Nhiên xuất hiện bất cứ việc gì, vì thế được Bàn Tử nhắc nhở, mọi người dựa vào sự bảo hộ sinh hoạt trong rừng rậm biến dị, đều lo lắng đề phòng lên.
An Nhiên khom lưng buông lỏng cánh tay mềm oặt của lão nhân kia ra, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái, bằng ánh mắt trách cứ hắn đại kinh tiểu quái, sau đó nàng thẳng người dậy, nhìn nhóm người kia, nói ra một câu trong đó lộ ra một chút châm chọc.
"Để lão nhân này xuống mồ vi an đi, người sống đến tuổi này rồi cũng không dễ dàng gì, lại còn ở mạt thế, để hắn hảo hảo đi, đứng lăn lộn nữa."
------------------------------
912. Càng loạn thế càng phải chú trọng quản lý
"Cái này...."
Thủ lĩnh của Tiểu Chu thành còn không minh bạch ý tứ của An Nhiên, hắn tiến lên một bước, muốn hỏi An Nhiên một chút, có nên trước tiên chém đầu của lão nhân này hay không.
Bàn Tử lại vọt lên, chặn bước chân của vị thủ lĩnh kia lại, nói:
"Các ngươi thế nhưng không thấy được sao? Vị lão nhân này là dầu hết đèn tắt, nâng người trở về đi, để con cháu hảo hảo tẫn hiếu đạo đi, đừng người nào cũng nâng tới trước mặt An Nhiên của chúng ta nữa, chúng ta tới đây là tìm tang thi, cùng với người sắp bị biến thành tang thi."
"Bàn Tử!"
An Nhiên đứng ở sau lưng Bàn Tử tát một cái, vứt ra Bàn Tử đang chặn đường, nhíu mày, nhìn vị thủ lĩnh đứng sừng sững sợ hãi rụt rè trước mặt, nghiêm khắc nói:
"Vốn dĩ việc của Tiểu Chu thành các ngươi, ta không có hứng thú đi quản, cũng không có tinh lực đi quản, nhưng hiện tại các ngươi cũng coi như dựa vào ta mà sinh tồn, ta đây liền khoa tay múa chân một chút trước mặt các ngươi."
Nàng giơ tay lên, nhìn những người đang vây đổ ở trước lều trại, mặc kệ nhóm lãnh đạo hay là những cư dân bình thường, dưới cái nhìn thẳng của An Nhiên, mỗi người đều hạ đầu xuống, từ sâu trong nội tâm, không dám đối mặt chính diện với đôi mắt của nàng.
"Chính ngươi nhìn xem, dưới sự thống trị của các người, Tiểu Chu thành loạn thành bộ dạng gì, vì các gì đồng dạng là căn cứ, các ngươi lại hỗn loạn thành như vậy?"
Nhóm lãnh đạo lại bị răn dạy cơ hồ đã thói quen, bọn họ dựa vào An Nhiên mà sinh tồn, An Nhiên vừa thấy mặt liền răn dạy bọn họ, cho nên đã tập mãi thành quen.
Có người không đau không ngứa, trên mặt vẫn là bộ dạng chăm chú lắng nghe sẽ sửa sai như như cũ, nhìn vậy An Nhiên càng tức giận, nàng chỉ vào người này, nghiêm khắc thập phần nói:
"Các ngươi chính là như vậy, ta thấy không thể nào sửa được, chốc lát ta trở về, sẽ khiến cho Hồ Chính phái vài người tới chỉnh đốn các ngươi! Càng loạn thế càng phải chú trọng quản lý, ôn ôn chậm chạp như vậy không nói hại người hại cả mình, nói ra người khác còn tưởng An Nhiên ta vô năng."
An Nhiên lạnh giọng nói, cuối cùng quyết đoán, không lại mặc kệ Tiểu Chu thành cứ hỗn loạn như vậy, nàng không tới còn tốt, đã tới liền nhìn ra Tiểu Chu thành rất khác với Bách Hoa thành.
Chớ trách mỗi người đều nói Bách Hoa thành là thiên đường, ở Bách Hoa thành có ác bá nào dám khi dễ người khác thử xem? Ở Bách Hoa thành có một ác bá duy nhất phỏng chừng chính là Oa Oa!
Mà Tiểu Chu thành này, khắp nơi đều là tiếng khóc thút thít, dân chúng ai oán, kỳ thật đều quan hệ tới năng lực của giai cấp lãnh đạo, tuy rằng lãnh đạo của Tiểu Chu thành nhiều nhưng mỗi người đều dựa theo kịch bản trước mạt thế mà quản lý.
Rõ ràng là ác bác cứng rắn cướp bóc tranh đoạt, lãnh đạo Tiểu Chu thành còn ra công văn theo điều lệ chế độ pháp luật không đau không ngứa báo cho ác bá kia, này có ích lợi gì? Lúc này, điều cần thiết là dùng nắm tay đánh a!
Vì thế đưa ra An Nhiên quyết định, nhóm lãnh đạo này có người không hề có cảm giác, có người cả kinh, có người còn đánh các loại tính toán trong lòng, còn vị thủ lĩnh chính là loại người trong nội tâm cả kinh, hắn có vẻ vô pháp tiếp thu nói với An Nhiên:
"An Nhiên chúng ta đã rất nỗ lực thay đổi Tiểu Chu thành, ngài cũng biết, phong cách xử sự của căn cứ Thời Đại kia hoàn toàn không giống với chung ta, lúc trước chúng ta không phải không nghĩ tới việc xác nhập nhưng đã nếm thử hậu quả, nên thảm bại mà chấm dứt a...."
--------------------
913. Quyết tâm
"Thuận theo thời đại chính là lời khuyên cuối cùng của ta đối với Tiểu Chu thành các ngươi."
An Nhiên trước khi đi không để cho vị lãnh đạo Tiểu Chu thành kia nói nhiều nữa, nàng đi ra khỏi đây phía sau nàng Tiểu Bạc Hà cùng Oa Oa và Bàn Tử ở sau cùng, những người giống như dân chạy nạn đang vây quanh liền tự động tách ra một con đường để An Nhiên đi về phía khu rừng rậm biến dị.
Lúc này An Nhiên đã hạ một quyết tâm rất lớn, mặc kệ nhóm lãnh đạo chạy phía sau mông nàng có cầu xin thế nào, nàng đều không dao động.
Nhưng ở Tiểu Chu thành trong thời gian dài, trở lại Bách Hoa thành, An Nhiên đột nhiên nhíu mày, đứng ở một con đường nhỏ, cúi đầu nhìn hai bên, những bông hoa vẫn sinh trưởng mạnh mẽ.
Trong những bông hoa đỏ đỏ trắng trắng kia, khoảng cách rất dài mới có thể phát hiện một đóa hoa màu hồng phấn nhỏ nhỏ, toàn bộ Bách Hoa thành đều bị cây cối che trời che lại, đèn đường giống như những ngôi sao léo sáng léo sáng, những đóa hoa dưới không khi rét lạnh kia sôi nổi ngả về phía An Nhiên.
"Làm sao vậy, An Nhiên, tại sao đột nhiên dừng lại?"
Bàn Tử ở phía sau, tò mò khom lưng đứng ở phía sau An Nhiên, trộm nhìn thoáng nàng.
An Nhiên lại hít hít mũi hỏi:
"Bàn Tử, ngươi có cảm thấy Bách Hoa thành thật sự là quá thơm hay không?"
"Có sao?"
Bàn Tử cũng hít hít cái mũi:
"Không phải vẫn luôn thơm như vậy sao? Bởi vì chúng ta mới từ bên ngoài trở về, cho nên sẽ cảm thấy Bách Hoa thành rất thơm, trên thực tế nó vẫn luôn thơm như vậy."
Nghe Bàn Tử nói như vậy, An Nhiên gật gật đầu, tìm được lời giải thích hợp lý, bước chân tiến về phía trước, trực tiếp đi về nhà.
Tới buổi chiều, căn cứ Thời Đại phái một đội tới Tiểu Chu thành, đem Ngô Thắng gì đó, kéo tới bên cạnh rừng rậm biến dị, bắt được một cây mây biến dị, dùng nó bó buộc Ngô Thắng một cách dã man, sau đó ném vào bên trong rừng rậm biến dị.
An Nhiên đã công đạo, người có thể không giết thì không giết, kho máu của nàng cần rất nhiều rất nhiều người.
Như thế, dùng Ngô Thắng khai đao làm toàn bộ Tiểu Chu thành nguyên bản trị an xã hội rời rạc hỗn loạn trở nên thần hồn nát thần tính.
Bọn họ tựa hồ thấy được An Nhiên muốn quyết tâm trọng điểm thống trị lại Tiểu Chu thành, một đám người không dám ra khỏi lều trại của mình, ngay cả nhóm lãnh đạo muốn duy trì việc thu mua bán ra vật tư cơ bản cũng nơm nớp lo sợ không dám làm chuyện xấu gì trong thời điểm này.
Đồng thời, người ở căn cứ Thời Đại, cũng tiến hành công tác kiểm tra sơ qua Tiểu Chu thành, hồi báo lại An Nhiên, là căn bản Tiểu Chu thành không có ai biến thành tang thi hoặc sắp bị biến thành tang thi.
An Nhiên ngồi dưới mái hiên nhà nàng, nhìn Hồ Chính đang đứng trong sân, cùng với người phụ trách việc kiểm tra của Tiểu Chu thành, nhíu mày hỏi:
"Các ngươi xác định, Tiểu Chu thành không có ai bị biến thành tang thi hoặc sắp bị biến thành tang thi sao?"
"Xác định!"
Hồ Chính cúi đầu, khá cung kính trả lời An Nhiên.
Mặc cho ai trước kia kiêu ngạo như thế nào, cậy tài khinh người như thế nào, đi một chuyến từ chỗ sâu trong rừng rậm biến dị trở về cũng không dám làm càn trước mặt An Nhiên.
"Này khá kỳ quái a, không phải nói Tiểu Chu thành thường xuyên có người biến thành tang thi hay sao?"
"Là đúng vậy."
Người nhân viên của căn cứ Thời Đại kiểm tra qua Tiểu Chu thành cúi đầu bước lên, giải thích với An Nhiên:
"Chúng ta cố ý điều tra một ít lời đồn đãi thập phần chân thật, có một ít là do người tới quấy phá, một ít là người từ bên ngoài tiến vào Tiểu Chu thành, vốn dĩ sắp thi hóa cuối cùng vì các loại nguyên nhân bị người Tiểu Chu thành giết."
-----------------------------
914. Đừng học Tiểu Chu thành
Nguyên nhân trong đó khá phức tạp, có người không phải người của Tiểu Chu thành, có khả năng 2-3 ngày trước bị cảm nhiễm virus tận thế ở bên ngoài, sau khi tiến vào Tiểu Chu thành, bị người bên trong do sợ hãi mà bị giết chết.
Cũng có một ít người kỳ thật bởi vì mâu thuẫn bên trong, ví dụ như báo tư thù, hoặc công khai đánh cướp sau đó nói cho người khác, người bị giết kia đã biến thành tang thi, do đó tránh né luật phát ở Tiểu Chu thành.
Bởi vì giết người ở bất luận căn cứ nào đều phạm pháp, nhưng giết tang thi thì không phạm pháp, cho nên bất luận báo tư thù hay ân oán chỉ cần ấn vào người bị giết kia tội danh là muốn biến thành tang thi, vậy không có bất luận vấn đề gì.
Dần dà, việc Tiểu Chu thành có tang thi được truyền ra, càng lúc càng xa, đồn đãi vớ vẩn luôn là như vậy, truyền ra liền thành sự thật.
Nghe xong báo cáo của căn cứ Thời Đại, An Nhiên ngồi ở đệm mềm thở dài, bên tai truyền đến thanh âm Oa Oa kéo chiếc bàn nhỏ, An Nhiên nghiêng đầu nhìn thấy Oa Oa đang cố sức kéo một cái bàn, trong lòng ngực còn ôm một chồng giấy cùng với một hộp bút sáp.
Nhìn dáng vẻ, Oa Oa muốn kéo bàn nhỏ ra mái hiên, vẽ tranh.
An Nhiên tránh chỗ cho Oa Oa, đứng dậy đi ra ngoài mái hiên, đạp lên những bậc thang bằng đá, hỏi Hồ Chính.
"Vậy các ngươi thì sao? Đừng học Tiểu Chu thành hàm hàm hồ hồ, trong căn cứ của các ngươi có tang thi không?"
"Không có, ta xác định."
Hồ Chính nói chém đinh chặt sắt, căn cứ Thời Đại cũng không phải Tiểu Chu thành, nó được quản lý giống như một khu quân sự hóa, tuy rằng cũng có người già, phụ nữ và trẻ em, bất quá bọn họ đều được tập trung lại, ở khu vực trung tâm của căn cứ Thời Đại, tồn tại giống như là gia đình của quân nhân.
Đàn ông thanh niên trai tráng của căn cứ Thời Đại đều phải tham dự vào thủ vệ căn cứ, hơn nữa sẽ tập trung quản lý, còn lại một ít người già phụ nữ và trẻ em sẽ có một bộ môn chuyên môn chữa bệnh, họ đăng ký tình huống thân thể của tất cả mọi người, nếu xuất hiện bất luận trạng huống không thoải mái nào, đều sẽ bị căn cứ Thời Đại cách ly, chờ đến lúc bệnh trạng biến mất mới được thả ra.
Cho nên dưới sự quản lý nghiêm khắc như vậy, ai xuất hiện bệnh trạng tang thi, cao tầng quản lý của căn cứ Thời Đại sẽ rõ ràng nhất.
"Có thể, rất tốt rồi!"
An Nhiên gật đầu, tính toán trong lòng, Bách Hoa thành không có tang thi, Tiểu Chu thành cũng không có tang thi, thậm chí cả căn cứ Thời Đại vẫn luôn ăn thịt động vật biến dị cũng không có tang thi, vậy Trần Triều Cung thật sự đã đi tới căn cứ Hoa Hải kia, hoàn toàn không có bất luận quan hệ gì với ức chế virus tận thế.
An Nhiên không nhịn được thả lỏng khẩu khí.
Hồ Chính lại giống như một cây gân hỏi An Nhiên:
"Chúng ta đã nắm giữ lộ tuyến để công kích căn cứ Hoa Hải, bước tiếp theo, chúng ta có phải nên san bằng căn cứ Hoa Hải, bắt Trần Triều Cung trở về hay không?"
"Các ngươi bắt hắn trở về có ích lợi gì?"
An Nhiên khoanh tay nhìn về phía Hồ Chính, vẻ mặt của hắn ngay thẳng, hoàn toàn không tự hỏi qua, hiện tại tất cả mọi người không bị biến thành tang thi không có bất luận quan hệ gì tới Trần Triều Cung, trong đầu óc hắn chỉ có một cây gân, cho rằng muốn bắt Trần Triều Cung trở về.
"Ai, các ngươi bận chính mình đi, đã vào chính đông, bảo vệ tốt người trong căn cứ của mình đi, không để bị chết cóng quá nhiều."
An Nhiên lại thở dài, vẫy vẫy tay để Hồ Chính mang theo người của hắn rời đi.
Nàng xoay người, nhìn Oa Oa đã ngồi trên một cái đệm, dùng bút sáp tô lên một quyển sách tô màu, đồ đạc trên bàn nhỏ được bày biện chỉnh chỉnh tề tề, thoạt nhìn căn bản không phải bút tích của Oa Oa.
-----------------------------------
915. Đóa hoa này làm sao vậy
Oa Oa đã quen vứt bừa bãi, bàn nhỏ kia bị nàng kéo tới kéo đi, tuyết đối không thể được bày biện ngăn nắp dưới mái hiên như vậy được, một hộp bút sáp 48 màu, cũng tuyệt đối không thể từng cây từng cây nằm gọn gàng trong hộp bút.
Quả nhiên, Oa Oa vẽ vẽ, muốn đổi một cây bút khác, nên tùy ý ném chiếc bút trong tay ra, nó lăn ra khỏi mái hiên, bị một hắc ảnh vớt trở về, nhẹ nhành thả lại bên trong hộp bút.
Nguyên lai là vậy a!
An Nhiên nhìn một đạo hắc ảnh ở bên cạnh Oa Oa, ai có thể nghĩ đến, cái bóng kia, là một người đâu?
Mà trong thời gian căn cứ Thời Đại, dùng đao to búa lớn cải tạo lại Tiểu Chu thành, trong sân nhà An Nhiên, có một người lặng lẽ sờ vào.....
Chân Tuyết Cửu tiến vào, ở mùa đông rét buốt này, dưới những trản đèn lấp lánh như ngôi sao kia, hắn giơ một cái kính lúp trong tay lên, quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm xem kỹ, sau đó chậm rãi bò vào sân nhà An Nhiên.
Ở Bách Hoa thành, đại đa số mọi người đều không khóa sân, bởi vì lười phí tinh thần để khóa cửa, xong sau đó còn phải khóa cửa, ra cửa còn phải bảo trì cảnh giác, không cẩn thận còn làm mất chìa khóa.
Cho nên dứt khoát lười khóa cửa, dù sao trong nhà cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá để trộm.
Đối với bọn họ mà nói, đáng giá nhất chính là trái cây trên cây, lương thực dưới đất, nông cụ trong nhà, cùng các đồ vật dùng trong sinh hoạt.
Mà đồ vật như tinh hạch kia, ở thế giới bên ngoài có khả năng tương đối đáng giá, nhưng đối với bọn họ, nó có ý nghĩa không lớn lắm.
Ở Bách Hoa thành chỉ cần có người sản xuất liền không lo tinh hạch, thế giới bên ngoài có rất nhiều người tới để mua vật tư.
Cho nên khi Chân Tuyết Cửu đi vào sân nhà An Nhiên, trong tay còn giơ lên một cái kính lúp, bám vào đầu tường, cẩn thận nhìn gì đó, nhìn 1-2 giờ.
Vốn dĩ An Nhiên không quản hắn làm cái quỷ gì nhưng mắt thấy đã từ giữa trưa cho tới buổi chiều, Oa Oa đều đã trở về sau khi tai họa một vòng ở bên ngoài rồi, Chân Tuyết Cửu vẫn không có ý rời khỏi, An Niên tiện tay cầm một quả táo đã rửa, đi đến bên người hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
"Đang nhìn đóa hoa này."
Hắn giơ kính lúp lên, nhập thần nhìn chằm chằm đầu tường nhà An Nhiên, nhìn bông hoa màu hồng nhạt kia, phút chốc hắn quay đầu lại, duỗi tay về phía quả táo trong tay An Nhiên, phảng phất như chuẩn bị nhận lấy quả táo này, trên mặt hắn còn bày ra biểu tình cảm kích.
An Nhiên không phát giác, dưới khuôn mặt cứng đơ của Chân Tuyết Cửu, đem quả táo trong tay lên miệng mình cắn một miếng, kỳ quái nhìn đóa hoa hồng nhạt trên đầu tường hỏi:
"Đóa hoa này làm sao vậy?"
Nguyên lại táo không phải cho hắn! Trong lòng Chân Tuyết Cửu xẹt qua một trận xấu hổ, nhưng chưa nói gì, ngược lại rất nhanh đem lực chú ý đặt ở trên bông hoa hồng nhạt, hắn dùng kính lúp trong tay chỉ chỉ vào đóa hoa đang nở kiều diễm kia, hỏi lại An Nhiên:
"Ngươi có nhiều hoa biến dị như vậy, có cảm thấy đóa hoa màu sắc này đặc biệt thơm hay không?"
"Có, nó thơm nhất."
An Nhiên gật đầu.
"Ngươi muốn làm gì? Thu thập nó làm túi thơm hay sao?"
"Ý kiến hay a."
Chân Tuyết Cửu giống như đạt được một linh cảm rất lớn, đối với ánh mắt khó hiểu của An Nhiên nói:
"Ta nói cho ngươi, hiện tại ta có một suy đoán, đây là một phát hiện vĩ đại, ta muốn triệu tập tất cả mọi người của Bách Hoa thành lại, tuyên bố phát hiện kia trước mặt tất cả mọi người."
----------------------------------
916. Ngươi có chứng cứ gì.
"Rốt cuộc ngươi phát hiện ra cái gì?"
An Nhiên nhíu mày, nhìn Chân Tuyết Cửu, người này không thể xem nhẹ, sức quan sát của hắn không giống người thường, An Nhiên sợ hắn sẽ tuyên bố trước mặt mọi người tinh hạch của Nhục hoa và Cầu Gai béo được giấu ở đâu, cho nên lập tức lắc đầu.
"Trừ phi hiện tại ngươi nói cho ta, bằng không từ đây về sau ta sẽ không để cho ngươi nói một lời nào nữa."
"Những bông hoa màu hồng phấn của nhà các ngươi, phát ra mùi hương, chính là nhân tố ức chế tận thế virus."
Chân Tuyết Cửu ngẩng đầu có chút đắc ý nhìn An Nhiên, quả nhiên, An Nhiên lộ ra biểu tình si ngốc, làm cho Chân Tuyết Cửu có cảm giác thành tựu.
Hắn thích loại cảm giác này, từng câu từng câu nói toạc ra sự tình mà người khác không phát hiện được, sau đó nhìn biểu tình ngây ngốc của người kia, mỗi khi tới thời điểm đó, hắn cảm thấy mình đặc biệt trâu bò.
"Ngươi có chứng cứ gì?"
An Nhiên hỏi Chân Tuyết Cửu, những bông hoa màu hồng kia là nhân tố ức chế virus tận thế hay sao? Cái này có phải có chút không thực hay không? Loại hoa hồng nhạt, kia là loại vô dụng nhất trong toàn bộ những bông hoa biến dị.
Nhục hoa trâu bò biết bao nhiêu, cánh hoa của nó một khi mở ra, đều có thể phát ra những tiếng huýt gió giống như của quái vật, làm người nghe sợ vỡ mật.
Cầu Gai Béo cũng thực sự trâu bò a, cành lá cánh hoa cả người đều mọc đầy gai nhọn, những bông hoa màu trắng kia giết người cũng thật kinh khủng.
Hai loại thực vật biến dị này kết hợp với nhau tạo những đóa hoa cũng cực kỳ hung tàn, từng đóa từng đóa đều có năng lực giết người uống máu.
Nhưng mà loại hoa hồng nhạt này, trừ bỏ thơm hơn so với những bông hoa khác cũng không có dùng vào bất luận việc gì, ăn thịt người cánh hoa cũng không mở, bị dẫm đạp cũng không biết phản kích, chỉ biết khóc sướt mướt tìm An Nhiên tố khổ, đối mặt với cường quyền của Oa Oa cũng chỉ có thể câm lặng ăn hoàng liên, có khổ thì chính mình chịu.
Cho nên An Nhiên đối với nó không để bụng nhất, cố tình khó có được hiện giờ nó sắp bò khắp tường vây nhà nàng rồi, những bông hoa hồng nhạt này ở khắp Bách Hoa thành đều bò về tường vây nhà nàng, đại khái bởi vì cách An Nhiên càng gần, dị năng của nàng càng mãnh liệt, như vậy mới khả năng sinh tồn được.
Còn đối mặt với cường quyền của Oa Oa, nó cũng bất chấp.
Hiện tại Chân Tuyết Cửu nói, cái loại hoa hồng nhạt yếu đối giống như Tiểu Chu thành kia chính là nhân tố ức chế virus tận thế, làm An Nhiên nhịn không được muốn sờ trán của hắn xem có vấn đề gì không?
Mà Chân Tuyết Cửu còn cố tình tự mình cảm thấy tốt đẹp, rung đùi đắc ý nói với An Nhiên:
"Chứng cứ a, ta phải tuyên bố trước công chúng, An Nhiên, ngươi giúp ta triệu tập mọi người đến quảng trường trung tâm a."
"Được, để ta xem người muốn làm cái quỷ gì!"
An Nhiên đồng ý, xoay người ôm Oa Oa đi tới quảng trường trung tâm, Bách Hoa thành không lớn, quảng trường trung tâm có một cây đại thụ biến dị, nó cao che trời, trên cành cây còn treo một cái trống đồng, An Nhiên đứng ở bên cạnh trống, vung dùi gõ vang.
Lúc trước cũng có một ít đứa nhỏ bướng bỉnh, đùa nghịch gõ gõ lên mặt trống này, mọi người cũng không để trong lòng, nên làm gì thì cứ làm, nhưng người ở Bách Hoa thành cũng phân rõ người gõ là ai, trẻ nhỏ gõ không thèm để ý, nhưng An Nhiên gõ thì lập tức tập hợp!
Ngay cả đám người Triệu Như, Lương Tử Ngộ trên sườn núi cũng buông những nghiên cứu trong tay xuống, vẫn mặc áo blouse trắng chạy tới vị trí quảng trường trung tâm, chờ An Nhiên ra chỉ thị.
Đám người vẫn nhốn nháo phía dưới, Chân Tuyết cửu vác một cái loa chậm rãi đi về phía cây đại thụ biến dị, Bàn Tử chuyển một chiếc ghế dựa cho An Nhiên, nàng ngồi ở trên ghế, dựa lưng vào ghế, nhìn Chân Tuyết Cửu, lộ biểu tình rửa mắt chờ mong.
--------------------------
917. Có hay không
Oa Oa nhảy nhót nhích lại gần, chen chúc với An Nhiên ở trên ghế, cũng nhìn Chân Tuyết Cửu, hắn đang cầm một tập tranh, tập tranh được cuộn tròn trong ống đựng được rút ra, phảng phất như có rất nhiều tờ, chương 1, chính là vài nét bút đơn giản vẽ bông hoa màu hồng phấn kia.
Mấy trương ở sau là hình dạng không đồng nhất của của nụ hoa đến nở rộ của bông hoa màu hồng phấn.
Nhìn dáng vẻ này, Chân Tuyết Cửu thực sự quan sát những bông Phấn hoa này rất lâu.
Ở ngoài, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm ngồi trên một chiếc xe đi vào Bách Hoa thành từ cửa Bắc, Lạc Phi Phàm ngồi ở ghế phụ nhìn vị trí quảng trường trung tâm hỏi Chiến Luyện:
"Vợ của ngươi như đang triệu tập mọi người, mở họp a."
"Ân, gần đây áp lực của nàng rất lớn."
Chiến Luyện cau mày, từ xa xa nhìn thấy An Nhiên ngồi dưới cây đại thụ, tựa hồ người chủ trì hội nghị không phải là An Nhiên, vì thế hắn dừng xe ở bãi đỗ xe của Bách Hoa thành, cùng với Lạc Phi Phàm đi bộ tới gần quảng trường.
Dưới tàng cây biến dị Chân Tuyết Cửu đang nói cho mọi người những phát hiện gần đây của hắn, khi hắn nói tới những bông Phấn hoa kia kỳ thật là nhân tố ức chế virus tận thế, toàn trường đều ồ lên, ngay cả Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ đều nhịn không được ồ lên phản đối hắn.
Một đóa hoa, hơn nữa là vị thuộc hạ vô dụng nhất của An Nhiên làm sao có bổn sự như thế này?
Triệu Như hợp hai tay lại thành hình cái loa hô lên với Chân Tuyết Cửu từ trong đám người:
"Ngươi hoàn toàn không có bất luận căn cứ khoa học gì, Phấn hoa vô dụng như thế nào người của Bách Hoa thành đều rõ ràng, ngươi nói nó là nhân tố ức chế virus tận thế ngươi đã nghiên cứu chưa? Cầm kính hiển vi của ngươi là có thể thấy được tổ chức tế bào của nó hay sao? Là phân tích thành phần dược lý của nó hay sao?
"Phương hướng phân tích của ta bất đồng với các ngươi."
Chân Tuyết Cửu vẫy vẫy tay, chặn lại Triệu Như.
"Vài ngày trước, ta đã sớm hoài nghi An Nhiên, ta cũng từng nói trước mặt mọi người, ta hoài nghi An Nhiên, có năng lực ức chế virus tận thế."
"Ngươi dựa vào cái gì mà hoài nghi như vậy? Bằng chiếc kính lúp của ngươi kia hay sao?"
Chiến Luyện đứng ở bên ngoài đám người nhịn không được dẫm Chân Tuyết Cửu một chân, có người cười, cười Chân Tuyết Cửu không phải chuyên gia gì lại cố tình làm ra bộ dạng một chuyên gia.
Nào biết đâu rằng, Chân Tuyết Cửu thật đúng là nghiêm túc, nêu ra những phân tích với mọi người:
"Đầu tiên, Trần Triều Cung không có năng lực ức chế virus tận thế là sự thật, chính hắn cũng thừa nhận, hơn nữa, hắn là do An Nhiên thả ra, vì cái gì An Nhiên lại làm vậy? Chính là bởi vì trong cảm nhận của nàng, 90% không tin hắn có năng lực vậy, An Nhiên là một người thực sự quý trọng tính mạng, nàng sẽ không lấy sinh mệnh của chính mình của Oa Oa cùng Chiến Luyện đến nói giỡn."
Cho nên, đây là căn cứ lý luận quan trọng nhất của hắn khi loại bỏ Trần Triều Cung là nhân tố kia.
An Nhiên ngồi một bên nhướng mày nhưng không mở miệng phản bác lại Chân Tuyết Cửu, bởi vì hắn nói là sự thật!
Sau đó, Chân Tuyết Cửu thấy mọi người đang ầm ĩ dần dần an tĩnh xuống, hắn bắt đầu nói điều thứ hai.
"Chính các ngươi ngẫm lại đi, vì cái gì mà người của Bách Hoa thành, Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại đều không bị cảm nhiễm virus, không chỉ như vậy, An Nhiên, những người bị người đưa đi làm kho máu có người bị cảm nhiễm virus hay không?"
An Nhiên ngồi trên ghế lắc đầu, ăn ngay nói thật.
"Không có, những kho máu kia đều khá tốt."
Trừ bỏ không thể ra khỏi khu rừng rậm biến dị ra, hiện giờ An Nhiên cũng sẽ ngẫu nhiên cho phép kho máu bò lên cây, đón lấy ánh nắng mặt trời, hưởng thụ chút không khí tươi mát, cho nên nhà giam tốt nhất trên đời này này không có gì hơn rừng rậm biến dị của An Nhiên, lời này tuyệt đối không sai.
-------------------------------
918. Phương hướng hoài nghi
"Mới đầu, ta chỉ đơn thuần đem phương hướng hoài nghi xác định ở bên trong Bách Hoa thành, vì người nào, nhóm người nào chỉ cần tới gần đều sẽ không bị biến đổi thành tang thi, nhưng một khi rời khỏi Bách Hoa thành virus tận thế trong cơ thể sẽ lại tàn sát bừa bãi, mọi người sẽ lại một lần nữa tiến vào trình tự biến thành tang thi? Hoặc là ta nên nói, Tiểu Chu thành, căn cứ Thời Đại, thậm chí Bách Hoa thành kỳ thật tất cả đều dựa vào rừng rậm biến dị này mà tồn tại."
Nghe vấn đề của Chân Tuyết Cửu, mọi người lắc đầu tỏ vẻ vấn đề này phi thường khó hiểu, nếu Trần Triều Cung rời đi, mà 3 căn cứ vẫn không có ai biến thành tang thi như cũ, như vậy trước tiên bài trừ Trần Triều Cung ra, mục tiêu tỏa định vẫn ở Bách Hoa thành, Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại.
Nhưng những người này tất cả đều dựa vào phiến rừng rậm biến dị của An Nhiên để sinh tồn, xu thế di chuyển cư trú của nhân loại là một hình thái vô ý thức, nó nói cho Chân Tuyết Cửu phương hướng hoài nghi là tại phiến rừng rậm biến dị này.
"Cho nên, đây là nguyên nhân đối tượng trọng điểm ta hoài nghi là An Nhiên, chính là vì phiến rừng rậm này là do An Nhiên dưỡng ra!"
Chân Tuyết Cửu nói năng khí phách thốt ra những lời này, mọi người đều trầm mặc, hắn đối với sự phản ứng này đều rất vừa lòng, sau đó, hắn chỉ vào An Nhiên, một tay khác cầm một nhánh cây màu đen, chỉ vào bức tranh đơn giản của Phấn hoa, nói với mọi người:
"Ta cũng hỏi qua rất nhiều người của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, bọn họ đều có thể ngửi được mùi thanh hương của loại hoa này, các ngươi thật sự không cảm thấy cái gì sao? Từ khi nào, khi các ngươi mơ màng sắp ngủ, đầu óc căng thẳng, đi ngang qua phòng ở nhà An Nhiên sẽ cảm thấy tinh thần như rung lên, cả người lại tràn đầy sức sống...."
"Lại nói tiếp, hình như vậy, lần trước ta 2-3 ngày không ngủ được, đầu óc quay cuồng, vừa đứng bên ngoài nhà An Nhiên, lập tức có tinh thần."
"Đóa hoa kia rất thơm, trên tường nhà ta có một đóa, hương thơm của một đóa hoa có thể bao phủ khắp một căn nhà."
"Còn không phải a, nhà ta ở cách vách cách vách cách vách nhà ngươi a, vậy mà ta đều có thể ngửi được mùi hoa ở nhà ngươi."
"Toàn bộ Bách Hoa thành đều có mùi hoa này, chỉ là chúng ta ngửi trong thời gian dài, mũi chúng ta miễn dịch với mùi hương này, cho nên bình thường chúng ta không cảm thấy gì, nhưng mùi vị của nó xác thật có thể làm tinh thần của người ngửi rung lên."
Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận, An Nhiên ôm Oa Oa ngồi dưới tàng cây, an an tĩnh tĩnh nghe, lúc này mới biết được, nguyên lại lúc từ Tiểu Chu thành về ý niệm chợt lóe lên trong lòng nàng rồi vụt biến mất là gì, nàng cũng cảm thấy Bách Hoa thành thơm đến không thể tưởng tượng được.
Nhưng bởi vì mọi người vẫn luôn ở bên trong Bách Hoa thành, cho nên tập mãi thành quen với loại mùi hương này.
Chân Tuyết Cửu cũng đứng ở dưới tàng cây, cầm nhánh cây trong tay, lại gõ gõ bức tranh vẽ Phấn hoa trên trang giấy, giương giọng nói:
"Hơn nữa, các ngươi có phát hiện hay không, hình thái của đóa hoa này khác với những loài hoa khác, những loại hoa khác khi nở rộ sẽ giống như một con bạch tuộc với tám chân hoặc là có nhiều tầng râu, nhưng loại Phấn hoa này, thoạt nhìn giống như hoa cẩm chướng, một đóa hoa cẩm chướng màu hồng nhạt to hơn bàn tay người."
"Ong, ong, ong, ong, ong ~~~"
Mọi người ở phía dưới bắt đầu thấp giọng nói chuyện giống như ong vỡ tổ, có người tin Chân Tuyết Cửu nói, có người không tin, cũng có người nửa tin nửa ngờ, không dám khẳng định.
------------------------------
919. Mọi ngươi nên đem tươi cười thu lại một chút.
"Điều này đại biểu cho cái gì?"
An Nhiên khó hiểu hỏi Chân Tuyết Cửu, hình thái của những đóa hoa đều trăm dạng, lúc trước Nhục hoa chưa biến dị nó là một đóa bách hợp, Cầu Gai Béo lúc trước là một cây tiên nhân cầu, sau khi chúng biến dị, còn kết hợp lẫn nhau sinh ra những đóa hoa với đủ loại hình thái, chỉ từ hình thái của chúng mà kết luận, thì không có căn cứ khoa học để người tin phục.
"Bất luận sự phát triển hình thái nào của sự vật đều có lý do của nó."
Chân Tuyết Cửu quay đầu lại, giải thích với An Nhiên.
"Ví dụ như, tang thi hệ thổ, vì sao làn da của chúng lại màu xanh? trên mặt lại còn lấp lánh? Bởi vì thân thể của chúng có lượng chất dinh dưỡng cực kỳ phong phú cùng phì nhiêu."
"Vậy đóa Phấn hoa này thì sao?"
"Phấn hoa sao, hình dạng của nó vô hại, kỳ thật nó muốn báo cho mọi người rằng nó là vô hại."
"Phốc....!"
Nghe thấy lời giải thích như vậy không hiểu sao An Nhiên nhịn không được phì cười.
Mà mọi người cũng không cho Chân Tuyết Cửu chút mặt mũi nào, tiếng cười vang lên, bởi vì đóa Phấn hoa kia vô hại nên nó dùng một loại hình thái tưởng chừng vô hại để nhắc nhở mọi người sao???
Này, sự biểu đạt thật thú vị, nhưng mà nghĩ lại cũng có một chút đạo lý.
An Nhiên vừa cười, vừa giơ ngón cái lên với Chân Tuyết Cửu.
"Tường ta không đỡ được, chỉ đỡ ngươi!!!"
"Cho nên ta có một suy đoán rất lớn mật rằng, loài hoa kia, phát ra thứ mùi thanh hương này, là nhân tố ức chế virus tận thế!"
Trong tiếng cười lớn của mọi người, hắn rất nghiêm túc giương giọng phát biểu kết quả của mình đúc kết ra được, mọi người lại cười lớn hơn, trong tiếng cười nhạo của mọi người, hắn nhún vai, xoay người nói với An Nhiên:
"Ta biết các ngươi không tin, bởi vì ta không có bất luận nghiên cứu khoa học gì, chỉ phỏng đoán bằng sức tưởng tượng, thực hoang đường, nhưng An Nhiên, hiện tại là mạt thế, ta không cho rằng những thủ đoạn nghiên cứu lúc trước mạt thế có thể giải thích được những sự việc sự vật xuất hiện sau khi mạt thế đến."
"Ân, sức tưởng tượng của ngươi thật siêu quần, có giải thích độc đáo, là một nhân tài không tồi."
An Nhiên trả lời Chân Tuyết Cửu, vỗ vỗ tay, phân phó mọi người:
"Được rồi, mọi ngươi nên đem tươi cười thu lại một chút."
Tiếng nói vừa dứt, mọi người ở Bách Hoa thành đều nhanh chóng nhịn cười, toàn bộ quảng trường đột nhiên an tĩnh xuống.
Rồi họ nghe được lời An Nhiên nói tiếp:
"Chân Tuyết Cửu, ta khá bội phục phỏng đoán lớn mật của ngươi, không thể không nói, ở lúc mọi người không có biện pháp đối với sự thần bí của nhân tố ức chế virus này, ngươi là người duy nhất đưa ra một chút căn cứ, tuy rằng căn cứ này của ngươi cũng không đáng tin cậy, cho nên, ta quyết định thử xem."
Vô luận những căn cứ của Chân Tuyết Cửu có không đáng tin cậy cỡ nào thì vẫn còn đáng tin cậy hơn so với những căn cứ lúc trước những người khác đưa ra, nào là hàng xóm của mình, cha mẹ chồng, con trai con dâu linh tinh cổ quái gì đó.
Cho nên An Nhiên quyết định thử xem, nàng nghiêng đầu, dưới vạn chúng chú mục, cắt một đóa Phấn hoa xuống, chỉ vào Trương Bác Huân nói:
"Ngươi đưa nó ra khỏi phạm vi khu rừng biến dị, tìm một người sắp bị biến thành tang thi, thử xem thế nào."
"Ta cũng đi!"
Chân Tuyết Cửu nhấc tay lên.
"Phỏng đoán này là ta đưa ra, ta muốn tham dự vào toàn bộ quá trình chứng thực."
An Nhiên nhìn thoáng qua hắn, người này, nàng không thể để hắn ra khỏi Bách Hoa thành đâu? Hắn biết toàn bộ bí mật của nàng, nếu thả hắn ra ngoài khu rừng rậm biến dị, hắn chạy mất thì làm sao bây giờ?
----------------------------
920. Có gì đó không thích hợp
Ngược lại An Nhiên lại nghĩ, sức quan sát của Chân Tuyết Cửu lại cực kỳ kinh người, để hắn đi theo Trương Bác Huân, đối với phỏng đoán chứng thực tác dụng của Phấn hoa lại thập phần hữu dụng.
"Để hắn đi thôi, ta cũng đi cùng!"
Thanh âm của Chiến Luyện vang lên trong đám người, mọi người nhanh chóng tạo ra một con đường để hắn đi tới gần An Nhiên.
Hắn vẫn mặc bộ đồ tác chiến bất biến của hắn như cũ, trong mắt lóe sáng quang mang, nhìn nàng, mang theo một chút ý cười, hắn hiểu sầu lo của An Nhiên cho nên tự nguyện đi theo Trương Bác Huân cùng Chân Tuyết Cửu, rời đi phạm vi thế lực của An Nhiên vì giám thị Chân Tuyết Cửu không cho hắn nhân cơ hội này chạy mất.
"An toàn trở về."
An Nhiên cũng cười với Chiến Luyện, giữa hai người họ có một số lời không cần phải nó rõ, chỉ cần một ánh mắt cũng minh bạch dụng ý của nhau.
Cứ như vậy, đóa Phấn hoa bị cắt xuống, mang theo mùi hương chỉ thuộc về nó, dưới những ánh mắt chê cười, tò mò, nửa tin nửa ngờ của mọi người ra khỏi Bách Hoa thành, mọi người nhìn theo chiếc xe chở 3 người Chiến Luyện, Trương Bác Huân cùng Chân Tuyết Cửu biến mất ở cửa Bắc, nhịn không được bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận trò khôi hài này.
Không ai để tâm tới chuyện này, có người còn không lý giải được đến tột cùng đầu óc của Chân Tuyết Cửu như thế nào, mọi người phân tích tới phân tích lui, chỉ cho rằng tên kia muốn rời khỏi Bách Hoa thành cho nên mới cố tình tìm một cái cớ như vậy, để nhân cơ hội bỏ chạy.
Trừ bỏ An Nhiên!
Ngược lại so với đại đa số người khác, nàng có chút tin tưởng hắn, nàng ôm thái độ, nửa tin nửa ngờ, nửa tín nhiệm, nửa không tín nhiệm, cho nên nàng mới muốn bọn họ mang theo Phấn hoa ra ngoài chứng thực.
Muốn rời khỏi phạm vi thực vật của An Nhiên, xe nhất định phải đi quãng thời gian lên đến 1 ngày, bởi vì phiến rừng rậm biến dị này đã phát triển đến dị thường khổng lồ, có rất nhiều thực vật không tồn tại bên trên mặt đất mà chúng lại chôn sâu dưới nền đất, chỉ cần An Nhiên hạ lệnh một tiếng, chúng tùy thời tùy chỗ trưởng thành biến thành một mảnh rừng rậm.
Nơi bọn Chiến Luyện muốn đi là nơi mà những không có những bộ rễ của thực vật biến dị dưới nền đất, hoặc là nơi mà bộ rễ của thực vật biến dị tương đối thưa thớt.
Đương nhiên, về bộ rễ của chúng dưới nền đất như thế nào thì bọn người Chiến Luyện không phân biệt được, vì vậy cứ việc hướng về nơi mà có nhiều động vật biến dị là được, động vật biến dị nhiều chứng minh có rất ít bộ rễ của thực vật biến dị đang ăn thịt chúng.
Đồng thời bọn họ còn cần phải vòng qua liên minh các căn cứ, vì thế cứ lái xe như vậy, mang theo Phấn hoa, đi phía trước đi phía trước, liền đi tới phạm vi thế lực của căn cứ Hoa Hải.
Sắc trời dần dần đã tối xuống, Chiến Luyện dẫm mạnh chân phanh lại, hai tròng mắt sắc bén nhìn chằm chằm một mảnh tuyết địa trụi lủi ở phía trước.
Rời đi phạm vi thế lực của Bách Hoa thành, cơ hồ toàn bộ cảnh sắc đều như thế này, đều là một mảng đồng tuyết trắng, không có một loài thực vật màu xanh nào cả, đây là vì phòng ngừa tang thi hệ mộc tác loạn cũng là vì phòng ngừa thực vật biến dị tác loạn cho nên nhân loại đã chém sạch toàn bộ thực vật.
"Có gì đó không thích hợp."
Chân Tuyết Cửu ngồi ở ghế sau, bám vào cửa sổ, nhìn cảnh tượng bên ngoài, phong cảnh trụi lủi, có một cọng cỏ khô vàng đang sinh trưởng gian nan trên nền tuyết, cuồng phong thổi tới, cọng cỏ kia bị vùi dập ngả xuống nền tuyết, rất nhanh bị bão tuyết đầy trời bao phủ, không thấy tung tích.
Trên không trung bị bôi một tầng màu đen nhàn nhạt giống như hắc sa, nó bao trùm khắp không gian, phía cuối chân trời một vầng trăng nhờ nhờ trắng bệch được treo lên, từ từ bò lên trên đỉnh, một trận cuồng phong rét lạnh âm u thổi tới, những bông tuyết hỗn loạn đập vào cửa sổ xe.
"Không phải toàn bộ căn cứ Hoa Hải bị chôn dưới tuyết hết đi?"
Chân Tuyết Cửu nói một câu rồi nhìn về Chiến Luyện ngồi ở ghế lái phía trước, Chiến Luyện không trả lời hắn, vì thế hắn lại lẩm bẩm lầu bầu.
"Giống như không có một chút nhân khí nào a."
--------------------------------