791. Hại người hại mình
Sắc mặt của đám người ở đây đều không tốt, khi An Nhiên sắp rời đi nàng nói tiếp:
"Nhưng, ác nhân đều có kết cục xấu, hành tẩu ở loạn thế này, cũng không thể quá phóng túng chính mình, bất luận gieo nhân nào thì đều sẽ thu hoạch quả đó."
Ý nàng chỉ đến việc những người này muốn bắt phụ nữ tới để phát tiết, tuy rằng nghe nói không ngược đãi họ thậm chí chưa từng nghe nói việc cưỡng bách phụ nữ nhưng hành vi như vậy, nếu không kiêng nể một chút, phỏng chừng sẽ cách việc đó không xa nữa.
Nhưng mà, chưa tới trình độ hết thuốc chữa, một nơi tụ tập có một dúm người như này, rất dễ dàng sẽ bị xác nhập hoặc bị thôn tính dẫn đến tiêu diệt, không cần An Nhiên tự mình động thủ thu thập họ, Thiên Đạo tuần hoàn, tự để ông trời an bài với bọn họ đi.
"Chậm một chút."
Bên trong rào tre, Trần Kiều chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, mở cửa gỗ đi ra, biểu tình không cam lòng hiện ra trên khuôn mặt.
"An Nhiên, ngươi cũng là một người mẹ, sao không thể thông cảm một chút cho tâm tình của ta?"
Nàng cứ như vậy mang Đường Ti Lạc đi làm kế hoạch đã được chuẩn bị rất lâu của Trần Kiều nháy mắt hóa thành hư ảo, nàng ta đang nghĩ, một hai ngày nữa sẽ mang Đường Ti Lạc đi về phía Nam, vì thế còn đang kích động mấy người đàn ông trong nơi tụ tập này, để dẫn căn cứ Kim Môn tấn công về phía Nam tìm A Văn cho nàng.
Nhưng cứ như vậy bị An Nhiên phá hủy? Không chờ An Nhiên nói chuyện, trên mặt Trần Kiều có loại đau xót cực đoan, nàng ta hỏi tiếp:
"Ngươi thích cùng ta đối nghịch như vậy sao? Đường Ti Lạc và đứa bé kia có quan hệ gì tới ngươi chứ? Vì sao nhất quyết phải đem bọn họ về?"
Trong suy nghĩ của Trần Kiều, An Nhiên đã có Trần Triều Cung trong tay rồi, nếu có đánh mất Đường Ti Lạc cùng đứa bé này thì cũng không sợ bị căn cứ Kim Môn trả thù.
Cho nên An Nhiên vì cái gì mà không thể nâng tay, thả cho nàng một con đường sống?
An Nhiên đã ngồi vào xe, vừa nghe vậy, lại xuống xe, nàng cau mày, đi tới gần Trần Kiều, nàng thở sâu, giơ tay vung một cái tát qua, trước mặt bao nhiêu người tát cho mặt Trần Kiều lệch về một bên.
Sau đó chỉ nghe được lời giận dữ của An Nhiên.
"Đúng vậy, ta còn quên ngươi a, Trần Kiều, một cái tát này chính là một lần nữa nhắc nhở ngươi, hài tử là chính ngươi vứt bỏ, vô luận ngươi có hối hận như thế nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, con gái của Tiếu Tử Mặc cũng bị thất lạc, nhưng hắn không giống ngươi, hại người lại hại mình, hắn chỉ một mình yên lặng tìm con gái của hắn, yên lặng lưu lạc ở trong cái mạt thế này, cho nên, vì cái gì ngươi không thể học tập hắn?"
Trần Kiều vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu sang một bên, nàng ta bất động, dưới cái cổ thon dài, là xương quai xanh với những dấu hôn xanh đỏ, nàng ta hừ một tiếng sau đó lại hừ một tiếng nữa, rồi đột nhiên nở nụ cười, cười đến cả người run rẩy.
Áo ngủ tơ tằm bó sát ở trên người Trần Kiều, nàng ta không nói một câu nhưng mở to đôi mắt khô khốc, nàng ta quay đầu lại nhìn An Nhiên, phát ra những câu hỏi tràn ngập châm chọc:
"Kế tiếp, ngươi có phải muốn khuyên ta, vì sao không bắt đầu một cuộc sống mới? Vì sao không quên đi A Văn, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới đi?"
Nàng ta quay người lại, làn váy ngủ đong đưa trong không trung, Trần Kiều chỉ vào những người phụ nữ mặc bikini ở phía sau cười nói:
"Ngươi có thể hỏi một chút mỗi một người phụ nữ ở nơi này, cái nào không đang tìm người, tìm bạn trai, tìm đứa nhỏ, tìm chồng, tìm cha mẹ, nhưng hiện nay họ cũng đã trở thành tình trạng này, tới đây ngủ với đám đàn ông kia, các nàng cũng không nghĩ tới việc từ bỏ tìm kiếm."
Trần Kiệu lại xoay người, thân mình nghiêng về một bên giống như một thân trúc đang cường chống lại cuồng phong, nàng ta hỏi An Nhiên:
"Cho nên, vì cái gì mà ta phải quên đi? Ta vứt bỏ A Văn, đúng không sai, hiện tại ta muốn đền bù cho sai lầm này, mà phương thức đền bù của ta chính là mặc kệ phải trả bất luận đại giới nào, ta đều phải tìm được A Văn."
---------------------------
792. Chúng ta tìm được cửa vào rồi.
Đối với những người phụ nữ này, họ dùng thân thể của mình để đổi lấy cơ hội sống sót, đổi lấy đồ ăn, cùng đổi lấy sự bảo hộ ở mạt thế này, đó là điều rất bình thường, chẳng qua là ngủ cùng vài lần với đàn ông mà thôi, chẳng qua ở với không chỉ một người đàn ông mà thôi, chẳng qua một ngày ngủ vài lần mà thôi.
Những người đàn ông ở đây không đánh không mắng không ngược đãi các nàng, vì các nàng cung cấp nơi phát tiết dục vọng cho bọn họ, bọn họ lại mang theo các nàng đi từ nam chí bắc, bút giao dịch này thật có lời phải không.
Bị Trần Kiều nói như vậy, An Nhiên gật gật đầu, bày ra một biểu tình thập phần chấp nhận:
"Đúng, đúng đúng, tốt thôi, đây là cách sống mà chính các ngươi lựa chọn, ta tôn trọng các ngươi, tạm biệt."
Nói xong, An Nhiên quay đầu đi lên xe, Triệu Như lái xe, nàng giẫm chân ga rời đi nơi này, sau xe các nàng, đám người Trương Bác Huân được cởi trói, họ quay đầu nhìn thoáng qua những người đàn ông những người phụ nữ ở bên trong, cùng với Trần Kiều kia, rồi thở dài, quay đầu lại đi bộ về phía Bách Hoa thành.
An Nhiên đã làm đúng, đây đã là một thế giới không bị trói buộc bởi pháp chế, hay đạo đức, ai cũng không có tư cách đứng ở nơi cao bình luận cách sống của người khác, chỉ trích cách sống của họ đúng hay sai.
Trương Bác Huân bị nhốt lâu như vậy, nhóm người này cũng không đánh không mắng hắn, tương phản họ còn cho hắn ăn no uống tốt, muốn kéo hắn gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Nhưng Trương Bác Huân thật sự không có biện pháp giống như bọn họ...** như vậy!
Vậy chỉ có thế giống như lời An Nhiên nói, tôn trọng bọn họ, vô luận hành vi của họ ở trong mắt người khác có hoang đường như thế nào, thì đây là lựa chọn của chính họ.
Bởi vì đây là tự bọn họ chế định ra chuẩn tắc cho hành vi của chính mình.
Xe dần đàn đi xa, rào tre, những người phụ nữ những người đàn ông kia dần dần biến mất ở kính chiếu hậu.
An Nhiên vẫn nhìn Trần Kiều qua kính chiếu hậu, sau lưng nàng ta là một đám đàn ông khổng võ hữu lực, Trần Kiều lại khóc nhưng lần này nàng ta không đuổi theo xe của nàng, vị kiều kiều nữ ở xã hội văn minh kia đã sớm biến mất ở mạt thế.
"Bảo trọng."
Không tự giác, An Nhiên nhìn Trần Kiều dần dần nhỏ dần rồi biến mất ở trong kính chiếu hậu, nàng nói ra hai chữ như vậy, từ đây về sau, sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa.
Tốc độ xe của Triệu Như không nhanh như lúc đi tới, có khả năng vì chiếu cố tới đứa nhỏ còn bé hơn cả Oa Oa, cũng có thể là chiếu cố đến đám người Trương Bác Huân đi bộ phía sau, tốc độ của nàng chỉ khoảng 40km/h, đến buổi sáng hôm sau họ mới xuất hiện ở bên cạnh hố sâu.
Dưới sự chăm chú của những người đàn ông đội mũ bảo hộ, An Nhiên cùng Triệu Như tựa như hoảng hốt, hai người có cảm giác vừa trở về lại xã hội văn minh, những ánh mắt của người ở đây đều rất chính trực, không có dã tính, nhìn An Nhiên cùng Triệu Như xuống xe vẫn duy trì thái độ lễ phép cùng khiêm tốn.
An Nhiên xuống xe, việc đầu tiên là nàng đi vòng sang cửa bên, ôm Oa Oa đang ngồi trên ghế an toàn xuống, rồi mới mang theo Tiểu Bạc Hà, ba người đứng ở cạnh hố sâu này, cái hố này so với lúc nàng rời đi đã sâu xuống rất nhiều, phía dưới còn có cái Bàn Tử đang hự hự hự chạy lên từ đáy hố.
Đợi đến khi hắn thật vất vả chạy tới bên người An Nhiên, Bàn Tử nóng đến đầu đầy mồ hôi, cả thân thể như vừa được vớt ra khỏi nước, hắn nói với An Nhiên:
"An Nhiên, ngươi đã trở lại rồi... chúng ta tìm được cửa rồi... tìm được rồi... vừa mới... vừa mới tìm được ra."
Ánh mắt của An Nhiên liền từ trên người Bàn Tử chuyển xuống đáy hố, thấy phía dưới, một đám chuyên gia đang vây quanh một điểm, Trần Triều Cung cùng Ngô Tư Miểu cũng ở trong đám người kia.
-------------------------
793. Ngươi đã đi đâu a.
Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, Trần Triều Cung ngẩng đầu, hai bên tóc mai đã hoa râm, ở dưới ánh ban mai lóe ra ánh bạc, sau lưng An Nhiên, Bàn Tử đã đưa Đường Ti Lạc xuống xe, nàng ta ôm đứa nhỏ, mặt vô biểu tình đứng ở bên cạnh hố to, rũ mắt nhìn Trần Triều Cung.
Trần Triều Cung liền gật đầu, duỗi tay kéo lấy tay Ngô Tư Miểu, một tay khác thì vung tay chém xuống, Ngô Tư Miểu chỉ cảm thấy ngân quang chợt léo trước mắt, làn da lòng bàn tay hắn bị cắt một đường, mặc dù hắn là dị năng giả hệ kim nhưng vẫn bị chảy ra một chút máu.
Sau đó, Trần Triều Cung đem bàn tay bị thương của Ngô Tư Miểu, đặt lên một khối vuông trên cánh cửa.
"Loảng xoảng" một tiếng, tảng đá vốn không có khe hở bị mở ra, một trận khói trắng toát ra khỏi khe hở, mọi người ở đây đều hoan hô nhảy nhót, phảng phất như vừa trải qua một cuộc chiến cực kỳ gian khổ giờ đạt được thắng lợi.
"Khụ... Khụ ~~~~"
Đột nhiên cửa đá bị phá vỡ, Chiến Luyện mặc áo bông vọt ra từ bên trong, phía sau Lạc Phi Phàm theo sát, hắn bị đông lạnh đến run lập cập, vừa lao ra khỏi liền cuộn tròn dưới ánh mặt trời, không nhúc nhích hưởng thụ sự dễ chịu do ánh mặt trời đem lại.
Sau đó là Vân Đào cùng vài người trong danh sách bị mất tích, đại bộ phận đều đi ra, còn sót lại hai người, phỏng chừng là lúc bị nhốt trong đây vĩnh viễn không ra được nữa.
Chiến Luyện được người nâng lên, tay chân hắn co cóng cố gắng giãy giụa, hắn nhảy lên bay thẳng vọt về phía An Nhiên cùng Oa Oa đang đứng.
An Nhiên không nhúc nhích chỉ ôm Oa Oa lẳng lặng nhìn Chiến luyện, nhìn tư thế hắn chạy về phía nàng, có thể là bị đông lạnh, ngay từ đầu tay chân bị co cóng đi lại không dễ dàng, nhưng khi chạy đến gần lại có thể điều chỉnh lại, một lần nữa khôi phục lại sự nhanh nhẹn.
Đến hiện tại, bọn Chiến Luyện bị nhốt trong không gian tảng đá kia suốt một tuần, không buổi tối nào An Nhiên có thể ngủ được, nàng lo lắng cho hắn, nàng nhớ hắn, nhưng rốt cuộc khi nàng thấy được hắn, nàng lại phát hiện hai người phảng phất như cách cả một đời mới thấy được nhau, môi nàng run lên, không biết nên nói gì với Chiến Luyện mới tốt.
"Vợ ơi!"
Hốc mắt của Chiến Luyện đỏ lên, hắn rất rất kích động, hắn duỗi tay ôm lấy An Nhiên cùng Oa Oa, hắn cho rằng hắn sẽ chết trong cái kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu kia, hắn đã chuẩn bị tốt tư tưởng rồi, nhưng qua một tuần hắn được thả ra, điều này làm hắn sao không kích động vạn phần cho được chứ?
Hắn mặc một bộ quần áo bông quân dụng thật dày, hơi thở còn như bị đông lạnh, An Nhiên dùng mũi ngửi ngửi, thân tâm vốn bất an, rốt cuộc cũng chậm rãi lắng đọng xuống, nàng vươn một bàn tay ra, cánh tay tinh tế trắng nõn, chậm rãi ôm lấy Chiến Luyện, nàng thấp giọng nói:
"Ngươi đã đi đâu a???"
Đúng vậy, tuy rằng Chiến Luyện được thả ra khỏi kho tài nguyên, tuy rằng An Nhiên chạy qua chạy lại, tìm Đường Ti Lạc, ép Trần Triều Cung giao chìa khóa ra, nhưng từ trước tới giờ nàng không khẳng định được, Chiến Luyện có ở trong kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu kia hay không.
Nàng không biết nên đi đâu tìm kiếm Chiến Luyện, vì thế mới đem mục tiêu tỏa định ở bên trong kho tài nguyên, nàng chỉ đoán, nàng chỉ có thể dựa sát vào hướng suy đoán này, nhưng trên thực tế, mỗi ngày trôi qua, nhiều ngày như vậy, nàng chỉ muốn hỏi một câu chính là, Chiến Luyện đã đi đâu vậy?
Nàng phải làm như thế nào, mới có thể dùng thời gian ngắn nhất, dùng phương pháp hữu hiệu nhất cứu Chiến Luyện ra?
Oa Oa cũng vươn bàn tay nhỏ ra, ôm lấy cổ Chiến Luyện, nàng không có kích động giống như An Nhiên hay Chiến Luyện, phảng phất như mới ngày hôm qua hay là buổi sáng hôm nay nàng vừa thấy qua ba ba a.
-------------------------------
794. Áo bông quân dụng
"Vợ ơi, vợ ơi, ta rất nhớ ngươi, ta cho rằng đời này không thấy được ngươi nữa."
Chiến Luyện lải nhải nói lời âu yếm bên tai An Nhiên, người bên cạnh hoan hô thế nào hắn cũng mặc kệ, hắn chỉ lo chính hắn a.
"Ta bị nhốt vào tầng phụ thứ hai của kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, ngươi biết không? Nguyên lai cái kho này không chỉ để một chút xăng nó còn có từng tầng từng tầng phụ, ta bị nhốt ở trong đó, ta rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ ngươi."
Hắn chưa bao giờ trải qua 7 ngày tưởng niệm An Nhiên như vậy, nơi đó rất lạnh rất lạnh, rất nhiều khu vực đều bị đông đá, bên trong có điện cùng nước, cũng có rất nhiều đồ ăn đông lạnh có thể ăn, nhưng tinh thần thì hỏng mất, cũng không phải hoàn cảnh sinh tồn gian nan mà là cái loại áp lực, cô độc ở sâu trong nội tâm, không biết sinh thời còn có thể ra ngoài được hay không, ý nghĩ đó cứ quay cuồng trong đầu, từng chút từng chút gặm nhấm thân tâm mỗi người.
Mỗi một giây trôi qua Chiến Luyện càng tưởng niệm nàng hơn, hắn nhớ tới An Nhiên, nhớ đến rất nhiều rất nhiều chi tiết nhỏ, nàng lãnh đạm khi mới lần đầu tiên gặp, lần đầu tiên khi hắn hôn nàng, khẩu khí khi nàng hít sâu rồi đỏ mặt kia, đây là vợ hắn a, rồi lúc nàng cãi nhau trong điện thoại với hắn, mỗi câu mỗi từ mỗi nội dung hắn đều nhớ rõ.
Sự cô độc làm Chiến Luyện càng lúc càng yên An Nhiên hơn.
Hắn không ngừng nói hắn yêu nàng, hắn yêu nàng, hắn yêu nàng, làm An Nhiên không nhịn được khóc lên, sau đó lại cười, nàng ôm Oa Oa, đỡ Chiến Luyện trở về lều trại, mở ra sự đoàn tụ của một nhà ba người ấp áp, kích động sau tai nạn.
Còn những người còn lại như Lạc Phi Phàm, Vân Đào và vài người khác, được mọi người đỡ lên, mọi người phi thường cao hứng chỉ kém vây quanh những người kia nhảy múa lên, không khí hưng phấn được nhuộm đẫm ở nơi này.
Có người tò mò bám ở cửa kho tài nguyên phụ vụ chiến đấu nhìn thoáng vào, má ơi, bên trong thật tối, bên trong thật lạnh, giống như một cái động tối đen không thấy đáy, khó trách mấy người bên trong đều phải mặc áo bông quân dụng.
Lại nhìn xem cánh cửa bằng đá kia, là một tảng rất cứng rắn, rất dày, bên trong là những cơ quan tinh xảo phức tạp, ngay cả Chiến Luyện là một dị năng giả hệ kim bậc cao, nếu động vào một cái, không chừng chính là kết cục tự bạo.
Cho nên mọi người cũng không chạm vào nơi đó, một vài người có lá gan lớn chút, dùng đèn pin trên bộ sạc dự phòng soi vào bên trong, phát hiện từng tầng từng tầng áo bông được hút chân không xếp trồng lên nhau, chất đống trong bóng tối, rất nhiều, rất nhiều đâu cũng có.
"Không phải Bách Hoa thành chúng ta sẽ lại bắt đầu bán áo bông đi?"
Có người cười, tùy tay với vào, kéo ra một chồng áo bông, tấm tắc nói:
"Wow, đều là áo khoác quân dụng, các ngươi nhìn này, trên lưng áo còn in, tài nguyên phục vụ chiến tranh ...."
"Mặc kệ nó, tìm người tới dọn thôi."
Những người vây quanh ở cửa bắt đầu nghênh ngang đi vào kho tài nguyên, mang từ bên trong ra một bộ quân áo bông, trên áo còn một cỗ hơi thở lạnh băng, nghĩ tới cái kho này không biết đã ở dưới nền đất bao nhiêu thời gian, một năm hay mười mấy năm.
Tiếp theo mọi người bắt đầu lục tục đi vào dọn áo bông, có người đi ngang qua Trần Triều Cung thấy hắn đang ngồi cùng Ngô Tư Miểu dưới nền đất, cười trêu ghẹo nói:
"Trần tiên sinh, ta thấy vẻ mặt ngươi rất đau khổ, trong lòng ngươi có phải không thoải mái hay không? Có phải cảm thấy một cái kho tài nguyên lớn như vậy đã bị Bách Hoa thành chúng ta độc chiếm, tâm lý rất không vui đúng không?"
----------------------------
795. Hết thảy đều là vận mệnh đi.
Trần Triều Cung cười bất đắc dĩ, hắn vuốt lương tâm mình nói:
"Đúng là có một chút, nhiều tài nguyên như vậy, căn bản người ở Bách hoa thành không cần dùng nhiều như vậy, hơn nữa các ngươi cũng không lo về vật tư."
Cho nên hà tất phải tranh đoạt với những căn cứ khuyết thiếu vật tư khác đâu? Nhưng câu cuối cùng này, cũng là câu nói mà Trần Triều Cung muốn nói nhất bất quá hắn không nói ra, bởi vì Bách Hoa thành vì cái kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu này mà chết đi 20 - 30 người, cái giá phải trả cho sự hy sinh của bọn họ.
Mọi người cười lớn, tâm tình rất tốt, rất nhiều người đều muốn chen chúc đi vào để khuân vác áo bông, Lạc Phi Phàm được mọi người nâng ra khỏi hố sâu, rốt cuộc dưới ánh mặt trời hòa tan tuyết, hắn thoảng thả lỏng rồi hét lớn:
"Đợi chút, đợi chút, các ngươi phải có kế hoạch tổ chức người đi vào, bằng không sẽ lại đụng đến cơ quan gì đó bên trong, nhốt ở bên trong sợ không ra được a."
Nhóm chuyên gia cũng gật gật đầu, lập tức tổ chức lên, dò hỏi Lạc Phi Phàm tình huống cụ thể bên trong, có một người do Bàn Tử phái tới thỉnh Trần Triều Cung cùng Ngô Tư Miểu ra khỏi hố sâu, thái độ của mọi người đối với hai người họ đều khách khách khí khí, tuy rằng có trêu ghẹo Trần Triều Cung nhưng cả đám người cũng tràn ngập thiện ý, không có ý châm chọc.
Ngô Tư Miểu che lại bàn tay đã được băng bó tốt, vẻ mặt hắn còn ngẩn ngơ ngồi ở trên chiếc xe Minibus, Trần Triều Cung ngồi ở đối diện hắn, nhìn bộ dạng của Ngô Tư Miểu cũng cười thông cảm nói:
"Làm sao vậy? Có phải không tin được hay không, ngươi chính là chìa khóa của kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu a?"
Ngô Tư Miểu gật gật đầu, rũ mắt nhìn bàn tay của mình, bàn tay được bọc băng gạc màu trắng, Lưu Toa Toa đã trở về Bách Hoa thành để trị liệu cho những người bị thương, bằng không hiện tại hắn cũng không bị đau như vậy.
"Có phải từ nay về sau ta phải bảo vệ tốt bàn tay của mình hay không, bằng không nếu ta không có tay thì vài cái kho tài nguyên còn lại không mở ra được a?"
"Không phải, là máu của người trong gia tộc các ngươi đều có thể mở ra kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu."
Trần Triều Cung giải thích cho Ngô Tư Miểu, bởi vì ba của Ngô Tư Miểu phụ trách trông coi, thiết kế kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, vị lão nhân này có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng trở thành cự phú số một số hai ở một phương, tất nhiên hắn cũng có thể dự đoán được trước, hắn dùng gen của chính mình để làm chìa khóa, nếu có chiến sự thì hậu nhân của hắn sẽ trở thành đối tượng được quốc gia trọng điểm bảo hộ, nếu không hắn dốc công kiến tạo những kho này vĩnh viễn sẽ không mở ra được.
Đó là nguyên nhân vì sao, Trần Triều Cung làm thế nào cũng phải dẫn độ Ngô Tư Miểu trở về căn cứ Kim Môn.
"Vậy, ta thật may mắn không bị người của căn cứ Kim Môn các ngươi cắt cổ chết đi."
Hắn kinh ngạc rất nhiều rồi cũng toét miệng cười với Trần Triều Cung, hắn làm một động tác cắt cổ, lúc trước dưới sự điên cuồng của Trần Triều Phát, Dương Tử Nhất kia tới đón y đã từng giết hắn để diệt khẩu đâu.
Hiện tại ngẫm lại, may mắn hắn ẩn dấu dị năng của mình đi, không bị chết, nếu không hôm nay Bách Hoa thành sẽ không mở ra được cánh cửa của kho tài nguyên vật tư quan trọng kia.
Nháy mắt Ngô Tư Miểu cảm thấy mình là nhân vật được nâng tầm quốc bảo a, hắn như này, ai cũng phải lễ nhượng ba phần a, từ nay về sau, hắn ở Bách Hoa thành chính là loại người được mỗi người mỗi nhà kính ngưỡng a.
Trần Triều Cung ở đối diện không hoạt động tâm lý nhiều như Ngô Tư Miểu, hắn chỉ cười cười bất đắc dĩ.
"Những việc Tiểu Phát làm ở căn cứ Diệu Dương vốn dĩ không phải ước nguyện ban đầu của chúng ta khi đưa hắn đến căn cứ Diệu Dương, haizzz, nói như thế nào đây, hết thảy đều là vận mệnh đi."
Lúc trước bởi vì tâm tình của Trần Triều Phát không tốt, cho nên Trần lão tướng quân mới phái hắn làm một công việc nhẹ nhàng, để hắn tới căn cứ Diệu Dương giải sầu, thuận tiện nói về sự tình sát nhập của hai căn cứ.
Nào biết đâu rằng.... Trần Triều Cung nhớ tới, lại thở dài, thật sự hết thảy thật sự chỉ có thể nói là do mệnh thôi.
--------------------------
796. Cư nhiên còn có thịt
Tới buổi chiều, sự hưng phấn cứu được người ra của mọi người dần dần thối lui, nhóm chuyên gia đã mở cuộc họp với Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào, chuẩn bị tổ chức người đem vật tư trong kho tài nguyên vận chuyển ra ngoài.
Bọn họ định ra những bước đầu trong kế hoạch, là không phá hỏng cấu tạo của kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, sử dụng những cách văn minh để vận chuyển vật tư bên trong ra ngoài, bởi vì căn cứ theo miêu tả của đám người Chiến Luyện, bên trong kho có một hệ thống làm lạnh tuần hoàn, chẳng những có thể làm lạnh còn có thể phát ra điện, cùng với lọc nước sạch.
Bên trong không phải không có công tắc đèn điện, lúc bọn Chiến Luyện ở bên trong cũng không phải luôn ở trong trạng thái hắc ám, chỉ là tầng phụ này của kho tài nguyên ở rất sâu rất sâu, nhìn từ bên ngoài vào trong, chính là một mảnh tối om, không có ánh sáng.
Nhóm chuyên gia ngắt lời, hệ thống bên trong có thể duy trì nhiệt độ -200 đến -300 độ C.
Một kho lạnh lớn như thế, trên thực tế chính nó đã là một tài nguyên rất lớn, cho nên nếu phá hỏng thì thật đáng tiếc.
Đầu tiên bọn họ đã vận chuyển hết áo bông chăn bông quân dụng ở cạnh cửa ra ngoài, chỉ có áo bông cùng chăn bông đã chất đầy 3 xe tải, ngày vốn nóng bức, vận chuyển về Bách Hoa thành đem bán, kết quả doanh số tương đối ảm đạm, Bách Hoa thành chỉ có thể nhanh chóng tu sửa lại một kho hàng rất lớn để đặt số áo bông cùng chăn bông đó.
Ngay sau đó là các loại đồ dùng sinh hoạt như bánh quy bánh nén khô, cái này buôn bán xem như có chút doanh số, chẳng qua bởi vì số lượng quá nhiều kho hàng của Bách Hoa thành bị áo bông chăn bông chiếm chỗ nên chỉ có thể dùng giá thấp bán ra ngoài, giá cả không sai biệt với trước khi mặt thế, vì vậy rất được hoan nghênh.
Xuất hiện số vật tư này, không riêng gì những lữ khách đi qua Bách Hoa thành sôi trào, mà Tiểu Chu thành cũng sôi trào, thủ lĩnh của Tiểu Chu thành còn cố ý mang theo toàn bộ ban lãnh đạo, tới bàn bạc muốn Bách Hoa thành bán sỉ cho số vật tư kia, bán sỉ đào đi già nửa số vật tư đồ dùng sinh hoạt cùng bánh nén khô.
Từng xe từng xe tinh hạch được kéo tới Bách Hoa thành, kho hàng chất không được nữa, cũng chỉ có thể đặt dãi nắng dầm mưa ở khu đất trống, điều này làm Bách Hoa thành không thể không phân công một số người, mỗi ngày đăng ký số lượng tinh hạch, cùng với phân công bộ phận người trông giữ ngày đêm núi tinh hạch kia.
Sau đó đám người bọn họ tiếp tục khai quật, đều có các loại vật tư kỳ lạ, hơn nữa còn ùn ùn không dứt, có băng vệ sinh cho phụ nữ, đào ra chất được 3 cái xe tải, đừng nói đến vật dụng như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, bát, đũa, cốc, chén, xoong, nồi....
"Kho tài nguyên này, cư nhiên còn có thịt a?"
An Nhiên đứng cách đó không xe nhìn thấy một khối thịt đông lạnh thật lớn được vận chuyển ra thì cảm thán.
"Mấy năm rồi không được ăn thịt a, Oa Oa của ta từ lúc sinh ra tới tận bây giờ, còn chưa từng được hưởng qua tư vị của thịt đâu a, khó trách gầy như vậy."
Hiện tại nàng cảm thấy Oa Oa khá gầy là bởi vì thấy được đám người ở nơi tụ tập của người sống sót phía Nam kia, mỗi người đều ăn thịt của động vật biến dị, họ đều trở thành những người to lớn cường tráng, An Nhiên cảm thấy người không ăn thịt biến dị dáng người đều rất thấp bé gầy gò.
Sau khi trưởng thành khẳng định dáng người của Oa Oa cũng gầy gò đi.
Lại nhìn ở nơi xa, ở bùn đất màu đen, bằng trí tuệ của mọi người, họ đã lắp một cái đường ray nhỏ, dùng xe vận chuyển vật tư từ dưới hố sâu mang lên.
Bởi vì có thịt xuất hiện, khiến cho một mảnh người chung quanh tạo ra một trận oanh động không nhỏ, mạt thế a, người của Bách Hoa thành không phải ăn chay chính là ăn chay a, đột nhiệt thấy thịt, có thể không oanh động làm sao được?
Mọi người tụ tập lại với nhau trên mặt đều có cảm giác hưng phấn khó nén, một đám người vui mừng khôn xiết a.
------------------------------------
797. Phải tiếp thu giáo huấn
Ngoài đám người đang hưng phấn kia, An Nhiên mang theo Oa Oa, Tiểu Bạc Hà cùng với Chiến Luyện, ở trên mặt cỏ cách đó không xa, bày biện một cái bàn, và mấy cái ghế dựa, trên bàn còn để một bộ bài, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, và Vân Đào ba người đang chơi đấu địa chủ.
Mọi người trực tiếp nâng một khối thịt bò to đi qua, có người vội vội vàng vàng nâng một chiếc bàn ra, bọn họ đặt miếng thịt bò kia lên mặt bàn, đám người vây chung quanh thương lượng ăn miếng thịt bò kia như thế nào.
Miếng thịt bò kia vừa mới được lấy ra từ kho đông lạnh, phía ngoài còn phủ một tầng tuyết trắng mỏng, được vận chuyển từ bên trong ra, thời gian dài như vậy mà miếng thị này còn chưa rã đông.
An Nhiên có chút tâm động, nàng duỗi dài cổ nhìn khối thịt bò kia, Chiến Luyện ngồi bên người nàng vứt ra một lá bài rồi nhìn lướt qua miếng thịt bò, nói với An Nhiên:
"Không chơi nữa, ta đi nướng thịt cho các ngươi nha."
Hắn yêu vợ của hắn, hắn yêu con gái hắn, từng mất đi mới hiểu được quý trọng như thế nào, hiện tại đừng nói An Nhiên muốn ăn thịt mà nàng muốn ngôi sao trên bầu trời hắn cũng nghĩ cách hái xuống cho nàng, đây là cách thổ lộ tình yêu của hắn đối với nàng.
Chiến Luyện nói xong ném bài trong tay xuống đứng dậy đi về phía khối thịt đông lạnh kia, Triệu Như cười hì hì đi tới, ngồi trên ghế của Chiến Luyện, nhặt lên cỗ bài Chiến Luyện vừa vứt bỏ, nói với hai người cô đơn là Lạc Phi Phàm và Vân Đào:
"Đến đến, tiếp tục, tiếp tục đi."
"Ta không đánh bài với phụ nữ."
Lạc Phi Phàm nhìn Triệu Như không thú vị nói:
"Ngươi không phải ở tổ chữa bệnh sao? Không có việc gì làm sao?"
"Có a."
Triệu Như nhướng mày, nhìn về phía lều trại treo vải bố trắng ở phía sau Vân Đào, nơi đó chính là khu vực của tổ chữa bệnh.
"Hiện tại, Lưu Toa Toa đã trở lại, mọi người đều đem việc trong tay giao cho nàng, chúng ta không có việc gì, người còn lại đều đi tới hỗ trợ nướng thịt đi."
Nơi này phỏng chừng sẽ là lao động trường kỳ bởi vì sau khi đào hết kho tài nguyên này, mọi người chuẩn bị đi một vòng tới các kho chuẩn bị chiến đấu khác, cho nên ước chừng một đoạn thời gian rất dài tiếp theo người ở đây sẽ không trở về Bách Hoa thành.
Cho nên bên này sẽ cần sự chiếu cố của tổ chữa bệnh, Lưu Toa Toa ở lại Bách Hoa thành một đoạn thời gian sẽ lại ở bên này mấy ngày, thay phiên cứu trị người bị thương ở hai nơi.
An Nhiên ngồi bên người Triệu Như, ôm Oa Oa liên tục lắc đầu:
"Các ngươi không thế khi dễ Lưu Toa Toa ít một chút sao, cẩn thận nàng bắn ngược lại."
Gần đây thời tiết vốn hơi nóng giờ đã chuyển hẳn thành nóng bức, Lưu Toa Toa chịu thương chịu khó chạy qua chạy lại giữa hai bên, tuy rằng nàng ấy tương đối thiên chân, nhưng mỗi người đều có những lúc khinh suất cùng không chịu trách nhiệm với hành vi của mình, cho nên An Nhiên cảm thấy, thái độ của Triệu Như đối với Lưu Toa Toa nên chuyển biến một chút.
Triệu Như lại liếc mắt nhìn An Nhiên một cái rồi ném bộ bài trong tay xuống xào bài nói:
"Ta thật muốn có vị chuyên gia nào đó lấy chút tế bào trong thân thể của Lưu Toa Toa mang đi nghiên cứu một chút, để ta cũng có được khả năng trị liệu giống nàng, ta khẳng định sẽ không giống nàng ta, nhiều lúc không dựa vào được còn sợ nàng bắn ngược nữa?"
"Vẫn là phải tiếp thu giáo huấn, không cần đem toàn bộ lực chú ý dựa dẫm trên người Lưu Toa Toa."
Vân Đào cũng đang xào bài cười một tiếng:
"Lúc chúng ta bị nhốt bên trong, tìm được một khu chữa bệnh, bên trong có cất giữ một ít thuốc men được đóng gói hút chân không, phỏng chừng khoảng 2 ngày nữa sẽ tiến vào khu đó đi, số thuốc men đó không nói có thể cứu giúp được tánh mạng nhưng đối với chúng ta mà nói nó sẽ mang lại trợ giúp nhất định."
---------------------------------------
798. Hợp tác khai thác kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu.
"Đã sớm nói a, đã sớm nói a."
Lập tức Triệu Như cười lớn, ném những quân bài trong tay, gọi Lương Tử Ngộ, hai người phải đi xuống hố sâu nhìn xem khu vực dược phẩm kia.
Hiện tại nàng là người phụ trách tổ chữa bệnh của Bách Hoa thành, không riêng việc quản lý công tác chữa bệnh ở nơi này mà công tác chữa bệnh của Bách Hoa thành nàng cũng phải làm tốt.
Nhưng khi Triệu Như vừa mới lôi kéo Lương Tử Ngộ đi xuống hố sâu, đột nhiên có một chiếc xe đi ra từ khu rừng rậm biến dị, chiếc xe đi tới khoảng đất trống mà mọi người đang tụ tập, Bàn Tử dẫn đầu mở cửa xe từ ghế phụ đi xuống.
Phía sau hắn là lãnh đạo của Tiểu Chu thành và một người đàn ông mặc một thân âu phục màu hè, người này khoảng 40 tuổi, khuôn mặt có chút tang thương nhưng dáng người thì tựa hồ rất không tồi, âu phục trên người căng chặt ôm lấy thân thể, nguyên bản người này đi phía sau lãnh đạo của Tiểu Chu thành nhưng thoáng chốc đã đi song song với hắn.
An Nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bàn Tử đã mang hai người đi tới gần, hắn đặt mông ngồi trên chiếc ghế trống, mới đi được hai bước đường, đã cảm thấy tựa như mệt cực kỳ, thở hồng hộc chỉ vào hai người phía sau nói với An Nhiên:
"Đây là thủ lĩnh của Tiểu Chu thành, không cần phải giới thiệu nữa, còn người kia là người phụ trách của căn cứ Thời Đại ở cách vách Tiểu Chu thành, gọi là gì ....."
"Ta tên là Hồ Chính, xin chào."
Người đàn ông mặc bộ đồ âu phục mùa hè màu xanh biển, bước lên phía trước, giơ tay muốn bắt tay với An Nhiên, An Nhiên duỗi tay ra làm một động tác ngăn lại, với tư thái sẽ không bắt tay với Hồ Chính, sau đó hỏi:
"Xin chào, Hồ tiên sinh, ngươi ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này của ta có việc gì?"
"Hồ tiên sinh muốn hợp tác với chúng ta, đi đào kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu tiếp theo."
Trên mặt Bàn Tử mang ý cười ác liệt, nói chuyện âm dương quái khí, nhìn thái độ của hắn kia như hận không thể làm cho An Nhiên phái thực vật ăn thịt luôn Hồ Chính này.
Bách Hoa thành của bọn họ đây, muốn thực lực có thực lực, muốn tài nguyên có tài nguyên, Hồ Chính này lấy khẩu khí từ đâu mà muốn hợp tác với Bách Hoa thành đi đào kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu a.
"Không, ý tứ của ta là cùng hợp tác khai phá nguồn năng lượng trong kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu."
Hồ Chính nghiêm trang giải thích cùng An Nhiên:
"Khai phá tài nguyên trong kho chuẩn bị chiến đấu cùng với những việc các ngươi đang làm đây là hai sự kiện bất đồng."
"Cái ngươi gọi là cùng hợp tác khai phá tài nguyên chuẩn bị chiến đấu là ý gì?"
An Nhiên trừng mắt nhìn Bàn Tử một cái, hắn kia chưa làm rõ lai lịch của một người đã đưa đến trước mặt nàng, đây là cảm thấy nàng quá thanh nhàn hay sao?
"Trải qua nghiên cứu của căn cứ Thời Đại chúng ta, có chút thịt của động vật biến dị có thể dùng làm đồ ăn, hơn nữa chất thịt của chúng cũng giống như tinh hạch, chứa đựng nguồn năng lượng có thể bộ sung cho dị năng giả."
Người đàn ông mặc tây trang mùa hạ cười đứng trước mặt An Nhiên, dùng ngữ điệu không nhanh không chậm giải thích:
"Cho nên chúng ta muốn dùng thứ thịt ấy đổi lấy rau dưa cùng trái cây từ Bách Hoa thành, cùng những thứ trước mắt căn cứ chúng ta khuyết thiếu."
"Không cần."
An Nhiên vội vàng lắc đầu.
"Ta cự tuyệt thu mua thịt biến dị của các ngươi, người ăn thịt biến dị sẽ biến hình."
"Đúng vậy, không hợp tác."
Bàn Tử ngồi ở một bên gật đầu, Bách Hoa thành bọn họ không cần những thương phẩm phá giá của những căn cứ khác, hiện tại vật tư trong Bách Hoa thành nhiều đến mức phải phá giá bán ra ngoài rồi.
Lại nói, thứ thịt biến dị kia người ăn phải có thể trúng độc hay không a? Nói dễ nghe với mỹ danh là hợp tác cùng khai phá tài nguyên chuẩn bị chiến đầu, trên thực tế chính là muốn Bách Hoa thành bán sỉ thịt cùng vật tư cho bọn họ, bọn họ cũng bán sỉ vật tư cho Bách Hoa thành, đây là muốn triển khai mậu dịch hàng đổi hàng trong mạt thế cho cả hai bên căn cứ hay sao?
Hiện tại Bách Hoa thành thiếu nhất là tinh hạch, nếu hai bên mở ra mậu dịch hàng đổi hàng như vậy, Bách Hoa thành cũng không thu được ích lợi lớn nhất a.
---------------------------------
799. Căn cứ Thời Đại
An Nhiên cự tuyệt hợp tác với căn cứ Thời Đại, nhưng Hồ Chính người phụ trách cho căn cứ Thời Đại còn không buông tay, tiếp tục thuyết phục:
"Vì sao ngươi cho rằng con người ăn thịt của động vật biến dị sẽ biến hình? Không, không, không, đây là một tư tưởng sai lầm, ta biết người trong Bách Hoa thành các ngươi đều ăn chay, nhưng nếu trong khoảng thời gian dài thậm chí cả đời không ăn thịt, dinh dưỡng của con người sẽ không đủ, tố chất thân thể sẽ suy giảm."
"Không, chúng ta đã đào ra được rất nhiều thịt đông lạnh từ kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu."
An Nhiên chỉ chỉ sau lưng, từng chiếc từng chiếc xe đẩy chạy trên đường ray chậm rãi bò ra từ bên trong hố sâu, mỗi chiếc xe đẩy đều chất đầy những tảng thịt đông được vận chuyển ra, An Nhiên cười cười, nhìn sắc mặt nháy mắt liền trở lên khó coi của Hồ Chính, nói:
"Cho nên, hiện tại chúng ta cũng không thiếu thịt để ăn."
"Nhưng thịt bình thường này, sớm hay muộn sẽ bị ăn hết."
Hồ Chính lấy ra một phần tư liệu nghiên cứu về thịt của động vật biến dị từ trong túi sách tùy thân, đặt trên bàn nhỏ trước mặt An Nhiên.
"Ta thực lòng nhiệt tình muốn hợp tác với quý thành, căn cứ của chúng ta vừa mới được thành lập, tinh hạch dữ trữ không nhiều lắm, nhưng có nhu cầu rất lớn đối với rau dưa trái cây cùng đồ dùng nhu yếu phẩm hàng ngày, ngài suy xét suy xét một chút, hiện tại là thời gian chiến tranh, mong ngài hỗ trợ."
Hắn nói đây là thời gian chiến tranh là bởi vì trong quan niệm của người ở căn cứ Thời Đại, con người đang cùng mạt thế trải qua một trận chiến lề mề, cho nên bởi vậy cũng có thể nhìn ra được, căn cứ Thời Đại tự phát này tựa hồ lấy võ lực vi tôn, là căn cứ thời thời khắc khắc duy trì trạng thái chiến đấu.
Thái độ này, không khỏi làm An Nhiên cẩn thận nhìn lại người lãnh đạo của căn cứ Thời Đại, trước kia cũng không nghe thấy những lữ khách nói qua, nhưng Hồ Chính này cũng vừa nói, căn cứ của bọn họ mới được thành lập, chưa từng nghe qua cũng là bình thường đi.
"Căn cứ Thời Đại của các ngươi được xây dựng ở đâu?"
Vân Đào đang chơi bài, tính tình rất tốt ngẩng đầu nhìn Hồ Chính.
"Ở cạnh Tiểu Chu thành, đi về phía Tây Bắc không xa, chạy xe khoảng 1 giờ."
Nghe vậy, An Nhiên gật gật đầu nói với Hồ Chính:
"Tiểu Chu thành của bọn họ, cũng lấy sỉ hàng hóa của Bách Hoa thành chúng ta, số lượng lớn, các ngươi có thể theo chân hưởng giá cả giống bọn họ, chính mình phái xe tới kéo về, chúng ta không phụ trách giao hàng tận nhà, còn về việc thịt biến dị, ta sẽ xem xét kỹ càng tư liệu của các ngươi, nhưng có khả năng 80% là sẽ không thu mua thịt biến dị của các ngươi."
Đã nói đến phần thượng như thế này, người phụ trách của căn cứ Thời Đại, không thể không làm theo, bằng không cũng không thể hưởng được số vật tư với giá cả bán sỉ bằng với Tiểu Chu thành.
Sở dĩ An Nhiên nguyện ý bán giá sỉ cho căn cứ Thời Đại không phải vì căn cứ bọn họ mới thành lập mà bởi vì nó chỉ cách Tiểu Chu thành 1 giờ xe, và là căn cứ chuyên về chiến đấu, phàm là những căn cứ lớn mạnh ở phụ cận Bách Hoa thành, không để bọn họ đầu nhập vào căn cứ Kim Môn, An Nhiên đều vui vẻ chi viện.
"Được rồi, nếu các ngươi đã tới, vậy thì ở đây thêm 1 ngày đi, ăn chút thịt đông lạnh trước mạt thế, sáng mai, theo xe vật tư của chúng ta trở về Bách Hoa thành."
Vân Đào tiếp đón người lãnh đạo của căn cứ Thời Đại còn có lãnh đạo của Tiểu Chu thành, chuẩn bị dẫn bọn họ đi nhìn xem kho vật tư khổng lồ này.
Sau khi Hồ Chính xuất hiện, tựa hồ thái độ Vân Đào đối với hắn rất hữu hảo, hắn đang triển khai năng lực ngoại giao của mình, muốn hiểu biết thêm căn cứ Thời Đại từ trong miệng Hồ Chính.
--------------------------------------
800. Thế hệ sau thì làm sao
Khi Vân Đào vừa trò chuyện vừa xoay người rời đi cùng với Hồ Chính, lãnh đạo của Tiểu Chu Thành lại không nhúc nhích.
Hắn nhìn từng xe từng xe thịt đông kia, nuốt một ngụm nước miếng, trong không khí hương vị thịt nướng bay tới, đó là Chiến Luyện đang bắt đầu nướng thịt cho An Nhiên và Oa Oa.
Hắn đi lên vài bước tới trước mặt An Nhiên, thân thể khô gầy bởi vì mùi vị thịt nướng mà hơi hơi run rẩy.
"An Nhiên, ngài có thể bán sỉ chút thịt đông cho Tiểu Chu thành của chúng ta được không?"
Hồ Chính người phụ trách của căn cứ Thời Đại kia vốn dĩ đã chuẩn bị đi, vừa nghe vậy, ngừng hẳn câu chuyện đang nói với Vân Đào, đột nhiên xoay người, trong mắt lộ ra hung quang nhìn lãnh đạo của Tiểu Chu thành.
Trước khi hắn nói chuyện hợp tác với An Nhiên, hắn đã bàn bạc tốt với lãnh đạo của Tiểu Chu thành để bọn họ thu mua thịt biến dị của căn cứ Thời Đại, kết quả vị lãnh đạo của Tiểu Chu thành này là có ý tứ gì đây?
Còn may là An Nhiên lắc lắc đầu:
"Cái này không được, chế phẩm như thịt đây là ăn một ít thiếu một ít, thịt đông trước mạt thế là không thể tái sinh, chúng ta lưu trữ cho chính mình."
"Đúng vậy, không bán sỉ."
Bàn Tử ở một bên lại đến hát đệm, không sai biệt giống như kẻ phụ họa, thấy lãnh đạo của Tiểu Chu thành muốn nói thêm gì đó, Bàn Tử đứng dậy bước hai bước tiến đến, kéo lấy hắn đi xuống, khuyên nhủ:
"Ăn thịt biến dị cũng rất tốt, nếu các ngươi đã quyết định thu mua thịt biến dị của căn cứ Thời Đại rồi thì không cần lại đánh chủ ý đến chút thịt đông lạnh này của chúng ta nữa."
"Nhưng mà...."
Thanh âm do do dự dự của lãnh đạo Tiểu Chu thành truyền đến, sau đó dần dần biến mất, kỳ thật hắn còn muốn cọ sát cọ sát với An Nhiên một chút, tuy rằng Hồ Chính của căn cứ Thời Đại đã thuyết phục bọn họ, nhưng cũng vì Tiểu Chu thành không còn biện pháp nào khác.
Người trong thành đã hơn một năm không được khai trai, nếu người ở căn cứ Thời Đại nói thịt biến dị có thể ăn, còn có báo cáo chứng minh, vậy Tiểu Chu thành liền thu mua một chút thử xem xem.
Phàm là người, hiện tại có thể ăn đến thịt trước mạt thế ai còn muốn ăn thịt biến dị a? Thật sự đúng như Bàn Tử nói, còn không biết ngày nào đó ăn thịt biến dị bị độc chết đâu a.
Nhưng Bách Hoa thành cũng chỉ có chút thịt đông như vậy, được dự trữ từ trước khi mạt thế, hiện tại phỏng chừng cũng không tìm ra được loài động vật bình thường nào chưa bị biến dị, cho nên xác thật là ăn một chút liền ít đi một chút, ăn hết là hết.
Thịt đông lạnh Bách Hoa thành sẽ không bán ra ngoài.
Đợi đến khi lãnh đạo của Tiểu Chu thành và người phụ trách của căn cứ Thời Đại bị Vân Đào và Bàn Tử liên hợp mang đi xuống, phía sau An Nhiên, Chân Tuyết Cửu vẫn luôn ngồi dưới đất viết bản thảo, lúc này mới ngẩng đầu lên, nói với An Nhiên:
"An Nhiên, kỳ thật ngươi có nghĩ tới một vấn đề này không, Bách Hoa thành của các ngươi chỉ ăn thịt đông lạnh trước kia mạt thế, mà người sống sót ở những nơi khác đã bắt đầu ăn thịt biến dị, sau bao nhiêu năm nữa, thế hệ này của chúng ta sớm hay muộn cũng phải rời khỏi sân khấu lịch sử, vậy thế hệ sau của Bách Hoa thành thì sao?"
"Thế hệ sau thì làm sao?"
An Nhiên cau mày xoay cổ nhìn sang Chân Tuyết Cửu.
"Thế hệ sau, ví dụ như thế hệ của con gái ngươi, thân thể một đám người đều nhỏ hơn so với người bên ngoài, không có cơ bắp giống như người ở bên ngoài, đối với người bên ngoài, Bách Hoa thành này của các ngươi đều là nhược kê."
An Nhiên không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Chân Tuyết Cửu, hắn lại di chuyển cán bút trong tay, biểu tình trên mặt không hề có ý tứ cười nhạo Bách Hoa thành.
-------------------------------