771. Ngươi trở về

Kỳ thật chuyện đôi mắt có thể chuyển màu, ít hay nhiều Chiến Luyện cũng biết một chút, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng nếu thời điểm năng lượng trong cơ thể của Lạc Phi Phàm bị dao động lớn thì đôi mắt hắn sẽ biến thành màu đỏ, giống như màu ngọn lửa, có đôi khi nó có thể ánh lên.

Nhưng điều này cũng biểu hiện, sự ứng đối của bản thân không quá nhẹ nhàng.

"Không có việc gì, đây là minh chứng của việc phóng thích dị năng liên tục."

An Nhiên chỉ chỉ hai mắt của mình, sau đó lại cầm lên một nắm tinh hạch.

"Khống chế con tang thi hệ mộc kia thật không dễ dàng."

Trên thực tế, năng lượng để nàng hấp thu luôn không có dư thừa, nhưng lại hoàn toàn phóng thích hết năng lượng, vì vậy năng lượng trong cơ thể dao động rất lớn cho nên màu sắc của con mắt có vẻ bất đồng so với ngày thường.

Trong cái nhìn chăm chú của Chiến Luyện, An Nhiên quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, hắn liền đuổi theo ánh mắt nàng, còn duỗi tay kéo khuôn mặt của An Nhiên lại, cẩn thận nhìn, hỏi:

"Làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy? Không đủ tinh hạch hay sao?"

"Ân"

"Không đủ để ứng đối với con tang thi kia? Cho nên ngươi tính tiết kiệm tinh hạch sao?"

"Ân."

"Vì sao lại không nói? Nếu ngươi không có năng lượng để bổ sung, ngươi có phải tính toán tự tiêu hao mình quá mức hay không? Vì sao ngươi lại không nói?!"

Chiến Luyện có chút sinh khí, hắn gặp qua những dị năng giả hệ mộc bị cuồng loạn, một đám người, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, sau khi đánh mất toàn bộ ý thức thì đứng lên làm một con rối của tang thi, An Nhiên muốn chống cự lại con tang thi hệ mộc ở sâu trong rừng kia, còn muốn phản khống chế nó, sao có thể không khó chịu chứ?

Nhưng nàng chưa bao giờ nói ra, đau ở đâu, không thoải mái chỗ nào, ai nàng cũng không nói, khi mạt thế tới, tai nạn lớn như thế này, nàng kẽ cắn môi, một mình chịu đựng, mà nay khi khống chế cùng phản khống chế con tang thi hệ mộc kia, tinh hạch khô kiệt, An Nhiên cũng tính toán cắn răng một mình chịu đựng khiêng qua cửa ải khó khăn này?

"Nói cái gì, có cái gì để nói chứ?"

An Nhiên vội gạt tay Chiến Luyện ra, biểu tình bực bội do áp lực, bởi vì quá đau đầu cho nên không có kiên nhẫn đối phó với Chiến Luyện.

"Ta nói hay không có ảnh hưởng gì tới kết quả chứ? Ta nói chỉ là rầm rì ở trước mặt ngươi vài câu mà thôi, ngươi có thể biến ra một đống tinh hạch cho ta được hay không? Nếu ngươi không lấy được lượng tinh hạch lớn cho ta thì ta nói có ý nghĩa gì chứ?"

Nàng không muốn phát giận, cũng không muốn tranh luận gì với Chiến Luyện, nhưng sự thật là vậy, Chiến Luyện đưa tinh hạch đối với nhu cầu dùng tinh hạch của nàng, như muối bỏ biển, nàng không nói, bởi vì không muốn làm Chiến Luyện cảm thấy khó xử, một nơi không có lấy một con động vật biến dị, Chiến Luyện cũng không thể thu thập tinh hạch để cung ứng cho nàng.

Huống chi, chính Chiến Luyện cũng cần phải hấp thu tinh hạch.

Chiến Luyện không nói lời nào, mím môi nhìn An Nhiên, sau đó đột nhiên quay đầu một mình đi vào rừng.

"Ai, ngươi trở về!"

An Nhiên đứng dậy, đi vài bước về hướng Chiến Luyện đi, trong đầu "choang" một tiếng, dây đàn lại bị đứt, mặt nàng trắng bạch ngã ngồi trên mặt đất, nhanh chóng móc ra một viên tinh hạch hấp thu năng lượng bên trong, nàng phải nhanh chóng nối lại kết nối trong đầu.

Nói cách khác, một khi mất đi sự khống chế với con tang thi hệ mộc kia, điều này sẽ rất nguy hiểm đối với Chiến Luyện vừa đi vào sâu trong rừng.

Nàng biết Chiến Luyện đi giết nó, khả năng có chút mạo hiểm nhưng không nhanh chóng giải quyết con tang thi hệ mộc cao cấp này, An Nhiên sẽ tự mình lăn lộn đến chết, đây không phải điều Chiến Luyện hy vọng nhìn thấy.

-------------------------------------

772. Kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu

Bởi vì sự nôn nóng trong lòng, An Nhiên lo lắng sự an nguy của Chiến Luyện cho nên lúc này tốc độ kết nối với con tang thi kia nhanh một chút, đối phương tựa hồ cũng biết An Nhiên khó đối phó, một con tang thi chưa từng hoạt động ra ngoài phạm vi như nó, thế nhưng bắt đầu di chuyển vào càng sâu trong rừng.

Phỏng chừng, nó muốn kéo dãn khoảng cách với An Nhiên, thuận lợi thoát ly phạm vi tỏa định với An Nhiên.

"Chạy ư???"

Trong lòng An Nhiên căng thẳng, nàng ngồi quỳ trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Chiến Luyện rời đi, suy nghĩ của nàng liền đuổi theo Chiến Luyện, bao trùm lên hắn, đồng thời cũng gắt gao vây chặt con tang thi hệ mộc muốn chạy kia tại chỗ.

Người đàn ông của nàng đang đơn thương độc mã đi tìm nó, nó còn muốn chạy hay sao?

Nhưng mà, ngay lúc Chiến Luyện đi vào cánh rừng, tìm kiếm con tang thi hệ mộc kia, thì ở phía Nam của khu rừng rậm, đột nhiên truyền ra một tiếng kêu to.

Sau đó một đội người chạy ra từ phía đó, đó là một tiểu đội nhỏ được phân nhiệm vụ chặt cây, tiểu đội trưởng của đội kia múa may hô to với đại bản doanh bên này:

"Mọi người mau tới đây a, nhanh tới đây a, nơi này có một cánh cửa."

Ở nói xa, Lạc Phi Phàm vốn dĩ muốn đuổi theo Chiến Luyện nghe vậy nhanh chóng mang theo người đi qua, Vân Đào vác một thùng tinh hạch đi tới, đặt trước mặt An Nhiên, hỏi:

"Di? Ta vừa mới nhìn thấy Chiến Luyện mà, giờ sao đột nhiên lại không thấy?"

"Hắn một mình đi tìm con tang thi hệ mộc rồi."

An Nhiên lắc lắc đầu, đôi tay vói vào cái thùng nhựa lớn mà Vân Đào vừa mang tới, trong thùng là tinh hạch nắp được mở ra, thứ ánh sáng lấp lánh rất đẹp lóe lên dưới ánh mặt trời,

Nàng vừa hấp thu tinh hạch vừa hỏi Vân Đào:

"Bọn họ ở bên kia phát hiện ra một cái cửa gì?"

Vân Đào thoáng nhìn về hướng Lạc Phi Phàm rời đi.

"Nghe nói là một cái cửa sắt lớn, được xây dựng ở một huyệt động tự nhiên."

"Rất có thể là một kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu."

An Nhiên gật gật đầu, nơi này chính là phạm vi của tọa độ trên bản đồ, hiện tại bọn họ đã chặt hết cây cối trong phạm vi tọa độ, tìm được kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu là một điều rất bình thường.

Người chung quanh vừa nghe nói có khả năng tìm được kho tài nguyên, trên mặt mỗi người đều là sự vui sướng khó nén, nhưng An Nhiên không cao hứng như vậy, tinh lực hiện tại của nàng không ở kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu mà là ở trên người Chiến Luyện vừa rời đi kia,

Rất nhanh, nàng nghe thấy người cạnh đó cao hứng phấn chấn nói, cửa sắt kia được Lạc Phi Phàm mở ra, bọn họ dọn ra được rất nhiều xăng từ bên trong, từng thùng từng thùng được phong kín, mặt trên còn dán giấy niêm phong, trên giấy ghi {Tài nguyên trong thời gian chiến tranh}

Phảng phất trong nháy mắt lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn bởi những thùng xăng dọn mãi không hết kia, con tang thi kia đến tột cùng như thế nào không có người nào quan tâm nữa.

An Nhiên trơ mắt nhìn Chiến Luyện đã rời đi hơn một giờ, rốt cuộc nàng không thể ngồi yên nữa, nàng muốn đứng dậy đi tìm Chiến Luyện, liền phát hiện con tang thi kia đang phát cuồng.

Phảng phất như toàn bị cây cối đều rung động, toàn bộ cánh rừng như rung chuyển, giống như gặp một trận gió to, nhánh cây bắt đầu loạn vũ, thậm chí có một vài cây cối thô to, đột ngột mọc lên, nhưng bộ rễ khổng lồ giống như xúc tua mang theo bùn đất chồi lên.

"Con tang thi kia đang phát cuồng, nhanh đi chặt cây đi! Đừng chạm vào xăng dầu!"

An Nhiên kêu to, xoay người bổ nhào lên người Oa Oa, ôm đứa nhỏ lên, cùng túm lấy Tiểu Bạc Hà đang ngồi bên người Oa Oa, trên đỉnh đầu nàng, một cây mây biến dị khổng lồ bao trùm lên, một đóa hoa màu đỏ khổng lồ phát ra một tràng huýt gió tàn bạo hướng về phía khu rừng đang phát cuồng ở phía trước.

---------------------------------

773. Tinh hạch của nó dưới mặt đất

Những người còn đang ở trong rừng chuyển thùng xăng bị mặt đất rung chuyển làm vướng ngã, thùng xăng lăn qua lăn lại, có thùng bị vùi xuống đất, có thùng bị bóp méo xăng bên trong chảy ra, mùi xăng gay mũi bốc lên khắp nơi.

Thanh âm của Lạc Phi Phàm trong lúc hỗn loạn truyền ra.

"Đừng phóng hỏa, thùng xăng bị thủng, nếu phóng hỏa chúng ta sẽ bị thiêu chết tại khu rừng này mất!"

"Chặt cây, chặt cây đi!"

An Nhiên che chở cho Oa Oa và Tiểu Bạc Hà, nàng vung tay lên, cây mây biến dị quanh thân nàng dệt thành một một tấm võng bảo hộ, nàng ở trong lưới hô to lên:

"Chiến Luyện đã đi đối đầu với con tang thi hệ mộc kia rồi."

Cây cối thô to bắt đầu đi về phía nhân loại, Vân Đào đón đầu, dùng tay kéo đứt một nhánh cây vung về đây, sau lưng hắn, có vô số dị năng giả cầm rìu trong tay, bắt đầu chém những chạc cây cành cây đang loạn vũ.

Tình huống ở đây rất loạn, nhưng càng loạn càng chứng minh con tang thi hệ mộc kia đang cuồng loạn, dưới sự công kích của Chiến Luyện nó kiên trì không được bao lâu, mặt đất rung chuyển, thực vật biến dị của An Nhiên đã dệt thành một chiếc võng bảo hộ, ngăn chặn hết nguy hiểm, bên chân nàng, Oa Oa bắt đầu lấy trò chơi xếp hình ra chơi còn cười khanh khách.

Rất nhanh, một gốc cây cổ thủ thô to bị nhân loại nhỏ bé giống như những con kiến chém đến rơi rớt tan tác, có không ít người vốn dĩ đang vận chuyển những thùng xăng trong rừng, vọt ra, vội vàng cởi ra quần áo vẩy đầy xăng dầu, cầm rìu lên chặt cây.

Đúng lúc này, An Nhiên phát hiện ra phương vị của Chiến Luyện, nàng thấy được, đích xác Chiến Luyện đang đối đầu với con tang thi kia, nó đúng thật là bị Chiến Luyện chém đến phát cuồng.

Tinh huống ở nơi đó có chút hỗn loạn, quanh thân Chiến Luyện là từng cái từng cái phi dao, tốc độ xoay tròn rất nhanh, rất nhiều nhánh cây đang công kích hắn, hắn bị nhốt ở giữa vô số những căn dây mây, mà phi dao của hắn đang chém một người gỗ không nhúc nhích ở phía trước.

Người gỗ kia chính là con tang thi hệ mộc cao cấp, nó có hình người, nhưng làn da trên cơ thể nó đã tiến hóa thành vỏ cây, tứ chi nó đã sớm biến thành những nhánh cây, hai chân, thậm chí nửa người dưới của nó còn cắm dưới lòng đất, toàn thân nó đều là những cây mây đang vũ động, trong rừng sâu u ám, tình cảnh này nhìn như thế nào cũng khiến người ta cảm thấy khủng bố.

Cây mây của nó đã thành công bắt được Chiến Luyện, bất quá bản thể của nó đã bị An Nhiên không chế gắt gao, căn bản không mở miệng cắn Chiến Luyện được, Chiến Luyện thừa cơ hội này, liều mạng khống chế phi dao chém nó, đầu gỗ của nó đã bị Chiến Luyện chém bay một nửa.

An Nhiên cảm thấy phi thường kỳ quái, con tang thi này đã bị chém bay một nửa cái đầu, làm sao còn có thể cuồng hóa được, sao nó chưa chết?

Sau đó, nàng vỗ đùi, rất nhanh minh bạch một điều, con tang thi hệ mộc cao cấp này, tinh hạch của nó không ở trong đầu, tinh hạch của nó ở dưới mặt đất!!!

Giống như toàn bộ thực vật biến dị, tinh hạch của chúng đều ở trong hoa cầu, để tinh hạch không bị lấy đi dễ dàng, theo bản năng thực vật sẽ đem hoa cầu chôn sâu dưới nền đất!

An Nhiên khống chế thực vật bình thường dưới nền đất, tìm kiếm tinh hạch của con tang thi hệ mộc kia, thừa lúc hỗn loạn này cẩn thận tìm kiếm, đột nhiên An Nhiên cười lớn:

"Tìm được rồi, tìm được rồi, ha ha ha, xem ngươi còn bất tử hay không??? Đào ca, cho ta tinh hạch, đem toàn bộ tinh hạch ngươi có cho ta a!!!"

Hiện tại nàng chẳng những phải khống chế nó không để nó nhúc nhích còn phải khống chế những thực vật bình thường mà con tang thi này đang khống chế, nàng muốn những rễ cây kia, thay nàng đào từng tấc đất, đào con tang thi đang chôn nửa người dưới nền đất này lên.

----------------------------

774. Chỉ có chút mệt

Phảng phất như trời long đất lở, Vân Đào vừa túm chặt một nhánh cây đang loạn vũ vừa tìm kiếm tinh hạch ở trong túi quần áo trên người, tìm kiếm tinh hạch đưa cho An Nhiên, hắn cũng không hỏi nàng vì cái gì cần nhiều tinh hạch như vậy, nhưng ở thời khắc này, nghe An Nhiên luôn không có sai.

Những người khác, cũng bắt đầu tìm kiếm trong túi quần áo, lấy ra tinh hạch chính mình mang tới, ngươi một viên, ta một viên, ta một túi ngươi một túi, từ những tinh hạch chỉ to bằng hạt lựu cho đến những viên to bằng ngón cái, tất cả mọi người đều đem ra đưa tới trước mặt An Nhiên để nàng hấp thu, những tinh hạch tỏa ra ánh sáng lấp lánh kia vừa vào trong tay nàng đã trở thành bột phấn.

Đột nhiên, cây cối đang sôi trào khắp nơi kia như dần dần an tĩnh xuống, nguyên bản những thân cây đại thụ đột ngột bật rễ khỏi mặt đất kia, di chuyển một nửa liền yên lặng, bất động, những cành lá dây đằng hoa hoa thảo thảo loạn múa kia cũng đình chỉ, phảng phất như cả thế giới đột nhiên ấn nút tạm dừng, tất cả đều an tĩnh xuống.

Không ai dám động đậy, ngay cả Oa Oa cũng thôi cười to, tò mò trợn tròn đôi mắt, nhìn cái thế giới yên lặng này, tiếng bước chân dần dần truyền tới, Chiến Luyện cầm một khối tinh hạch giống như một quả tim trong tay, vọt ra từ trong rừng, giơ giơ lên về phía An Nhiên:

"Đột nhiên ta nhặt được cái này trên mặt đất."

Trời biết đã có chuyện gì xảy ra? Toàn thân hắn quấn đầy dây mây, hắn chỉ có thể chỉ huy phi dao, chém về phía con tang thi hệ mộc kia, nó quay cuống trong đất một lúc rồi mấy cái rễ cây đỉnh lên viên tinh hạch xanh mượt này lên, ngay ở bên chân hắn, hắn khom lưng, duỗi tay, túm lây viên tinh hạch này lên từ trong đất, rồi toàn bộ thế giới đang rung chuyển, cứ như vậy an tĩnh xuống.

Giống như bị trúng một loại ma pháp nào đó.

An Nhiên nhấp môi cười, nhẹ nhàng thở ra, tất cả mọi người chung quanh họ đều phát ra những tiếng hoan hô, mọi người ôm nhau mà khóc, vì thắng lợi của trận chiến này, chỉ có trời mới biết được bọn họ đi bộ từ Bách Hoa thành tới đây, mất bao nhiêu lâu, sau khi đi vào lại phải trải qua những việc gì.

Chiến Luyện ở nơi xa vọt lại đây, ôm lên An Nhiên vừa ra khỏi võng bảo vệ của dây đằng, hắn ôm nàng lên xoay vài vòng, sau đó đặt nàng xuống đất, duỗi tay, sờ sờ lên trán nàng hỏi:

"Đầu còn đau không?"

"Không đau, chỉ có chút mệt."

An Nhiên cười lắc đầu, nhiều ngày thần kinh căng chặt đầu đau đớn như vậy, đột nhiên hoàn toàn lơi lỏng, giây lát này, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi nồng đậm, cảm giác mệt mỏi này, nồng đậm đến nỗi nàng không cảm thụ được tâm tình vui sướng.

"Trước tiên ngủ một lát đi, Chiến An Tâm cũng phải ngủ rồi."

Chiến Luyện ôm An Nhiên nhìn thoáng qua Oa Oa đang ở bên trong võng bảo hộ, đứa nhỏ này mới hừng đông đã dậy, bắt lấy bộ đồ chơi xếp gỗ ngồi chơi mãi cho tới hiện tại, còn không thèm ngủ trưa, mà trời lúc này đã chuyển tối, nếu không cho Oa Oa ngủ, chốc lát nữa nháo lên, ai cũng không chống đỡ được a.

An Nhiên gật gật đầu, dưới sự nâng đỡ của Chiến Luyện, nàng đi vào võng bảo hộ bế Oa Oa về xe, Tiểu Bạc Hà theo sau nàng, chờ Chiến Luyện hạ ghế bằng xuống cho các nàng, làm thành một chiếc giường êm, thoáng chốc sau, An Nhiên đã nhắm mắt lại ngủ trong tiếng ồn ào náo động hoan hô ở bên ngoài xe.

Tiểu Bạc Hà cũng yên tĩnh sâu kín mà bảo hộ An Nhiên cùng Oa Oa, không biết từ khi nào, ba người ở trong xe đều lần lượt ngủ mất.

Người bên ngoài, tựa hồ còn đang cuồng hoan, còn có một vài người quyết định đi đào kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu, bởi vì, vừa rồi rừng rậm bạo loạn làm cho nền đất trở nên mấp mô gập ghềnh tương đối lợi hại, sơn động lúc trước để tiến vào kho tài nguyên đã bị sụp xuống.

Nhưng tọa độ sẽ không chạy, cho nên bọn họ tính toán đào ra kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu dưới nền đất kia.

-------------------------------------

775. Kho tài nguyên bị sụp

Thùng xăng, lúc con tang thi hệ mộc kia cuồng loạn bị vỡ thủng một ít, trong không khí vẫn còn mùi xăng nhưng bọn họ vẫn có thể đào ra một ít thùng trong huyệt động bị sụp xuống kia,

Tin tức truyền lại cho Bách Hoa thành, mọi người đều phi thường hưng phấn, tuy rằng nhu cầu của Bách Hoa thành với xăng dầu hiện giờ rất ít, nhưng đám lữ khách qua đường lại có nhu cầu rất lớn rất lớn, những thùng xăng này là vật tư của Bách Hoa thành, bán ra ngoài kia còn không phải lại lấp đầy kho tinh hạch dự trữ mà An Nhiên hao phí hoàn toàn kia hay sao.

Mấy chiếc xe vận tải lớn, đi từ Bách Hoa thành vào khu rừng rậm biến dị, chúng nó tới kéo xăng về nhưng bên trong cũng chở đầy dị năng giả lực lượng.

Thế cục đã ổn định xuống, có người mệt mỏi phải trở về nghỉ ngơi, thay đổi người mới tới tiếp tục công việc.

Dị năng giả hệ hỏa trừ bỏ Lạc Phi Phàm ra toàn bộ đã được điều đi trở về, An Nhiên để Nhục Hoa và Cầu Gai Béo tránh một con đường đưa họ trở về, dị năng giả hệ hỏa ở tại nơi rừng rậm với toàn thùng xăng này là việc phi thường nguy hiểm, vì thế từng xe từng xe dị năng giả lực lượng hưởng ứng lời kêu gọi tới vận chuyển xăng, rồi đưa dị năng giả hệ hỏa thành công lui thân trở về Bách Hoa thành.

Lại qua mấy ngày, An Nhiên mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên bừng tỉnh dậy, nàng ở trong xe lăn một vòng tại chỗ, trực tiếp bế lên Oa Oa còn đang ngủ cùng kéo Tiểu Bạc Hà vừa mới nhỏm dậy.

Trên thân xe ô tô đen bóng, có vô số căn dây đằng đang bò lên từ phía khu rừng rậm biến dị, toàn bộ chiếc xe đang đung đưa.

Oa Oa trong lòng ngực bị quấy rấy, không an phận phát ra những tiếng rầm rì, An Nhiên ôm Oa Oa, che chở cho Tiểu Bạc Hà, ba người co lại ở góc xe, nàng ngẫu nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe một cái, phát hiện, khu rừng cây bình thường phía trước kia phảng phất như bị hãm sâu xuống dưới, cây cối xanh tốt sôi nổi sụp xuống dưới bị vùi xuống những cái khe nứt của vỏ quả đất.

Đây là động đất đi?

Trong lòng An Nhiên kinh hoàng, nhìn những dị năng giả ở bên ngoài, bọn họ có người vọt ra khỏi khu rừng bị rung chuyển hãm sâu xuống kia, có người còn không vọt ra được, giữa đám người này An Nhiên không tìm kiếm được thân ảnh của Chiến Luyện.

Cây mây trên thân xe bắt đầu kéo chiếc xe của An Nhiên đi vào khu rừng rậm biến dị, rời ra khỏi khu rừng bình thường đang bị hãm sâu kia, rất nhiều người chạy ra khỏi khu rừng bình thường vọt vào khu rừng rậm biến dị.

An Nhiên ở trong xe, ôm Oa Oa, xe ô tô bị dây đằng kéo khiến xe đung đưa rất mạnh, nàng vội vàng duỗi tay ôm Oa Oa ổn định xuống, không bao lâu xe đã tiến vào khu rừng rậm biến dị, bên này không bị sụt lún, rung chuyển, hoàn cảnh còn khá vững vàng, nàng vội vàng mở cửa xe ra, vừa dỗ Oa Oa bắt đầu khóc, vừa nhìn khu rừng cây bình thường đang đung đưa tới long trời lở đất phía trước.

Sau đó túm lấy một người vọt tới từ khu rừng bình thường, sốt ruột hỏi:

"Chiến Luyện đâu? Vân Đào đâu? Còn Lạc Phi Phàm nữa, bọn họ đi đâu rồi?"

"Không biết, đại khái còn không chạy ra được, kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu bị sụp rồi."

Có người đứng ở bên người An Nhiên hô to, bọn họ có thể đứng vững vàng ở nơi này, mà phía đối diện kia còn đang điên cuồng sụp lún, bọn họ không nhìn thấy phạm vi sụp lún lớn như thế nào, chỉ thấy nguyên một rừng cây to như vậy, tất cả đều bị lõm vào trong một cái hố to.

Diện tích của cái hố giống như một hồ nước lớn, từ điểm trung tâm sụp lan ra, sau đó khuếch tán ra chung quanh, hình thành một cái hố tự nhiên khổng lồ, bên trong hố đều là cây cối đổ ngã gãy sụp cùng với tiếng người kêu thảm thiết.

---------------------------

776. Dứt khoát một chút đi

Lúc đầu, kho tài nguyên này vốn dĩ đã bị chôn ở khu rừng rậm bình thường, nhưng lúc con tang thi kia cuống hóa, thảm thực vật ở phiến rừng này đã bị phá hủy, địa tầng cũng đã chịu ảnh hưởng rất lớn.

Hơn nữa mấy ngày nay, mọi người không kiêng nể gì, không có kết cấu đào đất tìm những thùng xăng, không biết đụng vào thứ gì làm cho mặt đất hãm xuống.

An Nhiên nhíu mày ôm Oa Oa chạy về phía hố to kia, Tiểu Bạc Hà kéo nàng trở về, sụp lún còn chưa có hoàn toàn dừng lại, An Nhiên chạy về phía hố kia sẽ phi thường nguy hiểm.

Oa Oa trong lòng ngực nàng đang khóc, An Nhiên đột nhiên bình tĩnh lại, nàng nghiêng đầu nhìn Oa Oa, rồi xoay người kéo theo Tiểu Bạc Hà đang túm nàng chạy về khu rừng rậm đang vững vàng kia.

Mặc kệ nàng nóng lòng về an nguy của Chiến Luyện như thế nào thì nàng đều phải nghĩ cho Oa Oa, nàng có thể mạo hiểm đi tìm Chiến Luyện nhưng Oa Oa thì không thể mạo hiểm được.

Bởi vì nàng là một người mẹ.

"Chờ cho việc sụp lún này ổn định, đi cứu mọi người lên, người bị thương thì nâng về Bách Hoa thành, để Bách Hoa thành an bài càng nhiều dị năng giả lực lượng tới đây nâng cây đào đất cứu người càng tốt."

An Nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng ôm Oa Oa, túm lấy một người bắt đầu phân phó, sau đó đi sang một bên, đặt Oa Oa đang khóc trong lòng ngực xuống mặt đất, ngồi xổm xuống, đôi tay cầm lấy bả vai nhỏ của Oa Oa, nghiêm khắc nói với Oa Oa:

"Chiến An Tâm, Chiến An Tâm, con nghe mẹ nói này, mẹ biết hiện tại con có thể nghe hiểu đạo lý, mẹ cũng không muốn quấy rầy con ngủ, nhưng hiện tại chúng ta đang ở trong hoàn cảnh sống còn như thế này, con tùy thời sẽ bị đánh thức trong lúc ngủ, con hiểu không? Đây không phải lần cuối cùng, đối với con mà nói, đây chỉ là bắt đầu."

Oa Oa mới hơn một tuổi, khóc nức nở, nhìn mẹ của nàng chưa từng nghiêm khắc như vậy nói chuyện thì có chút bị dọa, nàng quên cả khóc thút thít, đối với lời của ma ma, thế nhưng còn gật gật đầu, cái hiểu cái không duỗi tay ôm lấy cổ An Nhiên, tràn ngập không muốn xa rời.

"Ba ba hiện tại gặp phải một chút sự tình phiền toái, nhưng sẽ không có việc gì, được không, hiện tại ma ma phải đi cứu ba ba, con muốn cùng ma ma đi hay muốn cùng tỷ tỷ chờ ở chỗ này a?"

Oa Oa không trả lời, duỗi tay, càng ôm chặt lấy cổ An Nhiên, hiển nhiên, nàng không muốn tách ra.

Vì thế An Nhiên lại nói:

"Vậy con phải ngoan một chút, ma ma cõng con ở phía sau được không?"

Oa Oa lại ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, An Nhiên liền đứng lên, từ trong chiếc xe bò đầy dây đằng biến dị, tìm chiếc địu cột vào sau lưng, cõng Oa Oa trên lưng sau đó cột chặt vào người.

Lặn lộn xong, sụp lún phía trước đã dừng lại, người chạy ra được khỏi sự sụp lún đã bắt đầu quay trở về cứu người.

Đương nhiên, lăn lộn một phen như vậy, cũng có một số người bắt đầu rút lui, họ nghĩ sụt lún không biết sẽ còn xảy ra hay không, thật vất vả mới bảo tồn được một cái mạng ở mạt thế như thế này, đừng vì chuyện này lại hãm xuống.

An Nhiên liếc mắt nhìn những người đứng ở một bên không tham dự vào việc cứu người kia, ngược lại họ lại có ý lui bước, nàng không nói gì, chỉ lấy ra một chiếc túi đeo một bên, lấy ra từ trong túi một ít bánh gạo cùng đào tô mang từ Bách Hoa thành tới.

Nàng bẻ một miếng đào tô cho Oa Oa vừa ăn vừa chơi, sau đó đưa túi cho Tiểu Bạc Hà, nàng cõng Oa Oa mang theo Tiểu Bạc Hà chạy chậm về phía hố to kia.

Nàng chạy vài bước rồi quay đầu lại, nhìn vài người vẫn còn không động đậy ở rừng cây biến dị, nàng xoay người lại, đưa lưng về phía hố lớn, dưới ánh dương sáng quắc nàng giương giọng nói với mấy người kia:

"Dứt khoát một chút đi, không cứu người thì cút khỏi Bách Hoa thành, suy xét rõ ràng rồi chạy đi cứu người, còn muốn trở về thì không có đường đâu."

---------------------------------------

777. Cần thuốc tiêu độc

An Nhiên vừa dứt lời, con đường đi xuyên qua khu rừng rậm biến dị thông tới Bách Hoa thành, nàng có thể mở ra cũng có thể phong bế lại.

Nguy cơ lần này liên quan tới thiên tai nhân họa, những người bị mắc kẹt dưới hố to kia, đại bộ phận là dị năng giả lực lượng từ Bách Hoa thành tới, cũng có rất nhiều dị năng giả hệ thổ và hệ kim, nam nữ đề có, Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm và Vân Đào cũng ở bên trong, đây là việc lớn, không có việc nào lớn hơn việc này nữa.

Có người nghe xong lời nói của An Nhiên, cũng bước chân ra, xuất phát hướng về phía hố lớn kia cứu người, nhưng cũng có một hai người vẫn mang ý tưởng xoay người trở về Bách Hoa thành, cuối cùng phát hiện đường bị lấp kín, họ liền đi vòng tính toán đi men theo khu rừng biến dị vòng về Bách Hoa thành.

Thấy vậy, An Nhiên cũng chỉ cười lạnh không nói lời nào, đi thì đi thôi, người không nghe chỉ bảo, cũng không có ý thức đoàn thể vậy sinh tử an nguy thì có liên quan gì tới nàng/

Lúc trước khi An Nhiên đối kháng với tang thi hệ mộc, Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ đã mang theo nhóm nhân viên y tế tới nơi này, vốn dĩ bọn họ cho rằng mình không có việc gì để làm, sáng mai chuẩn bị ngồi xe trở về Bách Hoa thành, nhưng vào lúc này, mỗi người trong nhóm bọn họ đều như gắn theo mô tơ, vội vàng đến mã bất đình đề.

Triệu Như chỉ huy nhân viên y tế thu thập chuẩn bị hành trang, bắt đầu ở tại chỗ dựng lều trại lên, lấy ra băng gạc cùng dụng cụ, khắp nơi đều là mùi thuốc tiêu độc, cùng với băng gạc nhiễm máu, tiếng kêu rên ở khắp nơi.

Người được cứu lên, cần phải điều trị tẩy rửa tiêu độc, rất nhanh, Triệu Như vội đến không kịp thở vọt tới bên người An Nhiên kêu to.

"Cần thuốc tiêu độc, chúng ta cần rất nhiều rất nhiều thuốc tiêu độc!"

An Nhiên phiền não đến muốn mệnh, Oa Oa sau lưng nàng đã ngủ rồi, mỗi người được cứu lên đều không phải Chiến Luyện, đối mặt với Triệu Như đang gầm rú kia, An Nhiên chỉ thiếu chút là nhảy dựng lên, cả giận nói:

"Phái người đi tìm Lưu Toa Toa, đem người kia túm về!!!"

"Đi đâu tìm nàng ta bây giờ? Nàng ta đi theo Trương Bác Huân, sớm đã không thấy bóng dáng."

Triệu Như nắm chặt tay, cả người đều là máu, biểu tình rất chật vật, sau lưng nàng là những nhân viên y tế nâng cáng chữa bệnh và chăm sóc người bị thương, trên cáng là một người vừa được cứu lên đang kêu rên.

Thời khắc này, Triệu Như hạ tàn nhẫn, nàng muốn bắt Lưu Toa Toa trở lại, rồi chặt đứt hai chân nàng ta, làm Lưu Toa Toa không thể đi được nơi nào khác!

"Ở phía Nam."

An Nhiên vẫn luôn đi về phía cái hố to kia, nàng chỉ một hướng cho Triệu Như, con tang thi hệ mộc vừa chết, An Nhiên liền khôi phục lại được sự khống chế với thực vật bình thường, hơn nữa, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể nhìn được những nơi rất xa rất xa, từ nơi này An Nhiên có thể nhìn thấy Bách Hoa thành, nhìn đến cả Tiểu Chu thành.

Vì thế thông qua thực vật bình thường, An Nhiên biết ở phía Nam cánh rừng này có một nơi tụ tập vào loại nhỏ của những người còn sống sót, thực vật nói cho nàng, Lưu Toa Toa và Trương Bác Huân đều ở đó.

Bất quá với năng lực hiện giờ của An Nhiên, nơi tụ tập của người sống sót kia ở phía nam khá xa, cho nên tầm nhìn của nàng tương đối mơ hồ, tín hiệu thu được không phải quá tốt, thực vật ở bên đó đã bị phá hỏng khá nhiều do vậy tín hiệu truyền về chịu ảnh hưởng rất nhiều.

Cho nên, trước mắt, Lưu Toa Toa hẳn là ở đó, còn vì sao mà nàng ta và Trương Bách Huân lại chạy đến nơi đó để làm gì, hoàn cảnh của nơi kia ra sao, thì An Nhiên không biết.

Phía sau, Triệu Như vẫn luôn đi theo sau nàng vào hố sâu kia nghiêng đầu nhìn về phương hướng An Nhiên chỉ, nàng túm chặt lấy An Nhiên, muốn nàng nói rõ mọi chuyện, nghe được lời An Nhiên nói, Triệu Như cười lạnh một tiếng, nắm chặt tay, bẻ khục khớp ngón tay rồi hô lớn với mấy người đàn ông cường tráng, chỉ huy họ nói:

"Theo ta đi."

------------------------------------

778. Cứu hộ

"Đi đâu a?"

Lương Tử Ngộ ở phía sau Triệu Như kêu lên.

Đầu nàng ấy cũng chưa thèm quay lại, nhảy lên một chiếc xe jeep leo núi, chở theo mấy người đàn ông cường tráng chạy về phía Nam, còn giương giọng nói vọng lại:

"Đi chặt chân người!"

Tiếng nói vừa dứt, xe của Triệu Như giống như mũi tên được bắn ra khỏi cung tiễn, chạy như bay đi mất.

An Nhiên đứng ở bên cạnh cái hố to kia, cong theo Oa Oa, khẩn trương nhìn những người vừa được cứu ra.

Dị năng của nàng vào lúc này có tác dụng rất lớn, bởi vì với điều kiện hiện tại không có máy móc để kiểm tra sinh mệnh, An Nhiên khống chế cây mây tìm kiếm những người sống sót dưới nền đất, nó liền đảm nhận nhiệm vụ của máy kiểm tra đo lường sinh mệnh, thậm chí dùng còn tốt hơn những cái máy kia.

Tinh hạch là từng nắm từng nắm tiêu hoa hết, người ở Bách Hoa thành thu được tin tức lại đem tinh hạch vừa đổi được bằng những thùng xăng cho lữ khách, chất lên xe kéo tới đây, dưới tình huống này, Bách Hoa thành càng vô điều kiện duy trì việc An Nhiên cứu người.

Khi mà vừa tìm được một người vẫn còn hơi thở sinh mệnh, An Nhiên sẽ nói cho những người đang ở bên cạnh bận rộn, để bọn họ đào người kia ra.

Việc cứu hộ liên tục hai ngày rồi, rất nhiều rất nhiều người được đào ta, có người bị thương rất nghiêm trọng, có người chỉ bị trầy da một chút, nhưng những người này không có Chiến Luyện, thậm chí không có bóng dáng của Lạc Phi Phàm lẫn Vân Đào, An Nhiên chưa tìm ra được 3 người bọn họ.

Nàng nghĩ, ba người này đi nơi nào?

Người bị chôn dưới lớp đất đá, được những bộ rễ thực vật dùng 360 độ không góc chết hội báo lại với An Nhiên, rất nhanh có thể đào bọn họ ra tới, nhân số tử thương không nhiều lắm, bởi vì vốn dĩ Bách Hoa thành cũng chỉ phái 1 ngàn người tới đây, thình lình xảy ra sụt lún chết 10-20 người, còn lại những người khác hầu hết đều bị thương.

Nhưng phỏng chừng cứ tiếp tục kéo dài, không tìm được Lưu Toa Toa về, hoặc thiếu dược phẩm, những người bị thương nặng bởi vì không được trị liệu kịp thời sẽ làm nhân số tử vong tăng lên.

An Nhiên vừa chiếu cố Oa Oa đồng thời dùng dị năng để thực vật tìm người cứu người lên, cứu mọi người lên sau lại tiếp tục tìm kiếm, cũng không thấy tin tức nào của 3 người Chiến Luyện, nàng đứng ở bên cạnh cái hố sâu, nắm lấy đôi tay của Oa Oa, đón lấy ánh hoàng hôn.

Tiểu Bạc Hà đứng ở sau lưng hai người, vẻ mặt không có hỉ nộ ai nhạc.

Oa Oa bị ma ma nắm lấy bàn tay nhỏ, vẫn rất nghe lời cùng ma ma đứng ở bên cạnh cái hố to, ngẫu nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhìn An Nhiên, mềm mại gọi một tiếng

"Ma ma."

"Ân?"

An Nhiên từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, cúi đầu đối diện với Oa Oa, hỏi:

"Làm sao vậy?"

Oa Oa tràn ngập ngây thơ nhìn lên An Nhiên, nhất thời không biết làm thế nào để tổ chức lại từ ngữ từ trong cái đầu nho nhỏ của mình để nói ra, chỉ có thể lại gọi An Nhiên một tiếng:

"Ma ma."

"Mẹ đây."

An Nhiên lộ ra một nụ cười ôn nhu với Oa Oa, nàng khom lưng, bế Oa Oa lên, sau đó tiếp tục nhìn về phía cái hố sâu kia.

Phía sau, Vương Uy nhanh chóng đi tới, báo lại với An Nhiên:

"An Nhiên, người đã cứu được không sai biệt lắm, đã cứu hết lên, còn có hơn 20 người có tên không khớp với trong danh sách."

"Ân, an bài những người bị thương không quá nghiêm trọng về Bách Hoa thành đi."

An Nhiên không quay đầu lại, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía đáy hố.

"Người nghiêm trọng thì ở lại, chờ Triệu Như."

Sắc mặt của Vương Uy cực kỳ ngưng trọng, gật gật đầu, hắn minh bạch, những người bị thương nghiêm trọng kia nếu không ở lại mà nâng về Bách Hoa thành sẽ chết trên đường đi, trở về được Bách Hoa thành cũng không có thuốc để cứu bọn họ.

Hiện giờ con đường sống duy nhất chính là ở lại nơi này, chờ Triệu Như đem Lưu Toa Toa mang về.

----------------------------------

779. Ba ba lạnh

Một nghìn người tới đây, chết khoảng 10-20 người, một đám bị thương được đưa về, còn lại khoảng 100 người bị thương nặng chờ chết, còn hơn 20 người không khớp tên với danh sách, trong đó có vài người bỏ chạy, còn dư lại là mấy người Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm và Vân Đào.

Người sợ hãi việc tiếp tục sụt lún mà bỏ chạy kia đã sớm bị lạc trong rừng rậm biến dị, An Nhiên không quản sự sống chết của bọn họ, có bản lĩnh thì tự đi ra được khu rừng rậm biến dị, không có bản lĩnh thì chết ở bên trong thôi, dù sao không có quan hệ gì tới An Nhiên.

Nàng chỉ quan tâm hành tung của bọn người Chiến Luyện.

"Còn không tìm được Chiến Luyện?"

Vương Uy đứng phía sau An Nhiên, có chút không đành lòng nhìn khuôn mặt nhỏ của Oa Oa đang lắc qua lắc lại, đứa nhỏ này lớn lên thập phần xinh đẹp, tổng hợp hết ưu điểm của An Nhiên cùng Chiến Luyện, lúc này trong tay đứa nhỏ cầm một đóa hoa, cài lên trên tóc mai của An Nhiên, nghĩ dỗ An Nhiên vui vẻ.

An Nhiên ở phía trước thì đón lấy ánh hoàng hôn đang chậm rãi rơi xuống, khuôn mặt tối tăm lắc đầu, nàng thở sâu, nói với Vương Uy:

"Ngươi tổ chức vài dị năng giả lực lượng, ta phát hiện dưới đáy hố này, có một tầng không gian ở dưới lớp đất đá, thực vật không thể đi vào được, ở dưới rất sâu, cần phái nhiều người đến đào ra."

Đây là điều nàng vừa mới phát hiện, bọn Chiến Luyện rất có thể ở trong khoảng không gian này, nơi đó có cấu tạo đặc biệt nghiêm mật, hơn nữa còn phi thường khổng lồ, thực vật của nàng căn bản không đi vào được.

Nghĩ cũng đúng, đây là một kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu đó, nếu chỉ có vài thùng xăng đơn giản như vậy để đuổi hậu nhân cho xong việc thì làm sao mà xứng với tên là kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu được?

"Ma ma, ba ba lạnh."

Hai bàn tay nhỏ của Oa Oa , ôm lấy cổ An Nhiên, nhăn nhó nửa ngày rốt cuộc cũng phát âm ra được vài chữ như vậy.

An Nhiên sửng sốt một chút, duỗi tay sờ sờ đầu Oa Oa, ôn nhu nói:

"Đêm qua mơ thấy ba ba phải không con?"

Oa Oa ôm lấy cổ An Nhiên, gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ thập phần ngây thơ, đứa nhỏ không nói chuyện, duỗi tay dường như có chút sợ lạnh nép vào lòng ngực An Nhiên.

Thấy đứa nhỏ tưởng niệm ba ba như vậy, An Nhiên có chút muốn khóc, nhưng nàng biết, tại thời điểm này mình không thể khóc, nàng cần phải kiên cường, so với bất luận thời điểm nào phải kiên cường hơn, bằng không Chiến Luyện có thể dựa vào ai?

Rất nhanh, người có thể đi đều đi rồi, dị năng giả hệ kim hệ hỏa, người không bị thương hoặc vết thương nhẹ thì nâng người bị thương nặng hơn lên đi trở về Bách Hoa thành, có rất nhiều người được xe đưa đi, có người đi bộ, hay chống gậy tự đi trở về.

Ở lại đây tất cả đều là dị năng giả lực lượng, kể cả Vương Uy và Lương Tử Ngộ, còn có một ít dị năng giả hệ thổ ở lại đây, hỗ trợ đào hố, hiện tại Bách Hoa thành không còn tiếc hết thảy đều phải đào ra khối đá có không gian dưới nền đất mà An Nhiên nói kia.

Buổi chiều ngày hôm sau, càng lúc càng nhiều dị năng giả hệ thổ đi tới ngay cả Bàn Tử cũng cõng theo một cái tay nải nhỏ của hắn đi tới, dưới sự trợ giúp của rất nhiều dị năng giả hệ thổ, xem xét tổng hợp bốn phía của hố to kia, rốt cuộc, nơi mà An Nhiên gọi là không gian trong cục đá kia đã được đào ra một góc.

Lúc này mọi người đã đào xuống rất sâu dưới nền đất.

An Nhiên cẩn thận tìm kiếm xem xét không gian cục đá to lớn này, xem có cửa đi vào hay không, nhưng mà thấy thất bại dị thường, bởi vì diện tích của nó quá lớn, nàng rất khó có thể thông qua bộ rễ để phác họa lại diện tích của toàn bộ không gian, nhưng đại khái biết không gian phía trên là một thông đạo đã bị ngăn chặn vì sụt lún.

Nơi bọn họ đào ra đúng là tầng phụ dưới nền đất nơi đặt những thùng xăng, mà không gian bên trong của cục đá còn một tầng phụ thứ 2.

-----------------------------

780. Đều là cái quỷ gì?

Phần lớn thùng xăng hiện giờ đã được dọn về Bách Hoa thành, một phần còn lại không dọn đi thì giống như đám củi gỗ được gửi ở trong rừng rậm biến dị, chờ lúc nào cần thiết thì lại tới dọn, mùi xăng trong không khí đã sớm tan theo những con gió, nơi này chỉ còn lại hương vị của bùn đất cùng cây cối.

Có một tảng đá cục rất lớn, chặn ngang ở lối vào, một số máy móc gì đó còn đè nặng trên tảng đá, có chút giống như xe tăng???

Nhưng rõ ràng chiếc xe tăng này cũng không quá nặng, nếu Vân Đào bị đè ở dưới đó, hắn chỉ cần dùng một bàn tay là có thể đẩy chiếc xe tăng kia ra.

An Nhiên nhìn mấy dị năng giả lực lượng nhẹ nhàng nâng chiếc xe tăng kia ra, nội tâm nàng lại lạnh một chút, đây không phải đại biểu cho việc bọn Chiến Luyện căn bản không ở bên trong hay sao?

"Cái cửa kia, đã bị khóa cứng."

Có một chuyên gia, trên đầu còn đội mũ bảo hộ, trong tay cầm một bản vẽ, đang nói chuyện với mấy người nâng chiếc xe tăng kia ra.

An Nhiên quay đầu vội vã ôm Oa Oa đi qua, người chuyên gia này vội vàng cầm lấy bản vẽ chạy đến trước mặt An Nhiên, giải thích:

"An Nhiên, ngươi xem, có thể trước tiên đừng làm những người kia phá hỏng không gian trong cục đá này hay không? Đây là nghiên cứu của ta, nơi này sợ...."

Hắn có chút nóng vội, chỉ chỉ cho An Nhiên bản vẽ mà hắn vội vàng vẽ ra, sợ An Nhiên rốt ruột cứu người sẽ mạnh mẽ phá vỡ không gian kia.

"Hiện tại dựa theo ngoại hình của không gian này, sở dĩ bọn Chiến Luyện không ra được bởi vì bản thân không gian này kích hoạt chết độ tự động khóa cứng lại."

"Tại sao lại như vậy?"

An Nhiên nhíu mày, nàng không nhìn bản vẽ, chỉ nhìn người chuyên gia kia, dù sao nàng nhìn cũng không hiểu nội dung bản vẽ.

"Bởi vì là một kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu, nếu có người không biết phương pháp mở ra, dùng sức mạnh phá vỡ, không khỏi làm tài nguyên bên trong rơi vào trong tay của quân địch, vì vậy nơi này sẽ bố trí một số cơ quan tự hủy."

Người chuyên gia kia rất nghiêm túc giải thích cho An Nhiên, con tang thi hệ mộc kia phát cuồng, là nguyên nhân đã kích phát chế độ tự động khóa chết của không gian này, con tang thi kia đã làm bật gốc của rất nhiều cây cối, do vậy đã phá hủy địa tầng, đồng thời cũng làm cho tầng phụ đặt những thùng xăng bị phá vỡ, bọn Chiến Luyện không cẩn thận rơi xuống tầng phụ thứ hai.

Tiếp theo khi mà địa chất bị phá hỏng đã xảy ra hiện tượng sụt lún, động đất lớn như vậy giống như dùng đại pháo hay máy bay ném bom oanh tạc, lúc này bọn Chiến Luyện còn ở bên trong không gian tầng phụ thứ 2, hiển nhiên cứ như vậy bị khóa ở bên trong.

Nghe xong suy đoán của vị chuyên gia kia, An Nhiên nhăn chặt lại đầu mày hỏi:

"Vậy không thể mạnh mẽ phá hỏng, thì làm thế nào mới có thể mở ra không gian bên trong cục đá được?"

Nghĩ tới, nếu mấy người Chiến Luyện đại khái cũng biết bên trong có thiết trí một ít cơ quan hay trình tự để tự hủy cho nên mới không dám mạnh mẽ sử dụng sức mạnh phá vách tường từ bên trong ra, nếu không lấy năng lực của vài người bọn họ, muốn phá từ bên trong ra cũng không phải việc quá khó.

Vị chuyên gia kia lắc đầu, cuốn bản vẽ trong tay lên, rồi nói với An Nhiên:

"Không có biện pháp, phải đợi tìm được chốt mở chính xác, dùng chìa khóa mở ra, hoặc chờ một người thông minh nào đó, có thể giải quyết được mã hóa hiện đại hoặc cơ quan cổ xưa mới có thể hoàn hảo vô khuyết mở ra cửa của kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu."

"Đều là cái quỷ gì chứ? Rốt cuộc ngươi có phải chuyên gia hay không?"

Bàn Tử từ phía sau An Nhiên xông lên, giơ tay muốn đánh người chuyên gia này, thật là làm lãng phí bao nhiêu thời gian của mọi người, nói cũng vô ích, nói đến nói đi cuối cùng là đi tìm chìa khóa hoặc là chờ một người thông minh hơn.... hai cách đều không đáng tin cậy.

-----------------------------

781. Được cứu rồi

Nhưng mà, trước khi nắm tay của Bàn Tử chạm vào người vị chuyên gia kia thì An Nhiên duỗi tay, túm một cái bắt được cổ áo sau của hắn, nàng vừa ôm Oa Oa vừa kéo Bàn Tử trở về, biểu tình rất nghiêm túc nói:

"Đừng đánh hắn, hắn nói cũng có đạo lý, ngươi để người tới hỏi Ngô Tư Miểu, kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu này là do ba ba hắn thiết kế, không thế nào không để lại chìa khóa cho hắn, mặt khác, cũng đem Trần Triều Cung mang tới đây, căn cứ Kim Môn bọn họ tâm tâm niệm niệm muốn tìm kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu như vậy, khẳng định hắn biết chút gì đó."

"Được, ta liền đi, ta lập tức đi."

Bàn Tử lập tức cúi đầu khom lưng, khi hắn đối mặt với An Nhiên thì thay một gương mặt ân cần, hoàn toàn không phải bộ dạng diễu võ dương oai giống như đối với người khác.

Người của hắn vội vàng lên máy bay trở về đón Ngô Tư Miểu cùng Trần Triều Cung, những người còn lại thì ở tại chỗ đợi lệnh, chờ mang người tới tiếp tục công tác cứu người.

Mà ở nơi cách hố sâu này không xa, Triệu Như đã túm được Lưu Toa Toa trở về, hai người lái một chiếc xe chạy như điên về nơi này.

Mấy người đàn ông đi theo nàng đều bị lưu lại ở chỗ tụ tập của người sống sót kia, Triệu Như một thân chật vật, Lưu Toa Toa cũng không tốt hơn là bao, hai người các nàng đi trở về trước bởi vì nơi này rất nhiều rất nhiều người cần khả năng cứu trị của Lưu Toa Toa.

Năng lực của An Nhiên không nhìn thấy khoảng cách xa như vậy, nàng chỉ biết Lưu Toa Toa bị Triệu Như áp tải trở về, điều này làm nàng thả lỏng một hơi, những người bị trọng thương chưa chết, họ được cứu rồi.

Làm người chờ đợi hai giờ sau, xe Jeep của Triệu Như vọt ra từ cuối cánh rừng, phanh kít một cái ngừng ở bên cạnh hố to, nàng vội vàng nhảy xuống xe, Lương Tử Ngộ đi lên đón, Triệu Như cũng không kịp giải thích nhiều với hắn, nàng chạy sang bên ghế phụ, kéo Lưu Toa Toa đang bị trói tay cùng với nước mắt ràn rụa xuống.

"Ô ... ô... ô, không phải ta cố ý, rất xin lỗi, thật sự ta không cố ý."

Lưu Toa Toa khóc lóc, vừa xin lỗi vừa bị Triệu Như lôi xềnh xệch tới nơi những người bị thương nặng đang nằm, đầu tóc nàng đều tán loạn, quần áo nhăn nhúm dơ bẩn, vừa đi được hai bước liền ngã lăn quay trên mặt đất.

An Nhiên yên lặng nhìn, bên người nàng có một tiểu tử trẻ tuổi há mồm muốn nói gì đó, nhưng thấy An Nhiên quay đầu nhìn hắn, hắn đầy mặt xấu hổ mà cúi đầu không dám nói gì.

Đây là một tiểu tử nhà họ Lưu, đi theo An Nhiên từ Hà Đông tới Hà Tây, rồi tới Bách Hoa thành, là người có lòng trung thành với Bách Hoa thành, vừa rồi hắn muốn nói vài câu để Triệu Như không cần thô lỗ với Lưu Toa Toa như vậy nhưng nghĩ lại, vẫn là không dám nói.

Mỗi người ở chỗ này, kỳ thật đều mang một chút tâm tình rất phẫn nộ đối với Lưu Toa Toa, lúc này có người muốn thay nàng nói vài điều tốt thì đều là chọc cừu hận mà thôi.

Triệu Như cùng Lưu Toa Toa trở về mang đến một chút nhạc đệm nho nhỏ rất nhanh bị âm thanh chiến cơ gào thét trên bầu trời thu hút hết lực chú ý, dưới cuồng phong, Oa Oa ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn máy bay đang bay lượn trên bầu trời, miệng nhỏ há to, phát ra một tiếng "Oa".

Máy bay hạ cánh xuống khu đất trống, Ngô Tư Miểu cùng Trần Triều Cung xuống dưới, rất nhanh có những chuyên gia đi tới đón hai người, nói họ tình huống ở nơi này.

Biểu tình của Trần Triều Cung đặc biệt bình tĩnh, hắn còn đang xắn quần, chân đi một đôi dép lê, trên chân đầy bùn, phảng phất như vừa mới ở dưới ruộng trồng trọt, cứ như vậy bị người kéo lên máy bay đi tới nơi này.

Còn Ngô Tư Miểu thì càng mộng bức, hắn còn tưởng người Bách Hoa thành muốn đem hắn trói lại đưa tới căn cứ Kim Môn, dọc đường đi hắn vẫn đang kêu to giãy giụa, cuối cùng khi tới nơi này, vì gào thét quá độ mà giọng hắn đều khàn đi.

--------------------------

782. Ta không có chán ghét ngươi

Tạm thời, những người này đã tụ lại một nơi để mở cuộc họp, An Nhiên nhìn nhóm người này dựng tạm lều quân dụng để thương lượng làm thế nào mở ra không gian bên trong tảng đá, nàng yên lặng ôm chặt Oa Oa, Tiểu Bạc Hà ngồi cùng nàng, các nàng cùng nhau ngồi ở bên cạnh hố sâu, nhìn hoàng hôn đỏ như máu dần dần hạ xuống, đáy hầm kia đã lộ ra một đoạn không gian trong tảng đá.

Nàng đã nghĩ mọi biện pháp, giờ trừ bỏ tin tưởng những chuyên gia kia, nàng thật sự không biết nên làm gì bây giờ, làm sao mới có thể tìm được Chiến Luyện, mới có thể đưa hắn ra khỏi đó.

Đêm dần dần lại tới, những chiếc đèn được thắp lên trong từng chiếc từng chiếc lều trại dựng ở bên cạnh hố to, làm cho bầu trời đêm vốn lạnh lẽo nhiễm vài phần ấm áp.

Lưu Toa Toa khóc lóc, đi ra từ khu lều của những người bị thương nặng, đầu tóc nàng rối bời đi tới bên người An Nhiên, ngồi xổm xuống, nhìn hố to trước mắt khóc to lên.

An Nhiên ngồi trên một chiếc ghế dã ngoại giản dị, nàng ôm Oa Oa nhìn bóng đêm, phía sau lưng là Tiểu Bạc Hà trung thành và tận tâm, nghe tiếng khóc của Lưu Toa Toa, An Nhiên khác bực bội nghiêng đầu, nhìn nàng ta lạnh lùng nói:

"Muốn khóc thì tới nơi khác mà khóc, tâm tình ta đang không tốt, đừng khóc ở chỗ này."

Oa Oa ngồi trên đùi An Nhiên nghe nàng nói như vậy, thì vươn bàn tay nho nhỏ, sờ lên mặt An Nhiên, mềm mại nói:

"Ma ma, ba ba nhớ ma ma."

"Là con nhớ ba ba sao, bảo bối."

An Nhiên cúi đầu, hôn hôn Oa Oa, hiện tại Oa Oa nói càng lúc càng nhiều, nói một câu ra, chủ ngữ vị ngữ luôn không rõ.

Lưu Toa Toa ngồi xổm bên cạnh khóc đến sưng đỏ hốc mắt, nàng nghiêng đầu nhìn về phía An Nhiên, khụt khịt, đáng thương hề hề hỏi:

"An Nhiên, ngươi có phải cũng chán ghét ta hay không?"

"Không, ta không có chán ghét ngươi."

Mặt An Nhiên không có biểu tình ngước mắt nhìn lướt qua Lưu Toa Toa, rồi nhìn về phía hố to.

"Chúng ta đều không chán ghét ngươi, tại thiên tai nhân họa như thế này, ngươi có thể tự do lựa chọn cứu người hay không."

Rất nhiều người đều ghi hận Lưu Toa Toa, ngay cả Triệu Như cũng hận không thể đánh gãy chân Lưu Toa Toa, bởi vì nàng ta không có trách nhiệm mà đi theo Trương Bác Huân, nếu không phải do Lưu Toa Toa thất trách, Bách Hoa thành không thiếu thuốc men, An Nhiên cũng sẽ không ra ngoài đi tìm dược phẩm, toàn bộ Bách Hoa thành cũng sẽ không phải toàn dân vận động.

Thậm chí, căn bản sẽ không có thương vong lớn như vậy.

Nếu như Lưu Toa Toa ở rất nhiều người bị trọng thương không phải chết, hiện tại đã chết.

Thật sự có rất nhiều rất nhiều người đem hết thảy tội lỗi đổ lên người Lưu Toa Toa, tuy rằng mọi người không nói ra nhưng ánh mắt nhìn Lưu Toa Toa thì tràn ngập oán hận.

Nhưng theo An Nhiên tình cảnh hiện giờ đã chứng thực cho một câu, dựa vào núi núi lở, dựa vào người người đi, chỉ có thể dựa vào chính mình mới là vĩnh viễn, Bách Hoa thành bởi vì quá mức ỷ lại Lưu Toa Toa, ngày thường không có thói quen thu thập dược phẩm cho nên khi Lưu Toa Toa vừa đi, toàn bộ Bách Hoa thành lâm vào quẫn cảnh.

Việc này thật sự không thể trách Lưu Toa Toa được, giờ phút này khi đối mặt với Lưu Toa Toa, tâm tình duy nhất của An Nhiên chỉ có thất vọng.

"Thật sự ta không cố ý."

Lưu Toa Toa tựa như tìm được một đối tượng để thổ lộ hết, nàng khóc ròng nói với An Nhiên:

"Ta...ta chính là cùng Trương Bác Huân tìm được Đường Ti Lạc rồi nhưng mà Đường Ti Lạc đã có dấu hiệu sinh non, vì vậy chúng ta liền ở lại nơi đó,sau đó .... sau đó đám người sống sót kia phát hiện dị năng của ta... liền.... liền.... Trần Kiều quen biết với đám người kia, thật sự... An Nhiên, Trần Kiều mang Đường Ti Lạc đặc biệt tới cậy nhờ đám người kia."

---------------------------

783. Hắn biết chìa khóa ở đâu

Lúc ấy Lưu Toa Toa đi theo Trương Bác Huân đi tới Tiểu Chu thành, nhưng Trần Kiều không mang Đường Ti Lạc đến Tiểu Chu thành, mà là vòng một vòng qua Tiểu Chu thành rồi trực tiếp đi về hướng Tây dọc theo khu rừng rậm biến dị, vòng một vòng lớn qua rừng rậm biến dị rồi đi về phía Nam.

Sau như quen cửa quen nẻo, đâm đầu vào nơi tụ tập của người sống sót ở phía Nam kia.

Trương Bác Huân cùng Lưu Toa Toa ở nơi đó tìm được hai người,

Nhưng vận mệnh của hai người có chút bi thảm, có thể nói, vận mệnh của Trần Kiều này không cần phải nhắc đến, ở cái nơi có ít người tụ tập người sống sót như này, phần lớn đều là do một số người đàn ông thanh nhiên trai tráng có chút vũ lực tạo thành, sau đó Trần Kiều bị chộp tới làm cái gì, không cần Lưu Toa Toa miêu tả kỹ càng.

Chính xác mà nói, Trần Kiều không biết là bị chộp tới hay tự chui đầu vào lưới nữa, nhưng dù sao thì quá trình cũng rất thuận lợi, Trần Kiều này không có nửa phần giãy giụa.

Đường Ti Lạc vì có thai, bụng lớn như vậy, cũng không làm được gì, đám đàn ông kia còn có chút lương tri, nhốt nàng ta lại trong một căn phòng, mỗi ngày tùy tiện cho chút gì ăn, còn không ai biến thái tới nỗi muốn làm cái gì đó với thai phụ.

Nhưng tâm tình Đường Ti Lạc rất hậm hực, thai nhi cũng không được tốt, qua vài ngày, nàng ta có dấu hiệu sinh non.

Trương Bác Huân mang theo Lưu Toa Toa đuổi tới, là lúc nàng ta đang sinh đứa nhỏ, vì Trương Bác Huân đánh nhau ngăn chặn đám người kia nên Lưu Toa Toa đành phải lộ dị năng, trị hết cho đứa nhỏ vừa mới sinh ra còn thoi thóp thở và Đường Ti Lạc đang rong huyết sắp chết kia.

Sự tình tiếp theo thì bất luận kẻ nào đều có thể đoán được, dị năng của Lưu Toa Toa ở cái mạt thế thiếu y thiếu dược này quả thực là chí bảo vô lượng, đám người sống sót kia đương nhiên phải dùng toàn lực để bắt được Lưu Toa Toa.

Vì thế khi Triệu Như mang theo người đi vào tìm được Lưu Toa Toa thì lại là một trận ác đấu, tất cả mọi người bị đám người sống sót kia cầm chân chỉ còn lại Triệu Như nhân lúc hỗn loạn mang theo Lưu Toa Toa chạy trước, Trương Bác Huân, Đường Ti Lạc, Trần Kiều cũng nhóm người của Bách Hoa thành đều lưu lại ở nơi đó, chờ người tới cứu.

An Nhiên yên lặng nghe hết lời Lưu Toa Toa khóc lóc kể lể, đôi mắt nàng vẫn luôn nhìn xuống hố to phía trước, đổi tay ôm lấy Oa Oa, nàng rũ mắt, ai thích đi cứu thì đi, hiện tại nàng không có tâm tình đi cứu những người này.

Rất nhanh, lều lớn được mở ra, cuộc họp của các chuyên gia đã xong, bọn họ đi ra, Trần Triều Cung đi theo phía sau, cùng với Ngô Tư Miểu đang ủ rũ cụp đuôi.

Lập Tức An Nhiên ôm Oa Oa đứng dậy từ ghế dã ngoại, nàng tràn ngập hy vọng nhìn nhóm chuyên gia này:

"Thế nào, có hy vọng mở ra cái không gian trong cục đá này không?"

"Trần Triều Cung nói, hắn biết chìa khóa ở đâu, nhưng muốn chúng ta tìm về Đường Ti Lạc và đứa nhỏ."

Một vị chuyên gia đi đầu nói với An Nhiên, sau đó quay đầu nhìn Trần Triều Cung đi ở phía sau, Trần Triều Cung liền đi tới trước, cười nói với An Nhiên:

"Ngươi yên tâm, vật tư trong kho tài nguyên này đều rất phong phú, đủ để làm chồng ngươi ở bên trong sống được vài thập niên, các ngươi có đủ thời gian, chậm rãi tìm được cửa vào của nó, chỉ cần tìm được cửa, ta sẽ lấy ra chìa khóa."

Sau đó, Trần Triều Cung giống như một vị trưởng giả nói lời thấm thía với An Nhiên:

"An Nhiên, ta hy vọng ngươi đừng có trách ta, cốt nhục của Trần gia chúng ta không thể bị xói mòn, ta biết Đường Ti Lạc đã sinh đứa nhỏ ra, nàng xem như là sinh non đi? Đứa nhỏ là quan trọng nhất, ngươi cũng là một người mẹ, chắc cũng thông cảm với một mảnh ái tử chi tâm của cha ta, đương nhiên, ngươi yên tâm, ta nghĩ trước khi tìm được cửa vào ta tin tưởng trong thời gian đó ngươi có thời gian tìm được Đường Ti Lạc cùng đứa bé kia."

------------------------------

784. Giúp đỡ cho nhau

"Các ngươi khẳng định đứa nhỏ mà Đường Ti Lạc kia sinh là cốt nhục của Trần gia các ngươi sao?"

An Nhiên cười lạnh, nhìn Trần Triều Cung, hỏi:

"Nếu tìm về được đứa nhỏ cùng Đường Ti Lạc, các ngươi lại điều tra rõ đứa nhỏ không phải của Trần Triều Phát, các ngươi có phải lại hạ sát thủ đối với Bách Hoa thành hay không?"

"Không, ta đây không phải còn ở trên tay các ngươi hay sao?"

Trần Triều Cung cười buông tay.

"Ta chỉ đang thương lượng với các ngươi, ta giúp ngươi, ngươi giúp ta, nếu cuối cùng ngươi không tìm thấy Đường Ti Lạc cùng đứa bé kia, cùng lắm thì ngươi lại dụng hình với ta, để ta nhổ ra chìa khóa ở đâu."

Lời nói này làm An Nhiên phi thường thoải mái, dù sao thì trái phải vẫn còn tốn thời gian tìm cửa vào, trong thời gian tìm cửa vào An Nhiên giúp Trần gia tìm cốt nhục về, nếu không tìm được thì, lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ Trần Triều Cung để hắn nhổ ra địa chỉ nơi gửi chìa khóa.

An Nhiên cảm thấy bút giao dịch này rất có lời.

Nàng gật gật đầu, cười với Trần Triều Cung giống như một cô gái nhỏ, cười đến phá lệ điềm mỹ.

"Vậy được, Trần tiên sinh, ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi, chúng ta cùng giúp đỡ nhau, nhưng mà, hợp tác chân thành như vậy, chỉ ở trong thời gian trước khi tìm được cửa thôi, sau khi tìm được cửa, mặc kệ ta có tìm thấy 2 mẹ con Đường Ti Lạc hay không, ngươi nếu không giao chìa khóa ra đây, ngươi sẽ lĩnh hội được sự tàn nhẫn của ta."

Một chiếc mầm nhỏ kiều nộn, chậm rì rì gặm nhấm ở trong não cái tư vị bị nhấm nháp ăn mòn dần dần trong não kia, tin tưởng sẽ là Trần Triều Cung đặc biệt toan sảng a.

Giao dịch đạt thành như vậy, An Nhiên ôm Oa Oa, lệch thân sang một bên bước đi, Tiểu Bạc Hà giống như u linh đi theo phía sau An Nhiên.

Lúc trước nàng bị An Nhiên để lại ở Bách Hoa thành, An Nhiên nói là đi vào rừng rậm biến dị tìm thuốc, rất nhanh sẽ về, kết quả tin tức truyền về nói An Nhiên sắp chết.

Cái đó làm cho Tiểu Bạc Hà thực sự rất hoảng sợ, không chịu rời An Nhiên một bước.

Triệu Như lái xe tới đây, rồi nghiêng đầu nhìn An Nhiên, ý tứ là nàng sẽ dẫn đường cho An Nhiên, rốt cuộc thực vật của An Nhiên chưa lan ra tới chỗ tụ tập của những người sống sót kia, tình huống ở bên đó như thế nào, An Nhiên không biết, trên đường đi Triệu Như sẽ nói rõ ràng cho nàng.

Cách đó không xa Lưu Toa Toa nhút nhát sợ sệt bước từng bước nhỏ tới gần xe Triệu Như, Triệu Như trừng mắt nhìn nàng ta một cái, Lưu Toa Toa sợ hãi dừng bước không dám bước tiếp.

Đợi đến khi An Nhiên mang Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà đi lên xe, Lưu Toa Toa mới bước nhanh tới, bám ở cửa xe, nói với An Nhiên:

"An Nhiên, ngươi có thể đem Trương Bác Huân cùng với Tiểu bảo bảo an toàn về không? Ta rất lo lắng cho bọn họ."

An Nhiên không nói chuyện, Triệu Như hừ một tiếng, rồi dẫm mạnh chân ga, chiếc xe từ cạnh miệng hố to vọt vào trong rừng, phóng về phía Nam nơi tụ tập của đám người kia.

Dưới một mảnh bụi đất cùng cỏ khô, Lưu Toa Toa chạy vài bước đuổi theo xe của Triệu Như và An Nhiên, nàng có chút phiền muộn, kỳ thật nàng rất muốn rất muốn đi theo An Nhiên cứu người, nhưng không cần nghĩ cũng biết, Triệu Như phí bao nhiêu sức lực như vậy mới tìm được nàng trở về, giờ không có khả năng để nàng dễ dàng rời khỏi.

"Đừng lo lắng, một mình An Nhiên là có thể thu phục."

Bàn Tử ở phía sau Lưu Toa Toa, nhẹ nhàng an ủi nàng.

"Nhiệm vụ chủ yếu của ngươi lúc này, là chiếu cố tốt những người bị thương nặng kia."

"Ta đã biết!"

Lưu Toa Toa cúi đầu, nước mắt đầy mặt, thái độ biết sai mà sửa, nàng cũng rất áy náy, rất nhiều người bị thương nặng, bởi vì không có thuốc, cũng không chờ được nàng cứu trị kịp thời, thi thể vẫn đặt tại nơi đó, chờ người nhà ở Bách Hoa thành tới đây nhặt xác.

Đây đều là mạng người a.

-----------------------------

785. Tiếp khách đến vui sướng.

Những người bị thương nặng còn lại tuy rằng đã được Lưu Toa Toa cứu trở về nhưng Bách Hoa thành trước đó đã chuyển khá nhiều người bị thương trở lại, đợi Lưu Toa Toa về cứu.

Cho nên hiện tại, không phải thời điểm nàng nghĩ đến nữ nhi tình trường, nàng không có thời gian tìm Trương Bác Huân mà Bách Hoa thành cũng đã không thể để nàng rời đi ra ngoài phạm vi theo dõi một bước.

Bóng đêm dần dần tiến đến, không trung đen như mực giờ được điểm xuyết những ngôi sao lóe sáng lóe sáng, ngẫu nhiên có một ngôi sao băng xẹt qua, mang theo một dải đuôi ánh sáng, đẹp cực kỳ.

Nhóm chuyên gia đứng bên cạnh miệng hố sâu, bắt đầu cho đào ra cục đá có không gian bên trong kia, vốn dĩ kho tài nguyên này được khiến tạo ở dưới nền đất, công việc bây giờ của bọn họ là phải đào toàn bộ cái kho tài nguyên này từ dưới đất lên sau đó tìm được cửa vào của nó.

Lượng công việc tương đối lớn, cũng không có cần cẩu hay máy xúc để phụ trợ, hoàn toàn dựa vào sức người và công cụ thô sơ như xẻng, cuốc, xe đẩy tay để đào bới. Nhưng hiện tại phần lớn mọi người đều là dị năng giả lực lượng, một đám người với sức lực phi thường lớn, đối với bọn họ, mặc dù không có cần cẩu hay máy xúc những công cụ hiện đại thì động tác của họ cũng không chậm.

Đối với dị năng giả hệ thổ mà nói thì càng thêm thuận lợi, chỉ cần dùng dị năng, từng khối từng khối bùn đất to lớn chính mình di chuyển lên, rất nhanh, hố sâu càng được mở rộng.

Phía xa trong chiếc xe chạy như bay, Triệu Như vừa lái xe vừa nói cho An Nhiên tình huống ở nơi tụ tập kia.

"Người thì cũng không phải toàn bộ là người xấu, tuy rằng Trần Kiều bị bọn họ khi dễ, nhưng nhìn chung cũng không phải cực kỳ bi thảm, phỏng chừng ở mạt thế nghẹn hỏng rồi, chính Trần Kiều giống như ngựa quen đường cũ, tiếp khách khá vui sướng đi."

"Nàng ta tiếp khách sao, còn tiếp đến vui sướng???"

An Nhiên ngồi ở ghế phụ, kinh ngạc nhìn Triệu Như, Oa Oa ngồi ở ghế an toàn ở phía sau, an tĩnh mà ăn một củ khoai tây nướng, Tiểu Bạc Hà thì ngồi bên người Oa Oa.

Triệu Như tận lực lái xe vững vàng, kỹ thuật điều khiển xe của nàng rất tốt, tốc độ tuy rằng nhanh nhưng không làm Oa Oa phía sau bị xóc nảy.

Triệu Như gật đầu biểu tình ngưng trọng.

"Trần Kiều này cũng tính là người quen của ngươi đi? Nàng cùng với lão đại của nơi tụ tập người sống sót kia tựa hồ quen biết, đại khái quan hệ khá thân mật đi, tựa hồ sớm có kế hoạch đem Đường Ti Lạc đưa tới nơi đó."

"Thực lực của bọn họ thế nào?"

An Nhiên không rõ ràng lắm quan hệ của Trần Kiều và đám người kia, nếu những người này có thể sinh tồn được ở phía Nam thì thực lực hẳn không phải quá yếu.

"Cũng không tệ lắm, ngay Trương Bác Huân cũng bị kiềm chế."

Đối với việc này, Triệu Như có đánh giá khá cao với đám người này, nàng mang vài người đàn ông đi tìm Lưu Toa Toa, họ cũng được coi như dị năng giả lực lượng với cấp bậc khá cao, hơn nữa thân thủ lại nhanh nhẹn nhưng cũng bị kiềm chế.

Tương đối mới lạ là, đám người này có cả thê nhi quả phụ, nhưng cách sống hoàn toàn như từ người hiện tại thoái hóa thành người viễn cổ, căn cứ theo lời nói của Lưu Toa Toa, rất nhiều người vợ đã tự nguyện trở thành cộng thê, quan niệm tư tưởng này làm người cực kì kinh ngạc.

Sinh tồn, cùng dục vọng nguyên thủy nhất, đã tạo một phong cách cho nơi tụ tập người sống sót ở nơi này, chính những người phụ nữ họ nguyện ý, thì người khác có thể nói gì?

"Phỏng chừng mấy người chúng ta chạy tới muốn văn minh một chút để mang người ra tới là không có khả năng a."

An Nhiên có chút hối hận, sao không kêu thêm mấy người đàn ông đi theo a? Đến lúc đó không nói được gì lại phải nghe những người kia phát ra vài câu hạ lưu, nàng cũng lười nghe a.

-------------------------

786. Đây là Tiếu Tử

Triệu Như ở bên cạnh lại cười một tiếng:

"Văn minh ư? Nó đã sớm không còn tồn tại, thế giới bên ngoài Bách Hoa thành đã sa đọa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, mỗi người đều nói Bách Hoa thành là thiên đường, có lẽ gọi là thiên đường cũng chính là như vậy đi."

Sau đó, cả đường đi mọi người đều trầm mặc, khi hừng đông, rốt cuộc xe của Triệu Như cũng đi ra khỏi cánh rừng rậm, nhưng lại đi vào một cánh rừng khác, còn tốt là, tuy rằng đây chỉ là một phiến rừng rậm bình thường nhưng chung quy không có tang thi hệ mộc quấy phá, An Nhiên cảm thấy rất an toàn.

Khi ra khỏi cánh rừng nhỏ này, mọi người gặp một dòng suối nhỏ, nước ở dòng suối nhỏ này đen sì, hiển nhiên vô pháp dùng để uống, đối diện với dòng suối này chính là một hàng rào tre, dưới tầng lá cây khô vàng, chôn từng tảng từng tảng thép gai bén nhọn, hai trạm gác bằng gỗ sừng sững được dựng ở hai góc Nam Bắc của rào tre.

Bên trong rào tre có vài căn phòng bằng gỗ được dựng lên, có mười mấy người đàn ông đang ngồi đánh bạc ở khu đất trống, từng đống tinh hạch bị vứt lộn xộn trên bàn, trên ghế dựa còn để vài khẩu súng và những con dao sắc bén.

Mấy người phụ nữ mặc những bộ bikini mát mẻ, du đãng giữa đám đàn ông, bị người này sờ một chút, bị người kia bóp một phen, tiếng hờn dỗi liên tục được phát ra.

Khi xe Triệu Như còn ở trong rừng, có người trên vọng tháp đã thấy được, khoảng đất trống có gần 20 người đàn ông kia vẫn không nhanh không chậm đánh bạc, đợi đến khi xe của Triệu Như tới gần lướt qua dòng suối nhỏ, trực tiếp ngừng lại ở trước hàng rào treo thì đám người kia lúc này mới buông những lá bài trong tay xuống, cầm lấy súng cùng đao.

Trong đó, có một người đàn ông nhìn qua rất chắc nịch, trên người chỉ khoác hờ một cái áo, còn không cầm một vũ khí nào cà lơ phất phơ đi tới, đứng ở bên trong rào tre, nhìn chiếc xe quen thuộc, nhét một miếng cau vào trong miệng đầy răng vàng, hắn giương giọng hỏi:

"Mỹ nữ a, thế nào, lại trở lại a, tới tìm tiểu tình lang của ngươi sao?"

Đám đàn ông phía sau hắn đều cười vang lên, chiếc xe này bọn họ rất quen thuộc, nó chính là chiếc xe chở đám người Triệu Như tới đây cùng với nhân lúc hỗn loạn chở Lưu Toa Toa đi mất.

Từ cửa sổ xe trong suốt, mọi người cũng thấy được khuôn mặt của Triệu Như, không chật vật như lúc chạy đi, giờ sạch sẽ hơn rất nhiều.

Triệu Như ngồi trên ghế lái lạnh lùng cười, sau đó nghiêng đầu, nhìn An Nhiên ngồi ở ghế phụ, An Nhiên tháo dây an toàn ra, rồi mở cửa xe đi xuống.

Nàng tùy ý buộc mái tóc dài trên đầu, trên người mặc một chiếc áo sơ mi bằng vài bông màu trắng, mặc một chiếc quần tây màu đen, trên chân đi một đôi giày búp bê màu trắng ngà, hình tượng chỉnh thể giống như một nhân viên văn phòng trước khi mạt thế, thoạt nhìn rất có hương vị a.

Mấy người đàn ông lại nở nụ cười, có người hô lên:

"Này, cô bé ơi, tới đây, tới đây, mang cho chúng ta một mặt hàng mới mẻ hay sao?"

"Ha ha ha, thoạt nhìn thật quen mắt a."

"Di? Đây như là An Nhiên của Bách Hoa thành a."

"An Nhiên, là ai a? Chưa thấy qua, không quen biết."

Trong mười mấy người đàn ông, có người nhận ra An Nhiên, điều này làm An Nhiên nhịn không được nhìn thoáng qua người kia, sau đó, nàng cười đây là Tiếu Tử đâu.

Nàng không chút hoang mang đi tới phía sau xe, nhìn thoáng Oa Oa đang ngủ bên trong, Oa Oa còn đang ngủ, Tiểu Bạc Hà ngồi dựa vào ghế an toàn của Oa Oa cũng đang ngủ.

Đôi giày bệt đạp lên tầng lá khô mềm xốp, An Nhiên đừng ở trước xe, hô lên với Tiếu Tử bên trong:

"Ngươi còn không trở về Bách Hoa thành đi? Có người trả lời bài đăng của người, nói có biết về con gái Tiếu Tử của ngươi a."

----------------------------

787. Ma lực

Trong mười mấy người đàn ông, người đàn ông tên Tiếu Tử kia vọt lên, đúng là người đã đăng bài tìm người thân đầu tiên ở Bách Hoa thành, vẻ mặt hắn kích động, không màng đến rào tre hay những cuộn thép gai, hắn xông lên vội vàng hỏi:

"Ai? Là ai? Con gái của ta ở đâu? Đứa nhỏ ở đâu?"

"Tiếu Tử Mặc, ngươi có phải điên rồi hay không?"

Vị đầu lĩnh của đối phương trừng to mắt nhìn người đàn ông dẫm lên những cuộn thép gai, ai cũng không ngờ được người đàn ông tên Tiếu Tử Mặc này dẫm lên hàng rào thép gai vọt tới bên người An Nhiên, tốc độ của hắn không chút nào bị ảnh hưởng bởi hàng rào bén nhọn kia.

Cho nên, mọi người đều cho rằng hắn là dị năng giả hệ kim? Nhưng không phải chân hắn bị thép gai bén nhọn xuyên thấu, nhưng tựa như hắn không hề hay biết, hắn dẫm lên hàng rào kia giống như dẫm lên đất bằng, cứ như vậy vọt tới bên người An Nhiên.

An Nhiên cúi đầu, yên lặng nhìn hàng rào phía sau lưng Tiếu Tử Mặc, nơi hắn đi qua, còn dính những vệt máu đỏ tươi.

Là thứ Ma lực nào mới có thể ảnh hưởng tới con người, đến nỗi những gai thép bén nhọn kia đâm xuyên vào da thịt mà không cảm thấy đau đớn?

Chỉ có thể nói là, Tiếu Tử Mặc này vì tìm con gái đã nhập vào ma chướng.

Nguyên bản An Nhiên muốn dùng tin tức này đùa giỡn tâm tư của Tiếu Tử Mặc này một chút, nhưng trong lòng nàng chợt lóe qua không đành lòng, nàng nâng đôi mắt lên, thành thật nhìn Tiếu Tử Mặc nói:

"Bách Hoa thành, rất nhiều người đang tìm ngươi, phía dưới bài viết kia của ngươi, có người trả lời đã nhìn thấy con gái ngươi, cái tên Tiếu Tử kỳ thật chính là tên con gái ngươi đi, không biết người kia đã rời đi Bách Hoa thành hay chưa, hoặc là căn bản người kia chính là người của Bách Hoa thành, ngươi đi xem đi, đây là tin tức ta thấy từ nhiều ngày trước rồi, nói không chừng hiện tại người kia lại đưa thêm tin tức cho ngươi đâu?"

Tiếu Tử Mặc vừa nghe thì đầu cũng chưa quay lại, trực tiếp chạy vào rừng cây, "Vèo" một cái, lái một chiếc xe bay thẳng về phía Bách Hoa thành.

Hắn vừa mới đi, Chân Tuyết Cửu trên tay cầm tay nải, leng keng loảng xoảng chạy vọt ra từ một căn phòng gỗ, hô lên với khói xe của Tiếu Tử Mặc:

"Trở về a, ngươi trở về, Tiếu Tử Mặc, ngươi thu tiền của ta rồi, ngươi trở về cho ta!!!"

Xe của Tiếu Tử Mặc đã sớm không có tung tích, Chân Tuyết Cửu chỉ có thể đứng bên trong đám đàn ông mà trợn mắt há mồm, hắn mờ mịt nhìn An Nhiên, giơ tay, chào hỏi An Nhiên:

"Hi, An Nhiên, ngươi còn ở a, trong chốc lát nữa tiện thể mang ta về Bách Hoa thành a."

"Ngươi còn có một vị bảo tiêu, hắn đâu?"

Nhìn Chân Tuyết Cửu, An Nhiên bắt đầu đoán, lúc trước hắn mang theo Tiếu Tử Mặc cùng một vị bảo tiêu thập phần cường tráng, xuất hiện ở Bách Hoa thành, nói là muốn viết một quyển sách gì đó, tên sách An Nhiên đã sớm quên mất, nhưng bộ dạng giống quái nhân này của Chân Tuyết Cửu thì An Nhiên nhớ rất rõ ràng.

Triệu Như cũng xuống xe, nhìn Chân Tuyết Cửu, nàng âm dương quái khí nói:

"Đã sớm thấy các ngươi có vấn đề, lúc trước ta vội vàng, không chú ý tới một nhân vật như ngươi ở đây, thế nào, ngươi này được phái đến Bách Hoa thành làm gian tế đi?"

"Không phải, đương nhiên không phải."

Chân Tuyết Cửu kéo hành lý, vội vàng giải thích, lúc này hắn đứng ở bên cạnh hàng rào thép gai, muốn đi sang nhưng hắn không trâu bò giống như Tiếu Tử Mặc dám dẫm lên trên để đi về phía trước, vì thế hắn chỉ ôm hành lý của mình, đáng thương vô cùng giải thích với An Nhiên:

"Tuy ta ở cùng bọn họ nhưng đương nhiên không phải cùng một đám, ta chỉ là đi qua nơi này thôi, tạm ở đây một thời gian, là một bảo tiêu khác của ta, Cốc Tường đưa ta tới nơi này, nói ở chỗ này nghỉ ngơi nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục đi về phía Nam."

-------------------------------

788. Một thân cơ bắp

Chân Tuyết Cửu nói xong hắn nghiêng đầu tìm xem một vị bảo tiêu khác của mình đang ở đâu, theo ánh mắt của hắn An Nhiên cùng Triệu Như cũng nhìn qua, quả thực, vừa rồi hai người các nàng không thấy rõ, nguyên lai một vị bảo tiêu khác của Chân Tuyết Cửu lúc trước từng xuất hiện trong Bách Hoa thành đang ngồi ở một chiếc bàn, từng ngụm từng ngụm chậm chạp gặm gì đó.

Vị bảo tiêu này từng được Chân Tuyết Cửu nhắc tới, hắn là Cốc Tường chỉ lấy tinh hạch để làm việc a, nhưng hiện tại trông hắn phi thường tự tại trong nơi tụ tập của người sống sót này, hắn còn có thể gặm chân con gì đó, cái chân kia còn lớn hơn so với bắp chân heo bình thường trước mạt thế.

Thấy ánh mắt của hai vị mỹ nữ đều tập trung trên người hắn, Cốc Tường dừng ăn liếm liếm ngón tay dính dầu mỡ, đứng dậy, đẩy ra đám người đứng ở phía trước, đi tới hàng rào, giơ lên cằm không chút để ý nói với An Nhiên:

"Ta biết ngươi, An Nhiên của Bách Hoa thành, ngươi tới chỗ này có việc gì?"

Bởi vì hắn lên tiếng, cho nên đám đàn ông ở bên trong đều không hề có hành động thiếu suy nghĩ gì, nói thật, bọn họ không quen biết An Nhiên, nhưng danh Bách Hoa thành kia thì đã nghe nói qua đi.

Cốc Tường coi như một nhân vật đỉnh đỉnh đỉnh của bọn họ, không phân cao thấp so với Tiếu Tử Mặc vừa mới chạy đi kia, Tiếu Tử Mặc cùng Chân Tuyết Cửu không phải người trong nhóm bọn họ, nhưng Cốc Tường vẫn là một trong những đầu lĩnh của bọn họ đâu.

Nhưng là dị năng của Cốc Tường rất cao, luôn bị vây trong nơi tụ tập này khiến tâm tư không quá an phận, hắn luôn muốn đi ra ngoài nhìn xem, khi trở về mang theo Chân Tuyết Cửu cùng với Tiếu Tử Mặc, bọn họ thấy năng lực của Tiếu Tử Mặc phi phàm như vậy đang muốn hắn gia nhập với bọn họ nhưng đã bị An Nhiên nói mấy câu đã dỗ hắn chạy mất.

Cho nên nếu Cốc Tường nhận thức An Nhiên này thì bọn hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, mọi người đều phải cho Cốc Tường mặt mũi, yên tĩnh xem kỳ biến.

An Nhiên yên lặng nhìn người bên trong, trừ bỏ Chân Tuyết Cửu với thân mình gầy yếu thì tựa hồ mỗi người đàn ông ở đây đều có dáng người không sai biệt lắm với Cốc Tường, cường tráng, chắc nịch, là ấn tượng đầu tiên của bọn họ.

"Gặp chút phiền toái, muốn tìm vài người ở chỗ các ngươi."

An Nhiên gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Triệu Như.

Triệu Như đi về phía nàng hai bước, thấp giọng nói:

"An Nhiên, ngươi không cảm thấy có gì kỳ quái hay sao? Người ở đây giống như ăn thuốc kích thích gì đó để tăng cơ bắp, thân thể mỗi người đều là cuồn cuộn cơ bắp."

Về điều này, An Nhiên đã sớm cảm thấy kỳ quái, nàng cảm thấy những người này cao hơn so với những người đàn ông bình thường một chút, ít nhất mỗi người đều cao bằng Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm.

Dáng người giống như Chiến Luyện kia, đều được lựa chọn kỹ càng trong quân đội, một đám người, có khi chỉ tìm ra được 1-2 người có dáng người như vậy, nhưng người ở nơi này lại phảng phất như cả đám người đều cao tráng như vậy.

Đối diện, Chân Tuyết Cửu đang đứng ở gần hàng rào, rất thính tai nghe được lời nói của Triệu Như, hắn vội vàng nhanh nhẹn sảng khoái nói:

"Về cái này, ta đã nghiên cứu qua, rất có thể là bọn họ ăn thịt động vật biến dị, cho nên tố chất thân thể tốt hơn rất nhiều so với trước mạt thế, cơ bắp cũng tăng trưởng rất nhiều."

"A?"

An Nhiên có chút kinh ngạc, nghe Chân Tuyết Cửu nói như vậy, nàng mới chú ý tới, bên trong này, những người phụ nữ mặc bikini kia, dáng người đều không thể khinh thường, cánh tay của họ cũng có cơ bắp, thoạt nhìn giống như thường xuyên, trường kỳ đi tập thể hình.

Mỗi người đều như thế, toàn bộ phụ nữ ở đây đều như thế.

------------------------------

789. Có thể nói điều kiện đi

Kỳ thật An Nhiên cũng không phản cảm đối với những người phụ nữ có cơ bắp, đó là một loại biểu hiện nét đẹp của lực lượng.

Nhưng nói thế nào nhỉ, cánh tay của những người phụ nữ này có cơ bắp thì thôi, nhưng các nàng ấy trừ bỏ có cơ bắp ra thì cơ mông cũng rất mượt mà, còn mặc bikini, mông cơ bắp kia bị người sờ tới sờ lui, lóe lên thứ ánh sáng bóng nhẫy.

Không phải sự bóng loáng của làn da mà là bóng nhẫy của mỡ động vật, nhìn qua làm người ta cảm thấy không muốn ăn, không thoải mái.

Nàng lại nhìn về phía Chân Tuyết Cửu, người lập chí viết một quyển ký lục về mạt thế, giờ phút này hắn đang ôm hành lý của mình, co rúm lại trong một góc, mà Cốc Tường cũng là vị bảo tiêu của Chân Tuyết Cửu trả lời nàng:

"Muốn người nào? Mấy người đàn ông lúc trước tới cùng cô nhỏ này sao?"

"Còn có người phụ nữ hôm trước sinh ra đứa nhỏ ở chỗ này của các ngươi."

An Nhiên trả lời Cốc Tường, nghĩ nghĩ nói thêm:

"Ta cũng không muốn động võ với các ngươi, ngươi có thể nói điều kiện đi."

"Điều kiện sao?"

Cóc Tường quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía sau, ở nhà gỗ phía sau, Trần Kiều kéo một cánh cửa đi ra, phía sau nàng là một người đàn ông đặc biệt thô tráng, quần áo trên người hai người rất ít, cũng không khó đoán, vừa rồi trong phòng Trần Kiều và người đàn ông kia đang làm gì.

Vì thế Cốc Tường nói:

"Phụ nữ ở chỗ chúng ta không đủ, ngươi có thể làm chủ, để Bách Hoa thành các ngươi đưa mấy người phụ nữ tới đây được không?"

Hắn nói rất nghiêm túc, cũng không có biểu tình dơ bẩn hay đáng khinh gì, phảng phất như đang nói một giao dịch rất tầm thường mà thôi.

Chân Tuyết Cửu ở bên cạnh ôm hành lý nhịn không được lên tiếng, giải thích cho An Nhiên:

"Là như thế này, An Nhiên, kỳ thật bọn họ cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì sau khi tố chất thân thể thay đổi, dục vọng cũng tăng lên rất nhiều, nhu cầu đối với phụ nữ xác thật tăng lên rất nhiều."

"Đây đều là vì ăn thịt động vật biến dị gây ra sao?"

An Nhiên hỏi Chân Tuyết Cửu, hắn gật gật đầu, đây là nguyên nhân chủ yếu mà trong thời gian dài như vậy hắn không rời đi nơi này, hắn muốn nhìn một chút, ảnh hưởng của thịt biến dị đối với thân thể của con người, đến tột cùng sẽ ảnh hưởng tới con người đến trình độ nào.

"Điều này không có gì là không tốt cả."

Một người đàn ông ở trong rào tre, nắm chặt tay nhìn An Nhiên, trong mắt hắn, chứa đầy dục vọng trần trụi, phảng phất như một giây tiếp theo hắn sẽ xông lên lột sạch quần áo của nàng, khẩu khí rất lớn nói:

"Hiện tại thân thể chúng ta càng lúc càng cường tráng, hơn nữa sức lực cũng lớn, tốc độ cũng nhanh, càng thích hợp để sinh tồn ở mạt thế, mỹ nữ a, ngươi hoặc cho phụ nữ tới đây, hoặc chính ngươi tới đây, nếu không, đứa bé kia, còn có người đàn bà tên là Đường Ti Lạc kia, chúng ta sẽ không giao ra."

"Cái này...."

An Nhiên giơ tay lên, xoa xoa huyệt thái dương.

"Chỉ sợ không phải do các ngươi quyết định đi."

Cốc Tường duỗi tay, làm thủ thế ngăn lại An Nhiên:

"Trước tiên không động võ, sự lợi hại của ngươi ta đều nghe thấy, ngươi muốn người, cũng có thể mang đi, bất quá Trần Kiều, chúng ta muốn nàng ở lại.:

"Tùy tiện đi, ta cũng không tính toán mang nàng trở về.:

Nhìn dáng vẻ như sự tình đã được giải quyết, An Nhiên xoay người không chờ kéo cửa xe để lên xe thì một tấm lưới được bện bằng dây thừng rơi xuống từ trên đỉnh đầu nàng, Chân Tuyết Cửu ở bên trong hàng rào thép gai hô to một tiếng:

"Cẩn thận!"

Lưới trùm lên trên đầu An Nhiên cùng Triệu Như, sau đó hai người bị mắc vào đó kéo lên cao, trong tiếng cười ha ha thô to của đám đàn ông, họ bắt lấy hai người phụ nữ giống như bắt lấy con mồi, cười thập phần vui sướng.

-------------------------------------

790. Mắt của ta a.

Cây cối bốn phía không có gió mà tự động lay động, phía sau hàng rào tre, sau những căn nhà làm bằng gỗ kia, là một rừng trúc xanh biếc, những cây trúc thẳng đứng, dần dần bị uốn cong, gãy vỡ, giống như không chịu nổi một áp lực nào đó, mỗi cây trúc chậm rãi chậm rãi nứt vỡ toạc ra thành vô số cành nhỏ, giống như sợi mì, chúng nhảy lên nóc nhà.

Tiếng cười chậm rãi đình chỉ, cành trúc nhỏ phi thẳng về đám đàn ông ở phía đất trống kia, bọn họ hốt hoảng tránh né, mà trong đó có một người đàn ông đứng không nhúc nhích, mặc cho những cành trúc kia chọc thẳng vào sống lưng của mình, gương mặt hắn vặn vẹo, tròng mắt lồi ra, giống như có thứ gì đó lớn lên trong đầu hắn chèn ép hai tròng mắt trong hốc mắt của hắn.

Những cành trúc quất đánh lên đám người là do sự phẫn nộ của An Nhiên, mà người làm cho tròng mắt người kia lồi ra là kiệt tác của Tiểu Bạc Hà người từ đầu đến cuối không ra mặt.

Trong hỗn loạn có người hô to.

"Dừng tay, dừng tay, chúng ta chỉ là đùa giỡn một chút, dừng tay lại, thả hai vị mỹ nữ xuống dưới!"

Vừa ra tay là bất phàm, còn muốn tiếp tục thử nữa sao?

Mọi người ở đây đều không phải ngốc tử, nhìn rừng trúc quanh mình không gió mà tự lay động này, hiển nhiên là việc làm của cao thủ a.

An Nhiên cùng Triệu Như được thả xuống, những căn trúc trên nóc nhà cũng đình chỉ quất đánh, có người vọt vào trong phòng, mang ra Đường Ti Lạc đang ôm đứa nhỏ ra, phía sau nàng ta còn đi theo Trương Bác Huân và mấy người đàn ông đang bị trói tay chân, họ cũng được mang ra tới.

"Đôi mắt của ta, đôi mắt của ta, a... a... Mắt của ta a ~~~"

Người đàn ông ở chỗ đất trống kia, tròng mắt của hắn đã bị bài trừ ra khỏi hốc mắt, hắn quay cuồng bụm mặt che lên hai hốc mắt đầy máu, hắn còn chưa rõ ràng mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đầu hắn đau đến lợi hại, hai mắt tối sầm, gì cũng không nhìn thấy nữa.

Lá rụng bám đầy người, An Nhiên nâng Triệu Như dậy rồi phủi sạch sẽ những phiến lá trên người, hàng rào tre được hạ xuống, Cốc Tường túm lấy cánh tay Đường Ti Lạc, lôi nàng ta đi đến trước mặt An Nhiên.

Chân Tuyết Cửu cũng ôm hành lý vội vàng lẫn đến bên người Trương Bác Huân, cùng với mấy tù bình đi sang trận doanh của An Nhiên.

Sau khi An Nhiên phủi sạch lá rụng trên người, mới ngẩng đầu nhìn Đường Ti Lạc, trên mặt nàng ta đều là nước mắt, trong lòng ngực còn ôm một đoàn khăn màu trắng, trong khăn bọc một hài tử nho nhỏ, đứa bé này sinh ra không đủ tháng, thoạt nhìn chỉ lớn bằng một con thỏ con.

"Nhìn nó giống ai a?"

An Nhiên duỗi tay, đẩy ra một góc nhỏ của chiếc khăn lông trắng trong lòng ngực Đường Ti Lạc, lộ ra một đứa bé còn đỏ rực, mắt đứa nhỏ nhắm lại, ngủ rồi đi, bất quá nó còn chưa nẩy nở, không phải đứa nhỏ của mình nên An Nhiên không nhận ra được đứa bé giống Lôi Giang hay giống Trần Triều Phát.

Vẻ mặt Đường Ti Lạc hậm hực, không nói gì, cũng không nhìn đứa bé trong lòng ngực, An Nhiên nhìn nàng ta một cái, để Đường Ti Lạc ôm đứa nhỏ, thất tha thất thểu lên xe, ngồi ở trên ghế phụ.

Lần này bọn họ chỉ lái một chiếc xe tới đây, tất nhiên không thể chở nhiều người như vậy, An Nhiên nhìn mấy người Trương Bác Huân, trừ bỏ tay chân bị xích sắt cột lấy ra thì trên người cũng không có một vết thương nào, có thể nghĩ tới là đã được Lưu Toa Toa chữa trị hết, tự mình đi trở về hẳn là không có vấn đề gì đi.

Nàng gật gật đầu với bọn họ, rồi lại nhìn thoáng qua nơi tụ tập loại nhỏ của người còn sống sót ở đây một lần nữa, nàng đếm đi đếm lại, trừ những người phụ nữ ra, thì trong ngoài phòng ở này chỉ có khoảng 20-30 người, nàng nói:

"Để sinh tồn ở thế đạo này cũng không dễ, mỗi quần thể đều có phương thức sinh tồn của chính mình, ta không đứng ở điểm cao hơn mà khoa tay múa chân với các ngươi, ta chỉ nói việc hôm nay, hôm nay các ngươi vẫn chưa tạo thành thương tổn đối với ta, vậy hôm nay chỉ lấy tròng mắt của một người trong các ngươi, cũng coi như là huề nhau, còn lại, ta sẽ không truy cứu."

---------------------------- 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play