689. Ấn tượng của ta đối với bọn họ cũng không tệ lắm

Vừa quay đầu lại, Trần Triều Cung thấy trên mặt Trần Triều Hỉ treo một bộ vui vẻ cà lơ phất phơ, hắn nghiêm mặt lại, tóc hai bên thái dương đã hoa râm, cả giận nói với Trần Triều Hỉ:

"Đem biểu tình cao hứng trên mặt của ngươi thu hồi lại đi, Tiểu Phát đi rồi, ngay cả thi cốt cũng không dư thừa, ngươi cao hứng như vậy sao???"

"Nói thật, ta đúng là rất cao hứng."

Trần Triều Hỉ nhún nhún vai không sao cả, ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân cả người nhẹ nhàng thoải mái, hắn ngẩng đầu, nhìn Trần Triều Cung đang đầy phẫn nộ, lại nói:

"Anh à, hiện tại mặc dù bên người chúng ta có nhãn tuyến của Tiểu Phát cũng không cần sợ gì nữa, nhiều năm như vậy, nơi ngươi sống, nơi nào không có người của hắn chứ? Rốt cuộc chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, không cần phải giả vờ nữa."

Không phải là anh em ruột nhà bọn họ thích chém giết lẫn nhau mà là Trần Triều Phát kia không chỉ chính mình điên mà còn có thể bức tất cả mọi người điên cùng hắn, em trai hắn đây thực là một thiên tài, nghiên cứu tâm lý học, hành vi học gì đó, môn nào cũng tinh thông, đơn giản mà nói chính là thuật "đọc tâm" và "thao túng".

Y nhập diễn quá sâu, ham thích nghiên cứu hành vi của mỗi người, phân tích tâm cơ của mỗi người, có thể nhìn được suy nghĩ tiếp theo của người khác cực kỳ chính xác, cũng nhìn thấu nhân tâm của bọn họ.

Có lẽ bởi vì quá mức minh bạch cho nên Trần Triều Phát không thể nhìn thấy nhân tính tốt đẹp, hay điều tốt đẹp gì, y nhìn thấy toàn bộ bao hàm một ít thói hư tật xấu của con người, vì thế, cứ như vậy, chậm rãi y liền "phát điên."

Trần Triều Phát ở nơi nào, y luôn có thể phát triển ra vô số nhãn tuyến, khăng khăng một mực đi theo hắn coi hắn trở thành thượng đế, tự nguyện thay hắn thu thập toàn bộ thông tin, sau đó những thông tin kia tập trung ở Trần Triều Phát, thông qua tính toán của hắn, có thể đem toàn bộ sự tình cả đời phát sinh từ lớn đến nhỏ của người kia suy đoán ra tám chín phần mười.

Biệt thự Trần gia này, kỳ thật hai người Trần Triều Cung cùng Trần Triều Phát không thích về nhất bởi vì khi ở nơi này, bọn họ giống như bị lột sạch quần áo, toàn bộ bí mật sẽ bị bộc lộ trước mặt Trần Triều Phát, trước mặt y không có gì gọi là bí mật hay riêng tư

Câu nói được Trần Triều Hỉ che dấu sâu nhất trong nội tâm là ước gì Trần Triều Phát đi tìm chết.

Mà biết đâu được những điều sâu trong nội tâm của bọn họ Trần Triều Phát đã phát hiện, vì thế y đối với anh em ruột thịt trong nhà từ trước tới già đều khá khinh thường.

Nhưng vì quá minh bạch cho nên y lười làm gì, cuối cùng thậm chí còn lười ở trong biệt thự Trần gia, y muốn đi ra ngoài một chút giải sầu, vì vậy đi tai họa căn cứ Diệu Dương, rồi rốt cuộc không thể trở về nữa.

"Anh à, không thể không nói, mặc dù An Nhiên cùng Chiến Luyện kia đã giết Tiểu Phát, nhưng kỳ thật ấn tượng của ta đối với bọn họ cũng không tệ lắm a!"

Biểu tình trên mặt Trần Triều Hỉ càng lúc càng nhẹ nhàng, thậm chí là một loại cực đoan trái ngược khi bị áp lực quá lâu, hắn bắt đầu đắc ý vênh váo, ngồi trên sô pha, đung đưa đầu nhìn quả thực hết sức vui mừng a.

Mà sau lưng hắn, chỗ ngoặt gần phòng bếp, Trần Kiều rụt đầu lại, dựa trên tường, hít thở thật sâu, nàng nghe được cái gì đây? An Nhiên sao???

Có phải An Nhiên ở Tương thành phía Nam hay không? Nàng còn sống sao? Hay chỉ là người trùng tên trùng họ mà thôi?

Sau đó Trần Kiều tiếp tục nghe lén Trần Triều Cung cùng Trần Triều Hỉ bắt đầu đàm luận một số người tại căn cứ Diệu Dương.

Hai người bọn họ nói trọng điểm về An Nhiên, bởi vì tin tức truyền về, nói trên mặt đất, An Nhiên rất khó đối phó, nhưng nàng có nhược điểm đó là đứa nhỏ, nhũ danh của đứa nhỏ là Oa Oa.

----------------------------------

690. Truyền thống người nhà họ Trần

Chỉ qua vài tin tức như vậy, cũng đủ để Trần Kiều khẳng định, An Nhiên kia, chính là người mà nàng nhận thức, bởi vì nàng biết con gái của An Nhiên tên là Oa Oa.

Đây là lần đầu tiên chân chính Trần Kiều tiếp cận với tin tức của A Văn trong khoảng thời gian dài như vậy, nàng chậm rãi nắm chặt tay, đương nhiên nàng không thể buông tha tuyệt đối không thể buông tha cơ hội này.

Lúc ấy nàng chia tay với An Nhiên ở bên ngoài bệnh viện bà mẹ và trẻ em, không, nàng bị An Nhiên ném ngoài đường, sau đó Trần Kiều được một đội người còn sống nhặt được, mà An Nhiên thì sao, An Nhiên có quay trở lại bệnh viện hay không? Có gặp lại Hồ Trinh cùng A Văn hay không?

Trong lòng Trần Kiều mang theo hy vọng, muốn tìm An Nhiên hỏi rõ ràng một chút.

Nhưng mà Trần Triều Phát là thịt trong tim của Trần lão tướng quân, tin y chết đã truyền tới, Trần lão tướng quân liền ngất xỉu, chuyện này, nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu như vậy.

Không quá một đêm, Trần lão tướng quân tỉnh, không nói một lời, chống quải trượng ra cửa, Trần Triều Cung cùng Trần Triều Hỉ đi theo sau ông, đi ra ngoài một ngày tới tối mới trở về, sau đó liền nghe nói căn cứ Kim Môn phái 10 chiếc máy bay chiến đấu hướng tới căn cứ Diệu Dương.

Máy bay xuất phát ngay trong đêm, còn cách khá xa căn cứ Diệu Dương, Vương Uy đang quan sát ở trên nóc tòa nhà cao nhất của căn cứ Diệu Dương đã mở đèn pha chiếu xuống dưới tầng, lập lòe vài cái sau đó tắt đi, rồi nhanh chóng mang theo vài người ở trên mái nhà chạy nhanh xuống lầu.

Lúc Trần Triều Phát chết, Chiến Luyện đã tiên liệu căn cứ Kim Môn sẽ đến trả thù, vì thế hắn đã an bài Vương Uy cùng vài người dị năng giả lực lượng hỗ trợ thay phiên giám thị lai khách trên không trung từ tòa nhà cao nhất này, hắn còn cố ý trang bị cho bọn Vương Uy một ít ống nhòm có thể nhìn được vào ban đêm.

Cho nên khi máy bay chiến đầu còn chưa tới căn cứ Diệu Dương, đèn pha đã lập lòe vài cái, người dưới mặt đất đã biết có máy bay tới, mọi người phân công hợp tác giúp đỡ lẫn nhau, nào cắt điện, nào dập lửa, nào ôm đứa nhỏ, đỡ người già, dìu già dắt trẻ chạy xuống hầm ngầm.

Trước đó Chiến Luyện đã tìm vài người xây dựng mấy cái hầm ngầm, Bàn Tử cũng đã an bài mọi người diễn tập từ sớm, cho nên lúc này không có tình trạng chen lấn xô đẩy, không đến 5 phút đồng hồ sau, mọi người đã chạy hết nương theo ánh trăng sáng.

Phi công trên 10 chiếc máy bay đang lượn vòng trên không có chút ngốc, bọn họ cũng không biết đây có phải căn cứ Diệu Dương hay không, bởi vì đại tuyết còn chưa tan hết, băng vẫn đóng dày ba thước, không thể trong vòng một hai ngày mà tuyết có thể tan hết được.

Từ căn cứ Kim Môn bay tới căn cứ Diệu Dương, trên đường đi cũng có không ít cao ốc hay những tòa nhà lớn đứng sừng sững ở trên cánh đồng tuyết, bất quá căn cứ theo tọa độ trước khi mạt thế, thì nơi này hẳn là căn cứ Diệu Dương.

Nhưng, ngươi đâu rồi? Nhìn xuống từ không trung, dưới ánh trăng chỉ thấy mấy tòa cao ốc đen sì, còn có vài ánh lửa bập bùng chưa kịp dập tắt vẫn lập lòe trên nền tuyết trắng, nhưng đâu có bóng dáng của con người???

Bọn họ nhận được mệnh lệnh, chính là bắn cho căn cứ Diệu Dương này trở thành tổ ong! Vì thế cũng không cần quan tâm có người hay không người, 10 chiếc máy bay chiến đấu bay vòng vòng trên không trung giữa những tòa cao ốc bắt đầu cuồng loạn oanh tạc.

"Đây là truyền thống của người nhà họ Trần sao!"

An Nhiên ôm Oa Oa mang theo Tiểu Bạc Hà, trốn ở hầm ngầm phụ 2 của đại phú hào vừa nghe âm thanh ầm ầm trên đỉnh đầu vừa châm chọc nói chuyện với Chiến Luyện.

Quả nhiên không phải người một nhà không vào chung một cửa a, quả nhiên Trần Triều Phát này đi ra từ căn cứ Kim Môn, đều thích khi dễ bình dân, có máy bay thì ghê gớm a, luôn thích việc dùng máy bay ném bom oanh tạc a?!

------------------------------------

691. Tuyết tan không ít

Hầm ngầm tầng 2 này, quả thực là một khu rừng rậm nguyên thủy, thực vật thịt thịt sinh trưởng khắp nơi, Nhục hoa trong đại phú hào cũng trốn xuống tầng hầm ngầm, Chiến Luyện mang xuống một chiếc sô pha, vài món đồ chơi, quần áo, còn kéo cả dây điện cùng với bóng đèn, làm mấy chiếc đen chiếu sáng chia cho các phòng nào là phòng tắm, mấy gian phòng ngủ, còn làm hệ thống sưởi, cùng với hệ thống nước nóng tự động trong khu rừng này.

Toàn bộ phía dưới hầm ngầm thứ 2 của bãi đỗ xe ở đại phú hào chỉ có đội của An Nhiên, một nhà An Nhiên ở trong gian nhà phụ, Vân Đào, Hằng Hằng, Lạc Phi Phàm, Triệu Như, Lương Tử Ngộ, Vương Uy hơn nữa còn thêm Lưu Toa Toa bị Triệu Như kéo vào đội, ở một gian phòng.

Lúc này, Chiến Luyện đang chế tạo cho Oa Oa một chiếc cầu trượt nhỏ, hắn ngồi xổm dưới ánh đèn sáng ngời, bận bận rộn rộn, nghe An Nhiên châm chọc, hắn quay đầu. trên trán có chút mồ hôi, hắn cười nét mặt phi dương, mang theo một loại kiêu ngạo, cười nói với An Nhiên:

"Chúng ta có quá ít người, thực lực quân sự không thể so sánh với căn cứ Kim Môn, chờ về sau, thực lực chúng ta thăng lên, chồng ngươi cũng sẽ bắn căn cứ Kim Môn thành tổ ong, thay ngươi xả giận được không?"

Lời nói thập phần khẳng định, giống như sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy.

Ném bom oanh tạc giằng co tới hơn nửa đêm, sắp bình minh rốt cuộc mới chậm rãi tan đi, đêm nay An Nhiên ngủ đặc biết tốt, Oa Oa cũng vậy, ngủ một giấc mười mấy giờ, nếu không phải nàng buồn tiểu, đứa nhỏ còn không muốn mở to mắt đâu.

Có người lo lắng tới nửa đêm nhưng sau lại thấy những chiếc máy bay kia xác thật chỉ nổ tới nổ đi ở phía trên cũng không còn để ở trong lòng, từ từ ngủ, chờ khi tỉnh lại liền chạy lên mặt đất, đón ánh sáng mặt trời nhìn quang cảnh, tường vây bên ngoài của những căn nhà cao tầng nơi nơi đều có vết đạn, vỏ đạn rơi đầy, trên nền tuyết còn có rất nhiều hố đông một cái, tây một cái.

Trừ những điều kia, thì những tấm cửa kính, cửa sổ sát đất của những căn nhà cao tầng đang bị vỡ nát, gia cụ bên trong bị phá hỏng không dùng được, bất quá, cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì mọi người đã sớm không ở trong đó.

Ngay cả số đất đai thổ địa ngày ngày sinh sản ra rau dưa trái cây cùng gạo đã được kiến tạo ở bãi đỗ xe tầng hầm nào đó.

Mấy ngày qua đi, tuyết lại tan không ít, người đi trên nền tuyết, tuyết đọng cùng đầu mẩu của băng không ngừng rơi trên đỉnh đầu.

Vì phòng ngừa người đi đừng bị rơi trúng gây thương tích, Bàn Tử nghiêm cấm mọi người ra ngoài hoạt động trên mặt đất, mọi người liền ở bãi đỗ xe dưới mặt đất sinh hoạt 2-3 ngày.

Thời gian như vậy đối với sinh hoạt của bọn họ cũng không có chút ảnh hưởng nào, từ điều này có thể thấy được những người xây dựng lại bãi đỗ xe hoàn hiện như thế nào.

Máy bay chiến đấu của căn cứ Kim Môn mỗi đêm đều sẽ tới loanh quanh một vòng, đại khái là Trần lão tướng quân nghe người dưới báo cáo lại, sau mỗi lần oanh tạc, trừ bỏ oanh tạc đống tuyết trên mặt đất cho mềm xốp hơn hoặc gia tăng thêm ít vỏ đạn cho tường vây của mấy tòa nhà ra, căn cứ Diệu Dương này không hề phát hiện ra một khối tử thi nào, vì vậy Trần lão tướng quân không ngồi yên được bắt đầu phái lục quân xuống mặt đất.

Nhưng người chỉ cần chạm chân xuống mặt đất thì cơ bản không có đường sống để về, thậm chí ngay cả tin tức đều không có người truyền lại, giống như đi tới đi lui trên nền tuyết, rồi không thể hiểu được rơi xuống một cái hố, từ đây đã không còn tin tức.

"Ai là gian tế giữa chúng ta không bằng để hắn nói chuyện với Trần lão gia tử, đừng phái những quân nhân vô tội đi tìm chết nữa, ném bom oanh tạc trên trời là được rồi a."

Ban ngày, An Nhiên đi dạo quanh trên nên tuyết, nói chuyện với Bàn Tử, sau lưng là hai cái đuôi nhỏ đi theo sau, Tiểu Bạc Hà mang theo Oa Oa mới vừa học đi xong.

Vẻ mặt Bàn Tử phiền não, nói với An Nhiên"

"Nếu có thể tìm ra được người mật báo cho căn cứ Kim Môn thì chúng ta cũng không cần vừa nghe cảnh báo đã phải trốn vào trong tầng hầm a."

--------------------------------------------

692. Thương tình

Hiện tại có đủ loại chứng cớ chứng minh được dư đảng của Trần Triều Phát vẫn còn ở căn cứ Diệu Dương, lộ tuyến di chuyển từ lúc xuống máy bay của những quân nhân kia đều hoàn toàn vòng qua đại phú hào, hướng tới nơi ở của những người còn sống sót tại những hầm ngầm bãi đỗ xe.

Nhưng bọn hắn không biết rằng, trừ bỏ bên trong đại phú hào, kỳ thật dưới nền đất của toàn bộ căn cứ Diệu Dương này đều thuộc bộ rễ của Nhục Hoa, không có người nào biết, dưới nền đất, bộ rễ của nó đã trải dài với diện tích lớn như thế nào, cho nên mặc dù bọn họ có vòng ra xa đại phú hào bao nhiêu thì vẫn thuộc phạm vi vồ mồi của Nhục Hoa.

An Nhiên thở dài, dừng chân lại, Oa Oa ở phía sau chậm chững từng bước nhỏ đi tới, ôm chặt lấy cẳng chân An Nhiên, rồi nghe An Nhiên thở dài.

"Thật ra ta không muốn ăn những người quân nhân đó, bọn họ cũng chỉ là người nghe lệnh để hành sự mà thôi."

Nhưng nề hà Trần lão tướng quân kia, muốn đem tính mạng của họ đưa tới miệng Nhục Hoa, cái này làm An Nhiên không có biện pháp a, dù sao cũng không thể để đám quân nhân với những trang bị hoàn mỹ như vậy vọt vào bên trong hầm ngầm để đại khai sát giới đi.

Mặc kệ nói như thế nào thì khẳng định căn cứ Kim Môn cũng không thể để yên, nhưng cuộc sống vẫn phải trôi qua, không thể bởi vì sự quấy rầy mỗi ngày của căn cứ Kim Môn mà bọn họ không thể sống được.

Hai người đi song song về phía trước, dẫm lên trên nền tuyết xốp vang lên âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

Lại đi về phía trước một chút, nhóm người bọn họ thấy Đường Ti Lạc đang đuổi theo Trương Bác Huân chạy ra khỏi khu nhà ở, trên người nàng ta chỉ mặc một chiếc áo khoác, dường như chân không xỏ tất đi một đôi dép lê có lông ấm, từ rất xa có thể nhìn thấy da thịt lộ ra, cảm giác thập phần lạnh buốt.

An Nhiên không tự giác run lập cập, nàng như thế nào mỗi lần mang Oa Oa đi dạo đều đụng phải Đường Ti Lạc cùng Trương Bác Huân đâu???

Chỉ thấy Đường Ti lạc chạy hai bước về phía trước, sau đó đó ôm lấy eo của Trương Bác Huân, mái tóc xoăn dài, xõa tung trên vai, hỏi:

"Ngươi nói đi, bao giờ thì ngươi lại tới xem ta? Vài ngày trước, ngươi nói ngươi sẽ đến, tới hôm nay ngươi mới tới, ngồi không được hai phút liền đi, Trương Bác Huân, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Hồ ly tinh kia tốt như vậy hay sao?"

Nghe Đường Ti Lạc nói lời này, An Nhiên có thể thay Trương Bác Huân cảm thấy thương tình, má ơi, Trương Bác Huân này thật bi thương a.

Nàng nghiêng đầu sang bên cạnh thấy vẻ mặt đồng tình của Bàn Tử nhìn về Trương Bác Huân, An Nhiên cảm thấy, cảm thấy bi thương cho Trương Bác Huân không chỉ một mình nàng a.

Quả nhiên vẻ mặt Trương Bác Huân trầm trọng lên, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn vì chuyện này mà già đi vài tuổi, hắn duỗi tay cầm lấy tay Đường Ti Lạc đang ôm eo hắn, nhẹ nhàng kéo ra, sau đó xoay người, nhìn nàng ta, nói lại lần thứ 101:

"Chuyện của ta và ngươi đều đã qua đi, Đường Ti Lạc, bỏ đi, buông tay đi."

"Vì cái gì?"

Đường Ti Lạc lại khóc, nhìn Trương Bác Huân, trên mặt đầy sự yếu ớt:

"Ngươi không phải đã nói, sẽ vẫn luôn yêu ta hay sao? Có phải vì ta đã ô uế hay không? Có phải bởi vì trong bụng ta đã hoài nghiệt chủng của người khác hay không??? Trương Bác Huân, Triệu Như đã đáp ứng ta, sẽ mau chóng thay ta giải quyết, nó không phải vấn đề giữa chúng ta."

"Không có quan hệ tới hết thảy những cái đó....."

Trương Bác Huân cảm thấy sắp phát điên a, hắn nói như thế nào với Đường Ti Lạc bây giờ a? Hắn nên nói như thế nào a?

Hắn không phải bởi vì đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc, trên thực tế, nếu hắn còn có tình cảm với nàng, thì trong lòng sẽ tràn đầy vui mừng, mặc kệ trong bụng nàng hoài đứa nhỏ của ai, hắn đều không ngại. Nhưng hiện tại, tình huống này, thoạt nhìn, giống như hắn đang để ý đến đứa nhỏ trong bụng nàng a.

--------------------------

693. Không cần nói tới ông.

"Triệu Như đã nói sẽ giải quyết giúp ta, ngươi đừng đi."

Trong tiếng thút thít khóc của Đường Ti lạc, còn mang theo chút ý vị cầu xin, nhưng Trương Bác Huân vẫn cứ bước đi, hiện tại ở bên Đường Ti Lạc này làm hắn không thể thở nổi, hắn hy vọng có thể tìm được một chỗ, chỉ có một mình, đem toàn bộ những vấn đề này suy nghĩ kỹ một chút.

Vì vậy hắn tự nguyện mang theo vài người quân nhân, đi về phía Đông, tìm nơi thích hợp để cư trú, cho nên hôm nay hắn tới đây, là để cáo biệt Đường Ti Lạc, kết quả, còn chưa kịp nói gì, đã bị thút thít rồi sướt mướt các loại chặn toàn bộ lời dặn dò quan tâm hắn muốn nói ra miệng.

Trên nền tuyết, Đường Ti Lạc giống như phát điên, đi chân trần khóc lóc tìm Triệu Như, nàng đi khắp nơi hỏi hỏi, không cẩn thận đụng tới An Nhiên.

Nhưng hiện tại An Nhiên đã không có ở trong tâm trí nàng ta, nàng đã mất đi quá nhiều đồ vật, vì thế tại cái mạt thế với nhân tình ấm lạnh này, nàng bức thiết khát vọng bắt lấy một số thứ, Trương Bác Huân là tồn tại mà nàng tuyệt đối không thể mất đi.

Đường Ti Lạc duỗi tay, muốn đẩy An Nhiên đang chặn đường ra, An Nhiên liền trở tay đẩy ngã Đường Ti Lạc đang muốn vội vàng chạy về phía trước xuống nền tuyết.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mỗi người, trò khôi hài trên người Đường Ti Lạc đã sớm hấp dẫn rất nhiều người quan khán.

Dưới vạn chúng chú mục, An Nhiên cúi đầu nhìn Đường Ti Lạc, nàng ta còn đang giãy giụa muốn ngồi dậy từ trên nền tuyết, khóc lóc kêu tên Triệu Như, muốn Triệu Như xóa sạch đứa nhỏ trong bụng nàng.

Triệu Như đứng bên một chiếc xe, lạnh lùng nhìn nàng ta khóc lóc, nổi điên đến hỏng mất, nàng không nói lời nào cũng không lộ mặt.

An Nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Triệu Như một cái, từ trong chiếc áo lông vũ móc ra một cái gương nhỏ, đưa ra trước mặt Đường Ti Lạc, nói:

"Đường Ti Lạc, nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi đi, lúc trước người phụ nữ tự đắc vênh váo đang ở chỗ nào vậy? Ta không nói tới trạng huống bây giờ của ngươi, có phải do chính ngươi tạo nên hay không, nhưng cuộc đời này đã từng đối đãi với ngươi không tệ lắm, cuộc đời như một ván bài rất nhiều ngươi nắm trong tay những quân bài thối nát hơn gấp trăm gấp ngàn lần so với ngươi nhưng họ vẫn có thể đánh rất khá, mà ngươi, luôn dây dưa ở trong những ấp áp đã qua, vô pháp tự kềm chế, ngươi không thấy ngươi làm thất vọng người cha uy phong lẫm lẫm của ngươi hay sao?"

"Không,... không cần nói tới ông, không cần nói tới ông, không cần nói với ta về ông nữa!!!"

Vừa nghe An Nhiên nhắc tới ba ba nàng, Đường Ti Lạc càng thêm hỏng mất, nàng tự xét lại quãng đời ngắn ngủi của mình, toàn bộ những bi thảm đều bắt đầu từ lúc phụ thân nàng mất.

"Vì cái gì không thể nói về ông ấy?"

An Nhiên ném chiếc gương trong tay vào người Đường Ti Lạc.

"Ngươi là con gái của ông, vô luận đã trải việc gì, vô luận sống không bằng chết, đây đều là quá khứ vô pháp thay đổi, trừ bỏ tiếp thu ngươi không còn lựa chọn nào khác, không cần xem những điều đã qua đi là không tồn tại."

Đường Ti Lạc nhặt lên chiếc gương nhỏ ném trên người mình, ôm trong lòng bàn tay khóc lên, vừa nhìn gương vừa khóc.

"Ta biết ngươi đang hối hận, vậy ngươi hào phóng thừa nhận ngươi đang hối hận đi, đứa nhỏ này không phải vấn đề căn bản giữa ngươi và Trương Bác Huân, ngươi đã từng vô số lần chém đinh chặt sắt cự tuyệt Trương Bác Huân như vậy, chính là Dương Quá cũng đều bị thương thấu tâm can khi gặp phải một Tiểu Long Nữ như ngươi, những lời cự tuyệt kia không phải ngươi muốn nó không phát sinh thì nó chưa từng phát sinh qua, hiện giờ thái độ của Trương Bác Huân không quan hệ tới việc đứa nhỏ có phải của người khác hay không. Mà là ở ngươi."

Những lời An Nhiên nói vang lên liên tục bên tai Đường Ti Lạc, nàng ta ngẩng đầu nhìn An Nhiên khóc đến không còn là chính mình, khóc như vừa mới trải qua một hồi ác mộng, mới vừa được đánh tỉnh, đương nhiên nàng biết, Trương Bác Huân sẽ không để ý nàng mang thai hay không, thậm chí nếu Trương Bác Huân còn yêu nàng, căn bản hắn sẽ không để ý nàng đã từng có qua lại với mấy người đàn ông.

-----------------------------------------

694. Chưa tới mức là người yêu.

Đường Ti Lạc chỉ cố ý nói như vậy, muốn cho Trương Bác Huân quay đầu lại, muốn đem chính mình ở vào góc độ bị thảm khiến cho Trương Bác Huân đồng tình mà thôi, nàng hèn mọn như thế, căn bản không muốn nhìn thẳng vào những thương tổn mà nàng đã từng đem lại cho Trương Bác Huân.

Nàng cũng thừa hiểu được rằng chính mình đều không thể thuyết phục được mình quay đầu lại, vì vậy nàng hèn mọn cầu khẩn Trương Bác Huân quay lại yêu nàng.

"Ta không nói tới phụ nữ trong mạt thế này, ta chỉ nói về những người cách đây 10-20 năm, bối phận giống như ba ba ngươi kia, một người phụ nữ bị hai người đàn ông ngủ qua, có hiếm lạ hay sao? Cũng ít gặp được người nào hỏng mất như ngươi."

Lời An Nhiên tiếp tục vang lên, từng câu từng chữ chọc cho Đường Ti Lạc thương tích đầy mình.

Không sai, nàng đã hỏng mất, bởi vì hai kẻ súc sinh Lôi Giang cùng Trần Triều Phát, làm nàng cảm thấy chính mình giống như những người phụ nữ khác ở mạt thế, toàn bộ thế giới quan của nàng đều bị sụp đổ vì hai người đàn ông kia.

Nàng nghẹn ngào, lắc đầu, nói với An Nhiên:

"Nhưng hiện tại, ta không biết... trừ Trương Bác Huân ra còn còn lại cái gì."

"Người sống sót luôn có lý do."

An Nhiên đứng dậy, đôi tay nhét vào trong túi áo lông vũ, nhìn Đường Ti Lạc, nhẹ giọng nói:

"Trở về đi, hảo hảo mà ngẫm lại, cuộc sống sau này của mình nên xử lý như thế nào, lấy tư thái gì mà sống sót, quy hoạch nhân sinh của chính mình một chút, nhưng phải nhớ ký, sinh hoạt của ngươi không có Trương Bác Huân."

Đường Ti Lạc nghe lời ôm lấy mặt gương nhỏ kia giống như mất hồn đi trở về, nàng chỉ là một người trong muôn vàn người may mắn sống sót trong mạt thế, sinh hoạt đột biến, ai đều có quá khứ không muốn nhìn thẳng, nhưng cũng không phải ai đều may mắn giống như Đường Ti lạc, gặp gỡ Trương Bác Huân gặp gỡ Bàn Tử cùng đám người An Nhiên, có thể cho nàng thời gian chậm rãi tự hỏi phương hướng nhân sinh sau này.

Trương Bác Huân đi rồi, Đường Ti Lạc cũng không làm ầm ĩ nữa, Lưu Toa Toa có chút cao hứng, lại có chút bi thương, nàng cũng muốn hỏi giữa nàng và Trương Bác Huân đến tột cùng là như thế nào? Lưu Toa Toa nàng thực thích Trương Bác Huân, nhưng hắn luôn không tỏ thái độ, có khả năng hai người đang chưa tới mức là người yêu đi.

Nhưng rất nhanh, Lưu Toa Toa không còn thời gian nghĩ đông hay nghĩ tây nữa.

Ngay lúc mọi người đang suy đoán căn cứ Kim Môn ngày mai phái bao nhiêu máy bay tới, có lục quân hay không, thì tới hôm sau căn cứ Kim Môn không có ai tới cả.

Mọi người liên tục trốn vài ngày, một đám thật sự buồn bực, căn cứ Kim Môn kia tính toán buông tha sự việc của Trần Triều Phát hay sao? Mọi người đây là biến chiến tranh thành tơ lụa hay sao?

Còn không chờ mọi người phân tích thấu triệt chuyện này thì ở phía nam các loại tai họa bắt đầu nổi lên.

Đầu xuân, dù là chim bay hay thú chạy đều bắt đầu sinh sôi nảy nở, hôm nay tới nạn kiến, ngày mai tới nạn châu chấu, vội vội vàng vàng mấy ngày lại tới một bầy sói biến dị, tóm lại căn cứ Diệu Dương lại bắt đầu bận rộn.

Mà căn cứ Diệu Dương đã như thế này thì nghĩ tới bên căn cứ Kim Môn cũng sẽ không thái bình đi, tuyết đọng dần hòa tan nguy cơ của nhân loại cũng càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều phải ứng đối với các loại động vật biến dị, chúng càng lúc càng nhiều.

Cho nên căn cứ Kim Môn kia đại khái tạm thời cũng đang phải chiến đấu như vậy đi.

Triệu Như mang theo Lưu Toa Toa đi cứu người, dị năng của Lưu Toa Toa tiêu hao quá mức, Bàn Tử cung cấp cho nàng vô hạn tinh hạch, rất nhanh, dị năng của nàng lên cấp cao không ít, ở thời gian rối ren như vậy, cuộc sống của Lưu Toa Toa càng lúc càng phong phú vì dị năng của nàng là trị bệnh cứu người, cho nên càng lúc nàng càng có cảm giác thành tựu.

Thời gian cơ hồ không có để nàng nhàn rỗi suy nghĩ tới cái người đã đi về phía đông Trương Bác Huân kia.

----------------------------------

695. Gai nhọn yếu ớt a

Lại một hồi chuột biến dị tập kích, đều tới từ phía Nam, từng con từng con to như một con hổ, da trên thân thể cứng rắn tới nỗi thực vật bình thường rất khó đâm thủng làn da của chúng, phía nam là khu vực Nhục hoa phòng thủ bạc nhược nhất, số lượng chuột lại nhiều, cho nên rất dễ dàng bị xâm chiếm, chúng bò khắp nơi gặm cắn tìm kiếm đồ ăn.

Thực vật bình thường bị chúng nó gặm cắn không còn mảnh giáp, đất đai biến thành một mảnh trụi lủi, chúng nó không chỉ gặm cắn trên mặt đất mà những bộ rễ dưới nền đất cũng không buông tha, đương nhiên thực vật biến dị cũng là thức ăn của chúng nó, bất quá chỉ khó đối phó hơn so với thực vật bình thường một chút mà thôi.

Chiến Luyện mang theo vài người dị năng giả hệ kim dựng lên một bức tường kim loại ở phía Nam, nhưng hiển nhiên đám chuột biến dị kia gặm nhấm cả kim loại, chỉ gặm cũng không ăn, chúng nó muốn chui qua đi vào, hàm răng của chúng đặc biệt lợi hại, bức tường bằng kim loại cũng không ngăn được chúng xuôi bắc chinh phạt đại thế.

Cho nên Chiến Luyện chỉ có thể mang theo người canh giữ ở bức tường, phát hiện thủng nơi nào thì bổ nơi đó.

Trước mặt đám chuột lớn như vậy, thực lực hiện giờ của Nhục hoa phỏng chừng chưa đủ, bởi vì đám chuột này đều gặm cả Nhục Hoa, hơn nữa số lượng quá nhiều, bộ rễ của Nhục hoa dưới nền đất bị chúng ăn không ít.

Dưới tình huống như hiện tại, cấp bách cần một loại thực vật mọc đầy gai nhọn, gai trên người thực vật tất nhiên phải đặc biệt bén nhọn, tốt nhất có thể trực tiếp đâm thủng lớp da lông dày của động vật biến dị.

An Nhiên ôm Oa Oa mang theo Tiểu Bạc hà đi tới bức tường kim loại, gieo trồng Cầu Gai Béo xuống, cành hoa màu trắng giống như đuôi cáo mang theo lớp gai nhọn mềm mại như nhung kia đang bám vào bức tường kim loại, bị một con chuột lớn nhảy lên, gặm một cái rớt một đoạn cành hoa.

Một tràng tiếng khóc vang lên trong đầu An Nhiên, nàng dở khóc dở cười nhìn Cầu Gai Béo dưới chân, nó đang ủy ủy khuất khuất kéo lê cành hoa xuống, An Nhiên hô lên với Chiến Luyện đang bận bận rộn rộn bên cạnh:

"Có thể thử mang một vài con chuột lại đây được không, giết chết bón cho đứa nhỏ này được không?"

Nàng chỉ vào Cầu Gai Béo đang khóc sướt mướt dưới chân, có chút ghét bỏ dùng chân đá đá đoạn cành hoa bị gãy kia, sau khi Cầu Gai Béo này trọng sinh, da mặt phá lệ dày a, bị đá văng ra không bao lâu cành hoa lại xoắn tới, ôm ống quần An Nhiên khóc.

Gai nhọn yếu ớt a, mệnh nó thật là khổ a a a ~~~~ nha nha nha !!!!!

Dĩ nhiên Chiến Luyện không hiểu được thế giới nội tâm của thực vật biến dị, nhưng hắn nghe lời An Nhiên, vừa lúc bức tường kim loại bên người bị đám chuột biến dị gặm tạo thành một cái động, đầu một con chuột biến dị bị mắc kẹt trong đó.

Chiến Luyện dùng hai tay bẻ ra miệng của con chuột biến dị làm cành hoa của Cầu Gai béo chui vào trong cổ họng của nó, bắt đầu ăn từ bên trong thân thể của con chuột biến dị kia.

Rất nhanh, con chuột này chỉ còn lại một bộ túi da, Chiến Luyện rút nó từ trong động ra, tùy tay vứt trên mặt đất, một con chuột khác lại chui vào trong động, Chiến Luyện lại dựa theo phương thức trước đó, bẻ ra miệng con chuột kia "bón" cho Cầu Gai Béo số khổ.

"An Nhiên, ngươi đang nhìn cái gì?"

Vân Đào mang theo Hằng Hằng, tới bổ sung vật tư cho dị năng giả hệ kim dưới bức tường kim loại, từ xa đã thấy An Nhiên ngồi xổm trước mấy tấm da chuột nhìn tới nhìn lui ở phía trước.

Nàng giao Oa Oa trong tay cho Tiểu Bạc Hà trông giữ, An Nhiên rảnh tay cầm một nhánh cây chọc chọc tấm da chuột biến dị.

"Ta đang suy nghĩ, da này có thể làm gì?"

An Nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Đào đang đi tới.

"Ta nhớ rõ trước kia ngươi dùng da động vật biến dị làm găng tay a."

-----------------------------

696. Chuyên gia

Da chuột trên mặt đất quá nhiều, bởi vì Cầu Gai Béo ăn không ngừng, vô luận Chiến Luyện bón cho nó nhiều hay ít nó đều có thể ăn hết, cho nên bộ da của chuột biến dị rất nhanh đã chất đống trên mặt đất.

An Nhiên nghĩ nếu những tấm da của đám chuột biến dị này không có cách nào tái chế sử dụng vậy thật sự quá chán ghét đi, bởi vì rất nhanh trên mặt đất đều là những tấm da rác rưởi này, Cầu Gai Béo sẽ không ăn, Nhục Hoa mà ăn sẽ tiêu hóa bất lương bởi vì tấm da kia không có chất dinh dưỡng gì lại đặc biệt cứng rắn phỏng chừng ở trong bụng Nhục hoa thời gian lâu cũng sẽ không tiêu hóa được.

Cho nên An Nhiên nghĩ có thể học tập người nguyên thủy đem những tấm da kia làm thành trang phục linh tinh gì đó hay không?

"Ân, hiện tại da của đám chuột biến dị này cứng rắn hơn rất nhiều so với trước kia."

Vân Đào buông xe đẩy trong tay xuống, để Hằng Hằng đưa vật tư cho mọi người, hắn duỗi tay nhặt lên túi da của đám chuột biến dị bị Cầu Gai Béo hút khô, lật trái lật phải khen:

"Ăn sạch sẽ còn hơn dùng dao cạo a, ta lấy về tìm dị năng giả hệ hỏa nấu một chút, tiêu độc làm mềm rồi nhìn xem đám chuyên gia trong tay Bàn Tử có thể làm gì với nó."

"Được a."

An Nhiên thay Vân Đào đem những tấm da chuột kia nhặt hết lên, đặt ở trên xe đẩy, chốc lát sau, đã tràn đầy một xe.

Vân Đào không thể không đem hết đồ ăn ở trên xe dỡ xuống để Hằng Hằng chậm rãi đưa thức ăn cho từng dị năng giả hệ kim, sau đó hắn đẩy xe đẩy chứa đầy da chuột biến dị kéo trở về đại phú hào, sau khi dỡ xuống lại tới kéo số còn lại về.

Nhưng rất nhanh, hai người lớn đều cảm thấy nhặt da chuột rồi kéo tới bên ngoài đại phú hào thật phí thời gian, lại không có ý nghĩa gì, bởi vì da chuột càng lúc càng nhiều, căn bản là không thể nhặt hết a.

Chuột biến dị bên ngoài bức tường quá nhiều, Lạc Phi Phàm lại mang theo vài dị năng giả hệ hỏa tụ họp tại một chỗ, đốt đám chuột kia, An Nhiên liền tìm Bàn Tử, phái mấy người dị năng giả lực lượng cấp thấp bắc một cái nồi sắt to, nấu số da của chuột biến dị.

Còn có mấy vị chuyên gia gì gì đó, dù sao là cũng là phần tử trí thức, lấy thứ nước nấu của đám da chuột nghiên cứu dưới kính hiển vi xem có độc hay không.

"Nữ thần a, nữ thần, ngài đang suy nghĩ gì đó?"

Bàn Tử ở bên người An Nhiên giơ tay quơ quơ trước mặt nàng.

An Nhiên thu hồi lại ánh mắt từ thân ảnh mấy phần tử trí thức kia ra, nhìn bàn tay phì phì của Bàn Tử nghĩ rồi lôi kéo Bàn Tử ngồi xổm xuống, nói:

"Ngươi nói đi, trong tay người có nhiều chuyên gia như vậy, lúc mạt thế vừa tới bọn họ đều là một chút ít trói buộc, nhưng như thế nào không vứt bỏ bọn họ?"

Những chuyên gia kia phần lớn đều là do Đường Kiến Quân khi đó để lại, lúc ấy ông muốn trùng kiến lại xã hội loài người, ông đã nghĩ trận mạt thế này quá đơn giản, ông cho rằng thế giới biến dị chẳng qua chỉ là như thế, vì vậy ông đã vơ vét rất nhiều chuyên gia từ tất cả các ngành nghề.

Như bà cô của Triệu Như lúc trước cũng là một trong những chuyên gia trong đội ngũ của Đường Kiến Quân, bất quá bởi vì không đuổi kịp đội ngũ chạy nạn, cuối cùng đã chết trên đường đi tới Tương thành.

Cho nên từ bà cô của Triệu Như là có thể nhìn ra được đám chuyên gia kia có bao nhiêu trói buộc, họ không giết được tang thi, cũng không chạy được, khi động thực vật biến dị tới, chỉ có thể chạy từng bước từng bước nhỏ, lung lay lung lay chạy cũng không được vài bước đường.

Lúc ấy mạt thế vừa tới, thật là trói buộc mà mỗi người đều ghét bỏ.

Nhưng hiện tại, khi nhật tử đã yên ổn xuống, tác dụng của những chuyên gia này mới được biểu hiện ra, bọn họ có thể dùng kính hiển vi nhìn xem nước nấu của da đám chuột biến dị có độc hay không, người thường có thể nhìn hiểu được sao?

Ít nhất An Nhiên có nhìn cũng không hiểu được.

----------------------------------

697. Yêu cầu thiết bị hoàn thiện

"Này a, nơi nào có thể vứt bỏ được a?"

Bàn Tử kêu lên, phảng phất như sợ An Nhiên sẽ vứt bỏ những chuyên gia kia, lập tức nói:

"Nữ thần a, ngài đừng nhìn đám người bọn họ, chân yếu tay mềm, chân ngắn không chạy thoát được tang thi, kỳ thật bọn họ có thể làm những việc mà dị năng giả chúng ta căn bản không làm được a...."

"Ta biết, ta không có ý muốn vứt bỏ bọn họ."

An Nhiên nhíu mày, đánh gãy Bàn Tử đang gào khan lại.

"Ý của ta là, ta đang tự hỏi, có nên cho bọn họ một ít thiết bị nghiên cứu hoàn thiện hay không."

"Đúng vậy, hoàn thiện, hoàn thiện..."

Trong mắt Bàn Từ có sự vui sướng đang chớp động, hắn vội vàng gật đầu.

"Trong bọn họ đã có người quấn lấy ta mấy ngày rồi, nói hiện tại hoàn cảnh nghiên cứu không được, còn có thiết bị nghiên cứu quá đơn sơ, bọn họ nói tìm được không ít giải thích mới với trận mạt thế này, cần thiết bị nghiên cứu mới hoàn thiện được, rồi tìm kiếm, tìm kiếm luận chứng gì đó, ta cũng không hiểu lắm, dù sao thì cần thiết bị hoàn thiện, cái là là đúng a."

"Vậy hoàn thiện đi."

An Nhiên quyết định dứt khoát, ở căn cứ Diệu Dương này cũng có không ít thiết bị khoa học kỹ thuật tương đối tinh tiến, bất quá sau khi mạt thế phần lớn đã bị vứt bỏ trong nội thành cũ, cái gọi là nội thành cũ, chính là khu vực bên ngoài mà ba của Ngô Tử Miểu quy hoạch cho căn cứ Diệu Dương.

Ước chừng ở bốn hướng đông tây nam bắc đều có, chỉ cần con người chịu tìm kiếm là có thể tìm được những thiết bị nghiên cứu khoa học kỹ thuật tiên tiến.

An Nhiên mặc kệ những chuyên gia kia có nghiên cứu ra thứ gì hay không, hoặc là 10 năm, 20 năm sau mới có thể biểu biết được mạt thế này vì sao lại tới, tới như thế nào, phát triển ra sao, nhưng từ giờ trở đi nàng phải nỗ lực vì một ngày ở tương lai, rất nhiều điều không rõ, những chuyên gia kia sẽ làm nàng minh bạch.

Cứ như vậy quyết định phải hoàn thiện thiết bị nghiên cứu, đêm đó, Bàn Tử đã tổ chức mấy người dị năng giả lực lực, đi về phía nội thành cũ ở phía Bắc tìm kiếm thiết bị.

Quái vật ở phía Nam tới quá nhiều, phía tây lại bị Nhục hoa chiếm cứ, phía đông Trương Bác Huân vẫn chưa có hồi âm, hoàn cảnh ở phía Bắc lại tương đối an ổn, nhưng đại tuyết vẫn bao trùm lên nội thành cũ.

Nhóm dị năng giả lực lượng đi tìm thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến qua 24h sau đã trở về, họ mang theo không ít vật tư không trọng yếu, như mấy con búp bê Tây Dương, một ít linh kiện ô tô, còn có một chiếc sô pha, còn lại cái gì họ đều không tìm được.

Vì thế Bàn Tử lại không thể không túm ra Ngô Tư Miểu, còn dò hỏi đám người sống sót trong đại phú hào, thu thập khẩu cung bọn họ tìm kiếm manh mối có giá trị để lợi dụng.

Cuối cùng, vẫn là Ngô Tư Miểu nhớ ra trong đại phú hào, ở phòng ngủ của hắn có mấy tấm bản đồ mà ba ba hắn lưu lại, đều là một ít bàn đồ cũ của thành thị Diệu Dương, khi đó căn cứ Diệu Dương còn chưa gọi là căn cứ, gọi là thành thị Diệu Dương, một thành thì lớn hơn rất nhiều rất nhiều so với căn cứ Diệu Dương.

Sau khi mạt thế, ba ba của Ngô Tư Miểu vì hoài niệm nội thành cũ, còn cho người vẽ mấy tấm bản đồ thành thị Diệu Dương lên, rồi treo ở trên vách tường phòng Ngô Tư Miểu.

Bàn Tử vội vàng tới tìm An Nhiên, muốn đi vào đại phú hào tìm mấy tấm bản đồ đó.

Điều này đối với An Nhiên mà nói căn bản không phải nan đề gì, nhưng nàng có chút kỳ quái hỏi Bàn Tử.

"Lúc trước các ngươi có nói, lưu lại Ngô Tư Miểu sẽ hữu dụng, rất có thể hắn biết vị trí của mấy cái kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu, hiện tại hắn có phun ra cái gì không?"

"Phun cái rắm a!"

Nhắc tới chuyện này, Bàn Tử muốn nổ mạnh, hắn đứng trên nền tuyết nhảy dựng lên:

"Ngô Tư Miểu kia cái gì cũng không biết a, thật sự hắn cái gì cũng không biết."

------------------------------

698. Kết quả nghiên cứu

Trong khoảng thời gian bị nhốt lại, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm cũng đã dùng hết thủ đoạn thẩm vấn với Ngô Tư Miểu, đe dọa cũng tốt, thân thủ đánh cũng dùng, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng làm, hoặc là trực tiếp dùng thôi miên!!! Ngô Tử Miểu đã đem tất cả mọi chuyện phun ra, ngay cả những chuyện từ thời tiểu học đến chuyện hắn kết giao với mấy người bạn gái hắn đều phun hết, nhưng hắn không biết vị trí kho tài nguyên mà ba ba hắn chuẩn bị ở đâu.

Không biết, là không biết, giết hắn cũng vô dụng!

Vì thế Bàn Tử liền dưỡng Ngô Tư Miểu, mà vị này cũng là một nhân tài, nuôi dưỡng thì nuôi dưỡng thôi, rõ ràng là một dị năng giả hệ kim lại đặc biệt ham ăn biếng làm, cả ngày tìm người chơi cờ đánh bài, nga, đúng rồi, gần đây hắn phát hiện ra yêu thích nhỏ của mình, hắn đang nghiên cứu ủ rượu.

Bởi vì nhân sinh của hắn trừ bỏ sống mơ mơ màng màng ra, từ trước tới giờ giống như không có gì đặc biệt yêu thích, nhưng Bàn Tử không có khả năng cung cấp rượu cho hắn, có thể dưỡng ăn cung ăn cung uống đã làm Bàn Tử thập phần không tình nguyện rồi.

Vì thế hắn linh cơ vừa động, chính mình học ủ rượu, như vậy cũng tốt, Bàn Tử cũng buông tay kệ hắn nhưỡng rượu, có bao nhiêu lương thực dư thừa đều cho Ngô Tư Miểu cầm đi, còn tốt hơn so với để hắn hàng ngày ăn không ngồi rồi.

An Nhiên nghe xong gật gật đầu không có cảm tưởng gì, làm để Nhục hoa mở ra cửa lớn của đại phú hào, cho Bàn Tử đi vào tìm bản đồ, sau khi tìm được bàn đồ, mọi người nghiên cứu xác định vị trí của mấy bệnh viện tổng hợp, vì vậy tiểu đội tìm vật tư lại một lần nữa xác định phương hướng, xuất phát đi vào nội thành cũ, vì nhóm phần tử trí thức tìm thiết bị nghiên cứu.

Không quá một ngày, có chuyên gia giao cho Bàn Tử một phần báo cáo nghiên cứu, viết bằng tay, hiện tại điều kiện thập phần đơn sơ, căn bản không có máy tính hay máy đánh chữ gì cho đám chuyên gia làm báo cáo nghiên cứu.

Nhưng nhiệt tình của họ vẫn không giảm như cũ, không có kính hiển vi tiên tiến nhất vậy thì dùng mắt quan sát, không có máy tính, bọn họ viết báo cáo bằng tay.

Tóm lại, khi đại thế dần dần ổn định, thời khắc nóng lên của đám chuyên gia bắt đầu sáng lên, một đám bọn họ giống như được tiêm máu gà, túm lấy da lông của đám chuột biến dị bắt đầu nghiên cứu lặp đi lặp lại.

Phần báo cáo này chỉ là một phần thực sự đơn sơ, Bàn Tử xem xong lập tức đưa cho An Nhiên, An Nhiên cau mày xem xong nói:

"Có thể coi như là củi đốt sao? Đây là kết quả nghiên cứu của bọn họ???"

Tuy rằng báo cáo nghiên cứu này có chút ẩu, nhưng An Nhiên vẫn thấy được có một ít tin tức hữu dụng, báo cáo có nhắc tới, dùng một tấm da chuột biến dị bị hút khô hơi nước trong quá trình thiêu đốt có thể phóng thích ra nhiều nhiệt lượng hơn.

Những số liệu mà nhóm chuyên gia kia viết kia, An Nhiên không hiểu, nhưng tóm lại so sánh với than củi than hoa thì da lông của đám chuột biến dị này có thời gian dài hơn, nhiệt lượng cao hơn.

Thứ này có thể thay thế hữu hiệu cho nguồn năng lượng củi gỗ, tấm da khô khốc của đám chuột biến dị có thể làm nồi hơi phát điện dùng củi lửa chuyển hóa càng nhiều điện năng hơn, hơn nữa còn đặc biệt kinh tế, còn bảo vệ môi trường, nó không bốc khí CO2, không ô nhiễm tới tầng khí quyển!

An Nhiên vô ngữ nhìn nhìn Bàn Tử, trả báo cáo lại cho Bàn Tử nói:

"Vậy tốt rồi, các chuyên gia đã nói như vậy, về sau đem củi cùng than đổi thành da lông của chuột biến dị đi."

Cho nên từ nay về sau, nguồn năng lượng điện, trong đám người Bàn Tử là vĩnh viễn không bao giờ thiếu a.

Qua vài ngày sau, mọi người bắt đầu dùng tới sạc dự phòng, dù sao thì điện năng dùng như thế nào cũng không dùng hết, không dùng sạc dự phòng cũng lãng phí, vì thế mọi người có thể sạc đầy điện cho di động đồng thời sạc đầy điện cho những bộ sạc, tuy rằng không gọi được điện thoại nhưng cho bọn nhỏ chơi trò chơi luyện luyện tay cũng không cần sợ hết pin a.

-----------------------------------------

699. Hiện tại không phải thời điểm.

Sau khi cuộc sống ổn định, thì giải trí cũng phát triển, có điện năng sung túc, là đảm bảo hậu cần cho giải trí, trò chơi trong di động bị chơi chán rồi, rất nhanh phát triển đến thời điểm trực tiếp mang máy tính lại đây, mọi người mở máy tính ra cho bọn nhỏ chơi game offline a.

Trước mắt, dò mìn cùng spider là game bọn nhỏ thích nhất.

Cũng có người đặc biệt có tài, lúc trước khi mạt thế có làm bên mảng internet, đã làm một mạng máy tính cục bộ, kết nối toàn bộ máy tính lại với nhau, một ngày đi ra ngoài giết động vật biến dị mệt mỏi xong, về nhà, ngồi trước máy tính, ngâm một ly trà nóng, nói chuyện với người khác, hết chuyện này tới chuyện khác, đó là giải trí, giải trí bước đầu đã được thực hiện.

Động vật biến dị từ phía Nam tới vẫn còn đang đối kháng với nhân loại, căn cứ Kim Môn không tiếp tục công kích nữa, nhưng việc Đường Ti Lạc mang thai vô cùng có khả năng là cốt nhục của Trần Triều Phát đã được truyền tới căn cứ Kim Môn.

Trong biệt thự của Trần lão tướng quân, không khí trong nhiều ngày nay lúc tốt lúc xấu, tùy theo trạng huống thân thể của ông, từng tốp quân nhân bị điều tới căn cứ Diệu Dương, cuối cùng từ trong phòng của Trần lão tướng quân truyền ra tin tức là nghị hòa.

Kết quả này, làm Trần Triều Cung thả lỏng khẩu khí, nói thật hiện tại trọng điểm của căn cứ Kim Môn không phải là phái người báo thù căn cứ Diệu Dương mà là giải quyết những vấn đề phức tạp về vật tư cùng lợi ích trong mạt thế này.

Đương nhiên, hiện tại căn cứ Diệu Dương đối với bọn họ mà nói vẫn phi thường cách ứng, nó chính là một con kiến dưới chân một con voi, chỉ là một nơi nhỏ như vậy, có một chút ít dân cư như vậy, nhưng con voi này muốn diệt một con kiến, cũng cực kỳ không dễ dàng.

Hai người Trần Triều Cung và Trần Triều Hỉ thường xuyên ở trong bếp vừa ăn vừa bàn luận về tình thế hiện tại, Trần Triều từ khi biết An Nhiên ở căn cứ Diệu Dương sẽ không chạy tới khu trung tâm nhiệm vụ nữa, mà nàng vẫn luôn chờ ở biệt thự Trần gia, yên lặng ngồi xổm trong bếp, mặt ngoài nói là giúp đỡ má Hoàng làm việc nhưng trên thực tế là nghe lén Trần Triều Cung và Trần Triều Hỉ nói chuyện.

Thế nhưng nàng cũng đã đem toàn bộ sự tình nghe từ đầu đến cuối.

"Bác hai, không báo thù cho chú ba sao?"

Trần Kiều cẩn thận hỏi Trần Triều Hỉ, trong tay cầm một ấm trà đổ vào cốc cho Trần Triều Hỉ.

Trần Triều Hỉ đang cắn một quả táo nhìn thoáng qua Trần Kiều rồi nói:

"Không phải không báo, mà hiện tại không phải thời điểm."

"Vậy khi nào mới là thời điểm?"

"Ý của ông chú của ngươi là chờ đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc kia sinh ra, nếu thật là của chú ba của ngươi, thì tất cả vấn đề đều dễ nói chuyện, nhưng nếu không phải, căn cứ Diệu Dương kia sớm hay muộn sẽ có một ngày, phải diệt, hai người Chiến Luyện cùng An Nhiên cũng cần mang đầu tới gặp a."

Nhưng hiện tại xác thật không phải thời điểm, người ở căn cứ Diệu Dương như quỷ tinh, trốn tránh trong những hầm ngầm dưới công trình xây dựng, nghiễm nhiên còn sống với bộ dạng không tồi a.

Máy bay chiến đấu của căn cứ Kim Môn phái tới đều phá băng hộ cho căn cứ Diệu Dương, đem lớp băng ngoan cố ở đó cho nổ tới mềm mềm xốp xốp, mà Nhục Hoa của An Nhiên là uy hiếp rất lớn đối với sự công kích ở trên mặt đất.

Nói trắng ra, hiện tại bọn họ trừ bỏ dùng máy bay lượn qua lượn lại trên không của căn cứ Diệu Dương ra còn có thể làm cái gì chứ?

Dùng lục quân lại không thể vượt được con quái vật mà An Nhiên dưỡng, trừ bỏ nghị hòa ra còn có thể làm sao bây giờ? Dù sao còn phải suy nghĩ tới cốt nhục của Trần Triều Phát lưu lại.

Trần Triều Hỉ cùng Trần Triều Cung đều không cho rằng, hiện tại tiếp tục lãng phí vũ lục ở căn cứ Diệu Dương là lựa chọn tốt.

---------------------------------------------

700. Dù sao cả nhà đều là kẻ điên

Trần lão tướng quân già rồi, sau khi Trần Triều Phát chết, tinh thần của hắn cũng không thể tốt lên, cả ngày ôm lấy ảnh của Trần Triều Phát, ngồi trong phòng ngủ không chịu ra ngoài, rất nhiều chuyện trong căn cứ Kim Môn hắn cũng không có biện pháp cũng không có tinh lực bận tâm nữa.

Cho nên gần đây rất nhiều người khuyên Trần lão tướng quân không cần tiếp tục lãng phí vật tư cùng vũ lực để báo thú cho Trần Triều Phát, gần đây căn cứ Kim Môn có rất nhiều dị năng giả hệ mộc đều lâm vào trạng thái điên cuồng, còn có không ít người sau khi chết sẽ lại đứng dậy biến thành tang thi hệ mộc.

Hai ngày trước, vệ tinh quan sát được ở phía Bắc mới sinh sản ra một loại hồ ly biến dị, mà căn cứ Kim Môn là con đường nhất định mà chúng sẽ đi qua khi đi về phía Nam.

Những việc này không gấp gáp hơn việc báo thù cho Trần Triều Phát hay sao?

Khi mà căn cứ Kim Môn phát triển tới một quy mô nhất định nào đó, thì đã không phải do một mình Trần lão tướng quân định đoạt nữa rồi, thế cục phi thường phức tạp, chế hành cũng phi thường nhiều.

Vì thế Trần lão tướng quân dưới sự khuyên bảo tầng tầng lớp lớp, đáp ứng tạm thời dừng việc trả thù căn cứ Diệu Dương, nhưng hắn muốn đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc.

"Vậy nếu đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc kia không phải của chú ba thì làm sao bây giờ?"

Trần Kiều nhíu mày, rất thông minh khi chưa nói mình nhận thức An Nhiên, nàng không có xác định chính xác An Nhiên trong căn cứ Diệu Dương có phải An Nhiên nàng nhận thức hay không, đây là một phương diện.

Phương diện khác, Trần Kiều đã học xong việc cất dấu tâm tư của chính mình, người nhà họ Trần này đều không phải nhân vật lương thiện gì, Trần Kiều không xác định được mình có thể lợi dụng được mối quan hệ quen biết cũ với An Nhiên hay không, vậy thì hiện tại tốt nhất nên làm bộ cái gì cũng không biết cho thỏa đáng.

Trần Triều Cung nghe vậy, mặt đầy nghiêm túc, Trần Triều Hỉ lại nở nụ cười quái dị:

"Ha, đến lúc đó, ai biết được ông chú của ngươi sẽ nổi điên như thế nào đâu....?"

"Triều Hỉ!!!"

Trần Triều Cung nghiêm khắc nói, đánh gãy lời nói của Trần Triều Hỉ:

"Tôn trọng một chút đi."

"Dù sao cả nhà đều là kẻ điên, không sao cả."

Trần Triều Hỉ nhún vai, lấy một quả táo trên bàn ăn, đứng dậy, đi ra khỏi bếp.

Sau lưng hắn, Trần Kiều đang nhìn bóng dáng của hắn, hít một hơi thật sâu, trong tâm tình có một loại áp lực trước tới giờ nàng chưa từng có.

Bên tai vang lên tiếng nói của Trần Triều Cung:

"Kiều Kiều, ngươi rảnh rỗi thì ở cùng ông nhiều một chút, ông rất thích tính cách lúc trước của ngươi..."

Trần Triều Cung dừng một chút, hắn tựa hồ cũng nhìn ra được Trần Kiều đã không phải hoạt bát đáng yêu như dĩ vãng, ai trải qua mạt thế còn có thể giống như lúc trước đâu?

Nhưng hắn vẫn nói tiếp:

"Qua đoạn thời gian này, chờ thế cục ổn định một chút, sẽ đi căn cứ Diệu Dương một chuyến, nói điều kiện với bọn họ, đem Đường Ti Lạc tiếp nhận tới đây, sinh đẻ, tâm tình của ông chú, ngươi chiếu cố một chút nhé!"

"Cháu cũng có thể đi cùng được không?"

Cơ hồ ngay lập tức, Trần Kiều ngẩng đầu, trong mắt là tràn ngập sự khẩn cầu.

"Tâm tình của ông chú ta sẽ cố gắng chiếu cố, sẽ tận lực làm ông vui vẻ một chút, nhưng bác cả, ngài có thể mang cháu cùng đi tới căn cứ Diệu Dương được không? Cháu... cháu nghĩ bên kia có khả năng sẽ có tin tức của A Văn."

Nhìn khát vọng trong mắt Trần Kiều, trong nội tâm Trần Triều Cung cự tuyệt, hắn đi căn cứ Diệu Dương cũng chỉ là nói vài điều kiện với căn cứ to bằng quả trứng chim kia thôi, thuận tiện đem Ngô Tư Miểu cùng Đường Ti Lạc dẫn độ về căn cứ Kim Môn, mang Trần Kiều theo làm cái gì?

Nhưng không biết có phải ánh mắt quá cầu khẩn của Trần Kiều làm trong lòng hắn mềm mại một chút hay không, đột nhiên hắn nhớ tớ cháu nội nho nhỏ của mình bị chết ở phía Nam, nếu hắn không phải đã xác thật biết cháu trai của mình đã chết thì khẳng định hắn cũng sẽ như Trần Kiều, chỉ còn có một chút hy vọng, hắn cũng sẽ vọt về phía Nam.

-----------------------------------

P/s: Vâng đã cán mốc 700 chương trong 7 tháng ạ, mình cũng không ngờ được mình có thể kiên trì tới như vậy, làm được điều này đều do sự cổ vũ cùng động viên của các bạn. Truyện mới đi được hơn nửa chặng đường thôi, vì vậy các bạn hãy tiếp tục ủng hộ mình nhé. Cảm ơn và iu mọi người nhiều nhiều :))))))))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play