682. Kẻ ngu dốt này.
Sắc mặt Chiến Luyện biến đổi, hắn như lâm đại địch nhìn An Nhiên, duỗi tay, ôm lấy nàng, gắt gao ôm nàng trong lòng ngực mình, thấp giọng nói bên tai nàng:
"Không phải, thế giới này, tuy rằng không có tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng như vậy nhưng vẫn còn hy vọng, ngươi đừng bi quan."
"Không bi quan, ta minh bạch."
An Nhiên cười cười, duỗi tay ôm lấy Chiến Luyện, vỗ vỗ sống lưng của hắn:
"Nhưng chỉ cảm thấy, Trần Triều Phát vừa chết, chuyện tương lai, lại thêm nhiều."
"Vậy cũng không quan hệ a, ngươi lợi hại như vậy cơ mà."
Chiến Luyện buông lỏng An Nhiên ra một chút, dưới ánh dương, cúi đầu nhìn nàng, dỗ dành nói:
"Ta cùng Chiến An Tâm đều sẽ đi cùng ngươi, không rời không bỏ, mặc kệ tương lai sẽ phức tạp như thế nào, ta sẽ không để ngươi và Chiến An Tâm, chết trước ta."
Dưới ánh dương quang kim sắc, trên mảng tuyết trắng mênh mông, bóng dáng Chiến Luyện cùng An Nhiên chỉ để lại hình bóng không rõ ràng phản chiếu, nhưng hình ảnh vẫn đẹp như cũ, làm tâm rất nhiều người cảm động.
Nhưng mà, hiện tại hai người bọn họ ngươi nùng ta nùng, ngọt ngọt ngào ngào, có chút người âm thầm hao tổn tinh thần, nội tâm bắt đầu thống khổ bàng hoàng.
Đó chính là Đường Ti Lạc vẫn luôn trốn tránh ở trong phòng, không dám ra cửa.
Từ Hà Tây rời tới Hà Đông, Đường Ti Lạc được an bài trong một gian phòng, nàng luôn không bước ra khỏi cửa một bước, sự tình bên ngoài nàng không biết, cũng không muốn biết.
Chỉ ngẫu nhiên nghe nói đã tìm thấy Trần Triều Phát, hơn nữa đã chết, Đường Ti Lạc nhẹ nhàng thở ra, tâm tinh vẫn luôn chịu căng chặt rốt cuộc lơi lỏng một chút, thậm chí có loại nhẹ nhàng của thù lớn đã báo.
Đêm nay, ánh trắng rất tròn, nhiệt độ không khí cũng ấm dần, trên cánh đồng tuyết không còn gió nữa, mọi người tìm một chút củi lửa, đặt dưới ánh trăng, bắt đầu mở một bữa tiệc cuồng hoan.
Đường Ti Lạc đứng bên trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, tràn ngập hâm mộ nhìn đám người trên nền tuyết vừa múa vừa hát, nàng khẽ cắn môi, xoay người tìm một chiếc áo rộng thùng thình che khuất cái bụng nhỏ đã có chút phồng lên, nghĩ lại, nàng đứng trước gương xoay một vòng.
Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, nàng luôn sợ hãi bị người nhìn ra được mình đang mang thai, dứt khoát xoay người, tìm một cái nịt bụng, thắt chặt lại bụng nhỏ đã phồng lên, rồi mặc quần áo ra cửa.
Nàng biết lần này tiêu diệt Trần Triều Phát, Trương Bác Huân có tác dụng rất lớn cho nên muốn tìm Trương Bác Huân, nàng muốn biết vì cái gì mà hắn không tới xem nàng, nàng nhịn không được nghĩ về hắn, muốn trò chuyện với hắn.
Trương Bác Huân cũng thật nhẫn tâm, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, thế nhưng không muốn tới nhìn nàng một cái, chẳng lẽ hắn đã thực sự vô tâm với nàng hay sao?
Cách đó không xa, An Nhiên đang đẩy xe trượt tuyết bên trên có Oa Oa, nàng đang vừa đi vừa nói chuyện với Vân Đào, nghênh diện Đường Ti Lạc, sau đó An Nhiên mím môi, đứng yên tại chỗ, nhìn Đường Ti Lạc đang đi tới.
Vân Đào cũng giống nàng, ánh mắt giống An Nhiên nhìn Đường Ti Lạc, đáy mắt có gì đó muốn nói nhưng gì cũng không nói.
Đợi đến khi Đường Ti Lạc mắt nhìn thẳng đi qua, Vân Đào mới thở dài nói với An Nhiên:
"Đối với kẻ ngu dốt này, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Ta cũng không biết."
An Nhiên nhún nhún vai, tiếp tục đẩy xe trượt tuyết đi về phía trước.
Vốn dĩ nàng và Vân Đào đang nói tới khoảng thời gian chính mình bị giam giữ, Vân Đào nói ra một ít tâm tình cùng cảm thụ chân thật, sau đó nói chuyện đầu xuân chờ tuyết tan đi, nên quy hoạch cuộc sống như thế nào và việc phòng thủ ứng đối với sự trả thù của căn cứ Kim Môn ra sao.
---------------------------------------------
683. Dính
Mấy thứ này, bọn người Bàn tử cũng đã mở cuộc họp với Chiến Luyện, nhưng Vân Đào vì chuyện của Trần Triều Phát nên đã lâu không quản lý những việc này, cho nên trước mắt hắn giống An Nhiên, thuộc về nhân viên nhàn tản không quản việc.
Hai người liền ghé vào với nhau thảo luận về cái nhìn hướng đi của căn cứ Diệu Dương sau này.
Bất quá bị Đường Ti Lạc làm gián đoạn, cho nên đề tài này bị bỏ dở, câu chuyện chuyển dời lên người Đường Ti Lạc.
An Nhiên hơi há mồm, muốn nói chuyện Đường Ti Lạc mang thai cho Vân Đào nhưng buột miệng thốt ra hỏi:
"Ta nghe những người sống sót trong Đại phú hào nói, Đường Ti Lạc này sau bị Lôi Giang đưa cho Trần Triều Phát phải không?"
Tính tính thời gian thì, đoạn thời gian trước khi giải cứu Đường Ti Lạc luôn ở bên Trần Triều Phát, cho nên nàng suy nghĩ, đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc kia chẳng lẽ là của Trần Triều Phát?
Đương nhiên đây chỉ đoán thôi, không được chuẩn lắm.
Hiện tại Đường Ti Lạc còn lén gạt, nghe Lưu Toa Toa nói, nàng ta còn quỳ xuống cầu xin Bàn Tử đừng nói ra ngoài, như vậy có vẻ nàng ta đã có tính toán, dù sao An Nhiên cũng không có khả năng có khúc mắc gì đó với đứa nhỏ còn chưa sinh ra.
Vân Đào gật gật đầu:
"Nghe nói có chuyện như vậy, Trương Bác Huân đã biết."
"A?"
An Nhiên có chút bát quái, nghiêng đầu nhìn Vân Đào, hỏi:
"Vậy Trương Bác Huân có phản ứng như thế nào?"
"Còn có thể phản ứng gì nữa?"
Vân Đào tức giận liếc An Nhiên một cái.
"Đây lại không phải phim bộ tình cảm cẩu huyết, Đường Ti Lạc, nhiều lắm cũng chỉ có thể được xem như một kẻ ngu dốt mà thôi, vì vậy liền mặc kệ kẻ ngu dốt tự sinh tự diệt thôi, Trương Bác Huân hẳn là nên bắt đầu cuộc sống mới."
Kỳ thật sâu trong nội tâm An Nhiên và Triệu Như, đều rất chờ mong Trương Bác Huân có chút hành vi cẩu huyết gì đó, ví dụ như Đường Ti Lạc chủ động quay đầu, Trương Bác Huân nhão nhão dính dính vừa muốn quay đầu, vừa không muốn quay đầu linh tinh gì đó.
Nói thật, nếu Trương Bác Huân lại muốn dính lấy Đường Ti Lạc, thì ai cũng không kỳ quái.
Nhưng mà, hắn không có, cho tới nay, Trương Bác Huân cùng Đường Ti Lạc, tuy rằng cùng sinh sống trong một phiến bầu trời, nhưng chưa một lần hắn đi tìm Đường Ti Lạc, Đường Ti Lạc kia cũng không có đi ra ngoài gian phòng kia.
An Nhiên nhún nhún vai, không nói về chuyện của hai người này nữa, dù sao cũng không liên quan đến người qua đường đứng xem diễn như bọn họ, sự tình từ bây giờ sẽ gió êm sóng lặng đi.
Nhưng mà Đường Ti Lạc giờ không phải đã có hành động hay sao?
Cả đường đi, mọi người đều có loại ánh mắt không biết tên nhìn Đường Ti Lạc đi qua, nàng ta hết thảy làm như không nhìn thấy, nhưng trong nội tâm nghẹn một cỗ hỏa khí, luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng đều không có hảo ý.
Sau đó nàng thấy Trương Bác Huân, dưới ánh trăng, Trương Bác Huân chậm rãi đi về phía nàng, nghiêng đầu nhìn Lưu Toa Toa ở bên người, Lưu Toa Toa đang nói gì đó với hắn, còn bĩu môi, bộ dạng có chút không cao hứng, nhưng sắc mặt của Trương Bác Huân thế nhưng có một chút ý cười,
Thoạt nhìn, ôn nhu như vậy, hạnh phúc cùng an bình như vậy....
Đột nhiên Đường Ti Lạc đứng yên tại chỗ, nhìn Trương Bác Huân, giống như nhìn một kẻ phụ tình, không nói một lời, trong mắt có sự lên án nồng đậm.
Trương Bác Huân và Lưu Toa Toa ở phía trước cũng phát hiện ra Đường Ti Lạc, hai người cũng đứng lại tại chỗ, sau lưng là ánh lửa rào rạt cũng đám người đang cuồng hoan.
"Ngươi lâu như vậy không tới tìm ta bởi vì ở bên nàng ta sao???"
Đường Ti Lạc chỉ vào Lưu Toa Toa, nước mắt chảy xuống, ngực không ngừng phập phồng, nhìn dáng vẻ như bị tức giận không nhẹ.
Trương Bác Huân không nói chuyện, hơi che ở phía trước Lưu Toa Toa rồi thấp giọng nói:
"Ngươi đi trước đi, ta có vài câu muốn nói với nàng ấy."
-----------------------------
684. Cũng không phải đèn cạn dầu
"Nga."
Lưu Toa Toa phồng quai hàm lên, nhìn Đường Ti Lạc, trừng mắt nhìn nàng ta, biểu tình kia, cũng không phải một ngọn đèn cạn dầu a.
Nhưng nàng quyết định nghe lời nói của Trương Bác Huân, xoay người rời đi.
Nhưng cái nhìn của nàng khiến Đường Ti Lạc hoàn toàn phát hỏa, xông lên muốn xé xác Lưu Toa Toa, vừa lôi kéo mấy cái vừa kêu lên:
"Đi cái gì mà đi? Không cho đi, nói rõ ràng xong mới được đi."
"Làm cái gì a? Ngươi có bệnh à???"
Lưu Toa Toa đẩy Đường Ti Lạc ra, Đường Ti Lạc lại lôi kéo Lưu Toa Toa, hai người bắt đầu ồn ào lên, những người vây xem phần lớn đều có một chút tâm tình vui sướng khi người gặp họa, đứng bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ, hứng thú xem trận khôi hài này.
"Đường Ti Lạc!"
Trương Bác Huân kéo Đường Ti Lạc ra, rất nhẹ nhàng tách ra đẩy sang một bên, khuôn mặt tuấn tú nghiêm lại.
"Ngươi đừng náo loạn nữa, chuyện của hai chúng ta, không có liên quan gì đến Lưu Toa Toa cả!"
"Nàng ta chính là hồ ly tinh, hồ ly tinh chuyên môn câu dẫn đàn ông!!!"
Đường Ti Lạc bị Lưu Toa Toa chọc giận, cũng bị thái độ che chở cho Lưu Toa Toa của Trương Bác Huân làm thương tâm, vì thế kéo họng chửi ầm lên, mắng Lưu Toa Toa thành loại người hạ tiện chuyên môn câu dẫn đàn ông.
Trương Bác Huân cau mày, bực bội trong lòng từng đợt từng đợt dâng lên, hắn túm được tay Đường Ti Lạc, muốn kéo nàng ta ra, tránh cho nàng ta làm thương tổn người vô tội.
Chuyện của hắn cùng Đường Ti Lạc, từ đầu đến cuối đều không quan hệ gì tới Lưu Toa Toa, mà Trương Bác Huân và Lưu Toa Toa hiện tại cũng không phát triển đến bước nói chuyện tình cảm, bọn họ ở bên nhau, căn bản không có nói bất luận điều gì về đề tài tình yêu.
Cho nên, Trương Bác Huân không muốn đem Lưu Toa Toa liên lụy vào một đống bòng bong của hắn.
Nhưng mà, Lưu Toa Toa cũng không phải đèn cạn dầu gì, sau khi tránh thoát ra khỏi bàn tay của Đường Ti Lạc, nàng thét chói tai trốn ra sau Trương Bác Huân, rồi trả lời một cách mỉa mai:
"Chính ngươi cũng không phải chuyên môn đi câu dẫn đàn ông hay sao? Đứa nhỏ trong bụng ngươi kia, hiện tại cũng đã có hai tháng đi, ngươi cho rằng mặc chút quần áo rộng thùng thình thì không nhìn ra tới hay sao? Ngươi chỉ là tàn hoa bại liễu, còn muốn quay đầu tìm Trương Bác Huân nối lại tình cũ hay sao? Vậy có phải nên hỏi trước đứa nhỏ trong bụng ngươi kia, nó họ gì? Là họ Lôi? Hay là họ Trần a???"
Lời vừa thốt ra, đám người ồ lên, Trương Bác Huân ngây ngẩn cả người, Đường Ti Lạc cũng ngây ngẩn cả người, ngay cả An Nhiên cùng Vân Đào đứng thật xa xem náo nhiệt cũng ngây ngẩn.
Ai biết được miệng của Lưu Toa Toa này không khép được đâu, còn đang nói ở đằng kia:
"Người đừng cho là ta không biết, ngươi còn quỳ xuống cầu xin Bàn ca để hắn giấu diếm việc ngươi mang thai, có phải ngươi muốn ngủ với Trương Bác Huân một giấc xong sau đó đem cái thai đẩy lên người Trương Bác Huân hay không???"
"Ta..."
Đường Ti Lạc dậm chân, sắc mặt trắng bệch trắng bệch, đột nhiên trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Đây là bị Lưu Toa Toa chọc giận đến ngất xỉu.
Lập tức Trương Bác Huân bế Đường Ti Lạc lên, cau mày, đi hai bước về phía trước, chuẩn bị đi tìm Bàn Tử sau mới đột nhiên nhớ tới, dị năng chữa bệnh của Lưu Toa Toa, vì thế dừng lại, ôm Đường Ti Lạc xoay người nhìn nhìn Lưu Toa Toa.
Lưu Toa Toa không nói gì, cắn môi, trong mắt có ủy khuất cùng phẫn nộ, nàng như phảng phất biết được Trương Bác Huân muốn nàng làm gì, Trương Bác Huân còn không phải muốn nàng cứu Đường Ti Lạc hay sao???
Nhưng vì cái gì mà nàng phải cứu Đường Ti Lạc, người phụ nữ kia, mới vừa rồi làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nhục nhã nàng, nói nàng hạ tiện như thế nào a? Nàng thích Trương Bác Huân bao nhiêu cũng quả quyết không vì hắn mà đi cứu một người phụ nữ đã nhục nhã nàng.
-----------------------------------
685. Nói không chừng là của Trần Triều Phát
Giờ phút này, Lưu Toa Toa đã chuẩn bị tốt việc bị thương tâm, mà quần chúng ăn dưa như An Nhiên cũng đã làm tốt chuẩn bị chứng kiến Lưu Toa Toa nín giận cầu toàn.
Nhưng Trương Bác Huân lại ôm Đường Ti Lạc đã ngất xỉu, xoay người một lần nữa đi rồi, rốt cuộc hắn không để cho Lưu Toa Toa cứu Đường Ti Lạc, bởi vì hắn đối với Lưu Toa Toa có tâm, cũng minh bạch tâm của Lưu Toa Toa, hắn cảm thấy nếu hắn làm điều này với nàng, thì có chút tàn nhẫn.
Hắn thương tiếc nàng!
Ngay lúc Trương Bác Huân xoay người đi kia, Lưu Chi mang theo mấy tiểu tử nhà nàng chạy lên, ôm lấy Lưu Toa Toa còn đứng trên nền tuyết, một đám người phẫn nộ với Trương Bác Huân, còn sôi nổi khuyên bảo Lưu Toa Toa, theo họ đi về.
An Nhiên ở nơi xa cũng đi tới gần, nhìn bóng dáng rời đi của Trương Bác Huân cùng Đường Ti Lạc, nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu Lưu Toa Toa, hận sắt không thành thép nói:
"Ngươi há mồm a, tại sao chuyện này ngươi không nín được a???"
Sau này, ai dám nói bí mật với Lưu Toa Toa nữa? Là An Nhiên nàng sẽ không dám, miệng Lưu Toa Toa này thật to, tính tình kia thật giống với Đường Ti Lạc, xem ra đời này của Trương Bác Huân sẽ gắn liền với loại phụ nữ miệng rộng này rồi.
Nói dễ nghe một chút là không có tâm cơ, khó nghe ra là loại ngu ngốc.
Lưu Toa Toa còn tỏ ra ủy khuất vuốt trán nói với An Nhiên:
"Tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, ta muốn thay nàng ta giấu diếm nhưng nàng ta không hiểu sao quấn lấy muốn đánh ta, hừ, ngươi nhìn xem đứa nhỏ trong bụng nàng ta là của ai, nói không chừng thật là của Trần Triều Phát, vậy đến lúc đó càng phiền toái đúng không."
Lời này, thật ra là nhắc nhở An Nhiên, nàng trừng mắt nhìn Lưu Toa Toa một cái, rồi giao đãi với Lưu Chi:
"Đem Toa Toa nhà các ngươi mang về đi, giáo dục giáo dục lại một chút, xem cái miệng rộng thế kia không khâu nhỏ nó một chút về sau gặp phải rắc rối, ai là người chùi đít cho nàng a!"
Lưu Chi đánh một cái lên lưng Lưu Toa Toa mắng:
"Ngươi quản gì đứa nhỏ kia là của ai, có liên quan gì đến ngươi, dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, họa đều từ miệng mà ra, họa từ miệng mà ra a, ngươi xem đi, giờ Đường Ti Lạc kia khẳng định rất hận ngươi, tự nhiên chọc một kẻ thù làm cái gì a a a ???"
Sau đó Lưu Chi vừa mắng vừa kéo Lưu Toa Toa đang ủy khuất vạn phần trở về.
Mà An Nhiên xoay người, đẩy xe trượt tuyết đến nơi mà Đường Ti Lạc đang ở, trên xe Oa Oa đang ngồi vui vẻ cười a a như phật Di Lạc,
Trên đường đi, Bàn Tử vội vàng chạy tới, hiển nhiên đã nghe trận xung đột vừa rồi, hắn tới chủ động thông báo với An Nhiên một chút chi tiết của sự tình.
Đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc tính lên ước chừng khoảng 8 tuần, khoảng 2 tháng rồi, Bàn Tử cũng đã hỏi qua Đường Ti Lạc, nhưng nàng ta có chết cũng không chịu mở miệng nói đứa nhỏ này là của ai, nàng ta chỉ quỳ xuống cầu xin Bàn Tử, thay nàng giấu diếm việc trong bụng có đứa nhỏ.
Mặt khác, còn hy vọng Bàn Tử an bài bác sĩ cho nàng, xóa sạch đứa nhỏ này đi.
Nhưng từ lúc nói chuyện cho tới bây giờ, đã xảy ra việc Trần Triều Phát oanh tạc Hà Tây, rồi sói tuyết chui vào dưới lớp băng, cùng với di chuyển từ Hà Tây tới Hà Đông, sự việc liên tục liên tục xảy ra.
Giải phẫu phá thai, nói lớn cũng không phải lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ, trong hoàn cảnh mạt thế này, lại không phải một việc đơn giản có thể nói làm là làm.
Cho nên Bàn Tử liền kéo dài kéo dài, kéo tới bây giờ còn không an bài phá thai cho Đường Ti Lạc.
Căn cứ vào khẩu cung mà những người ở đại phú hào cung cấp, đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc, rất có khả năng là của Trần Triều Phát bởi vì hơn hai tháng trước Đường Ti Lạc đã bị Lôi Giang đưa cho Trần Triều Phát.
---------------------------------
686. Tà chiêu
Nghe nói Trần Triều Phát rất thích Đường Ti Lạc, đoạn thời gian kia, mỗi lần Đường Ti Lạc xuất hiện trước mắt mọi người, trên cổ đều là dấu hôn đỏ đậm, trên người còn có một cỗ hương vị sau khi hoan ái.
Bàn Tử vừa dứt lời, An Nhiên cũng đã đẩy xe trượt tuyết đến khu nhà Đường Ti Lạc ở, nàng vào thang máy, trực tiếp đi lên phòng, cửa phòng rộng mở, đã có bác sĩ đi vào xem Đường Ti Lạc, Triệu Như cũng ở trong đó.
Đường Ti lạc còn đang hôn mê, Triệu Như đang cầm một ống tiêm, kim tiêm đang chọc vào một chai thuốc nhỏ, rồi tiêm vào cho Đường Ti Lạc.
An Nhiên đi vào, liếc mắt vào nhìn chai thuốc kia, rồi liếc sang một chai thuốc nhỏ rỗng ở bên cạnh, hai loại thuốc này An Nhiên nhận thức, lúc trước, trước khi mạt thế, An Nhiên vừa mới ly hôn, thân thể bị tâm tình ảnh hưởng, có vài chỉ tiêu trong cơ thể bị hạ thấp.
Bác sĩ sợ nàng có nguy hiểm bị đẻ non, liền kê đơn hai loại thuốc này cho nàng.
Nói cách khác, hai loại thuốc này được dùng trong việc giữ thai nhi, Triệu Như đang giúp Đường Ti Lạc giữ thai?!
An Nhiên nheo mắt không nói chuyện, chủ động đi ra ngoài cửa, nhìn tình cảnh trong phòng.
Bởi vì nhìn mặt mũi của Đường Kiến Quân, Bàn Tử vẫn an bài cho Đường Ti Lạc một mình một căn phòng rất tốt gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, cho nên bên trong hết thảy đều thực là cảnh đẹp ý vui, nếu xem nhẹ Trương Bác Huân đang ở ngoài ban công hút thuốc kia.
Không chờ Đường Ti Lạc tỉnh lại, Triệu Như mang theo hòm thuốc đi ra khỏi phòng ngủ, vừa đi vừa dặn dò vài câu với hai người bác sĩ đi đằng sau , sau đó một mình ra khỏi phòng, để lại hai người kia chiếu cố Đường Ti Lạc.
An Nhiên ôm Oa Oa, đẩy chiếc xe trượt tuyết đến bên cạnh thang máy chờ Triệu Như, thấy Triệu Như đi tới, liền ấn mở cửa thang máy, nàng đi vào trước đợi sau khi Triệu Như đi vào, An Nhiên mới cười liếc Triệu Như mang theo chút ý vị trêu chọc hỏi:
"Lúc trước ai nói, chỉ khoang tay đứng nhìn mọi chuyện của Đường Ti Lạc? Không thấy người ta, căn bản không muốn đứa nhỏ trong bụng hay sao? Triệu Như a Triệu Như, ngươi cho người ta dùng thuốc giữ thai, chờ đến lúc Đường Ti Lạc biết, xem nàng ta có xé ngươi ra không!"
"Ta cũng không phải vì mình mà hả giận."
Triệu Như ngó An Nhiên một cái, biểu tình trên mặt như cười như không, giải thích:
"Nếu đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc là của Trần Triều Phát, thì ngươi nghĩ lại đi, tương lai ngươi có thể lợi dụng đứa nhỏ này, giải quyết không ít phiền toái a?"
Nghe nói Trần Triều Phát là đứa con lúc tuổi già của Trần lão tướng quân, nếu đã như vậy thì chắc chắn thập phần coi trọng, mà đối với người phương đông mà nói đều sẽ rất coi trọng huyết thống, nếu căn cứ Kim Môn muốn không chết không ngừng với căn cứ Diệu Dương, chỉ cần đứa nhỏ của Trần Triều được sinh hạ ra, thì rất nhiều vấn đề đều có thể dễ nói chuyện.
Cho nên Triệu Như, chưa được Đường Ti Lạc cho phép đã dùng thuốc giữ thai cho nàng, trên thực tế không phải vì ân oán cá nhân của mình, mặc dù nàng không vừa mắt với Đường Tia Lạc muốn lăn lộn nàng ta, mà là đứa nhỏ này, tất yếu phải được sinh ra.
An Nhiên trầm mặc suy nghĩ lời nói của Triệu Như, hai ngươi ra thang máy, nàng đặt Oa Oa lên xe trượt tuyết, đẩy nó đi lại trên nền tuyết.
Đi thêm một đoạn đường, lúc này An Nhiên mới nói với Triệu Như cũng đang trầm mặc ở bên người:
"Chuyện của người lớn, ta không muốn liên lụy đến đứa nhỏ."
"Nhưng ngươi cũng phải minh bạch, đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc ngay từ lúc hoài thai đã bị liên lụy rồi."
Không phải tâm cơ của Triệu Như thâm trầm, mà là nàng có lý tính trời sinh, nàng biết, y theo thực lực quân sự hiện tại, căn cứ Diệu Dương muốn đối mặt với căn cứ Kim Môn, nếu không có tà chiêu, thì hoàn toàn chỉ là đưa đồ ăn mà thôi.
------------------------------------
687. Nếu không thể chạy trốn thì....
Trên đất bằng, Nhục hoa có thể xưng vương xưng bá thiên hạ, nhưng đối với không quân, nó hoàn toàn không có bất luận biện pháp gì, đối mặt với máy bay chiến đấu của căn cứ Kim Môn, người của căn cứ Diệu Dương cũng chỉ có thể trốn đi.
Đương nhiên, nếu chỉ mấy chiếc máy bay thì không phải vấn đề gì, nhưng nếu đột nhiên có một ngày, Trần lão tướng quân này nghĩ không thông trực tiếp dùng đạn hạt nhân thì sao?
Vậy có trốn đến bao nhiêu tầng ngầm đi nữa, mấy ngàn người ở căn cứ Diệu Dương này cũng không thể chịu nổi một viên đạn hạt nhân.
Mà Nhục hoa, chỉ sợ sẽ bị nổ đến tinh hạch cũng biến thành bột phấn mất.
Cho nên đứa nhỏ trong bụng Đường Ti Lạc có thể cứu mấy mạng ngàn người, như vậy, Triệu Như vô luận làm thế nào cũng sẽ để đứa nhỏ này sinh ra.
"Mặc kệ nói như thế nào, hy vọng đứa nhỏ này sinh ra, sẽ không trở thành nghiệt duyên."
An Nhiên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không phản đối Triệu Như tiêm giữ thai cho Đường Ti Lạc.
Nhưng mà An Nhiên có chút sầu lo, nếu đứa nhỏ trong bụng nàng ta thật sự là của Trần Triều Phát, An Nhiên không quên, y chết trong tay ai, chờ đứa nhỏ này lớn lên, An Nhiên đã 40-50 tuổi rồi, nàng cũng sống đủ rồi, nhưng Oa Oa của nàng còn nhỏ, nàng phải tính toán cho tương lai của Oa Oa.
Sau đó nàng không nói gì khác, chỉ âm thầm mang một loại lo lắng trong lòng, đẩy xe trượt tuyết, tối nay náo nhiệt đã quá đủ rồi, nàng phải về bổ bổ giác, mà nơi nàng ở bây giờ là bên trong khu đại phú hào khủng bố với Nhục hoa bò đầy kia.
Sau khi phân biệt được Vân Đào thật và giả, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm còn có Bàn Tử đều nhất trí quyết định chuyển phòng họp của đoàn đội vào bên trong đại phú hào.
Như vậy về sau nếu có định cư ở chỗ này, có trung tâm cơ mật gì không muốn người biết đến, người khác tuyệt đối sẽ không biết được, vì ai cũng không dám không có việc gì mà đi vào bên trong đại phú hào a.
An Nhiên không biết bọn Chiến Luyện rốt cuộc tính như thế nào, tiếp tục đi về phía Bắc hay đi về phía Nam? Nhưng nàng muốn ở lại nơi này, nàng nghĩ chuẩn bị sau khi chờ tuyết tan sẽ xây dựng lại căn cứ Diệu Dương này một chút, bởi vì hoa cầu của Nhục hoa ở chỗ này, di động không tốt lắm.
Rốt cuộc Nhục hoa là thực vật, lúc trước nó còn nhỏ, đại hoa cầu chỉ như quả bóng đá, đi chỗ nào đều được, nhưng hiện tại nó lớn rồi, còn mỗi ngày đều ăn a, ăn a, hoa cầu đã lớn tới nỗi không ai có thể tưởng tượng nổi, cho nên muốn di động nó, là việc phi thường phi thường khó khăn.
Bởi vì Nhục hoa, An Nhiên ở lại nơi này, vì vậy mọi người sẽ suy xét đến vấn đề sức chiến đấu của nàng, nên đi hay ở, phần lớn dựa theo ý kiến của nàng.
Mà điều Triệu Như băn khoăn, kỳ thật bọn Chiến Luyện đã sớm đưa ra tự hỏi, ân oán giữa hai căn cứ là vấn đề rất lớn, hiện tại phản công lại căn cứ Kim Môn, là tuyệt đối không có khả năng rồi.
Nếu không thể chạy trốn, vậy thì chỉ có thể phòng thủ, tự mình phát triển sau đó mới phản công.
Nàng đi vào đại phú hào, Lạc Phi Phàm cùng với Bàn Tử với vẻ mặt không có chút máu nào vừa mới đi ra từ bên trong, biểu tình trên mặt Lạc Phi Phàm còn bình thường, chứ kỳ thật Bàn Tử cực kỳ sợ hãi khi phải đi vào đại phú hào, thấy An Nhiên ở cửa, Bàn Tử cũng không nói gì thêm, xua xua tay chào nàng, sau đó nhanh chóng chạy mất.
An Nhiên đặt xe trượt tuyết ở trên hành lang, sau đó xoay người ôm Oa Oa lên, những xúc tua dây đằng của Nhục hoa đang mấp máy ở vách tường, giống như bức tường là mặt bên trong dạ dày của một con quái vật khổng lồ nào đó, cảnh tượng thoạt nhìn làm người đặc biệt sợ hãi.
Nàng ôm Oa Oa vào một gian phòng, Chiến Luyện vừa mở cửa phòng tắm ra, nửa người trên tinh tráng không mặc áo hiện ra, nửa người dưới quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, trên cổ hắn còn treo một chiếc khăn lông trắng, hắn dựa vào cửa phòng tắm ngoáy tai, nói:
"Như thế nào giờ mới về?"
---------------------------------
688. Xuân về hoa nở
"Các ngươi phải mở cuộc họp, chúng ta liền ra ngoài đi bộ trong chốc lát."
An Nhiên đóng lại cửa phòng, đặt Oa Oa ở trên thảm, đi đến trước mặt Chiến Luyện hỏi:
"Bàn về việc gì? Chúng ta có phải đi hay không?"
"Quyết định bước đầu là làm những người bên ngoài rời đi về phía Đông."
Chiến Luyện buông tay xuống, hai cánh tay dài duỗi lại đây, ôm eo An Nhiên, bàn tay đặt trên mông nàng, tiếp tục nghiêm trang nói:
"Người ở căn cứ Kim Môn kia, sẽ không thiện bãi cam hưu như vậy, sớm hay muộn sẽ đuổi tới, tinh hạch của Nhục hoa là đồ vật trân quý như vậy, chúng ta tính toán là một vài thủ thuật che mắt."
Bọn họ tính toán đem đại phú hào này trở thành trái tim trung tâm của Nhục hoa, làm tất cả mọi người cho rằng, mạch máu của Nhục ở trong đại phú hào.
Bởi vì Nhục Hoa là vũ khí lợi hại nhất của An Nhiên, Nhục hoa bất diệt thì trên mặt đất An Nhiên là vô địch, như vậy toàn bộ căn cứ Diệu Dương cũng là vô địch.
Cho nên, tương lai, nếu căn cứ Kim Môn muốn là gì, thì điều đầu tiên sẽ phái rất nhiều người tìm tinh hạch của Nhục Hoa.
Bọn Chiến Luyện tính toán thiết trí tầng tầng lớp lớp những thủ thuật để che mắt, đem tinh hạch của Nhục hoa đang ở hầm ngầm phụ gara ở Hà Tây trở thành một bí mật để bảo hộ.
Chướng ngại vật đầu tiên chính là bọn họ sẽ nói với mọi người, trung tâm của Nhục hoa ở trong đại phú hào, bọn họ phải tạo cho mọi người một cái ảo giác là đại phú hào này đã bị Nhục hoa xâm chiếm, là Nhục hoa tràn ngập trong toàn bộ khách sạn này, vì thế chỉ cần đại phú hào còn thì Nhục Hoa còn, đại phú hào diệt, thì Nhục hoa diệt.
Vì chướng ngại vật này cần An Nhiên phối hợp một chút, tạo một bộ rễ thật lớn thật lớn của Nhục hoa ở trong đại phú hào này, tốt nhất lớn bằng bộ rễ ở Tương thành, cho nên vì nhường chỗ cho nó, tất cả mọi người phải di dời khỏi phụ cận của Đại phú hào, di chuyển về phía đông để cư trú.
Bởi vì nếu thật sự phải đánh nhau, căn cứ Kim Môn từ phía Bắc tới đây, Nhục hoa ở phía tây, phía Nam kia thì quái vật rất nhiều, hiện giờ nhìn qua nhìn lại, chỉ còn phía Đông là tương đối thích hợp để con người cư trú.
Bọn họ cũng không cần đi quá xa, lấy đại phú hào làm tâm, đi về phía đông, khoảng mấy chục phút đi xe, ở đó quy hoạch một tòa thành thị, chờ tuyết tan sau đó xây dựng nhà ở trên mặt đất, phát triển một số vũ khí chống lại sự tập kích trên không, đem cuộc sống hàng ngày chậm rãi chậm rãi trôi qua.
Tuy rằng sẽ có gian khổ, như phải đối phó với các loại tang thi, các loại động thực vật biến dị đồng thời bọn họ phải chiến đấu với chính con người, nhưng vì bảo hộ những gì mình quý trọng, toàn bộ khó khăn đều phải vượt qua.
Mà xuân về hoa nở, tuyết đọng dần dần tan rã, Trần lão tướng quân trong căn cứ Kim Môn rốt cuộc thu được tin tức về Trần Triều Phát.
Mấy người quân nhân mặc kệ vào đêm vẫn đi vào biệt thự của Trần lão tướng quân, chốc lát sau, ông liền té ngã trên sô pha, ngất xỉu.
Người hầu dù lớn hay nhỏ trong biệt thự bận rộn đến rối tinh rối mù, bác sĩ đều đã mời vài người, xe lên núi, người ra người vào đem sân biệt thự chen chúc chật như nêm cối.
Trên hành lang rộng mở, mấy người mặc quân trang đi từ phòng lão tướng quân ra, Trần Triều Cung cùng Trần Triều Hỉ theo sau họ, trong đó có một người, đang to nhỏ vài câu với người bên cạnh, sau đó quay đầu mặt nghiêm túc dặn dò Trần Triều Cung:
"Triều Cung, ngươi phải khuyên bảo lão tướng quân, ngàn vạn phải bảo trọng thân thể, ít ngày nữa chúng ta điều quân về phía Nam rồi, không thể vì chuyện của Tiểu Phát mà ngã nhào như vậy."
"Ta minh bạch, ta sẽ khuyên phụ thân."
Trần Triều Cung nghiêm túc khom người, đi trước vài bước đưa mấy lão đại mặc quân trang ra cửa biệt thự, sau đó mới quay lại, trên khuôn mặt nghiêm túc còn treo lên một chút đau xót.
--------------------------------------------