628. Dương Tử Nhất

"Đi về trước, trở về lại nói sau!"

Người được Trần Triều Phát gọi là anh kia, duỗi tay, kéo Trần Triều Phát, nhìn dáng vẻ muốn mang y từ trong phòng điều khiển ra ngoài, Trần Triều Phát lại ngoan cố, giãy giụa trong tay hắn, liều chết không đi.

Anh của Trần Triều Phát xoay lại tát một cái vào mặt y, quát lên:

"Đừng tùy hứng nữa, hai người kia không phải quân nhân bình thường, ngươi xem bọn họ đi, đã giết bao nhiêu người của chúng ta rồi? Ba ngươi để ngươi ra ngoài giải sầu mà thôi, đi nhanh!"

Không phải người anh của Trần Triều Phát không muốn cho y như nguyện mà hiện tại hắn đã già rồi, không giống lúc còn trẻ có thể chơi đùa động dao động thương, mặc dù mạt thế, hắn đã thức tỉnh dị năng lực lượng, nhưng việc đó có ích lợi gì? Khi đánh nhau khi đối chiến, trong lúc sinh tử điều dựa vào không chỉ là lực lượng.

Hai người Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm vừa thấy có thể nhận ra thân thủ của họ không phải người bình thường có thể so được, Trần Triều Phát mất nhiều người dưới tay như vậy còn nghĩ đem những thuộc hạ của đám đoàn trưởng kia phái đi lên đối chiến, điều này thật sự bệnh không hề nhẹ.

"Ta muốn bọn họ phải chết, ta muốn bọn họ phải chết!"

Trần Triều Phát vặn vẹo, phút chốc tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh y, giống như một con khỉ nhanh chóng nhảy ra ngoài phòng điều khiển, xoay người, không chờ anh y đuổi kịp đã vung một chiếc ghế dựa lên, đập nát hộp điện bên ngoài của phòng điều khiển, toàn bộ bên trong phòng điều khiển nháy mắt trở thành một mảnh tối om.

Mặt anh hắn nháy mắt cũng biến đen, bên người, hai gã quân nhân vốn dĩ đang bảo hộ Trần Triều Phát cũng mang biểu tình không biết nên làm cái gì bây giờ, hỏi:

"Dương cục trưởng, có đuổi theo không?"

"Tránh hai nhân vật lợi hai kia ra, bí mật tìm Tiểu Phát về."

Người được gọi là Dương cục trưởng là anh của Trần Triều Phát, hắn nghĩ nghĩ, lại cẩn thận dặn dò:

"Không cần kinh động bất luận kẻ nào, đi nhanh về nhanh, tìm được người thì lập tức mang đi."

Dương cục trưởng chỉ là xưng hô, trên thực tế hắn tên là Dương Tử Nhất là anh họ của Trần Triều Phát, trên mặt hắn đầy bất đắc dĩ a, thiệt tình, quay đầu lại nhìn xem Ngô Tư Miểu đang trốn tránh sau ghế dựa, thở dài, đi đến trước mặt Ngô Tư Miểu.

Trên mặt người kia đều là sự hoảng loạn, hắn xua tay, kêu lên với Dương Tử Nhất:

"Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, ta không biết gì hết, ta không thấy gì hết."

Má ơi, nguyên lai Trần Triều Phát thật sự là người điên, ngày thường ngụy trang thật tốt, nhưng chỉ nói vài câu với Dương Tử Nhất đã phát điên.

Cái gì mà tới giải sầu? Trời ạ!

Không chỉ Trần Triều Phát là người điên, mà ngay cả Dương cục trưởng này tới đón y cũng là người điên nốt.

Hắn chỉ thấy khuôn mặt hơn 50 tuổi của Dương Tử Nhất đều là lệ khí, khóe miệng hơi cong lên, đây muốn giết người giết khẩu a, đúng là muốn giết người diệt khẩu a?

Dương Tử Nhất lại kéo một chiếc ghế dựa ra, ngồi xuống, từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho Ngô Tư Miểu một điếu thuốc, chính mình cũng ngậm một điếu ở miệng hỏi:

"Ngươi biết Tiểu Phát vì sao muốn tới căn cứ này của các ngươi không?"

"Bởi vì, bởi vì căn cứ của chúng ta có vật tư phong phú...."

Lúc bị hỏi chuyện, Ngô Tư Miểu còn co rúm lại ở trên ghế, biểu tình trên mặt sắp khóc tới nơi, thanh âm của hắn cũng nho nhỏ, không dám nhìn mặt Dương Tử Nhất, khí thế của người kia quá mức cường đại, vì thế trước mạt thế khẳng định địa vị của hắn không thấp, đương nhiên, địa vị của Trần Triều Phát cũng không thấp, từ rất sớm hắn đã biết Trần Triều Phát có bối cảnh ở quân đội.

Lúc Trần Triều Phát tới đây, căn cứ Diệu Dương cùng căn cứ Kim Môn kỳ thật đã nói đến chuyện xác nhập, bất quá bởi vì ba của Ngô Tư Miểu mất, căn cứ Diệu Dương mới truyền đến tay hắn, vì vậy tiến trình xác nhập có chút bị trì trệ vì căn bản Ngô Tư Miểu mặc kệ chuyện đó.

------------------------------------

629. Kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu

Cho nên Trần Triều Phát xem như người đại diện được căn cứ Kim Môn phái tới đây, để thúc đẩy việc hai bên xác nhập, y tới căn cứ Diệu Dương đã mấy tháng, kỳ thật y cũng không làm cái gì, đều là Lôi Giang nương nhờ tên tuổi của Trần Triều Phát để phát triển thế lực.

Hiện tại Ngô Tư Miểu nhìn ra, nhân gia cũng không cần làm cái gì a, bởi vì mục đích chân thực y tới căn cứ Diệu Dương là để "Giải sầu" a.

Hắn nhìn Trần Triều Phát thực sự là biến thái không giống với người bình thường, nói vậy khi ở nhà còn biến thái hơn nếu không làm gì phải ra ngoài để giải sầu chứ?

Ngô Tư Miểu âm thầm kêu khổ, tại sao căn cứ Diệu Dương bọn họ lại xui xẻo như vậy, tại sao lại gặp phải một nhân vật như Trần Triều Phát a????

Cho nên khi Dương Tử Nhất hỏi Ngô Tư Miểu, hắn liền đoán, căn cứ Kim Môn nhìn trúng căn cứ Diệu Dương ở chỗ là phong thủy tốt, thích hợp cho Trần Triều Phát giải sầu đúng không?

Đương nhiên, khẳng định hắn không dám ăn ngay nói thật, chỉ có thể tùy tiện bịa ra một cái lý do mà thôi.

Nào biết, Dương Tử Nhất lại lắc đầu, hắn cúi đầu, phun một hơi khói thuốc lên trên mặt Ngô Tư Miểu nói:

"Thời gian cấp bách, ta chỉ hỏi ngươi một lần, cũng là lần cuối, cha của ngươi chuẩn bị kho vật tư chiến đấu đang ở đâu?"

"Cái gì mà kho vật tư chuẩn bị chiến đấu?"

Ngô Tư Miểu không hiểu sao, nhìn Dương Tử Nhất, vẻ mặt ngây ra, kho vật tư chuẩn bị chiến đấu? Đây là thứ gì, từ lúc sinh ra tới giờ lần đầu tiên hắn nghe thấy.

Vẻ mặt Dương Tử Nhất dữ tợn, duỗi tay, móc một con dao ra, mũi dao vạch tới vạch lui chỉ thẳng vào mặt Ngô Tư Miểu, sát khí tràn ngập hỏi:

"Ta đã nói rồi, ta không có thời gian, nó ở đâu?!!! Lúc trước chúng ta chịu đáp ứng xác nhập với cái căn cứ chỉ to bằng quả trứng chim của các ngươi bởi vì lão tử nhà ngươi có kho tài nguyên chuẩn bị chiến đâu, nó ở đâu?!!!"

Lời còn chưa nói xong thì một gã quân nhân vội vã vọt vào phòng điều khiển đen xì, thấp giọng nói:

"Dương cục trưởng, phải đi rồi, hai người phía dưới đã lên tới đây."

Ngăn không được, không ai ngăn được, tốc độ của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm quá nhanh, có nhiều người hơn nữa cũng không ngăn được bước chân của hai người kia, cho nên điều cần thiết bây giờ là lập tức, lập tức đi!!!

Dương Tử Nhất thu súng lại, rút một con dao ra, cứa một nhát vào cổ của Ngô Tư Miểu, sau đó đứng dậy, dùng quân trang lau khô vết máu trên thân dao, nhìn cũng không thèm nhìn lại Ngô Tư Miểu đang nằm trên mặt đất, mang theo hai gã quân nhân chạy ra ngoài phòng điều khiển bằng một cửa khác.

Đừng nhìn Trần Triều Phát tựa như điên điên khùng khùng, kỳ thật bảo y điên, cũng không khoa trương như vậy, y có thể chạy thoát khỏi tay Dương Tử Nhất còn nhớ rõ thuận tay phá hỏng hệ thống điện trong phòng điều khiển.

Lúc này, Dương Tử Nhất muốn hành động, bóng dáng hình ảnh của hắn cũng không để lại dấu vết, khách sạn này to như vậy, có thể che dấu rất tốt, chỉ cần trốn tránh tốt, luôn có cách tìm được Trần Triều Phát mang đi.

Hai người Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm giết đến phòng này Dương Tử Nhất đã mang theo người sớm chạy không thấy bóng dáng, trong phòng đen sì một mảnh, bốc lên một cỗ máu tưới, không biết từ chỗ nào Chiến Luyện tìm ra một chiếc đèn pin, soi vào trong phòng điều khiển tối om này, hắn nghiêng đầu, vẫy tay một cái với Lạc Phi Phàm đang ở phía sau, hai người đi vào trong phòng.

"Ở đây còn có người sống."

Chiến Luyện ngồi xổm bên người Ngô Tư Miểu, dỗi tay xem xét hơi thở của hắn, ngẩng đầu vừa nói với Lạc Phi Phàm, thì nguyên bản Ngô Tư Miểu đang nằm trên mặt đất.

"Ai da" một tiếng, ngồi dậy từ trên mặt đất.

Lập tức Chiến Luyện vung ra một con dao, thân dao dán vào cánh tay hắn, cánh tay lại vòng trên cổ Ngô Tư Miểu, nếu chỉ cần thoáng dùng một chút lực, thì cổ người kia sẽ lại bị cắt một lần nữa.

-----------------------------------------------

630. Ta cái gì cũng đều nói cho các ngươi.

Ngô Tư Miểu thống khổ a, trong một ngày bị cứa cổ hai lần, cho dù hắn là dị năng giả hệ kim thì tâm tình cũng sẽ không quá tốt a.

Không sai, sở dĩ hắn có thể còn sống sót từ trong tay Dương Tử Nhất kia là bởi vì hắn là dị năng giả hệ kim, một dao của vị Dương cục trưởng đã cứa vào cổ hắn nhưng chỉ thoáng phá một tầng da chảy một ít máu ở yết hầu hắn, mạch máu các loại vẫn được hắn bảo hộ hảo hảo a.

"Đừng động thủ, đừng giết ta, ta cái gì cũng đều nói hết cho các ngươi, cái gì cũng nói a!"

Hắn giơ tay lên, chịu đựng đau đớn trên cổ, quỳ trên mặt đất, làm bộ dạng đầu hàng."Chúng ta cái gì cũng không cần biết!"

Chiến Luyện nhíu mày, con dao trên tay lại dùng một chút lực, muốn giải quyết Ngô Tư Miểu này, người này đương nhiên hắn nhận thức, còn không phải thủ lĩnh của căn cứ này hay sao? 

Nếu là thủ lĩnh thì không phải đầu sỏ của việc oanh tạc Hà Tây hay sao, đám lãnh đạo một người đều không thể buông tha.

"Kho, kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu!"

Thấy dao nhỏ của Chiến Luyện phải nhấn xuống, Ngô Tư Miểu nhắm mắt lại hô to lên, hắn sợ vỡ mật, vừa mới ở Dương Tử Nhất tìm được đường sống trong chỗ chết, đó là bởi vì Dương Tử Nhất quá tự phụ, một dao cứa cổ Ngô Tư Miểu xong không khom người xuống kiểm tra xem hắn đã chết hay chưa.

Nhưng dựa vào trực giác của động vật bậc cao, Ngô Tư Miểu cảm thấy người đàn ông muốn cắt cổ hắn lần thứ 2 này, hành sự sẽ không qua loa như Dương Tử Nhất, cứa cổ hắn một dao xong rất có thể sẽ còn kiểm tra một chút xem rốt cuộc hắn chết thật hay giả.

Cho nên dưới tình thế cấp bách, Ngô Tư Miểu chỉ có thể khai ra kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu đổi lấy cơ hội sinh tồn.

Dao trong tay Chiến Luyện dừng lại, nhíu mày nhìn Ngô Tư Miểu, nhấp mỗi chờ hắn tiếp tục nói.

"Trần Triều Phát kia chính là con trai của Trần lão tướng quân trong căn cứ Kim Môn, lúc trước bọn họ cùng cha của ta nói chuyện hợp tác, nói muốn xác nhập với chúng ta, kỳ thật, kỳ thật là muốn chiếm lấy vị trí của kho tài nguyên chuẩn bị cho chiến đấu của cha ta."

Theo lời của Ngô Tư Miểu, lúc này Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm mới hiểu, nguyên lai bối cảnh của Trần Triều Phát lại thâm hậu như vậy, Trần lão tướng quân kia trước mạt thế, danh tiếng trong quân đội như sấm bên tai, người bên ngoài có khả năng không rõ tên tuổi của Trần lão tướng quân, nhưng người trong quân đội đối với danh tiếng của ông thì phi thường quen thuộc.

Đương nhiên, cha già của Ngô Tư Miểu, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm cũng không xa lạ, trước mạt thế, ba ba tỷ phú của Ngô Tư Miểu đã từng hợp tác với chính phủ, cùng thiết kế và giám thị không ít kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu của quốc gia.

Sau khi mạt thế, cha của Ngô Tư Miểu vì cái gì cũng không chạy ra ngoài mà chỉ ở trong căn cứ Diệu Dương?

Căn cứ Diệu Dương cũng chưa từng đi ra ngoài tìm kiếm bất luận vật tư gì, mạt thế đã gần một năm, vật tư của bọn họ từ đâu đến?

Chính là bởi vì cha của Ngô Tư Miểu biết dưới chân căn cứ Diệu Dương có một cái kho tài nguyên a.Không chờ Chiến Luyện hỏi, Ngô tư Miểu bùm bùm giống như rang đậu đem toàn bộ chi tiết về Trần Triều Phát cùng Dương Tử Nhất nói ra.

Bao gồm cả việc Trần Triều Phát như có vấn đề về thần kinh, đặc biệt cố chấp, đặc biệt tàn nhẫn, mà Dương Tử Nhất nói đến tiếp quản căn cứ Diệu Dương nhưng trên thực tế là tới để phá hủy căn cứ, nhưng căn cứ ở trong tay Ngô Tư Miểu thì còn gì để phá a?

Ngay cả tường thành đã bị chôn trong tuyết cùng đạn pháo, còn gì là căn cứ a???

Cho nên Dương Tử Nhất này chỉ là mang theo một ít binh lính cùng với hơn 10 chiếc máy bay chiến đấu tượng trưng bay qua bay lại vòng qua vòng lại một vài vòng, sau đó cướp đoạt toàn bộ tài nguyên trong căn cứ Diệu Dương thuận tiện biết được vị trí của những kho tài nguyên khác trong miệng Ngô Tư Miểu xong sau đó mặc kệ căn cứ Diệu Dương tự sinh tự diệt đi.

-----------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play