621. Ngươi đói bụng đi.

Chiến Luyện xoay người một cái, đứng trên xúc tua kia, trong lúc nó sinh trưởng, Chiến Luyện cũng chạy dọc trên thân nó, nhảy qua lại vài cái hắn đã lên cao tới mấy mét trên trời.

Sau đó giơ tay, tạo ra một bản kim loại rất lớn hướng lên máy bay chiến đấu trên bầu trời, hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trời ló dạng, ánh sáng phản quang vào tấm kim loại, phản xạ vào máy bay, làm phi công đang lái máy bay nhíu mắt lại, không kịp thấy rõ đó là cái gì, tất nhiên cũng không kịp chạy.

Chỉ trong thoáng chốc khi người phi công nhíu mắt, một viên đạn hỏa tiễn bay lên, bởi vì đôi mắt bị ánh sáng phản quang chiếu vào không thấy rõ, vì thế không kịp tránh làm viên hỏa tiễn kia bắn trúng bụng máy bay, máy bay mang theo toàn bộ đạn pháo nổ tung như pháo hoa trên không trung.

Mấy chiếc máy bay chiến đấu thấy vậy, lập tức bay lên cao, để thoát ly phạm vi của tầm ngắm của súng hỏa tiễn, đồng thời tạm dừng tỏa định oanh tạc, đám máy bay đã bị Chiến Luyện kiềm chế thành công.

Ở dưới ngầm, tinh hoạch to như chiếc bình giữ nhiệt của Nhục hoa, lúc đầu bị An Nhiên trồng vào chiếc chậu hoa cao đế, lúc này chậu hoa đã bị nứt vỡ, tràn ra một đống xúc tua lớn giống như bạch tuộc, mang theo bùn đất mấp máy dưới chân An Nhiên.

Nàng ngồi xổm xuống, duỗi tay, vuốt lên Nhục Hoa trơn trượt kia, giống như những con giun màu da khổng lồ bị bó buộc lại với nhau, ôn nhu hỏi:

"Ngươi đói bụng lắm rồi có phải hay không?"

Một tiếng huýt gió vang lên như đáp lời An Nhiên hỏi.

An Nhiên gật gật đầu, tuy rằng Nhục hoa nói gì không ai có thể nghe hiểu, nhưng tự nhiên nàng biết, Nhục Hoa đang kêu gào muốn đồ ăn, gì cũng được, chỉ cần An Nhiên cho phép.

"Trước ăn chút sói tuyết đi, ở đây có rất nhiều rất nhiều sói."

An Nhiên vừa dứt lời, một cái xúc tua trơn trượt lao ra khỏi ban công biệt thự, khi nó trượt ra ngoài, những tiếng kêu hoảng sợ của người phía dưới từng đợt từng đợt vang lên, họ né tránh xúc tua thật xa thật xa, trơ mắt nhìn nó tựa như một con rắn trườn bò vào đường hầm băng.

Lại nhìn Nhục Hoa, ở giữa một đống bộ rễ chen chúc đang mấp máy có thể nhìn thấy mơ hồ ánh lên màu xanh của tinh hạch, bất quá hiện tại phỏng chừng không ai có gan dám đi sờ viên tinh hạch kia, bởi vì trên đó những căn rễ đang bò đầy nhích tới nhích lui.

Thô to có nhỏ bé có, hơn nữa càng thu hoạch nhiều đồ ăn thì bộ rễ của nó càng dài càng nhiều càng kéo dài càng phát triển.

Cũng có thứ giống như những phiến lá mọc ra trên thân, phiến lá thịt thịt giống như những miếng thịt tươi vừa được cắt xuống, chúng hứng lấy toàn bộ cảm xúc của An Nhiên, rất nhanh đã cao hơn An Nhiên, dần dần bên ngoài tinh hạch cũng được bao trùm một tầng da thịt, chỉ vài phút thời gian viên tinh hạch màu xanh kia được bọc kín kẽ.

Xúc tua giống như gốc rễ bên trên mọc ra rất nhiều chồi non, bất quá nó không thô ráp như thân cây, đại khái còn cần không ít đồ ăn mới có thể thay đổi màu sắc đi, xúc tua màu huyết hồng mọc ra những mầm non, giống như một miếng thịt heo bị những con sán trắng uốn éo bám lên.

Mỗi một miếng thịt heo bị sán bám lên đều rất có lực lượng, rất nhanh chúng cắm rễ xuống vùng đất lạnh lẽo, sinh trưởng dưới nền đất của đường hầm băng này, không có góc chết tìm kiếm đám sói tuyết, vì sinh trưởng của nó mà tìm kiếm chất dinh dưỡng.

Rễ cây của nó sinh trưởng khắp nơi, vốn dĩ cấp bậc của Nhục hoa không phải thấp, chủng loại tiến hóa cùng biến dị thuộc loại ưu phẩm, chỉ cần có thức ăn phong phú, nó sẽ rất nhanh lớn lên dài ra trải rộng, so với Cầu Gai Béo đồ bỏ sợ này sợ kia thì nhanh hơn nhiều.

Đồng thời, sức ăn càng lúc càng nhanh

Không bao lâu, đám sói tuyết bên trong đường hầm đã bị nó ăn sạch sẽ.

Thừa dịp máy bay bị Chiến Luyện kiềm chế, rễ của nó bắt đầu dò xét về phía Tây Bắc để tìm kiếm hang ổ của bầy sói tuyết, sau đó tiếp tục ăn.

-----------------------

622. Nhục hoa tái hiện

Những thứ đó, An Nhiên đều biết tất cả, Nhục hoa mọc như thế nào, vươn ra bao nhiêu, có tính toán gì, nó tất cả đều lải nhải nói cho nàng, mặc dù không nghe hiểu nó nói chút gì chỉ kêu kêu kêu, nhưng An Nhiên vẫn hiểu.

Thực vật bình thường là con rối của An Nhiên, nhưng thực vật biến dị lại là một cá thể độc lập, một cá thể độc lập nghe lời An Nhiên nói.

Dưới chân biệt thự nhà An Nhiên đã bị đám rễ cây cành lá bạo trướng của Nhục hoa lấp đầy, nàng ngẩng đầu, muốn nhìn quan sát chồi non một chút, thì mầm cây giống như cánh tay kia liền cong xuống dưới, lá cây phục thấp ở dưới chân An Nhiên, để nàng nhìn rõ ràng hơn.

An Nhiên nhấc chân, đứng trên phiến lá cây, lại ngẩng đầu, nhìn chồi non đang sinh trưởng, nó đã vươn ra ngoài lỗ thủng của mặt băng, mà Chiến Luyện đang chạy nhảy trên thân chồi này.

Sau đó An Nhiên đứng ở một mảnh phiến lá, phảng phất như đang đứng ở trên một đống đầu lưỡi, nhìn mọi người ở phía dưới đang run rẩy vì sợ hãi không dám nói chuyện.

Nhục hoa tái hiện, làm những người đã từng trải qua thời gian ở Tương thành thực sự hoảng sợ, qua hồi lâu, Lạc Phi Phàm mới phản ứng lại, đứng trước một cái rễ cây còn đang tí tách rơi rớt dịch nhầy, hô lớn với An Nhiên:

"An Nhiên, thừa dịp này, chúng ta nên sơ tán rời khỏi nơi này!"

"Ha ha ha ha!!!!"

Nguyên bản Bàn Tử kia đang trốn ở góc, ôm đầu sợ muốn chết, lúc này đột nhiên như hiểu ra, tức khắc bò dậy từ dưới mắt đất cười to, hắn thật trâu bò a, đột nhiên hắn phát hiện mình đặc biệt đặc biệt trâu bò a.

Chẳng lẽ không hay sao? Đoàn đội nhiều người sống sót như vậy, Bàn Tử thật sự vô điều kiện đã tìm và leo lên một chiếc thuyền tốt a, xem đi nữ thần của hắn, ngay cả quái vật Nhục hoa khổng lồ ở Tương thành đều bị nàng sử dụng, sau này còn có cái gì có thể đẩy ngã nàng nữa?

An Nhiên gật gật đầu, đứng ở những phiến lá của Nhục hoa như đầu lưỡi kia chỉ cho mọi người một phương hướng, đường hầm kia khá rộng, vừa được Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện khơi thông, từ đường hầm này đi ra ngoài, có thể trực tiếp tiến về Hà Đông.

Nhưng hiện tại những kẻ điên ở đại phú hào đang không chế Hà Đông, chạy sang không biết chừng còn thảm hơn so với ở trong đường hầm băng, ít nhất khi đạn pháo rơi xuống, trên đỉnh đầu còn có một tầng băng chống đỡ cho.

"Tập hợp toàn bộ dị năng giả lực lượng, bắt đầu đào từ nơi này, đào một đường hầm sâu một chút đi thẳng sang Hà Đông."

An Nhiên mở miệng, lạnh lùng nói:

"Chú ý trật tự, ai còn làm loạn, trực tiếp làm phân bón hoa!"

Phảng phất như đang lĩnh mệnh, chồi non của Nhục hoa phía sau nàng lại phát ra tiếng huýt gió thật dài! Nó đang uy hiếp mọi người.

Ở hiện trường này có ít nhất 800 - 1000 người, mỗi người đều thấy được năng lực của An Nhiên, ai dám làm loạn? Ai làm loạn liền chết đến xương cốt cũng không thừa!

Mọi người thật cẩn thận đi về phía trước, ai cũng không dám làm loạn, càng không xuất hiện việc xô xô đẩy đẩy, ta chen ngươi, ngươi chen ta, thậm chí mỗi người đều biểu hiện thật sự rất lẽ phép, khiêm nhường, làm người ta hoài nghi nhân tính trên đời lại, lại trở nên tốt đẹp một lần nữa.

Đám sói trong đường hầm đã bị ăn sạch sẽ ngay cả chút da lông cùng xương cốt đều bị tiêu hóa, cả đường đi, tùy ý có thể thấy được tinh hạch trong suốt rơi trên nền tuyết, nhưng mọi người ai dám nhặt, bởi vì trên tinh hạch kia những rễ cây giống xúc tua bạch tuộc đang vặn vẹo, làm người ta nhìn cũng không dám nhìn, đâu còn dám cúi xuống nhặt tinh hạch?

Toàn bộ dị năng giả lực lượng đều bị Vân Đào cùng Lạc Phi Phàm tổ chức lại cùng nhau đào đường hầm, mọi người đều hợp lực đào về một hướng, vì vậy đường hầm được đào rất nhanh, chốc lát sau hơn một ngàn người dời trận địa, chạy dưới nền đất gần đầu cầu sang Hà Đông.

--------------------------------

623. Thoạt nhìn thật nhỏ

Đường hầm còn đang đào, dựa theo ý An Nhiên, đường hầm này sẽ trực tiếp đào sang đại phú hào kia, những người trong đại phú hào kia không phải thích oanh tạc hay sao? Không phải xem mạng người như cỏ rác hay sao?

Được, vậy oanh tạc bọn họ!

Trực tiếp oanh tạc trên đỉnh đầu đại phú hào đi.

Đồng thời với đào đường hầm, An Nhiên xoay người, nhìn xúc tua của Nhục hoa đang vặn vẹo bên người, tràn ngập cảm khái thấp giọng nói:

"Nhớ trước đây, ngươi khổng lồ như thế nào, hiện tại thoạt nhìn thật nhỏ."

Có thể bởi vì do không đủ dinh dưỡng, Nhục hoa đã từng to hơn cả một tòa trung tâm thương mại còn chiếm cứ cả toàn bộ tinh khu của Tương thành, hiện tại lại gầy lại nhỏ, hoa cầu chỉ lớn bằng một quả bóng rổ, cành hoa chỉ nhỏ bé như cánh tay, bộ rễ cùng phiến lá gộp chung vào phỏng chừng không lớn bằng gian phòng biệt thự này.

Nó cần rất nhiều rất nhiều đồ ăn, mới có thể khôi phục kích cỡ lớn nhỏ.

Sau đó An Nhiên than nhẹ, nàng cảm nhận được thế giới nội tâm của đóa Nhục hoa này, nó vẫn tàn bạo bất nhân như cũ, nhưng lại không phải đứa nhỏ không nói đạo lý, nó nguyện ý nghe An Nhiên nói, nàng nói cái gì nó nhận định là cái đó.

Vì thế An Nhiên duỗi tay, sờ sờ xúc tua thịt thịt mà đóa Nhục hoa duỗi tới, nàng phân không rõ đây là bộ rễ hay là cành cây, hoặc là chồi non gì đó, nhưng nàng vuốt nó giống như vuốt đầu Oa Oa, ôn nhu nói:

"Chúng ta phải rời đi nơi này, đạn pháo trên bầu trời tùy thời sẽ rơi xuống, hiện tại ngươi còn quá yếu ớt, ở thời tiết băng thiên tuyết địa này đồ ăn của ngươi cùng quá ít, đừng để cho chưa phát dục đã bị nổ đến bay tan tác nữa."

Sau đó nàng nghiêng đầu, nói với Tiểu Bạc Hà đang ngồi ôm Oa Oa còn vô tri vô giác chơi đùa:

"Bạc Hà, giúp ta tìm tinh hạch của Cầu Gai Béo, không biết nó bị nổ bay đi nơi nào rồi."

Lúc nói lời này, nội tâm An Nhiên rất khổ sở, thực vật biến dị sinh trưởng đến hậu kỳ, kỳ thật một đám giống như đứa nhỏ của An Nhiên, nàng nhìn Cầu Gai Béo từ một con thực vật biến dị bình thường, trưởng thành sinh trưởng thành một quái vật khổng lồ giống như bạch tuộc tám chân, nuôi dưỡng lâu như vậy, không thể chịu được Cầu Gai Béo bạch bạch bị nổ đến chia năm xẻ bảy như vậy được.

Tiểu Bạc Hà rất nhanh tìm được tinh hạch của Cầu Gai Béo, tuy rằng không lớn như tinh hạch của Nhục hoa nhưng tinh hạch của nó cũng to gần bằng một bàn tay hình thoi.

An Nhiên cẩn thận thu tinh hạch của Cầu Gai Béo lại, sau đó chỉ huy Nhục hoa, di chuyển trên mặt đất, mang theo một cái hoa cầu thịt thịt, giống như quả bóng rổ, còn có những bộ rễ không biết kéo dài tới đâu, đi vào càng sâu trong lớp băng của đường hầm.

Những xúc tua của Nhục hoa rất khổng lồ, tựa như một tấm võng phức tạp, những bộ rễ sinh ra bộ rễ mới những cành hoa mọc ra đan chéo nhau, sinh trưởng trong đường hầm băng vốn đã phức tạp.

Kỳ thật tòa biệt thự này rất thích hợp để Nhục hoa làm ổ, nhưng An Nhiên muốn nó đem hoa cầu của nó vùi càng sâu càng sâu xuống dưới nền đất, đừng ngu xuẩn như hồi ở trong Tương thành, bị con người chạm tới hoa cầu.

Hiện tại ở thời tiết này cũng không phải thời cơ tốt để Nhục hoa nảy mầm sinh trưởng.

Nếu không phải dị năng của An Nhiên lại thăng cấp, năng lực câu thông với thực vật của An Nhiên lại tăng lên, cảm xúc của nàng được Nhục hoa cảm ứng, thì nó sẽ không lựa chọn lúc này để nảy mầm, loại thời tiết này đối với ai đều quá mức ác liệt, đồ ăn thiếu thốn phi thường nghiêm trọng.

Cầu Gai Béo đã chết, thực vật bình thường thì lực công kích quá thấp, nội tâm An Nhiên tràn ngập phẫn nộ, vì vậy Nhục hoa muốn tới giúp nàng, chính nó muốn nảy mầm sinh trưởng.

Cho nên An Nhiên suy nghĩ, cũng giống như Nhục hoa suy nghĩ, nó cần phải đem hoa cầu của mình chôn dấu càng sâu càng sâu hơn, nếu không thoáng không chú ý một chút sẽ lại bị đánh về nguyên hình chỉ là một viên tinh hạch.

-------------------------------

624. Bắt giặc phải bắt vua trước.

May mà có đám dị năng giả hỗ trợ đào thông các đường hầm, Nhục hoa chảy xuống từ tầng hai của căn biệt thự đã bị phá hỏng, những phiến lá ủy ủy khuất khuất mà rụt rụt, phiến lá của nó đã to bằng một cánh cửa sổ sát đất, cành hoa giống như xúc tua cuốn khúc vào ban công kéo hoa cầu của nó lảo đảo lắc lư từ trên tầng hai xuống dưới.

Dưới lớp băng ngầm này vốn là những căn biệt thự xa hoa, theo như bình thường thì những căn biệt thự này sẽ có gara ngầm nhưng kỹ sư xây dựng tùy vào ý thích của hộ khách sẽ thay đổi thiết kế, hơn nữa còn suy xét đến việc sẽ có khách tới chơi nhà, cho nên phía dưới gara ngầm sẽ kiến tạo thêm một cái gara phụ ở dưới.

Vì vậy, tầng gara thứ hai kỳ thật đã cách mặt đất rất sâu rất sâu.

Mục đích của Nhục hoa chính là đem hoa cầu của mình dịch đến tầng gara phụ.

Quá trình này tương đối phức tạp, bởi vì lúc trước bọn người Bàn Tử đào đường hầm băng này không ý thức được sẽ có một ngày phải dùng tới gara ngầm, vì vậy lối vào gara ngầm đã sớm bị băng tuyết rất dày bao trùm, căn bản không ai có thể thăm dò nó ở nơi nào.

Nhưng bộ rễ của Nhục hoa cực kỳ rậm rạp, luôn có thể thăm dò ra, cái này không cần ai phải nhọc lòng.

Chiến Luyện nhảy xuống từ lỗ thủng, vứt bỏ khẩu súng hỏa tiễn, nhìn một mảnh đất trống không bừa bãi, An Nhiên mang theo Oa Oa cùng Tiểu Bạc Hà vẫn đứng tại chỗ chờ hắn như cũ.

Hắn cười nói:

"Bắn rơi được ba cái máy bay chiến đấu, số đạn hỏa tiễn còn lại đã không thể dùng, thôi, chờ ta rảnh, chính mình làm chút đạn pháo, mạt thế này, vẫn cần vũ khí nóng, hiện tại ta đi tìm Lạc Phi Phàm."

"Đi tìm hắn làm cái gì?"

An Nhiên tò mò hỏi Chiến Luyện.

"Bắt giặc phải bắt vua trước."

Chiến Luyện cúi đầu, đến gần gương mặt An Nhiên, hôn nàng một chút.

An Nhiên cười nói:

"Ta đã sớm phân phó mọi người, đào một cái đường hầm từ nơi này, đi tới Hà Đông."

Quả nhiên Nàng và Chiến Luyện càng ngày càng có ăn ý, đều nghĩ, muốn giải quyết việc máy bay ném bom trên bầu trời phải ra tay từ đại phú hào, bởi vì máy bay oanh tạc là do người ở đại phú hào hạ lệnh.

"Bọn họ đào quá chậm, chúng ta trực tiếp lái xe qua."

Chiến Luyện có chút ghét bỏ tốc độ của những dị năng giả lực lượng đào đường hầm, chờ bọn họ đào thông đường hầm không biết phải đợi tới mấy ngày mấy đêm, nhóm lãnh đạo ở đại phú hào nhất định hiện tại phải giải quyết, bằng không chốc lát nữa chờ bọn họ lại có hứng thú, còn bị ném bom.

Vì thế, Chiến Luyện đặt hai ngón tay vào trong miệng, dùng sức phát ra từng đạo tiếng còi bén nhọn.

"Ta cũng phải đi."

Trong tiếng còi hiệu, An Nhiên nhận Oa Oa từ trong tay Tiểu Bạc Hà, nàng sờ lên tinh hạch của Cầu Gai Béo, thù của nó, nàng phải báo.

Đối với việc này, Chiến Luyện không có ý kiến gì, hắn dẫn vợ con hắn nhìn việc đời cũng tốt, miễn cho cả ngày bị nhốt trong lớp băng này, mạt thế rồi, người đều bị trói buộc đến choáng váng.

Rất nhanh, Lạc Phi Phàm đang lãnh nhóm dị năng giả đào đường hầm, nghe được tiếng còi của Chiến Luyện, hắn vội vàng ném bọn họ ra quay lại.

Chu Chính ở bên người hắn vẫn luôn phụ trách bảo vệ đám người già và trẻ em, ngăn cản Lạc Phi Phàm hỏi:

"Lạc đại ca, ngươi đi đâu?"

"Đi giết đám đầu sỏ gây tội hạ lệnh ném bom ở đại phú hào!"

Hắn ném xuống mấy lời này xong liền chạy về phía Chiến Luyện, hỏi hắn vì sao lại biết kế hoạch của Chiến Luyện ư? Bọn họ cùng thuộc một binh chủng thần bí, tự nhiên có mật mã giao lưu riêng chỉ thuộc về bọn họ, huýt sáo vài tiếng có thể giao lưu báo cáo tình huống, đương nhiên cũng không cần nói rõ.

-------------------------------

625. Thẳng tới Hà Đông

Nhưng khi Lạc Phi Phàm chạy tới, đi ngang qua đường hầm mà Nhục hoa đang chen chúc, vẫn bị kinh hãi đến lắp bắp, thứ kia vừa mới nảy mầm, giống như hai miếng thịt heo giờ đã phát triển đến như vậy, khoa trương nhiều như vậy sao a a a a?

Chờ hắn hội hợp với Chiến Luyện, Chiến Luyện đã lên một chiếc xe việt dã chạy trên tuyết, xe vòng vài vòng ở mảnh đất trống, Lạc Phi Phàm liền chạy lên ghế phụ, sau đó nhìn về phía ghế sau thấy An Nhiên cùng Tiểu Bạc Hà, Oa Oa được An Nhiên ôm trên đùi.

Chiến Luyện giẫm mạnh chân ga, phi vào đường hầm, tốn vài phút công phu xe của họ đã lao ra khỏi lối ra vào của đường hầm bay ra ngoài, đi theo sau xe bọn họ chính là một nhóm dị năng giả lực lượng tự phát do Chu Chính tổ chức, bọn họ cũng lái xe, trong lòng mang đầy phẫn hận với người trong đại phú hào, muốn đi giết đám lãnh đạo trong đại phú hào.

Trên nền tuyết màu trắng, có từng vũng từng vũng máu, loang lổ, càng tới gần cầu máu càng lúc càng nhiều.

Giống như một tấm vải trắng tinh khôi bị điểm thêm một đóa hoa máu, đẹp thì đẹp thật nhưng thực huyết tinh.

Máy bay chiến đấu trên trời phát hiện dưới mặt đất có vài chiếc xe, nhưng camera của bọn hắn cơ hồ đã bị Chiến Luyện thanh trừ hết, người của đại phú hào căn bản không thể thu được hình ảnh cùng thời gian theo dõi trực tiếp. Do vậy Trần Triều Phát vô pháp hạ mệnh lệnh kịp thời, cho nên phi công trên máy bay không biết có nên thả bom xuống mây chiếc xe này không.

Chỉ một thoáng do dự như vậy, bọn người Chiến Luyện đã lái xe lao xuống sông băng, nghiền qua lớp băng đi sang Hà Đông, dọc đường đi cũng phát hiện khá nhiều người thuộc nhóm thanh niên trai tráng lúc trước bị đuổi ra đường hầm băng, nhưng phần lớn nhóm người kia đều lưu lại bên trong đường hầm giết sói tuyết.

Bất quá hiện tại sói cũng không còn để giết, chúng đã bị Nhục hoa ăn sạch.

Thấy có xe qua sông, đụng phải tảng băng không thể đi qua được, phía dưới xe liền mọc ra những cây cột kim loại đỡ chiếc xe lướt qua, làm cho những chiếc xe lao thẳng tới Hà Đông.

Đám thanh niên trai tráng kia tự nhiên không có can đảm chạy ra hùng hùng hổ hổ với An Nhiên cùng Chiến Luyện, mặc dù bọn họ cảm thấy chính mình bị mệt chết dưới thiên tai nhân họa như thế này bởi vì An Nhiên không muốn bảo hộ bọn họ.

Rất nhanh, xe của Chiến Luyện đã tới cửa đại phú hào.

Máy bay trên bầu trời còn đang xoay quanh, bọn họ đã tới cửa rồi, đám người Trần Triều Phát bên trong cũng phát hiện được những chiếc xe này từ lâu, bất quá không ai dám đi ra ngoài.

Trần Triều Phát cũng không dám ra lệnh oanh tạc nữa, đã đến cửa rồi còn cho thả bom? Không phải tự ôm bom cho nổ bản thân hay sao?

Trong phòng điều khiển của đại phú hào, trên camera theo dõi thấy hình ảnh Chiến Luyện ngừng xe lại, hắn mở cửa xe ra, hắn đi đôi giày màu đen, mặc một chiếc quần màu đen, áo lông cũng màu đen, đầu húi cua giống con nhím trong gió lạnh từng cọng từng cọng dựng thẳng lên, tinh thần phá lệ phấn chấn.

Mấy chiếc xe phía sau hắn cũng dừng lại, đám đàn ông trên xe cũng hùng hùng hổ hổ đi xuống, trong tay cầm các loại vũ khí, một đám hung thần ác sát, trên mặt trên tay đầy là vết máu.

Ngô Tư Miểu đứng trước màn hình, chỉ vào một người đàn ông trong đó, nói với Trần Triều Phát:

"Lão Trần, ngươi xem này, đây không phải Chu Chính mà lúc trước ngươi muốn giết hay sao? Khó trách ngươi không tìm được hắn, hắn thật sự đã trốn sang Hà Tây."

Cho nên Trần Triều Phát cũng không có oan uổng Hà Tây, bên Hà Tây kia thu lưu phản đồ đúng không?

Biểu tình của Trần Triều Phát âm lãnh dị thường, hắn nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, nhìn Chiến Luyện mang theo Chu Chính, cùng khoảng mười mấy người đàn ông, cầm vũ khí, đi vào khách sạn, rồi chia nhau ra bắt đầu tìm kiếm người nào đó.

----------------------------

626. Nói quá lời

"Đám người này không phải tới tìm chúng ta báo thù chứ."

Có một vị đoàn trưởng, nhìn vẻ mặt cừu hận của đám người Chiến Luyện, trên mặt hắn đột nhiên có biểu tình xúc động, cho là đang nói giỡn với mọi người.

Nhưng chính bản thân hắn sau khi nói xong, lại nhìn những người khác, biểu tình trên mặt bọn họ đều tái xám đi, vị đoàn trưởng kia liền biết có khả năng mình nói đúng rồi.

"Cái này, cái này..."

Có người đứng ra với vẻ mặt xấu hổ nhìn Trần Triều Phát.

"Lão Trần, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Hắn hỏi ý kiến của Trần Triều Phát vì quả thực việc này là do Trần Triều Phát khơi mào, hiện tại mười mấy người vạm vỡ bên Hà Tây tay cầm vũ khí tới cửa tìm phiền toái, đám đoàn trưởng bọn họ đương nhiên dò hỏi ý kiến của y rồi.

Trần Triều Phát lại cười lạnh một tiếng, nhìn mọi người, trầm trầm nói:

"Sợ cái gì? Đối phương bất quá chỉ mười mấy người mà thôi, trong tay mỗi người các ngươi không phải đều có mấy trăm người hay sao? Còn sợ bọn họ?"

Mọi người trầm mặc, ở nơi Trần Triều Phát không nhìn thấy họ trộm trao đổi ánh mắt, lúc này, ai cũng không muốn phái người của mình ra ngoài, thay Trần Triều Phát chùi đít, thậm chí trong lòng mọi người còn muốn đám người vạm vỡ kia cho Trần Triều Phát này một cái oa phủ đầu.

Cho nên mặc dù y nói như vậy, cũng không có ai xung phong nhận việc,.

Bởi vì không có trở ngại gì, rất nhanh, mấy người Chiến Luyện đã ở tầng 4 của đại phú hào, từ tầng 1 đến tầng 3 đã bị chôn vùi dưới đống tuyết, xe đi vào đại phú hào thì trực tiếp có thể lên tầng 4.

Nháy mắt thế cục ở tầng 4 này bị khống chế, mấy người Chu Chính là quân nhân vì vậy tính tình còn khá tốt, nhưng theo sau có mấy tiểu tử trẻ tuổi, mỗi người đều mang nhiệt huyết sôi trào, đi vào phá phách cướp bóc, nhìn đến cái gì cũng muốn đoạt, đoạt không được liền đập phá, làm những người phục vụ có nam có nữ ở tầng này sợ tới mức co rúm vào trong góc không dám ra tiếng.

"Tránh ra, tránh ra."

Mấy tiểu tử nhà Lưu Chi cũng chạy theo sau tới đại phú hào, ngạnh cổ, chỉ vào những người phụ vụ co cụm đứng ở trong góc, giáo huấn:

"Chúng ta chỉ tới báo thù, không giết người, đều đứng tránh sang một bên đi, đừng chặn đường."

Trong lúc nói chuyện, một số quân nhân mặc đồ bộ đội đặc chủng vọt xuống từ trên lầu, tựa như là đội tiên phong do Trần Triều Phát phái xuống, không chờ nhóm người kia vọt tới trước mặt đám tiểu tử nhà họ Lưu, thì đã va chạm với Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm, hai người đối chiến với một đám người, đánh bạch bạch bạch thập phần náo nhiệt.

Nhìn dáng vẻ này, đám quân nhân do Trần Triều Phát phái xuống dưới không thể thương tổn người khác, bọn họ hoàn toàn bị hai người Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm kiềm chế, sức chiến đấu của hai người mạnh hơn không biết bao nhiêu lần với nhóm người này.

Cách chiến đấu của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm rất có bài bản, vừa ra tay một cái có thể vặn khớp tay chân của bọn người kia, quét qua một tầng, cơ hồ không có vồ hụt người nào, sau đó phá vỡ cửa sổ, ném đám quân nhân chặn đường ra ngoài đại phú hào.

Có người còn giơ súng chưa kịp nhắm bắn đã bị Chiến Luyện hoặc Lạc Phi Phàm đoạt đi, dùng súng cũng vô dụng, thân thể của Chiến Luyện, viên đạn đồng đều không thể xuyên qua được.

Rất nhanh, quân nhân ở tầng này đã không còn một mống, đội tiên phong toàn quân bị diệt.

Đôi mắt Trần Triều Phát gắt gao nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, quay đầu một cái, nhìn về mười mấy vị đoàn trưởng ở phía sau, rõ ràng mà nói, người của hắn quá ít, căn bản ngăn không được hai quái vật kia, Trần Triều Phát muốn toàn bộ đoàn trưởng ở đây xuất động người của mình.

------------------------------------------

627. Anh của Trần Triều Phát

"Cái này, không phải chỉ mình ta thấy, lão Trần, ngươi ngẫm lại, người của ngươi đều ngăn không được, người của chúng ta, đều là một ít người trước khi mạt thế đến không chịu qua bất luận huấn luyện về quân sự gì...."

Có người đứng dậy, biểu tình trên mặt có chút nghịch ngợm, kết quả không chờ hắn nói hết lời, Trần Triều Phát liền móc một khẩu súng trong người ra, chỉ thẳng vào ngực người nọ.

"Bang."

Hắn bắn một phát súng lại giết thêm một vị đoàn trưởng.

"Để ta xem, trong các ngươi ai không phái người ra!!!"

Trần Triều Phát này giống như điền rồi, dùng họng súng chỉ vào một đám đoàn trưởng, phía sau lưng hắn có hai người quân nhân bảo hộ cho hắn, hai người kia cũng không chút do dự móc ra khẩu súng trong người chỉ vào đám đoàn trưởng kia.

Nhóm người kia vừa kinh ngạc vừa giận dữ lại sợ hãi, nhìn không đến một ngày đã có hai cỗ thi thể nằm trên mặt đất, bọn hắn trầm mặc.

Có người đột nhiên hô to:

"Lão Trần, lão Trần, ngươi cho ta đi ra ngoài, ta phân phó người trong tay ta, đi giết đám người từ Hà Tây tới kia."

Có một vị đoàn trưởng nhìn tương đối thấp bé gầy yếu, giơ tay, tựa như muốn trổ hết tài năng từ trong đám người nhô ra.

Trần Triều Phát lười nhác dùng họng súng lúc lắc một cái, thả vị đoàn trưởng thấp bé kia ra khỏi phòng điều khiển, nhìn hắn vội vàng rời đi, y lại dùng súng chỉ vào mặt đám người còn dư lại trong phòng, mặt mang vẻ điên cuồng hỏi:

"Còn ai nữa?"

Lại có người giơ tay, có người đi đầu liền có vô số người theo sau, nháy mắt, toàn bộ đoàn trưởng đều đáp ứng đi điều động người trong tay, chốc lát sau, nhóm người kia đều chạy hết, phòng điều khiển to như vậy, vài phút sau chỉ còn dư lại Trần Triều Phát, Ngô Tư Miểu cùng với hai gã quân nhân trung thành và tận tâm.

Kỳ thật Ngô Tư Miểu muốn hỏi Trần Triều Phát một chút, hắn thả những người kia ra có phải tất cả đều sẽ đi điều động thuộc hạ hay không? Nhưng hắn nghĩ nghĩ, rồi nhìn màn hình không nói chuyện, bởi vì trên camera, những đoàn trưởng kia như đều chạy vào phòng của chính mình, thu thập đồ dùng vật tư quần áo chuẩn bị trốn chạy, hoặc là trốn trong phòng của mình, căn bản không có bất luận động tác gì để chuẩn bị điều động người.

Nhưng Trần Triều Phát này, rõ ràng đã điên rồi đi, không biết bị điên từ lúc nào, Ngô Tư Miểu không biết, có lẽ y từ trước đến nay đều là người điên, y chỉ ngụy trang thành người bình thường mà thôi.

Cho nên Ngô Tư Miểu không biết, mình đem những phát hiện kia ra nói cho Trần Triều Phát, y có thể trong lúc phẫn nộ mà liên lụy hắn hay không, bắn một cái thì chết, nói không tốt chứ thật là có khả năng vậy, một kẻ điên thì có chuyện gì không làm được chứ?

Logic của y căn bản không thể suy đoán giống như với người bình thường được.

Cho nên Ngô Tư Miểu trầm mặc, co người ngồi ở ghế, trộm nhìn màn hình, cũng trộm nhìn Trần Triều Phát, trong lòng hắn có tính toán, hắn có nên tìm cái cớ gì đó nói đi điều động người sau đó chuồn mất hay không.

Đợi thật lâu thật lâu sau, hai người Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đã nhanh chóng sắp tới phòng điều khiển, đại khái hai người bọn họ đã đánh tới tầng dưới của phòng điều khiển rồi, một gã quân nhân của Trần Triều Phát từ tầng cao nhất vội vàng xuống, kêu tên hắn.

"Tiểu Phát, nhanh lên đi, theo ta đi nào."

Người đàn ông này khoảng 50 tuổi, so với Trần Triều Phát thì lớn hơn mười mấy tiểu, gọi nhũ danh của Trần Triều Phát, xem ra, hẳn là người cực kỳ quen thuộc của y, nhìn một thân quân trang hoàn mỹ, thân thủ đặc biệt mạnh mẽ.

Khi đối mặt với Trần Triều Phát cũng có sự quan tâm của trưởng bối dành cho tiểu bối.

Trần Triều Phát quay đầu, nhìn người đàn ông này, oán hận nói:

"Anh, em muốn những người này phải chết, tất cả đều phải chết, tất cả a!"

----------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play