585. Sáng nay có rượu sáng nay say

Bởi vì tin tức không thông suốt, làm cho những dị tượng phát sinh ở biệt thự trong tiểu khu Hà Tây không truyền tới cao tầng quản lý, mà bọn người Lôi Giang, cũng trở thành tư lệnh quang côn bị nhốt trong khách sạn đại phú hào này.

Hắn nhận được tin tức cuối cùng của bên ngoài truyền tới là có người truyền lại cho hắn về sự tình Bành Vũ mất tích.

Sự mất tích của Bành Vũ rất ly kỳ, sống hay chết đều không thấy thi thể, mà quan hệ của Bành Vũ và Lôi Giang kỳ thật rất chặt chẽ.

Chuyện này nói ra thì khá dài dòng, không ngoài việc Lôi Giang vừa tới căn cứ Diệu Dương, dẫm lên Bành Vũ bám vào Trần Triều Phát, trên danh nghĩa Bành Vũ là đội trưởng của đoàn đội người sống sót, nhưng trên thực tế thông qua các loại thủ đoạn cuối cùng bị Lôi Giang trói vào thuyền của Trần Triều Phát.

Đây là thủ pháp quen thuộc của Lôi Giang, là thủ đoạn về phương diện mượn sức nhân tâm làm người khác mang ơn đội nghĩa, nhưng trên hết là thông qua các loại ích lợi đem đoàn đội ở khắp nơi hấp thu lại, Bành Vũ này bất quá chỉ là một cái bị cột vào thuyền của Trần Triều Phát mà thôi.

Tóm lại liên quan đến ích lợi, rất nhiều đoàn đội người sống sót cột vào với nhau, trở thành một tập đoàn.

Từ trước giờ người ở phía dưới truyền lại, Lôi Giang biết được vài tin tức, dựa theo miêu tả của bọn họ thì đoàn đội của Bàn Tử này rất có thể là đoàn đội lúc trước ở Tinh khu Tương thành, bị hắn coi là trói buộc vứt bỏ.

Đương nhiên, miêu tả về Bàn Tử rất nhiều bất quá Lôi Giang chưa bao giờ quan tâm đến những trói buộc của Trần Kiến Quân, cho nên trong đó có nhân vật như Bàn Tử này không thì căn bản Lôi Giang không biết.

Mà hết thảy tin tức đều dựa vào nhân mạch Lôi Giang tích lũy biết được, cho nên cũng phản hồi cho hắn một tin tức khác, đám người Chu Chính không đáng tin cậy.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, vì cái gì mà Lôi Giang vẫn không thăm dò được chi tiết nhóm người Bàn Tử, chính là bởi vì hắn quá tin tưởng Chu Chính, bất luận tin tức nào có quan hệ với Hà Tây mà Lôi Giang muốn biết, Chu Chính đều qua loa mang đến, không thể đưa tin tức liền nói mình cũng không rõ lắm.

Lẽ ra Chu Chính cầm đầu nhóm thủ tường thành, trong tay ít nhất có khoảng mấy trăm quân nhân, bọn họ trà trộn ở cấp cơ sở, cơ sở có bất luận động tĩnh gì đều có thể kịp thời phản hồi cho thượng cấp, nhưng Chu Chính phản hồi tin tức lên chỉ là mấy chục bản đăng ký không hề có bất luận giá trị gì, đây vẫn là bản đăng ký sơ qua lúc nhóm người Bản Tử mới nhập căn cứ.

Nhưng Bàn Tử đều bán củi cùng than hoa lâu như vậy, tin tức đều giống như lửa lan khắp đồng cỏ rồi, mắt thấy không giấu được thì thượng tầng quản lý của căn cứ Diệu Dương mới biết, có thể thấy được Chu Chính giấu chuyện này, bao nhiêu lâu.

Lôi Giang đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn tuyết đã phủ kín tầng 1, căn cứ Diệu Dương này trừ bỏ nhà cao tầng, nhà triệt đã bị chôn trong tuyết, hiện tại có thể hoạt động bên ngoài, đều là những người mặc quần áo bảo hộ chống tuyết ở cực địa, người bình thường không phải nghĩ cách chạy sang Hà Tây thì chính là ở nhà không dám ra ngoài, trên đường rất lạnh lẽo.

Hắn mặc tây trang màu đen, đeo nơ, đứng ở cạnh cửa sổ trầm tư hồi lâu, mới xoay người, đút một tay vào túi quần, đẩy ra một cánh cửa lớn, bên trong tràn ra ca vũ thăng bình.

Đại phú hào, vẫn hát múa như cũ, người trên đài vẫn đang múa, phía dưới vẫn chơi bài, trên bàn vẫn vây đầy người, người ở đây, chính là trải qua những ngày sáng nay có rượu sáng nay say.

Lôi Giang đi xuyên qua một bàn chiếu bạc, mấy người đàn bà cười đùa xô đẩy nhau, thân mình Lôi Giang lệch về một bên, tránh cho chạm vào những người phụ nữ đó, sau đó cúi đầu, đi gần tới một ghế lô, bên trong là Trần Triều Phát cùng một đám người đang ăn cơm, người cầm đầu nhóm người đó là thủ lĩnh căn cứ Ngô Tư Miểu.

--------------------------------------------

586. Ta không thích bị phản bội

Lôi Giang khom người lễ phép biểu đạt sự tôn kính của mình với Ngô Tư Miểu, những chi tiết như này có thể cho người ta ấn tượng rất tốt, sau đó khom lưng, nói vài câu về tình huống bên Hà Tây với Trần Triều Phát, sắc mặt của Trần Triều Phát không tốt lắm, rũ mục, đi ra ngoài, cùng với Lôi Giang đến góc hẻo lánh, dò hỏi càng kỹ càng tỉ mỉ.

"Như vậy xem ra Bàn ca bên Hà Tây kia trong tay thật sự có dị năng giả hệ mộc."

Con người của Trần Triều Phát này rất kỳ quái, hắn cũng không có lòng tham những dị năng giả hệ mộc kia, sở dĩ sắc mặt không tốt là bởi vì Bành Vũ bị xử lý, Bành Vũ là người của hắn vô luận trước kia hắn có để ý hay không thì, Bành Vũ là người của hắn.

Hắn rất chú trọng điểm này, đã là người của hắn thì hắn sẽ thập phần bênh vực người mình, nhưng lại tùy ý muốn người phụ nữ của thuộc hạ, lại chứng minh hắn phi thường tự tại, ở trong lĩnh vực của mình hắn muốn làm gì thì làm!

Nhìn Trần Triều Phát, thân mình hắn có vẻ gầy hơn Lôi Giang nhưng rắn chắc hơn, đầu nho nhỏ, khoảng 40 tuổi, đôi mắt hắn nhìn thẳng Lôi Giang, Lôi Giang thấy thế gật đầu khẳng định, gân xanh trên trán Trần Triều Phát nhảy nhảy, hứng thú rã rời nói:

"Những người Chu Chính nếu đã không đáng tin cậy thì giết hết đi, ta không thích nhất là bị phản bội, còn có, nghĩ cách bắt hết dị năng giả hệ mộc đó tới tay."

Sau đó, Trần Triều Phát nhìn trái nhìn phải, xác định bức tường cũng không có tai sau, lại nói với Lôi Giang:

"Chuyện này phải nhanh chóng làm đi, bắt không được thì giết hết, ta đã liên hệ với căn cứ Kim Môn bên kia, mấy ngày nữa bọn họ sẽ phái quân đội tới đây để tiếp nhận căn cứ này, mà chúng ta, nhân lúc tình huống chưa phát sinh đến không thể vãn hồi thì nhanh chóng rời đi nơi này."

Căn cứ Diệu Dương này đã rách nát tới gốc rễ rồi, vốn dĩ Trần Triều Phát dẫn người tới đây là muốn bàn với Ngô Tư Miểu về việc xác nhập, hắn vô tâm lưu lại nơi này, nếu không phải Lôi Giang vẫn luôn thay hắn mời chào môn đồ khắp nơi hắn cũng chỉ xem xét qua căn cứ Diệu Dương này sau đi sẽ đi về phía Bắc.

Trần gia nhà bọn họ, phần lớn đều ở Kim Môn, hiện giờ dựa vào quan hệ của Trần tướng quân, ở căn cứ Kim Môn cũng được coi là là một thế lực che trời, cho nên tội gì ở chỗ rách nát này cười nói với Ngô Tư Miểu rồi cùng nhau bị chết cóng?

Tuy rằng căn cứ Kim Môn bên kia cũng rét lạnh như vậy nhưng rốt cuộc cũng là địa bàn của Trần Triều Phát, hắn ở đó như cá gặp nước, ít nhất sẽ không xuất hiện sự tình một mình Chu Chính có thể giấu toàn bộ thượng tầng lãnh đạo của căn cứ về những vấn đề phát sinh.

Mà Kim Môn bên kia sẽ phái bộ đội cùng máy bay chiến đấu tới đón hắn, thuận tiện phái chút vũ lực tới tiếp quan căn cứ Diệu Dương, máy bay chiến đấu rất lớn nhưng cũng không có khả năng mang tất cả mọi người đi, cho nên hắn chưa thông báo chuyện này, chỉ để Lôi Giang sớm chuẩn bị.

Hai người đang nói chuyện, thì bên người, có một cây vạn tuế dùng để trang trí lặng yên không tiếng động sinh trưởng, trong lúc Trần Triều Phát cùng Lôi Giang nói chuyện cây vạn tuế kia bất tri bất giác đã cao tới đầu vai bọn họ.

Nhưng thực vật sinh trưởng vốn vô thanh vô tức, hai người cũng chưa chú ý tới không biết từ khi nào bên người một cái cây mọc cao như vậy.

Trần Triều Phát nói xong với Lôi Giang liền trở về ghế lô, tiếp tục ăn cơm nói chuyện phiếm với Ngô Tư Miểu, lưu lại Lôi Giang đang trầm mặc đứng tại chỗ, nghĩ đến làm thế nào để lộng hết dị năng giả hệ mộc trong đoàn đội Bàn Tử tới tay.

"Ca ca...."

Từng đợt thanh âm như xương cốt va chạm cọ xát nhỏ vụn vang lên, Lôi Giang đứng ở góc hẻo lánh yên lặng không bóng người, chỉ cảm thấy đầu vai mình như có bóng ma, giật mình quay đầu lại, thấy là một phiến lá cây vạn tuế đang lặng lẽ đáp ở đầu vai hắn.

-------------------------------------------------------------------

587. Tìm được rồi

"Này!"

Lôi Giang mở to hai mắt, tâm niệm trong đầu xoay vài vòng, cuối cùng dừng lại ở trên cây vạn tuế biến dị.

Đây là một gốc cây vạn tuế biến dị đúng không? Hiện giờ thời tiết rét lạnh như vậy, sẽ xuất hiện thực vật biến dị hay sao???

"Tìm được rồi."

Một thanh âm nữ tính nhẹ nhàng vang lên, một người phụ nữ mặc chế phục khách sạn chuyển ra từ chỗ rẽ, đứng trước mặt Lôi Giang, cười với hắn:

"Ta nói mà, ở chỗ này."

"An Nhiên?"

Lôi Giang quay đầu, nhìn người phụ nữ trong lòng cảm thấy không ổn:

"Ngươi, vào đây bằng cách nào?"

"Chu Chính giúp chúng ta trà trộn vào."

An Nhiên cười lộ ra hàm răng trắng, trong tay đẩy một cái xe đẩy phục vụ, mảnh vải phía dưới xe giật giật, một bàn tay nho nhỏ vươn ra, bên trong truyền ra thanh âm ân ân a a của Oa Oa.

Nhìn khuôn mặt với ý cười doanh doanh của An Nhiên, trong lòng Lôi Giang trầm xuống, nhíu mày, đôi tay cắm vào trong túi quần âu, nói:

"Ngươi tới hôm nay là hướng về phía ta?"

"Bằng không đâu? Ta đâu nhàn rỗi tới không có việc gì làm, mạo hiểm trong cái thời tiết có thể đông chết người này ra tới hóng gió hay sao?"

"An Nhiên, ngươi và ta không có cái gì gọi là cừu hận đi?"

Lôi Giang không chạy, hắn biết, An Nhiên có thể cải trang thành như vậy, trà trộn vào khách sách còn mang theo đứa nhỏ, khẳng định não không bị co rút mà một người chạy đến, sau lưng nàng, khẳng định có Chiến Luyện đi theo, cho nên Lôi Giang quyết định nói lý với An Nhiên.

Muốn nói ân oán của hắn và An Nhiên, kỳ thật cũng không được coi như đại ân oán đến người sống ta chết gì, chính là ở lúc mạt thế sơ khai, kiến thức của bọn họ không nhiều, cho rằng một dị năng giả hệ mộc là báu vật ngầm tuyệt vô cận hữu cho nên lúc ấy Lôi Giang ôm tâm tư làm thế nào cũng phải đoạt An Nhiên, tàn nhận đuổi theo An Nhiên một đoạn thời gian.

Chính là chỉ trong một đoạn thời gian mà thôi, sau khi An Nhiên hội hợp với Chiến Luyện, hắn biết được dị năng của An Nhiên không quá hiếm lạ, nên từ bỏ cố chấp cùng rối rắm đuổi theo An Nhiên, ngược lại đem ánh mắt rời sang những dị năng giả hệ mộc khác.

Cho nên, mặc dù hắn ôm tâm tư ác độc gì đó, muốn thiết kế trên người An Nhiên nhưng cũng chưa có hành động thực tế gì, giữa hắn và An Nhiên nhiều lắm chỉ có chút khúc mắc, còn không đạt tới trình độ cừu hận đi.

An Nhiên cần gì phải dìu già dắt trẻ, đuổi theo giết hắn không bỏ đâu?

"Cái này, ngươi không nên hỏi ta, ngươi hẳn là nên hỏi Trương Bác Huân một chút đi."

An Nhiên khom lưng, bế lên Oa Oa đang chơi đùa trong xe đẩy ra, phía sau nàng, có một người đàn ông mặc quần áo phục vụ của khách sạn đúng là Trương Bác Huân mà An Nhiên nói trong miệng kia.

Sắc mặt Lôi Giang biến đổi, xoay người muốn chạy, vừa mới chạy không bao xa, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm lắc mình xuất hiện, hai người cũng mặc quần áo người phục vụ ngăn chặn đường đi của Lôi Giang.

"Trương Bác Huân, ngươi giết ta thì cả đời cũng không có tin tức của Đường Ti Lạc."

Hắn kêu to, quay đầu lại nhìn Trương Bác Huân, trên mặt đều là sự nôn nóng.

Khuôn mặt anh tuấn Trương Bác Huân, nghe tới tên Đường Ti Lạc có thay đổi trong chớp mắt nhưng sau đó sự mỏi mệt nồng đậm thổi quét qua khuôn mặt tuấn tú, hắn nâng bước đi từng bước từng bước về phía Lôi Giang, trầm giọng nói:

"Ta giết người, không phải vì cứu bất luận kẻ nào, cũng không phải vì đạt được tin tức của bất luận kẻ nào, ngươi còn nhớ rõ Phủ Tử hay không? Cái người mà bị ngươi đứng từ nơi xa bắn lén, một mạng đổi một mạng, Lôi Giang."

Bọn họ đã liên tục xoay quanh đại phú hào này vài ngày, hôm nay nếu không mang An Nhiên cùng Oa Oa lại đây, căn bản không nghĩ rằng sẽ nhanh chóng tìm được Lôi Giang như vậy, nếu thật giống như Trần Triều Phát kia nói, bọn họ muốn rút về căn cứ Kim Môn, vậy cơ hội để giết Lôi Giang như này thì không thể bỏ qua được.

-------------------------------------------------------------

588. Rốt cuộc tới cứu nàng

An Nhiên ôm Oa Oa dựa vào ven tường, cười xoay người, đùa với Oa Oa trong lòng ngực ôn nhu nói:

"Tiếp theo là hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn, bảo bối nhi a, ma ma mang con đi tìm gì đó thú vị được không a?"

Đầu nhỏ của Oa Oa ngẩng lên, lộ ra song cằm, nhìn về phía sau của An Nhiên, thấy Trương Bác Huân dùng một đao phong hầu, tiểu gia hỏa chẳng những không sợ, còn dùng tay nhỏ béo béo, chỉ ào Lôi Giang đã ngã xuống đất, trong miệng phát ra những tiếng kêu hưng phấn.

Sau khi chuyển qua chỗ rẽ, có vài người phụ nữ ăn mặc lễ phục dạ hội đi tới, họ cười nói, gặp An Nhiên có người chỉ vào Oa Oa trong lòng ngực An Nhiên, kinh hỉ cười nói:

"Oa, đứa nhỏ ở đâu tới a, lớn lên trắng trẻo mập mạp, thật đáng yêu."

An Nhiên trả lời:

"Là hài tử của đoàn trưởng chúng ta."

Mấy người phụ nữ cũng chưa nói thêm cái gì, cũng không hỏi là vị đoàn trưởng nào, dù sao trong đại phú hào này đoàn trưởng rất nhiều, không lưu ý một chút, ở chỗ rẽ có thể va vào một vị đoàn trưởng a, các nàng chỉ coi như An Nhiên đang giúp một vị đoàn trưởng nào đó trông coi đứa nhỏ, mọi người trêu chọc Oa Oa vài câu rồi tốp năm tốp ba rời đi.

Chỉ để lại một người phụ nữ, lăng lăng đứng tại chỗ, thanh lệ chảy đầy khuôn mặt.

An Nhiên ôm Oa Oa đổi tay, quay đầu lại, biểu tình sửng sốt, thấy được Đường Ti Lạc, mặc một chiếc váy dạ hội lộ lưng màu đen, đứng ở cách đó không xa, nhìn nàng khóc.

"Nha, người quen."

An Nhiên cười một chút, nhìn bộ dạng nùng trang diễm mạt cẩm y hoa phục, trên cổ còn có rất nhiều dấu hôn, vừa nhìn là biết vị này bốn năm giờ trước khẳng định vừa cùng người ngủ quá.

Nàng xoay người, ôm Oa Oa trở về nơi mà Trương Bác Huân giết Lôi Giang, thấy Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện đứng tại chỗ nói chuyện phiếm, mà Trương Bác huân đang quỳ một gối trên mặt đất, dùng âu phục của Lôi Giang lau vết máu trên dao.

Âm thanh giày cao gót chạm đất dồn dập vang lên, phía sau An Nhiên và Oa Oa là thân ảnh Đường Ti Lạc đang kéo làn váy lễ phục đuổi tới, nàng có chút hốt hoảng, trang dung trên mặt đã sớm bị nước mắt làm nhòa, nhìn thấy Trương Bác Huân cùng Lạc Phi Phàm thì nhịn không được chạy tới rồi vấp té ngã trên mặt đất, tiếng nói nghẹn ngào khóc ròng:

"Trương Bác Huân, Phi Phàm ca ca!"

Rốt cuộc bọn họ tới rồi, rốt cuộc tới cứu nàng rồi, rốt cuộc tới rồi ~~~!

Lạc Phi Phàm nghiêng người nhìn lại, rồi nhìn thoáng qua Trương Bác Huân, thấy hắn cầm dao, đứng lên, nhưng chỉ đứng tại chỗ rũ mắt nhìn Đường Ti Lạc, vì thế Lạc Phi Phàm liền không nhúc nhích, Trương Bác Huân cũng không nhúc nhích.

Trương Bác Huân cứ đứng như vậy, làm tâm tình Đường Ti Lạc vừa như được đại xá, đột nhiên hoảng loạn lên, nàng kéo lễ phục đứng dậy, tiến lên, ôm lấy thân mình cứng rắn như sắt thép của Trương Bác Huân, khóc đến không còn là chính mình.

"Trương Bác Huân, Trương Bác Huân, sao bây giơ ngươi mới đến, sao bây giờ ngươi mới đến cứu ta, ngươi không biết ta thảm thế nào a, Lôi Giang hắn chính là cầm thú, cấm thú a, Trương Bác Huân, Trương Bác Huân....!"

Cái này..... Không phải là nên vọt đến trước mặt Lạc Phi Phàm, ôm Lạc Phi Phàm khóc lớn hay sao? An Nhiên há to miệng, không rõ nội tình nhìn diễn biến tiếp theo, nói thật, hôm nay nàng cũng không phải tới cứu Đường Ti Lạc, là Trương Bác Huân thế nào cũng phải chở nàng tới đây, lợi dụng hệ thống tình báo thực vật của nàng, để tìm Lôi Giang.

Sớm biết rằng sẽ cứu Đường Ti Lạc, đánh chết An Nhiên đều sẽ không tới!

Nàng cùng Đường Ti Lạc cũng không phải cừu hận đến chết mới thôi nhưng chỉ là cảm thấy không muốn cứu!

Chiến Luyện đã đi tới, nhún nhún vai với An Nhiên, nhận Oa Oa trong lòng ngực An Nhiên, kéo nàng tới gần thang máy, vừa đi vào vừa cười hì hì nói:

"Chuyện của người khác, chúng ta vẫn là đứng xem a."

--------------------------------------------------------

589. Hiệu suất của vợ quá cao

Nói cũng đúng!

An Nhiên nhún nhún vai, sửa sửa khăn quàng trên cổ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua lớp cửa thang máy, vòng eo mềm mại bị Chiến Luyện cô trụ, hắn cúi đầu, nói bên tai nàng:

"Đây là cái gì? Chế phục dụ hoặc hay sao?"

"Ai mặc chế phục phục vụ đi dụ hoặc ngươi a?"

An Nhiên trừng mắt Chiến Luyện, kéo ra cánh tay Chiến Luyện đang gác ở eo nàng ra, nghiêng đầu, Chiến Luyện liền cúi đầu, hôn lên môi nàng, nàng nhắm mắt lại, cho đến khi cửa thang máy mở ra, mới đẩy Chiến Luyện ra.

Thang máy tới cửa phụ tầng 1, nơi đó đỗ một chiếc xe Jeep được Chiến Luyện cải tạo có thể đi trên mặt tuyết, bánh xe được cải tạo đặc biệt cao, có thế chạy linh hoạt trên nền tuyết, đại tuyết đã rơi vài tháng, lớp tuyết phía dưới đã đóng băng.

Hà Đông giờ gần như không có ai, may là cửa vào gara của đại phú hào còn có người mỗi ngày ra quét tuyết, nếu không xe ô tô đều không thể ra vào được.

Trên thực tế, người quét tuyết gần đây chắc có chút lười biếng, dù sao sau này người trong đại phú hào sẽ không đi ra ngoài, bãi đỗ xe của đại phú hào có bị chôn trong tuyết cũng không việc gì đi.

Chiến Luyện ngồi trên ghế lái, ôm Oa Oa, Oa Oa đứng ở trên đùi hắn, hai tay bám vào tay lái, An nhiên ngồi ở ghế phụ thay quần áo, miệng thì oán hận.

"Còn tưởng ra ở đây chơi đùa được lâu, kết quả ra không tới một giờ, chúng ta đã phải dẹp đường hồi phủ."

"Là vợ của ta hiệu suất quá cao, tìm người mà 1s đã tỏa định mục tiêu, cũng không có biện pháp nào a."

Chiến Luyện nịnh hót An Nhiên, duỗi tay, cái tay hạnh kiểm xấu kia đặt trên đùi An Nhiên, nàng gạt ra một phen, giây tiếp theo, gáy nàng đã bị Chiến Luyện hoạch trụ, không nhẹ không nặng kéo lại gần kề mặt hắn, bắt đầu làm sự tình môi lưỡi răng miệng....

Cũng không biết hôn bao lâu, cửa thang máy mở ra, Lạc Phi Phàm đi trước, theo sau là Trương Bác Huân, sau cùng còn đi theo một người phụ nữ mặc áo khoác.

Không thể nghi ngờ người phụ nữ này là Đường Ti Lạc.

Hai người bọn họ, vẫn quyết định mang đi Đường Ti lạc hay sao?

Kỳ thật cách làm của Trương Bác Huân và Lạc Phi Phàm cũng là theo logic bình thường, rốt cuộc Đường Ti Lạc là người đã cùng lớn lên với bọn họ, không nhìn mặt mũi nàng ta thì cũng phải xem mặt mũi của Đường Kiến Quân đã chết.

Cũng không thể mặc kệ Đường Ti Lạc lưu lạc ở bên ngoài, chỉ cần nàng ta không tiếp tục tìm đường chết, Trương Bác Huân cùng Lạc Phi Phàm vô pháp mặc kệ nàng ta.

An Nhiên đỏ mặt, tim đập nhanh đẩy Chiến Luyện ra, nghiêng đầu vừa thấy Đường Ti Lạc đi ở cuối duỗi tay bắt lấy cánh tay Trương Bác Huân như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chân hắn hơi gượng quay đầu lại, cánh tay nhẹ nhàng vặn ra không dấu vết gạt ra đôi tay Đường Ti Lạc, ba người nối đuôi nhau lên xe.

Cứ như vậy, cả đường đi bầu không khí trầm mặc quỷ dị rời đi đại phú hào.

"Cái kia, Trương Bác Huân."

Đường Ti Lạc ngồi phía sau, tựa hồ như cũng cảm giác được Trương Bác Huân đang lãnh đạm với nàng, nàng kéo lại áo khoác trên người, trang dung trên mặt đã sớm lau sạch sẽ, tuy rằng thế nhưng chung quy Đường Ti Lạc đã trải qua xuân tình, dù có che đậy cũng không che được mặt mày có một sợi diễm sắc.

Nàng ấp úng, trên mặt tràn ngập thấp thỏm, An Nhiên ngồi trên ghế phụ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Ti Lạc từ kính chiếu hậu, Đường Ti Lạc không để tâm tới nàng, toàn bộ tâm tư nàng ta chỉ đặt trên người Trương Bác Huân cùng Phi Phàm ca ca, hỏi:

"Thi thể của Lôi Giang, không xử lý không sao chứ? Ta sợ.... Trần Triều Phát sẽ phát hiện ra là do các ngươi làm..."

--------------------------------------------

590. Đường Ti Lạc tin tưởng mười phần

Bị Lôi Giang chà đạp lâu như vậy, Đường Ti Lạc hận Lôi Giang đến thâm nhập cốt tủy, hận đến nỗi không thể đem thi thể của hắn treo trên tường thành đánh ba ngày ba đêm.

Nhưng là không được a, nàng nên vì Trương Bác Huân cùng Phi Phàm ca ca suy nghĩ, bọn họ đã vất vả tới cứu nàng như vậy, nếu bị Trần Triều Phát phát hiện tung tích, sẽ rất phiền toái.

Thấy Trương Bác Huân cùng Lạc Phi Phàm đều trầm mặc không nói gì, Đường Ti Lạc vừa khóc vừa cười nói:

"Thực xin lỗi, ta đã quên, Trương Bác Huân cùng Phi Phàm ca ca là người lợi hại nhất trên thế giới này, Trần Triều Phát thì thế nào, hắn không làm gì được các ngươi."

Cho nên có thể lái xe trở giết nốt Trần Triều Phát hay không?

Đường Ti Lạc rất muốn yêu cầu hai người như vậy, nhưng nàng thấy hai người từ đầu đến cuối không nói với nàng nửa chữ, thái độ này so sánh với mấy tháng trước mà nói, quả thực là khác nhau một trời một vực, Đường Ti Lạc liền nhịn không được thấp thỏm.

Nếu nói về Phi Phàm ca ca thì hiện giờ Đường Ti Lạc đã không còn mơ ước, nàng trải qua nhiều như vậy, tốt xấu gì cũng đã trưởng thành, đã biết chút đạo lý dưa hái xanh không ngọt, nhưng Trương Bác Huân thì sao? Hắn cũng không đến mức lãnh đạm như vậy đối với nàng a.

Chợt, Đường Ti Lạc lại an tâm, không quan hệ, Trương Bác Huân có thể là có chút tức giận với nàng, trước kia cũng có lần hắn sinh khí nàng, mấy ngày không để ý tới nàng, chỉ cần nàng hơi chút nói chuyện với hắn, hắn sẽ lại giống trước kia thích nàng.

Đúng vậy, trời có thay đổi nhưng Trương Bác Huân sẽ không thay đổi, về điểm này, Đường Ti Lạc tin tưởng mười phần.

An Nhiên ngồi trên ghế phụ, rất muốn nói với Đường Ti Lạc nghĩ liên miên nội tâm thấp thỏm rằng, thi thể Lôi Giang đã sớm chỉ còn lại bộ khung xương, hung thủ chính là cây vạn tuế bên người hắn, thậm chí khung xương cùng quần áo đều bị rễ cây vạn tuế vùi vào chậu hoa rồi.

Mà camera theo dõi của đại phú hào đã sớm bị Chiến Luyện sửa sạch sẽ.

Cho nên không cần Đường Ti Lạc phải nhọc lòng.

Nhưng Chiến Luyện nói, việc của người khác, An Nhiên tốt nhất đừng nhúng tay, tốt nhất không cần nói nhiều một câu, cho nên nàng liền im miệng, mặc cho Đường Ti Lạc ở phía dưới còn lo lắng không đâu.

Chậm rãi, xe đi được không bao lâu, thì đến đầu chiếc cầu nối Hà Đông và Hà Tây, chiếc cầu rất dài, qua cầu chính là Hà Tây rồi.

Bây giờ là ban ngày, nhiệt độ không khí cao hơn rất nhiều so với buổi tối, rất nhiều người thừa dịp này dìu già dắt trẻ chạy sang Hà Tây, người có xe thì lái xe nhưng phần lớn xe đều bị đông lạnh chạy không được, cho nên mọi người phần lớn đều đi bộ, thậm chí có người dùng xe đẩy tay để đẩy hành lý.

Xe của Chiến Luyện còn chưa đi qua một nửa chiều dài của cây cầu thì có một vị cô nương, đầy mặt nôn nóng vọt ra, ngăn cản xe Chiến Luyện, đợi đến khi xe dừng lại, vị cô nương lại vội vàng chạy tới cửa sau vỗ vỗ cửa sổ xe.

Trương Bác Huân hạ cửa sổ xe xuống, nghiên đầu, đôi mắt anh tuấn nhìn về phía cô nương ở bên ngoài, Lưu Toa Toa sửng sốt:

"Trương Bác Huân, Trương Bác Huân, mau giúp ta cứu người, ông ngoại của ta bị lạnh cóng đến không được."

Lập tức Trương Bác Huân mở cửa xe ra, bị Lưu Toa Toa lôi kéo đi theo nàng chạy ra, trong xe, Đường Ti Lạc bọc áo khoác nhô đầu ra ngoài cửa sổ hô lên:

"Bác Huân!"

Hắn không quay đầu lại.

Không phải không muốn quay đầu lại mà Trương Bác Huân cho rằng Đường Ti Lạc không có việc gấp gì, trong cảm nhận của hắn, hiện tại cứu người mới là quan trọng nhất.

Trong bất tri bất giác, có lẽ trong lòng Trương Bác Huân, rất nhiều việc chậm rãi sẽ quan trọng hơn Đường Ti Lạc.

------------------------------

(P/s: Có bạn nào hóng drama không? Đường Ti Lạc x Trương Bác Huân x Lưu Toa Toa :)))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play