580. Nhất định Lôi Giang phải chết
Mấy người bọn họ đang thương lượng về việc tìm Bàn Tử lấy thêm chút củi lửa cùng đồ ăn ở một góc, Trương Bác Huân lại trầm mặc ngồi ở bên góc bàn ăn phòng bếp, yên lặng gặm mấy quả táo.
An Nhiên nhìn Trương Bác Huân một chút, thấy sự tình về vật tư đã thương lượng đến không sai biệt lắm, liền nháy mắt với Chiến Luyện, muốn biết rốt cuộc làm sao Trương Bác Huân lại bị thương như vậy.
Chiến Luyện nghiêng nghiêng đầu, tới gần lỗ tai An Nhiên nhỏ giọng nói:
"Hắn bị dị năng giả hệ hỏa trong tay Trần Triều Phát đốt."
Vì sao dẫn đến việc này đâu, chính là bọn họ nghe ngóng được trong mấy tháng nay, đoàn đội của Trần Triều Phát mới xuất hiện tại căn cứ Diệu Dương, tác phong của hành sự rất giống Lôi Giang.
Vì thế vừa vào căn cứ Trương Bác Huân liền đơn độc hành động, bắt đầu trà trộn vào bên trong khách sạn đại phú hào, nhìn chằm chằm người đàn ông tên Trần Triều Phát, nghe nói tối hôm qua hắn theo dõi Trần Triều Phát từ rất xa, nhìn không rõ lắm một đám người tiền hô hậu ủng ra cửa khách sạn, họ đều mặc tây trang, thống nhất khoác áo của quân đội, cho nên Trương Bác Huân cũng không phân biệt được ai là Trần Triều Phát.
Từ rất xa nhìn thấy người có bóng dáng rất giống Lôi giang, liền lại gần hai bước, kết quả tựa hồ như bị nhận ra, Trần Triều Phát phái mấy dị năng giả hệ hỏa ở cửa khách sạn vừa đánh vừa đốt Trương Bác Huân.
Vốn dĩ thời tiết lạnh thế này, hơn nữa đối phương là dị năng giả hệ hỏa, lại trốn trong chỗ tối tỏa định Trương Bác Huân làm mục tiêu, Trương Bác Huân không bị đốt chết cũng coi như thân thủ hắn tốt, đặc biệt là dọc đường trở về Hà Tây còn cắt đuôi các loại truy binh chặn đường không đem truy binh mang về đây.
"Hắn hoài nghi Trần Triều Phát kia là Lôi Giang?"
An Nhiên cũng nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Chiến Luyện thấy hắn gật gật đầu, An Nhiên mới lặng lẽ hỏi:
"Hắn muốn giết Lôi Giang để tìm về Đường Ti Lạc hay sao?"
"Trần Triều Phát kia không nhất định là Lôi Giang, nhưng Lôi Giang nhất định phải chết, đây là di nguyện của Phủ Tử trước khi chết."
Chiến Luyện thay Trương Bác Huân giải thích hành động của hắn, không phải vì tìm Đường Ti Lạc, mới muốn giết Lôi Giang, mà bởi vì báo thù thay cho Phủ Tử, mới muốn giết Lôi Giang.
"Được rồi."
An Nhiên nhún nhún vai, nàng cũng phỏng đoán Trần Triều Phát này chính là Lôi Giang, mà không phải là Lôi Gang thì cũng phải có liên hệ gì đó với gã, bằng không hắn làm sao biết Trương Bác Huân trà trộn vào đại phú hào là dị năng giả hệ kim? Tiện tay phái dị năng giả hệ hỏa đến đuổi giết Trương Bác Huân?
Ai mà không biết khắc tinh của dị năng giả hệ kim chính là dị năng giả hệ hỏa a?! Mà trong lúc mọi người còn đang thương lượng, ở trước khi thời tiết càng thêm rét lạnh, nhân lúc này sớm đem Lôi Giang giải quyết thì ở bên Trần Triều Phát, trong phòng nào đó của khách sạn, Đường Ti Lạc phất tay đuổi người phục vụ trong khách sạn thay nàng tìm hiểu tin tức.
Không sai, khách sạn đại phú hào hiện giờ đã trở thành tổng bộ của đoàn đội người sống sót ở Hà Đông, bởi vì trước nay nơi này vẫn luôn có điện, mà bắt đầu từ hôm nay toàn thể Hà Đông đã ngừng điện toàn diện, ngừng cung cấp hệ thống sưởi, nơi này đã tìm mấy cái máy phát điện, vì vậy khách sạn đại phú hào này vẫn duy trì hệ thống sưởi ấm.
Toàn bộ đoàn đội người sống sót dựa theo thế lực, ở khách sạn bao số tầng, người của Trần Triều Phát bao ba tầng 22, 23, 24, Đường Ti Lạc ở phòng nào đó tầng 24.
Người vừa tới báo tin cho nàng là nàng hao tổn tâm cơ mua một người phục vụ ở khách sạn, hắn giúp nàng hỏi thăm tin tức đoàn đội ở Hà Tây gần đây, nàng nghe nói đoàn đội ở Hà Tây kia tới từ phía nam, cho nên rất muốn biết ở bên trong có Lạc Phi Phàm cùng Trương Bác Huân hay không.
---------------------------------
581. Kẻ đại lừa đảo Trương Bác Huân
Nhưng tin tức truyền đến làm người tuyệt vọng, người phục vụ kia nói, đăng ký của đoàn đội vào căn cứ bên Hà Tây kia, mèo a chó a gì đều có nhưng không có tên của Lạc Phi Phàm và Trương Bác Huân.
Vì thế Đường Ti Lạc đuổi người phục vụ đi, nàng mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm mặt mày suy sút ngã trên sô pha.
Đúng lúc này, Lôi Giang mở ra cửa phòng nàng, đi đến, thấy nàng còn mặc áo ngủ, cười nói:
"Lạc Lạc, làm sao còn chưa thay quần áo, nhanh lên đi, Trần đoàn trưởng còn đang chờ chúng ta qua ăn cơm đâu."
Đường Ti Lạc ngước ánh mắt tràn ngập chán ghét nhìn Lôi Giang, hiện tại nàng thật muốn nói cho Trương Bác Huân cùng Phi Phàm ca ca, Lôi Giang này dùng tên giả là Giang Bằng, đi theo bên người Trần Triều Phát, Giang Bằng chính là Lôi Giang!
Nhưng hiện tại nàng bị giam lỏng, bên ngoài lãnh tới nỗi mỗi ngày đều có người chết cóng, Lôi Giang này một bộ quần áo mùa đông cũng không cho nàng, chỉ đưa cho nàng các loại lễ phục dạ hội, các loại giày cao gót, đem nàng dưỡng thành một cái sủng vật.
Đúng, không sai, cẩm y hoa phục, giường rộng gối êm, trong thời tiết rét lạnh này, Lôi Giang cho nàng cuộc sống như vậy, ở con mặt người ngoài, nàng còn muốn trốn hắn, làm mặt lạnh hay đối xử không tốt với Lôi Giang nàng là người không biết đủ cỡ nào a.
Nhưng chỉ có nàng biết, Lôi Giang này có bao nhiêu đáng khinh, có bao nhiêu làm người khác ghê tởm.
Lôi Giang lại nói vài câu dỗ dành nàng, Đường Ti Lạc hết thảy dùng mặt lạnh để tương đãi, bỗng nhiên đánh gãy lời Lôi Giang nói:
"Ta muốn gặp mấy người binh lính ba ba ta để lại."
"Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Lạc Lạc, hiện tại ngươi sinh bệnh, nên hảo hảo tu dưỡng, người không liên quan, chúng ta không gặp."
Mặt Lôi Giang đang cười, hắn duỗi tay, khom lưng, sờ lên đầu vai gầy ốm, dưới lớp áo tơ tằm kia, cất giấu một thân thể hấp dẫn lả lướt thế nào a.
Thấy ánh mắt của hắn, trong lòng Đường Ti Lạc không biết tức giận đến như thế nào, gạt một cái, ném ra bàn tay của Lôi Giang, nàng phẫn nộ đứng lên quát:
"Ta sinh bệnh sao? Ta sinh bệnh sao? Lôi Giang ngươi luôn nói ta sinh bệnh, bệnh của ta từ đâu tới? Ngươi nói đi, ngươi nói cho ta đi a, bệnh tâm thần, ta thấy ngươi mới có bệnh."
"Còn nói mình không sinh bệnh sao, ngươi đều gầy như vậy, còn nói mình không sinh bệnh sao?"
Lôi Giang đứng lên, ôm chặt Đường Ti lạc, ôm nàng đến phía giường lớn đằng sau chiếc sô pha hai người đang đứng, Đường Ti Lạc bị Lôi Giang ôm chặt giãy giụa hét to:
"Ngươi đừng chạm vào ta, ngươi thật khiến cho ta ghê tởm, a ~!~~~~ Trương Bác Huân, Trương Bác Huân cứu ta, Trương Bác Huân cứu ta a."
Miệng nàng kêu tên Trương Bác Huân, váy ngủ tơ tằm trên người đã bị Lôi Giang lột ra, hắn động thân mà vào, trên mặt hiện vẻ dữ tợn bám vào người Đường Ti Lạc cười ác liệt nói:
"Trương Bác Huân ư? Trương Bác Huân đã sớm bị ngươi giết chết, ngươi không nhớ rõ sao? Đường Ti Lạc a Đường Ti Lạc, ngươi không ngoan a, luôn muốn để Trương Bác Huân tới cứu ngươi a, hiện tại làm sao không kêu Phi Phàm ca ca của ngươi? Có phải ngươi luôn biết, mỗi lần ngươi gặp nguy hiểm cũng chỉ có Trương Bác Huân tới cứu ngươi đúng không? Ta nói cho ngươi biết, hắn đã chết, hắn đã bị chính ngươi giết chết!"
Đúng vậy, Trương Bác Huân đã bị một đao của nàng giết chết......
Đường Ti Lạc nằm dưới thân Lôi Giang bị hắn chà đạp, đột nhiên tiếng kêu cứu của nàng dừng lại, chỉ còn nước mắt một lần lại một lần chảy xuống, Trương Bác Huân là kẻ lừa đảo, kẻ đại lừa đảo, thời niên thiếu hắn không phải nói hắn sẽ luôn theo đuổi nàng, đuổi tới chân trời góc biển, sẽ vẫn luôn thích nàng, cũng sẽ luôn bảo hộ nàng hay sao?
--------------------------------------------------
582. Hắn thực thích ngươi a.
Lời thề son sắt lúc trước phát ra như vậy, kết quả mới qua mấy năm a, Trương Bác Huân kẻ đại lừa đảo a, hắn thực sự đã chết sao? Đã chết đi, bằng không sao hắn không tới cứu nàng.
Nước mắt chảy ra cùng với sự tưởng niệm về Trương Bác Huân tràn ra nhiều hơn so với bất luận thời điểm nào.
Không biết đây có phải là nàng trải qua quá nhiều trắc trở rốt cuộc phát hiện ra ai mới là người chân chính đối tốt với nàng, nhưng hiện tại hết thảy đều đã chậm.
Sau khi kết thúc, Lôi Giang có vẻ chán ngấy rồi, hắn cùng với Đường Ti Lạc, lúc bắt đầu còn rất mới mẻ, nhưng mỗi lần đều lặp đi lặp lại kịch bản như vây, hắn cường bạo Đường Ti Lạc được một nửa, thì nàng giống như cá chết, nằm bất động.
Lôi Giang thấy thật nhạt nhẽo a.
Lúc này, có người gõ cửa, hắn đứng dậy, mặc quần áo vào đi ra mở cửa, trong nháy máy lúc cửa mở ra, trên mặt hắn lại là nụ cười biểu tình ấm áp.
Đường Ti Lạc trần truồng nằm trên giường căn bản nàng đến chăn đều lười kéo, hai chân vẫn duy trì tư thế mở rộng, tử khí trầm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không trung băng tuyết vẫn còn đang rơi, làm sao không từng cục từng cục đập chết Lôi Giang này cho xong việc đi?
Nhưng mà, căn bản Lôi Giang không để ý việc Đường Ti Lạc chán ghét, hắn nói chuyện với người bên ngoài xong, thì quỳ gối ở mép giường Đường Ti Lạc, trong tay nâng một chiếc hộp màu hình thiên nga màu xanh nước biển, mở ra, bên trong là một bộ lễ phục dạ hội hở lưng.
Đây là thứ mà người vừa gõ cửa đưa lại đây cho hắn.
Đường Ti Lạc nằm trên giường, chán ghét nghiêng đầu, không muốn nhìn loại quần áo như này.
Nàng xuất thân từ gia đình quân nhân, tuy rằng được nuông chiều từ bé, nhưng thẩm mỹ luôn luôn là quân trang đẹp nhất, loại quần áo như chim hoàng yến bị nuôi dưỡng này, nàng không bao giờ để tâm.
Huống chi, mỗi lần hắn đưa lễ phục dạ hội chính là muốn mang nàng đi dự các loại xã giao, nàng không thích.
"Lạc Lạc, đừng như vậy được không, ngươi xem này, bộ lễ phục dạ hội này rất quý, là Trần đoàn trưởng tặng cho ngươi a."
Đột nhiên, bên tai nghe thấy lời Lôi Giang nói như vậy, nàng quay đầu ra, mở to hai tròng mắt, nhìn hắn, ngồi dậy, kéo lấy chăn đơn bên cạnh che cơ thể trần trụi của mình, lạnh giọng hỏi:
"Trần Triều Phát? Hắn vô duyên vô cớ đưa lễ phụ cho ta làm gì?"
"Trần đoàn trưởng nói, hắn thực thích ngươi, thu bộ lễ phục này rồi từ đây về sau, ngươi chính là người của Trần đoàn trưởng."
Đường Ti Lạc cơ hồ từ trên giường nhảy dựng lên, nhìn Lôi Giang, tròng mắt không thể tin được tràn ngập hỏng mất mà quát lên:
"Ngươi vẫn là con người sao? Lôi Giang, ngươi vẫn là con người sao? Trần Triều Phát đưa yêu cầu như vậy, ngươi đều bảo ta làm theo? Lôi Giang, ngươi là súc sinh!"
Sắc mặt Lôi Giang vẫn còn giữ nụ cười, khóe miệng còn có chút sung sướng, đối mặt với những lời mắng chửi của Đường Ti Lạc hắn chẳng những không có tức giận còn nở một nụ cười lớn hơn, nụ cười phát ra tiếng nước mắt đều chảy ra...
Đột nhiên, Lôi Giang dẫm lên trên chiếc giường mềm, nắm lấy tóc Đường Ti Lạc, kéo cả người nàng chỉ bọc có một tấm chăn mỏng ra gần cửa sổ, hắn mở cửa sổ ra.
"Chính ngươi xem đi, Đường Ti Lạc, thế giới bên ngoài là cái gì, Đường Ti Lạc ơi Đường Ti Lạc, ngươi thiên chân cả đời rồi, giờ trải qua nhiều như vậy ngươi vẫn thiên chân như vậy a, ngươi nhìn xem, chúng ta phải sống sót, phải sống sót, chúng ta phải sinh tồn a, Đường Ti Lạc!"
---------------------------------------------------------
583. Sống không bằng chết
Lời này Lôi Giang nói với Đường Ti Lạc nhưng cũng chưa chắc không phải nói với chính mình, hắn đã không phải là Lôi Giang trước mạt thế nữa rồi, thậm chí cũng không còn là Lôi Giang lúc mới mạt thế sơ khai, sinh tồn, sinh tồn đã làm hắn từng bước từng bước thay đổi điểm mấu chốt của mình, cuối cùng đã không còn tam quan nào nữa
Trước mạt thế, hắn sẽ không bao giờ làm cái loại sự tình như đưa phụ nữ để lấy lòng thủ trưởng, nhưng sau khi mạt thế, vì sống sót Lôi Giang biết mình có thể.
Không những thế hắn còn có thể làm được nhiều việc hạ tiện hơn.
Vừa nói, Lôi Giang duỗi tay xuống hạ thể của Đường Ti Lạc, quắp lấy phía dưới của nàng, nhìn biểu tình rách nát của Đường Ti Lạc, Lôi Giang uy hiếp.
"Ngươi nhớ kỹ, Đường Ti Lạc, ngươi còn ở trong tay ngươi không lật được người, vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ có thể trở thành công cụ phát tiết của ta, nhưng hiện tại đây là một cơ hội, Trần Triều Phát có cảm giác mới mẻ với ngươi, hắn rất thích ngươi, ngẫm lại xem, dùng thân thể của ngươi, thu lấy sự yêu thích của hắn, không biết chừng hắn bởi vì ngươi thổi gió bên tai mà giết chết ta, cũng không nhất định đâu?"
Đường Ti lạc giãy giụa nhưng bị lạnh đến máu sắp đông cứng, nàng không còn sức lực để kêu rên, trong sự song song đả kích về cả tinh thần lẫn thể xác của Lôi Giang, nàng không còn năng lực phản kháng, nàng giống như một khối thi thể, không hề giãy giụa, tùy ý Lôi Giang kéo nàng vào cửa sổ, vứt trên mặt đất.
Nàng nghĩ, có lẽ Lôi Giang nói đúng, nàng ở trong tay Lôi Giang sẽ không có ngày xuất đầu, nhưng nếu đổi một người đàn ông, nàng còn có thể vặn ngã Lôi Giang!
Vì thế Đường Ti Lạc, giống như một con rối, bị Lôi Giang khoác lên bộ quần áo hoa lệ, chải một kiểu tóc tinh xảo, đưa lên giường của Trần Triều Phát, từ một kiều kiều nữ thế gia giữ mình trong sạch, ngã xuống thành một người đàn bà dùng thân thể lấy lòng đàn ông để đạt lấy mục đích nào đó.
Trước kia kỳ thật nàng cảm thấy kinh bỉ hành vi trơ trẽn này.
Lúc này nàng cơ nào coi khinh An Nhiên, cảm thấy nàng ấy là loại phụ nữ dựa nào việc ngủ cùng đàn ông để đổi lấy cơ hội sinh tồn, nhưng hiện tại đâu?
Đường Ti Lạc vô cùng phỉ nhổ chính mình, chính nàng cũng đã trở thành một người đàn bà như vậy, khi nàng nằm dưới thân Trần Triều Phát, nàng mới khắc sâu cảm nhận được, đây là một loại thỏa hiệp bất đắc dĩ như thế nào.
Sống không bằng chết, rồi lại không cam lòng tìm chết, vì thế chỉ có thể nhẫn nhục sống tạm bợ đề sống, nhận hết vũ nhục, mất hết tôn nghiêm.
Đang lúc Đường Ti Lạc cùng Trần Triều Phát lăn lăn trên giường thì cùng lúc đó Bàn Tử bên Hà Tây nhân lúc thời tiết chưa ác liệt hơn gia tăng giục sinh đồ ăn.
Hiện tại nếu không nắm chặt thời gian chờ sau này chỉ sợ con người đến cửa đều khó có thể ra, đám người trói buộc không phải dị năng giả hệ mộc bọn họ sợ là sẽ bị đói chết ở biệt thự, cho nên Bản Tử cho mỗi người thêm chút đồ ăn.
Kể từ sau khi đoàn đội Bành Vũ xuất hiện, những người tới gây rối càng nhiều hơn so với trước, mỗi ngày đều hai ba lượt như vậy, họ dùng các loại danh nghĩa, các loại lấy cớ, muốn điều tra những dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc trong tay Bàn Tử.
Thời tiết ác liệt, dị năng giả có thể tạo nên củi lửa, còn có dị năng giả tạo nước uống thuần tịnh, địa vị dần dần quý hiếm, vốn dĩ bọn họ ở mạt thế này là nhân tài thuộc loại quý hiếm, giờ lúc này, quả thực chính là bảo vật có một không hai.
Gặp gỡ những tốp người đến đánh cướp này, căn bản Bàn Tử sẽ tránh mặt không thấy, tất cả giao cho An Nhiên tới xử lý, An Nhiên sẽ lựa chọn ăn luôn một ít người, ví dụ những người vừa tới đánh đòi đánh đánh giết giết mạnh mẽ cường đoạt hay ra tay đối với những lão nhược bệnh tàn dựng, hết thảy đều ăn luôn.
-------------------------------------------------
584. Càng ngày càng dễ chịu
Những đoàn đội có thủ đoạn hơi ôn hòa một chút, bị An Nhiên mặc kệ ở đó, dù sao thời tiết rét lạnh, mọi người đều co ro ở trong phòng không ra, phòng gieo trồng gì đó cũng chỉ có cây cối đang sinh trưởng, một bóng ma cũng đều không có.
Đại đa số những người tới bị mặc kệ ở khu đất trống nửa ngày đều sẽ chạy về phía phòng gieo trồng, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng dị năng giả hệ mộc đều đang ở trong phòng gieo trồng giục sinh cây cối đâu, bọn họ trực tiếp đi tới đó bắt người là được rồi.
Ai biết rằng, vừa đến phòng gieo trồng đều trống trơn, trừ bỏ cây cối bên ngoài đâu có nửa bóng người?
Có một số người canh giữ ở bên ngoài phòng gieo trồng, nghĩ ban ngày không có người đến, buổi tối dù sao cũng phải có người đi, kết quả buổi tối đều không có người, có người thì chính là một số dị năng giả lực lượng đến chặt cây, nhân gia người ta chặt cây xong liền rời khỏi, giục sinh thực vật gì gì đó???? bọn hắn không có năng lực kia a.
Hiện tượng này làm người ta cảm thấy kỳ quái, Bàn Tử Hà Tây này trong tay có ít nhất hơn 600 người, chia ra 20 người một tòa biệt thự, vậy ít nhất củi lửa phải cung ứng cho 30 căn biệt thự đi, trừ bỏ chia cho người nhà, còn phải cuồn cuộn không ngừng bàn ra ngoài.
Số củi lửa lớn như vậy phải giục sinh ra, trong tay Bàn Tử không phải có 20-30 dị năng giả hệ mộc, 24h không ngừng giục sinh cây cối thì không thể làm được.
Kết quả đâu? Kết quả đâu a a a a?
Trong phòng gieo trồng không có lấy một bóng người, cây cối không có cảm giác gì, nhưng khi người tiến vào phòng gieo trồng, bao nhiêu người tới chặt cây, cây cối vẫn nhiều như vậy, giống như cây hoa quế trên mặt trăng, Ngô Cương không ngừng chặt, cây hoa không ngừng lớn, Ngô Cương có chặt cả đời đều không hết.
Những đoàn đội muốn đi bắt dị năng giả hệ mộc, không chờ được dị năng giả hệ mộc xuất hiện, băng thiên tuyết địa như này, luôn canh giữ bên ngoài như thế này, cũng không phải biện pháp, rất nhiều người đều không thể chịu nổi quá trình nhìn chằm chằm này, chính mình chạy mất.
Cũng có không ít người mang các loại mục đích dọn đến ở Hà Tây, vì vậy trong cái tiểu khu này nguyên bản là khu vực cư trú của một bộ phận người bị căn cứ Diệu Dương từ bỏ, hiện tại nghiễm nhiên trở thành một khu vực so với bên Hà Đông đều làm người cảm thấy ổn thỏa, cùng ấm áp.
Tuyết vẫn rời như cũ, biệt thự ở Hà Tây đã bị chôn gần nửa trong tuyết, thời tiết quá lạnh, tuyết đè xuống thành từng đụm tuyết, muốn ra cửa, đại khái phải đào thành đường hầm dưới nền tuyết mới ra được.
Nồi hơi phát điện bằng củi lửa rất nhanh được Chiến Luyện chế tạo ra, ngay từ đầu chỉ là một cái nho nhỏ, chỉ sạc đủ cho điện thoại, hoặc chiếu sáng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hơn nữa loại nồi hơi này Chiến Luyện đã cải tạo một chút, đặt ở trong phòng bịt kín, khi bếp lò thêm củi lửa thì dùng một ống dẫn dẫn khói đến ra ngoài nồi hơi, làm toàn bộ phòng được hun đều có thể ấm áp dễ chịu, hiệu quả giống như mở điều hòa.
Chỉ là hiện tại Oa Oa có thể bò khắp nơi, rất nhiều lần thiếu chút nữa bò đến bên cạnh nồi hơi, vì vậy Chiến Luyện liền làm một cái vòng bảo hộ băng sắt, ngăn Oa Oa đến gần nồi hơi.
Sau hắn lại cải tạo, bị Bàn Tử nhìn thấy kinh vi thiên nhân, học theo Chiến Luyện cái tạo một cái, cho nên dưới tình huống củi lửa sung túc Hà Tây bên này có hệ thống sưởi ấm và chiếu sáng, đã không còn là vấn đề lớn gì.
(kinh vi thiên nhân: nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới làm được tới trình độ này.)
Điều này tạo nên kích thích cực lớn đối với tầng chóp dưới cư dân của Hà Đông, bên Hà Đông bọn hộ đã toàn bộ ngừng cung cấp điện và hệ thống sưởi, người bị chết cóng ngày càng nhiều, sinh hoạt càng ngày càng gian nan, mà băng tuyết trên trời vẫn luôn rơi, còn Hà Tây đâu?
Nhật tử trải qua càng ngày càng dễ chịu!
---------------------------------------------