566. Ta không ra mặt

Trước mắt là cấp bậc tinh hạch mà căn cứ này phân chia, cũng không biết có chuẩn xác hay không, dù sao chế độ hay cấp bậc tinh hạch này đã có từ rất lâu, thế giới bên ngoài đổi mới cũng nhanh, nhưng từ khi căn cứ này đổi thủ lĩnh thành Ngô Tư Miểu, kiến thức cũng đã bị đình chỉ.

Mà trong cái túi Bàn Tử đưa này có rất ít tinh hạch cấp ba hay cấp bốn, hầu hết là cấp một và cấp hai, đều là loại nhỏ bằng hạt lựu, tinh hạch cấp ba tuy rằng cũng nhỏ bằng hạt lựu nhưng tỷ lệ càng sáng hơn.

Đồng dạng, tinh hạch của tang thi hay động vật biến dị cấp ba cấp bốn cũng càng khó đối phó.

Căn cứ này lấy năng lực cường độ của tang thi và động vật biến dị để quyết định cấp bậc của chúng, đồng dạng với cấp bậc tinh hạch thu được.

Trước mắt, bọn họ đem tang thi thức tỉnh 5 giác quan chia thành ba cấp tang thi, tang thi thức tỉnh giác quan cộng thêm năng lực ngũ hành thành tang thi cấp bốn.

Tinh hạch của tang thi cấp bốn, giống như viên đạn châu, sau lại theo màu sắc mà phân chia.

Sau đó An Nhiên nghĩ, viên tinh hạch hệ mộc to bằng cái bình giữ nhiệt mà nàng trồng trên tầng cao kia, chính là viên tinh hạch của Nhục hoa lấy ở Tinh Khu thuộc Tương thành kia, không biết cấp mấy?

Chỉ sợ người trong căn cứ này, nhìn cũng chưa từng được nhìn qua đi.

"Nữ thần a, nữ thân của ta a,. ngươi cũng đừng quản mấy cái cấp bậc tinh hạch làm gì, cầu ngươi, nhanh nhanh phát thần uy a, củi gỗ không đủ dùng a."

Bàn Tử ngồi xổm bên cạnh bàn trà, nhìn An Nhiên với vẻ mặt đáng thương hề hề. Người bên ngoài tới từng tốp từng tốp, mỗi tốp ít nhất cũng khoảng 10-20 người, họ đều mang tinh hạch tới nha, Bàn Tử hắn luyến tiếc những tinh hạch đó a.

"Lúc này rồi mà người còn suy xét cái này sao?

An Nhiên liếc Bàn Tử một cái.

"Ngươi không lo lắng, sự tình ngươi nháo lên càng lớn, căn cứ Diệu Dương này sẽ đem toàn bộ dị năng giả hệ mộc của ngươi ăn tươi nuốt sống hay sao?"

"Sợ gì, không phải còn có ngài hay sao?"

Bàn Tử này muốn tiền không muốn mạng, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu An Nhiên:

"Thời gian không đợi người a, nữ thần, cầu ngài giúp đỡ!"

"Ta không ra mặt, chính ngươi đi xem đi."

Có tinh hạch kiến, ai không muốn a, An Nhiên ôm Oa Oa, chỉ chỉ phía ngoài cửa, trong phòng gieo trồng những cây cối vừa bị chặt sạch giờ bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, cách không giục sinh cây cối, An Nhiên vẫn có bổn sự này a.

Nàng để Bàn Tử đi chặt củi gỗ, bản thân nàng lại không chịu xuất đầu lộ diện.

Không phải nàng sợ, nhưng vào thời điểm như thế này ít ngoi đầu lên thì tốt hơn, đều nói súng bắn chim đầu đàn, An Nhiên cảm thấy bên Bàn Tử sớm hay muộn sẽ gặp phiền toái.

Quả nhiên, đến buổi sáng hôm sau, người đến mua củi gỗ càng nhiều, Bàn Tử lại đốt ra không ít than hoa, chỉ cần trả tinh hạch gấp đôi so với đầu gỗ là có thể mua được than hoa, bảng giá đã được niêm yết, đây rõ ràng là bắt đầu mua bán công khai.

An Nhiên thu tinh hạch bậc một và bậc hai có chút đau tay, hiện tại nàng không ra khỏi biệt thự nữa, chỉ ở nhà mang đứa nhỏ, sự tình bên ngoài tất cả đều giao cho Bàn Tử và Lạc Phi Phàm lăn lộn đi, Chiến Luyện thì mang theo Vân Đào và Lương Tử Ngộ, lại dựng một cái chong chóng lớn ở viện, biệt thự nhà An Nhiên thông điện, giờ có điện chiếu sáng đã không phải vấn đề gì.

Mỗi ngày Lạc Phi Phàm sẽ mang tin tức từ bên ngoài về, giống như hiện tại người ở tầng đáy xã hội, đều nói Bàn Tử ở Hà Tây kia năng lực rất lớn, rất nhiều người đem tinh hạch từ Hà Đông đến Hà Tây mua củi lửa đầu gỗ.

Nhưng nhu cầu than hoa càng lúc càng lớn hơn so với củi lửa đầu gỗ.

---------------------------------------------

567. Ngươi ở nơi này a

"Người ở căn cứ này căn bản không thiếu tinh hạch."

Lạc Phi Phàm ngồi trên bàn ăn cơm, ăn mỳ, húp một chút nước mỳ, nuốt xuống thức ăn trong miệng.

"Bệnh độc ảnh hưởng rất nhỏ với phương Bắc này, những người sống sót ở đây rất nhiều, đều là từng nhà từng nhà may mắn sống sót."

Cho nên người nhiều lực lượng lớn, thời điểm tao ngộ đến tang thi hay động vật biến dị thì người trong căn cứ này lấy đơn vị tính là gia đình dễ dàng đồng tâm hiệp lực chống cự lại sự xâm lấn của tang thi và động vật biến dị, bất quá thì bởi vì chúng bị giết quá nhanh, rất khó tiến hóa, cho nên trong căn cứ rất hiếm thấy tinh hạch cấp ba hay cấp bốn.

Đến lúc thời tiết như thế này, giống loài biến dị gần như tuyệt tích ở phương Bắc, những người này mới bị chặt đứt nguồn thu tinh hạch.

Đến buổi tối khoảng 6 giờ, sắc trời cũng đã đen, tuyết bên ngoài được quét sạch sẽ cũng không được bao lâu mà chồng chất lên, mọi người bên An Nhiên đều vây quanh bàn ăn mỳ sợi, bên người An Nhiên đặt một chiếc ghế dựa trẻ nhỏ, đặt Oa Oa bên trong, đứa nhỏ cũng cầm cái nĩa, để trước mặt một cái bát nhựa cho trẻ nhỏ để chính Oa Oa mân mê.

Nghe Lạc Phi Phàm nói vậy, An Nhiên nhíu mày, phát biểu ý kiến.

"Nhưng hiện tại thời tiết ác liệt, tang thi cùng động vật biến dị đều không ra quấy nhiễu, Bàn Tử lại thu tinh hạch đến quá hung mãnh, chỉ sợ cứ như thế này, người trong căn cứ không có việc gì làm sẽ tạo ra chút phiền toái."

Vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên, thanh âm leng keng leng keng rất lớn, An Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa lớn, nói với Chiến Luyện vừa định đứng dậy ra mở cửa:

"Để ta, nói không chừng là Bàn Tử, mỗi ngày đều đến khóc, không biết lại khóc cái gì."

Nói xong, nàng đứng lên, đi ra nhà ăn, đi xuyên qua phòng khách sáng choang ánh đèn, đi tới cửa lớn, mở cửa, vẻ mặt rất không kiên nhẫn muốn hỏi Bàn Tử lại làm sao, nhưng biểu tình lại sửng sốt, người đứng ngoài cửa căn bản không phải Bàn Tử.

"Di? Ngươi ở nơi này a."

Lưu Chi đứng ngoài cửa, biểu tình trên mặt có chút ngoài ý muốn, nhìn An Nhiên cười, sau lưng nàng là gió tuyết đan xen, trời đêm đã về đêm dưới màn tuyết hắc ám phảng phất như có âm thanh rất nhiều người đang nói chuyện, Hà Tây càng ngày càng náo nhiệt.

Sau lưng Lưu Chi vẫn là hai người đàn ông lần trước.

An Nhiên có chút ngốc vẫn duy trì tư thế kéo cửa, không biết Lưu Chi này tới làm gì.

"Chúng ta tới mua chút than hoa, chuẩn bị trở về, thấy căn biệt thự này có ánh đèn nên cố ý gõ cửa xem sao, không nghĩ tới ngươi ở đây đâu."

Lúc Lưu Chi nói chuyện nàng ta cũng ẩn ẩn đánh giá An Nhiên, ngay từ đầu An Nhiên tạo cho nàng một cảm giác rất bình phàm, có vẻ dịu dàng tú lệ hơn so với những người khác.

Nhưng toàn bộ Hà Tây không có điện, tuy rằng mỗi nhà đều đốt củi lửa, nhưng chỉ có trong nhà An Nhiên còn đèn điện chiếu sáng cùng máy sưởi, cho nên An Nhiên này a, rốt cuộc có năng lực gì, có thể làm cho phòng ở có điện?

Lưu Chi nghĩ, nàng phát hiện An Nhiên ở phòng gieo trồng, vì vậy nàng cho rằng An Nhiên là dị năng giả hệ mộc, nhưng từ ngày gặp đầu tiên sau khi vài lần đi mua than củi lại chưa lần nào gặp lại An Nhiên, Lưu Chi cảm thấy mình đã đoán sai, An Nhiên không phải dị năng giả hệ mộc thuộc hạ của Bàn ca.

Căn cứ theo cách nói chuyện của Bàn ca thì ngày đó An Nhiên đến phòng gieo trồng chỉ là người sai vặt mà thôi.

Đội ngũ của Bàn tử này ngay từ đầu nhìn thoáng qua thì chỉ là một chi đội ngũ trói buộc với đầy người già trẻ con còn có không ít phụ nữ đĩnh bụng to, ngay cả đi đường cũng khó khăn, vậy còn có thể đánh tang thi hay sao?

Nhưng thời gian dài trôi qua, càng nhấm nuốt Lưu Chi càng cảm thấy đội ngũ này của Bàn Tử rất có ý tứ a.

----------------------------------

568. Ngươi ngồi ở trong nhà

Tiểu huynh đệ nhà Lưu Chi bị Bàn Tử tẩy não kia còn không được xem như người thuộc đoàn đội của Bàn Tử, hắn chỉ giúp đỡ xử lý vấn đề phòng thủ phía ngoài, hiểu biết bên trong đội ngũ rất ít, hơn nữa suốt ngày mở miệng ra là Bàn ca nói như này, Bàn ca nói như kia, nghiễm nhiên trở thành fan trung thành của Bàn Tử.

Lưu Chi muốn hỏi chút vấn đề, tiểu huynh đệ nhà nàng kia còn trưng ra vẻ mặt không cao hứng, xem Lưu Chi trở thành gián điệp gì đó, ngậm chặt miệng, cái gì đều không nói nữa.

Vì thế nàng mới phải chính mình tới hỏi thăm.

Đương nhiên, việc An Nhiên không phải dị năng giả hệ mộc không có quan hệ gì tới Lưu Chi, nàng chỉ muốn biết vì sao chỉ mình nhà An Nhiên có điện?

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Lưu Chi cũng hỏi như vậy, nàng cũng không có tâm tư gì khác, càng không muốn đi đến đại phú hào tố giác gì.

"Trước kia chồng ta là công nhân điện."

An Nhiên thuận miệng bịa chuyện, nhìn bộ dạng hiểu rõ của Lưu Chi kia, thầm nghĩ nhanh chóng đem nàng này đuổi đi cho xong việc.

Ai biết Lưu Chi này lại hưng phấn hỏi:

"Cho nên chồng ngươi có thể tạo ra chong chóng phát điện đúng không? Có thể dựng cho hậu viện nhà chúng ta một cái hay không?"

Thấy An Nhiên sửng sốt không nói chuyện, Lưu Chi lại nói:

"Ta trả tinh hạch, nhà ta còn không ít tinh hạch đâu."

"Cái này, cái này, ngày mai ngươi đến chính mình nói với chồng ta đi, hắn, hắn, hiện tại hắn đi ra ngoài."

An Nhiên nói xong liền đóng sập cửa lại, chuyện phiền toái a chuyện phiền toái, rõ ràng nàng không muốn làm chim đầu đàn, như thế nào lại có người đem ánh mắt tập trung lên người nàng a?

Nàng cho rằng mình đã cự tuyệt đủ rõ ràng, nào biết đâu, mới sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Chi thật sự tới gõ cửa, vừa vặn Chiến Luyện ra mở cửa, hai người đứng ở huyền quan chỗ cạnh cửa bắt đầu hàn huyên.

"Nhà của Lưu Chi này chính là người ở Diệu Dương, bọn họ cũng không dễ dàng gì."

Vừa vặn hôm nay Bàn Tử tới nhà An Nhiên đưa ngô, sau ở luôn nhà họ ăn trực cơm sáng, thấy biểu tình ngưng trọng trên mặt An Nhiên, thì khuyên nhủ:

"Ta biết tâm tư của ngươi, chính là sợ làm quá nổi bật bị người ta mơ ước, nhưng ngươi ngẫm lại chút, chúng ta đã dừng chân ở đây, có chút nổi bật không thể không lấy ra a, vạn nhất không được....."

"Vạn nhất không được, tới một cái, giết một cái, tới một đôi, giết cả đôi!"

An Nhiên cắn răng, người ngồi trong nhà, họa từ trời xuống, nàng đã đủ điệu thấp rồi, nhưng nề hà luôn có ngươi đem ánh mặt ngắm nhìn ở trên người nàng, vậy kệ đi, xem ai hơn ai.

Bàn Tử câm miệng, cúi đầu, lùa cơm vào miệng, kỳ thật Bàn Tử muốn nói, hắn chuẩn bị nói chuyện với Chiến Luyện một chút, để cho đám biệt thự ở Hà Tây của bọn hắn, tạo chút chong chóng phát điện, nhưng xem bộ dạng này của An Nhiên, Bàn Tử quyết định vẫn là đơn độc tìm Chiến Luyện nói chuyện này thôi.

Không cẩn thận, Bàn Tử ăn hết 8 bát cháo gạo kê nhà An Nhiên, trong ánh mắt kinh ngạc của An Nhiên cùng Triệu Như, hắn lau miệng, đứng dậy, không còn mặt mũi ăn nữa, mang theo cái bụng đã lửng dạ làm bộ như không có việc gì xảy ra rời đi tòa biệt thự này.

Tuyết ở bên ngoài đã rơi dày đến trình độ rất khoa trương, mỗi ngày Bàn Tử không thể không phái một lượng người lớn đi ra ngoài quét tuyết, bằng không cũng không có đường mà đi, mấy ngày nay, chỉ có thể dọn một con đường nhỏ, hai bên của con đường chính là tường tuyết cao cao a.

Không đi bao xa, thấy được Lưu Chi, nàng vừa mới nói chút chuyện làm ăn với Chiến Luyện nhưng không quá như ý, Chiến Luyện chỉ cung cấp tài liệu cho nàng làm chong chóng còn dựng lên thì chính Lưu Chi tìm người đi.

-------------------------------------------------

569. Một người phụ nữ bình thường

Thấy Bàn Tử đi tới Lưu Chi liền chủ động đi qua, bắt chuyện với Bàn Tử, đại khái nói một ít sự tình về củi gỗ cùng than hoa.

Nhà của Lưu Chi xác thật giống như sự điều tra của Bàn Tử, là người địa phương, trải qua mạt thế còn sống cũng nhiều, lại mặc kệ là nam nữ già trẻ gì đều thức tỉnh dị năng, phần lớn là dị năng lực lượng, cũng có 1-2 người là hệ mộc hay hệ thủy.

Bất quá hệ mộc và hệ thủy hiện tại đang bị mất tích.

Bởi vì là người địa phương từ trước mạt thế đã cắm rễ ở Diệu Dương này cho nên về cơ sở thì vẫn có uy vọng, sau những đoàn đội còn sống sót đến căn cứ càng lúc càng nhiều, người địa phương chịu chèn ép không nhỏ.

Dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy của bọn họ chính là bị mất tích lúc này.

Mới đầu, ba ba giàu có của Ngô Tư Miểu không có thủ đoạn cường ngạnh giống Đường Kiến Quân, nên từ đầu vẫn cho phép dị năng giả hệ mộc và hệ thủy ở dân gian vẫn sinh hoạt bình thường ở dân gian.

Lúc đó cơ sở là lấy gia tộc là đơn vị tính vì vậy mỗi gia tộc có vài dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy là thường thấy, sau đó những đoàn đội người sống sót tới nhiều, thủ đoạn ùn ùn, những hệ mộc và hệ thủy bị họ mang đi, nếu không muốn vào đoàn đội, thì sẽ bị mất tích bằng cách nào đó không thể hiểu được.

Hai người hệ thủy cùng hệ mộc của nhà Lưu Chi chỉ nói ra cửa một chút rồi về, sau đó, rốt cuộc không về được.

Trong căn cứ Diệu Dương này đoàn đội sống sót còn nhiều như vậy, thế đạo hỗn loạn như vậy, chỉ là ở trên đường đi đi lại lại, bị người dùng bao tải trùm lên một cái, liền không có rồi, rốt cuộc mất tích ở đâu, ai đều không biết, muốn đi tìm ai đòi người, cũng không biết được.

Thấy Lưu Chi kia đi song song với Bàn Tử ở trong tuyết lạnh, hai người nói chuyện, nàng giống như vô tình hỏi:

"Lại nói tiếp, An Nhiên trong tay ngươi kia, xác thật không phải dị năng giả hệ mộc hay sao? Ngày đó ta thấy nàng một lần, sau lại không thấy nàng xuất hiện ở phòng gieo trồng nữa, nàng như có chút gì đó phá lệ không giống với những người trong tay ngươi."

"Chỉ là một người phụ nữ bình thường dựa vào chồng thôi, chẳng có gì bất đồng."

Đôi mắt bằng hạt đậu xanh của Bàn Tử lóe lóe, bâng quơ nhẹ nhàng trả lời Lưu Chi, hắn mới không bán đứng An Nhiên đâu, sợ bị An Nhiên đánh chết là một chuyện, nếu người khác biết sự lợi hại của An Nhiên, đào nàng đi mất, hắn tìm ai bảo hộ bọn họ a?!

Cho nên cần phải ôm chặt đùi nữ thần mới được.

Lưu Chi nhìn thoáng qua Bàn Tứ ý tứ rõ ràng không tin lời nói của hắn, Bàn Tử chỉ phải nói thêm:

"Thật sự chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhạ, chồng nàng rất lợi hại, nghe nói trước kia ở quân chủng thần bí nào đó, có thể đánh có thể nâng, còn có thể chế tác chong chóng, wow, chồng nàng thật trâu bò!"

Mãn nhãn Bàn Tử đều là sự sùng bái!

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy năng lực của Chiến tiên sinh thật phi phàm."

Rốt cuộc Lưu Chi cũng tin Bàn tử, nói thật nàng cũng không nhìn ra được năng lực của An Nhiên cường đến mức độ nào, căn cứ sự phân tích của nàng, khẳng định Bàn tử có việc lừa gạt nàng, mà An Nhiên kia, nhiều lắm thì cũng chỉ là một dị năng giả hệ mộc mà thôi.

Cho nên, thật sự chỉ có thể là Chiến Luyện rất lợi hại, thân là vợ của hắn, cuộc sống của An Nhiên trải qua tốt một chút là bình thường, bằng không chưa bao giờ thấy An Nhiên làm việc, chỉ ở nhà trông đứa nhỏ, nơi nào có đãi ngộ như vậy a.

"Ai, đúng rồi."

Ngược lại, thấy sắp tới phòng gieo trồng, Lưu Chi lại nói một đề tài khác với Bàn Tử.

"Bàn ca này, ta muốn hỏi thăm một chút, chính là vị huynh đệ của Chiến Luyện kia, tên Lạc Phi Phàm, hắn có vợ chưa? Hoặc là bạn gái hay người trong lòng gì đó không? Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Ta nhìn qua thấy, hắn có phải giống như Chiến tiên sinh ở binh chủng thần bí gì đó đúng hay không a?"

-------------------------------------

570. Lải nhải dài dòng

"Chưa từng nghe nói qua, thế nào, ngươi tính ở mạt thế làm Hồng Nương hay sao?

(Hồng Nương: là bà mối đó)

Trên khuôn mặt béo chen chúc thịt mỡ của Bàn Tử, đôi mắt vốn nhỏ bằng hạt đậu, giờ nhíu lại không thấy mắt đâu, hắn nhìn Lưu Chi vẻ mặt đầy chế nhạo, đĩnh bộ ngực lên, như xung phong nhận việc nói:

"Ta cũng không có bạn gái đâu, chỉ là một người cô đơn, Chi tỷ tỷ sao không giới thiệu cho ta a?

"Ai da, ta cũng không dám giới thiệu cho ngài a."

Lưu Chi nói thẳng, mím miệng một chút sau cười lên"

"Ngài đâu có thiếu phụ nữ a, phụ nữ muốn nói chuyện với ngài có thể xếp từ Hà Đông sang đến Hà Tây ấy chứ."

Tất nhiên lời này là khen tặng Bàn Tử, đùng Bàn Tử chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cái này ai cũng đều biết, Bàn Tử này cũng tiện, trừ các loại nịnh hót An Nhiên ra những phụ nữ tự mình đưa tới cửa hắn đều không cự tuyệt, cẩu thả xong, kéo quần lên là không nhận người.

Quả thật là một điển hình của tra nam!

Lại nghe thấy Lưu Chi thở dài:

"Ta thấy nhân phẩm của Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm không tồi a, nhà chúng ta có một vị tiểu muội muội tâm cao khí ngạo, đã tới tuổi kết hôn nhưng gặp phải loạn thế, ông bà ở trong nhà vì vị muội muội này mà suy nghĩ rất nhiều, ta thấy được Chiến Luyện rất có bản lĩnh, vậy Lạc Phi Phàm kia cũng không phải nhân vật tầm thường đi, vì vậy mà muốn giới thiệu vị muội muội này cho Lạc Phi Phàm, không biết có thích hợp hay không a?"

"Lạc Phi Phàm a....."

Bàn Tử vừa nghe tên đã nhớ tới Đường Ti Lạc, phụ nữ trong đội ngũ của hắn cũng không dám có ý nghĩ tới gần Lạc Phi Phàm, sợ ngày nào đó Đường Ti Lạc trở về sẽ bị vị cô nãi nãi kia ăn tươi nuốt sống đi.

Nhưng Bàn Tử là tiện nhân a, kỳ thật còn sợ thiên hạ không loạn a, mắt bằng hạt đậu xanh kia lại xoay vài vòng, lập tức gật đầu hô to:

"Cái này được a, cái này rất được, nhanh nhanh giới thiệu cho Lạc Phi Phàm đi, ai da không gạt ngươi chứ, Lạc Phi Phàm này a, chưa bao giờ gần nữ sắc, trong một thời gian dài ta còn sợ hắn cùng Chiến Luyện có gì kia gì kia..... làm việc gì đó méo mó, sau đoạt bảo tọa thủ lĩnh của ta, tìm chút việc cho hắn làm cũng được..."

"Cái gì?"

Lưu Chi không quá minh bạch lời nói của Bàn Tử, hắn.... lải nhải dài dòng gì a? Chẳng lẽ trong đội ngũ của Bàn Tử cũng có một ít phong vân quỷ dị gì, mà người khác không nhìn ra được?

Lại nghĩ, dị năng của Bàn Tử quá cùi bắp, mà năng lực của hai người Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm thì quá mức trác tuyệt, vì thế địa vị của Bàn Tử trong đoàn đội ở Hà Tây này là đang đi trên miếng băng mỏng hay sao?

Vậy càng phải đem muội muội nhà mình, ghép thành đôi với Lạc Phi Phàm mới đúng, ngày sau Lạc Phi Phàm thành thủ lĩnh, nhà mình không phải trở thành trung tâm của đoàn đội này hay sao?

Lưu Chi cùng Bàn Tử đều mang ý xấu rất nhanh chóng đã cùng chung nhận thức, Bàn Tử phụ trách tạo cơ hội, Lưu Chi phụ trách mang muội muội nhà mình lại đây, để hai người gặp mặt a.

Trên cơ sở việc Hà Tây bán củi cùng than hoa càng ngày càng được lan truyền rộng rãi, thời tuyết đang gió tuyết rất lớn, Bàn Tử này tựa hồ như ghét bỏ chính mình không đủ nổi bật, còn ở khoảng đất trống của khu biệt thự làm một cái lò chuyên môn đốt than, bán than củi giá cao.

Xác thật hắn càng ngày càng có năng lực, niêm yết giá cả của củi gỗ, than hoa và than củi rất rõ ràng, đồng thời còn phát động một ít người, chạy ra bên ngoài ăn xin.

Gần đây người bên Hà Đông tới mua than, người của Bàn Tử sẽ đi theo những người mua than củi đó, vì giá than củi rất đắt, người không có nhiều tinh hạch căn bản là không mua nổi, bọn họ liền giơ bát sứt, đi theo bên cạnh những người mua than củi đó, đáng thương hề hề xin tinh hạch làm những người bên Hà Đông cũng không biết thực lực của nhóm người Bàn Tử này rốt cuộc như thế nào.

----------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play