560. Bắt đầu tràn lan
Mấy ngày lại trôi qua, đã vào tháng 6, Oa Oa đã 8 tháng tuổi, học bò xong, cả ngày mặc trang phục dày dặn, bò khắp nơi trên giường trong biệt thự, Chiến Luyện không có biện pháp, đành phải dựng lên vòng bảo hộ bao khắp bốn phía của chiếc giường, nhưng cũng không vây được nàng, rất nhanh, Oa Oa đã học được cách túm hai tay vào song sắt nỗ lực ngồi dậy nhổm lên, nhìn như muốn trèo qua vòng bảo hộ a.
Tiểu Bạc Hà sợ nàng không cẩn thận sẽ nhảy khỏi giường, cả ngày chưa dám rời đi.
Đến tháng 6 rồi mà thời tiết ở phương Bắc này không chuyển tốt mà ngược lại càng thêm ác liệt, có người đã thí nghiệm thử chạy ra bên ngoài khóc một lúc, quay về thấy trên mặt treo hai hàng nước mắt đã đông lạnh thành băng.
Tình huống của Hà Đông Lạc Phi Phàm thời thời khắc khắc hỏi thăm được, như càng ngày càng ác liệt, tài nguyên cũng phi thường khẩn trương, ở bên Hà Tây thì mỗi người đều được phân chút củi lửa.
Lúc đầu lượng củi lửa vừa vặn đủ, một đống biệt thự, mỗi ngày đều đủ phần, đội ngũ với hơn 600 người vì tiết kiệm củi lửa, mọi người đều chia 20 người ở vào một biệt thự, một đống biệt thự đầy người ở cách biệt thự của An Nhiên rất gần, tất cả đều bao bốn phía nhà An Nhiên, ở phía Đông Nam của tiểu khu.
Những người được trị liệu khỏi cùng với tẩy não thành công thì ở cùng với nhóm quân nhân, mọi người phân tán ở phía ngoài, cùng Vân Đào tổ chức thành một đội, nguyên bản để quản lý nhưng sau Vân Đào nhàn hạ hơn, cũng sẽ dạy những thanh niên trai tráng đó một chút ứng đối khi chạy trốn hay gì đó.
Rốt cuộc ai có thể nói những thiên tai nhân họa sẽ không đến nữa, hiện tại hoàn cảnh tuy an ổn một chút, nhưng nếu có nguy cơ lớn khiến mọi người trở tay không kịp thì những thanh niên đó sẽ phải cùng với nhóm quân nhân phụ trách tổ chức sơ tán nhóm trói buộc chạy trốn, miễn cho lúc đó mọi người loạn thành một đoàn, cùng chết trong cái tiểu khu này.
Cho nên nguyên bản thì củi lửa được quy hoạch vừa vặn tốt, thời gian dài, củi lửa được tích nhiều lên, chủ yếu là do An Nhiên cảm thấy năng lực của chính mình lại tinh tiến thêm, cho nên bắt đầu giục sinh thực vật bình thường tràn lan.
Bàn Tử không thể không phái thêm người đến chặt củi, vì vậy việc phân phát củi lửa căn bản khá thoải mái.
Sáng sớm ngày tiếp theo, An Nhiên đến khu đất gieo trồng, hôm nay có một vị dị năng giả hệ mộc phải sinh con, cho nên bên hệ mộc của các này lại mất một người, vì vậy nàng đến hơi sớm.
Khu đất được Bàn Tử dựng thêm bức tường, làm thành một phòng gieo trồng đến gió cũng không lọt vào, trong góc có một vị lão nhân đang đốt một đống lửa lớn cháy hừng hực, bởi vì bọn họ luôn ở trên mặt đất cho nên cũng miễn luôn việc mang củi đi chẻ nhỏ, trực tiếp ném một thân cây lớn vào đồng lửa chậm rãi đốt, sưởi ấm là có thể.
Thấy An Nhiên đến sớm như vậy, lão nhân vội vàng đứng dậy, cười nhiệt tình với nàng hỏi:
"Có uống nước không?"
Vân Đào thì đóng một chiếc bàn gỗ bằng chính thực vật họ tạo ra đặt trong phòng gieo trồng này, Bàn Tử còn cung cấp một ngày 3 bữa điểm tâm cùng trái cây, thêm nước, đãi ngộ cũng khá tốt, nếu muốn uống nước ấm chỉ cần cho nước vào một chiếc cốc sắt nhỏ, để trên đống lửa là được.
An Nhiên vừa muốn gật đầu, nói cho nàng một chút nước ấm thì bên ngoài phòng gieo trồng có hai người đàn ông và một người phụ nữ đi tới, họ trực tiếp đẩy cửa đi vào, đứng ở cửa dậm chân vì lạnh.
An Nhiên cùng vị lão nhân kia quay đầu lại nhìn ba người này, không phải dị năng giả hệ mộc mà Bàn Tử phái cho nàng, thậm chí cũng không phải những dị năng giả lực lượng ngày thường đến đốn củi.
Vì thế An Nhiên nhìn về phía vị lão nhân nàng cho rằng mấy người này thuộc nhóm người sống sót bên Bàn Tử, nhưng vẻ mặt vị lão nhân này lại ngốc ngốc, bộ dáng căn bản là không quen biết ba người này.
-----------------------------------
561. Lưu Chi
"Oa, đầu gỗ ở chỗ các ngươi thật là nhiều, khó trách củi lửa các ngươi đều đốt không hết."
Nói chuyện là người phụ nữ, khoảng 40 tuổi, vẻ mặt rất hâm mộ duỗi tay sờ sờ một thân cây năm sáu người ôm không hết. Trạc cây của thân cây kia đã bị chặt hết, chỉ còn thân cây chuẩn bị giục sinh rồi lại chặt. An Nhiên nhìn ba người này đến đây với ý đồ không rõ, liền nhìn về phía lão nhân nháy mắt một cái, lập tức lão nhân hiểu ý, chậm chạp đi về phía cửa rồi lắc mình ra khỏi phòng gieo trồng chuẩn bị đi tìm Bàn Tử đến đây.
"Ngươi đừng khẩn trương, chúng ta không phải đến kiểm tra hay bắt bẻ gì.
"Người phụ nữ kia xoa xoa tay, rụt cổ, cũng không cản lão nhân kia rời đi, chỉ đi tới bên cạnh đống lửa, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, trên mặt rất hòa ái nhìn An Nhiên, thân thiết nói:
"Ta lớn tuổi hơn ngươi, gọi ngươi là muội muội đi, ta tên là Lưu Chi, ngươi có thể kêu ta là Chi tỷ tỷ, muội muội, ngươi tên là gì?"
"An Nhiên."
An Nhiên trả lời nàng, cũng đi đến bên cạnh đống lửa, ngồi đối diện với Lưu Chi, vươn tay ra sưởi ấm, hiện tại bên người nàng đều là thực vật sinh trưởng tươi tốt, đối mặt với ba người Lưu Chi với ý đồ không rõ An Nhiên đều không chút sợ hãi.
"Nga, ngươi cũng là dị năng giả hệ mộc sao?
"Lưu Chi cười nhìn An Nhiên, hiển nhiên, nàng khẳng định không phải người trong đội ngũ của Bàn Tử, người đi theo Bàn Tử từ Nam xuống Bắc này, không ai không biết sự lợi hại của An Nhiên.
Vì thế An Nhiên không nói lời nào, nhíu nhíu mày, không biết có nên thừa nhận mình chỉ là một dị năng giả hệ mộc "bình thường" hay không, Lưu Chi kia dường như biết được An Nhiên khó xử, rất lý giải cười cười, thẳng eo nhìn hoàn cảnh chung quanh rồi nói với An Nhiên:
"Đừng khẩn trương, ta nói đừng khẩn trương mà, hôm nay ta tới không có ý gì khác, ta nói với ngươi này, một cái tiểu tử của nhà chúng ta vì uống chút rượu ở bên ngoài, ngủ một đêm trên nền tuyết, bị đông lạnh đến chỉ còn nửa hơi thở, bị đội tuần tra Hà Đông kéo đến nơi này."
Biểu tình trên mặt Lưu Chi không giống như giả vờ, mày nhăn lại gắt gao, phảng phất như mấy ngày kia như đứt gan đứt ruột, bóng ma trong lòng còn không tan đi, nàng vươn tay ra sưởi ấm, thấy An Nhiên chỉ nghe chứ không nói liền tiếp tục:
"Mấy ngày kia nhà chúng ta tìm khắp nơi, nguyên bản cho rằng bị kéo sang đây hẳn là không thể nghi ngờ rằng đã chết, ai ngờ lại phát hiện, hắc, tiểu tử kia thế nhưng lại đang tung tăng nhảy nhót, hôm nay muốn đến đón hắn trở về, hắn cũng không chịu đi, chỉ nói nơi này có ăn ngon ngủ tốt, còn ấm áp...."
Nói nói, trên mặt nàng có một chút ý cười, An Nhiên lại nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông đi theo Lưu Chi kia, trong tay đều mang theo lễ vật, nghĩ là muốn tặng cho Bàn ca để cảm tạ ân cứu mạng.Quả nhiên, lại nghe được Lưu Chi nói:
"Hôm nay tới đây, một là để đón tiểu tử kia về, hai là cảm tạ ân cứu mạng của Bàn ca, mà ba thì chính là muốn một chút củi lửa của các ngươi đem về."
Hiển nhiên, Lưu Chi nghe được từ trong miệng tiểu tử suýt bị chết cong nhà nàng biết, nhóm người bị toàn bộ căn cứ ném đến Hà Tây này, thế nhưng có thể giãy giụa đến hiện tại còn chưa có chết hết, chẳng những không ai chết, thế nhưng đều còn sống tốt, vì thế hôm nay cố ý chạy đến phòng gieo trồng nhìn xem tình huống.Nàng thở dài nhìn An Nhiên nói:
"Không giấu gì ngươi, hiện tại tình huống trong căn cứ thật không xong, vốn dĩ điện được cung cấp 24/24, hiện tại bị giảm xuống chỉ cung cấp từ 8 giờ tối đến 6 giờ sáng, trời lạnh như vậy, không có máy sưởi sao có thể được?"
---------------------------------------------
562. Không bằng chết sớm một chút
"Nga ~~~"
An Nhiên rũ mục, nàng không có cảm tưởng gì, bởi vì người lạnh không phải nàng,
Lưu Chi kia lại cảm thấy An Nhiên này chỉ là một cái tiểu cô nương, tính cách rất hướng nội, ngược lại nghĩ lại, cũng đúng, nghe nói người ở phía nam để sống sót cũng không dễ dàng gì, nếu là phụ nữ gặp phải đội ngũ người sống sót, phần lớn đều sẽ bị ..... cho nên khẳng định An Nhiên này đã trải qua rất nhiều, trầm mặc ít lời như vậy cũng đúng.
Vì thế Lưu Chi lại tỏ ra hiểu rõ thiện giải nhân ý nói với An Nhiên:
"Chúng ta là người ở đây, nghe nói bên các ngươi còn sống rất nhiều người, cho nên hôm nay tới xem, yên tâm, ta sẽ không nói gì bậy bạ với căn cứ, chúng ta thật sự chỉ muốn đến xin chút củi lửa mà thôi"
Nhìn Lưu Chi kia có chút giống với gia chủ của một gia đình, hai người đàn ông đi theo nhìn dáng vẻ đều là dị năng giả lực lượng, gọi Lưu Chi là dì, nói xong Lưu Chi liền đưa cho An Nhiên một túi tinh hạch, quơ quơ với An Nhiên.
"Nhạ, ta biết các ngươi cũng không dễ dàng giục sinh cây cối, túi tinh hạch này cầm đi, chúng ta muốn mua đầu gỗ của các ngươi."
"Phụ cận nhà các ngươi không có đầu gỗ sao?"
An Nhiên không nhận túi tinh hạch kia, nhưng rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Chi.
Lưu Chi lại cười khổ một chút nói với nàng:
"Đầu gỗ củi khô bên Hà Đông đã bị chặt hết, dị năng giả hệ mộc trong căn cứ toàn giục sinh gạo rau dưa cùng trái cây, ai sẽ đi quản tầng chóp dưới chúng ta ấm lạnh đây?"
Buổi tối có điện ban ngày không có điện thì cũng thôi đi, mấu chốt là toàn bộ tài nguyên ở Hà Đông đều ưu tiên cho an toàn khu, mà những nơi khác ngoài an toàn khu ra thì máy sưởi khi có khi không, có đôi khi bị hỏng rất lâu rồi báo lên không thấy có người đến tu sửa, ống dẫn sưởi rất dài bị chôn ngầm ai biết vấn đề ở đâu?
Vì thế hiện tại mọi người bắt đầu tự tạo hệ thống sưởi ấm, chính là trong một phòng bịt kín để một cái bếp lò, bếp lò đốt củi sau đó dùng một cái ống dẫn, để khói bay đi.
Củi lửa là tài nguyên sưởi ấm rất quan trọng, căn cứ Diệu Dương này cũng không phải lấy nông nghiệp làm chủ yếu, công nghiệp trong căn cứ chiếm đa số, người sống sót cũng rất nhiều, phía núi cách đây xa chút thì đi không được, bởi vì không ai đứng ra tổ chức, gió tuyết rất lớn cho nên cây cối bên Hà Đông đã sớm bị chém sạch.
Gần đây số người chết cóng ở Hà Đông càng ngày càng nhiều, nhưng theo cái nhìn của cao tầng lãnh đạo căn cứ thì đây chỉ là một hồi khôn thì sống ngu muội thì chết, thân thể ngươi nào có tố chất yếu kém thì mới bị đông chết, những người như vậy không phải chết dưới trận tuyết lớn này thì cũng sẽ chết ở trận tai nạn tiếp theo, sớm hay muộn cũng sẽ phải chết, không bằng chết sớm một chút đi.
Tuy thực tàn khốc nhưng trong lịch sử tiến hóa của nhân loại đã chứng minh, khôn thì sống mông muội thì chết thuộc về phép tắc tự nhiên, người có thể trải qua trắc trở để sống sót, xác thật tố chất thân thể của họ rất tốt, tuổi thọ cũng càng dài, người như vậy mới có kéo dài sự tồn tại của con người.
Vì thế người giống như Lưu Chi, có chút năng lực ở tầng chóp dưới, cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách, tìm chút củ lửa để sưởi ấm, nhưng đúng như lời nàng nói, thực vật ở Hà Đông đã bị chặt sạch sẽ.
"Chuyện này a, ta không làm chủ được, ngươi phải hỏi Bàn ca của chúng ta."
An Nhiên vẫn không nhận tinh hạch Lưu Chi đưa qua, nàng rất nỗ lực không làm chim đầu đàn, bất luận việc gì, đều đẩy cho Bàn Tử đi giải quyết, ai bảo Bàn Tử kiêu ngạo như vậy a?
Đang chống đẩy túi tinh hạch với Lưu Chi thì cửa phòng gieo trồng vang lên tiếng bước chân, còn có thanh âm Bàn Tử cùng Lạc Phi Phàm, chốc lát sau, Bàn Tử đẩy cửa đi vào, theo sau là Lạc Phi Phàm, phía sau Lạc Phi Phàm còn mấy người dị năng giả lực lượng mỗi ngày đến chặt củi.
"Nhạ, muốn ít hay nhiều chính ngươi lấy đi."
-----------------------------------------
563. Thủ lĩnh Bàn ca
Bàn Tử liếc mắt nhìn An Nhiên một cái, chỉ vào mấy cây đại thụ trong phòng gieo trồng, nói với Lạc Phi Phàm, sau đó đi qua chỗ An Nhiên và Lưu Chi dùng mắt dò hỏi An Nhiên:
"Đây là ai?"
"Người từ bên ngoài tới, nàng nói nàng muốn mua chút đầu gỗ."
Nếu Bàn Tử đã tới tự nhiên An Nhiên cũng không kiên nhẫn đi tiếp đãi những người xa lại đột nhiên tới này, vì thế nhanh chóng đứng dậy, đem ghế của mình nhường cho Bàn Tử, sau đó cúi đầu nói với Lưu Chi kia.
"Đây là thủ lĩnh của chúng ta, Bàn ca!"
Trước là Bang chủ cái bang hiện tại trở thành thủ lĩnh!!
Bàn Tử nghiêng đầu, nhìn thoáng qua An Nhiên không nói gì, rất có tư thế của thủ lĩnh, hắn ngồi trên ghế bắt chuyện với Lưu Chi.
Mà An Nhiên đi tới bên người Lạc Phi Phàm, nhìn Lạc Phi Phàm chọn lựa cây cối, thấp giọng hỏi:
"Ngươi chọn đám đầu gỗ này làm gì? Ngươi lạnh a? Đốt thêm chút lửa?
Lạc Phi Phàm vẫy tay với An Nhiên để nàng tới gần một chút thấp giọng trả lời:
"Bọn Chu Chính, những người thủ vệ cửa thành, nghe nói gần đây được thêm chút phúc lợi, mỗi tháng được phát 3000 viên tinh hạch bình thường, hiện tại được thêm 400 viên tinh hạch bình thường, nói là phí phòng lạnh, nhưng trừ tinh hạch ra thì lạnh vẫn hoàn lạnh a."
Nói cũng thấy căn cứ này đưa ra phúc lợi cho người ta cũng có chút không được, trời giá rét như vậy cầm tinh hạch đi đâu để mua vật tư? Nghe nói căn cứ này lấy đoàn đội là đơn vị, đoàn đội lại tự quản chính mình, nhưng trong căn cứ vẫn còn rất nhiều người không thuộc về bất luận hệ thống đoàn đội nào.
Ví dụ như hệ thống quân đội cùng hệ thống chữa bệnh, còn có người giống như Lưu Chi đều không thuộc về bất luận đoàn đội nào mà chỉ là gia đình bình thường, bọn người Chu Chính phụ trách thủ tường thành, chính là thuộc tầng chóp của hệ thống quân đội, trong căn cứ dưỡng những dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy, tạo ra nước và thực vật đều trước tiên cung ứng cho lãnh đạo thượng tầng, còn lại bao nhiêu mới có thể chảy xuống phân phát cho tầng chóp dưới.
Vì thế vấn đề rất khó khăn là phúc lợi có tăng thêm nhưng vật tư vẫn thiếu thốn, đặc biệt là gần đây điện nước khan hiếm, khách sạn đại phú hào của Ngô Tư Miểu có thể cung cấp điện và máy sưởi 24h, nhưng nơi khác chỉ có điện vào ban đêm, hệ thống sưởi rốt cuộc đã không còn.
Những quân nhân canh giữ tường thành như Chu Chính tuy rằng thân thể cường tráng nhưng cũng bị chết cóng vài người, hệ thống chữa bệnh của căn cứ này không biết kém như thế nào, người chết cóng liền trực tiếp bị kéo vào Hà Tây rất nhiều, cuộc sống trải qua gian nan tiếng oán than của bọn người Chu Chính dậy đất, khổ không nói nổi, chỉ thiếu chút kỳ ngộ là có thể trực tiếp móc đao tạo phản cùng khởi nghĩa.
Cho nên Lạc Phi Phàm quyết định nắm bắt lấy cơ hội này, đưa chút củi lửa cho bọn Chu Chính.
Người canh giữ cửa thành tuy rằng chỉ là một ít tiểu nhân vật, nhưng có đôi khi những tiểu nhân vật như vậy có thể giúp đỡ đại ân.
Đương nhiên, trước tiên không nói đến những quan hệ về lợi ích đó, ít nhất đối với Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện mà nói, nhưng người kia phần lớn đều là quân nhân, ở mạt thế, quân nhân là có thể chịu khổ nhọc nhất, vì điểm này mà nghỉ, không thể để bọn họ sống sờ sờ chết cóng được.
Đây là chuyện lớn, đương nhiên An Nhiên không thể hàm hồ, gật đầu, nói với Lạc Phi Phàm:
"Được, ngươi chặt đi, coi trọng ở đâu thì chặt đây."
"Để ta nói a, đưa gì củi lửa hay đầu gỗ, đưa nhiều bọn họ còn phải lo lắng xử lý vấn đề sương khói bốc lên."
Bàn Tử tiễn đám người Lưu Chi đi sau lơ đãng đứng ở phía sau cây lớn bên cạnh An Nhiên, nói với Lạc Phi Phàm:
"Chúng ta trực tiếp đưa than qua, vừa kinh tế lại bảo vệ môi trường, tặng lễ cũng tốt, vừa tiện dụng lại xa hoa."
--------------------------------------
564. Ngươi phải làm việc bằng lương tâm
"Di?!" An Nhiên nghiêng đầu nhìn Bản Tử, giống như nhìn một người khác
"Ngươi còn biết làm than?"
"Đây là đương nhiên, chúng ta sinh ra đã nghèo khổ, làm than mà thôi, đơn giản."
Bàn Tử chớp chớp mắt với An Nhiên, tiếp tục dụ hoặc nói:
"Bất quá trước mắt còn không cần làm than, hiện tại nhu cầu không lớn, củi lửa đầu gỗ cũng đủ nhiều, thời gian vừa qua than hoa cũng không ít, vừa rồi ta cùng với Lưu Chi nói thỏa đáng bán cho nàng loại than hoa đó."
Than hoa chính là loại than củi lấy ra từ bên trong lò sưởi tường, củi lửa đầu gỗ đốt một lần, sau tắt đi làm lạnh, thu thập làm than đốt.
Vừa lúc than hoa còn rất nhiều, Lưu Chi lại muốn mua, Bàn Tử một bên kiếm tiền còn có thể tiêu thụ đám than hoa đó thật sự là một công đôi việc.
Lạc Phi Phàm cũng gật đầu.
"Than hoa cũng có thể, đốt lên còn không có khói, lấy ra đưa chút than hoa cho bọn Chu Chính đi."
"Ai, Bàn Tử!" Nói xong sự tình của Lạc Phi Phàm, An Nhiên cười quay đầu lại nói với Bàn Tử:
"Vừa rồi khi Lưu Chi ở, ta không có mặt mũi hủy đi chức thủ lĩnh của ngươi đi, tinh hạch của nàng cho, ngươi chuẩn bị phân cho ta bao nhiêu?"
Tuy rằng tinh hạch không nhiều lắm, nhưng một túi nhỏ như vậy, An Nhiên nghĩ, phỏng chừng Lưu Chi mua than về sợ không giấu được, người ta thấy trong nhà Lưu Chi có than, tự nhiên sẽ hỏi than này ở đâu, phỏng chừng một truyền mười mười truyền trăm, việc Bàn Tử bán than ở đây sớm hay muộn mọi người sẽ đều biết.
Không biết cuối cùng sẽ phát triển thành chuyện phiền toái lớn hay nhỏ cho nên đương nhiên An Nhiên muốn bàn bạc xong với Bàn Tử việc phân chia a.
Nàng khẳng định không thể làm công không, nàng phải lấy tiền a, nga, hiện tại không có tiền, nghe nói căn cứ này tất cả đều dùng tinh hạch thay cho tiền.
An Nhiên nghiêng mắt nhìn Bản Tử, tròng mắt hắn loạn chuyển mấy vòng, rất giống đang suy nghĩ cái chủ ý xấu gì đó, vì thế An Nhiên lại bồi thêm một câu.
"Ngươi phải làm việc bằng lương tâm a, bằng không đến lúc đó không trấn trụ được cục diện, chúng ta vỗ mông chạy lấy người, sự tình còn lại chính ngươi giải quyết a."
Sợ nhất chính là cái này! Lập tức Bàn Tử cười trừ, giơ lên 4 ngón tay với An Nhiên, nhìn An Nhiên nhướng mày không nói gì, hắn liền nói:
"Nữ thần a, ngươi ngẫm lại a, dị năng hệ mộc của ngươi rất lợi hại, nhưng hiện tại ngươi giục sinh thực vật cần tinh hạch đều do ta bao a, chặt cây cũng là do chúng ta a, đốt than cũng là chúng ta a, trong tay ta còn có nhiều dị năng giả ngũ hành muốn dưỡng như vậy, ta cũng rất khó làm a."
"Được rồi, bốn phần thì bốn phần!"
Có thể được phân chia 4 phần An Nhiên cảm thấy cũng không tồi rồi, thế cục như thế này, xác thật giống như Bàn Tử nói, chỗ hắn gia nghiệp đại, cất chứa dị năng giả cũng nhiều, muốn dùng nhiều tinh hạch, để nuôi sống hơn 600 người.
Huống chi Bàn Tử cũng không có thật sự bạc đãi nhóm người An Nhiên, ngày thường trái cây rau dưa cũng cần mẫn đưa đến nhà ở của An Nhiên.
Bàn bạc thỏa đáng giá cả xong, Bàn tử gọi thêm vài người nhặt một bao tải than hoa cho Lưu Chi mang về, còn lại cũng góp nhặt mấy cái bao tải, đưa cho Lạc Phi Phàm để Lạc Phi Phàm đưa cho Chu Chính.
Tới buổi tối, Chiến Luyện cùng Vân Đào, còn có Lương Tử Ngộ, mấy người làm ra một cái hệ hông phát điện dùng sức gió loại nhỏ, cắm một cái cây giống chong chóng ở trong viện, đợi An Nhiên về tới nhà, nhà bọn họ thế nhưng có thể sử dụng bếp điện.
Chiến Luyện này cũng thích lăn lộn, bọn họ tạo ra một cái bình ắc-quy, rồi lại làm một cái máy biến thế nhỏ, bếp từ cắm vào trong máy biến thế, sau đó đặt lên bếp một cái nồi sắt đế bằng chuẩn bị nướng chút BBQ gì đó để ăn, lúc An Nhiên vào cửa đã nhìn đến ngay cả gia vị bọn họ đều đã chuẩn bị tốt rồi..
--------------------------------------
565. Không tốt rồi không tốt rồi
Những thứ gia vị này bọn họ thu thập trên cả đường đi từ Tương thành, trên đường bọn họ còn cướp được một cái kho thịt đông, ở nơi đó là kho chứa thịt đông trước mạt thế, kho dùng hệ thống điện bằng năng lượng mặt trời vì thế không bị hỏng, thịt bị đông cứng ngạnh bang bang, sau đó khi mọi người tìm được thì thời tiết lại rất lạnh, không cần dùng gì để bảo quản thịt cũng không bị hỏng.
Còn không ít thịt bò bít tết được đóng gói trong túi chân không, lại lăn lội ít rau dưa ở Bàn Tử, là có thể chính thức nướng BBQ được rồi.
"Tối lửa tắt đèn như thế này, ngay cả đèn điện cũng không có, còn lăn lộn cái này a."
An Nhiên lắc đâu, tiếp nhận Oa Oa từ trong tay Tiểu Bạc Hà, trong miệng Oa Oa phát ra thanh âm "ma, ma" rất rõ ràng, mấy giờ không gặp ma ma rồi, nàng thập phần hưng phấn a.
Triệu Như đi từ tầng hai xuống, một tay giữ một cây nên, cẩn thận bước xuống bậc thang, nói với An Nhiên:
"Cái này phải hỏi chồng của ngươi, có điện để nướng BBQ vậy có thể chiếu sáng cho chúng ta thì thật tốt."
"Hắn chịu nghe ta nói, chúng ta sẽ không ly hôn a."
An Nhiên ôm Oa Oa, hôn hôn, câu được câu không nói chuyện với Triệu Như, đột nhiên hỏi:
"Di, lại nói tiếp nha, kỳ quái thật, đã lâu ta giống như không thấy Trương Bác Huân, mấy ngày nay hắn làm gì."
"Có thể đi tìm Lôi Giang, ai biết được?"
Triệu Như nhún nhún vai, không để ý tới hành tung của Trương Bác Huân, nàng đỡ ngọn nến, lấy ra một chồng bát nhỏ đã được nàng rửa qua từ trong bếp, ra nhà ăn.
Tuy rằng oán hận, nhưng thời điểm thỏa mãn nhu cầu ăn uống vẫn phải thỏa mãn a.
Trong lúc An Nhiên tính ôm Oa Oa cho đứa nhỏ tắm chút nước nóng thì cửa biệt thự của nhà nàng đột nhiên bị gõ vang, mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn ra, với vẻ mặt gần đất xa trời Tiểu Bạc Hà ra mở cửa phòng.
"An Nhiên, Chiến Luyện, không tốt không tốt rồi."
Bàn Tử đứng ngoài cửa, không thể dằn nổi mà nói:
"Bên ngoài từng tốp từng tốp người tới mua than, chỗ ta không đủ than hoa, ban ngày đều lấy cho Lạc Phi Phàm đưa cho Chu Chính rồi."
"Lưu Chi nhanh như vậy đã thay người tuyên truyền rồi?"
Cục diện như thế này tựa hồ An Nhiên đã sớm định liệu ra được, trên mặt có chút gặp biến bất kinh.
Thời tiết cùng hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như vậy, ai cũng không thể khiêng được, trong nhà Lưu Chi có than hoa, ai mà không động tâm a?
An Nhiên đứng bên trong cánh cửa, ôm Oa Oa ngồi xuống sô pha, Bàn tử gấp đến độ nhảy lên, nói với An Nhiên:
"Ta đã đem hết củi lửa đầu gỗ bán đi, nhạ, đây là tinh hạch chia cho ngươi, An nữ hiệp, An nữ thần, chúng ta cần gỗ, rất nhiều rất nhiều, rất nhiều rất nhiều a a a!"
Nói xong Bàn Tử thả một túi tinh hạch rất lớn trên bàn trà trước mặt An Nhiên, An Nhiên khom lưng, mở túi nhìn nhìn, tất cả đều là tinh hạch bình thường, thỉnh thoảng có vài viên cấp bậc cao hơn, nhưng có ít còn hơn không.
Đột nhiên nàng hỏi:
"Nghe nói trong căn cứ này, đem tinh hạch trở thành tiền để lưu thông, không biết tỉ lệ đổi tinh hạch có gì chú ý hay không?"
"Loại này là tinh hạch bậc một."
Chiến Luyện bưng một bát khoai tây rán tốt đi tới, nhặt một viên tinh hạch bình thường nhất ra nói, tỉ lệ tự như một viên kim cương, sau đó đem bát khoai tây đưa cho An Nhiên, rồi lại lấy trong túi một viên tinh hạch hơi sáng hơn một chút, quơ quơ với An Nhiên.
"Đây là tinh hạch bậc hai."
Trước kia bọn An Nhiên không biết tinh hạch được phân chia theo cấp bậc như thế nào, chỉ biết được rằng tinh hạch bậc một cùng bậc hai bọn họ hấp thu cũng vô dụng, tinh bạch bậc một chỉ hữu dụng với Tiểu Bạc Hà, còn tinh hạch bậc hai thì có hiệu quả với Triệu Như.
--------------------------------------------------