467. Diệt nó

"Diệt nó!"

Chiến Luyện quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Vân Đào, Vân Đào đang mặc đồ bảo hộ, gật gật đầu, mang theo Lương Tử Ngộ cùng Phủ Tử đi về hướng thân cây thô to kia!

Sự thật chứng minh, sau khi một dị năng giả lực lượng phát triển đến đủ cường đại thì kỳ thật không thua kém bất luận dị năng giả ngũ hành nào, ba người tiến đến, tay bám lên thân cây, dồn hết sức lực về một nơi, làm gì sao? Đẩy nó!

Có dây mây biến dị hướng đến ba người Vân Đào, Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân liền tạo ra mấy cái máy trộn bê - tông, đem những dây mây đó cắt trộn thành thứ nước tương màu xanh lục, Lạc Phi Phàm ở phía sau phóng lửa, xem chỗ nào khó chịu thì đốt nơi đó, mà phía sau chính là An Nhiên đang ổn định hậu phương lớn.

Tác dụng của An Nhiên phi thường lớn, bởi vì những cây mây đó dưới nền đất chúng lang thang mọc không có mục tiêu, rất có thể bọn người Chiến Luyện đang xung phong liều chết ở phía trước, phía sau đã bị những cây mây biến dị hư hỏng vây quanh.

Cho nên chỉ cần có An Nhiên ở đó, sẽ không xuất hiện nỗi lo như vậy, ít nhất An Nhiên sẽ trồng ra một mảnh hậu phương lớn, những thực vật biến dị kia sẽ chịu sự khống chế của nàng.

Lạc Phi Phàm ở phía trước dần dần đốt ra một biển lửa, trong biển lửa, ba người Vân Đào mặc đồ phòng hộ hợp lực đem thân cây thô to kia đẩy rộng ra một chút, nghe được Vân Đào quát lên:

"Ở đây có vài cái hoa cầu, đừng nóng vội, chúng ta chậm rãi tách ra."

Sau khi đẩy ra một ít thân cây, có một ít dây mây bị kéo thẳng ra, hơn nữa mọi người nỗ lực cùng nhau, quấy rối, làm dây mây múa may làm mọi người hoa mắt ngày càng ít.

Lương Tử Ngộ để Phủ Tử chống đỡ ở phía trước, xoay người hội hợp với Vân Đào, hai người hợp lực xốc lên một miếng đất, khoảng vài mét vuông, dưới đất còn có một tầng bùn đất rất lớn, hai người bọn họ túm chặt dây mây, hợp sức kéo ra một cái hoa cầu rất lớn.

Vân Đào đánh một quyền vào, đào đào ở bên trong, móc ra một viên tinh hạch màu xanh lục bảo, đại thụ trong biển lửa đang múa may kia lập tức đã chết một phần ba.

Kế tiếp lại không có bất luận sự trì hoãn gì, ba người lại đem đất đai ở Tương thành này xốc lên đào bới lung tung rối loạn, không ngừng rút củ cải lấy tinh hạch, tốc độ diệt cây mây còn nhanh hơn cả Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm.

Rốt cuộc sức chiến đấu của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm tuy rằng rất hung mãnh, nhưng tác dụng phần lớn ở trên mặt đất, chỉ cần không diệt hoa cầu thì những cây mây vẫn sẽ lại sinh trưởng với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Mà chỉ cần diệt hoa cầu lấy ra viên tinh hạch ở bên trong thì cây mây này lập tức sẽ bị hủy diệt.

Rất nhanh đại thụ do những cây mây biến dị xoắn lại với nhau bị dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí thanh lãnh, mặt trời bị một tầng mây che phủ, mấy người Chiến Luyện bắt đầu lái chiếc xe tải từ cửa hàng áo cưới ra ngoài, chính thức tiến quân về phía Tinh Khu.

Vương Uy vẫn không đoạn khí, vì thế Lương Tử Ngộ cũng chỉ có thể nâng hắn đặt vào trong xe vận tải, mới vừa đặt hắn lên, Từ Lệ Nhi không biết trốn trong góc nào đó nhảy lên đi vào, ngồi ở nơi cách Vương Uy rất xa, cuộn tròn lại.

"Di? Ngươi...."

Nhìn người Từ Lệ Nhi đang run rẩy kia, Lương Tử Ngộ phảng phất như mới nhớ đến, nguyên lai trong cửa hàng áo cưới vẫn luôn có một nhân vật như vậy, hắn đều đã quên đâu.

Sau lại thấy ở nơi xa mọi người đang thật sự rất vội vàng, hắn cũng không rảnh để đi quản Từ Lệ Nhi này, vì vậy trừng mắt nhìn Từ Lệ Nhi kia một cái, trách mắng.

"Ngươi thành thật chút." Sau đó hắn khóa lại thùng xe rồi đi giúp đỡ Vân Đào rút củ cải.

Mọi người đi về phía trước, đi đi dừng dừng, diệt mấy cây mây đồng thời cũng dọn dẹp sạch sẽ những cửa hàng vật tư ven đường.

Qua hai ngày sau, bọn họ đến bên cạnh Tinh Khu.

----------------------------------------

468. Bản tính của Chiến Luyện

Tương thành phân chia ra rất nhiều khu vực, Tinh Khu nằm ở phía gần Tây Nam, có thể đi lên cao tốc Kinh Cảng, cũng có thể đi lên cao tốc Kinh Tàng, bất quá cao tốc Kinh Cảnh thì ở ngay bên cạnh Tinh Khu, còn muốn lên cao tốc Kinh Tàng thì cần phải đi xuống quốc lộ, đi vào một huyện thành, rồi lại đi một đoạn nữa mới lên được.

Cho nên muốn đi về phía tây, đi ra Tương thành lên cao tốc Kinh Tàng thì phải đi một khoảng cách không nhỏ.

Đến buổi tối, nhóm thực vật có chút ngừng nghỉ, phía trước là tuyến đường chủ yếu để đi vào Tinh Khu, ở đó rậm rạp bò toàn là cây mây, trên thân cây còn nở rộ một biển hoa huyết hồng, nhụy hoa màu đỏ tươi lay động dưới ánh trăng, dưới làn sương khuya nhẹ nhàng đung đưa, quỷ dị đến mức làm người sợ hãi.

Ánh trăng trên bầu trời lúc mờ lúc tỏ, một trận gió lạnh thổi qua, thổi vào tầng tầng cánh hoa khiến chúng phát ra thanh âm, phảng phất tựa như hàm răng người đang nghiền nát đồ ăn.

Mấy người Chiến Luyện đành tìm một cửa hàng coffee để nghỉ tạm, mà Trương Bác Huân theo bọn họ đi tới Tinh Khu, rõ ràng hắn nôn nóng rất nhiều, hắn cũng không có im lặng như mấy người Chiến Luyện, tất cả mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, hắn lại đang một mình ra sức giao tranh, nỗ lực đi cắt đám hoa tươi ở phía trước.

"Cắt đi bao nhiêu thì chúng sẽ mọc ra bấy nhiêu."

Trong cửa sổ của quán coffee An Nhiên đang ghé vào trước song cửa sổ, nhìn Trương Bác Huân ở bên ngoài cảm thán một câu, Oa Oa đang xoay người ở bên chân nàng, Chiến Luyện thì ngồi bên người Oa Oa, giúp đứa nhỏ lật qua lật lại.

Một nhà ba người bọn họ đều ngồi trên ghế sô pha, khả năng đêm nay sẽ ngủ trên ghế.

May mà quán coffee này trang trí cũng thoải mái, còn có phòng riêng, để bộ sô pha phi thường rộng rãi.

Chiến Luyện nghe xong lời An Nhiên nói cũng đi qua, đè trên lưng An Nhiên, đôi tay chống lên hai bên thân thể An Nhiên, dùng một chân chống đỡ Oa Oa, sợ bé con xoay người rớt xuống.

Còn hắn thì nhìn qua cửa sổ trông ra, thấy Trương Bác Huân thật sự rất nỗ lực, nhưng dù có nỗ lực như thế nào thì những bông hoa kia cắt đi bao nhiêu thì cũng mọc lại bấy nhiêu.

Nếu bỏ đi năng lực của bản thân, thì hắn vô pháp lay động biển hoa rộng khắp này, càng vì năng lực của Trương Bác Huân không cao bằng Chiến Luyện.

An Nhiên cảm thấy trên lưng bị Chiến Luyện đè ép xuống rất nặng, liền đẩy đẩy vai, ghét bỏ nói:

"Đừng đè nặng ta, ngươi nên giảm béo đi."

"Chỉ đè nặng ngươi."

Chiến Luyện ấu trĩ đến không được, An Nhiên còn chưa nói dứt lời hắn đã đem trọng lượng cả người đều đè trên lưng An Nhiên, cúi đầu hôn lên mặt An Nhiên.

Nàng trốn tránh hắn, cười nói:

"Ngươi đừng nháo, chốc lát Lạc Phi Phàm kia lại thấy."

"Ta không phát hiện, không phát hiện, các ngươi tiếp tục a!"

Thanh âm Lạc Phi Phàm ở phòng cách vách vang lên, An Nhiên vội vàng đẩy Chiến Luyện ra ngồi thẳng xuống, duỗi tay đấm hắn mấy cái, thấp giọng nói:

"Đã nói ngươi đừng nháo."

Phòng trong quán coffee này tuy rằng được thiết kế riêng nhưng về cách âm thì rất kém, phòng bọn họ đây, cũng chỉ cách phòng Lạc Phi Phàm kia một cái bình phong, cho nên Chiến Luyện cùng An Nhiên muốn làm gì ở chỗ này, thì toàn bộ quán này đều có thể nghe thấy hết.

Đối mặt với An Nhiên đang buồn bực xấu hổ, trên mặt Chiến Luyện lại treo nụ cười tươi rói, hắn cúi đầu, vớt lên Oa Oa đang sắp sửa lăn xuống ghế bỏ vào trong lòng ngực An Nhiên, thấp giọng nói:

"Chỗ nào náo loạn với ngươi a?"

Sau đó hắn dán lên lỗ tai An Nhiên, mang theo một mặt nghiêm túc mà mời mọc, thấp thấp giọng nói:

"Nếu không, hai ta chút nữa chờ đứa nhỏ ngủ rồi, tìm nơi nào không ai nghe thấy ....."

"Lưu manh, ngươi đi tìm Lạc Phi Phàm nhà ngươi ngủ một phòng đi!"

An Nhiên duỗi tay đẩy Chiến Luyện ra, đẩy hắn ra khỏi phòng, vô sỉ a vô sỉ, hạ lưu a hạ lưu, đây mới là bản tính của Chiến Luyện, không sai!

---------------------------------------

469. Nàng thấy.

Đem Chiến Luyện đẩy ra ngoài, An Nhiên lại dỗ dành Oa Oa đi ngủ, sau đó nhìn thoáng qua Trương Bác Huân ngoài cửa sổ, hắn vẫn còn đang đi cắt đám hoa quỷ dị kia, Phủ Từ ngồi ở bên ngoài bụi hoa, nhìn Trương Bác Huân như nổi điên mà lắc đầu liên tục.

Bởi vì đi một đường, mấy người Vân Đào còn có Tiểu Bạc Hà đều thay An Nhiên thu thập những viên tinh hạch màu xanh lục bảo, cho nên đoạn đường từ cửa hàng áo cưới đến bên cạnh Tinh khu này, An Nhiên đều gieo trồng những cây mây tốt.

Vì thế khi tới nơi này sẽ xuất hiện một trạng thái ranh giới rõ ràng, bên trái là cây mây của An Nhiên, sinh trưởng dưới ánh trăng, mà bên phải là một biển hoa màu đỏ tươi, khi gió lạnh phất qua, biển hoa phập phồng giống như sóng triều nhấp nhô một tầng lại một tầng, chúng mọc đầy ở mặt đường cùng với bám lên mặt tường phòng ốc.

Thỉnh thoảng có một đám cây mây khổng lồ rắc rối khó gỡ du tẩu ở trong bụi hoa, làm biển hoa mang nguy cơ tứ phía.

An Nhiên có thể cảm nhận được rất rõ ràng dưới nền đất, những bộ rễ đang dây dưa hỗn loạn chen chúc tranh đoạt tài nguyên của nhau, rất rõ ràng những cây mây của An Nhiên có vẻ không địch lại được, rốt cuộc tính tình người tốc không hung tàn như tính tình người xấu được.

Mà hiện tại mọi người đều rất mệt mỏi, chỉ có thể chờ đến buổi sáng ngày mai, chờ mọi người nghỉ ngơi thật tốt lại tiếp tục thẳng tiến đến Tinh Khu.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên An Nhiên nhớ tới, nàng sở dĩ có thể khống chế thực vật biến dị không phải vì nó là con rối của nàng, mà bởi vì thực vật biến dị rất thích dị năng của nàng, cho nên chúng có thể chủ động kiếm ăn, nhưng thường thường vẫn cần dị năng của An Nhiên trấn an.

Vậy nàng có thể trấn an những cây hoa hư hỏng kia sao?

An Nhiên lặng lẽ phóng thích ra một ít dị năng, những cây mây tốt thì phản hồi lại cho nàng chúng đang rất thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần, một mảnh tường hòa, nhưng nội tâm của đám hoa hư hỏng thì bạo ngược, cảm xúc trái ngược như đào thải mệnh lệnh của nàng, chúng nó hấp thu năng lượng của An Nhiên, nhưng chúng nó giống như một đám nhân tra vong ân phụ nghĩa, căn bản không cho An Nhiên nửa phần tình cảm nào.

Nàng thất bại.

Thử trong chốc lát, trong nội tâm nàng có chút trùng xuống, nàng cảm hóa không được đám hoa hư hỏng, vì vậy chỉ có thể lấy tinh hạch hệ mộc trong hoa cầu của chúng, làm chúng nó trọng sinh lại làm một 'người tốt'.

Vì thế An Nhiên nằm ở sô pha, nghĩ nghĩ, rồi ngủ mất, tiểu oa nhi ở bên cạnh cũng lật qua rồi lật lại, bị chắn ở bên trong sô pha, bất tri bất giác cũng ngủ rồi.

Đêm rất yên tĩnh, thực vật không tiếng động mà nhanh chóng sinh trưởng, ở phía sau có những con chuột đang gặm rễ cây, Tinh khu to như vậy đều chìm trong biển hoa.

An Nhiên cảm thấy mình đang bay, theo gió, bay qua biển hoa, bay về phía trước, đi tới một đống kiến trúc rách nát, giống như trước kia hắn là một siêu thị, tuy rằng bị tổn hại tương đối nghiêm trọng, nhưng hình thức ban đầu của siêu thị này vẫn làm An Nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc, sau đó nàng thấy......

Một đóa Nhục Hoa thật lớn thật lớn, canh hoa cuốn khúc, một tầng lại một tầng, giống như một bông hoa sen ăn thịt khổng lồ, bộ rễ của nó dưới nền đất tỏa ra bốn phương tám hướng, cơ hồ bao trùm toàn bộ Tinh Khu.

Nếu so sánh với đóa Nhục Hoa này thì những bông hoa nho nhỏ quỷ dị hay những cây mây biến dị kia vậy thì bọn chúng chỉ là một chút ít tiểu nhân vật, không đủ để gây họa.

Đột nhiên An Nhiên mở mắt, ngồi bật dậy từ ghế sô pha, Oa Oa ở bên người rầm rì một chút, hơi hé mắt rồi lại nhắm vào, trở mình ghé vào bên trong sô pha.

An Nhiên đắp cho đứa nhỏ một cái thảm lông, cầm mấy cái đệm dựa đặt dưới mặt đất, phòng ngừa Oa Oa ngã xuống từ trên ghế, sau đó đi ra khỏi phòng.

Sắc trời đã tờ mờ sáng, bên ngoài, Chiến Luyện đang ngồi ở một chiếc bàn, đưa lưng về phía An Nhiên, đang nó chuyện với Vân Đào và Lạc Phi Phàm, Vân Đào thấy An Nhiên đi ra, sắc mặt có chút không đúng, ngẩng đầu hỏi:

"Phát sinh chuyện gì sao?"

---------------------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play