465. Cũng không dễ dàng
An Nhiên bỏ Oa Oa vào xe lắc, lại mặc cho Oa Oa một chiếc áo choàng màu đỏ, cùng với Triệu Như hai ngươi nâng xe lắc ra ngoài cửa hàng áo cưới.
Triệu Như tiếp tục tưới nước cho mấy cây mây biến dị, An Nhiên thì chỉ huy chúng nó đoạt địa bàn của đám cây mây hư hỏng.
Thực vật chính là như vậy, cần phải quản, nếu không có người giống như An Nhiên, khai thông chỉ bảo phương hướng sinh trưởng của chúng. Thì mặc kệ thế nào chúng sẽ sinh trưởng lang thang khắp nơi không có mục tiêu, không chú ý một cái là lớn lên không tốt, sẽ bị các loại thiên tai tiêu diệt, hoặc bị đồng loại thực vật biến dị chiếm trước tài nguyên, hoặc bị động vật biến dị cường đại hơn gặm cắn.
Chân chính mà nói thì thực vật biến dị trong Tương thành này có thể trở thành một mối họa lớn kỳ thật cũng không phải dễ dàng.
May mà lúc trước khi rời đi, An Nhiên có lấy một viên Cầu Gai Béo làm giống, nếu không nàng cũng không dám bảo đảm, những viên Cầu Gai Béo mà nàng làm ra đó có thể sinh tồn được dưới từng đợt từng đợt tấn công của động vật biến dị hay không nữa. Nếu có thể sinh tồn được thì sao? Chúng có thể bởi vì không có sự quản lý của An Nhiên mà biến hư hỏng, tựa như đứa nhỏ cần sự quản giáo, chỉ dạy, nếu không được chỉ dạy chúng sẽ rất dễ dàng học cái hư tật xấu hay không?
An Nhiên có chút cảm thán, trong quá trình chỉ huy cây mây sinh trưởng, nàng cũng thuận tiện cảm ứng một chút nhóm Cầu Gai Béo ở phía bắc Tương thành.
Bởi vì căn bản nhóm cây mây hư hỏng không thèm nghe theo An Nhiên, hơn nữa khoảng cách cũng có chút xa xôi, cho nên cảm nhận không được rõ ràng lắm.
Nhưng An Nhiên vẫn thấy được, ở bến xe phía bắc, những viên Cầu Gai Béo ở bên ngoài khu trung tâm thương mại cũng với tàn lưu của lũ chuột biến dị đang hình thành một cục diện khá giằng co, lúc trước Chiến Luyện vào Lạc Phi Phàm đi vào ổ chuột, tuy rằng đã cho nổ hủy hoại ổ chuột nhưng cũng không thể diệt hết lũ chuột.
Vẫn có rất nhiều chuột mẹ chuột con tốp năm tốp ba bốn phương tám hướng trốn thoát.
Mà năng lực sinh sản của chúng trước khi mạt thế đã rất lớn, sau khi mạt thế thì không phải nói, một con chuột mẹ có sức sản xuất khá là khủng bố.
Nhóm Cầu Gai Béo kia, tuy rằng là thực vật biến dị, nhưng năng lực sinh sản rốt cuộc không cường đại như đám chuột, lại mất đi sự dẫn đường chỉ lối của An Nhiên, hơn nữa chuột sẽ chạy, những viên Cầu Gai Béo căn bản không muốn lăn từ trong đất ra.
Cho nên rất có khả năng, cục diện giằng co hiện tại, cuối cùng sẽ chấm dứt bằng sự toàn thắng của lũ chuột.
Đến lúc đó cũng không cần quá lâu, những con chuột biến dị sẽ mất đi sự kiềm chế của nhóm Cầu Gai Béo, sẽ lại sinh trưởng trở thành một mối họa lớn.
Xét cho cùng, thì trong Tương thành này, chung quy cũng không phải một nơi để định cư lâu dài.
Lại nhìn về mấy người Chiến Luyện đằng trước, thêm hai người không biết xấu hổ là Trương Bác Huân và Phủ Tử, họ giết đám cây mây hư hỏng đến hô mưa gọi gió, trên mặt đất, phàm là dây mây thô tráng thì đều không lưu lại, cho nên hậu phương lớn của An Nhiên phát triển thập phần củng cố.
Thoáng chốc sau, cây mây phía trước sinh trưởng ngập trời kia, đột nhiên như mất đi sinh cơ, mềm oặt nằm trên mặt đất, mọi người vẫn còn chưa minh bạch có chuyện tốt gì xảy ra.
Chỉ thấy trong cửa hàng áo cưới, Tiểu Bạc Hà vừa trải qua giấc ngủ dài, đi ra, lại tặng cho An Nhiên một viên tinh hạch màu xanh lục bảo, đây là nàng lấy từ bên trong hoa cầu của dây mây hư lấy ra, cứ như vậy sống sờ sờ lấy ra.
An Nhiên nhận lấy viên tinh hạch Tiểu Bạc Hà đưa, duỗi tay, sờ sờ khuôn mặt có chút mệt mỏi, lo lắng hỏi:
"Còn chưa ngủ no hay sao?"
Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, ngáp một cái, tinh thần uể oải cực kỳ.
Dị năng của nàng hẳn là tương quan đến tinh thần, nếu không giải thích thế nào việc tối hôm qua Tiểu Bạc Hà không nhúc nhích ngủ lâu như vậy, lúc này bộ dạng vẫn như không ngủ đủ a?
------------------------------------
466. Trang bị.
Bởi vì Tiểu Bạc Hà vừa mới tỉnh ngủ, liền lấy một viên tinh hạch từ hoa cầu cho An Nhiên.
Nhưng An Nhiên quan sát Tiểu Bạc Hà, nàng cảm thấy đứa nhỏ lấy tinh hạch từ đám chuột đã chết hay từ trong cơ thể tang thi đã bị tiêu diệt, thì không có mỏi mệt như vậy, có phải việc lấy tinh hạch từ cơ thể sống sẽ làm tinh thần Tiểu Bạc hà càng mỏi mệt hơn hay không?
Cho nên trừ bỏ việc ngủ ra, còn có biện pháp nào khác để có thể làm tinh thần Tiểu Bạc hà khôi phục nhanh một chút hay không?
An Nhiên không biết, chỉ có thể để cho Tiểu Bạc Hà trở về đi ngủ, nàng đi xa một chút, trồng viên tinh hạch mới này xuống đất.
Vân Đào cùng với Lương Tử Ngộ ở phía trước, đang hợp lực rút củ cải, Phủ Tử ở một bên thấy thế cũng lập tức chạy đến hỗ trợ, hắn cũng là dị năng giả lực lượng, thân thủ của hắn ngang bằng với Vân Đào.
Dưới sự hỗ trợ của hắn, ba người rất nhanh có thể rút lên một cái hoa cầu to lớn.
"Cho ngươi." Phủ Tử ném về phía Vân Đào một đôi găng tay, cười cười, giải thích.
"Đây là găng tay phòng cháy."
Đương nhiên Vân Đào biết thứ Phủ Tử ném lại đây là đôi găng tay phòng cháy, chống lửa, chống điện, chịu nhiệt, ngày thường những người lính cứu hỏa sẽ dùng loại trang bị này để dập lửa cứu người, nhưng Phủ Tử lấy nó từ đâu?
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Vân Đào, Phủ Tử chỉ chỉ phía sau mình, đó là một trung đội phòng cháy chữa cháy, từ chỗ hắn đứng nhìn còn có thể nhìn thấy bên trong đỗ hai chiếc xe cứu hỏa.
"Đêm qua chúng ta bị các ngươi nhốt ở ngoài, ta cùng với Bác Huân liền đi dọn dẹp cái trung đội phòng cháy chữa cháy này."
"Ý kiến hay."
Ánh mắt Vân Đào sáng lên, nói với Lương Tử Ngộ ở bên người.
"Chốc lát nữa chúng ta cũng đi tìm trang bị."
Hắn đeo tốt bao tay, nện một quyền xuống đánh nát cái hoa cầu kia, tìm kiếm tinh hạch bên trong, đợi đến khi hắn móc ra được một viên tinh hạch, Vân Đào liền mang Lương Tử Ngộ theo sau Phủ Từ đi vào trung đội kia.
Lúc đi ngang qua cửa hàng áo cưới, Vân Đào giơ tay, vứt cho An Nhiên viên tinh hạch màu xanh lục bảo mà hắn vừa đào được, An Nhiên hỏi:
"Các ngươi đi đâu?"
Sắp đến phụ cận của cây đại thụ rồi, mọi người tốt nhất là không nên chạy loạn, miễn cho phân tán quá xa, đến lúc đó tao ngộ nguy hiểm sẽ không xử lý tốt được.
"Tìm trang bị!"
Người trả lời An Nhiên chính là Lương Tử Ngộ, ba người chui đội phòng cháy chữa cháy kia, lúc đi ra, hắc hắc, nguyên một bộ trang bị phòng cháy chữa cháy trên thân, trên mặt còn đội mũ có kính chắn, khăn trùm đầu dày toàn bộ đầy đủ hết.
Có thêm trang bị, ba vị dị năng giả lực lượng mười phần nhiệt tình, trực tiếp vọt lên cây đại thụ phía trước.
Gốc cây đại thụ kia chính là cây mà ép bọn người An Nhiên phải rút lui vào trong cửa hàng áo cưới, thân cây chiếm ba phần đường xe chạy.
Kỳ thật nó chính là do vô số dây mây biến dị xoắn kết vào với nhau, sau đó mọc ra vô số mầm xanh, trên thân nở ra vô số bông hoa màu đỏ, lan tràn che khắp cả một mảnh trời toàn là màu xanh của mầm và đỏ của hoa.
Nó khủng bố như vậy, còn không đợi ba người Vân Đào Lương Tử Ngộ và Phủ Tử đến gần, vài dây mây múa may tiến tới, ba người bị nó cuốn lại.
Lạc Phi Phàm thấy vậy, thì ném ra một hỏa cầu lớn, trực tiếp bay đến thân của cây đại thụ, lửa rơi xuống đốt cháy mấy dây mây, Vân Đào rơi xuống, nhưng hai người Lương Tử Ngộ và Phủ Tử vẫn còn bị treo trên trời.
Vân Đào nhảy lên kéo lấy dây mây đang cuốn Lương Tử Ngộ, đem Lương Tử Ngộ đang bị vung qua vung lại trên không trung kéo xuống dưới.
Bên cạnh đó, Chiến Luyện nhảy vọt lên, đem loan đao đang xoáy tròn với tốc độ cực nhanh cắt dây mây đang cuốn Phủ Tử.
-----------------------------------------------------