Từ những lời nói của kẻ bắt cóc, Y Kình rõ ràng biết được, mục đích của bọn bắt cóc kia không phải tiền, mà là y, Y Kình.
Y Kình dựa theo an bài của kẻ bắt cóc, dừng lại trước một chiếc xe taxi màu trắng. Lái xe đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen có viền đỏ, mũ được kéo xuống thật thấp làm người ta không nhìn rõ diện mạo, dáng người khá đẹp, cơ bắp khôi ngô, mặc một chiếc áo sơ mi đen, ống tay áo kéo cao, lộ ra hình xăm trên cánh tay. Dựa theo bộ dạng và biểu tình của tên láy xe này, Y Kình đoán việc bắt cóc Thất Tử rất có liên quan đến xã hội đen.
Xe taxi chạy ra khỏi vùng nội thành, trước khi chạy vào đường cao tốc thì rẽ vào một đường khác, chạy khoảng bốn mươi phút thì hoàn toàn chạy ra khỏi đường lớn, xe tiến vào đường núi.
……
“Tại sao lại không có tín hiệu?” Lam Diệp vỗ Rađa, bực bội gắt lên.
Màn hình rada đang lóe lên một điểm màu xanh, như hồi quang phản chiếu chớp tắt vài lần rồi đột ngột biến mất.
” Công nghệ cao, cao cái rắm! Đến lúc mấu chốt thì biến thành thứ vô dụng.” Lam diệp mắng đến mệt, ngồi phịch xuống thở hổn hển.
” Tôi đã nói rồi, là do hệ thống phản trinh sát của bọn kia quá mạnh.” Á Lợi Khắc kêu lên, hắn không cho rằng thiết bị của mình có vấn đề.
“cậu bảo cậu là chuyên gia điều tra đúng không? Thế thử nói xem tại sao lại thế này? ” Lam Diệp cố ý bới móc.
” Chúng ta sẽ tìm được y nhanh thôi.”
Á Lợi Khắc xoay người nhanh đến bàn thiết bị của hắn. Hạ Bỉnh Hiên ngồi ở ghế lái yên lặng hút thuốc, ợi khắc bay nhanh đích xao kiện bàn. Hạ bỉnh hiên ngồi ở người lái tòa thượng trừu yên, cả người tản mát ra không khí thật trầm tĩnh.
“God!” Á Lợi Khắc kêu lên, “Tôi nghĩ là tôi tìm được y rồi.”
Lam Diệp là người đầu tiên đến cạnh máy tính.”Ở đâu?”
“Nơi này!” Á Lợi Khắc chỉ vào bản đồ trên màn hình, “Chính là nơi này, ở đây tồn tại lực từ trường rất mạnh.”
“Mẹ nó! Phạm vi lớn như vậy, cậu nói bọn tôi phải tìm như thế nào?”
“Tôi đã cố gắng thu nhỏ phạm vi tìm kiếm hết mức có thể rồi.”
” Thử lại lần nữa.”
“Rất khó.”
“Cũng không phải không có khả năng, thử đi.”
Á Lợi Khắc lại lạch cạch gõ gõ.
……
Chiếc xe taxi xóc nảy xuyên qua một cánh rừng rồi mới dừng lại, xung quanh bọn họ là vô số những ngôi mộ vô danh. Chưa đến thời điểm mặt trời xuống núi, không trung của nghĩa trang hoang dã này đã trở nên tối hẳn, trong rừng cũng bắt đầu có sương đêm dâng lên, còn có thể nghe được tiếng quạ kêu nặng nề. Sương đêm tràn ngập quanh nghĩa địa, phía sau đó che dấu một tòa thần miếu cũ nát. Không biết là ai, từ khi nào, và có mục đích gì mà ở một nghĩa địa hoang vắng lại xây lên một tòa thần miếu.
Y Kình đi theo lái xe, cả hai đi vào mộ địa sâu bên trong toà thần miếu, lá khô và xương cốt dưới chân hai người đi qua phát ra âm thanh soàng soạc lao xao ghê người. Bọn họ đi đến trước cửa thần miếu, màu sơn trên cửa đã sớm thời gian bào mòn đến không thể nhận ra màu sắc ban đầu. Lái xe bước sang bên cạnh hai bước, nhường lại vị trí cho Y Kình, Y Kình không do dự đẩy cửa miếu ra, cánh cửa phát ra tiếng kẹt rồi bị đẩy ra hai bên, bức tượng đá hư hao đặt giữa toà miếu cho thấy trước đây tòa miếu này đã từng thờ phụng vị Thần ấy.
“Y tiên sinh, rốt cuộc ông cũng đã đến.” Người đàn ông đứng trước đài tọa của bức tượng đã lâu mở miệng.
Y Kình quét mắt nhìn mấy người khác đứng trong miếu, rồi không chút dấu vết đặt lại tầm mắt lên người đàn ông đeo mặt nạ vừa nói.” Hắn ở đâu?”
Kẻ kia thần bí vỗ tay hai cái, ngay sau đó có một người liền rơi từ trên xuống. Miệng Thất Tử bị dán một lớp băng dính, bị treo trên trục hoành của tòa miếu, hắn hoảng sợ nhìn Y Kình, nhưng miệng lại bị bịt kín, chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm không rõ nghĩa.
“Hiện tại các người đã có thể nói ra điều kiện của các người rồi chứ?”
“Đừng gấp, đầu tiên có thể mời Y tiên sinh ngồi xuống hay không.”
Y Kình liếc nhìn cái ghế phủ đầy bụi đứng trơ trọi giữa miếu, đi qua ngồi xuống. Gã kia hơi giật giật cằm, một tên tay sai của gã đi đến trước mặt Y Kình, đưa cho y một tập văn kiện màu lam. Y Kình lật tập văn kiêm, đuôi lông mày nhướn lên.
“Ông chỉ cần kí một chữ lên đó, bọn tôi tự khắc sẽ thả Y thiếu gia.”
Y Kình cầm lấy bút, nếu y kí vào phần văn kiện này,y sẽ mãi mất đi tập đoàn Y thị và tất cả mọi thứ.
“Ông có thể không ký, nhưng vậy thiếu gia cũng đành phải uỷ khuất ở lại nơi này mà thôi.” Gã nói xong, như là uy hiếp mà vung vẩy họng súng đang chĩa vào gáy Thất Tử. “Ký hay là không ký, tất cả đều nghe theo Y tiên sinh ngài.”
Thất Tử nhìn chằm chằm Y Kình, trong ánh mắt toát ra thần sắc phức tạp.
Y Kình chỉ chần chờ một chút rất ngắn, rồi kí lên tập văn kiện.
Ánh mắt của gã đàn ông giấu sau mặt nạ lóe lên một ánh sáng, sau khi Y Kình kí xong liền lập tức đoạt lấy giấy tờ chuyển nhượng hòng nhìn cho rõ chữ kí trên đó, rồi ngẩng đầu cười điên cuồng.
“Ha ha ha, rốt cục thì đã là của ta, đều là của ta!!!”
“Hiện tại đã có thể thả người hay chưa?”
“Đương nhiên.” Ánh mắt phía sau lớp mặt nạ của gã cầm đầu âm hiểm nhìn Y Kình, “Nếu tôi nói cho ông biết, tất cả những thứ này đều là do đứa con thân yêu của ông tự mình thiết kế, ông có giết hắn hay không?”
Y Kình một trận ngạc nhiên, sau đó cười khổ hai tiếng nói: “Nếu hắn thích thì cứ việc lấy đi, cho dù hắn muốn tôi chết cũng không sao cả.”
Ánh mắt Thất Tử hơi hơi run rẩy, hắn rất muốn rống lên với Y Kình, “Đừng tự mình đa tình, ai là con trai của ông.” Nhưng tim hắn lại không nghe lời mà cảm thấy thật đau đớn. Y Kình rốt cuộc đã không còn có thể tra tấn hắn được nữa, hắn hẳn là nên cùng Thượng Văn Vũ vui vẻ ăn mừng kết quả này mới phải chứ.
“Muốn ông chết quả thật không phải hắn, mà là…… Tôi….”
Kẻ kia dùng sức kéo bức tượng phật nhỏ bên cạnh dây thừng. Mặt sàn dưới chân Y Kình đột nhiên rung động dữ dội rồi xuất hiện một cái hố đen, cả Y Kình và chiếc ghế lập tức cùng lúc rơi xuống, để lại trên mặt đất một cái động tối đen.
Thất Tử khiếp sợ trừng mắt, không thể tin nhìn về phía người đàn ông đứng trước tượng đá.
Gã kia đưa tay tháo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra gương mặt đang cười âm hiểm của Thượng Văn Vũ.
” Ưm…… Ưm ư……”
Thượng Văn Vũ đi đến trước mặt Thất Tử, cởi bỏ dây thừng.
Thất Tử tránh khỏi dây thừng, tay xé đi lớp băng dính nơi miệng, sau đó lập tức cho Thượng Văn Vũ một đấm. “Vì sao phải làm như vậy? Anh làm gì y rồi?”
Thượng Văn Vũ cong khóe miệng, trong mắt tràn ngập tơ máu, “Bên dưới bẫy rập vừa rồi cắm rất nhiều cọc sắt, có lẽ hiện giờ y đã trở thành một con nhím rồi cũng nên.”
“Sao anh lại muốn giết y?”
“Bởi vì anh hận y.” Thượng Văn Vũ nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên mặt Thất Tử, “Y đã cướp mất em ra khỏi anh rồi, đúng không?”
Chát một tiếng, Thất Tử hất văng tay Thượng Văn Vũ ra, “Tôi sẽ không để cho y chết một cách dễ dàng như thế.” Nói rồi hắn lập tức quay người chạy đi.
Thượng Văn Vũ nhanh chóng bắt lấy một cánh tay của hắn hỏi: “Em định đi đâu? Từ lúc bắt đầu đã nói em phải luôn ở bên cạnh anh, với lại bây giờ trời đã tối, em có chạy đi cũng không thể rời khỏi nơi này được.”
“Tôi phải đi tìm y, cho dù là đem cái miếu này đập nát, tôi cũng phải tìm bằng được.”
“Anh đã nói, y đã chết rồi.”
“Vậy tôi cũng phải tìm được thi thể cửa y.”
“Dù sao em cũng không được rời khỏi đây.” Thượng Văn Vũ khoát tay ra lệnh, “Đưa cậu ấy vào phòng, sáng sớm ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này.”
Thất Tử giằng tay ra khỏi Thượng Văn Vũ, xông lên trước bắt đầu đánh nhau với đám người kia. Lo âu, phiền toái, hắn bắt đầu cảm thấy đầu đau như búa bổ, người đứng trước mặt chốc chốc phân làm ba, sau một cú đánh mạnh vào bụng, trước mắt hắn tối sầm, Thất Tử mất hết tri giác.
Hết chương 47.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT