.

Bên tai vang lên hót dễ nghe của mấy loài chim không biết tên, Thất Tử chậm chạp mở mắt, trước mặt hắn mơ hồ hiện ra gương mặt của một người đàn ông.

Soạt một tiếng, hắn theo bản năng xoay người đẩy người đó ra, không ngờ rằng chính mình lại bị rơi xuống khỏi giường, trên lưng lập tức truyền đến cảm giác đau đớn, trên sàn nhà tại sao lại có đá?

Hắn sờ sờ, mới ý thức được nơi mình ngã xuống không phải là sàn nhà. Hắn bị ôm lên, bấy giờ hắn mới thấy rõ mặt người đàn ông vừa rồi, là Y Kình, nơi mình đang ngủ cũng không phải là giường trong phòng ngủ mà là ghế sau của xe, hơn nữa đồ trên người hắn đang mặc cũng không phải là đồ của hắn, quần áo bên trong cái gì cũng không mặc, bộ phận khó nói phía sau cũng truyền đến cơn đau nhè nhẹ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết.

“Đồ lưu manh.”

Bảy tử một quyền hung hăng đánh lên mặt Y Kình, khóe miệng y bị cú đánh này làm cho chảy máu. Cho dù Thất Tử mắng y súc sinh, biến thái, hay lại tiếp tục cho y mấy quyền, y cũng không có cách nào giận hắn được. Gặp phải loại chuyện này, cho dù là ai, muốn giải thích thế nào cũng không thể mở miệng được. Nếu Thất Tử tự biết tình trạng của mình thì tốt, còn nếu không biết, y cũng không xác định được rằng nếu y nói ra có thể làm hắn bị tổn thương hay không.

Chiếc xe rời khỏi công viên trên đỉnh núi, đi một lúc đã về tới nội thành, bởi vì bây giờ cũng là khoảng thời gian cao điểm nên trên đường có chút kẹt xe.

“Ông dừng ở cửa hàng phía trước, tôi muốn mua thuốc.”

” Chờ một chút, chúng ta sắp về đến nhà rồi.”

“Tôi nói ông dừng thì ông dừng đi.” Thất Tử không kiên nhẫn rống to, “Mẹ nó, ông thử là bị người hành hạ thử xem.”

Y Kình dừng xe lại ở chỗ hắn muốn, y dặn Thất Tử ở trên xe đợi, còn mình thì xuống xe đi đến tiệm thuốc gần đó. Chờ đến lúc y trở về, Thất Tử vốn nên chờ ở trên xe lại không thấy đâu, trên chỗ ngồi của hắn có đặt một chiếc điện thoại di động đã cũ. Y Kình dự cảm có chuyện gì đó không hay xảy ra, đúng lúc, chiếc điện thoại kêu lên. Y cầm chặt chiếc điện thoại nhấn nghe, đều dây bên kia truyền đến giọng nói âm dương quái khí, hiển nhiên đã dùng thiết bị biến âm.

“Con trai ông đang ở trong tay bọn tôi, muốn giữ mạng hắn, tốt nhất ông đừng làm chuyện gì dại dột.”

Giọng nói trong điện thoại vừa nói xong lập tức ngắt máy, Y Kình hoàn hồn quan sát xung quanh, gần đây nhất là một tòa nhà đã cũ nát và một cửa hàng tạp hóa lâu đời, xa hơn nữa là một tòa tháp hiên đại hóa, y tựa người vào một góc, kẻ bắt cóc nhất định là giấu Thất Tử ở một trong những địa phương đó.

Y Kình lập tức lái xe trở về nơi ở, vừa lái xe vừa gọi điện cho Alan (cái chàng xuất hiện từ mấy chương đầu, còn ai nhớ nữa không )), y nhờ hắn ta thử xem có thể tìm tung tích tên bắt cóc Thất Tử thông qua số máy hay không. Alan rất nhanh tra ra kết quả, bởi vì kẻ bắt cóc hành động ở chỗ quãng đường không có camera theo dõi, cho nên không tìm được manh mối gì, hắn ta cũng đã dùng vệ tinh và các biện pháp khác, nhưng tất cả đều không cho ra manh mối gì.

Hạ Bỉnh Hiên và Lam Diệp biết Thất Tử bị bắt cóc, lập tức bỏ hết công việc trên tay chạy về chỗ ở, ngay cả Lãnh Kiệt cũng đến. Bốn người đàn ông trầm trọng ngồi trong phòng khách, biêu tình trên mặt mỗi người đều ngưng trọng, không khí nặng nề bao trùm căn phòng, chỉ còn tiếng tích tắc buồn tẻ của đồng hồ treo tường.

” Tôi đi làm chút gì đó để ăn.” Hạ Bỉnh Hiên nói xong đứng dậy.

” Bây giờ còn ai có tâm trạng ăn uống nữa.” Lam Diệp không kiên nhẫn nói.

“ Lo lắng đến mấy cũng không thể nghĩ ra biện pháp, nên ăn thì phải ăn, ăn no mới có sức lực đối phó với mấy kẻ đó.”

Lãnh Kiệt nói. Hắn sợ Lam Diệp đói rồi ảnh hưởng tới sức khỏe của anh.

Không ai phản đối, Hạ Bỉnh Hiên vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều. Đợi đồ ăn được bày biện gọn gàng trên bàn ăn, bốn người nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn nóng hổi, không ai có khẩu vị gì cả, nhất là Y Kình, ngay cả cơm cũng không đụng đến một hạt.

Y không ăn, ba người kia cũng chẳng có tâm trạng, qua loa ăn hai miếng cơm rồi buông đũa.

Thẳng cho đến hơn nửa đêm mấy người bọn họ mới đi ngủ, Lãnh Kiệt ngủ ở phòng khách, hắn vốn muốn ngủ cùng phòng với Lam Diệp, nhưng vừa mới bước chân vào cửa đã bị anh trai đá ra ngoài, còn ném cho hắn một cái thảm lông.

Ngày hôm sau, khi Lãnh Kiệt tỉnh dậy, nhìn thấy Y Kình đứng trước cửa sổ hút thuốc, trong mắt che kín tơ máu, hiển nhiên là một đêm chưa ngủ.

Lam Diệp từ trong phòng đi ra thấy Y Kình, lo lắng khuyên bạn tốt: “Dylan, cậu cần nghỉ ngơi.”

Y Kình vẫn tiếp tục hút thuốc như không nghe được.

Lãnh Kiệt nói: ” Anh biết tính y mà, để y một mình yên tĩnh chút đi.”

Chiếc điện thoại cũ luôn nằm trong tay Y Kình đột nhiên vang lên, y đưa lên tai tiếp nghe, đôi lông mày gắt gao nhíu chặt, sau đó y buông điện thoại xuống,hoàn hồn nắm chặt lại đồ vật trong tay, nói: “Trưa mai cậu ta sẽ đến.”

Giữa trưa, Alan từ nước ngoài tới xuất hiện tại nhà của Hạ Bỉnh Hiên,trong hai va-li hành lý cỡ lớn toàn bộ đều là những thiết bị điện tử tiên tiến nhất. Còn chưa ngồi ấm mông, Alan liền lập tức bắt tay vào việc khởi động khối trang bị phức tạp này.

” Tôi đã đem hết tất cả những thiết bị thử nghiệm tốt nhất đến đây.” Alan uống một ngụm trà, mong chờ muốn thử, “Bây giờ thì chỉ cần chờ ngày mai bọn chúng gọi điện đến nữa thôi.”

Ngày kế, đã quá 12h trưa mà bọn bắt cóc vẫn chưa gọi điện đến, mấy người tập trung trong phòng khách, tất cả ánh mắt đều đặt lên chiếc di động trên mặt bàn, không khí trong phòng ngưng trọng đến cực điểm.

Khi đồng hồ chậm chạp điểm đến 12h 45 phút, rốt cuộc di động cũng vang lên, dây thần kinh của mọi người lập tức buộc chặt. Alan gật đầu ra hiệu với Y Kình, Y Kình tiếp nhận điện thoại. Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khó phân biệt nam nữ của kẻ bắt cóc. Kẻ bắt cóc nói, nửa giờ sau, Y Kình phải một mình đến trước cửa quảng trường trung tâm, sau đó liền cắt điện thoại.

“Shit, không tìm được tín hiệu.” Alan gào lên với mấy thiết bị quý báu của mình, tức giận vung chân đá một cái vào bàn, chân bàn làm bằng inox, hắn đá xong rồi ôm chân nhảy dựng lên “Shit! Au, đau đau đau……”

Nếu là bình thường, tình trạng hiện tại của Alan sẽ khiến mấy người kia cười nhạo một phen.

Lam Diệp nói với Y Kình: ” Chúng ta không thể trông cậy vào mấy thứ đồ chơi này của cậu ta được.”

Alan kêu lên: “No. Là do kẻ bắt cóc kia có thế lực phản điều tra rất mạnh. Dylan, từ từ đã, cho cậu cái này.”

Y Kình tiếp nhận thiết bị theo dõi siêu nhỏ từ trước tay Alan, im lặng cài vào dưới cổ áo sơ mi, bình tĩnh đi ra khỏi nhà Hạ Bỉnh Hiên.

Hạ Bỉnh Hiên dụi tắt tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn: “Chúng ta cũng nên làm gì đó đúng không?”

Hắn đi vòng ra sau quầy bar, trên kệ gỗ đặt rất nhiều chủng loại rượu nổi tiếng, có nhiều loại cực kỳ quý hiếm. Hắn đưa tay xuống dưới quầy dò tìm một chút, giá rượu lạch cạch thay đổi Lam Diệp, Lãnh Kiệt, Alan đều hít sâu một hơi.

Alan hốt hoảng:” Anh lôi nhưng thứ này tàng trữ trong nhà hả?”

Hạ Bỉnh Hiên chọn ra những vũ khí vừa tay ném cho mấy người kia, “Những trang bị cần dùng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, tùy thời đều có thể xuất phát.”

Alan bật ngón tay cái với Hạ Bỉnh Hiên, hắn ta bắt đầu bội phục người đàn ông Trung Quốc bề ngoài cao lớn kỳ thật bên trong tinh tế này rồi.

…..

Y Kình đến địa điểm đã hẹn với kẻ bắt cóc, im lặng đứng đó chờ đợi. Kẻ bắt cóc chậm chạp không nói ra điều kiện, y lo kẻ kia có ý định khác. Một lúc sau, kẻ bắt cóc lại gọi điện đến.

“Y tiên sinh quả nhiên là người giữ lời, hiện tại ông đến đường đối diện, sẽ có xe đến tiếp ứng, ông không cần hỏi gì cả, lên xe là được.”

” Ta muốn nghe tiếng Y Chức, nếu không ta sẽ không lên xe.”

Bên kia điện thoại lí trầm mặc vài giây, sau đó vang lên âm thanh dữ dội của Thất Tử: “Mau thả lão tử, lão tử không ăn thức ăn cho chó, lão tử phải ăn bào ngư vây cá.” (Có tính tự giác của người bị bắt cóc tí đi em ==)

” Y tiên sinh vừa lòng không?” Bên kia điện thoại lại vang lên giọng nói của kẻ bắt cóc.

” Các ngươi có mục đích gì?” Y Kình hỏi.

Kẻ bắt cóc cười nói:” À a, bọn tôi chỉ là muốn gặp mặt ngài Y Kình thôi mà.”

Hết chương 46.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play