Nhìn cậu như cậy, Dương Lan Xuyên cũng hơi đau lòng.

Dù sao bây giờ Dương Lan Xuyên đang có một cảm xúc mơ hồ với cậu.

Nói tóm lại là, yêu quá hóa hận “Anh tỉnh lại cho tôi a!”

Dương Lan Xuyên chợt đau lòng đến khóc lên, ngồi bên cạnh Khải Minh.

Chàng trai này, đã từng cho cô tình yêu tốt đẹp nhất trên đời, tình yên vô tư, cậu đã cho cô toàn bộ.

Những thứ này, Dương Lan Xuyên đều hiểu rõ.

“Khải Minh, tôi biết anh hận tôi, hận tôi trước kia bắt nạt anh giống bọn họ.

Nhưng tôi không có cách nào khác, tôi không muốn trả qua những ngày bị người ta coi thường nữa.

Từ nhỏ đến lớn, tôi sợ nhất chính là người khác coi thường tôi!”

“Tôi muốn, để cho người khác ngưỡng mộ tôi, tôn kính tôi.

Nhưng, trong lòng tôi có anh, anh tuyệt đối không được chết, Khải Minh!”

Dương Lan Xuyên nấm lên người Khải Minh khóc nức nở.

Mà Khải Minh đang hôm mê sâu, lúc này hơi hơi nhíu mày.

Vù! Bất thình lình, quanh người Khải Minh lóe lên ánh sáng đỏ.

Theo sau đó, là một cỗ năng lượng cực nóng thổi quét mà đến.

Giống như khối sảt nóng hổi làm cho Dương Lan Xuyên bị đau, vội vàng rút hai tay ra.

Dương Lan Xuyên kinh ngạc hô lên một tiếng, lui về sau mấy bước, cực kỳ khiếp sợ nhìn Khải Minh.

“Đây…Đây là có chuyện gì vậy? Sao lại nóng như này?”

Dương Lan Xuyên ngạc nhiên, nghỉ ngờ.

Nhưng đạo ánh sáng đỏ đó, rất nhanh đã biến mất.

Sắc mặt Khải Minh, lại trở về màu trắng bệch.

“Cô Xuyên, đã tới giờ rồi! Mau đi thoi, đợi lát nữa người thay ca tới, muốn đi sẽ phiền phức đó!”

Vũ Văn Cường đi tới, cười đáng khinh nói “Tôi…Tôi biết rồi!”

Dương Lan Xuyên lại lo lẳng nhìn Khải Minh một cái, gật đầu.

“Hừ, người này sắp chết rồi, không có tác dụng gì.

Cô Xuyên, cô đã đồng ý với tôi là không được nuốt lời đâu đấy.

Đợi mấy ngày nữa chuyện của cô qua, phải cho tôi chút ngon ngọt nha!”

Vũ Văn Cường nói xong lại muốn động tay động chân với Dương Lan Xuyên “Chúng ta ra khỏi đây trước đã, cậu Cường!”

Dương Lan Xuyên vội vàng né tránh, sau đó bước nhanh rời đi.

Vũ Văn Cường vuốt cằm của mình, càng nhìn càng thấy có hương vị “Tôi ăn chắc cô rồi!”

Anh ta nói.

Lại không phát hiện, giờ phút này Khải Minh đang nhíu chặt chân mày.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Nháy mắt, đã trôi qua ba ngày.

Sáng sớm hôm đó, nhà họ Vũ có vẻ rất bận rộn.

Mấy chục năm trước Vũ Trường Không giấu diếm được ẩn tộc nhà họ Vũ.

Bởi vì tham luyến vinh hoa phú quý thế tục.

Chạy đến Bắc Giang thành lập một thế lực thuộc về mình.

Mà những năm nay, nhà họ Vũ không ngừng.

thôn tính, nghiễm nhiên trở thành thế gia vọng tộc.

đứng đầu Việt Nam hiện nay.

Người nhà họ Vũ, hiển nhiên cũng có mục tiêu lớn hơn.

Đó là nhà họ Khải ở Thái Nguyên.

Một khi thôn tính được nhà họ Khải, thế lực của cả nhà họ Vũ sẽ tăng lên vô hạn.

Hiện nay đã bắt được con bài lớn nhất là Khải Minh.

Hơn ba trăm miệng ăn từ trên xuống dưới của nhà họ Vũ cực kỳ hưng phấn.

Cũng đều tự chuẩn bị dời chỗ.

Muốn nhà họ Vũ di chuyển đến phương Nam.

“Nhanh nhất thì đêm mai gia chủ sẽ đến Bắc.

Giang, không biết gia chủ sẽ thưởng cho chúng ta thế nào đây, ha ha hat”

Một ngày này, nhà họ Vũ tố chức bữa tiệc cho toàn gia tộc.

“Còn thưởng thế nào nữa, gia chủ nói rồi.

Khải Minh này, ít nhất có thể đối được một nửa nhà họ Khải.

Đến lúc đó, tùy tiện căm một sản nghiệp ở một khu vực, chia cho chúng ta là được!”

“Ha ha? Tùy tiện một khu vực? Anh cũng quá coi thường nhà họ Khải rồi.

Sản nghiệp của nhà họ Khải trải rộng khắp thế giới.

Một khu vực, đều đội được một quốc gia rồi!”

“Nói tóm lại là trầu at”

Mọi người hưng phấn thảo luận, “Thật là kỳ lạ a, cũng không biết là mấy con chó mà cậu Hai nuôi hôm nay bị làm sao.

Không ăn gì cả, còn bất ngờ cần dây xích của mình, vẻ mặt kinh hoàng.

Không phải là ba ngày trước dẫn nó vào núi rồi đụng vào cái gì rồi đấy chứ?”

Trong bữa tiệc, có một quản sự đi tới nói chuyện với Vũ Kim Long.

“Có thể đụng vào cái gì chứ, chắc là bị bệnh rồi.

Tìm mấy bác sĩ thú ý khám cho nó xem sao!”

Vũ Kim Long cười lạnh.

“Không hay rồi cậu hai, chó mà cậu nuôi đã chết hai con rồi.

Cũng không biết vì sao cứ điên lên, cuối cùng sủi bọt mép!”

Lúc này, một người làm nghiêm ngả lảo đáo chạy vào.

Cậu hai thích nuôi chó, rất thương yêu chó của mình, người làm không dám có bất kỳ sơ suất nào.

Vội vàng báo cáo.

“Cái gì? Mau dẫn tôi đi xem!”

‘Vũ Kim Long sốt ruột.

Anh ta vừa đi, mọi người trong gia tộc họ Vũ cũng đi theo sau Vũ Kim Long Trong sân sau, nuôi khoảng gần một trăm con chó.

Giờ phút này, những con chó này lại giống như điên rồi, đang vật lộn trong lồng sắt.

Hơn nữa rất nhanh, Vũ Kim Long lại tận mắt nhìn thấy ba con chó sắp điên rồi.

“Đi tìm bác sĩ thú y, khám xem những con chó này bị làm sao?”

Vũ Kim Long nói.

Nhìn bộ dáng điên cuồng của chúng nó, lúc này có rất nhiều thành viên nhà họ Vũ cũng hơi khiếp sợ đến luống cuống Nói thế nào nhỉ, những con chó này mang lại cho người ta cảm giác, giống như có tai họa gì đó sắp ập đến! Chó nhà họ Vũ bị điên rồi, hơn nữa cho dù bác sĩ thú y có đến, cũng không làm gì được.

Đến chạng vạng, hơn một trăm con chó đã chết khoảng một nửa “Từ lúc những con chó đó trở về từ An Lĩnh, hình như đã không bình thường rồi.

Cũng không biết là làm sao!”

Một người đụng phải Vũ Văn Cường đang lén lút, liền chào hỏi anh ta, kể chuyện làm anh ta thấy kỳ quái hôm nay.

“Này, Vũ Văn Cường, tôi đang nói chuyện với anh đó”

Chàng trai thấy Vũ Văn Cường cười trộm rồi cứ thế đi tới chỗ một căn phòng, lại võ anh ta một cái.

“Hả? Chết thì chết thôi, chó thôi mà.

Vũ Lâm, anh đi đâu vậy?”

Vũ Văn Cường thu lại tâm tư, vội hỏi.

“Còn đi đâu được nữa, đi hầm lao xem xem cái tên Khải Minh kia đã chết chưa, tiện thể đút cho cậu 1a bát cháo.

Trong cháo có trộn bác linh tán, đoán chừng không chết mà tỉnh dạy cũng thành một tên ngốc”

Vũ Lâm nói “Được, thế anh mau đi đi, tôi còn có việc, lát nữa nói chuyện!”

Trời sắp tối rồi, anh còn có chuyện gì nữa?”

Vũ Lâm gãi gãi đầu, lại thấy Vũ Văn Cường đã đi xa rồi ‘Vũ Văn Cường đi thẳng tới cửa phòng của Dương Lan Xuyên.

Xoa xoa hai tay của mình, gõ cửa phòng “Ai vậy?”

Dương Lan Xuyên mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt bi ổi của Vũ Văn Cường, trong mắt không khỏi hiện lên chán ghét “Câu Vũ Văn Cường à!”

Dương Lan Xuyên lạnh nhạt nói Nhìn thấy Dương Lan Xuyên, hai mắt Vũ Văn Cường nhìn thẳng Bây giờ Dương Lan Xuyên đang mặc một cái váy ngắn, mái tóc rối bời, cực kỳ gợi cảm.

*Cô Xuyên, chuyện tôi đồng ý với cô đã làm xong rồi, thế còn chuyện cô đồng ý với tôi thì sao?”

Vũ Văn Cường nuốt một ngụm nước miếng.

Dương Lan Xuyên nhíu mày, nhưng vẫn giả bộ.

nói: ‘À, anh nói chuyện đó à.

Cậu Vũ Văn Cương, tôi nói rồi, ân tình của anh tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.

Trời sắp tối rồi, bây giờ chó nhà họ Vũ bị điên rồi, cậu Vũ Kim Long cũng rất sốt ruột, anh mau đi bồi anh ấy đi”

Nói xong, Dương Lan Xuyên muốn đóng cửa phòng.

“Đợi đã, này này, tôi liền biết cô sẽ nói như này.

mà.

Tôi biết cô Dương Lan Xuyên coi thường tôi, nhưng tôi đã ngưỡng mộ cô Xuyên rất lâu rồi.

Tôi đã nói rồi, tôi đưa cô đi gặp Khải Minh, Vũ Văn Cường tôi thế nào cũng phải có được ngon ngọt mới được!”

Vũ Văn Cường bắt được cửa phòng nói.

Dương Lan Xuyên chán ghét nhìn Vũ Văn Cường một cái: “Cậu Vũ Văn Cường, xin hãy tự trọng.

Tôi là người đại diện cho nhà họ Long, là khách của nhà họ Vũ các anh!”

“Ha ha, khách của nhà họ Vũ gì chứ.

Nhà họ Long các cô chẳng qua là một quân cờ của nhà họ Vũ chúng tôi mà thôi.

Cho nên, cô Dương Lan Xuyên, hôm nay tôi chắc chẩn phải ăn được cô!”

Nói xong, Vũ Văn Cường nhào về phía Dương Lan Xuyên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play