Muốn nhắc nhở nhưng cậu Long lại là một người ngạo mạn, vừa nấy liếc mắt nhìn mình hãm hằm đã hơi bất mãn với mình rồi.
Nếu còn nhiều lời nữa, chí sẽ làm cho cậu Long thêm mất hứng.
Chắc là nhìn nhầm rồi! Ông lão âm thầm nói.
Nhưng mặc kệ nói thế nào thì nhà họ Vũ tốn một năm thời gian, bây giờ cuối cùng đã bắt được Khải Minh.
Còn Khải Minh với tư cách là con bài lớn nhất để ép buộc nhà họ Khải ở Thái Nguyên, đã đến tay rồi.
Điều này làm cho cả nhà họ Vũ ở Bắc Giang rất vui mừng “Thắng nhóc này đúng là trốn giỏi! Trốn một năm làm nhà họ Vũ tôi tốn biết bao nhiêu quan hệ và tài lực, bây giờ mới bắt được cậu ta!”
“Ha ha, bây giờ nhà họ Vũ chúng ta ở Bắc Giang có thể hoàn toàn làm trùm cả Châu Á rồi.
Khải Minh là đứa con nối dõi chính thống duy nhất của nhà họ.
Khải, mà tên Khải Đức Hải đó cũng là một người sốt ruột yêu con.
Nhìn đi, đã tới lúc tài sản của nhà họ.
Khải ngay trong tầm tay chúng ta”
Người nhà họ Vũ sôi nổi bàn luận.
Mà một tên vệ sĩ của nhà họ Long đang làm khách của nhà họ Vũ, đúng lúc nghe thấy cuộc thảo.
luận của nhóm người này.
Lập tức nhanh trí suy nghĩ, vội vàng chạy về một căn phòng.
“Cô chủ, tôi có một tin tức rất quan trọng!”
Vệ sĩ đẩy cửa ra, nói.
Trong phòng, một cô gái đang tỉ mi trang điểm, tất nhiên cô chính là Dương Lan Xuyên rồi Hai nhà Bùi, Vũ xảy ra chuyện lớn, nên hủy bỏ đàm phán.
Còn Dương Lan Xuyên, thì đến nhà họ Vũ ở tạm.
Đợi cơ hội.
*Tin tức quan trọng gì?”
Dương Lan Xuyên hỏi.
Vệ sĩ đó nuốt nước miếng: “Là tin tức của Khải Minh của nhà họ Khải.
Hôm nay nhà họ Vũ đã bắt được Khải Minh, người mà đã chạy trốn một năm!”
“Bộp!”
Nghe tin, cả người Dương Lan Xuyên chấn động, hộp phấn trong tay rơi xuống đất.
“Cậu nói cáu gì? Khải Minh? Khải Minh mà mấy.
hôm nay sống ở nhà họ Bùi chính là Khải Minh của.
nhà họ Khải 2”
Dương Lan Xuyên đứng thẳng lên.
“Vâng, chính xác không sai được.
Cả nhà họ Vũ, hôm nay đều thảo luận, nghe nói Khải Minh đã thoi thóp, nửa sống nửa chết!”
Vệ sĩ nói Ngón tay Dương Lan Xuyên hơi nắm chặt, tâm trạng bây giờ của cô cực kỳ hỗn loạn.
Nếu nói là hận Khải Minh không? Tất nhiên là Dương Lan Xuyên hận Nếu Khải Minh chịu ở cùng mình, mình cũng không cần khuất phục nhà họ Long.
Hơn nữa, chàng trai này có tiền rồi thì vứt bỏ mình.
Bất luận là nguyên nhân gì, tóm lại Dương Lan Xuyên cũng hận.
Nhưng nghe nói Khải Minh bị bắt, hơn nữa còn thoi thóp.
Dương Lan Xuyên lại đau lòng.
Nói cho cùng thì chàng trai này có như thế nào, thì cậu ta đã từng yêu mình như vậy, toàn tâm toàn Ý yêu mình.
Kế cả lúc trước thả cho Khải Minh chạy, Dương Lan Xuyên cũng có suy nghĩ này.
“Làm sao đây? Làm sao đây? Chắc chắn người nhà họ Vũ sẽ giết Khải Minh!”
Dương Lan Xuyên đi qua đi lại “Cho dù không giết, cậu ấy cũng không sống được lâu nữa.
Lúc bắt cậu ấy, cậu ấy đã sắp không còn thở nữa rồi.
Bây giờ đang bị nhốt vào hầm giam của nhà họ Vũ!”
Vệ sĩ lại nói Dương Lan Xuyên sốt ruột đi vòng quanh.
Sau đó cô hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn: “Hừ, tôi đã từng nói, lúc trước tôi thả cậu ta đi, tôi và cậu ta đã ân đoạn nghĩ tuyệt.
Bây giờ cậu ta sống hay chết cũng không liên quan tới tôi!”
Dương Lan Xuyên ngồi xuống.
Ha ha, mình đã cố gắng bao nhiêu năm nay là vì cái gì, không phải là vì đế sống tốt hơn cậu ta sao? Bây giờ, cậu ta sắp chết, phải là chuyện tốt mới đúng! “Cô chủ, nếu cô muốn nhìn cậu ta một lần cuối, thật ra thuộc hạ có một biện pháp cuối cùng”
’ “Cách gì?”
Dương Lan Xuyên vội hỏi.
Sau đó ý thức được sự thất thố của mình, cô nói”
Ai muốn gặp cậu ta chứ, nhưng mà xem bộ dạng trước khi chết của cậu ta, ha ha, tôi vẫn có hứng thú”
“Chia khóa của hầm lao, được quán gia nhà họ Vũ phụ trách.
Thuộc hạ quen con trai của quản gia này, có thể giúp!”
Vệ sĩ nói.
“Được, thế cậu giúp tôi liên lạc đi Dương Lan Xuyên nói.
“Không được, Khải Minh là nhân vật số một của.
nhà họ Vũ, đến ngay cả ba tôi cũng không có tư cách đi gặp.
Vả lại, bên đó canh phòng nghiêm ngặt, đừng nói là nhà họ Long, nhà họ Vũ còn rất ít người vào được!”
Con trai quản gia, bộ dáng oanh liệt, giờ phút này nghe thấy thỉnh cầu của Dương Lan Xuyên, anh ta lắc đầu như trống bỏ.
“Tôi biết là chắc chắn anh có cách để tôi đi vào.
một lát, có điều kiện gì anh cứ nói đi!”
Dương Lan Xuyên nhìn anh ta, nói.
Lúc này hai mắt của con trai quản gia sáng quắc nhìn chằm châm Dương Lan Xuyên.
Một khuôn mặt đáng khinh.
Còn Dương Lan Xuyên, hình như đã nhìn thấy vài suy nghĩ của anh ta Cô không nhịn được lùi về sau vài bước, “Tôi nghe nói cô Xuyên, chồng cô là một người thiểu năng trí tuệ.
Tôi nghĩ, bình thường chắc là cô Xuyên rất cô đơn đúng không?”
Nói xong, con trai quản gia nhẹ nhàng nắm cổ tay Dương Lan Xuyên.
“Nói thật, lần đầu tiên tôi gặp cô Xuyên, tôi đã bị sắc đẹp của cô Xuyên mê đảo.
Lúc đó tôi đã thề, nếu có cơ hội âu yếm, tôi tình nguyện chết vì cô! Con trai quản gia nói “Cậu Vũ hãy tự trọng! Nếu cậu Vũ có cảm tình với Lan Xuyên thật, thì xin hãy rộng lòng giúp đỡ.
Cho tôi gặp Khải Minh, tôi nhất định vô cùng cảm kích!”
Dương Lan Xuyên rút tay về.
Con trai quản gia nhướng mày, hỏi: “Sao cô cứ phải một câu trái một câu Khải Minh vậy, cô Xuyên có quan hệ gì với Khải Minh? Mà không gặp cậu ta không được!”
“Cậu Vũ Văn Cường, tôi nói thật với anh, Khải Minh là bạn trai thời đại học của tôi.
Cậu ấy sắp chết rồi, tôi muốn đi gặp cậu ấy.
Đồng thời, tôi cũng muốn trả thù cậu ta.
Nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa!”
Trong mắt Dương Lan Xuyên hơi hiện lên oán độc.
“Ha ha ah, thì ra cô Xuyên và Khải Minh còn có một đoạn chuyện xưa như vậy.
Tôi nói mài Nhưng mà cô Xuyên, chuyện này tôi có thể liều chết đáp ứng cô, nhưng sau khi chuyện thành công, thế nào cô cũng phải cho Vũ Văn Cường tôi ngon ngọt chứ?”
Vũ Văn Cường thô bỉ nói.
Còn Dương Lan Xuyên, quay mặt sang chỗ khác, cũng không nói gì: ‘Mấy hôm nay tôi không tiện, sau này tôi sẽ cảm ơn Vũ Văn Cường!”
Vũ Văn Cương vừa nghe thấy chuyện này có cửa: ‘Tôi hiểu tôi hiếu, con gái mà, thế nào cũng có mấy hôm không tiện!”
Anh ta cười đáng khinh.
“Tối nay, tôi có thể lấy chìa khóa từ chỗ ba tôi, nhưng cô chỉ có năm phút đồng hồ.
Nếu không thì ôi xong đời!”
Vũ Văn Cường nói.
“Được, năm phút là được rồi.
Cảm ơn anh cậu Cường!”
Nói xong, Dương Lan Xuyên xoay người nhanh chóng rời đi “Dương…”
Vũ Văn Cường đang muốn sàm sỡ một tí, thì thấy Dương Lan Xuyên đã chạy nhanh.
Sau đó, anh ta không khỏi cười lạnh: “Mỹ nữ, tôi đã nhìn chằm chằm em lâu rồi.
Mấy ngày sau, tôi sẽ ăn em luôn! Ha ha ha hai”
Ban đêm.
Dương Lan Xuyên mặc quần áo thể thao, đội mũ, đi tới trong hầm lao.
“Chỉ có ăm phút, cô nhanh lên! Tôi đi ra ngoài cửa canh chừng!”
Vũ Văn Cường nói Còn Dương Lan Xuyên, cô liếc mắt một cáu đã nhìn thấy Khải Minh đang nằm trong hầm lao.
“Khải Minh!”
Một năm không gặp, mà gặp lại Khải Minh lại thành dáng vẻ này.
Mọi nỗi hận trong lòng nháy mắt tiêu tan.
“Anh tỉnh lại đi Khải Minh, anh sẽ không chết thật đó chứ?”
Dương Lan Xuyên chạy tới bên cạnh Khải Minh, lắc người cậu Nhưng, sắc mặt Khải Minh trắng bệch, không hề hay biết…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT