Ngay sau đó, xác thực là cô đã nhìn Khải Minh với đôi mắt khác xưa vài phần.
Đêm đã khuya.
Trong phòng họp của nhà họ Bùi.
Đêm nay, những người cấp cao của nhà họ Bùi nghe tin Lưu Quốc Báo đã chết thì hưng phấn không thôi.
Một kẻ thù lớn đã bị nhồ đi.
Nhưng, kể cả Bùi Thành Công và khá nhiều người của nhà họ Bùi đều không hưng phấn nổi.
“Hừ, một thằng nhóc thôi mà.
Cho dù có lợi hại đi chăng nữa thì cũng chỉ là kẻ võ biển, còn muốn bách thú kinh của nhà họ Bùi tôi.
Cũng không nhìn xem bản thân là cái đức hạnh gì!”
Có người tức giận nói, vỗ lên cái bàn.
Còn Bùi Thành Công, ông đang chơi một cái tay cầm.
“Chuyện này cũng tại tôi.
Lúc đầu tôi cũng tưởng rằng, cậu ta có lợi hại thì cũng chỉ có bản lĩnh giết người thôi.
Đối phó với loại võ biển như này chỉ cần tặng tiền tặng phụ nữ tặng chức vị là được.
Hơn nữa sau này, tôi cũng có cách để cậu ta dốc sức phục vụ nhà họ Bùi chúng ta!”
“Nhưng tôi không ngờ, cậu ta thoải mái đồng ý như vậy, vốn tưởng rằng là do nể mặt Võ Khang.
Nhưng cậu ta lại có ý đồ với bách thú kinh của nhà họ Bùi chúng ta.
Hơn nữa, đến tận giây phút sinh tử, mới lợi dụng điểm yếu của chúng ta mà nói ra!”
Ánh mắt Bùi Thành Công ngưng trọng.
“Chủ nhà, bách thú kinh là bảo vật gia truyền của nhà họ Bùi chúng ta, không thể đưa cho cậu ra được!”
Có người nói.
“Tôi cũng biết là thế, nhưng lúc đó tôi đã đồng ý với cậu ta rồi.
Tùy tiện thất hứa, sợ rằng sẽ làm Khải Minh không vui! Cậu ta và khác với Võ Khang, người này không dễ đuổi, hơn nữa cậu ta còn hung ác hơn đối thủ Lưu Quốc Báo! Đây chính là điều mà tôi lo ngại!”
“Ha ha ha, anh cả chớ phiền, em có một chủ ý.
Không những có thể giữ lại bách thú kinh của chúng ta, còn có thể loại bỏ Khải Minh này!”
Lúc này, một người trung niên híp hai mắt đứng lên.
“Quốc Đạt có chủ ý gì?”
Bùi Thành Công vội hỏi.
“Tôi từng nghe thuộc hạ của tôi nói qua, cũng điều tra một ít về Khải Minh.
Mặc dù thu được rất ít thông tin, nhưng tôi lại biết một bí mật lớn trên người cậu ta!”
Bùi Quốc Đạt nói.
“Anh cả, nhà họ Vũ ở Bắc Giang chúng ta, anh có biết không? Mặc dù chúng ta không thường lui tới với nhà họ Vũ, nhưng em nghe nói, một năm trước đây, nhà họ Vũ từng vắt óc tìm kế, yêu cầu các thương nhân ở phía Nam, tìm kiếm đuổi giết một người tên là Khải Minh!”
“Mà Khải Minh, đúng là đến từ phía Nam.
Hơn nữa bộ dáng miêu tả rất giống với Khải Minh này.
Có khi nào, cậu ta chính là người mà nhà họ Vũ muốn tìm không?”
Bùi Quốc Đạt híp hai mắt lại, cười lạnh và ác liệt.
Bùi Thành Công bỏ đồ đang cầm trong tay xuống, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
“Nếu đúng là như vậy, thì đó có thể xem là một biện pháp tốt thật.
Nhà họ Vũ có thế lực lớn, trong gia tộc lại có cao thủ ð cảnh giới bí ẩn mà người bình thường không tưởng tượng được.
Nếu như có thể mượn tay nhà họ Vũ, thế thì tốt quá rồi!”
Bùi Thành Công cười nói.
“Nhưng mà chủ nhà, nhà họ Bùi chúng ta không có quan hệ gì với nhà họ Vũ.
Thậm chí còn hơi có an oán, thực ra tôi nghe nói, nhà họ Vũ đã muốn thôn tính chúng ta từ lâu, nhưng nhà họ Bùi chúng ta lại có lịch sử truyền thừa cả nghàn năm nay ở Bắc Giang.
Động đến chúng ta cũng có nghĩa là động tới toàn bộ mạch kinh tế của Bắc Giang.
Bọn họ mới không ra tay, ông nói, bọn họ sẽ giúp chúng ta sao?”
Có người đưa ra lo ngại.
“Sẽ, tất nhiên là sẽ rồi.
Nếu chúng ta giúp bọn họ tìm đước người mà bọn họ muốn tìm, không cần giúp chúng ta, tin rằng tự họ sẽ ra tay giải quyết cái phiền phức này của chúng ta!”
“Vấn đề mấu chốt bây giờ là, trước tiên phải tìm người ổn định Khải Minh.
Nếu cậu ta có thể dùng được, thì có thể cho cậu ta một cơ hội sống.
Nếu không được thì chỉ có thể mượn tay nhà họ Vũ!”
Bùi Thành Công nói.
Hội nghị kéo dài đến tối muộn mới kết thúc.
Trong phòng Khải Minh, đèn vẫn sáng.
Khải Minh đang tiêu hóa tấm bản đồ mà Võ Khang cho cậu.
Đúng là rất có lợi cho Khải Minh khi hành động ở trong rừng.
Bỗng nhiên lúc này, có tiếng gõ cửa phòng vang lên…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT