Bởi vì cô nhìn thấy bóng người kia, rõ ràng là anh trai nhỏ rất thú vị mà mình gặp ở trạm xe lửa.
Ngay lúc Bùi Hạnh đi lên để xác nhận.
Khải Minh đã ngồi lên xe đi rồi.
“Khải Minh! Khải Minh!”
Bùi Hạnh hô lên hai tiếng, vò đầu, có phải là mình nhìn nhầm rồi không.
Sao mà anh ấy lại tới nhà mình, hơn nữa ba mình còn đích thân mở cửa xe cho anh ấy nữa? “Sao thế Hạnh?”
Lúc này, một nam một nữ đi tới.
Chính là Bùi Siêu và Bùi Tuyết.
Bùi Tuyết hỏi.
“Chị, chị đoán xem vừa nãy em đã nhìn thấy ai?”
“Ai”
“Khải Minh a!”
“Khải Minh là ai?”
Bùi Tuyết nhíu mày nói.
“Ai ya, chính là anh trai nhỏ chúng ta gặp ở trạm xe lửa mấy hôm trước!”
“Là cái người tầng lớp thấp đó hả! Em ba, thế mà em vẫn còn liên lạc với anh ta à? Còn nữa, sao anh ta lại xuất hiện ở nhà chúng ta?”
Bùi Siêu khinh thường nói.
“Chắc là em nhìn nhầm rồi, đến em còn không biết, thì sao mà anh có thể vào được cửa nhà chúng ta chứ!”
Bùi Tuyết lắc đầu nói.
Mình đã sớm cảnh cáo Bùi Hàm, ít liên lạc với những người bên ngoài đó.
Những cậu chủ của những nhà giàu quyền quý như nhà họ Vương nhà họ Tô thì nên qua lại nhiều hơn.
Phải chú ý đến thân phận của mình.
Nhưng con bé Bùi Hạnh này cứ không nghe.
“Ai ya, mọi người không tin thì thôi, dù sao thì em đã nhìn thấy anh ấy.
Hơn nữa ba chúng ta còn đích thân mờ cửa xe cho anh ấy nữa cơ.
Không được, em phải đuổi theo nhìn xem, anh ấy và ba chúng ta quen biết thế nào!”
Bùi Hạnh nói xong, hưng phấn chạy đi.
“Bùi Hạnh, em quay lại.”
Bùi Tuyết vội vàng giậm chân.
“Bùi Siêu, chúng ta đuổi theo Bùi Hạnh, bây giờ là lúc thời điểm nhạy cảm, con cháu nhà họ Bùi chúng ta không thể tùy tiện chạy ra ngoài!”
Bùi Tuyết sốt ruột.
“Hả? Thời điểm nhạy cảm gì cơ?”
“Chị vừa nghe ba nói mới biết được chân tướng.
Tóm lại là đừng để Bùi Hạnh chạy lung tung, chúng ta mau đuổi theo!”
Nói xong, Bùi Tuyết và Bùi Siêu cũng chạy ra ngoài.
Màn đêm dần dần buông xuống.
Ngoại ô Bắc Giang, ven hồ.
Một đoàn người đang giằng co với một người.
“Bùi Thành Công, không hổ đường đường là nhà họ Bùi, còn thật sự tìm người giúp đỡ nữa.
Nhưng mà chỉ dựa vào mấy thứ này mà muốn ngăn Lưu Quốc Báo tôi sao? Đúng là buồn cười!”
Bùi Thành Công đối diện với một người đàn ông ba mươi năm, ba mươi sáu tuổi, chỉ khoanh tay mà đứng.
Hắn ta hơi tang thương, trên miệng thì có vết nứt, trên mặt lại có vết sẹo.
Nhưng mà đôi mắt, lại lộ ra một cỗ sát khí làm người kinh hãi.
“Lưu Quốc Báo, nửa tháng nay mày liên tiếp giết hại hai người cháu của nhà họ Bùi tao.
Ghi lại mối thù, hôm nay nhà họ Bùi chúng tao sẽ tính sổ rõ ràng với mày.
Năm đó cha con chúng mày nham hiểm xảo trá, cuối cùng đi đến bước diệt vong, đúng là trừng phạt thích đáng!”
Bùi Thành Công lạnh lùng nói.
“Câm miệng, mặc kệ hôm nay mày nói thế nào, cũng mặc kệ hôm nay mày tìm người trợ giúp nào đến, cũng đều khó mà thoát khỏi cái chết.
Đến đúng lúc đấy, tao đang định cho mày tận mắt nhìn thấy từng đứa cháu của nhà họ Bùi chết đi, thế thì bắt đầu từ hôm nay, tao bắt mày, cho mày tận mắt nhìn người nhà họ Bùi chúng mày bị giết ngay trước mặt mày!”
“Không coi ai ra gì, Trương Thành tao muốn xem xem mày có bản lĩnh gì?”
Vừa dứt lời, bóng người Trương Thành đã nhoáng lên một cái, xông ra ngoài.
Có thể nhìn ra được là một thân công phu của Trương Thành rất mạnh, ra tay còn tàn nhẫn.
Nhưng mà, so ra thì.
Bất kể là tốc độ, sức lực đều kém hơn Lưu Quốc Báo trước mặt nhiều.
Còn Lưu Quốc Báo, sau khi chơi chán.
Thì ra tay ngang ngược.
Nháy mắt, Trương Thành lộ ra đầy sơ hờ.
Trong lúc nguy cơ.
“Tôi đến tiếp cậu!”
Võ Khang đã ra tay, ngăn một kích trí mạng của Lưu Quốc Báo cho Trương Thành.
“Nhìn cách đánh của hắn ta, có hơi quen mắt a!”
Khải Minh ở một bên nhìn, không khỏi suy đoán nói.
Nhưng sau đó, trong lòng cậu đã hiểu rõ.
Môt thân công phu mà Lưu Quốc Báo này khổ luyện, xem ra là xuất từ cùng một môn với cái người bị mình giết trước kia! Hơn nữa, rõ ràng là Lưu Quốc Báo còn cao siêu hơn.
Hắn ta đã bước vào hàng ngũ nội lực.
Nhìn thời gian, thậm chí còn sớm hơn so với Võ Khang.
Võ giả nội lực, thời gian càng lâu, nội lực càng thuần hậu.
Cái này so ra thì giống như một bình rượu trắng, cất vào hầm một năm thì hương vị đã thấm hơn, ngon hơn so với rượu mới.
Võ Khang bây giờ và Lưu Quốc Báo chính là như vậy.
Cho dù kỹ xảo thực chiến của Võ Khang phong phú, nhưng khổ nỗi nội lực của Lưu Quốc Báo lại mạnh hơn ông ấy.
Đánh hơn năm mươi hiệp, Võ Khang che ngực, liên tục lui ra sau.
Dĩ nhiên là không chống đỡ được nữa.
“Bùi Hạnh, em chạy ra đây làm cái gì?”
Trong một rừng cây ở ven hồ.
Bùi Hạnh đang che miệng nhìn trộm.
Bả vai bị người vỗ một cái, dọa cô nhảy dựng.
“Chị, sao hai người lại tới đây?”
“Còn không phải là lo cho em sao.
Em đang nhìn gì vậy?”
Bùi Tuyết nói.
“Chị, chị nói nhỏ thôi.
Chị mau xem đi chị, ba đang ở đây, hơn nữa người kia hình như là Khải Minh.
Ôi, đáng tiếc là nhìn không rõ lắm!”
Bùi Hạnh sốt ruột nói.
“Ba nói nhà họ Bùi chúng ta có một kẻ thù là Lưu Quốc Báo.
May mà đến xem, nếu không sợ là nhóc con Bùi Hạnh em sẽ làm hỏng chuyện lớn của ba.
Còn về Khải Minh mà em nói, sao cậu ta lại ở đây!”
Bùi Tuyết nhìn bóng dáng kia, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.
Sau đó, ba người cũng không dám ởi nữa, ba chị em ngồi thụp xuống xem tình hình chiến đấu kịch liệt ở nơi xa.
“Cậu Minh, đại sư Khang sắp không chống đỡ được nữa rồi, cậu mau lên đi!”
Bùi Thành Công chỉ vào Lưu Quốc Báo nói.
Còn Khải Minh thì hít sâu một hơi, hai tay để sau lưng cũng không nói chuyện.
“Minh…cậu Minh, bây giờ cậu không thể bỏ cuộc giữa đường a, đêm nay Bùi Thành Công tôi đã đặt tính mạng mình ở đây rồi!”
Bùi Thành Công thấy Khải Minh không có ý định ra tay.
Lập tức nóng nảy.
“Cậu Minh, hay là cậu còn có điều kiện gì thì cứ việc nói.
Chỉ cần Bùi Thành Công tôi làm được, nhất định sẽ làm hết sức mình!”
Ông ta lại cầu xin.
“Nghe người ta nói, tổ tiên nhà họ Bùi lấy ngự thú mà nổi tiếng trong dân gian, còn truyền lại một cuốn sách cổ, tên là <>?”
*(Bách thú kinh: là cuốn sách ghi thông tin và kinh nghiệm thuần phục các loài thú) Khải Minh chậm rãi nói.
Trong lòng Bùi Thành Công lộp bộp một tiếng.
Không khỏi đưa mắt nhìn Võ Khang vẫn đang đánh nhau ác liệt ở phía xa.
Ông ta lập tức cười xòa nói: “Cậu Minh, đó là kỹ thuật của tổ tiên, bây giờ nhà họ Bùi tôi sớm đã thất truyền.
Cậu thấy nhà họ Bùi chúng tôi làm gì còn có ai sð mó thứ này đâu!”
Khải Minh bỏ hai tay vào túi quần, không làm gì hết.
Còn Võ Khang đã bị đánh bay ra ngoài rồi.
Bùi Thành Công ngày càng sốt ruột.
Vốn dĩ cứ tường Khải Minh này, chỉ cần tiền.
Nhà họ Bùi cho cậu thể diện, là có thẻ đuổi đi, có khi còn làm việc vì nhà họ Bùi.
Với lại còn có thể diện của Võ Khang ở đây.
Nhưng đến bây giờ Bùi Thành Công mới nhìn rõ.
Chàng trai này, thực ra là một người không có lợi thì không làm, nghĩ đến chuyện mà ông ta nói Võ Khang về tổ tiên.
Đến lúc cậu ta lại giờ quẻ, nhân lúc cháy nhà hôi của.
Chính xác, nhà họ Bùi đúng là có một cuốn <>, có thể đọc hiểu ngôn ngữ của các loài thú.
Năm đó nhà họ Bùi từng dựa vào đó mà lập nghiệp, trở thành thế gia truyền đến tận bây giờ.
Nhưng mà kỹ thuật này, bắt đầu từ cuối thời kỳ cách mạng, người nhà họ Bùi đã cảm thấy nó vô dụng, vì thế mà đình đốn.
Cuốn bách thú kinh, làm bảo vật gia truyền, vẫn luôn được nhà họ Bùi lưu giữ.
Cho dù không sử dụng được, nhưng Bùi Thành Công cũng biết sự trân quý của cuốc sách cổ này.
Nhưng bây giờ, rõ ràng là bị cậu bắt chẹt.
“Được, nếu cậu Minh cứu nhà họ Bùi tôi thoát khỏi nguy khốn, tôi đồng ý đưa tặng cuốn < kinh>> làm đáp tại “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT