“Bích Diệp, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Chủ nhiệm Thịnh thấy nhiều người làm ầm ï, tuy rất yêu quý Tô Bích Diệp nhưng vẫn phải công bằng xử sự việc.
“Hồng Vân, em đến nói cho chủ nhiệm Thịnh biết đi”
Dương Hoa Lệ kéo Phạm Hồng Vân đang im lặng tới trước mặt.
Phạm Hồng Vân cố chấp không muốn nói.
Bích Diệp lúc thường thật sự rất tốt, quan hệ giữa Phạm Hồng Vân và Tô Bích Diệp tốt như vậy.
Quả thực, khi chiếc nhẫn của cô ấy vừa bị mất, cô ấy thực sự rất tức giận, còn định gọi cảnh sát để bắt kẻ đã lấy trộm đồ của mình.
Nhưng sau khi biết đó là Tô Bích Diệp, Phạm Hồng Vân cũng không nói gì.
Bây giờ vì thể diện của Tô Bích Diệp, cũng không muốn nói nhiều, chỉ muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hoá như không.
“Hồng Vân nói đi!”
Chủ nhiệm Thịnh cau mày.
Ngay sau đó Phạm Hồng Vân đã kể những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Bên cạnh đó, còn có rất nhiều nhân chứng.
Chủ nhiệm Thịnh bây giờ rất khó xử lý.
Thành thật mà nói, chủ nhiệm Thịnh chắc chắn không tin điều đó.
Tuy nhiên, nếu ông ấy không tỏ thái độ, giả bộ ngớ ngần không hiểu để cho qua, Dương Hoa Lệ kia chính là một con quỷ khó chơi, nói không chừng còn kích động báo cảnh sát.
Hơn nữa, Dương Hoa Lệ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc khi hôm nay có rất nhiều bạn cùng lớp đại học và bạn bè của cô ta đã đến cổ vũ cho cô ta.
“Bích Diệp, chuyện này tôi cũng không có cách nào.
Nếu là như vậy, cái cơ hội này, không thể cho em được rồi!”
Chủ nhiệm Thịnh nói.
“Đúng đấy không thể cho cô ta!”
Dương Hoa Lệ ôm bả vai, nói.
Còn Phạm Nam đang đứng trong góc, nhìn Tô Bích Diệp muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Dương Hoa Lệ.
Lúc này, cô ta nắm chặt tay, rồi cúi đầu bất lực vì xấu hồ.
Tô Bích Diệp không thể biện bạch được, không có cách nào, chỉ đành phải trơ mắt nhìn cơ hội này bị người khác cướp đi.
Tô Bích Diệp không lên, những người ở đây, đương nhiên không ai dám tranh với Dương Hoa LỆ.
“Bích Diệp!”
Mấy người Tô Mộng Hoàn đi tới.
“Không sao Mộng Hoàn, tớ không sao, tớ đi vệ sinh một chút!”
Sau khi Tô Bích Diệp nói một câu, cô quay người rồi đi.
Khi Tô Bích Diệp rửa tay xong và chuẩn bị bước ra.
Dương Hoa Lệ đã dẫn theo một vài chị em thân thiết với mình, và chặn đường Tô Bích Diệp.
“Cô định làm gì? Bây giờ cô vẫn chưa hài lòng sao?”
Tô Bích Diệp hỏi Dương Hoa Lệ với khuôn mặt lạnh lùng.
“Ha ha, tất nhiên là tôi không hài lòng.
Tôi biết những người đó sẽ nghĩ gì về tôi.
Có thể họ sẽ nghĩ rằng tôi cố ý vu oan hãm hại cô, nhưng điều đó không quan trọng.
Bây giờ cơ hội là của tôi.
Cô đã thua tôi, nhưng tôi không phục! ”
Dương Hoa Lệ nói với đôi mắt đỏ hoe.
Ừ, Dương Hoa Lệ từ nhỏ đã luôn là ánh hào quang sáng chói nhất, dù đi đâu đi chăng nữa thì cô ta cũng là một trung tâm xứng đáng nhất trong bất cứ tổ chức nào.
Ai mà không gọi cô ta một tiếng chị Lệ chứ.
Vốn tưởng rằng đến đài truyền hình để học tập, bản thân sẽ chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, có thể nói là hoàn toàn xứng đáng đứng số 1 chứ? Tuy nhiên, tất cả các khía cạnh của bản thân, đều bị Tô Bích Diệp đè xuống.
Hơn nữa, Tô Bích Diệp này còn rất giả tạo, lừa mọi người đều rất thích cô ta, ủng hộ cô ta.
Cho dù là Phạm Nam rất nghèo kia.
Hay là Phạm Hồng Vân nhà có tiền, bạn trai cũng rất giàu kia, đều đối xử rất tốt với Tô Bích Diệp.
Cũng phải biết, Phạm Hồng Vân trước đây từng là một người bạn tốt thời đại học của mình Nhưng cũng đã trở nên rất thân thiết với Tô Bích Diệp.
Cô ta tưởng rằng Dương Hoa Lệ này không nhìn ra được sao? Nếu là người khác, cho dù cô ta trộm thứ quý giá như Phạm Hồng Vân, cô ta nhất định sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua, sẽ xé rách mặt người đó ra.
Nhưng đối với Tô Bích Diệp, lại vẫn là luôn không muốn truy cứu, hơn nữa còn khuyên mình đừng truyền chuyện này ra ngoài, tránh tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Tô Bích Diệp.
Tại sao? Tại sao? Tại sao mọi người đều thích cô Tô Bích Diệp “Cô có cái gì mà không phục, tôi căn bản không thể đấu lại cô!”
Tô Bích Diệp lạnh lùng nói.
“Tôi không phục.
Tôi không phục tại sao mọi người lại thích cô và ghét tôi.
Bây giờ mọi người đều biết cô là kẻ ăn trộm đồ, nhưng bọn họ thảo luận như thế nào cô tưởng tôi không biết sao? Nói là tôi vu oan cô!”
“Tôi không muốn cô nói những cái này, tôi tin rằng cuối cùng nhất định sẽ lộ ra chân tướng thôi!”
Nói xong, Tô Bích Diệp xoay người liền muốn rời đi.
“Cô đứng lại, đến bây giờ, tôi là số 1 ở đây rồi, cô còn dám coi thường tôi như vậy!”
Dương Hoa Lệ kéo Tô Bích Diệp lại.
Hừm! -Bụp!”
Đột nhiên, cô ta giơ tay tát vào mặt Tô Bích Diệp.
“Tôi nói cho cô biết, tôi đã muốn dạy dỗ cô từ lâu lắm rồi, khi mọi người đều hết sức khen ngợi cô, bình thường tôi đều nhẫn nhịn, nhưng bây giờ, tôi không cần phải nhịn nữa rồi! Tôi ở đây chỉ cần giẫm chân một cái người khác đều phải cúi đầu với tôi, nhưng cô thì có cái gì? ”
Dương Hoa Lệ nói xong dơ tay lên còn muốn đánh nữa.
“Dừng tay, Dương Hoa Lệ, cô muốn làm gì?”
Chính lúc này, một vài cô gái chạy đến.
Trong đó có cả Phạm Hồng Vân còn có bạn cùng phòng của Tô Bích Diệp.
Phạm Hồng Vân hét lên.
Khi Dương Hoa Lệ dẫn theo người đi vào, mọi người đều cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Tại sao cô lại đánh Bích Diệp?”
Phạm Hồng Vân nói.
“Tôi đánh đấy thì làm sao? Làm sao nào? Bây giờ tôi mới là chị cả, tôi thấy cô ta không thuận mắt, thì muốn dạy dỗ một chút!”
Dương Hoa Lệ hét lên.
Sau khi hét lên, lại chỉ vào Tô Bích Diệp nói: “Sau này ở đây, ngoan ngoãn một chút!”
Nói xong, cô ta dẫn theo một nhóm người rời đi.
“Bích Diệp, cậu không sao chứ?”
Tô Mộng Hoàn lo lắng nói.
“Tớ không sao!”
“Mẹ kiếp, Dương Hoa Lệ này thật quá đáng.
Đáng lẽ cơ hội giúp màn trao giải này là của cậu, nhưng hiện tại, cô ta lại cho người sắp xếp cậu đứng ở cửa đón khách.
Cô ta quá ghê tờm, không thể chịu nổi nữa rồi, chúng ta đến đánh cho cô ta một trận! ”
Tô Mộng Hoàn hẳn học nói.
“Đừng, các cậu nhất định đừng vì tớ mà đắc tội với cô ta, nếu không sẽ khó có được chỗ đứng ở đây, không có cách nào đâu, cô ta là tay côn đồ ở đây rồi!”
Tô Bích Diệp rất cảm kích nói.
Về phần đứng đón khách thì cứ đứng đón khách thôi.
ngôn tình ngượcTô Bích Diệp thực sự không muốn liên lụy đến bọn họ.
“Bích Diệp, hai chúng ta sẽ tiếp đón khách.
Hiện tại rất nhiều doanh nhân giàu có và người nổi tiếng đều đến đây, chúng ta đi đi…”
Lúc này, Phạm Nam đi tới, nhìn Tô Bích Diệp, cô ta nhỏ giọng nói.
“Hừm, đúng là con chó liếm chân người, cũng không nhìn xem mình làm thế nào mà bay lên được!”
Tô Mộng Hoàn chế nhạo.
Mọi người khinh thường nhìn Phạm Nam, sau đó đều đi làm việc.
Tô Bích Diệp cũng liếc nhìn Phạm Nam, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Ö cửa, phía trên quảng trường lớn, đã có rất nhiều người, đã có không ít những đã vào hội trường rồi.
Và tiếp khách, thành thật mà nói, chỉ là liên tục đứng suốt ở bên ngoài.
Không giống như Dương Hoa Lệ bây giờ, cùng với một đám người đi qua đi lại.
“Bích Diệp, em … em có lỗi với chị!”
Và Phạm Nam nhìn má Tô Bích Diệp bị đánh hơi ửng hồng.
Lúc này khóc thút thít nói.
Đúng vậy, đều ở bên ngoài học hành, ai đối với mình tốt nhất, chắc chắn là Tô Bích Diệp rồi, có những lúc không có tiền, còn là Tô Bích Diệp giúp đỡ mình.
Nhưng bây giờ mình lại hại cô ấy thành ra như thế này, Phạm Nam chắc chắn là không thể chịu đựng nổi.
“Bích Diệp, em là bị ép buộc, em có nỗi khổ trong lòng…”
Phạm Nam khóc, nói.