Tô Bích Diệp cũng ngơ người.

“Làm sao có thể? Chị căn bản không có lấy!”

“Bây giờ chứng cứ đã có, cô còn muốn chối cãi! Ha ha, được đấy!”

Dương Hoa Lệ nói.

“Bích Diệp, em vẫn luôn ngưỡng mộ chị, nhưng bây giờ chị thật sự khiến em rất thất vọng.

Nếu như chị thích có thể nói cho em biết mà!”

Phạm Hồng Vân ngờ vực nói.

“Chị không có, chị không có!”

Tô Bích Diệp liên tục lắc đầu.

Đúng thế, tôi nói cho cô biết Dương Hoa Lệ, bạn trai của Bích Diệp là người giàu số 1 Hoàn Kim, cậu ấy muốn cái gì mà không được chứ, còn phải trộm đồ của người khác sao?”

Tô Mộng Hoàn nói.

“Ha ha ha ha, tôi sợ quá, lại còn là người giàu số 1 Hoàn Kim!”

Dương Hoa Lệ che miệng cười.

“Nhưng dù có nói gì, thì ăn trộm cũng là ăn trộm.

Ngày mai chuyện này, chúng ta sẽ báo cáo cho giám đốc! Chúng ta đi! Uổng công cô còn là người chủ nhiệm coi trọng nhất.

He he, ngày mai đài truyền hình Vĩnh Long lại còn có một sự kiện lớn, để xem cô làm sao mà giải thích được!”

Dương Hoa Lệ quay người, trực tiếp kéo theo Hồng Vân rời đi.

Về phần Phạm Nam, cô ấy liếc nhìn Tô Bích Diệp với vẻ mặt phức tạp, sau đó cắn môi rời đi.

“Bích Diệp, sao có thể xảy ra chuyện này? Chúng tớ đều tin cậu sẽ không làm, nhưng vấn đề là, chúng tớ đều ở ký túc xá, ai đã để chiếc nhẫn dưới gối của cậu!”

Tất nhiên, mấy người Tô Mộng Hoàn đều biết bạn trai của Bích Diệp là ai, hớn nữa cho dù có không biết, cũng hiểu rõ Bích Diệp là người như thế nào.

“Tớ biết ai đã để vào, nhưng cô ấy có lẽ không phải là cố ý hãm hại tớ!”

Tô Bích Diệp rớm rớm nước mắt.

Phải, làm sao cô ấy có thể không nhìn thấy toàn bộ sự việc này là như thế nào? Nhưng Tô Bích Diệp không hiểu tại sao Phạm Nam lại muốn giúp Dương Hoa Lệ hãm hại mình? Lần nào khi Dương Hoa Lệ bắt nạt cô ta, không phải tất cả đều đứng lên giúp cô ta sao? Và mấy người Tô Mộng Hoàn sau đó cũng nhận ra đó là ai.

“Chết tiệt, tớ sẽ đến gặp cô ta đề giải quyết, cái đồ không có lương tâm!”

Tô Mộng Hoàn và Ngô Lan Anh có chút lo lắng.

“Thôi bỏ đi, tìm cô ta cũng không có tác dụng.

Nếu đã có người có thể thuyết phục cô ta hãm hại tớ, vậy thì chắc chắn sẽ không để Phạm Nam nói ra sự thật! Hơn nữa, đây là người ta đã tỏ ra là kế hoạch đã chuẩn bị kỹ càng! Cho dù lần này thất bại, còn có lần sai, tóm lại, cô ta sẽ không để tớ cạnh tranh thuận lợi với cô ta đâu! ”

Tô Bích Diệp chán nản ngồi trên giường.

“Bích Diệp, hay gọi Khải Minh.

Dương Hoa Lệ là người bản xứ, quan hệ phức tạp.

Cậu căn bản không đấu lại được cô ta đâu, cậu nhìn cô ta xem, còn có thể khiến Phạm Nam nghe thời cô ta được! Nói trắng ra, chính là muốn cậu không thể tham gia cuộc thi được.

Nhất là muốn khiến cậu phải quay về Hoàn Kim.”

Tô Mộng Hoàn lo lắng nói.

“Tớ hiểu rồi, Mộng Hoàn, đừng lo lắng về chuyện này, người cô ta muốn xử lý là tớ, đừng để liên luy đến mọi người, hội nghị truyền hình ngày mai, nghe nói có một nhân vật lớn bí ẩn tới, các cậu nghỉ ngơi sớm đi, chuẩn bị tốt cho ngày mail”

Nói xong, Tô Bích Diệp nằm xuống.

Tuy rằng mạnh miệng, nhưng dù sao cô cũng là con gái, ð bên ngoài một thân một mình đến một người thương yêu cũng không có.

Vào lúc này, cô không thể không nghĩ đến Khải Minh.

Nếu có Khải Minh ở đây, dù có chuyện gì xảy ra anh ấy cũng sẽ nhất định ở bên mình.

Nếu anh biết mình gặp chuyện, cũng sẽ ngay lập tức chạy đến.

Tô Bích Diệp thực sự không nhịn được mà gọi điện cho Khải Minh, cùng anh khóc một hồi.

Con gái ở bên ngoài, làm sao có thể dễ dàng như vậy được.

Nhưng khi nhớ lại những gì Tần Nhã đã nói khi đó, nếu chuyện gì cũng tìm đến Khải Minh, thì ngoài sắc đẹp còn có thể cho Khải Minh cái gì nữa? Điều mình nên làm là trở thành người phụ nữ đứng sau Khải Minh, không phải là một bình hoa di động, đúng chứ? Đêm nay, Tô Bích Diệp không thể ngủ được.

Đợi đến sáng hôm sau.

Bởi vì sự kiện lớn của đài truyền hình.

Vì vậy, tất cả đều phải đến đó sớm để chuẩn bị và sắp xếp các thứ ở hội trường.

Đài truyền hình Vĩnh Long, cùng với đài truyền hình khu vực Huế và còn có rất nhiều đài truyền hình của Việt Nam hợp tác tổ chức, đều thuộc một tập đoàn thống nhất quản lý.

Thực lực vô cùng mạnh.

Và điều làm người khác càng không nghĩ tới là, sếp lớn của tập đoàn truyền hình thực chất lại là một người phụ nữ tuổi còn rất trẻ và có xuất thân vô cùng hiển hách.

Hơn nữa tập đoàn truyền hình rất hùng mạnh này, thực sự đã lọt vào mắt xanh của ông chủ lớn kia, nhưng cũng không đáng kể là bao.

Nghe nói thực sự rất kỳ quái Nhưng tất cả mọi người đều không rõ tình huống cụ thể, dù sao cũng chưa có ai gặp qua.

Vì vậy, đài truyền hình đã chú ý hơn đến mức độ chính xác.

Ngay cả những bộ bàn ghế đặt trong hội trường cũng chính xác đến từng milimet, không lệch đi một chút xíu nào.

Quan đây tưởng tượng được mức độ coi trọng như thế nào.

Và sự kiện hội nghị truyền hình lớn này, những người nổi tiếng lớn từ khắp nơi cũng sẽ tham gia, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Bụp bụp bụp! Vào buổi sáng ngay khi mọi người đang cẩn thận sắp xếp các vật dụng.

Chủ nhiệm Thịnh vỗ tay và yêu cầu các thực tập sinh và nhân viên đặt công việc của mình xuống.

“Mọi người lại đây, tôi có chuyện muốn thông báo!”

Hàng chục người cùng tụ tập lại.

“Bởi vì nhân vật đến đây ngày hôm nay quá đặc biệt, cho nên nhân viên chúng ta khi làm việc nhất định phải cần thận, phải cần thận từng chút một!”

“Ngoài ra, nhân viên trao trao giải, tôi đã quyết định chọn một người trong số các thực tập sinh của chúng ta trong kỳ này.

Phải đặc biệt chú ý, phải tiến hành tương tác với nhân vật lớn này!”

Chủ nhiệm Thịnh cũng vô cùng căng thẳng.

“Hoa Lệ, chúng tôi ủng hộ bạn!”

Lúc này, một nhóm người có mặt hô lên.

Bọn họ, đều là những người giàu có, đại tiểu thư, có máu mặt, rõ ràng họ đến đây để giúp đỡ Dương Hoa Lệ, đương nhiên đủ tư cách để vào hội trường.

Thực ra tính đến thời điểm hiện tại thì có không ít người đã đến rồi.

Ngay cả rất nhiều ông chủ lớn ở Hồ Chí Minh và Thanh Hoá đều đã đến rồi.

Khóe miệng của chủ nhiệm Thịnh giật giật, rồi lúng túng cười: “Tôi cùng đài truyền hình nghiên cứu quyết định, để Tô Bích Diệp đảm nhiệm!”

“Bích Diệp, em phải cố lên nhé!”

Chủ nhiệm Thịnh gửi gắm hi vọng rất cao.

Tô Bích Diệp gật đầu.

“Hừm, em không đồng ý!”

Và khuôn mặt của Dương Hoa Lệ, ngay lập tức tái mét, không còn nghỉ ngờ gì, ai lần này được chọn, chính là người ưu tú nhất trong các thực tập sinh Vì vậy đương nhiên Dương Hoa Lệ phải sốt ruột rồi.

“Hoa Lệ, em còn có nhiệm vụ khác, có cái gì mà không đồng ý?”

Chủ nhiệm Thịnh biết được xuất thân của Dương Hoa Lệ, cho nên cũng không dám quá khắt khe.

“Em không phải nói mình muốn được chọn, ý của em là, để ai được chọn đều được, nhưng không thể để cho một kẻ trộm không được, nếu không, thực sự là đang xúc phạm người khác!”

Dương Hoa Lệ nói.

“Kẻ trộm gì? Em đang nói cái gì vậy?”

Chủ nhiệm Thịnh nói một cách gay gắt.

“Nhắc mới nhớ, em đang định báo cáo với thầy.

Tối hôm qua, Tô Bích Diệp đã lấy trộm chiếc nhẫn kim cương do bạn trai của Phạm Hồng Vân tặng cho cô ấy.

Cái này mọi người đều nhìn thấy, tang chứng vật chứng đều đủ cả!”

Dương Hoa Lệ nói.

Các cô gái khác bất giác gật đầu.

Thành thật mà nói, sẽ không ai tin đó là sự thật nếu không tận mắt chứng kiến.

“Chỉ cần dựa vào điều này, Tô Bích Diệp đã không có tư cách để lên rồi!”

“Đúng vậy, thầy làm sao có thể để cho loại người này lên được?”

“Chà, đã bị đuổi đi rồi, còn trộm đồ, thật là mất mặt!”

“Đúng vậy, tất cả thực tập sinh của chúng ta đều đã mất cô ấy!”

Rất nhiều thực tập sinh, trong số đó có các cô gái, ghen tị với Tô Bích Diệp lúc này liền giễu cợt.

“Tôi không ăn trộm, tôi không…”

Trước sự khinh thường và buộc tội của người khác, Tô Bích Diệp nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play