Thứ mà Tần Nhã nói, dĩ nhiên là vòng ngọc mà trước đây Khải Minh đưa cho cô ta.

“Từ nay về sau hai chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Ha ha, tôi vẫn luôn giữ chiếc vòng ngọc này, vốn còn tưởng rằng hai chúng ta sẽ không ở bên nhau nữa, giữ lại nó coi như làm kỷ niệm nhưng bây gið nghĩ lại thì thấy cái này không cần giữ lại bên mình nữa, trả lại cho cậu!”

Tần Nhã đưa chiếc vòng ngọc cho Khải Minh với vẻ mặt lạnh lùng.

“Như vậy cũng tốt!”

“Khải Minh, tôi hy vọng cậu sẽ xóa số điện thoại và các phương thức liên lạc khác với tôi đi.

Bây giờ cậu có Tô Bích Diệp, tôi cũng có Chí Viễn.

Làm như vậy thì sau này hai chúng ta sẽ không còn bất kì quan hệ gì với nhau cả!”

“Được rồi!”

Khải Minh cũng không nói gì nhiều, nhận lại chiếc vòng ngọc, gật đầu chào Triệu Thanh Đồng và những người khác một cái rồi rời khỏi nhà họ Tần.

“Vì sao vậy, Tần Nhã? Sao cậu lại để Khải Minh rời đi như vậy chứ? Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt Triệu Thanh Đồng tràn đầy dấu hỏi chấm, khó hiểu nói.

“Không có gì, các cậu đừng hỏi nữa.

Đúng rồi, chiều nay Chí Viễn mới tặng cho tớ một món quà rất đắt tiền, tớ đi lấy cho các cậu xem!”

Nói xong, Tần Nhã lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cố gắng nói ra bằng giọng điệu vui sướng vui vẻ: “Các cậu đứng đây chờ một chút, tớ đi lấy cho các cậu xem”

Mà nhìn thấy bộ dạng miễn cường cười nói kia của Tần Nhã, Triệu Thanh Đồng và những người khác không thể ăn uống nổi nữa.

“Hơn nữa, anh đừng nghĩ đến chuyện sẽ đi cứu Tô Tường Vy hoặc thông báo cho cô ta, làm như vậy chỉ tăng tốc độ cá chết lưới rách mà thôi.

Khải Minh nói: “Vậy cô muốn thế nào? Chỉ cần cô không động vào những người bên cạnh tôi thì tôi sẽ đồng ý với cô một vài điều kiện.”

Chát! Vừa mới nói xong, Dương Lan Xuyên lại đánh Khải Minh thêm một cái.

“Được quá nhỉ, bây gið anh thật có tình có nghĩa đấy, nhưng mà tại sao ban đầu lại hết lần này đến lần khác đối xử vô tình với tôi như thế chứ?”

Dương Lan Xuyên cố gắng đè nén tâm trạng của mình lại.

“Anh muốn tôi không động vào những người bên cạnh anh cũng không phải không được.

Như vậy đi, anh giúp tôi làm mấy chuyện, nếu như làm xong thì hai chúng ta có thể xóa bỏ ân oán.

Yên tâm đi, tôi sẽ không bảo anh giết người phóng hỏa đâu”

Dương Lan Xuyên nói.

“Được rồi.”

“Chuyện thứ nhất chính là một lát nữa, tôi muốn anh mời rượu tôi trước mặt mọi người.”

“Hơn nữa, bây gið tớ thật sự cảm thấy vô cùng vui vẻ, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.

Các cậu có biết không, cuối cùng tớ cũng không cần phải lo lắng thấp thỏm nhớ mong một người nữa rồi.

Còn có thể yêu đương cùng với cậu chủ Viễn Chí Viễn, sau này sẽ trở thành cô ba của nhà họ Long.

Hừ hừ, nói thật đi, có phải các cậu ghen tị với tớ không?”

Tần Nhã cười nói.

Mấy người Triệu Thanh Đồng chỉ nhìn nhau, tất cả đều không nói gì.

Về phần Khải Minh, cuối cùng cũng đã kết thúc với Tần Nhã.

Thành thật mà nói, cậu cũng không biết trong lòng đang có cảm xúc gì.

Vui mừng cũng không phải là vui mừng, buồn cũng không phải là buồn.

Tóm lại cảm xúc này giống như đổ một bình ngũ vị vậy.

Sau khi đưa anh em Thiên Long, Địa Hổ quay lại khách sạn thì Lê Tâm gọi điện thoại đến.

Anh ta nói về chuyện tìm kiếm người trốn trong khách sạn ngày hôm nay.

Người đó đúng như đã dự đoán, có chút thân thủ, am hiểu về leo núi, hơn nữa còn vô cùng giảo hoạt.

Lê Tâm đã dùng rất nhiều lực lượng để đi truy tìm nhưng vẫn chưa tìm thấy người đó.

Mặc dù lần này chuyện Khải Minh bị hãm hại đã có ông Lưu làm sáng tỏ, nhưng Khải Minh nhất định phải tìm thấy được người kia.

Thấy Lê Tâm tự trách mình, Khải Minh liền khuyên anh ta một chút, bảo anh ta đừng quá sốt ruột.

Đêm đó, Khải Minh đi nghỉ ngơi sớm.

Mà cũng chính trong đêm nay, thế giới bên ngoài trông như bình tĩnh nhưng lại cuồn cuộn sóng dậy.

Ở bên bờ sông nọ, có một người ngồi ở đó.

“Cậu chủ Viễn, chuyện tôi đã làm xong rồi, nhưng số tiền mà anh đã đã đồng ý trước đó sao mãi vẫn chưa thấy đâu vậy?”

Người kia hơi nhíu mày, chậm rãi nói: “Hừ, anh gấp gáp cái gì, không phải tôi bảo anh đi tìm một chỗ nào đó trốn đi sao? Yên tâm đi, số tiền kia của anh tôi không thèm để mắt đến đâu!”

Trong điện thoại, một giọng lạnh lùng vang lên.

“Vấn đề này tôi không lo lắng, nhưng mà cậu chủ Viễn, lần này vì cậu mà tôi đắc tội với nhà họ Chu rồi, còn chọc phải cậu chủ nhà họ Khải nữa.

Hôm nay người của cậu chủ nhà họ Khải người suýt chút nữa đã lật tung cái thành phố Hoàn Kim này để tìm tôi, nếu sau này cô chủ Chu Dương Như nghĩ lại rồi lật lại bản án thì đời tôi xong luôn rồi đó!”

Người nọ lại nói tiếp: “Thiết Tam tôi lần này vì làm việc cho cậu đã đắc tội không ít người.

Cho nên cậu mau chóng chuyển tiền cho tôi, tôi phải rời khỏi mảnh đất đầy thị phi này, không thì không lâu sau, nhất định nhà họ Chu sẽ biết được chuyện của Chu Dương Như.

Hê hê, lúc đấy nhất định sẽ rất ồn ào sôi nổi đấy, nhà họ Long các người với nhà họ Chu sẽ có nhiều chuyện làm ăn lắm đó!”

“Dựa vào một Thiết Tam như anh mà cũng dám uy hiếp tôi sao?”

Long Chí Viễn hừ lạnh một tiếng.

Hoàn toàn chính xác, lần này Long Chí Viễn để tìm được người trợ giúp có năng lực mà đã đạp Khải Minh xuống, đây đúng là chủ ý của Chu Dương Như.

Dù sao thế lực của nhà họ Chu cũnggần bằng với nhà họ Long, vì như vậy nên Khải Minh thất thủ.

Không chỉ đơn giản là vấn đề ôm hôn người đẹp nữa, mà đây còn là vấn đề có thể giúp đỡ gia tộc, một lần nữa giành lại sản nghiệp ở Hoàn Kim.

Vì gia tộc mà năm đó Khải Lam bị đá ra khỏi thị trường của Hoàn Kim, mở đường cho sự kế thừa trong tương lai.

Rõ ràng những ân oán và quan hệ trong chuyện này, người tên Thiết Tam này đều biết rất rõ.

Trong thời gian ngắn mà Long Chí Viễn có thể nhận được nhiều sự giúp đỡ ở thành phố Hoàn Kim như vậy chính là trước khi nhà họ Long đặt chân đến thành phố Hoàn Kim đã có một quan hệ nhất định.

“Không phải uy hiếp nhưng tôi không còn cách nào cả, nếu không đưa tôi tiền thì tôi sẽ không thể sống nổi nữa! Hơn nữa chị gái của cậu chủ nhà họ Khải vẫn chưa về.

Hì hì, nếu như chị gái của cậu ấy về mà biết được chuyện cậu thông đồng với tôi cùng hãm hại em của cô ta.

Chuyện năm đó của nhà họ Long các người với Khải Lam không cần tôi phải nhắc lại chứ?”

Thiết Tam nói.

“Được rồi, anh đang ở đâu? Tôi phái người đưa tiền qua cho anh, nhận được tiền thì ngoan ngoãn ngậm mồm lại rồi cút đi.”

Giọng nói của Long Chí Viễn vẫn lạnh lùng như vậy.

Lập tức, Thiết Tam nói ra một địa chỉ.

Không lâu sau, có mất hai chiếc Maybach đột nhiên dừng lại ở bên bờ sông.

Từ trên xe bước xuống là một ông già bước ra, bên cạnh còn có mấy vệ sĩ áo đen.

Trong tay ông già còn cầm theo một chiếc hộp.

Ông ta đi đến trước mặt Thiết Tam.

“Hê hê, vậy mới đúng chứ, loại chuyện vu oan giá họa này để Thiết Tam tôi làm là đúng rồi, bọn họ hoàn toàn không hề có một chứng cớ nào cả.

Ha ha ha!”

Thiết Tam mỉm cười nhận lấy tiền.

“Tìm cậu đúng là không sai nhưng Thiết Tam, bản lĩnh của cậu thật là lớn, có điều mồm mép còn lớn hơn.

Cái chuyện chị em nhà họ Khải này đã liên quan đến bên nhà họ Chu, cho nên cậu chủ nhà tôi rất lo lắng cậu không quản được miệng của mình!”

Ông quản gia giống như cười nhạt một tiếng.

“Yên tâm yên tâm, miệng của tôi đã ngậm lại là khép chặt lắm!”

Thiết Tam cười.

Về phần quản gia, ông ta nháy mắt với mấy tên thuộc hạ bên cạnh, đặc biệt là tên Bọ Cạo.

Lập tức mấy tên thuộc hạ đã nhanh chóng ra tay, bổ nhào qua bắt được Thiết Tam.

“Mẹ nó, các người muốn giết người diệt khẩu, mẹ kiếp!”

“Ha ha, xin lỗi Thiết Tam, vì để nhà họ Chu và nhà họ Long đồng lòng hợp tác đối phó với chị em nhà họ Khải nên chỉ có thể hy sinh cậu thôi! Còn nữa, đáng lẽ cậu không nên đi uy hiếp cậu chủ Viễn, động vào chính là đi vào đường chết! Ra tay đi!”

Nói xong, Bọ Cạo tiến đến nhéo vào cổ Thiết Tam.

“Con mẹ nó, cái bọn chết tiệt này!”

Thiết Tam giơ chân lên đá một cước, đá văng tay của Bọ Cạo.

Sau đó giãy dụa một cách mạnh mẽ, nhanh như chớp đã thoát ra được, anh ta vội vàng chạy đi, hơn nữa còn trực tiếp nhảy xuống sông.

“Mẹ kiếp, sao mấy người lại không cẩn thận như vậy chứ, cái tên này thuộc loại cá chạch, nếu không bắt được anh ta thì sau này cũng đừng mong bản thân được sống tốt!”

Quản gia mắng.

Mà Thiết Tam ở trong nước ngây ngốc một lúc lâu mới lên bờ.

Vừa lên bờ đã lập tức hung dữ mắng một câu: “Con mẹ nó, cái tên Long Chí Viễn quả nhiên không phải là cái dạng tốt lành gì, suýt nữa thì chết trong tay của cậu ta rồi.

Dám để Thiết Tam tôi làm việc không công cho cậu, đừng có mà mơ, cậu dám động đến tôi thì tôi phải đi động đến người phụ nữ của cậu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play