Ai cũng bị đánh sưng mặt, được người của Khải Minh coi chừng.
Rõ ràng ông Lưu có quen những người này, đây chính là người của Long Chí Viễn.
“Ông Lưu, tên nhóc Long Chí Viễn kia vốn hung tàn độc ác.
Anh ta sợ ông bịp bợm nên xế chiều nay đã cử người đi bắt con gái ông rồi, ha ha, may mà chúng tôi tới trước một bước!”
Lê Tâm cười nói.
Ông Lưu sực tỉnh.
“Giỏi cho tên Long Chí Viễn này, suýt chút nữa thì tôi đã bị anh ta đùa bỡn trong lòng bàn tay rồi! Cậu Khải, tôi có lỗi với cậu!”
Ông Lưu liên tục cúi người xin lỗi.
Đúng thế, cho dù nói thế nào thì cậu Khải cũng đã gián tiếp cứu con gái ông ấy.
Hơn nữa ông ấy cũng biết rõ cách làm người của Long Chí Viễn, để đạt được mục đích, anh ta sẽ không bỏ qua bất cứ thủ đoạn nào.
Một khi con gái ông ấy rơi vào tay Long Chí Viễn, nếu ông ấy không làm theo lời anh ta thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Thế nên bây giờ, bên cạnh sự hối hận và sợ hãi, ông Lưu còn áy náy và biết ơn cậu Khải hơn.
Ông ấy lập tức hạ giọng, nói với vẻ thần bí: “Cậu Khải, tôi có một đoạn ghi âm, tôi tin chắc cậu sẽ thấy hứng thú với nó!”
Khải Minh và Lê Tâm nhìn nhau, lập tức gật đầu ra hiệu cho ông Lưu mở ghi âm lên… Về vấn đề công khai chuyện này, Khải Minh cũng không cần phải lo.
Ông Lưu biết nên làm thế nào.
Về phía Long Chí Viễn, đương nhiên Khải Minh muốn nghiêm túc đối phó một phen.
Đúng lúc này, Khải Minh bỗng nhận được điện thoại, là Triệu Thanh Đồng gọi tới.
Triệu Thanh Đồng là bạn thân của Tần Nhã, tính ra cậu cũng không gặp cô ta một thời gian rồi.
Có lẽ cô ta gọi đến là vì chuyện giữa cậu và Tần Nhã hôm nay, chắc chắn Tần Nhã sẽ hiểu lầm cậu.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói bất mãn của Triệu Thanh Đồng đã vang lên: “Khải Minh, cậu có ý gì thế? Cậu làm gì Tần Nhã vậy? Sau khi quay về, cô ấy cứ khóc suốt thôi.
Hôm nay vốn là ngày vui, Tần Nhã đứng nhất học kỳ này, còn giành được một suất sinh viên xuất sắc được cử đi học nữa, chúng tôi muốn mở tiệc chúc mừng cô ấy, kết quả lại thành thế này!”
“Có một vài hiểu lầm, tôi chưa kịp giải thích với cô ấy!”
Khải Minh từ tốn đáp.
Ban đầu, Khải Minh cũng quan tâm đến cách nhìn của Tần Nhã, vì cô ta là bạn cậu.
Khải Minh cũng muốn giải thích rõ với cô ta, dù sao bây giờ cũng không khó giải thích.
Nhưng khi ấy Khải Minh lại thấy Tần Nhã ăn cơm với kẻ địch của mình, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
Đúng thế, cậu coi Trần Nhã là bạn nhưng sau này cô ta sẽ ở bên Long Chí Viễn, hơn nữa rõ ràng bây giờ cô ta đã thử làm thế rồi.
Hai người đó là một cặp.
Cậu giải thích làm gì chứ! “Hiểu lầm gì thế? Tôi hỏi rồi nhưng cô ấy không nói, hỏi cậu thì cậu cứ úp mỡ, nếu có hiểu lầm thì cứ giải thích rõ ràng thôi.
Bây giờ chúng tôi đều đang ở nhà Tần Nhã đấy!”
Tuy Triệu Thanh Đồng biết quan hệ giữa Khải Minh, Tô Bích Diệp và Tần Nhã nhưng người khiến Tần Nhã đau lòng lại là Khải Minh.
Với tư cách bạn thân, đương nhiên cô ta không thể chấp nhận chuyện này.
Bằng không cô ta cũng chẳng lén gọi điện cho Khải Minh.
“Tôi không đến đâu!”
Khải Minh thản nhiên nói.
Còn dây dưa gì nữa chứ.
Trước kia, cậu đối đầu với người nhà họ Long vì Dương Lan Xuyên, giờ lại có Tần Nhã.
Khải Minh rất khó chịu khi có Tần Nhã ở giữa.
“Không đến gì chứ, tôi biết cậu đã có Tô Bích Diệp nhưng xin cậu đấy, cho dù cậu không muốn làm bạn với Tần Nhã thì cậu cũng phải nói rõ cho cô ấy được không! Suy cho cùng đều là vì hiểu lầm, nếu cậu không đưa chiếc vòng ngọc kia thì sao Tần Nhã lại hứng thú với cậu rồi thích cậu chứ.
Tôi hiểu bây giờ cậu là cậu Khải, cậu rất ghê gớm nhưng cậu đùa giỡn tình cảm của người khác như thế, cậu thấy ổn không?”
Triệu Thanh Đồng vội hô lên.
“Tôi không đùa giỡn!”
Khải Minh nói.
Nhưng những lời này cũng nói trúng tim đen cậu.
Đúng thế, cậu bắt đầu với Trần Nhã chỉ vì vài chuyện hiểu lầm mà thôi.
Lúc ấy cậu vốn không có ý đó.
Ài! Đành đi một chuyến vậy.
Nói rõ ra, cũng cho cô ta biết Long Chí Viễn là người như thế nào! “Được rồi, bây giờ tôi sẽ sang đó!”
Khải Minh nói.
Giờ đã là sáu giờ chiều.
Lần này Khải Minh không đi một mình, mà có Thiên Long Địa Hổ đi theo.
Khi đến cửa nhà Tần Nhã, Thiên Long Địa Hổ đợi bên ngoài, còn cậu thì đi vào.
“Được rồi Tần Nhã, đừng buồn nữa.
Tuy không biết giữa cậu và Khải Minh đã xảy ra chuyện gì nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày cậu được cử đi học, phải thật vui vẻ đúng không?”
Triệu Thanh Đồng nói.
“Hơn nữa biết đâu một ngày nào đó, Khải Minh sẽ nhớ đến những điểm tốt của cậu!”
“Ha ha, Thanh Đồng, các cậu đừng khuyên tớ nữa.
Tớ và cậu ta không phải vì chuyện khác, mà là… Được rồi, tớ không muốn nói, bây giờ vừa nghĩ đến cậu ta, tớ đã thấy buồn nôn rồi!”
Tần Nhã hít sâu một hơi.
Bây giờ cô ta đã cảm thấy sợ nam sinh, bởi vì ngay cả nam sinh có vẻ tốt đẹp cũng chỉ là tên rác rười.
Giống như người mà cô ta thích.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, có chết Tần Nhã cũng không tin.
“Được rồi, không nói nữa, hôm nay là ngày vui của Tần Nhã, lát nữa tớ còn muốn cho cậu một bất ngờ đấy!”
Triệu Thanh Đồng chớp mắt, uống một ngụm rượu vang.
Khi mọi người đang tò mò về bất ngờ mà Triệu Thanh Đồng nhắc đến, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
“Đến rồi đến rồi, niềm bất ngờ của tớ đến rồi!”
Triệu Thanh Đồng vui vẻ đi mở cửa.
Tần Nhã cũng không có vẻ tiêu cực nữa.
Cô ta hơi mỉm cười, nhìn về phía cửa.
Nhưng khi nhìn thấy người tới, nụ cười trên mặt Tần Nhã nhạt dần.
Đó chính là Khải Minh.
“Ha ha ha, Tần Nhã, nếu muốn cởi chuồng thì phải tìm người buộc chuông.
Tớ gọi cậu ta đến rồi, nếu có hiểu lầm không vui gì thì hai người cứ nói rõ ra đi!”
Triệu Thanh Đồng nói.
“Cậu tới đây làm gì?”
Gương mặt xinh đẹp của Tần Nhã lạnh tanh.
“Tôi đến để giải thích chuyện hôm nay, cô hiểu lầm tôi rồi!”
Khải Minh nói.
Tôi không muốn nghe, cậu cũng không cần giải thích.
Cậu Khải, nếu không còn chuyện gì thì xin cậu đi cho! Tôi không muốn nhìn thấy người dơ bẩn như cậu đứng trước mặt tôi nữa, làm bẩn mắt tôi!”
Tần Nhã lạnh lùng nói.
“Tôi chỉ muốn giải thích rõ hiểu lầm…”
Khải Minh hít sâu một hơi.
“Cậu Khải không cần làm thế, sao phải giải thích cho tôi chứ, nếu thừa hơi thì đi giải thích cho người khác đi!”
“Hơn nữa giờ cũng tối rồi, chúng tôi là nữ sinh, cậu ở đây không tiện.
Hơn nữa, tôi không muốn Chí Viễn biết tôi và cậu vẫn còn dây dưa!”
Tần Nhã lạnh lùng nói: “Thế nên trừ việc này, nếu không còn chuyện gì khác thì cậu có thể đi rồi!”
Nghe thấy thế, Khải Minh cũng đã hiểu ra.
Cậu nghĩ lại, thấy mình thật nực cười, còn gì để giải thích nữa chứ, đúng là vẽ thêm chuyện mà.
Bây giờ cô ta đã gọi Long Chí Viễn là Chí Viễn rồi.