“Ông già, ý của ông là gì? Cái gì gọi là là nhà của bọn họ, tôi nói cho ông biết, tôi đã cố vấn qua luật sư rồi.

Nếu lên tòa án, các người ký hợp đồng kia không được tính.

Dù sao giấy chứng nhận bất động sản đều thuộc về nhà chúng ta!”

Phạm Hồng Hà vội la lên.

Xem ra trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện này đã có không ít ồn ào, Khải Minh nghĩ thầm.

Anh nói như thế nào lúc trước khi gọi điện thoại cho bác Ngô, sao cảm xúc của Bác Ngô lại không tốt.

Hóa ra là cãi nhau.

Ha ha.

Thử hỏi coi như là giấy chứng nhận bất động sản đứng tên là nhà của Khải Minh vậy họ làm sao tranh giành với Khải Minh chứ.

“Hơn nữa, không phải Khải Minh đã trúng số sao? Cậu ấy vẫn còn quan tâm đến nhà ở này sao! Hơn nữa, cái chìa khóa của nhà này không biết đã bị tôi ném đi đâu cũng không nhớ rõ nữa!”

Phạm Hồng Hà lại nói.

“Hừ”

Bác Ngô hừ lạnh một tiếng, từ bên cạnh tìm ra được một hòn đá lớn.

“Ông định làm gì?”

Phạm Hồng Hà kinh ngạc chạy lại.

Bác Ngô đi đến trước cửa nhà, cầm cục đá đập mạnh.

Ồ khóa bị đập trực tiếp mở ra.

Sau đó, ông lại từ trong túi quần móc ra một ổ khóa mới.

“Khải Minh dùng cái này, để tôi xem ba người bọn họ, ai còn dám thay ổ khóa khác của nhà của cậu! Được rồi, cậu vào dọn dẹp nhà cửa một chút đi, sau đó cậu qua nhà ăn cơm, dì nấu cơm cho cậu đấy!”

Bác Ngô nói ra.

“Cháu đã biết!”

Khải Minh nhận lấy, cười khổ trong lòng, hóa ra chị dâu thứ hai không phải là người khóa đầu tiên, chị dâu thứ nhất và chị dâu thứ ba cũng đều tham dự vào.

Trong lòng Khải Minh bất đắc dĩ cười khổ.

Phạm Hồng Hà rõ ràng là đỏ bừng mặt, vừa khóc vừa chạy về gọi điện thoại.

Mà Khải Minh về nhà để dọn dẹp, sau đó đi qua nhà Bác Ngô ăn cơm.

Vừa ra khỏi cửa, anh đã nhìn thấy vài chiếc ô tô đứng trước cửa nhà Bác Ngô, chiếc xe tốt nhất là một chiếc Passat màu đen.

Tất cả chúng đều là vừa mua không lâu.

Dường như anh cả, anh hai, anh ba, tất cả đều đến rồi.

Những năm trước, có rất nhiều bữa ăn liên hoan như vậy.

Nhưng hướng vị năm nay rõ ràng là khác.

Khi Khải Minh đi vào, đứng ở ngoài cửa anh cũng có thể nghe được tiếng đập bàn ồn ào bên trong.

“Dựa vào cái gì à? Đây là nhà của chúng ta, ta tại sao phải giao cho bọn họ?”

“Đúng vậy mẹ, con cũng nghe nói rồi, lần này không chỉ phá bỏ vài căn nhà và dời đi nơi khác đâu, mà còn có phí phá bỏ và dời đi nơi khác đấy.

Mỗi gia đình cũng phải hơn ba trắm năm mươi triệu, đường cũng bắt đầu sửa xong, bên này chúng ta lại có núi lớn và cái gì đấy.

Nói không chừng còn làm trụ sở du lịch, điện ảnh và truyền hình ….

Sau này nhà cửa cũng có thể trị giá rất nhiều tiền, đều là tiền! ”

Ngô Hải nói ra.

“Ừ, mẹ à, một người bạn của con cũng tham gia đầu tư du lịch vào thị trấn, nhà của họ cũng đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác rồi, một căn nhà đã đổi thành ít nhất hai căn đấy!”

Ngô Duyên cũng nói.

“Đúng vậy,đúng vậy, nhà họ Trần này đã chiếm bao nhiêu lợi ích từ nhà của chúng ta rồi, hơn nữa Khải Minh trúng hơn ba trăm năm mươi triệu tiền xổ số.

Đáng lo phân ra nhà ở về sau, chúng ta cho cậu ấy một căn nhà nhỏ, nhưng căn nhà này chúng ta phải thu hồi lại!”

Anh cả gõ cái bàn nói: “Đợi ngày mai, tôi tìm quan hệ, trước tiên chúng ta phải thu hồi được nhà đã rồi nói sau!”

“Anh cả, anh dựa vào cái gì để tìm hả, em cũng không phải không có!”

“Đúng vậy, em cũng có, anh thu hồi lại không phải đổi thành tên của anh sao?”

Người một nhà bắt đầu cãi vã lên.

Lúc này Khải Minh không nghe được nữa nên bước vào.

“Mọi người đừng cãi cọ, cái nhà này nếu các người đã muốn, vậy tôi liền cho các người!”

Khải Minh nói ra.

“Nhóc con, không có chuyện gì của cậu đừng có nói lung tung, cho ai chứ, đây là nhà của cậu!”

Giọng nói của Bác Ngô lạnh lùng.

Khải Minh thực sự nhìn thấy không thể chịu đựng được nữa.

“Hừ, người ta Khải Minh đều nói như vậy rồi, ông già, ông cũng đừng quan tâm đến nữa!”

Chị dâu cả lúc này mới nói.

Mà Ngô Duyên,Ngô Hải bọn họ lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Khải Minh.

Lần trước trong bệnh viện, Khải Minh đã vô tình tát vào mặt tất cả họ.

Cơn tức này vẫn luôn khiến cho anh chị em mấy người bọn họ rất nén giận.

“Được rồi được rồi, thật vất vả Khải Minh đã trở lại một lần, ăn cơm trước đỉ!”

Anh cả nhìn thấy Khải Minh rộng rãi nói ra nên cũng nói.

Người một nhà lúc này mới ngồi xuống.

Chuyện nhà cửa khiến cho sắc mặt ông cụ rất khó coi, vì sợ ông vừa tức lại phải vào viện lần nữa.

Nên tạm thời không có người nói ra.

“Khải Minh, lần này đi thực tập à, vấn đề việc làm giải quyết thế nào rồi?”

Anh ba hỏi.

“Hừ hừ, xem ra cậu vẫn chưa tìm được công việc tốt, làm sao có thể tìm được công việc tốt dễ dàng như vậy.

Nếu không phải nhờ mối quan hệ tốt của anh ba, Ngô Hải cũng không thề vào đơn vị làm việc, một năm bảo hiểm xã hội và một năm tiền quỹ, ngồi làm ð văn phòng ngồi cạnh thật tốt đấy!”

Chị dâu thứ ba tự hào nói.



Công việc của Duyên Duyên trong gia đình chúng ta rất dễ dàng,.

Nói về điều này, mặc dù công việc của Duyên hiện tại có chút mệt mỏi, nhưng tiềm năng phát triển trong tương lai vô cùng lớn.

Tuổi còn trẻ như cậu Khải Minh đây cứ an nhàn như vậy, cũng không phải là chuyện tốt!”

Chị dâu thứ hai cũng nói.

“Tôi không tìm được việc làm!”

Khải Minh nói.

“Không tìm được việc làm cũng không sao.

Chỉ dựa vào số tiền ít ỏi trong vé số kia, miệng ăn núi lờ à? Sớm muộn cũng chết đói, hơn nữa không việc làm tử tế, ai sẽ đề ý đến cậu!”

Chị dâu thứ hai lạnh lùng nói.

“Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà mẹ à, loại người như Khải Minh này chỉ sợ cũng rất khó tìm được việc tốt, nhưng công ty chúng ta đang thiếu người dọn dẹp nhà vệ sinh.

Lần trước dì Lý quét dọn hành lang nói công ty vệ sinh nhà họ thiếu người, để chúng ta tìm giúp, tuy công việc không có thể diện, nhưng dù sao cũng vẫn là một công việc!”

Ngô Duyên nói ra.

“Ừ, Duyên Duyên nói không sai, Khải Minh nếu cậu muốn tìm việc, tôi có thể nhờ Thiến Thiến tặng ít quà cho dì Lý quét dọn và để cậu có một số việc để làm!”

Chị dâu thứ hai nói.

“Đúng vậy, đây tuyệt đối không có vấn đề!”

Ngô Hải cũng cười phụ họa nói.

Lúc mới gặp, công việc của Ngô Hải,Ngô Duyên đều đang đầu đi việc.

Cho nên Khải Minh bỏ ra hơn ba trăm triệu để đánh vào mặt họ, nó vẫn còn đau.

Nhưng hiện tại, họ đều đang dấn thân vào công việc, kiến thức rộng.

Một trong đó là có một số người có chút tiền kiểu nhà giàu mới nổi, tự nhiên cũng không thèm để ý tới.

Mọi người anh một câu tôi một câu.

Khải Minh cúi đầu buồn bực ăn cơm, đến cuối cùng, mới nói một câu: “Ba bốn ngày nữa là đến sinh nhật của tôi, và bạn bè của tôi sẽ đến.

Tôi sẽ chiêu đãi, chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa cơm nhé!”

“Ôi, Khải Minh, không phải chúng tôi nói cậu, chỉ là số tiền ít òi của cậu, còn học người ta sinh nhật tổ chức sinh nhật cơ đấy.

Cậu có thể so sánh với bọn họ không!”

“Đến lúc đó chúng ta xem một chút đi, có thời gian mà nói chúng ta sẽ trở lại!”

“Đúng vậy, hiện tại anh cũng bận rộn, làm sao có thời gian dự sinh nhật cậu được!”

“Đúng rồi, trong cuộc họp hôm nay, lãnh đạo chúng tôi cũng nói rằng sẽ có một sự kiện lớn trong vài ngày tới.

Nghe nói, tất cả các đồng chí lãnh đạo của tỉnh sẽ đến.

Công việc sau chúng ta đều phải có trách nhiệm, hẳn là không có thời gian!”

Ngô Hải nói.

Đương nhiên Ngô Duyên cũng kêu bận rộn với nhiều thứ.

Tóm lại, Khải Minh cũng hiều ý của bọn họ, ai là người có tinh lực để trải qua sinh nhật cùng anh.

“Được rồi, nếu không bận thì đến đây, ăn cơm đi, còn gì nữa!”

Khải Minh nói ra.

Giờ thì mọi người đều không nói.

Bác Ngô và dì Ngô nói: “Cậu nhóc, cứ để cho bạn bè của cậu đến là được, không thì chúng ta để cậu qua đây, dì xào rau cho cậu!”

Nghe xong lời này, trong lòng Khải Minh ấm áp: “Vâng, cứ đề bọn họ nếm thử tài nấu nướng của dì Ngô đi! Đồ ăn cháu đi mua!”

Tiếp theo chỉ đơn giản nói thêm vài câu.

Anh cả, anh hai, anh ba tất cả bọn họ đều lái xe đi Mọi người cũng chuẩn bị trở về đi ngủ, lúc này Bác Ngô mới gọi Khải Minh: “Nhóc con, cháu chờ một chút, bác có chuyện nhất định phải nói với cháu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play