“Cậu Khải?”

Giang Ngọc Tình và Lý Hải Dương đang ngồi ngay ngắn thì bỗng nhiên khẽ giật mình.

Toàn bộ nhân viên làm việc trong phòng kinh doanh đều sững sờ.

“Được, tôi sẽ qua ngay!”

Khải Minh lên tiếng trả lời.

“Khải Minh, anh anh anh, anh là cậu Khải sao?”

Giang Ngọc Tình ngạc nhiên hỏi Mặc dù lần trước gia đình Từ Linh gia mời cô ăn cơm, mẹ của Từ Linh nói đùa một câu, Khải Minh có phải là cậu Khải ở Hoàn Kim không vậy? Lúc ấy Giang Ngọc Tình còn rất hoảng sợ đấy.

Nhưng tường tượng làm sao có thể chứ, bản thân mình và Khải Minh quen nhau lâu như vậy, cậu ấy làm sao có thể là cậu Khải – một đại gia vung tiền như nước được nhiều chị em phụ nữ để ý chứ? Nhưng bây giờ… Khi Lê Tâm, Tổng giám đốc Lê tự mình gọi đến cái tên này.

Đầu của Giang Ngọc Tình gần như trống rỗng.

Ông trời…ơi, Khải Minh rõ ràng lại là cậu Khải? “Ừ!”

Anh cười với Giang Ngọc Tình một tiếng rồi gật đầu nhẹ.

Sau đó Khải Minh trực tiếp rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của đám đông.

Về phần Lý Hải Dương, vốn dĩ bị Giang Ngọc Tình mang vào đề gặp ba của anh ta một chút, lúc này ánh mắt anh ta vô hồn, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế.

“Trời ạ, trời ạ, Khải Minh thật sự là con ông cháu cha, hay là tổng giám đốc của chúng ta, không trách được sao anh ta có nhiều vé vào cửa như vậy.

Tôi đã nói rồi mà, thân phận của Khải Minh thật không đơn giản, ông trời…ơ…i, nhưng không nghĩ tới anh ấy lại là chủ tịch của chúng tai”

Sau khi Khải Minh rời đi, tất cả mọi người trong phòng marketing đều điên cuồng.

“Thật may là chúng ta không có đắc tội với chủ tịch!”

Cũng có những cô gái âm thầm nghĩ mà sợ.

Nói tóm lại, bầu không khí rất kỳ quái.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ tột đỉnh.

Về phần Vương Tuấn sinh và những người khác, khi xử lý chuyện này tự nhiên không có vấn đề gì lớn.

Ngay lập tức, chẳng những đem mình làm một chuyện đều chiêu, còn có khác mấy cái không có bị phát hiện bộ môn quản lý cái gì cũng bị bọn họ thay cho đi ra.

Hầu hết những người quấy phá này đều là người ở Hoàn Kim có hộ tịch tại huyện Bình An Hòa.

Kết quả xử lý cũng rất đơn giản, đó là mọi việc được giao cho cảnh sát.

Chỉ là khi bọn họ bị bắt, mấy lần ánh mắt phức tạp của Lưu Á Nam nhìn về phía Khải Minh.

Anh ta muốn tìm kiếm Khải Minh trợ giúp nhưng Khải Minh không đáp lại.

Cơ hội đã cho rồi.

Anh ta đã lấy tình cảm ra lừa gạt mình vậy thì cũng đừng tự trách mình không nể tình bạn bè! Chuyện này có thể được coi là kết thúc.

“Cậu Khải, còn bốn ngày nữa là đến sinh nhật của cậu.

Cậu định thu xếp thế nào? Tổng giám đốc Khải Lam còn gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đây là sinh nhật đầu tiên của cậu sau khi hết không ở quê, để cho chúng ta trải qua cùng cậu!”

Ở tầng dưới, Lê Tâm nói ra.

“Còn có thể sắp xếp như thế nào? Những năm trước tổ chức sinh nhật cho tôi, chính là bác Ngô và dì Ngô bọn họ làm cho tôi.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Tôi vẫn sẽ về quê.

Nhưng đến lúc đó, các anh cũng theo tôi về đấy đi, chúng ta có hơn hai mươi người, như vậy cũng xem như đông vui nhất rồi, ha ha!”

Khải Minh vui vẻ nói.

Khải Minh ngoại trừ Lý Thế Nam một người anh em tốt lớn lên từ nhỏ, thành thật mà nói, anh cũng không có nhiều bạn thân.

Dù sao anh không tiền không thế không có quyền lực, ai muốn chơi với anh chứ.

Vì vậy bữa tiệc sinh nhật này Khải Minh mời cũng không nhiều người.

Lê Tâm, Triệu Tử Hưng và những người khác Bảo Quốc, Linh Nhi cùng với Lý Thế Nam, Tô Minh.

Những người này thường chơi với nhau cũng rất tôt.

Nếu quá phô trương, Khải Minh cũng không muốn như vậy.

Sau khi đã ước định rõ ràng, Khải Minh thu dọn đồ đạc và chuẩn bị quay lại thị trấn.

Về phần Triệu Tử Hưng, nhìn sắc mặt của anh ta thật không tốt.

Lê Tâm đã chú ý tới từ lâu, lúc này mới hỏi: “Lão Triệu, cậu có phải là có chuyện gì muốn nói với Trần Nhất hay không?”

Triệu Tử Hưng sốt ruột gãi đầu: “Chuyện sinh nhật của cậu Khải ở bốn ngày sau, không may ta lại nói ra rồi! Nhưng cậu Khải lại nói cậu ấy không muốn tổ chức phô trương.”

“Cái gì? Cậu đã thông báo toàn bộ ra ngoài rồi hả?”

Lê Tâm cũng là sững sờ nói… Năm giờ chiều, Khải Minh bắt một chiếc xe taxi trên đường trở lại thị trấn nhỏ.

Hiện tại Khải Minh hoàn toàn có thể nghênh ngang trở về, đoàn xe đưa tiễn đều không có vấn đề.

Nhưng bác Ngô và gia đình họ không biết chuyện cậu là cậu Khải.

Nếu trở về như vậy, thứ nhất là cậu thấy có chút quá khoa trương, Khải Minh rất không thích loại cảm giác này.

Thứ hai là, cậu phải nói rõ với gia đình chú Ngô, tiền lần trước cho chú Ngô khám và chữa bệnh, còn có thân phận của cậu, dù sao hiện tại đối với hai người già bọn họ không có gì phải giấu diếm nữa! Cho nên bây giờ trở về quê quán, Khải Minh tốt hơn là nên giữ một thái độ thấp.

Anh nhìn thấy trên đường đi đều đang được lát đá trải đường.

Khải Minh biết rõ thị trấn nhỏ của mình cũng bắt đầu phát triển.

“Thanh niên, nhà cậu ở thị trấn này à?”

Lái xe là một người đàn ông trung niên, trò chuyện rất nhiệt tình thân thiện, anh cười nói.

Khải Minh gật đầu nhẹ.

“Chúc mừng bạn trẻ, toàn bộ thị trấn của cậu sẽ phát triển và điều hành các nhà máy.

Hầu như tất cả các nhà đều có thể được chia đất, chẳng những được phân chia nhà ở, mà còn được trả phí phá dỡ và di dời, và có bao nhiêu cơ hội việc làm! Bạn trông giống như một sinh viên đại học, quay trở lại quê quán có rất nhiều cơ hội để phát triển!”

“Thật sao, vậy thì rất tốt!”

Một đường trò chuyện, rất nhanh, Khải Minh đã về quê hương.

Nói là trên thị trấn, thực ra, nhà của Khải Minh là một ngôi nhà trong thôn nhỏ của thị trấn.

Thuộc thôn trong thị trấn.

Trong thôn nhiều hộ gia đình mỡ cối xay bột tương đối nhiều, kinh doanh các mặt hàng như đậu phụ da, đậu phụ.

Trước đây, điều hấp dẫn nhất ở thôn là mùi thơm của đậu tỏa khắp không gian.

Nhưng lần này trở lại thôn, rõ ràng hương đậu lâu ngày đã vơi đi rất nhiều.

“Ô, sinh viên đại học đã trở lại!”

“Sao anh không đưa bạn gái về?”

“Khải Minh, cậu đã tìm được việc chưa? Một sinh viên đại học như cậu chắc chắn có thể tìm được một công việc tốt?”

Vừa vào làng, dân làng đã kéo đến hỏi thăm.

“Còn không có đây này!”

Khải Minh cười nói.

“Hừ, tôi nhìn xem…, cậu ta học đại học cũng tám mươi phần trăm là vô dụng! Còn không bằng người ta những người…kia sớm bỏ học đi làm công đây này!”

Một số phụ nữ cũng khinh thường nói.

Mọi người không nói gì.

Khải Minh cũng không không nói nhiều.

Ngược lại anh đi tới trước cửa nhà.

Khi anh lấy chìa khóa ra mỡ cửa mới phát hiện, ổ khóa nhà mình không biết bị người ta đổi lúc nào, bản thân anh không mở ra được.

“Tình huống này là như thế nào vậy?”

Khải Minh buồn bực tự hỏi.

“Ha ha, hóa ra là Khải Minh sao, anh trở về rồi à!”

Vào lúc này, từ trong nhà Bác Ngô bên cạnh đi ra một người phụ nữ, đúng là con dâu thứ hai của Bác Ngô, Phạm Hồng Hà.

Giờ phút này vừa ăn hạt dưa, vừa đi về phía Khải Minh.

“Chị dâu hai, làm sao có người lại thay khóa của tôi?”

Khải Minh hỏi với một nụ cười gượng gạo.

Người phụ nữ Phạm Hồng Hà này, ngày trước ở bệnh viện anh cũng đã từng quen biết.

Là loại người rất tham tiền chỉ có tham lợi chứkhông chịu mất tiền, chịu thiệt thòi.

“Ô, là tôi đổi nó đấy, có chuyện gì vậy?”

Phạm Hồng Hà nói.

“Chìa khóa nhà tôi thì sao?”

Khải Minh hỏi.

“Ha ha, cái gì là nhà của cậu hả Khải Minh? Cậu không biết nhà này thuộc quyền sở hữu của ai sao? Hừ, tôi biết rõ cậu quay trở lại đây để làm gì đấy.

Không phải là cậu nghe thấy nhà sắp phá bỏ để dời đi nơi khác, sau đó cậu muốn trở về để chia tiền sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có suy nghĩ lung tung.

Cái nhà này là nhà của gia đình tôi đấy, trên giấy chứng nhận nhà đất ghi rõ ràng!”

Sắc mặt Phạm Hồng Hà thay đổi nói.

Tất nhiên Khải Minh biết cô ta đang nói về chuyện gì.

Anh đã từng nghe ba anh nói trước đây.

Lúc trước ba mẹ anh dọn nhà đến nơi đây, Bác Ngô có hai ngôi nhà, một cái là nhà bọn họ đang ở, một cái chính là ngôi nhà này.

Ba mẹ anh đã bỏ tiền mua lại nó.

Bởi vì hai mươi năm trước, nói thật là ở nông thôn cũng không có giấy chứng nhận bất động sản vừa nói này.

Lúc ấy chỉ là ký một hợp đồng đơn giản.

Mà nó được ký lúc ba anh và Bác Ngô đang uống rượu.

Nhiều năm như vậy,anh cũng không biết nó bị ba anh cất ở đâu nữa.

Bởi vì lúc ấy chẳng ai ngờ rằng người nhà Bác Ngô lại nghĩ đến chuyện cưỡng chế lấy lại căn nhà.

Chỉ là chuyện này.

Phạm Hồng Hà cũng nghe nói rằng ngôi nhà bị phá bỏ và dời đi nơi khác, vì vậy cô ấy cũng muốn nắm giữ ngôi nhà này trong tay của mình, hơn mấy chục triệu đồng chứ ít gì.

“Cậu nhóc, cháu đã trở về à! Cháu đừng nghe chị dâu cháu nói mò, nhà này là nhà của cháu đấy, không ai có thể lấy đi!”

Lúc này, sau khi nghe thấy tiếng nói bác Ngô bước ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play