Nhân viên trước quầy lẫn Trần Minh Nguyệt nghe xong đều kinh ngạc.
Nhưng theo sau đó là từng tiếng cười vang lập tức bùng nổ.
Đặc biệt là Trần Minh Nguyệt và đôi vợ chồng họ Lý kia đều cười đến mức không khép miệng được.
“Ha ha ha mẹ nó, này người anh em, không cần phải ra vẻ rồi khoác lác như vậy đâu!”
Ông Lý ôm bụng cười.
“Đầu óc của tên này có vấn đề à?”
“Đúng vậy, còn muốn mua hai tòa cơ đấy.
Con mẹ nó, tôi còn tưởng là mình nghe nhầm nữa cơ.
Ha ha ha.”
“Cái đó… có cần phải gọi bảo vệ hay không đây!”
Người trước quầy cười nghiêng cười ngã.
Lúc này giám đốc bước ra, khuôn mặt ông ta vô cùng nghiêm túc mà nói: “Có chuyện gì ð đây thế? Các người tự nhìn lại mình thử xem, có còn hình tượng gì nữa không hả?”
Trần Minh Nguyệt nhịn cười đến mức muốn cắn nát cả môi: “Không phải… không phải đâu thưa giám đốc.
Người này tên là Khải Minh, cậu… cậu ta muốn mua hết hai tòa nhà này của chúng ta, ha ha ha!”
Trần Minh Nguyệt cười đến chảy nước mắt.
Đương nhiên, tố chất tâm lý của vị giám đốc này cao hơn đám nhân viên tiêu thụ nhiều.
Ông ta lập tức nín thờ ngưng thần rồi nhìn sang Khải Minh, sau đó liền nâng vai ưỡn ngực, khuôn mặt vô cùng chính trực mà đi về phía cậu.
“Cậu Khải này… Ha ha!”
Mới vừa mở miệng thì ông ta cũng nhịn không được mà trực tiếp bật cười.
Bởi vì ở trong mắt của ông ta, những lời này thật sự rất buồn cười.
Nguyên tắc làm việc của bọn họ chính là, cho dù khách hàng có buồn cười đến đâu thì cũng không được cười.
Trừ khi… không nhịn được mà thôi.
“Rất buồn cười à?”
Khải Minh nhè nhẹ sờ mũi.
Đám người này thật sự làm người khác bực bội.
Tuy nhiên, muốn bọn họ ngừng cười cũng vô cùng đơn giản.
“Giá của hai tòa này là bao nhiêu? Cô tính ra được không?”
Khải Minh lạnh lùng hỏi Trương Thanh Thanh.
“Theo như tôi được biết, hai tòa này có hơn một trăm căn hộ.
Trừ tiền ưu đãi thì còn hai trăm hai mươi lăm tỷ.
Tổng cộng hai tòa này có giá là bốn trăm năm mươi tỷ thưa anh!”
Trương Thanh Thanh lại không hề cười mà nghiêm túc nói.
Khải Minh lại nghĩ, một nửa sửa thành chung cư cho công nhân, viên chức.
Nửa còn lại sửa thành chung cư cho thuê bình thường.
Vậy thì hợp tình hợp lý.
“Vậy được, tôi bảo người đưa tiền tới rồi chúng ta liền ký hợp đồng!”
Khải Minh nói xong liền trực tiếp gọi một cuộc điện thoại: “Đưa bốn trăm năm mươi tỷ tới trung tâm bất động sản, cần lấy tiền mặt!”
Sau đó, Khải Minh liền lạnh lùng dựa lên trên quầy.
Cậu nhìn đám người còn đang ôm bụng cười này thầm nghĩ, không biết lát nữa mấy người còn cười được nữa không đây.
“Thưa anh, xin anh hãy bình tĩnh.
Hợp đồng này không thể ký bừa như vậy được đâu!”
Giám đốc thu lại nụ cười rồi nói, nhưng Khải Minh lại không hề trả lời.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe vận tải chạy thẳng đến trước cửa của trung tâm bất động sản, làm bảo vệ muốn ngăn cũng không ngăn cản nổi.
“Hả? Có chuyện gì thế này, đây là…2”
Toàn bộ người trong sảnh đều cảm thấy khó hiểu, ngơ ngác.
Bọn họ liền vây lại nhìn.
Mà giám đốc cũng theo ra đến đó xem thử, cuối cùng thì người này thật sự có ý gì đây.
Lúc này, điện thoại của Khải Minh lại vang lên – là của một người cấp dưới gọi đến.
“Cậu Khải Minh, tiền đã đưa đến trước cửa, tất cả đều là tiền mặt.
Xin hỏi, không biết chúng ta cần phái người đưa vào hay để bọn họ tự tới lấy ạ?”
Cấp dưới hỏi thẳng.
Vì lúc nấy Khải Minh gọi điện thì giọng điệu khi đòi tiền mặt của cậu khá là khó chịu, cho nên người nhân viên này cũng suy đoán ra được phần nào.
Vậy nên anh ta cố ý làm mọi chuyện trở nên huyên náo ầm ï hơn.
“Dọn cái gì mà dọn!”
Khải Minh vừa nghe điện thoại, vừa ký hợp đồng hai tòa nhà mới mua, sau đó liền ném cây bút đi: “Đổ hết ð ngoài cửa cho tôi!”
“Vâng, tôi hiểu rồi!”
Người trong điện thoại vừa nói xong, thì cả đám người trong sảnh liền nhìn thấy thùng xe phía sau của xe vận tải mỡ ra.
Bên trong, lấp lánh toàn là tiền.
Tiếp đó, thân xe chậm rãi nâng cao lên rồi cả một thùng đầy tiền chậm rãi đổ xuống trước cửa trung tâm bất động sản.
“Trời đất quỷ thần ơi!”
Giám đốc sợ tới mức ngồi phệch xuống đất.
Còn Trần Minh Nguyệt thì run tay đến mức rớt cả tập tài liệu của mình.
Về phía những người ngồi trước quầy khác cùng với những người đến mua nhà đều yên lặng lại.
Bọn họ trừng lớn đôi mắt nhìn một màn trước mắt.
Ái chà? Cái này cũng ghê gớm quá rồi đi? Mà lúc này, một người mặc vest từ trên xe bước xuống, anh ta trực tiếp đạp lên trên đống tiền rồi bước đến chỗ Khải Minh, sau đó liền nhẹ giọng nói: “Cậu Khải Minh, tất cả đều đã làm tốt!”
“Được được, khá tốt.
Chuyện sau đó liền giao cho các anh.
Tôi đã chọn xong hai tòa nhà, bây giờ anh đến đàm phán với cô Trương Thanh Thanh này chút đi.”
Khải Minh vỗ vỗ bả vai Trương Thanh Thanh làm cô sợ đến mức nuốt nước miếng.
Hai tòa nhà này thật sự đã được mua rồi? Lần này hoa hồng của cô sẽ được nhiều đến mức nào đây chứ? Trời ơi, đây chính là trực tiếp lên trời nha! Trương Thanh Thanh liền cảm giác bản thân như đang ở thiên đường vậy.
Còn Trần Minh Nguyệt lúc này, ngoại trừ sợ hãi, thì trong lòng cô ta còn tràn đầy hối hận.
Cậu ta thật sự mua rồi.
Nếu như lúc nãy cô ta không tỏ thái độ này nọ thì tiền hoa hồng đó bây giờ đã là của cô ta rồi.
Không những thế nó còn làm tăng mức tiêu thụ của bản thânnữa! Nhưng mà chỉ hai mươi phút trước, cô ta vừa mới chuyền nhượng hợp đồng của mình xong rồi… Hiện tại mặt của Trần Minh Nguyệt trở nên tái xanh, chưa đừng nói chi đến đám nhân viên công tác lúc nấy không thèm quan tâm Khải Minh.
Còn về phần ông Lý cùng bà Lý đã sớm bị làm cho choáng váng đến mức đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Haiz! Vốn dĩ hôm nay Khải Minh chỉ muốn khiêm tốn mua trong thầm lặng mà thôi.
Cho dù trước đó Trần Minh Nguyệt không ưa cậu cho lắm thì cậu cũng sẽ không trả đũa lại cô ta.
Nhưng mà đám người này lại thật sự quá đáng.
Thật sự xem cậu như một kẻ rất dễ bắt nạt, muốn làm øì thì làm à! Sau đó Khải Minh nhìn lại hiện trường, có nhiều người đang kinh ngạc nhìn cậu như vậy, làm cậu cũng có chút ngại nên muốn rời đi.
Nếu như để người quen nhìn thấy chuyện xấu hổ như vậy thì… Nhưng mới vừa quay người lại thì Khải Minh bỗng ngẩn người.
Bởi vì ở khu khách quý bên kia có vài người đang đứng, hơn nữa đều là người cậu quen.
Lý Thư Hàm, Trần Ngọc Linh, Lý Kiều Ân, Trần Hào, còn cả mấy nữ sinh học cùng cấp ba lúc này đều có mặt cả.
Bây giờ tất cả bọn họ đều ngây ngẩn cả người, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
“Khải Minh… cậu cậu cậu!”
Trần Ngọc Linh thốt lên, giọng nói đều trở nên run rầy.
Bởi vì vừa rồi tất cả những cử chỉ hành động của Khải Minh đều được bọn họ để vào trong mắt.
Đặc biệt là khi Khải Minh nói muốn mua hai tòa nhà, rồi còn gọi điện thoại bảo người ta đem tiền tới.
Thật ra lúc đó các cô cũng có cười cợt.
Nhưng mà sau đó thì sao.
Một màn trước mắt này xảy ra làm bọn họ vô cùng bất ngờ.
Bởi vì Khải Minh mà các cô từng quen biết nhiều năm như vậy chưa bao giờ trở nên khí phách đến thế.
Cho nên bọn họ liền cảm thấy Khải Minh của bây giờ như một người xa lạ.
Bốp! Trần Hào ném mạnh điện thoại xuống dưới đất.
Còn Lý Thư Hàm lại càng thở dốc kịch liệt hơn, trái tim cô ta cứ từng đợt từng đợt như bị thắt chặt lại.
Tuy rằng cô ta đã từng ảo tưởng vô số lần rồi, nhưng chuyện đáng sợ nhất vẫn cứ xảy ra.
Lý Thư Hàm ơi là Lý Thư Hàm, mày đã đối xử với Khải Minh như vậy, lỡ đâu sau này cậu ta trở nên lợi hại hơn thì mày có cảm thấy hối hận không đây? Sao lại hối hận được cơ chứ.
Tên Khải Minh kia cùng lắm là trúng vé số, hay quen biết được vài người mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ.
Làm sao mà bằng Đình Hạo được! Trước kia, Lý Thư Hàm vẫn luôn an ủi bản thân như vậy.
Nhưng hiện tại, tất cả những câu trả lời của cô ta lại tựa như thủy tỉnh bị một khối đá lớn từ trên trời rơi xuống, đập nát tan tành.
“Ôi trời, mấy người ð đây từ lúc nào?”
Lúc nãy Khải Minh còn để một tay cắm vào túi quần, lúc này cậu lại xấu hổ bỏ ra.
Đúng vậy, thật ra vừa rồi Khải Minh chỉ là đang tức giận mà tỏ vẻ hơn người thôi.
Nhưng hiện tại thì sao, bản thân cậu không cần thiết phải giả bộ trước mặt đám người Trần Ngọc Linh nữa.
Dù sao thì Khải Minh cũng rất ghét cảm giác tỏ vẻ khoe mẽ… “Khải Minh, nãy giờ chúng tôi vẫn luôn ở đây!”
Trần Hào nuốt một ngụm nước miếng rồi nhanh chóng đổi giọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT