Chuyện này lẽ ra phải xong vào hai ngày trước rồi, nhưng sau đó lại do chuyện Lý Thế Nam làm chậm trễ một chút thời gian, cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
Một số nơi là do Khải Minh đích thân chọn, vì thế cậu cũng tự mình đến xem.
Lúc Khải Minh đến công ty môi giới bất động sản, cậu liền đi thẳng đến trước quầy tiếp tân.
Người nhân viên vừa thấy Khải Minh đến thì trên mặt cô ta hiện rõ vẻ khinh thường lẫn xấu hổ.
Xấu hồ, là vì nghĩ rằng Khải Minh là một tên nhóc dễ lừa lại không có tiền, cho nên ngày đó Huỳnh An Nhiên mới dẫn Khải Minh tới phòng chờ để làm giấy tờ vay gì đó.
Bởi thế cho nên lúc đó thái độ của cô ta đối với Khải Minh cũng khá là thờ ở.
Dù sao thì cậu ta cũng chẳng phải là khách hàng giàu có gì.
Tuy nhiên, cô ta lại không ngờ rằng có một ngày người ta không cần làm giấy tờ vay nữa mà trực tiếp mua toàn bộ.
Nó như một cái tát đánh thẳng vào mặt cô ta.
Không cho vay thì lợi ích của người môi giới liền thấp.
Mà ngày đó thái độ của cô ta rất hung hăng, còn mắng Khải Minh rằng: “Cậu bị ngu à, bảo đi vay thì lại không muốn? Có bao nhiêu đó tiền thì làm được gì hả?”
Chửi còn rất khó nghe.
Nhưng kết quả thì sao, Khải Minh nhà người ta liền trực tiếp ném một xấp tiền xuống đất rồi chỉ đáp lại một câu: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi!”
Toàn bộ người trong văn phòng đều choáng váng.
Sau đó bọn họ nhìn về phía người nhân viên với vẻ mặt châm biếm làm cô ta mất hết mặt mũi.
Hiện tại Khải Minh lại đến, đương nhiên làm cảm xúc của cô ta cũng trở nên phức tạp hơn hẳn.
“Tôi hỏi cô một chuyện! Tôi nhắn tin trên messenger cho cô, cô cũng không thèm trả lời, gọi điện thoại cho cô thì cô lại không bắt máy.
Như vậy là sao hả? Tôi mua nhà xong thì không phải là khách hàng của cô nữa à?”
Khải Minh nói thẳng với người môi giới mà cậu đã mua nhà lần trước.
Lần này cậu muốn hỏi cô về việc mua một tòa nhà hoàn chỉnh hết bao nhiêu tiền.
Nhưng Khải Minh lại nghĩ đến hai ngày này cậu nhắn tin gọi điện cho cô ta thì cô ta đều không hồi âm.
Chuyện này làm Khải Minh có chút tức giận.
“Ha ha, cậu muốn hỏi tôi cái gì? Sao nào, giờ cậu muốn chuyển thành hình thức cho vay rồi à? Vậy thì xin lỗi, tôi không thể chuyển được.
Hơn nữa, nếu cậu muốn sửa sang nhà cửa thì phải chờ nhận được giấy chứng nhận sở hữu bất động sản trước.
Được rồi, tôi đã trả lời xong những điều mà cậu thắc mắc rồi đấy, cậu còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có, vậy thì tôi đi tiếp khách hàng khác! Không có thời gian mà nói chuyện vòng vo đôi co với cậu đâu!”
Người đại diện Trần Minh Nguyệt liếc xéo Khải Minh rồi nói thằng làm cho các nhân viên môi giới đang hóng chuyện khác cười nức nẻ không ngừng.
Ai mà chẳng biết trong tất cả các nhân viên môi giới ở đây thì Trần Minh Nguyệt là người thù dai nhất chứ.
Lần trước cô ta bị người này làm cho mất mặt như vậy, bây giờ đương nhiên phải tìm cách trả đũa lại rồi? Trần Minh Nguyệt nói xong liền sửa sang lại tập tài liệu của mình một chút, sau đó cô ta liền đứng một bên viết ký lục.
“Thái độ này của cô là sao hả? Tôi là khách hàng của cô đấy?”
Khải Minh trực tiếp mắng.
“Ha ha, thái độ của tôi thì thế nào? Cậu muốn tôi phải có thái độ ra sao? Còn không phải là mua hết một lần à? Cậu còn giả bộ gì nữa? Tôi lại không nhận được bao nhiêu hoa hồng từ cậu cả.
Tổng cộng tiền nhận được từ việc môi giới cho cậu cũng chỉ được hơn bảy triệu.
Nếu như cậu muốn thì tôi có thể đưa nó cho cậu, miễn là đừng làm khách hàng của tôi nữa là được.
Hừ!”
Nếu như cho vay thì số tiền hoa hồng kia còn cao.
Nhưng đây lại không phải là cho vay nên hoa hồng chỉ có mỗi bấy nhiêu đó.
Hơn nữa, khi nhân viên bán phòng bằng hình thức vay còn có tiền thưởng.
Tuy nhiên, nếu khách hàng không vay tiền để mua nhà tại công ty bất động sản – nơi mà đám người Trần Minh Nguyệt làm, thì bọn họ còn có thể bị trừ lương.
“Giám đốc của các người đâu? Chuyện này không ai quản lý hết à?”
Khải Minh không ngờ rằng Trần Minh Nguyệt lại dám lên mặt với khách hàng.
Điều đó làm cậu giận đến sôi máu.
Còn những người nhân viên tiếp tân khác thì sao? Lúc này bọn họ đều đang cười khổ cúi đầu, cũng không ai thèm đáp lại lời Khải Minh.
Hiển nhiên, có một số người còn không thèm quan tâm đến cậu.
“Trần Minh Nguyệt đâu rồi, chuyện gì đang xảy ra thế? Dù sao thì cô cũng là người có lượng tiêu thụ cao nhất năm ngoái, sao lại làm loạn lên với người khác hoài thế!”
Một đôi vợ chồng trung niên đi đến.
Lúc này, bảy tám nhân viên công tác đứng trước quầy lễ tân đều đồng loạt đứng lên cười nói: “Ông Lý, ông tới rồi ạ!”
“Bà Lý, bà càng ngày càng xinh đẹp nha!”
Mọi người chào hỏi nối tiếp nhau.
Còn Trần Minh Nguyệt lại càng hớn hờ hơn cả, cô ta nói: “Ông Lý, chính là người này.
Nếu không phải em họ tôi nhờ tôi giới thiệu cho cậu ta một căn hộ thì tôi còn chẳng quan tâm.
Không biết lần này ông Lý đến đây là muốn mua mấy căn thế ạ?”
Ông Lý này là người làm cải tạo chung cư.
Có nghĩa là, ông ta đến mua nhà nguyên căn, ba phòng hai sảnh đổi thành sáu phòng, sau đó đem đi cho thuê.
Cho nên đương nhiên trở thành ‘quả ngọt trái thơm’ cho đám người môi giới bất động sản này.
“Trước tiên mua một căn đi, nhanh chóng làm thủ tục cho tôi!”
Ông Lý cười rồi ôm vợ của ông ta.
Hai người còn khinh thường không thèm liếc nhìn Khải Minh dù chỉ một lần.
Đãi ngộ của bản thân tốt, được người tôn trọng.
Nhìn người khác mà xem, bị người thờ ø, đương nhiên ông ta liền sinh ra cảm giác vượt trội hơn hẳn.
Mà khu khách quý phía bên kia, lúc này Lý Kiều Ân, còn có Trần Ngọc Linh, Lý Thư Hàm đều nhìn thấy mọi chuyện trước mắt.
Vốn dĩ vừa rồi Trần Ngọc Linh muốn sang đó chào hỏi, nhưng kết quả lại thấy Khải Minh cãi nhau với người môi giới cho nên cô không qua đó nữa.
Hiện tại qua đó lại càng khó xử hơn, Khải Minh bị người ta lạnh nhạt.
Bây giờ mà ra chào hỏi với cậu, không phải sẽ làm cậu xấu hổ hơn sao.
Cho nên tất cả đều dứt khoát đứng ở khu khách quý xem xét tình hình.
Lúc này, trên khuôn mặt của Trần Minh Nguyệt vẫn còn vẻ tức giận, cô ta lấy hợp đồng lại cho ông Lý.
Đồng thời còn lấy thêm một xấp tài liệu.
Đi theo sau cô ta còn có một cô gái khá rụt rè.
“Hừ, Trương Thanh Thanh, khách hàng này giao cho cô.
Chúng ta sửa tư liệu trên hợp đồng lại một chút rồi đổi thành tên của cô! Còn nữa, bảy triệu kia tôi sẽ chuyền qua cho cô, sau này cô phụ trách làm việc với cậu ta đi.