Con chó con mèo mà Huỳnh Tấn Phát nói, Khải Minh không cần nghĩ cũng biết là ông ta đang nói mình.
Đồng thời cũng thể hiện thái độ của ông ấy cho Lâm Hùng xem.
Mặt Khải Minh lạnh đi.
“Ba, người nói cái gì vậy, Khải Minh mau vào nhà ngồi đi!”
Huỳnh An Nhiên lập tức phản bác.
“An Nhiên, con để người này vào nhà mình làm gì, loại người ăn cây táo rào cây sung, để nó giúp Linh Phượng kia đi, ân tình như vậy lại giúp cho Linh Phượng chứ không giúp nhà chúng ta.
Bây giờ tốt rồi, Linh Phượng đã trở thành Phó chủ tịch ngân hàng rồi, còn kiêm luôn cả chức giám đốc, nhà họ Huỳnh chúng ta không chạm được một cọng lông của cô ta.”
Tống Yến oán giận nói.
Nói như vậy là vì Tống Yến biết, ân tình lần này quá lớn, cho dù là Khải Minh có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng không thể để công ty lớn như vậy giao cho mình được.
“Cậu không giúp đỡ được chúng tôi, sao tôi phải chừa mặt mũi lại cho cậu?”
Bà mắng nhiếc anh một cách gay gắt.
“Hừ, nhà họ Huỳnh chúng tôi giúp đỡ cậu như thế nào, chú Huỳnh của cậu đặc biệt tìm việc làm cho cậu.
Kết quả cậu giúp cho ông ấy được có năm mươi vạn tệ.
Cậu còn sáu mươi vạn tệ, chuyện này hoàn toàn không thể nào hiểu được!”
Tống Yến tức giận xua tay đuổi khách.
Mọi người trong phòng đều nhìn Khải Minh bằng đôi mắt châm chọc.
Lâm Hùng ôm vai cười nói: “Đúng vậy, chú Huỳnh, anh ta còn có sáu mươi vạn tệ, nhưng chỉ tặng cho chú có năm mươi vạn tệ.
Điều này thật vô lý mà!”
Sắc mặt Huỳnh Tấn Phát liền thay đổi, ông ta chỉ vào Khải Minh: “Cậu cút ra khỏi nhà họ Huỳnh cho tôi!”
“Rầm!”
Nói xong, ông ấy liền hất chén trà nóng vào chân của Khải Minh.
Quần Khải Minh bị nước nóng làm ướt một mảng.
Lo lắng Khải Minh bị bỏng.
“Ba, ba làm gì vậy, Khải Minh là con dẫn về mà!”
Huỳnh An Nhiên gấp gáp đến phát khóc.
“An Nhiên, ba cho con biết, sau này không được qua lại với loại người này!”
Huỳnh Tấn Phát nổi giận nói.
Khải Minh hiện giờ đang lạnh lùng nhìn Huỳnh Tấn Phát và Tống Yến, nếu như là người khác, Khải Minh chắc đã bất chấp mọi thứ mà đánh chết bọn họ rồi.
Ngay lập tức, nén tức giận vào lòng, Khải Minh xoay người đi ra cửa.
Trong lòng thầm nói ‘Nhà họ Huỳnh, nếu sau này thân phận của tôi và ba tôi có thể để công bố được, không biết ông còn có sắc mặt này hay không?”
Khải Minh tức giận bỏ đi.
Sau khi Khải Minh bỏ đi không bao lâu, Từ Linh lái xe mang theo một món quà lớn đến nhà họ Huỳnh.
Cô cũng từng nghe mẹ kể, mặc dù dì Tống và mẹ mình đã đấu đá nhau trong âm thầm từ lâu.
Nhưng cô mặc kệ chuyện của người lớn.
Giống như khi An Nhiên đến nhà cô, mẹ cô đối xử rất tốt với cô ấy.
Cô đến nhà An Nhiên, dì Tống đối xử với cô cũng không hề tệ.
Cho nên sau khi biết đường dì Tống bị sốc đến ngất, Từ Linh liền muốn đến thăm bà.
“Tiểu Linh, con đến rồi!”
Tống Yến nói.
Từ Linh vừa bước vào đã thấy chén trà nằm ngã nghiêng trên mặt đất, nhìn thấy An Nhiên đang ngồi khóc thút thít, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chầm chậm bước vào.
Đi đến bên cạnh an ủi Huỳnh An Nhiên.
“Được rồi, ông Huỳnh, ông đừng có tức giận như vậy nữa.
Mặc dù sự việc không giống nhau, nhưng kết quả đều giống như lần trước, đều không phải tại ông, chỉ là bị liên luy mà thôi!”
“Cách giải quyết chỉ có một!”
Ba của Lâm Hùng nói.
“Lâm Chấn Huy, vậy ông nói nhanh đi nào!”
Huỳnh Tấn Phát lấy lại tinh thần.
Vẫn là phải dựa vào tập đoàn Thiên Mộng, chuyện này tốt nhất là tìm những người thân cận bên cạnh cậu Khải mới giải quyết được! Dù sao bọn họ cũng có thể nói giúp vài lời với cậu Khải, chẳng phải như vậy là được rồi sao!”
Lâm Chấn Huy nói thêm.
Huỳnh Tấn Phát nói: “Nhưng mà, những người thân cận bên cạnh cậu Khải, giám đốc Lê và giám đốc Triệu, sao tôi có thể liên hệ được với họ?”
Lâm Chấn Huy nói: “Đừng nói là anh, tôi cũng không thể liên hệ được với họ, nên chúng ta chỉ thể tìm tài xế của giám đốc Lê, Kim Trọng Hiên của nhà họ Kim may ra có thể nhờ giúp đỡ! Bởi vì Kim Trọng Hiên là người thân tín của giám đốc Lê, lời anh ta nói, đặc biệt có tác dụng với giám đốc Lê.
Cho nên, nếu có anh ta giúp đỡ, chút chuyện này của ông cũng không phải là chuyện lớn gì! Mà tôi nghe Huỳnh Tân Phát nói, người họ Kim này, cũng rất nhiệt tình, chỉ cần ông dùng một chút tiền, xin hắn giúp đỡ chắc chắn thành công.”
“Cách thức liên hệ với người họ Kim này, ông có không?”
Huỳnh Tấn Phát nói.
“Tôi cũng không có, tôi đang tìm cách liên hệ với anh ta đây!”
Lâm Chấn Huy bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó, Huỳnh Tấn Phát sốt ruột muốn nghe ngóng tin tức của Kim Trọng Hiên.
“Chú Huỳnh, chú nói Kim Trọng Hiên, con biết ai có cách liên lạc với người đó.”
“Hả? Tiểu Linh, con nói thật sao?”
Huỳnh Tấn Phát và Lâm Chấn Huy hơi phấn khích.
“Dạ vâng, mẹ con lần này được nhiều chỉ tiêu như vậy, tất cả là nhờ Kim Trọng Hiên giúp đỡ, là một người bạn của con nhờ ông ấy giúp đỡ mẹ con!”
Từ Linh nói.
Cô nhìn thấy ánh mắt thận trọng của Tống Yến.
“Vậy con nói mau đi, người bạn của con là ai? Có thể hẹn người đó ra ăn bữa cơm không, tiện thể nhờ hắn giúp đỡ một chút?”
Huỳnh Tấn Phát đi đến, cười nói với Từ Linh.
“Hả? Chú Huỳnh, chú không biết sao? Theo lý thuyết mà nói thì chỉ cần chú nói một câu, việc gì người đó cũng giúp mà!”
Từ Linh nghi ngờ nói.
“Ai cơ?”
Huỳnh Tấn Phát kinh ngạc hỏi.
Sao mình lại quen với người có quen biết rộng rãi như vậy được? “Chính là anh Khải Minh ấy ạ, Kim Trọng Hiên và anh ấy có mối quan hệ rất tốt mà, lại còn giúp mẹ con, nếu anh Khải nói với ông ấy một câu, Kim Trọng Hiên chắc chắn sẽ làm ngay!”
Từ Linh lại nói.
“Cái gì? Con nói ai? Anh Khải Minh?”
Huỳnh Tấn Phát và Tống Yến có vẻ giật mình.
Huỳnh Tấn Phát ngơ người, không hề nghĩ rằng Khải Minh có mối quan hệ rộng như vậy.
Mà Tống Yến cũng vậy, không nghĩ rằng Khải Minh giúp Linh Phượng chính là nhờ quan hệ với Kim Trọng Hiên.
Cả nhà họ Huỳnh đều choàng tỉnh.
“Tiểu Linh, cô chắc chắn chứ? Khải Minh và Kim Trọng Hiên quen biết nhau?”
Huỳnh An Nhiên kinh ngạc nói.
“Ừ, không chỉ quen biết đơn giản, mà tôi thấy Kim Trọng Hiên còn có vẻ rất tôn trọng Khải Minh nha!”
Từ Linh nói.
Sắc mặt Huỳnh Tấn Phát lúc trắng lúc xanh, cảm thấy mặt mình nóng lên.
“Ông Huỳnh à, làm sao bây giờ, Khải Minh bị ông đuổi đi rồi!”
Gương mặt của Tống Yến cũng hiện lên vẻ đau khổ.
“Hừ! Không được, phải gọi điện thoại mời cậu ta trờ lại!”
Huỳnh Tấn Phát khó khăn quyết định.
“Vậy ai gọi bây giờ? Vừa rồi tôi nói chuyện khó nghe như vậy!”
Tống Yến xấu hồ nói.
“An Nhiên, con gọi điện thoại cho cậu Khải đi!”
Tống Yến nói.
Huỳnh An Nhiên gật đầu.
Gọi một cuộc điện thoại: “Anh ấy không bắt máy!”
“Ôi, ông Huỳnh à, Kim Trọng Hiên là người thân cận bên cạnh Lê Tâm đó, bây giờ hắn lại có quan hệ tốt với Khải Minh, nếu mà ông không thể nhờ mối quan hệ này được, ông chắc chắn không thể xoay chuyển rồi!”
Những người khác đều thay nhau nói.
“Ba, con biết nơi ð của anh Khải Minh, hay là chúng ta đến đó đi, ba nói lời xin lỗi với anh ấy, không chừng anh ấy sẽ tha thứ cho ba?”
Huỳnh An Nhiên nói.
“Cái gì? Con kêu ba xin lỗi loại người như nó?”
Huỳnh Tấn Phát trừng mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT