*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô gái này không phải Huỳnh An Nhiên thì còn là al.
Khải Minh đối với Huỳnh An Nhiên không ghét cũng không chán.
Chỉ là không muốn gặp mặt cô ta mà thôi.
Ha ha, có khi đôi lúc nghĩ lại, cảm giác này cũng thật là thú vị.
Anh nhớ lúc còn nhỏ khoảng bảy tám tuổi, được ba dẫn đi gặp Huỳnh An Nhiên.
Anh còn nghĩ Huỳnh An Nhiên thật là xinh đẹp! Chờ lớn lên sẽ cưới cô ta làm vợ.
Dù sao thì lúc đó Huỳnh An Nhiên là một cô bé đáng yêu, ưa nhìn, mặc quần áo xinh đẹp.
Nhưng lại rất kiêu ngạo, từng ghét bỏ Khải Minh vì anh không phải là người thành phố.
Khải Minh muốn kết thân với cô ta, cô ta liền đuổi anh đi.
Mặc dù Khải Minh lúc đó rất sợ cô, nhưng trong lòng vẫn muốn cưới cô về.
Tình cảm này đã theo Khải Minh đến tận cấp hai mới phai nhạt đi.
Đến bây giờ gặp lại, Khải Minh dám chắc rằng chỉ cần thân phận của anh không bị lộ, đừng nói là theo đuổi Huỳnh An Nhiên, có khi cô ta còn theo đuổi ngược lại anh.
Nhưng bây giờ là bây giờ, không còn là ngày xưa nữa.
Bây giờ đối với Khải Minh, chính là muốn tránh xa cô ta, không bao giờ gặp lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác cứ chạm mặt cô ta.
“Khải Minh, anh không nhìn thấy em sao?”
Huỳnh An Nhiên có hơi tức giận hỏi Khải Minh.
“Không….
Tôi không nhìn thấy!”
Khải Minh lúng túng nói.
“Hôm nay tôi đang định đi đến tập đoàn Kim Lăng, nhưng lại bị trật chân, không thể đi được!”
Huỳnh An Nhiên đã đi đến cạnh bên Khải Minh và nói.
“À, à.
Vậy không có việc gì thì tôi đi trước!”
Khải Minh chỉ vào khách sạn, quay người định bỏ đi.
“Này này, ý của anh là sao, em nói em bị đau chân, anh cũng không hỏi thăm chút nào!”
Huỳnh An Nhiên càu nhàu.
Thái độ lạnh lùng của Khải Minh làm cho Huỳnh An Nhiên cảm thấy khó chịu.
Thật vậy, Khải Minh đã từng rất sợ cô, có thể nói như vậy.
Trước đây rất lâu, khi gặp anh ấy lần đầu tiên, nếu cô ta muốn anh làm cái gì, anh đều nghe theo.
Nhưng mà, khi đó cô chưa bao gið quan tâm đến lời nói và hành động của anh.
“Hừ, không sao!”
Huỳnh An Nhiên tức giận nói.
Cô tận mắt thấy Khải Minh đã rút sáu mươi vạn từ trong ngân hàng, hôm qua mẹ cô còn vừa khóc vừa nói, Khải Minh đã giúp dì Lâm hoàn thành chỉ tiêu, thuận lợi lên chức phó chủ tịch.
Sau khi nghe được việc này, trong lòng Huỳnh An Nhiên chấn động thật sự.
Có cảm giác rằng mình đã đánh mất đi thứ gì đó! “Không có gì thì tốt, tôi phải về nghỉ ngơi, tối hôm qua đã bận rộn suốt đêm rồi!”
Khải Minh thật sự mệt mỏi.
Muốn nhanh chóng quay về khách sạn.
“Vậy ra anh luôn ở chỗ này sao?”
Huỳnh An Nhiên vừa kinh ngạc vừa lo sợ.
“Ù!”
Lạnh lùng gật đầu một cái, Khải Minh liền đi về phía khách sạn.
“Khải Minh, anh đối xử với em thật lạnh lùng, em muốn về nhà nhưng chân lại bị thương như vậy, anh cũng không đưa em về nhà?”
Hốc mắt Huỳnh An Nhiên bỗng nhiên đỏ lên.
Người đàn ông này, lúc trước còn yêu mình, sao bây giờ lại cư xử lạnh lùng như vậy.
“Nhưng tôi không có xe, chiếc G500 kia đã bán rồi, tôi cũng không có cách nào đưa cô về!”
Khải Minh dang tay một cách bất lực.
“Vậy….
anh có xe đạp kìa, có thể đưa em về bằng xe đạp, hơn nữa tối qua anh đã làm mẹ em tức giận đến phát ốm, anh không đi thăm bà sao?”
Huỳnh An Nhiên hỏi lại.
“Con mẹ nói Sao lại nói tôi làm bà ta tức giận phát ốm! Liên quan gì đến tôi!”
Khải Minh mắng.
“AI! Được rồi, được rồi, là em nói sai được chưa? Đừng tức giận!”
An Nhiên tổn thương đến phát khóc.
Cho đến bây giờ cũng chưa ai mắng cô như vậy, Khải Minh lại mắng cô, trong lòng cô lại cho rằng mình nói sai, tự trách mình.
Thực sự, Huỳnh An Nhiên không thể chịu đựng được nữa, vừa tự trách vừa xấu hổ khi bị mắng.
Nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống.
Khi Khải Minh thấy cô ta khóc, anh cũng thấy những câu mình vừa nói có hơi nặng lời.
Khải Minh gật đầu nói: “Được thôi, nếu cô không chê xe đạp, thì tôi chở cô về!”
“Ù!”
Huỳnh An Nhiên gật đầu đồng ý.
Ngồi ở phía sau xe Khải Minh, cô đưa tay nắm nhẹ vạt áo của anh.
“Khải Minh, không ngờ anh còn biết chạy xe đạp, em không biết!”
Huỳnh An Nhiên nói.
“Haha lúc nhỏ tôi dạy cô, không phải chính cô còn nói là đồ nhà quê mới đi xe đạp sao?”
Khải Minh cười mỉa mai, nói.
“Em ”
Mặt Huỳnh An Nhiên có hơi đỏ, nhớ lại ngày trước khi Khải Minh đến nhà cô chơi, vẫn còn đi xe đạp.
Lúc đó, chú Khải cũng cưỡi xe đạp đưa Khải Minh đến.
Nhưng bây giờ thì sao? Thế mà cô lại ngồi trên xe đạp để về nhà.
Mà cảm giác này còn thoải mái hơn ngồi trên ô tô của Lâm Đông, thật là kì lạ.
Phản ứng của Huỳnh An Nhiên cũng làm cho Khải Minh nhớ đến một câu.
‘Cho dù ngồi khóc trong ô tô cũng không muốn ngồi cười trên xe đạp.
Thật ra, Khải Minh cảm thấy, mấu chốt của vấn đề không phải ô tô hay xe đạp, mà quan trọng là xe đạp ai chở, đi ô tô với ai.
Trên đường đi trò chuyện câu được câu mất, rồi cũng đến nơi.
Huỳnh An Nhiên để cho Khải Minh đỡ mình vào thang máy.
Sau khi đến nhà Huỳnh An Nhiên, Khải Minh mới nhận ra nhà chú Huỳnh bây giờ đã hơn chín giờ, nhưng rất nhộn nhịp.
Bởi vì trong nhà có rất nhiều người.
Lúc này, Huỳnh Tấn Phát đang ngồi trên ghế sô pha, chống tay lên trán như đang có điều gì phải suy nghĩ.
Về phần Tống Yến, sắc mặt của bà cũng rất tệ.
Trong nhà có nhiều người trung niên, chắc là đồng nghiệp của Huỳnh Tấn Phát, đang cố gắng thuyết phục ông ấy.
Ngay cả tên khốn Lâm Hùng cũng ở đó, ngồi cạnh Lâm Hùng là một người đàn ông trung niên, nhìn Lâm Hùng có nét giống với ông ta.
Chắc là ba của Lâm Hùng.
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia) Chương 260: Tránh ra Huỳnh An Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hơi ngần người.
Ngược lại, Khải Minh nghe bọn họ thuyết phục ông ấy, đã hiểu được đôi chút.
Thì ra là Huỳnh Tấn Phát không biết vì sao mình lại bị chuyển đến bộ phận khác, làm trưởng bộ phận thư kí! Đang buồn bực.
“Ba mẹ, hai người xem ai đến này!”
Vào lúc này Huỳnh An Nhiên nói một câu.
Khải Minh không còn như xưa, vị trí của anh trong lòng Huỳnh An Nhiên trở nên quan trọng hơn.
“Ha ha, là anh ấy, ba, là Khải Minh mà con đã nói với ba đó.
Người ta bây giờ đã khác xưa, anh ấy sống rất tốt.
Hơn nữa, Khải Minh hiện giờ rất giàu có, anh ấy vừa rút hơn sáu mươi vạn từ ngân hàng ra đó.
Con nghĩ anh ấy có thể giúp được chú Huỳnh mà, đi thôi!”
Lâm Hùng lạnh lùng nhìn Khải Minh, lúc này mới kéo tay áo của ba mình.
Về phần ba hắn, ông ấy nói: “Được rồi, đi thôi, lão Huỳnh à, ông tự lo chuyện này đi!”
Nói xong liền đứng dậy.
“Phó giám đốc Lâm, ông đừng đi, đây không phải khách nhà tôi, ông mới là khách quý của chúng tôi!”
Sau khi nói xong, Huỳnh Tấn Phát liếc nhìn đứa con gái mình một cách không hài lòng và giận dữ nói: “An Nhiên, có chuyện gì với con vậy! Đến chó mèo cũng dắt về nhà!”