Lý Văn Dương bị đánh, hiện tại Lý Siêu đưa mình đến bệnh viện lại đụng phải xe người khác, phải làm sao đây? Giang Tuyết Tình nghĩ ngợi muốn nổ đầu cũng chưa ra cách giải quyết.
Về phần các sinh viên khác, họ cũng e ngại khi thảo luận về cách giải quyết.
“Quên đi, không có việc gì hết, nếu các cậu bận thì cứ đi làm việc của mình đi”
Trần Hạo đút tay túi quần nhẹ giọng nói.
Mẹ nó, tông vào đâu không tông, lại tông trúng xe của anh.
Lambogini của anh đã từng bị tông vỡ cả đèn xe, bây giờ đến cả chiếc Benz G mới có cũng bị đụng phải, đen đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Tại sao quay đi quay lại cũng chỉ có mình bị tông xe? Mặc dù bị tông xe nhưng thấy bọn họ đang rất vội vã, anh cũng không muốn mở lời kêu bọn họ đền tiền.
“Im đi, cậu biết cái gì mà nói, cậu biết đây là xe gì không? Đây là Benz G, ai mà dám rời đi chứ, chủ nhân chiếc xe này nếu mà điều tra ra mọi việc, tất cả chúng ta không ai chịu nội trách nghiệm hết, sao cậu có thể nói ra điều ngu ngốc như vậy?”
Vương Nhị kích động nói.
“Tôi nghĩ như này, chúng ta có lẽ nên chờ ở đây, đợi chủ xe tới sẽ cùng nhau xin lỗi anh ta.
Nói không chừng anh ấy sẽ vui vẻ và để chúng ta rời đi?”
Một cô gái nói ra ý kiến của mình.
“Không sai, hiện tại rời đi là vô cùng không sáng suốt”
Không ít người rối rít hùa theo.
Một số cô gái còn hạ quyết tâm đánh chủ ý chủ nhân của chiếc xe này, biết đâu anh ta lại là một đại gia trẻ tuổi nào đó? “Nếu không thì cậu đi trước đi Lý Siêu, việc bồi thường ta sẽ ở lại chờ chủ xe tới rồi giải quyết!”
Lúc này Giang Tuyết Tình mới nói.
Mặc dù cô ấy không có nhiều tiền nhưng việc này cô ấy chắc chắn không để cho Lý Siêu phải gánh chịu “Không được, không thể để cậu ở đây một mình được, hay là như vậy đi, tất cả cùng đi nghe ngóng tìm hiểu xem chủ nhân của chiếc xe này là ai, biết đâu có người quen anh ấy thì sao!”
Lúc này Vương Nhị nảy ra một ý tưởng vào.
Hiển nhiên cái chủ ý này đều được mọi người tán thành.
Tất cả cùng nhau lấy điện thoại ra để liên lạc cho người thân.
“Tôi có một người anh họ làm bất động sản, tôi sẽ nhờ anh ấy!”
“Chú tôi là một chủ thầu, ông ấy quen biết rất nhiều người, để tôi hỏi ông ấy!”
“Thất gia gia của tôi là giáo sư, ông ấy cũng quen biết rất nhiều!”
Nhiều bạn cùng lớp đã bắt gọi điện để nhờ vả các mối quan hệ của mình.
Giang Tuyết Tình nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đứng dậy chuẩn bị gọi cho người quen.
“Không cần gọi, các cậu cứ nghe tôi đi trước đi!”
Trần Hạo thấy mọi người như vậy vội vàng nói.
“Giao cho cậu? Tên phế vật như cậu thì có thể làm được gì?”
“Thật là một chút ý thức cũng không có!”
Bin bin!! Trần Hạo không thèm nói gì nữa, lấy chìa khóa xe ra bấm, đèn xe liền lóe lên.
Chỉ một vài hành động nhỏ như vậy cũng khiến mọi người chết lặng.
“Cái gì?”
“Trời ạ!!”
Một số nữ sinh trực tiếp hét lên.
Lúc này ngay cả Giang Tuyết Tình cũng để điện thoại xuống, nhìn Trần Hạo kinh ngạc.
Chưa kể tới Vương Nhị và Lý Siêu.
Tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Benz G này là của Trần Hạo? Không phải anh ta đi xe bus tới à? Anh tôi không phải là một kẻ nghèo mạt rệp sao? Tóm lại không ai không choáng váng.
Trần Hạo đi lên lái xe ra ngoài, hỏng hóc cũng không nghiêm trọng lắm, lát nữa tìm một chi nhánh của hãng xe S4 là được.
Nhưng xe của Lý Siêu thì lại bị hỏng rất nặng, không thể di chuyển được nữa.Hiện tại Giang Tuyết tình liền không biết đi gì để tới bệnh viện.
Niệm tình khi xưa từng có tình cảm với nhau, Trần Hạo không thể bỏ mặc Giang Tuyết Tình được.
“Đi thôi, lên xe của tôi, tôi đưa các cậu đến bệnh viện!”
Trần Hạo từ tốn nói.
Khiến cho mọi người cảm thấy Trần Hạo lúc này quá xa lạ.Trên thực tế, từ khi xảy ra chuyện ở trạm xe bus, Trần Hạo luôn giữ thái độ như vậy.
Nếu là trước đây, Trần Hạo có nói gì thì người khác cũng chỉ cảm thấy như gió thoảng qua, không hề coi trọng.Bây giờ Trần Hạo lên tiếng lại khiến người ta cảm thấy có chút lãnh đạm, lạnh lùng.
Khiến họ kinh sợ.
“Trần Hạo, anh Trần! Đây là xe của anh à?”
Vương Nhị mở to mắt hỏi.
“Đúng vậy, mới có được cách đây không lâu!”
Trần Hạo gật đầu.
“Trời ạ! Đây chính là Benz G đấy, Trần Hạo vậy mà có thể mua được Benz G!”
Vương Nhị kích động nói.
“Trần Hạo, tôi ngồi xe của cậu có được không?”
“Được!”
“Thật tuyệt, vậy mà tôi có thể được ngồi vào chiến Benz G này!”
Vương Nhị cao hứng vỗ tay, sau đó liền lên xe.
Giang Tuyết Tình ở bên cạnh, xấu hổ đỏ cả mặt.
Vừa rồi còn lên mặt dạy dỗ Trần Hạo đi tìm việc làm, ấy vậy mà người ta còn mua được cả Benz G rồi! Ban đầu khi cùng Trần Hạo nói đùa, Trần Hạo còn nói sẽ cùng đi với cô, kêu chờ cô ở trạm xe bus.
Có lẽ lúc đó Trần Hạo muốn lái xe đưa mình đi.
“Tuyết Tình, lên xe đi!”
Trần Hạo nhìn Giang Tuyết Tình đang xấu hổ, khẽ cười và nói.
Giang Tuyết Tình do dự một chút, sau đó vẫn gật đầu và ngồi lên ghế bên cạnh.
Chẳng mấy chốc cũng đã có người đi lên ngồi vào chỗ còn lại.
Trần Hạo lái xe đưa bọn họ đi trước.
“Tràn Hạo cậu nói mau, sao cậu có thể mua được chiếc xe này, cậu phát tài rồi à?”
Trên đường, Vương Nhị mở cửa sổ xe thò đầu ra chụp ảnh, đồng thời vẫn không quên hiếu kì hỏi Trần Hạo.
“Chiếc xe này không phải do tôi mua, tôi may mắn được trúng thưởng khi tham gia một sự kiện!”
Trần Hạo nói thật lòng.
Dù sao thì anh cũng chỉ mua một chiếc Lambogini Reventon đang đặt tại biệt thự Vân Đỉnh.
“Hả? Một phần thưởng sao?”
Vương Nhị có chút hơi thất vọng.
Về phần các cô gái bên cạnh Vương Nhị, cũng có suy nghĩ nhỏ của riêng mình.
Phải biết, mấy người họ còn chưa có bạn trai.
Bất kể thế nào chiếc xe này cũng đáng giá 2 triệu, đến lúc đó bán đi mua đồ dùng, sinh hoạt hàng ngày tuyệt đối là đầy đủ, cũng có thể có được cuộc sống yên ổn không phải lo nghĩ.
Một số cô gái đã động tâm đối với Trần Hạo.
Về phần Giang Tuyết Tình, khi nghe tin Trần Hạo được tặng chiếc xe này thì vẻ ngạc nhiên trên mặt cô hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó chính là sự xem thường.
Chỉ đi dự tiệc mà lại được tặng một chiếc xe, cô có cảm giác Trần Hạo hẹn đi cùng với cô chỉ là để khoe khoang.
Nhưng Văn Dương thì khác, anh là tự bỏ tiền ra mua được chiếc Audi A4, bở vậy một chút hối lỗi đối với Trần Hạo của cô liền bay mất.
“Trần Hạo, tôi thật sự không nghĩ ra được, cậu như vậy mà lại có Benz G, bất luận như thế nào, cậu cũng đã trở thành một kẻ có tiền rồi! Vậy ở bữa tiệc họp lớp sao cậu lại điệu thấp như vậy! Hừ, cậu hẳn là nên phô trương ra một chút! ”
Vương Nhị nịnh nọt nói.
“Không có gì, không nhất thiết phải khoa trương, tôi còn muốn nói với cậu đừng tùy tiện xem thường người khác, nhìn họ có vẻ bình thường, nhưng ở một lúc nào đó, có khi chính họ sẽ người nguời giúp đỡ cậu đấy.
”
Khi nói chuyện với bọn họ, trên người Trần Hạo cũng bắt đàu tỏa ra khi chất của một cậu ấm – Cậu Trần.
Mấy nữ sinh gật đầu đồng ý.
Nhưng Giang Tuyết Tình thì có chút chán ghét, nhíu mày nhìn ra cửa sổ.
Trần Hạo liền không nói nữa.
Một lát sau họ đi tới bệnh viện.
Lúc này Lý Dương đã được băng bó kỹ càng, lúc mọi người đi vào, Lý Dương đang gọi điện thoại.
“Anh Kim, cha em đã ra ngoài gọi điện thoại, em đang ở bệnh viện, anh có thể tới đây một chuyến không? Nghe cha em nói thì người bên kia cũng rất khó giải quyết.
Dịch bởi Ren Hakuryuu – Kotaru Hotaru
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT