Triệu quản lý chắp tay sau lưng nói.

“Văn Dương, ông ta tên là Triệu Tài, chính là phó quản lý của tôi!”

Giang Tuyết Tình nói nhỏ.

“Chết tiệt, là hắn sao?”

Lý Dương đang tính chiều nay sẽ đi tìm Triệu Tài để giải quyết phiền phức cho Giang Tuyết Tình, kết quả chưa cần làm gì thì chính chủ đã có mặt ở đây.

Giang Tuyết Tình hiển nhiên cũng không ngờ lại gặp phải tên biến thái già nua đó ngay chỗ này.

“Hừ, tôi đang nói chuyện với ông đấy, Triệu Tài, ông có biết cha tôi là ai không? Cha tôi là Lý Thịnh Hoa! Công ty lớn nhất huyện bình An chính là của gia đình tôi”

Lý Dương trực tiếp nói ra lai lịch của mình.

Nghe được lời này, Triệu Tài trong lòng cũng có chút cảm khái.

Đương nhiên hắn đã từng nghe nói công ty của Lý gia, cũng được coi là một công ty nhị lưu ở cái huyện này.

Nhưng ở bên ngoài thì chẳng là cái đinh gỉ gì hết.

Nhưng bây giờ thì khác, vì công ty của họ có tiêu chuẩn đảm bảo môi trường khá cao, nên họ đã nhận được đầu tư từ Tập đoàn mà ông ta đang làm việc.

Hơn nữa còn thuộc một trong những hạng mục được ưu tiên phát triển.

Bởi thế, nước lên thì thuyền lên, hiện tại có thể coi là một công ty hạng nhất trong huyện.

Hắn cũng biết chuyện đầu tư này, hơn nữa, hẳn dù gì cũng chỉ là một tên phó quản lý dự án của công ty, tất nhiên phải cân nhắc, có đôi chút kiêng kị.

“Hóa ra là cậu ấm của Lý gia, bất quá Lý thiếu à, đây là chuyện nội bộ của tôi và nhân viên, hình như cậu quản hơi nhiều rồi đấy.

Còn chưa tới lượt cậu xen vào đâu”

Triệu Tài lạnh lùng nói.

Dù sao hắn cũng thuộc chủ công ty đầu tư vào cái công ty nhất lưu kia của nhà họ Lý, đó là mơ ước của bao nhiêu người.

Xét về thưc lực, Triệu Tài cũng không đến nỗi quá kiêng kị.

“Chuyện hôm nay, ta cứ muốn xen vào đấy!”

Lý Dương quả quyết.

Sau đó hai vênh mặt nhìn nhau, dù sao ai cũng không muốn mất mặt, không tỏ ra lép vế so với kẻ còn lại.

Và kết quả chính là Lý Dương không kiềm chế được, đấm thẳng vào mõm Triệu Tài, sau đó, hai người quần ẩu lẫn nhau.

Bọn Lý Siêu nhìn một lúc, cũng lao vào đánh Triệu Tài không trượt phát nào.

Bọn họ nghĩ, nói cho cùng, tên phó quản lý này cũng không thể so sánh với Lý Dương được, đương nhiên là phải theo phe cậu ta rồi.

Sau một hồi bị ăn hành ngập mặt, Triệu Tài nằm bẹp một đống, nát như cái bát.

Giang Tuyết Tình ở bên định ngăn cản nhưng cuối cùng cũng không có lên tiếng.

“Mẹ nó, dám đấm ông à, chúng mày cứ đợi đấy!”

Triệu Tài lấy tay ôm mặt, chật vật bỏ chạy.

Không bao lâu sau, trong phòng nơi Triệu Tài cong đít chạy vào, có một đám người đi ra.

Đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest.

“Triệu quản lý, là ai động thủ với ông?”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

Triệu Tài chỉ vào đám người Lý Dương, Lý Siêu, còn tiến đến thì thầm vào tai người đàn ông.

“Hừm, tôi không quan tâm hắn là con trai của ai.

Dù sao hôm nay tôi mới gia nhập công ty của cậu với tư cách là giám đốc điều hành, hiện tại liền có người đến kiếm chuyện, mẹ kiếp, nếu không trừng trị bọn chúng còn tưởng là tôi dễ bị bắt nạt, người đâu, xông lên cho ta!”

Trần Hạo ở một bên quan sát, không biết có nên giúp đỡ hay không.

Còn Lý Dương cũng chẳng chịu kém cạnh, vung tay lên đại chiến.

Nhưng hắn gặp phải một thanh niên, thoạt nhìn đã biết không phải dạng vừa.

Hắn cầm chai rượu đập luôn vào đầu Lý Dương, lập tức máu tươi chảy ròng ròng “Đừng đánh nhau nữa, dừng lại ngay cho ta!”

Trần Hạo không muốn tình huống xấu thêm chút nào nữa, liền tiến đến ngăn cản.

Dù sao một bên là nhân viên của công ty mình, bên còn lại tuy là có chút hận thù, nhưng cả lớp đang ở đây, cũng không nên để sự tình xé ra to.

Cộng thêm sự hợp tác của nhân viên khách sạn, đám người Triệu Tài mới dừng tay, sau đó một đám người đi thanh toán tiền rồi rời khỏi khách sạn.

“Làm sao đây, làm sao bây giờ, anh Dương vỡ mồm rồi.

Vương Nhị sợ hết hồn, vội vàng kêu ầm ĩ.

“Mẹ kiếp, từ nhỏ đến giờ đây là người đầu tiên dám đánh tôi, tôi phải gọi điện cho cha tôi, chém chết hắn!”

Lý Dương hai mắt đỏ bừng rống lên như bị chọc tiết.

Từ trước đến nay, hắn luôn chủ động bắt nạt Trần Hạo, chưa từng bị thua thiệt gì hết.

Hắn còn tưởng rằng, chỉ cần gáy cái tên của cha mình ra, là có thể đi ngang thiên hạ.

Cuối cùng, không ngờ người tên Triệu Tài càng bá đạo hơn, không nể mặt mũi cha hắn chút nào, đánh hắn thảm hại! Bởi vậy, Lý Dương không kiềm chế được cơn tức giận.

“Gọi xe cấp cứu trước đi!”

Lý Minh Tuyết vội vàng nói, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi.

Không mất bao lâu xe cấp cứu đã đến, Lý Minh Tuyết là bác sĩ thức tập, đương nhiên có thể đến hỗ trợ sơ cứu.

“Thiếu Dương thiếu gia bị đánh đến nhập viện, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Tôi nghĩ chúng ta về đi thôi, ngộ nhỡ đám người kia quay lại thì vỡ mồm?”

“Đúng vậy, những người kia có vẻ đều không phải dạng vừa!”

Vương Nhị không có chí khí nói.

Mọi người lúc này đều nhìn về phía Lý Siêu.

Lý Siêu trợn tròn mắt.

Bởi vì lần ẩu đả thứ 2, dường như hắn bị một thanh niên đạp một cái ngã lăn quay, sau đó không đánh trả.

Cuối cùng cũng chỉ có Lý dương là bị ăn đòn.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, máu lãnh đạo trong hắn lại nổi lên.

“Mọi người đừng lo lắng, trước tiên chúng ta đi đến bệnh viện cùng Lý Dương, hơn nữa ta khẳng định ba của hắn cũng sẽ tới!”

Lý Siêu nói.

Cuối cùng mọi người đều đi tới bãi đỗ xe của khách sạn Trần Hạo sững sờ một lúc, sau đó cũng đi ra bãi đỗ xe.

Mẹ kiếp, rõ ràng đây là một rắc rối quá bé, nếu Giang Tuyết Tình nhờ hắn, đảm bảo mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.

Thậm chí chỉ cần hắn gọi một cuộc điện thoại, vấn đề sẽ được giải quyết.

Không nghĩ tới chuyện bé lại xé ra to như vậy.

Lúc này, tất cả đã đi đến bãi đỗ xe.

“Hiện tại chỉ có 4 chiếc xe, còn ai lái xe tới đây không?”

Lý Siêu lớn tiếng hỏi Còn Giang Tuyết Tình đang khóc như mưa.

“Tại tôi, tất cả đều là tại tôi!”

Cô đang vô cùng ân hận, tự trách bản thân mình.

“Hừ, Tuyết Tình, làm sao có thể trách cậu được? Vừa rồi tôi đã nhìn thấy, lúc cậu bị tên biến thái đó chặn đường, Trần Hạo ở ngay bên cạnh.

Hắn không thèm quan tâm.

Nếu không cũng không có xảy ra chuyện gì phía sau, tất cả là lỗi của cậu ta! ”

“Ừ, Tuyết Tình, muốn trách thì phải trách Trần Hạo chứ không phải trách bản thân cậu.

Chúng ta vẫn là đi tới bệnh viện đi!”

Vương Nhị nói.

Nói xong, tất cả mọi người bắt đầu lên xe.

Giang Tuyết Tình ngồi trên xe của Lý Siêu.

“Vãi nhái, nhìn kìa, Trần Hạo thế mà cũng đi tới bãi đỗ xe!”

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy Trần hạo.

“Cái gì, cậu ta xuống dưới đây là gì chứ? Chúng ta ở đây xe nào cũng đủ người cả rồi, không phải cậu ta đi xe bus sao”

Một bạn học nữ lạnh lùng nói.

“Này, anh không phải đi xe bus đến sao? Có chuyện gì vậy? Anh muốn đi cùng chúng tôi sao? Thật là, sao không nhìn lại bản thân đi, anh có tác dụng gì trong chuyện này sao!”

“Cút ra chỗ khác, đừng chắn đường chúng tôi!”

Vương Nhị hừ lạnh.

Ngay cả Giang Tuyết tình cũng chỉ nhìn lướt qua Trần Hạo chứ không hề lên tiếng.

“Anh Siêu, không cần để í đến cậu ta, cái xe này của anh so với của anh Dương thì cái nào đi nhanh hơn?”

Vương Nhị trợn mắt nhìn Trần Hạo một cái rồi nói.

“Haha, không kém chút nào đâu.

các cậu ngồi chắc vào, chúng ta đi thôi.



Lý Siêu nói lớn rồi nhấn chân ga cho xe lao thẳng ra ngoài.

Bỗng nhiên phích một tiếng.

Do tốc độ chưa ổn định, đầu xe trực tiếp tông vào đuôi một chiếc xe khác.

Cửa kính phía trước xe của Lý Siêu mở ra.

“Vãi nồi!”

Lý Siêu ngạc nhiên.

Những người trên xe cũng đều đi xuống.

“Toi rồi!”

Đột nhiên Vương Nhị che miệng hét ầm.

“Anh Siêu, nhìn xem, chiếc xe anh tông vào giường như là chiếc Mercedes-Benz G!”

“Cái gì? Mercedes G?”

Tất cả mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ cảm thấy toàn bộ huyện Bình An làm gì có ai có được chiếc xe sang này.

Nhưng bây giờ xem xét kĩ hơn, không phải Benz G thì là cái gì!!! Dịch bởi Ren Hakuryuu – Kotaru Hotaru

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play