Thời gian như dòng nước vô tình chảy, thoáng cái đã đến ngày thứ bảy.

Dương gia lúc này khắp nơi treo đèn kết hoa, người người tấp nập, chữ hỷ màu đổ to lớn dán khắp nơi, không khí vừa nhìn liền thấy náo nhiệt như mùa xuận.

Trái lại trong gian phòng tân nương lại u ám như có tang. Đôi mắt Dương Trạch thần khí không có lấy một điểm, khuôn mặt không tài nào giấu được ủ buồn, đầu nghiêng sang bên.

Nàng vốn trước đó đã muốn tự vẫn theo hài tử nhưng sau lại bị đại trưởng lão dùng mê hương khống chế, khắc này đã không còn giống người, ngược lại càng đối với tử thi mười phần phù hợp. Phấn son điểm tô trên khuôn mặt vô hồn, nếu người không biết còn có thể lầm tưởng có cương thi.

“Muội muôi, đã đến giờ lành, mau ra ngoài thôi.” Đại trưởng lão Dương Khôn đẩy cửa bước vào, tay cầm theo một chiếc chuông đồng không ngừng lắc.

Dương Trạch nghe tiếng, thân thể liền có phản ứng, đứng dậy theo y ra ngoài, chân nàng bước theo nhịp lắc chuông.

Đại sảnh Dương gia, toàn bộ cao tầng đều có mặt, ngồi đủ trên ghế của mình. Dương Giang gia chủ vẫn cứ thế hờ hững với mọi chuyện, tay chống lưỡng quyền nhìn mọi chuyện diễn ra.

Tam trưởng lão Dương Hà ngày thường đóng cửa luận văn cũng xuất đầu lộ diện.

Y một thân bạch bào trắng như tuyết, trên tay cầm lấy quyển thi tịch không ngừng nghiền ngẫm. Hắn xếp thứ tư trong năm người con của lão gia chủ, tuổi không xê xích Dương Trạch bao nhiêu, thoáng tính, vào khoảng ba mươi lăm bà mươi sáu, vậy mà vẫn phong độ ngút trời.

Trên phương diện thi văn chắc chắn xếp đầu Nam Châu huyện. Từ nhỏ đã sùng văn khinh võ nên hiện tại chỉ mới đạt đến Tam Tinh sơ kỳ, tu vi trong các huynh đệ đứng chót.

Tuy Dương gia tác phong ngoài gia chủ ra thì các vị trí khác sẽ căn cứ thực lực mà bài danh nhưng Dương Hà này lại là ngoại lệ, trong tộc vẫn có vài người hơn y nhưng vái ghế tam trưởng lão lại không bao giờ lay chuyển.

Trên thực tế, Dương Hà mặt đối ngoại chính là đỉnh cao, hắn cùng mấy tên ngoại sử gia tộc khác mật thiết liên quan, đám văn sĩ bọn họ tạo thành thế lực trong bóng tối, ngầm chi phối rất nhiều chuyện trong tộc. Ngoài ra rất nhiều chuyện không mình bạch cũng bị nắm trong tay, nếu bọn họ đồng loạt tạo phản liền kéo đến phiền phút không nhỏ. Mà Dương Hà lại được ngắm xem là người đứng đầu nên lại càng được nhiều người nể mặt.

Tới rồi. Trần gia tới rồi. Bên ngoài truyền đến vô số tiếng hô vang.

Đầu tiên hiện thân chính là đám người thổi kèn đánh rống, âm thanh vui tươi réo rắt chẳng kém lễ hội là bao. Trần gia không hổ danh đại gia tộc, kèn trống đều mạ vàng, chạm khắc bên trên cũng tinh xảo cực kỳ. Phía sau, chiếc kiều bằng gỗ quý được bốn người khiêng, tấm màn đỏ chao qua đảo lại. Tả hữu hai bên lần lượt Trần gia ngoại sử cùng đệ nhất trưởng lão. Hai lão nhân này đều quá lục tuần nhưng phong phạn trên mặt không hề giảm, từng bước đều khiến người ngưỡng mộ.

Dương Xuyên tươi cười bước khỏi đại sảnh, đám người sau cũng nối gót, gia chủ Dương Giang vẻ mặt khó xem nhưng vẫn cất bước.

“Gặp qua Trần gia ngoại sử cùng đại trưởng lão.” Đại môn Dương gia, Dương Xuyên chấp quyền.

Trần gia nhị lão cũng hướng y hoàn lễ.

“Không biết gia chủ các vị, muội phu của ta đang ở đâu? Nếu lỡ giờ lành liền không tốt.” Dương Xuyên không nhìn thấy Trần gia chủ liền có chút khó hiểu, hỏi ra. Trần gia nhị lão chỉ cười không đáp.

“Ta ở đây.” Từ xa có tiếng người truyền đến, thanh âm kia tựa hồ tiếng cự hùng gầm rống, uy thế ngút trời.

Vó ngựa phóng nhanh, bụi mù tán loạn. Một nam tử gần ba mươi, mày rậm mắt sâu, đang cưỡi trên con tuấn mã phóng nhanh đến. Trên người áo cưới đỏ rực, tất nhiên là nhân vật chính hôm nay, Trần gia gia chủ, Trần Hoang Lâm. Lúc vó ngựa lướt quá vô số nữ nhân trẻ tuổi đều trố mắt nhìn theo. Phong thái Trần Hoang Lâm sau bao năm vẫn không giảm, ngược lại càng thêm thành thục, tuổi ba mươi này của hắn chính là đỉnh phong của nam nhân.

Con tuấn mã hí vang khi Trần Hoang Lâm ghì tay cương, hoàn hảo dừng tại đại môn Dương gia, trước đoàn người Trần gia.

“Hoang Lâm hôm nay chuẩn bị chút lễ vậy cho nương tử nên đến muộn. Mong nhị ca không chê trách.” Trần Hoang Lâm ngón cái chỉ vào kiệu lớn phía sau tuấn mã.

Dương gia thuộc hạ sơ lược kiểm tra, bên trong, năm rương vàng, bốn hòm đá quý, ba bộ nữ trang, hai thanh Hoàng cấp binh khí, và một cân linh thạch thượng phẩm.

Số trân bảo vừa ra vạn người động tâm tức khắc động tâm, Trần gia lần này ra thủ bút thật khiến người ta phải cam bái hạ phong. Bằng phần này tài bảo không nghi ngờ có thể bồi dưỡng ra một tên thiên tài tại Nam Châu huyện bài danh trước mười, cũng có thể khiến một nhà từ nghèo nhất trực tiếp tấn thăng ngang hàng gia tộc cấp thấp.

“Tốt tốt. Chúng ta vào trong thôi.” Dương Xuyên vui sướng tột cùng, bước đến vỗ vai Trần Hoang Lâm kéo vào trong.

Bên trong đại sảnh, đại trưởng lão cùng tân nương đã xếp thành hàng, vừa thấy Trần Hoang Lâm khoé miệng lão liền lướt nhanh nụ cười âm hiểm.

“Ha ha. Muội phu ta hôm nay phong độ dị thường. Lão phu bằng tuổi ngươi năm đó cũng không có khí chất này. Người làm gia chủ quả thật cốt cách khác người. Nếu lão phu có phước giống ngươi thì có chết cũng mãn nguyện.” Dương Khôn hướng Trần Hoang Lâm nói ra mấy lời.

Ngữ khí kia mười phần êm dịu, người thường nghe vào thì là đang tán dương Trần Hoang Lâm, nhưng kẻ hiểu chuyện khoé miệng không khỏi cười khinh bỉ, Trần gia nhị lão cũng nằm trong số đó. Dương Khôn vậy mà công khai đề cập chuyện Trần Hoàng Lâm hứa giúp hắn chiếm đoạt gia chủ vị trí lúc này thẳng thừng nói ra, thật không biết xấu hổ.

“Ha ha. Dương đại trưởng lão khách khí rồi. Sau hôm nay Dương, Trần hải nhà xem như một, ngươi lại còn là trưởng huynh của gia chủ bọn ta, người Trần gia thân phận đều tự khắc dưới ngươi. Cái danh lưỡng gia đại trưởng lão, cũng không kém Dương gia gia chủ là bao.”. Trần gia đại trưởng lão bước ra lớn tiếng. Lão làm người chính trực nên chán ghét con người Dương Khôn tột cùng, khi biết chuyện gia chủ hứa giúp hắn đoạt vị liền kịch liệt phản đối, lần này cũng không ngoại lệ.

Dương Khôn nội tâm sôi trào nhưng sắc mặt bình tĩnh như không, lại tiến tục nói. “Theo lão phu quan điểm lại không giống huynh. Trưởng lão thì suy cho cùng cũng chẳng qua là một chức vụ trong tộc, không thể tự mình lên tiếng lúc tối hậu quan đầu, thực quyền trong tay lại còn bị chia năm sẽ bảy, sao sánh bằng uy vọng của gia chủ, nếu so ra thật giống con trùng bò dưới đất với thần long trên trời. Vẫn là được làm gia chủ sẽ tốt hơn. Ha ha.”

Trần trưởng lão nghe ra toàn bộ ý mỉa mai trong lời kia, nếu Dương Khôn ví chức trưởng lão như giun dế chẳng phải lão đã làm giun dế suốt bốn mươi năm qua sao. Bàn tay lão nắm chặc muốn xuất thủ nhưng bị Trần ngoại sử ngăn lại. Hai người đồng hành mấy chục năm, chỉ thoáng giao tiếp bằng mắt đã hiểu ý nhau, đại trưởng lão một hơi thở mạnh, hai mắt nhắm nghiền không thèm quan tâm tất thảy.

Trần ngoại sử lúc này lên tiếng. “Trưởng lão Trần gia bọn ta tính cách không tốt, vừa nghĩ liền nói, không biết cân nhắc. Chức gia chủ xưa nay vẫn hơn trưởng lão một bậc. Ngài làm thế phu gia chiến bọn ta tấc nhiên cũng sẽ hưởng được cái phước gia chủ.”

Ba chữ phước gia chủ này khiến Dương Khôn vui mừng không thôi, hắn vẫn thích loại người hiểu chuyện như Trần ngoại sử nhất. Một đám người nhanh chóng bước vào đại sảnh an vị.

Hai người mặt áo hỷ đứng song song, đối mặt gia chủ vị.

Dương Khôn một tiếng hô lớn. “Nhất bái thiên địa.”

Tiếng thứ hai. “Nhị bài cao đường.”

Tiếng thứ ba. “Phu.....”

Lời nói chưa ra khỏi cổ họng đã thấy từ xa một thành trường kiếm phóng thẳng hướng lão bay tới. Dương Khôn tay phải đánh ra chưởng lực, thanh kiếm chấn thành trăm mảnh, rơi trên đất.

“Kẻ nào dám đến Dương gia gây sự!?” Dương Xuyên tay đánh một chưởng lên ghế, đứng bậc dậy quát lớn.

Không nghe tiếng người đáp lời nhưng mọi người đều thấy đại môn một người toàn thân bị tấm áo choàng màu đen bao phủ đang từ từ bước tới. Đám Dương gia đệ tử xông lên ngăn cản đều bị đánh văng khắp nơi, ôn lấy vết thương la liệt trên đất.

“Hảo hán, dám đến sao lại còn giấu mình trong lớp áo kia.” Dương Khôn giọng nói chuyển sang âm lãnh.

Người nọ cười khinh một tiếng, mũ trùm đầu bỏ xuống. Mái tóc thuận thế lắc lư, khuôn mặt dần hiện.

“Ngươi chưa chết!?” Dương Xuyên tâm tình kích động, trợn mắt nhướn mày.

Người nọ dĩ nhiên là Dương Dạ Yên, nhưng hiện tại đã không giống trước đây. Thần sắc trên người toàn bộ biến hoá thành âm lãnh cùng bá đạo, từng bước đi đều sẽ có mấy tên hạ nhân bị hắn đánh bay, cứ thế ngông nghênh tiến vào.

Tuy khuôn mặt mấy phần thay đổi nhưng Dương Xuyên thoáng đã nhận ra. Mọi người trong sân thì kẻ biết kẻ không, kéo đến một tràng bàn luận về thiếu niên trước mặt.

“Ta muốn đưa nàng đi. Kẻ cản đường. Chết.” Dương Dạ Yên câu nói đầu tiên lại chỉ đơn giản như vậy, trực tiếp dùng bá khí nói ra.

“Ha ha. Chỉ là một con chó của Dương gia ta cũng dám ở đây cắn càn. Xem bản công tử hôm nay làm sao thu phục ngươi.”

Từ phía xa truyền đến thanh âm nam tử, thoáng đã thấy phía ngoài lao đến một nhóm nam thanh nữ tú, quần áo sặc sỡ lộng lẫy. Kẻ cầm đầu là người vừa nói lời kia, một thân áo trắng bay trong gió, tóc búi cao gọn gàng, trông quá có mấy phần tiêu sái.

Vừa nhìn thấy y Dương Khôn tâm tình lại vui trở lại. Người đến dĩ nhiên là con trai độc nhất Dương Minh Ca của lão, hắn mấy năm gần đây không ngừng có đột phá trên con đường tu luyện, tuổi mới mười tám đã đến Nhị Tinh hậu kỳ, trong thế hệ trẻ có thể đứng vào ba vị trí đầu, tương lai ắt sẽ đưa Dương gia lên tầm cao mới.

Bình thường hắn hay dẫn theo đám đệ muội ra ngoài ăn chơi hưởng lạc, đến cả bản thân được phong thiếu gia chủ cũng không màn trở về. Mấy ngày trước nhận được phong thư báo hỷ của phụ thần gửi, lại trùng hợp đúng lúc hết tiền tiêu mới chịu hồi tộc.

“Ha ha. Ca nhi về thật đúng lúc. Con mau dùng Dương gia kiếm pháp đánh đuổi con chó điên này, tiện thể giúp mọi người mua vui giây lát.” Dương Khôn lớn tiếng đề nghị. Lão muốn thông qua chuyện này khoe con trai để loè người thiên hạ.

Dương Minh Ca vui vẻ tươi cười, chấp quyền hướng Dương Khôn. Hắn từ nhỏ đã ỷ thế đại thiếu, ức hiếp người trong gia tộc, Dương Dạ Yên là đối tượng chính.

Năm đó hắn suốt ngày dẫn theo đám đệ muội đến tìm Dương Dạ Yên gây sự, nói đủ lời thậm tệ, Dương Dạ Yên tuổi nhỏ tính nóng, mấy lần không kiềm chế đã trực tiếp xuất quyền, nào ngờ đối phương ỷ đông hiếp yếu, đánh hắn thê thảm mấy trận. Hiện tại gặp lại khiến Dương Dạ Yên không khỏi kích động.

“Chó điên, năm đó ngươi bị đánh chẳng qua chỉ là dùng quyền cước thông thường. Lần này thì không giống rồi. Đối mặt trường kiếm của ta, sợ rằng ngươi không thể toàn mạng.” Dương Minh Ca lạnh lùng mấy lời, trường kiếm loé hàn quang, Dương gia kiếm pháp triển ra, mấy chục đạo kiếm ảnh đâm thẳng hương Dương Dạ Yên, người nọ cũng theo thế kiếm bấy tới, một chiêu này hoa lệ khôn cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play