Tiếng hét thê thảm của Dương Khôn thật giống hồi chuông báo tử, cứ thế dùng tốc độ cực nhanh lan truyền. Có điều, âm thanh tuy nhanh vẫn thua kiếm chiêu mộ bậc, khi truyền đến tai thì đầu thân Dương Khôn đã phân thành hai phần.

Thời điểm đầu lìa khỏi cổ Dương Khôn ánh mắt pha trộn đủ loại tâm tình, có không thể tin, có không cam tâm nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.

Có thể nói Dương Khôn cái chết có thể nói nguyên nhân chính đều do lão đã phát sinh sợ hãi. Không thể buông xuống cơn ác mộng đối với Dương Trạch, cuối cùng, ứng biến vụn về mới bị nhất kiếm chém chết. Nếu có thể thoát khỏi cái bóng của Dương Trạch không chừng kết quả hiện tại vẫn không thể định. Đáng tiếc, người đã chết, mọi chuyện xem như chấm hết.

Đầu lâu Dương Khôn bay lên không chỉ được ba giây liền bị một lực đạo kinh khủng đánh nát thành vạn mảnh, máu tươi bắn tứ phía.Bách nhân đều không khỏi sợ hãi, quay đầu.

Người xuất thủ dĩ nhiên là tiểu hài tử, hắn ôm chặc thi thể Dương Trạch, hai mắt lạnh như băng hung hăng trợn lên, những người kia lập tức thu hồi ánh mắt dò xét.

Tiểu hài sau đó hướng Dương Trạch nói mấy lời. “Đây là lão tiết thay ngươi báo thù. Cũng là giúp ta trút giận.”

Nguyên lai là hung thú, ngày ngày đối mặt sinh tử chiến đấu, tiểu hài chỉ cảm thấy bản thân ra tay trút giận một chút, nhưng khi nhìn vào mắt nhân loại thì thủ đoạn kia có chút tàng nhẫn. Lại thêm chứng kiến hắn nói chuyện với tử thi, ai nấy đều rụt cổ.

Bỏ qua tiểu hài quái dị, vạn nhân chú mục giờ đổi thành Dương Dạ Yên. Người nọ nhất kiếm nhất sát về sau vẫn đứng lại trên đài. Bộ dáng hắc y bay trong gió, hai mắt nhìn xa xăm lúc này thật tràn đầy bá khí. Ai nấy đều đem Dương Dạ Yên cũng thần linh trong lòng đặt ngang vị trí.

Đều biết Dương Khôn khả năng chiến đấu không thể cùng người khác so sánh, nhưng dù sao nguyên bản tu vi của lão đã bước vào Tứ Tinh từ lâu, ở Nam Châu mấy chục năm vẫn đứng hàng nhất lưu cường giả. Càng thêm dưới huyết vụ gia trì về sau, cách Ngũ Tinh chí tôn tồn tại không kém bao nhiêu. Vậy mà cuối cùng chết trong một kiếm, loại này cường lực nói cách nào cũng rất đáng tôn sùng cũng thần linh một dạng.

Lấy lực lượng một người náo một cái đại gia tộc đến mức gà bay chó chạy. Trước quét ngang năm tên Nhị Tinh, sau, lần lượt chém giết Tam Tinh cùng Tứ Tinh hậu kỳ. Nói không ngoa, hiện tại ngoài hiện tại ngoài hai đại gia tộc thì Dương Dạ Yên đã có thể quét ngang bất kỳ thế lực nào tại Nam Châu huyện.

Suy tư cả buổi, cuối cùng Dương Dạ Yên mới lớn tiếng. “Sư tôn, mọi chuyện nơi này ta đã giãi quyết xong. Chúng ta không cần tiếp tục lưu lại nơi dơ bản này.”

Tiểu hài âm trầm đáp. “Tốt! Ta thật không muốn tiếp tục lưu lại có nơi này. Trở về đại sâm lâm vẫn vui nhất.”

Lời nói chân bước, cả hai cứ thế rời đi, bỏ lại phía sau vô số ánh mắt ngưỡng mộ cùng tôn sùng. Tuy nhiên, càng không thiếu từng đạo âm lãnh ý định.

Lòng người đều có phần mình ích kỷ, ai nguyện tin tưởng kẻ mang danh phế vật mười mấy năm vô duyên cớ lại hoá thành thiên tài tuyệt thế, đối với bản thân bỏ xa mấy vạn dặm. Đám người này trông lòng đủ ý nghĩ xấu xa được thêu dệt nên.

Bạo gan nhất còn nghĩ Dương Dạ Yên cấu kết cái gì đó ma tu thế lực, dùng biện pháp tà ác mà tu luyện, còn đem tiểu hài nói thành ma đầu giết người không ghê tay.

Đáng tiếc, kẻ mang tâm bất thiện, cả ngày so đo hơn kém, cuối cùng kết quả không hơn việc nhìn theo cái bóng kẻ khác.

Bước chân cuối cùng Dương Dạ Yên sắp hạ xuống bật thềm Dương gia đột nhiên phía sâu trong nội viện truyền ra một thanh âm già nua, khàn khàn lên tiếng. “Dừng bước đã.” Thanh âm mang theo uy thế cường đại, nghe vào tai thật giống với tiếng sấm oanh động.

Tiểu hài chân mày nhíu lại, giọng nói có chút trầm xuống, nói thầm. “Cuối cùng đã chịu lộ diện!”

Từ đầu hắn đã cảm nhận được từ nơi sâu thẫm cổ khí tức kia vẫn luôn âm thầm giám sát sự tình biến hoá, bởi thế, lúc kia bùng nổ uy áp kỳ thực muốn hướng người này cảnh cáo. Chỉ bằng khí tức phát ra tiểu hài mười phần chắc chín người này thực lực hiện tại cùng hắn hơn kém không nhiều.

Người kia như hiểu hắn tâm tình, suốt từ đầu cũng không có làm ra sự tình gì, chỉ trong vài thời điểm tiểu hài muốn xuất thủ ra tay ngăn cản. Hai người cứ thế kiềm chế lẫn nhau. Nếu không phải có người này trong tối dòm ngó khắc kia Dương Khôn ắt đã bị đánh chết tại chỗ.

Tiểu hài là Địa Ngục Ma Hồn Xà, thở ra một hơi liền khiến vạn thú khiếp sợ, trước nay chỉ có hắn từ trong tối khống chế kẻ khác, hiện tại, bị lẻ khác cho nếm mùi vị kia, thật không dễ chịu chút nào.

Tiếng nói kia lại lần nửa vang lên. “Các ngươi giúp Dương gia ta chém giết phản đồ. Vốn lão phu không nên làm khó. Có điều, nữ nhân kia vốn là Dương gia tội nhân. Thật mong ngươi lưu lại.” Ngữ âm nhàn nhạt nhưng mười phần lạnh lùng.

Dương Dạ Yên nghe đến tai mấy lời lập tức dừng lại tại chỗ, sắc mặt biến thành âm trầm như băng. Giọng nói cứng rắn, đáp. “Hôm nay ta đến chính muốn đưa nàng thoát khỏi nơi thiếu tình người Dương gia này. Sau khi chém xuống ba kiếm lại, bọn ta cùng Dương gia không còn liên hệ bên trong. Tốt nhất ngươi nên thu lại hai chữ tội nhân. Ta đã giết qua hai người, giết thêm một tên cũng chẳng sao.”

“Khẩu khí lớn thật, trên người ngươi quả có phong phạn của nàng năm xưa. Đáng tiếc, tuổi trẻ lại quá mức khinh cuồng, không biết trời cao đất dày.”

Âm thanh lần này truyền ra mang theo uy áp càng thêm nồng đậm, như từng làn sóng xung kích ập đến, người trong sân theo địa phương quét qua đồng loạt quỳ rạp. Người nọ tất nhiên muốn dùng loại khí tức này nghiền ép Dương Dạ Yên.

“Hừ. Có gì ghê gớm. Ta cũng đến.” Tiểu hài thoáng thấy đối phương thủ đoạn, lập tức bạo phát khí tức, lại cùng đối phương rơi vào giằng co.

Không khí vừa mới buông lỏng đột nhiên lại bị hại vị cường giả kéo lên đỉnh điểm căng thẳng. Dương Giang không nhịn được nói ra mấy lời hoà hoãn.

“Phụ thân, nàng dù sao đã chết. Mọi chuyện cứ xem như chưa từng phát sinh. Để họ đi không được sao!?”

Dương Giang hướng nội viện truyền âm, hắn biết người xuất thủ là ai, càng hiểu rõ đối phương tính cách bá đạo, nếu hiện tại không ngăn cản sợ rằng lại kéo đến chuyện đầu rơi máu chảy.

Khắc sau, uy áp trên người Dương Giang đột ngột tăng mạnh, sức ép trực tiếp khiến hắn nằm dài trên đất. Mặt đất cũng phá ra từng đạo vết nứt, bụi cát sau đó bắn lên cả một khoảng sân.

Ai nấy đều trợn mắt há mồm khí trông thấy cảnh tượng. Dương Giang tuy chỉ là Tứ Tinh hậu kỳ nhưng so cùng Ngũ Tinh bình thường càng mạnh hơn một điểm, hiện tại lại bị uy áp dễ dàng đè lên đất đủ biết đối phương cường đại bậc nào.

“Ngoan ngoãn câm miệng cho ta, lão phu nói nàng là tội nhân thì nàng là tội nhân. Dù có chết ta cũng bắt nàng chôn tại Dương gia. Đời đời kiếp kiếp chịu tội.”

Nói đoạn, uy áp người kia đẩy nhanh đến đỉnh phong. Linh khí hoá cương phong đánh ra, người trong sân bị thổi đến tối tăm mặt mày.

Cương phong nổi lên về sau, tiểu hài không chút sợ hãi, Địa Ngục chi khí trong thoáng bùng nổ, một đoàn hắc vụ hình thành màn chắn, cương phong từng đạo thổi lên vẫn không tán đi một điểm.

Chỉ thấy cương phong tán đi trước mắt mọi người đột nhiên xuất hiện một lão giã tóc trắng. Tuổi tác đã gần tám mươi nhưng lưng vẫn thẳng tấp. Tay chấp hờ phía sau, cứ thế đứng đấy như một bức tượng đá. Trên khuôn mặt chạy đầy nếp nhăn chằn chịt, mắt hãm sâu vào trong, đang chằm chằm nhìn phía Dương Dạ Yên.

Nhìn thấy lão nhân về sau, tất cả đều cúi đầu, nói ra mất lời tham kiến. Người đến dĩ nhiên Nam Châu truyền thuyết đời trước, Dương lão già chủ, Dương Hải.

Sau khi sự tình Dương Trạch phát sinh, lão gia hoả này trực tiếp bế quan, thoáng cái đã qua mười lăm năm, hiện tại tái hiện tuy tuổi tác có chút lớn nhưng phong thái cùng năm xưa đã có chút tăng tiến.

Trên thực tế cũng đúng như vậy, năm đó bế quan Dương Hải vừa vặn đặt chân Tứ Tinh hậu kỳ, gặp phải bình chướng mãi vẫn không có đột phá nhưng hiện tại khí tức trên người thành khiết mười phần, lại có hồng quan nhàn nhạt trên mặt. Đã bước đến Ngũ Tinh hậu kỳ.

“Phụ thân người....” Dương Hà còn chưa nói hết câu đã bị ném đến ánh mắt lạnh như băng, trực tiếp ngậm miệng đứng sang bên.

Hắn còn muốn học đại ca nói mấy lời hoặc giải nhưng nhìn trên thái độ Dương Hải đủ biết hôm nay khẳng định không chiến không xông.

Dương Hải đối phó Dương Hà xong lập tức hướng tiểu hài lên tiếng.

“Thiếu niên cường đại như hai ngươi lão phu lần đầu trông thấy. Quả thực, khiến người ngưỡng mộ không thôi. Nếu được ta thật cành muốn cùng các ngươi gieo xuống nhân duyên. Đáng tiếc, chuyện của nàng lão phu sẽ không buông. Nếu cố chấp đừng trách ta cậy già làm càng.”

“Hừ. Lão gia hoả nhà ngươi hành hạ nàng đã mười lăm năm, hiện tại, còn muốn bám lấy không buông. Ta tuyệt đối không để nàng lần nữa rơi vào tay lão ma đầu như ngươi.” Dương Dạ Yên trong mắt loé lên tia lửa, hướng Dương Hải nói lớn.

Đối với vị gia gia chưa từng gặp mặt này Dương Dạ Yên không có nửa điểm cảm tình. Hắn bên trong tộc nghe đủ loại đồn đại không tốt về lão, nào là vì mặt mũi ép bức đệ đệ tự sát, nào là càng quấy chuyên quyền, vô số tiếng xấu. Nhưng trên hết hắn vẫn không bỏ xuống chuyện lão đối với mẫu thân đày đoạ mười lăm năm.

Lời đồn tuy sẽ phóng đại so với thực tế nhưng tiếng xấu trên người Dương Hải tuyệt không có sai. Lão này tính cách nhất mực bảo thủ, thích làm theo ý mình, luôn ỷ vào thực lực lớn mà càng quấy, không hợp liền giết người, thuộc vào hung thần thế hệ trước. Dương Khôn, Dương Xuyên nhân cách thối nát đều có phần rất lớn của lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play