“Ha ha. Dương Giang, uổng công ngươi tính toán. Cuối cùng, vẫn bại dưới tay lão phu. Đây gọi là thực lực chân chính. Hiện tại lão phu đem toàn bộ Dương gia ngươi giết sạch, sau đó sẽ đến Huyết Ma Vực, bước lên con đường phong hoa vô tận.”
Nhất kích đánh văng nhị vị gia chủ đã đủ làm vốn để Dương Khôn ngạo mạn.
Tranh đoạt quyền lực suốt cả đời, cuối cùng, tất cả trong giây lát hoá thành tro bụi, nhưng chỉ một khắc ma hoá liền có thể đem địch nhân trực tiếp đánh bại. Dương Khôn xem như triệt để minh ngộ ở thế giới tàn nhẫn này thực lực mới là thứ có thể tin tưởng, chỉ cần ngươi mạnh mẽ thì mấy cái hư danh kia liền nhẹ tay đoạt lấy.
Ở địa phương hẻo lánh Nam Châu huyện, vốn không thường xảy ra chuyện giao tranh gì. Nhân loại đã quá lâu không cảm nhận được cái gì gọi là thực lực thật sự, cái gì gọi là cường giả một lời định thiên lý.
Dương Khôn sống đến từng tuổi, lần đầu cảm thụ qua chân chính lực lượng, cảm tưởng bản thân cũng có thể lật tay che trời. Lão thật muốn nhanh chóng chạy đến Huyết Ma Vực tu luyện mấy dạng công pháp kinh thế như Phệ Hồn Trảo, không chừng sẽ phá được loại kia hạn chế, tiến vào Ngũ Tinh cảnh, nhất bộ thanh vân.
Dương Giang bị thương, không đáp lời, chỉ ôm ngực hừ lạnh. Trong ngữ khí không giấu giếm chút nào khinh thường. Dương Hà cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh, thay hắn mang ra.
“Không biết xấu hổ. Đường đường đại trưởng lão Dương gia lại đi đầu phục Huyết Ma Vực, cái loại tà ma ngoại đạo. Xem ngươi hiện tại, người không ra người, ma chẳng giống mà. Đúng là ô nhục Dương gia ta.”
“Ta hiện tại.....không tốt sao!?” Dương Khôn vờ làm ra bộ dáng dò xét thân thể, sau, lại cười lớn.
Vốn lúc trước mặt ngoài thân thể có lam hoả quỷ dị thiêu đốt, nhưng ngay khi Phệ Hồn Trảo xuất ra, loại kia hoả diễm cấp tốc tiêu biến, nhường chỗ cho một tầng huyết vụ.
Huyết vụ kia đậm nhưng không đặc, gió thổi không tan, cứ thế bao phủ xung quanh người Dương Khôn. Chỉ khẽ ngửi vào mũi đã thấy nồng nặc mùi máu tanh, có kẻ không chịu được còn trực tiếp nôn ra đầy đất.
Thân thể Dương Khôn theo huyết vụ xuất hiện nảy sinh biến hoá. Trước kia nhìn lão có chút gầy yếu, nhưng hiện tại cơ bắp đã thắt chặt, trong rắn chắc hơn người. Móng tay cũng mọc dài thành vuốt, răng nanh lộ ra từng chiếc. Trông sơ thật giống với mấy loại ghi chép về ma quỷ.
Loại này đích xác Huyết Ma Vực thủ đoạn trấn tông. Chỉ cần xử ra bọn chúng công pháp bất kỳ đều có khả năng gọi ra huyết vụ. Tác dụng gia trì liền khiến thân thể độ cứng rắn tăng vọt, thủ đoạn này được đích thân Ma Tôn kia phí không ít tâm sức nghiên cứu ra.
Dương Khôn từ trước đã đạt được Phệ Hồn Trảo một bộ công pháp, nhưng chỉ dám xem sơ không dám luyện. Nhưng lần này dùng hài tử hiến tế, xử ra trảo pháp thật khiến lão mở mang tầm mắt. Cảm giác đau đớn khi hy sinh Dương Minh Ca đang dần tiêu biến.
Ngay lúc mọi người còn chìm trong sợ hãi thì một lời bén nhọn của tiểu hài liền xé đi bầu không khí kia.
“Còn nghĩ loại nào đáng sợ! Chẳng qua mấy tia Huyết Khí chi lực cực điểm tầm thường. Tiểu Yên, ngươi dùng Địa Ngục chi lực chém giết hắn cho ta.”
Lúc trước còn bày ra bộ dáng nghiêm trọng nhưng khi minh ngộ nông sâu về sau tiểu hài trực tiếp khinh thường. Hắn bản thể Địa Ngục Ma Hồn Xà, có thể xếp vào thập chủng ma thú đứng đầu, đối với Huyết Khí chi lực hạ đẳng không xem vào mắt chẳng có gì lấy làm lạ.
Đáng tiếc Dương Khôn không biết điểm này, chỉ nghe đối phương gọi ra danh tự thủ đoạn của bản thân liền trực tiếp kinh hoảng. Đối với lão, chuyện này vốn coi là tuyệt mật, đến bản thân cũng chỉ nghe người kia nói qua một lần.
Phải biết Nam Minh Cửu Quốc đối với ma tu kịch liệt bài xích, đến cả mấy loại cổ thư bên trong có ghi chép liên quan một điểm đến lực lượng tà ác đều bị thiêu hủy. Bên ngoài tùy tiện nói đến loại chuyện ma tu cũng sẽ có khả năng bị quân lính giết chết, bởi thế ngày càng không ai minh ngộ ma tu nội tình. Đến cả Dương Hà hiểu biết rộng nhất vẫn không nhìn ra Huyết Khí chi lực.
Vậy mà tiểu hài vừa liếc mắt liền gọi tên, loại này khiến Dương Khôn đánh liều hỏi ra một câu.
“Ngươi cũng là cường giả ma tu?”
Đối phương thực lực cao thâm mạt trắc, tính tình mười phần cổ quái, vui buồn biến hoá chỉ trong mấy lời nói, thật không giống người trong chính đạo. Thêm vào hắn thời điểm phát sinh công kích đều phát ra khí tức tà ác vô cùng, cuối cùng còn nhìn thấu bản thân Huyết Khí chi lực.
Theo Dương Khôn như vậy lý luận, lão nghĩ bản thân mười phần đúng đến chín. Tiếc thay lại bị người nọ tiếp một tát.
“Hứ! Biết ngươi là con lợn thì ta cũng là con lợn sao? Mấy loại công pháp ma tu của ngươi có cho ta cũng chẳng thèm, đừng nói là đi ta luyện.”
Có chút sững sờ, Dương Khôn thật không ngờ thứ bản thân tôn sùng như thần linh lại bị nói thành không đáng một xu, có chút khó tiếp nhận là chuyện thường tình.
Nhưng thiên hạ đạo lý vốn là cường giả vi tôn, đối phương cùng bản thân chênh lệch như trời với đất. Hắn nói mấy lời cuồng ngạo cũng có bản thân lý lẽ, dù không phục cũng không thể làm gì khác.
Tuy nhiên, Dương Khôn vẫn tuyệt không tin tưởng Huyết Khí chi lực thật sự kém cỏi như lời. Lão nghĩ nếu hiện tại người xuất thủ là Ma Tôn kia thì tiểu hài ắt phải thu lại mấy lời nói kia.
Minh ngộ điểm này, Dương Khôn lắc đầu cười nhạt, lão không muốn tiếp tục đấu khẩu vô ích, ánh mắt thuận thế đánh chủ ý lên người Dương Dạ Yên bên cạnh tiểu hài.
“Tiểu tử, không phải ngươi muốn lão phu bồi táng nàng sao? Đến đây, lão phu thật muốn xem hôm nay là ta đền mạng hay ngươi bỏ mạng đây?”
Dương Dạ Yên nội tâm đã như núi lửa cuồn cuồn, nếu không phải trước đó chiến đấu vị phá ngang thì có lẽ trong hai người đã có kẻ ngã xuống. Hiện tại tiếp nhận khiêu khích, không nói lời nào, lập tức mũi chân đạp mạnh, thân thể vọt lên cao, Thiên Nhẫn trên cao tụ lực chém xuống. Dương Khôn đã có chuẩn bị, tay phải từ lâu tụ lực, cứ thế phát chưởng.
Mắt thấy Dương Khôn chưởng lực bên trong ngưng tụ huyết khí, Trần Hoang Lâm bị thương vẫn lớn tiếng cảnh báo.
“Tiểu tử, cẩn thận. Huyết khí lực ăn mòn vô cùng đáng sợ. Không được trực tiếp chạm vào.”
Trần Hoang Lâm đã tự mình cảm thụ qua nên biết Huyết Khí chi lực bên trong bao nhiêu cân lượng. Hắn cùng Dương Giang thực lực một người đều viễn siêu Dương Khôn, nhưng chiến đấu phát sinh không có được lợi thế, ngược lại bị đánh văng, bên trong huyết vụ kia đích xác là nguyên nhân chính.
Mỗi lần hai vị gia chủ công đến huyết vụ đều cảm nhận một lực ăn mòn khủng bố. Nếu không phải bao phủ lên một lớp linh lực bảo hộ thì khắc này cả hai ắt đã bị ăn mòn toàn bộ cánh tay. Bởi thế cả hai công kích liền có kiêng kỵ, đánh suốt cả buổi vẫn không dám mạnh mẽ đoạt công.
Nhưng Trần Hoang Lâm cảnh báo thời điểm đã quá trễ, chỉ kịp nghe thấy thanh âm bén nhọn hồi đáp.
“Xoẹt.”
Cả hai công kích vậy mà đồng thời rơi lên người nhau. Dương Khôn lãnh trọn một vết chém dài, máu tươi không ngừng chảy ra, ướt cả y phục. Dương Dạ Yên thì bị huyết vụ đánh lên người, văng ngược về sau.
“Ngươi.....không muốn sống sao?”
Dương Khôn đau đớn tột cùng, điên cuồng thôi động linh lực cầm lại vết thương.
Lão tính toán đối phương sẽ giống như hai vị gia chủ kiêng kỵ huyết vụ công kích nên khi ra tay đã dốc ra toàn lực.
Nào ngờ Dương Dạ Yên như tên điên, lấy thương đổi thương. Theo huyết vụ đánh lên trước lòng ngực Thiên Nhẫn cũng kéo ra một vết dài, không phải Dương Khôn thời điểm đối mặt sinh tử mà chùn chân, phóng lui về phía sau thì có khả năng lão đã nhất thân lưỡng đoạn.
“Mau tới xem hắn.” Trần Hoang Lâm bên này thấy cả hai lấy thương đổi thương về sau Dương Dạ Yên bị đánh văng liền phát sinh lo lắng, vội nói với Trần trưởng lão.
Nhất chưởng vừa rồi của Dương Khôn ngưng tụ mười thành lực lượng, càng thêm huyết vụ bám bên trên. Theo Trần Hoang Lâm nghĩ, Dương Dạ Yên khẳng định sẽ không qua nổi, trực tiếp bị ăn mòn đến tận xương.
Còn không có đợi Trần trưởng lão kịp chạy đến sự tình lại nảy sinh biến hoá.
Dương Dạ Yên vậy mà giống như không có mảy mấy thương tích, cứ thế đứng bật dậy. Chỗ vốn phải bị huyết vụ ăn mòn cũng không chút tổn hao.
"Cái gì!?
Nhị vị tông chủ cùng Dương Khôn đồng thanh hét lớn.
Cả hai người từng trực tiếp nếm thử huyết vụ ăn mòn, theo bọn họ nghĩ phải đến Ngũ Tinh hậu kỳ mới có khả năng chống lại một chiêu kia. Thiếu niên trước mắt khắc kia rõ ràng không có phòng thủ gì bày ra vậy mà vẫn bình yên đứng đó. Thật quá mức vô lý rồi.
Dương Khôn thì không được như vậy, trực tiếp tức đến phun máu, vết thương khéo lại một ít giờ lại tiếp tục rĩ máu.
Thương đổi thương, bản thân suýt chút nữa đã bỏ mạng, vậy mà đối phương cứ đứng dậy như không. Gặp phải loại này tình huống không tức đến chết đã là đại hành trong bất hạnh.
“Địa Ngục chi khí đối với huyết vụ hạ phẩm của ngươi áp chế căn bản là không chỉ một cấp bậc. Hiện tại cam tâm chịu chết đi.” Tiểu hài nhếch miệng khẽ cười.
Lời hắn vừa truyền ra Dương Dạ Yên cũng theo đó lập tức phóng người đến, trên người cũng lập tức phóng xuất Địa Ngục chi lực hoá thành làn sương bao quanh.
Dương Khôn thấy đối phương lao đến không khỏi sơ hãi, chiêu số lại trở lại như cũ không có trật tự, cứ thế loạn đấm ra quyền mang, bên trong không quên phủ lấy Huyết Khí.
“Chống cự vô ích.”
Dương Dạ Yên càng thêm bức tốc, thân thể giữa loạn quyền không ngừng chớp động.
“Không.Lão phu không phục......”
Dương Khôn hét lớn, đồng tử giãn nở đến tột cùng, Thiên Nhân chỉ còn cách cổ lão không đến năm phân. Cảm giác sinh tử lần này nồng đậm hơn bao giờ hết, nội thể trong khắc như có luồn điện chạy dọc, đại não cũng trong thoáng đình chỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT