Dương Dạ Yên từng bước đặt xuống đều khiến lồng ngực tất cả mọi người không ngừng đập loạn, khi hắn lướt qua ai nấy đều như ngưng thở trong khắc. Tất cả đều đem hắn thật sâu kính sợ tận đáy lòng. Thứ kia cảm giác thật giống với hướng cường giả sùng bái. Chém chết Dương Xuyên về sau, Dương Dạ Yên so với động thế cường giả trong mắt mọi người đều không khác biệt.

Mười lăm tuổi, đối với nhân loại bình thường là mới bắt đầu tu luyện nhưng Dương Dạ Yên người này vậy mà đã có ngoại thể Tam Tinh lực lượng. Ngoài ra còn diệt sát một tên nội thể Tam Tinh thủ đoạn trùng trùng. Nếu hắn không chết sau này ắt sẽ thành loại cường giả chấn động thiên địa, vung tay nhấc chân có thể khiến sơn băng địa liệt.

Dương Khôn trực tiếp đối mặt thiếu niên kia càng thêm sợ hãi, bộ dáng hắn lúc này so với quỷ đòi mạng không khác là bao. Sớm biết sẽ có khắc này thì trước lão đã trực tiếp ra tay giết chết Dương Dạ Yên.

Đáng tiếc, mọi diễn hối hận đều chỉ được nói ra khi đã muộn. Dốc lực ứng đối hiện tại mới là chân đạo. Dương Khôn hét lớn, tay bày ra trảo đánh tới. Tốc độ Tứ Tinh cảnh hậu kỳ bùng nổ, thật giống thuấn di một dạng, chớp cái đã đến ngoài năm trượng.

“Ngươi muốn ta bồi táng Dương Trạch. Lão phu càng muốn đem đầu ngươi tế bái đệ đệ ta. Chết đi!” Lời nói cơ hồ cùng chiêu số đồng dạng xuất ra.

Dùng cánh tay ngưng tụ lực lượng cương mãnh tuyệt luân, Dương Khôn muốn đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp một chiêu đem đối phương chấn sát.

Đem Dương Khôn ra mà nói, người này thiên tư không tệ, mưu lược tính toán còn có chút hơn người nhưng xét về phương diện thủ đoạn khi chiến đấu thì so với Dương Xuyên càng lộ ra thua kém.

Lão xưa nay vẫn cậy vào thiên phú cao, tu vi so với người khác tăng nhanh nên không màn võ luyện, chưa từng ngó qua một bộ chiến pháp, dù là Dương gia kiếm pháp nhập môn. Hiện tại chiêu số quá mức đơn giản, chỉ biết dùng cương lực ép người. So với người thường cầm vũ khí đánh loạn doạ người không quá khác biệt.

Dương Dạ Yên đối diện công kích chút, sắc mặt không đổi, chỉ khẽ hừ lạnh. Thiên Nhẫn bên dưới dùng góc độ xảo diệu chém ngược mà lên.

Dương Khôn thấy chuyện thất kinh, cấp tốc rút lại cánh tay, lui nhanh phía sau, nhưng vẫn bị Thiên Nhẫn lướt nhanh một đường, máu tươi theo thế phun ra thành vòi.

“Tên khốn. Ngươi dám.”

Dương Khôn đồng tử co lại, chân mày cũng nhíu chặc. Lão xưa nay chiến đấu đều có người bảo hộ, ít khi lãnh qua thiệt hại. Hiện tại, bị chút thương tích đã cảm giác như thương cân đoạn cốt.

Không đợi Dương Khôn có chỗ ngơi nghĩ, Dương Dạ Yên mũi chân khẽ điểm, thân thể phóng nhanh, Thiên Nhẫn một nhát chém tiếp tục xuất ra. Lão già Dương Khôn không dám khinh xuất, một quyền đánh ra.

“Cái gì!?”

Song kích giao nhau về sau Dương Khôn phút chốc bị đánh bật, Phải biết quyền này uy lực dư chấn cũng đủ chấn sát Cung Thủ quân mấy tên, muốn trực tiếp chống đỡ còn khó, huống hồ đánh bậc như Dương Dạ Yên vừa làm.

Trong một khắc va chạm Dương Khôn cảm nhận rất rõ, bản thân như oanh kích một ngọn thiết sơn cứng rắn vô bì. Cổ tay chỉ tiếp xúc trong giây lát đã truyền đến một trận kịch liệt đau nhứt. Nếu không phải lao nhanh chống thu lực phóng lui chắc có thể ảnh hưởng đến xương cốt bên trong.

Ngay thời điểm ai nấy chấn động lại có một tiếng người hô lớn.

“Huyền cấp. Vũ khí của hắn chính là Huyền cấp.”

Một lời như sấm nổ bên tai, cấp tốc kéo toàn bộ sự chú ý đến trên thanh Thiên Nhẫn trường kiếm trong tay Dương Dạ Yên.

Thân kiếm lúc trước kia đơn giản một màu ngân thiết, hiện tại hoá thành toàn bộ đen kịt, vừa nhìn liền biết dụng huyền thiết cao cấp chế tạo không thể nghi ngờ. Hắc sắc quang mang nhàn nhạt cũng đang bên trên chợt nhạt chợt thu, đại biểu Huyền cấp sơ kỳ không thể sai.

Dương Dạ Yên quét mắt liền nhận ra tất cả những ánh mắt hướng lên Thiên Nhẫn mười thì hết chín có tham vọng ẩn chứa. Hắn chỉ lắc đầu khẽ thở dài, đây là loại sự tình hắn không muốn phát sinh nhất.

Huyền cấp binh khí đặc tại bên ngoài kỳ thật có chút trân quý có người sẽ nguyện vì đó bỏ ra chút sức, nhưng nếu hiện thân ở Nam Châu hẻo lánh này thì không khác thiên địa chí bảo là bao. Có người sẽ nguyện vì đó mà tránh đến đầu rơi máu chảy.

Thất phu vô tội, hoài ngọc kỳ tội. Dương Dạ Yên thấu hiểu nếu để lộ bản thân nắm giữ Huyền cấp binh khí sẽ kéo đến rất nhiều phiền phức, tuy bản thân không sợ nhưng tránh được lại càng tốt hơn.

Hắn từ đầu đã giấu kỹ, chỉ dùng sự cứng rắn tự nhiên của Huyền cấp mà giao chiến. Đến cả Dương Xuyên trực tiếp giao thủ cũng không nhận ra, hắn chỉ nghĩ đơn giản thứ kia một thanh binh khí cứng rắn, hoàn toàn không phát hiện huyền cơ. Nếu thật sự xử ra Thiên Nhẫn uy lực thật sự thì thời khắc chém giết Dương Xuyên đã giảm nhẹ khó khăn đi hơn nửa.

Kỳ thực, loại ẩm giấu kia cũng là điểm đặc sắc của binh khí cao giai. Nếu ngươi không rót vào bên trong linh lực thì nó sẽ chiếm như một thanh phàm khí không hơn. Chỉ khi cùng linh lực cảm ứng về sau mới sinh ra biến hoá, đại hiển thần uy. Đây là mấy vị đại sư luyện khí để nghĩ ra phương thức đặc biệt này để che giấu chí bảo.

Tiếc thay, giấy không gói được lửa. Dương Khôn đối thủ này tuy không có chiến pháp gì cao minh nhưng lực lượng chênh lệch thật quá nhiều, nội tâm Dương Dạ Yên minh ngộ nếu hắn không lộ ra chút lực ắt sẽ khó bề giết được đối phương.

Dương Khôn thời khắc nhìn thấy Huyền cấp khí tức cũng nhất mực khiếp sợ. Đối phương vốn đã mạnh, hiện tại kết hợp thành lợi khí này, chênh lệch khoảng cách ở giữa lại càng thêm rút ngắn.

“Chết đi cho ta.” Dương Khôn gầm thét, oanh ra vô tận quyền mang.

Minh ngộ cấp bậc Thiên Nhẫn về sau, lão biết rõ cận chiến bản thân chỉ có thể ăn thiệt thòi. Trực tiếp kéo ra ở giữa khoảng cách, dùng xa luân chiến dần dần bào chết đối phương.

Dương Khôn thật không nguyện tin tưởng người nọ đã hoàn toàn bình phục. Theo hắn tính toán, Dương Dạ Yên ắt cũng giống lúc trước, bày ra mấy loại bí thuật khiến bản thân nhanh chóng hồi phục, chỉ cần bản thân có thể kéo dài đến khi bí thuật phản phệ ắt sẽ thắng trận này.

Dương Dạ Yên liếc mắt liền nhìn ra đối phương suy tính, nội tâm khinh nhờn. Kiếm chém ra chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, như muốn cho đối phương biết khó mà lui. Từng chiêu từng thức đem toàn thảy loạn quyền chém nát.

“Không thể nào!? Ngươi sao có khả năng!?”

Dương Khôn thấy bản thân tầng tầng lớp lớp công kích bị đối phương toàn bộ hoá giải thì kinh hồn tán đảm.

Sau một trận kịch chiến kia vốn hiện tại người nọ phải như nỏ mạnh hết đà nhưng hiện tại xem lại thì chẳng khắc gì hải dương, thâm bất khả trắc, muốn có bao nhiêu linh lực liền có bấy nhiêu, vô cùng vô tận.

Nhưng trên thực tế mọi chuyện lại hoàn toàn trái ngược. Trên người Dương Dạ Yên khí tức chẳng những không giảm mà còn ngày một tăng lên, linh lực đang hình thành từng luồng gió nhẹ. Biến hoá trên người tất thảy đều do Dương Trạch một khắc trước khi chết đã giở trò.

Dù sao nàng cũng từng có một thời thiên kiêu phong hoa tuyệt đại, đối với mấy loại thủ pháp đặc thù nghiên cứu qua với với người thường càng nhiều hơn vô số.

Một khắc cuối cùng Dương Trạch thúc ép toàn bộ tàn dư linh lực còn lại vào nội thể Dương Dạ Yên, giúp hắn chữa trị hoàn toàn thương tích, đến cả Địa Ngục chi lực thương tích trầm trọng cũng chỉ trong chớp mắt thời gian đã khỏi. Tiếp sau Dương Trạch còn bản thân linh hồn làm dẫn dược, giúp Dương Dạ Yên thật sự ngưng tụ một cái Đan Điền.

Truyền ngôn bên ngoài vẫn là Cổ Nguyệt Thế Giới nhân loại tiên thiên đã thiếu khuyết Đan Điền, chỉ có tuân theo Cổ Nguyệt Thánh Pháp hấp thụ bản mệnh binh khí mới có thể luyện, nhưng kỳ thật lại không hoàn toàn đúng.

Mấu chốt tại điểm, vẫn có phương pháp giúp nhân loại tự mình hình thành Đan Điền.

Đáng tiếc, loại phương pháp này cái giá quá đắt, ngoài ra cơ hội thành công còn cực thấp, trăm người thực hiện chỉ một thành công nên dần dần bị Cổ Nguyệt Thánh Pháp thay thế, sau liền không còn ai nhớ đến, rơi vào đáy dòng sông lịch sử.

Thủ pháp kia vậy mà trong một lần cơ duyên xảo hợp vậy mà bị Dương Trạch đoạt được. Vì đó mà nội tâm nàng không ngừng đấu tranh. Lý trí bảo nàng phải hy sinh tất cả vì hài tử này nhưng trái tim lại không cho phép, càng muốn ở bên hắn thật lâu, nhìn ngắm y từng ngày lớn lên. Đây chính là lòng dạ chung của tất cả người làm mẫu thân, ai lại nguyện ý rời xa hài tử của mình chứ.

Nhưng trong khắc sắp lìa đời, Dương Trạch thấu triệt bản thân không còn nhiều thời gian, trực tiếp đem linh hồn chi lực thiêu đốt toàn bộ, cuối cùng, dung hợp vào thân thể Dương Dạ Yên giúp hắn đản sinh Đan Điền.

Phương pháp này do một cổ tộc thần bí sáng tạo, bọn họ không có tình cảm cũng càng không quản đến, nội tâm chỉ tôn sùng duy nhất sức mạnh. Khi đến tuổi khai mở thiên phú hài tử sẽ trực tiếp giết chết thân nhân, cưỡng ép ngưng tụ linh hồn họ tại nội thể, kết ra Đan Điền. Người bị đánh lên phương pháp này về sau cũng không thể tiến đến luân hồi, mãi mãi bị giam cầm khổ sở.

Loại hung tộc này từ trước khi Cổ Nguyệt Thánh Pháp xuất hiện đã từng bằng vào sự tàn ác này đạt được lực lượng thống trị Cổ Nguyệt Giới lúc trước thời đại.

Dương Dạ Yên thời khắc tiếp nhận kết đan cũng hoàn toàn không biết loại này sự tình, nếu minh ngộ bản thân vậy mà trở thành lồng giam mẫu thân linh hồn sợ rằng hắn sẽ thống khổ đến trực tiếp tự sát.

Nhưng cũng bởi Dương Trạch hy sinh Dương Dạ Yên mới có được khắc này lực lượng cùng Dương Khôn nhất chiến. Hắn có ngoại thể Tam Tinh, Đan Điền thành về sau nội thể cũng vững chắc ở Nhất Tinh sơ kỳ. Lấy nội ngoại kết hợp lực lượng sinh ra vô cùng vô tận, càng có thêm Thiên Nhẫn, Huyền cấp, giết chết Dương Khôn chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play