Một khắc kia, ánh mắt tề tụ, không khí bị đè nén, mọi người như ngừng thở, sợ gặp phải phát sinh nguy hiểm.
Ánh sáng chợt lóe, huyết thạch hiện lên hoa sáng, thật giống như một tầng kết giới vậy, vờn quanh người Trầm Tuyết Y, càng đem nàng thêm mỹ lệ.
“Thành công, đi đúng một bước nữa rồi!”
Chu Dật là người thứ nhất hoan hô, Kiếm Thần Phong huýt sáo vui vẻ, những người khác đều thập phần hưng phấn, nhìn không ra Tần Thiên có mấy phần bản lãnh.
Tại thời khắc Trầm Tuyết Y hạ cước bộ, Tinh Thần chi lộ tại trong đầu Tần Thiên quang hoa chợt lóe, nháy mắt liên thông, để cho hắn chỉ liếc mắt thôi đã nhìn thấy phương vị chính xác bước cuối cùng ra khỏi đây.
Tần Thiên trong tâm mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại không hiện lộ ra chút nào, kéo kéo cánh tay Lôi Đình, lớn tiếng nói: “Mang ta đi tới đó nhìn một cái, một bước cuối cùng này luôn thay đổi liên tục, ta phải hảo hảo nghiên cứu mới được”
Trầm Tuyết Y dừng lại ở bước thứ 63, không có vọng động.
Mà Lôi Đình mang theo Tần Thiên qua đến cạnh sát nàng, quan sát bốn phía, tượng mô tượng dạng, quả thực khiến người ta khó mà nói cái gì được.
Thiên Hoa Tà Nguyệt tương đối cẩn thận, nhắc nhở: “Chỉ còn một bước cuối cùng, bọn họ nếu tìm ra vị trí chính xác, có thể hay không chạy trốn a?”
Đông Phương Nhật Hoa nói: “Muốn mở ra sinh lộ, sẽ trở lại bước đầu tiên, sau khi liên thông với nhau. Chúng ta chỉ cần bảo vệ đầu này bọn họ sẽ không có cách nào chạy trốn”
Mọi người vừa nghe, nhất thời yên tâm, hiện giờ chờ đợi Lôi Đình cùng Tần Thiên tìm ra một bước cuối cùng.
Đông Phương Vũ Nhược nhìn Trầm Tuyết Y, đáy mắt lộ ra một tia khó hiểu, nghĩa là sao ta?
Lôi Đình cùng Tần Thiên vây quanh người Trầm Tuyết Y vài vòng, đem huyết thạch gần đó cẩn thận xem xét một lần nữa, lại chậm chạp không có đưa ra lựa chọn.
Đây là Tần Thiên cố ý trì hoãn, hắn cần một thời cơ thích hợp.
Trước mắt, dưới tùy thời khắc nhìn chằm chằm của mấy vị cao thủ Bất Diệt cảnh, hai người muốn trốn cũng không dễ.
“A, ta biết rồi”
Tần Thiên quát to một tiếng, hấp dẫn chú ý của mọi người.
Nhưng ngay sau đó, Tần Thiên vung tay phải lên, một khối huyết thạch đập vào đáy mắt mọi người.
Một khắc kia, Lôi Đình nắm chặt Tần Thiên, lấy tốc độ nhanh nhất hướng Trầm Tuyết Y phóng đi.
Mà Trầm Tuyết Y cũng tại thời khắc đó, bước ra một bước cuối cùng, nhưng không có rơi vào huyết thạch mà mọi người đang chú ý.
Chỉ thấy, ánh sáng mờ lóe lên, hư không nát tan.
Trầm Tuyết Y dựa theo chỉ điểm của Tần Thiên, ngược hướng một tảng huyết thạch khác hạ xuống, trong nháy mắt sinh lộ mở ra.
Đến lúc này, 64 huyết thạch đồng thời loang loáng, thật giống như một quang đái, ở dưới hàng nghìn hàng vạn huyết thạch mà du tẩu, bắn ra sắc thái hoa mỹ.
Hư không rung động, thiên âm quanh quẩn, trận trận sáng mờ khuếch tán bốn phương, đưa tới cảnh giác của đám cao thủ lục đại phái.
“Ghê tởm, bọn họ muốn chạy trốn, mau mau ngăn lại”
Hách Liên Hùng, Đỗ Vân Thăng, Mạnh Phi Vân đều là cao thủ Bất Diệt cảnh, lấy tốc độ nhanh nhất hướng Trầm Tuyết Y phóng đi, cố gắng ngăn cản Lôi Đình cùng Tần Thiên.
Đột nhiên lúc này, trước mặt Trầm Tuyết Y quang hoa vạn đạo, một Thời không chi môn xuất hiện chỉ trong nháy mắt, quang mang khuếch tán như sóng biển mênh mông, nhất cử đem ba đại cao thủ Hách Liên Hùng, Đỗ Vân Thăng, Mạnh Phi Vân đánh văng ra.
Cùng thời khắc đó, Trầm Tuyết Y phiêu phiêu, Tần Thiên nắm chặt cánh tay nàng, Lôi Đình vừa vặn bắt được Tần Thiên, ba người chợt lóe, nháy mắt bị hút vào bên trong thời không chi môn.
“Nguyên lai đúng là như thế”
Thanh âm than nhẹ của Đông Phương Vũ Nhược quanh quẩn không gian, đáng tiếc là không một ai nghe được.
Chu Dật cùng Kiếm Thần Phong cuồng khiếu rống giận, song song đạp cước đuổi theo, dọc theo sinh lộ mau chóng đuổi tới, thời không chi môn xuất hiện lần nữa.
Các cao thủ còn lại thấy thế, cũng không suy nghĩ nhiều, một đám hướng phía trước tiếp bước, dọc theo sinh lộ này xông vào thời không chi môn, nháy mắt toàn bộ biến mất.
******
Trên một chỗ hoang dã, hư không gãy khúc, nháy mắt xuất hiện một đạo thời không chi môn, từ trong đó bay ra ba đạo thân ảnh.
Lôi Đình cùng Trầm Tuyết Y là người phản ứng đầu tiên, chính là xem xét nơi mình đáp xuống, kết quả chính là Xích Huyết cốc ở cách đó không xa, nhưng lại không phải là lối vào.
Tần Thiên đầu có chút choáng váng, mờ mịt nhìn bốn phía, lẩm bẩm: “Tại sao là ban ngày vậy, đây là đâu?”
Tiến vào Xích Huyết có đã là nửa đêm.
Mà vừa tới nơi này, không nghĩ tới đã biến thành ban ngày.
Trầm Tuyết Y thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Tần Thiên, ngươi đi đi. Thể chất của ngươi rất đặc thù”
Lúc xuyên qua hư không chi môn, Tần Thiên chộp lấy cánh tay Trần Tuyết Y, tiếp xúc với khoảng cách gần như thế, làm cho Trầm Tuyết Y đã nhận ra được cái gì.
Đối với một vị cao thủ Tạo Hóa cảnh đỉnh phong mà nói, Trầm Tuyết Y có thể vận dụng thiên cơ thôi diễn thăm dò tình huống thể trạng Tần Thiên, mặc dù không nhất định chính xác 100%, nhưng cũng có thu hoạch ít nhiều.
Tần Thiên nghe vậy mới ngộ ra, ánh mắt cổ quái nhìn Trầm Tuyết Y một cái, nhưng sau đó đi theo Lôi Đình không bỏ.
Đến lúc này, Chu Dật, Kiếm Thần Phong song song phá không mà tới, từ trong tuyệt địa lao ra, phương vị cách chỗ Trầm Tuyết Y khoảng mười trượng, độ lệch lạc cũng không tính là lớn.
Ngay sau đó, các cao thủ còn lại lần lượt xuất hiện, hư không chi môn mỗi một lần lại có phương vị không đồng nhất, chẳng qua là sai lệch không nhiều lắm.
“Tuyết Y, sư muội, nàng không sao chứ?”
Trầm Tuyết Y khẽ lắc đầu, thân ảnh chợt lóe, tránh Chu Dật cùng Kiếm Thần Phong, đi tới bên người Vân Hà tiên tử.
“Tiểu tử kia đào tẩu rồi à”
Thiên Hoa Tà Nguyệt mất sắc, lập tức đuổi theo.
Số người còn lại nhìn Trầm Tuyết Y mấy lần, cũng không hỏi nhiều, trước hết phải đuổi theo cái đã.
“Đi thôi, chúng ta đi về trước”
Vân Hà tiên tử không hỏi cái gì, Chu Dật có chút không vui, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.
“Tuyết Y, hôm nào rãnh rỗi ta đến thăm nàng”
Kiếm Thần Phong vẫy tay không dừng, không thèm để ý đến ánh mắt ăn thịt người của tên Chu Dật kia chút nào, đi theo Hách Liên Hùng.
******
Vân Châu có 7 nước, Tề quốc là một trong số đó.
Bởi vì có Thiên Kiếm tông, trong 7 nước tuy rằng bất hòa lẫn nhau, nhưng không có xung đột gì quá lớn.
Khởi Nguyên đại lục có bát hoang cửu châu, Vân Châu địa lý lại có hoàn cảnh đặc thù nhất, có bốn nơi hiểm yếu thủ hộ, giống như là một khối bảo địa vậy, từ xưa cho đến nay, rất ít gặp phải chiến hỏa tẩy lễ.
Thỉnh thoảng có một vài xung đột nhỏ, nhưng có Thiên Kiếm tông nhúng tay vào, cuối cùng cũng không giải quyết được việc gì.
Hoàn cảnh như vậy, ưu thế như thế, tạo cho Vân Châu gặp nhiều điều may mắn, nhưng hết lần này tới lần khác, Thiên Kiếm tông lại đứng hạng chót trong thập đại môn phái Vân Châu, điều này làm cho rất nhiều người nghĩ không thấu.
Thân ở nơi bảo địa, nhân khẩu đông đảo, thiên tài kiệt xuất ùn ùn, tại sao Thiên Kiếm tông lại trở thành hạng chót trong 10 đại môn phái?
Về điểm này, thật ra thì cũng liên quan đến bốn đại hiểm yếu, trực tiếp hạn chế sự phát triển của Vân Châu.
Tương truyền rằng, xa xưa Vân Châu nhất định có ẩn dấu trọng bảo, chỉ cần xuất thế, chắc chắn kinh sợ bát hoang cửu châu.
Nhưng truyền thuyết này đã trải qua vô sô năm tháng, mà chẳng bao giờ chứng thật được nó, bởi vì vậy nên không có độ tin cậy lắm.
Đại Hoa thành, thủ đô Tề quốc, phồn hoa thịnh thế, làm người ta phải lé mắt.
Có người nói đây là trung tâm Vân Châu, tàng long ngọa hổ, cao thủ vô số, hội tụ không ít nhân vật kiệt xuất tại Vân Châu.
Tần Thiên đi theo sau Lôi Đình, đi trên đường phố Đại Hoa thành phồn hoa, nhìn người đến người đi, nhìn cảnh tượng xa thủy mã long, trên mặt hiện lộ đầy hưng phấn.
Giữa không trung, quang mang tùy thời khắc thay đổi liên tục, đó là vô số thân ảnh của tu luyện giả bay qua lại, tùy ý có thể thấy được, hết sức bình thường.