Nhìn người nọ hạ xuống, Tần Thiên thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng cũng đi đúng phương vị.
Cao thủ lục đại môn phái vừa hưng phấn vừa khẩn trương, Đông Phương Nhật Hoa ánh mắt sáng như đuốc, hận không thể đem hư không nhìn thấu, ánh mắt quét về mục tiêu kế tiếp.
Chỉ còn ba bước cuối cùng, có thể thành công hay không đây?
Vấn đề này, tất cả mọi người đang suy tư, chỉ trừ Tần Thiên ra cũng không ai biết được.
Tần Thiên ở bên trong Tuyệt Thiên lĩnh gặp được Vô Ảnh Thú, từ quần tinh thiểm điện mà lĩnh ngộ ra Tinh Thần chi lộ.
Hắn mặc dù không biết vận dụng như thế nào, nhưng dưới tình huống trước mắt, cũng là hy vọng duy nhất mở ra sinh lộ.
Giờ phút này, người nọ bước ra bước thứ hai, tất cả mọi người đều khẩn trương cao độ, cho đến mê vụ quanh người Vân Hà tiên tử cũng xuất hiện kịch liệt ba động, có thể thấy được tâm của nàng khẩn trương đến cỡ nào.
Một bước bước ra, sáng mờ bao phủ, hắn đi đúng rồi.
Tần Thiên từ đó mới thấy được phương vị bước thứ 63, chỉ cần người kia đi đến một bước này, Tần Thiên liền có thể biết được bước cuối cùng nằm ở đâu.
Song, kết quả làm cho Tần Thiên thất vọng, người nọ y theo suy tính mà Đông Phương Nhật Hoa chỉ điểm, cuối cùng chết ở bước thứ 63.
“Đã chết, sai lầm rồi, sao có thể như vậy?”
Ánh mắt Đông Phương Nhật Hoa như dại ra, lâm vào tuyệt vọng.
Hắn đã hao phí nửa canh giờ, tóc đen biến thành tóc trắng, hao phí đại tâm huyết để suy đoán ra bước cuối cùng, dĩ nhiên là sai, sự thật quá tàn khốc a.
Bốn người dò đường toàn bộ đều chết sạch, cao thủ lục đại phái chỉ còn lại mười một vị, trong đó 6 người là ở cảnh giới Bất Diệt, 5 người còn lại là Tạo Hóa cảnh, toàn bộ đều có thân phận bất phàm.
“Còn kém hai bước cuối cùng a, kế tiếp phải làm như thế nào, mọi người nói một chút đi”
Mạnh Phi Vân nhìn lướt qua mọi người, mở miệng phá vỡ sự yên lặng.
Cửu phu nhân nói: “Hai bước cuối cùng, vô luận như thế nào cũng phải tìm ra”
Đỗ Vân Thăng nói: “Ai đi dò đường đây?”
Quay đầu nhìn chung quanh, ánh mắt quét qua trên người Thiên Hoa Tà Nguyệt, Đông Phương Vũ Nhược, Kiếm Thần Phong, Trầm Tuyết Y, Chu Dật, đây là năm tiểu bối, đều là cao thủ Tạo Hóa cảnh, là đệ tử kiệt xuất của các phái, thân phận đặc thù.
Ý nghĩa dò đường là tử vong, năm người trước đây cũng không ngoại lệ, ai cũng không muốn chủ động đứng ra.
Nhưng mà, lúc này cần phải trải qua một bước này, dù sao cũng phải có người để làm.
Kiếm Thần Phong xoay chuyển ánh mắt, cười hắc hắc nói: “Bên kia còn có hai tên dò đường rất tốt a, đem bọn họ bắt tới, để cho bọn họ đi dò đường thôi”
Thiên Hoa Tà Nguyệt lớn tiếng nói: “Đề nghị này không tệ nhỉ, ta đồng ý”
Trầm Tuyết Y sóng mắt khẽ nhúc nhích, không có mở miệng.
Đông Phương Vũ Nhược suy tính bước kế tiếp, nên không để ý đến đều này.
Mạnh Phi Vân nói: “Tần Thiên kia không thể giết, còn tên tiểu tử khác thì có thể dùng”
Lôi Đình lạnh lùng cười một tiếng, mang theo Tần Thiên chợt lóe rồi biến mất.
“Trước mặt lão phu, há có thể cho ngươi chạy thoát sao”
Hách Liên Hùng vung tay phải lên, kiếm khí bay lên, kiếm quang đáng sợ chỉ trong nháy mắt xé nát hư không, ngạnh sanh đem Lôi Đình cùng Tần Thiên trốn trong hư không bắn ra ngoài.
Lôi Đình vẻ mặt ngưng trọng, đối mặt với cao thủ Bất Diệt cảnh, đó cũng không phải là chuyện đùa a.
Tần Thiên lòng tràn đầy tức giận, nhưng không thể làm gì được, nhìn sang con đường rời khỏi kia, quát lên: “Dừng tay! Muốn chúng ta đi thăm dò đường cũng được, nhưng ta có một điều kiện”
Hách Liên Hùng cười lạnh nói: “Trước mặt lão phu, ngươi không có tư cách đặt điều kiện”
Tần Thiên hừ nói: “Được thôi, các ngươi muốn lưu lại nơi này nghỉ ngơi hay sao chứ”
“Ngũ trưởng lão hà tất phải tức giận, nghe hắn nói một chút điều kiện xem sao rồi hãy nói”
Nhìn Tần Thiên, Vân Hà tiên tử giọng mềm mại nói.
Kiếm Thần Phong nhìn chằm chằm Tần Thiên quát lên: “Tiểu tử, có rắm thì phóng nhanh lên”
Tần Thiên lạnh lùng nói: “Ta phóng rắm, các ngươi sẽ trở thành người ngửi rắm đó?”
Kiếm Thần Phong rống giận lớn tiếng trách mắng: “Tiểu tử, ngươi muốn chết”
Tần Thiên nhích lông mày lên, nhuệ khí mười phần.
“Ngươi thử một chút”
Hách Liên Hùng ngăn cản Kiếm Thần Phong lại, hừ nói: “Nói đi, ngươi có điều kiện gì?”
Tần Thiên nhìn lướt qua các cao thủ lục đại phái, lạnh lùng nói: “Dò đường thì có thể, nhưng ta cần một người hiệp trợ”
Thiên Hoa Tà Nguyệt châm chọc, nói: “Ngươi tại sao không nói chúng ta phái thêm mấy người hiệp trợ ngươi a, nếu vậy ngươi cũng không cần thăm dò nữa”
Kiếm Thần Phong cười to nói: “Tiểu tử, ngươi quả thực người si nói mộng. Ngươi đi dò đường cho chúng ta, ngược lại ngươi yêu cầu chúng ta phái người hiệp trợ, ngươi nghĩ rằng chúng ta đều là ngu ngốc cả sao?”
Tần Thiên hờ hững nói: “Không muốn thì mọi người cùng nhau chết tại chỗ này vậy, chúng ta hai mạng đổi lấy mười một cái mạng các ngươi, một chút cũng không mất mát gì a”
Cửu phu nhân mị nhãn một hồi, hỏi: “Ngươi muốn người nào hiệp trợ ngươi?”
Tần Thiên nhìn mọi người một cái, phất tay chỉ Trầm Tuyết Y nói: “Là nàng!”
Chu Đật là người thứ nhất phản đối: “Ngươi đừng có mơ”
Kiếm Thần Phong phản ứng kịch liệt, cả giận nói: “Không được”
Tần Thiên vui mừng không chút sợ hãi, lãnh ngạo nói: “Trừ nàng ra, hết thảy không cần bàn nữa!”
Chu Dật cả giận nói: “Điều này thế nhưng không phải do ngươi quyết”
Trầm Tuyết Y nhìn Tần Thiên, ánh mắt có chút phức tạp, phất tay ngăn Chu Dật lại, trầm giọng nói: “Ta nguyện ý”
Vân Hà tiên tử có chút ngoài ý muốn, nhẹ nhàng nói: “Tuyết Y …”
Chu Dật kinh hô: “Sư muội, nàng điên rồi sao, đây là … là … cửu tử nhất sanh đó”
Kiếm Thần Phong quát: “Không được, ta không đáp ứng”
Trầm Tuyết Y nói: “Ý ta đã quyết, mọi người không cần nhiều lời”
Cửu phu nhân cười duyên nói: “Đã có người xung phong nhận việc, chúng ta há có thể cô phụ tấm lòng của nàng sao”
“Ngươi im miệng!”
Chu Dật cùng Kiếm Thần Phong đồng thời cùng gầm lên, nhìn cũng biết hai người bọn họ có ý với Trầm Tuyết Y, không muốn nàng phát sinh bất kỳ việc gì ngoài ý muốn.
Hách Liên Hùng nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói: “Ngươi muốn nàng hiệp trợ ngươi như thế nào?”
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn Tần Thiên, bao gồm cả Đông Phương Nhật Hoa trong đó.
“Cái này là chuyện của ta, các ngươi chỉ để ý con đường đào mệnh là được rồi”
Tần Thiên nói lời không chút khách khí, ánh mắt hiện lên phẫn nộ cùng trái tim bất khuất.
Trầm Tuyết Y phi thân tới bên cạnh Tần Thiên, trong mắt lóe ra thần thái mê người.
“Ngươi thực có điểm nắm chắc?”
Tần Thiên nhìn sang cao thủ lục đại phái, phất tay bảo Trầm Tuyết Y đến trước mặt, ánh mắt như đao nhìn hai tròng mắt của nàng, chất vấn: “Ngươi tin tưởng ta sao?”
Trầm Tuyết Y đón nhận ánh mắt Tần Thiên, bốn mắt giao thoa lẫn nhau, một lát sau, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia lộ một nụ cười.
Tần Thiên dời ánh mắt đi, ở bên tai Lôi Đình nói nhỏ mấy câu, tất cả cao thủ lục đại phái đều dùng tâm linh nghe ngóng, nhưng đã bị Lôi Đình phong tỏa âm thanh.
Sau đó, Tần Thiên thì thầm bên tai Trầm Tuyết Y một câu, mùi hương mê người làm cho hắn có chút xuất thần, hơi hơi dừng lại.
Chu Dật cùng Kiếm Thần Phong thấy thế, trong lòng hận muốn chết, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.
Trầm Tuyết Y kinh ngạc nhìn Tần Thiên một cái, nhẹ giọng nói: “Được, ta hiểu rồi”
Dưới sự bức bách của cao thủ lục đại phái, Lôi Đình không trốn tránh, mang theo Tần Thiên đi tới bên trong vòng vây của mọi người, bắt đầu vì bọn họ dò đường.
Người đầu tiên thăm dò chính là Trầm Tuyết Y, điều này làm cho tất cả mọi người kinh hãi một thân mồ hôi lạnh, Chu Dật cùng Kiếm Thần Phong lại càng lớn tiếng phản đối, sợ Trầm Tuyết Y phát sinh vấn đề.
Trầm Tuyết Y không để ý tới phản đối cùng lo lắng của mọi người, y theo chỉ điểm của Tần Thiên, dọc theo con đường mà ngươi kia đã đi qua, dễ dàng bước ra bước thứ 62, một bước này khiến cho mọi người khẩn trương cùng bất an, bước thứ 63.