Editor: Yến Uyên

Beta: Mika

Một đêm trước khi tuyết rơi, tất cả mọi người đều chuyển vào Thanh Uyển.

Khác với dự đoán trước đó là mỗi gian phòng ngủ sẽ có hai, ba người ở. Bởi vì số lượng nhà lầu được xây dựng đã vượt quá mong đợi, phòng ở hoàn toàn đủ cho mọi người, thậm chí lầu một của mấy tòa nhà được tu sửa đầu tiên cũng không có ai ở.

Dựa theo sắp xếp, trong mỗi một tòa nhà đều có vài tu sĩ ở, cho nên lúc đó mới chuyển đến mọi người còn cảm thấy không quen.

Các tu sĩ không quen, các phàm nhân cũng không quen. Nhưng mọi người gặp nhau cũng chỉ có thể gật gật đầu cười một cái. Dẫu sao cũng là hàng xóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, thế nào cũng không thể ngay ngày đầu tiên liền khiến cho mối quan hệ cứng nhắc được.

Khi Trang Thừa đang dọn đồ lên lầu cũng tình cờ gặp được hàng xóm của hắn.

“Lưu tỷ? Tỷ cũng ở nơi này sao?” Trang Thừa quen biết Lưu Thải, thậm chí còn từng dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu.

Lưu Thải buông đồ trong tay xuống, lau mồ hôi cười nói: “Xem ra chúng ta là hàng xóm rồi.”

Trang Thừa nói: “Tiểu Thạch Đầu đâu?”

Lưu Thải nói: “Ở trong phòng đấy, ta đây cũng là một chuyến cuối cùng, chuyển xong rồi thì không còn đồ gì nữa.”

Trang Thừa cười nói: “Vậy ta giúp tỷ.”

Hắn ta cũng không đợi Lưu Thải từ chối, trực tiếp cầm đồ đi lên lầu ba.

Lưu Thải vừa nói lời cảm tạ vừa theo đi lên.

Trang Thừa nói: “Không cần khách khí như thế, về sau đều là hàng xóm, có chuyện gì thì cứ việc gõ cửa.”

Sáng sớm hôm nay, thành chủ mới nói với mọi người, quan hệ giữa láng giềng cần phải hòa thuận, đặc biệt là đứng trước loại thiên tai này, có thể giúp đỡ một tay thì giúp đỡ.

Trang Thừa vẫn còn nhớ rõ ràng.

Hắn giúp Lưu Thải cầm đồ, lại xuống lầu vác bọc đồ của mình lên lưng đi lên lầu.

Những đồ đạc lớn trong nhà bọn họ từ lâu đã dùng túi trữ vật mà thành chủ phủ cho mọi người mượn chuyển nhà đã đem đến nhà mới, giờ chỉ còn lại vài thứ lặt vặt.

Thật không dễ dàng mà dọn xong, Trang Thừa cũng nhẹ nhàng thở ra, hoàn toàn nằm liệt trên ghế.

Nhà bọn họ ở chính là một căn nhà có ba phòng hai sảnh, chen chúc đương nhiên là không có, chính là đã quen ở ngoài sân, sau khi chuyển nhà khó tránh khỏi có chút không quen.

Thế nhưng không quen chỉ là nhất thời, hiếm lạ lại là dài lâu.

Căn nhà này thật sự tốt, lúc này không có tuyết rơi, gió cũng không lớn, mở cửa sổ ra, ánh tà dương vừa vặn chiếu vào, xinh đẹp không lời nào tả hết.

Mẹ Trang Thừa thì không rảnh thưởng thức cảnh đẹp, nàng đang ở trong bếp ngó đông ngó tây, chỉ cảm thấy bệ bếp rộng rãi này cùng cái tủ đẹp đẽ nhìn thế nào cũng thấy hợp ý.

Tất cả đồ vật đều có thể bỏ vào trong tủ, căn bản không cần giống như trước kia toàn bộ chất đống ở trên bệ bếp, cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp.

Cha Trang Thừa cũng rất hưng phấn, ông ấy là người tham dự sửa nhà, cho nên nói đến căn nhà đó là rõ ràng đâu ra đấy. Từ khi vào nhà là bắt đầu nói, liên tục nói tới bây giờ.

Mẹ Trang Thừa thật sự chịu không nổi nữa, đặt thức ăn ở trên bàn nói: “Ông thì sửa nhà chỗ nào, ông còn không phải là chặt cây sao? Ông nói một chút tường này là xây thế nào, giường sưởi này là làm ra sao, cái lỗ thông khói là được làm như thế nào, ông nói chút xem a.”

Cha Trang Thừa chỉ có thể ngậm miệng, nhưng trước khi ngậm miệng vẫn không quên quật cường nói: “Không có ta chặt cây ma quỷ, căn nhà này cũng sửa không nổi đâu đấy!”

Này thật là, dạo này ông ấy cũng thành kẻ nói dóc lão luyện rồi.

Mỗi ngày đều đang đốn cây, đốn đến tu vi cũng tăng lên.

Ông bị kẹt tại Luyện Khí cấp tám cũng rất nhiều năm rồi. Ngày hôm qua vậy mà cuối cùng đã tiến vào cấp chín.

Cũng không chỉ có mình ông ấy, những người giúp đỡ đốt lò, giúp đỡ bay giữa trời xếp gạch… Tóm lại tu vi của toàn bộ tu sĩ gần như đều tăng lên một cấp nhỏ.

Trước kia bọn họ mỗi lần tăng lên một cấp nhỏ thế nào cũng miệt mài đến thời gian vài năm. Không nghĩ tới tu sửa nhà mà toàn thể đều tiến cấp.

Khi Tô Thu Diên biết cũng không thấy kỳ quái, tu vi của các tu sĩ thành Thanh Châu vẫn luôn không tiến triển, nguyên nhân lớn nhất là bình thường bọn họ căn bản không sử dụng linh lực.

Hiện tại hai công xưởng cùng đội thi công đều cần bọn họ, không phải là mỗi ngày tiêu hết linh lực, lại tĩnh tọa lần nữa khôi phục sao?

Cứ thế ngày qua ngày, tu vi đương nhiên có thể tăng cao.

Có điều mệt cũng thật sự mệt, cha Trang Thừa cơm nước xong không bao lâu đã buồn ngủ rồi, còn chưa có kịp cẩn thận cảm thụ loại đồ vật mới mẻ như giường sưởi này thì đã ngáy ngủ rồi.

Nhưng ông ấy cũng không ngủ bao lâu, nửa đêm đã bị tiếng gió phần phật ầm ỹ bên ngoài đánh thức.

Ông theo bản năng sợ hãi vách tường lọt gió, muốn duỗi tay lấy chăn dự phòng. Nhưng bên tai nghe thấy tiếng gió, trên người lại không lạnh một chút nào, không chỉ có không lạnh, còn vô cùng ấm áp. Cho nên tay ông sờ soạng trong chốc lát, sau đó lại ngủ rồi.

Đến ngày thứ hai, nghe thấy mẹ Trang Thừa nói bên ngoài có tuyết rơi, ông ấy cũng không có cảm xúc chân thật gì.

Bởi vì giường sưởi dưới thân thật sự quá ấm áp, ấm đến mức khiến ông sắp quên hiện tại là mùa đông.

Đợi sau khi ông ấy rời giường, tuyết dưới lầu cũng đã phủ trắng con đường.

Trang Thừa thúc giục, hắn ta nói: “Nhanh nhanh đi xuống quét tuyết.”

Cha Trang Thừa là nhân viên quản lý tòa nhà thứ năm ở Thanh Uyển, đảm nhận chức trách tổ chức mọi người quét tuyết, múc nước… Dựa theo quy định, lúc này ông ấy cũng nên khởi công rồi.

Vì thế cửa nhà mọi người rất nhanh đều bị gõ vang.

Lưu Thải mới sáng sớm đã chuẩn bị xong xuôi, ở cùng với nàng còn có một người phụ nữ trung niên. Hai người đều rất cần mẫn, đã ước định một người làm việc nhà, một người đi theo ra ngoài quét tuyết, mỗi ngày đều thay phiên nhau.

Hôm nay vừa khéo là ngày Lưu Thải ra cửa, nàng hôn Tiểu Thạch Đầu một cái, cầm cái xẻng rồi đi ra ngoài.

Sáu người tụ tập một chỗ, nhìn thì không nhiều người lắm, nhưng mỗi người đều rất có sức lực. Rất nhanh đã quét sạch sẽ tuyết ở phụ cận giếng nước.

“Nếu như nước trong nhà không đủ, lúc này có thể lấy thêm nước để chuẩn bị, giếng còn chưa đóng băng đâu.” Cha Trang Thừa nói.

Mùa đông chỉ sợ nước giếng bị đóng băng lại, cho nên hôm qua bọn họ đã đậy nắp giếng lại. Có điều nếu như tuyết vẫn cứ rơi như thế này cũng chỉ có thể dựa vào tu sĩ Hỏa linh căn.

Dù sao muối của bọn họ cực kỳ quý giá, dùng để làm tan băng cũng quá đáng tiếc rồi.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào tháo đến ngay, một đám tu sĩ tuần tra lúc này vừa vặn đi qua tòa nhà thứ năm.

“Trang thúc, cần hỗ trợ sao?” Hôm nay đúng là ngày đến phiên trực của Trịnh Minh, dậy từ rất sớm, mới giờ Tỵ cũng đã chạy được bốn tòa nhà.

Cha Trang Thừa nói: “Đang nghĩ tới các ngươi đấy, hôm nay giếng nước còn chưa đóng băng, nhưng mà tuyết đã quét đến tương đối rồi.”

Trong mỗi đội tuần tra đều có tu sĩ Hỏa linh căn. Bọn họ mỗi ngày tuần tra, có một việc quan trọng nhất chính là dùng lửa xử lý đống tuyết.

Linh hỏa và phàm hỏa bất đồng. Ngọn lửa vừa đi qua, tuyết và nước hòa tan đều có thể xử lý sạch sẽ.

Đương nhiên cái này chỉ là trạng thái lý tưởng, cấp bậc linh hỏa của tu sĩ Luyện Khí kỳ quá thấp, cho nên mặt đường vẫn sẽ lưu lại không ít nước chảy vào cống rãnh.

Chẳng qua so với chờ tuyết đọng thành băng, loại phương pháp xử lý này đã rất ổn rồi.

Sau khi xử lý xong tuyết đọng, Trịnh Minh lại hỏi: “Không có ai sinh bệnh chứ? Có cần đưa đến chỗ thầy thuốc không?”

Cha Trang Thừa sáng sớm khi gõ cửa đã hỏi qua, không có phát sốt cũng không có đau bụng. Nói chung mọi người khá là tốt.

“Vậy thì tốt, đúng rồi, Trang thúc nhớ quét qua tuyết trên mái nhà, buổi chiều chúng ta sẽ ghé qua lần nữa.

Tuy rằng sàn gác căn nhà cũng là làm từ gỗ cây ma quỷ nước lửa bất xâm. Nhưng nếu tuyết quá nhiều, để vậy cũng không được.

Trang Thừa nói: “Được, ta đợi một lát nữa rồi đi.”

Trịnh Minh nói: “Ừ, vậy chúng ta đi đây.”

Thấy người đội tuần tra đã rời đi, Lưu Thải nhịn không được nói: “Đội tuần tra buổi chiều còn phải ghé lần nữa? Vất vả quá.”

Bọn họ ở trong sân quét tuyết, có nhà lầu chắn gió cũng cảm thấy sắp không mở mắt ra được, người đội tuần tra thì càng vất vả.

Cha Trang Thừa nói: “Là rất vất vả, có điều có bọn họ ở đây cũng an toàn rất nhiều.”

Chí ít mặt đường này sẽ không kết băng, có người sinh bị bệnh cũng có người đưa đi chỗ thầy thuốc.

Ông ấy nhìn những bông tuyết đang rơi to như lông ngỗng, nói: “Chỉ sợ buổi chiều chúng ta còn phải đi ra một chuyến, tuyết quá lớn, chỉ quét một lần có thể không đủ.”

Mọi người đều gật đầu.

Quét tuyết tuy rằng là một việc tốn sức, nhưng so với những công việc trước kia bọn họ đã làm nhẹ nhàng hơn nhiều.

Chút lượng lao động này cũng chỉ có thể làm cho bọn họ khởi động một chút.

Trong một tòa nhà khác cách đó không xa.

Lâm Lộ hâm nóng cơm, cũng không lãng phí lửa trong bếp lò, lại bắc một nồi nước đun lên.

Hứa Hoàng mới vừa đi dưới lầu hỗ trợ quét tuyết, đông lạnh đến cả người lạnh lẽo, trở về liền xoa tay không ngừng. Mãi đến khi Lâm Lộ cho hắn uống ngụm nước ấm mới tốt một chút.

“Bên ngoài rất lạnh phải không?” Lâm Lộ đặt đồ ăn xuống nói.

Hiện tại vốn dĩ chính là thời điểm lạnh nhất trong năm. Tuyết vừa rơi, bệnh thấp khớp càng xuyên vào giữa từng khớp xương cốt. Nếu không phải muốn tiết kiệm củi và than, Lâm Lộ quả thật hận không thể suốt ngày đều nán lại trên giường đất không xuống.

Hứa Hoàng trong tay đang bưng bát nói: “Là rất lạnh, ra cửa cần phải mặc nhiều một chút. Còn may phủ Thành chủ lại phát một ít áo khoác da, bằng không ngay cả quần áo ấm áp đi ra ngoài cũng không có.”

Ngày hôm qua Phủ Thành chủ liền thông báo mọi người tin tức tuyết sắp rơi, cũng dừng lại tất cả nhu cầu hoạt động bên ngoài, vật tư sinh hoạt và lương thực cũng phát đến trong tay mỗi người. Hiện tại trong phòng bọn họ đã chất đầy đồ ăn và vật dụng, trong đó đồ để sưởi ấm đặc biệt nhiều, có da có than có chăn. Tóm lại ra cửa cũng sẽ không bị đông lạnh.

Cùng lúc đó trong phủ thành chủ, Tô Thu Diên lại không có trạng thái tốt như thế.

Y vốn dĩ đã sợ lạnh, tuyết vừa rơi thì càng dậy không nổi.

Ma Tôn đợi ở cửa nửa ngày cũng không có đợi được động tĩnh y tỉnh dậy. Thấy cũng sắp giữa trưa rồi, vẫn là không nhịn được gõ cửa.

Tô Thu Diên cả người đều bọc trong chăn, bên cạnh còn đặt một đống Noãn Ngọc. Nhưng y vẫn lạnh đến phát run, hơn nữa linh lực mất khống chế, hàm răng va vào nhau lập cập, đầu óc cũng mơ hồ.

Sau khi nghe được tiếng đập cửa, y dùng âm thanh yếu ớt mơ mơ màng màng nói: “Vào đi.”

Ma Tôn lập tức bước lớn tiến vào.

Vòng qua phía sau bình phong, không nhìn thấy thành chủ, chỉ nhìn thấy một con nhộng tằm màu trắng.

Hắn có chút lo lắng tiến lên nói: “Thành chủ, ngài làm sao vậy? Rất lạnh sao?”

Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Thu Diên xuất hiện ở trước mặt hắn với hình tượng như vậy.

Ngay cả đầu cũng không lộ ra, có thể biết có lạnh thế nào khó chịu biết bao.

Nhưng vẫn cứ bí hơi như vậy cũng không được. Ma Tôn vươn tay kéo chăn xuống.

Tô Thu Diên vốn dĩ là không có khí lực gì, cho nên khiến cho Ma Tôn dễ dàng thực hiện được, lộ ra một đôi má bí hơi đến ửng đỏ.

Ma Tôn theo bản năng sờ sờ trán của Tô Thu Diên.

Không có bất kỳ độ ấm nào, như là đang sờ một khối băng.

Ngược lại lòng bàn tay hắn quá ấm, Tô Thu Diên giật mình một cái, người cũng thanh tỉnh một ít.

“Sao ngươi lại vào được?” Hàm răng y va lập cập, ngay cả thanh âm cũng hơi khàn khàn không thể nghe thấy.

Ma Tôn nhíu mày: “Thành chủ, đắc tội rồi.”

Lúc này hắn cũng không hỏi ý kiến Tô Thu Diên, trực tiếp ngồi xuống mép giường, dìu Tô Thu Diên ngồi dậy.

Chăn vừa rơi, Tô Thu Diên càng thêm rét run lên.

Ma Tôn cũng không giúp y bọc chăn lại mà là trực tiếp ôm lấy y từ sau lưng.

Huyền Dương Hỏa ấm áp từ trên người hắn thẳng tắp truyền cho Tô Thu Diên.

Tô Thu Diên vốn đang còn giãy giụa, nhưng chỉ một lát liền từ bỏ chống cự, cả người rúc vào lồng ngực Ma Tôn.

Kỳ thật y cũng không hiểu lắm đã xảy ra cái gì.

Trong lúc mơ mơ màng màng, y còn cho rằng là có người mở điều hòa.

Y lại lui về phía sau cọ cọ.

Những ngày mùa đông, quả nhiên chỉ có gió ấm của điều hòa mới có thể cứu mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play