Editor: Yến Uyên

Beta: Mika

Hai phàm nhân từ thành Dương đến cậy nhờ Thanh Châu là một chuyện hiếm lạ.

Suy cho cùng, Thanh Châu có tiếng nghèo và quái gở nhất vùng Đông Cảnh.

Không nghĩ tới, trong những ngày tuyết bay lả tả như vậy lại có người tới đây nhờ cậy bọn họ.

Ngay cả các tu sĩ thủ thành cũng có một loại kiêu ngạo không biết từ đâu tới, vây quanh hai phàm nhân này hỏi đông hỏi tây.

“Các ngươi tên gọi là gì? Thật sự là từ thành Dương tới?”

Thiếu niên đã uống canh xua lạnh, cả người cũng có chút tinh thần. Nhìn thấy nhiều tu sĩ như vậy trong lòng có chút sợ hãi nhưng sự phấn khởi lại vượt qua chút sợ hãi này: “Ta là Giang Nhị, từ thành Dương tới đây.”

Trung niên cũng vội vàng nói: “Ta là Tưởng Thất, chúng ta đã đi rất lâu mới đi đến được nơi này, đây là thành Thanh Châu sao?”

Tu sĩ nói: “Nơi này tất nhiên là thành Thanh Châu.”

Tưởng Thất có chút không dám tin, bởi vì đài quan sát cao mấy chục mét kia quá làm người ta kinh ngạc rồi. Thành Dương không có vậy mà thành Thanh Châu trong lời đồn nghèo hơn thành Dương vô số lần lại có?

Nhìn những tu sĩ ở đây, tuy quần áo không tốt như của bọn họ, nhưng trong ngày mùa đông giá rét thế này mỗi người bọn họ vẫn tràn đầy năng lượng, thậm chí còn sẵn lòng cùng bọn họ hỏi đáp, này cũng quá hòa nhã rồi đi?

Lại có tu sĩ hỏi: “Sao các ngươi lại muốn đến thành Thanh Châu?”

Giang Nhị thấy các tu sĩ vây quanh đều rất tò mò với đáp án này, cẩn thận dè dặt nói: “Trước đó ta từng chạm mặt một tu sĩ thành Thanh Châu, nghe hắn nói cuộc sống của các phàm nhân ở Thanh Châu rất tốt, cho nên ta muốn đến đây nhờ cậy.”

Các tu sĩ ồ lên.

Đãi ngộ của các phàm nhân thành Thanh Châu xác thật không tồi.

Nhưng đãi ngộ dành cho tu sĩ như bọn họ cũng không kém, điểm này cũng không cần nói cho những người khác.

Qua một lúc lâu, người của phủ Thành chủ cuối cùng cũng tới.

Người tới chính là Vạn Kiệt, là đại đồ đệ của Tạ Ngang. Sau khi Tạ Ngang nhận ra bộ mặt thật của Tần Việt, rút kinh nghiệm xương máu, ông cảm thấy cần phải bồi dưỡng những người khác thành người thành thật mới được, cho nên chuyện này được giao cho Vạn Kiệt làm.

Vạn Kiệt vội vàng chạy đến, tin tức mang theo đã trải qua Tô Thu Diên suy nghĩ kỹ càng.

“Thành chủ nói, trong thời tiết như vậy mà hai người bọn họ có thể đến thành Thanh Châu, vậy tạm thời cho bọn họ ở lại, chỗ ở vẫn còn nhưng vật tư sinh hoạt không có danh ngạch phân phối cho bọn họ. Về phần cuối cùng có thể được ở lại hay không còn phải xem biểu hiện của bọn họ.”

Tuy thành Thanh Châu cực kỳ thiếu* người, nhưng Tô Thu Diên không phải là người nào cũng cần.

(*) thiếu ở đây là thiếu nhân tài, nhân lực, ít người

Hai người này có thể đi đến Thanh Châu, chứng tỏ nghị lực không tồi, đầu óc và vận khí cũng không tệ, cho nên y cho phép hai người kia ở lại.

Tuy nhiên không thể không có lòng phòng bị. Hiện tại chưa thể xác định được hai người này là tự muốn đến đây hay là do thành Dương phái tới tìm hiểu tin tức. Cho nên Tô Thu Diên quyết định sắp xếp cho bọn họ vào ở tòa nhà Lâm Lộ đang ở.

Lầu một vừa hay không ai ở, hai người bọn họ ở một phòng. Bình thường sẽ do các tu sĩ và phàm nhân trong tòa nhà theo dõi bọn họ, hẳn là cũng không tạo ra được trận sóng lớn nào.

Hôm nay vừa khéo là ngày Lâm Lộ ra cửa quét tuyết, hắn ta đang cầm xẻng xúc tuyết chợt thấy một đám người từ phía xa tới.

“Đội tu sĩ tuần tra không phải vừa mới ghé qua hay sao?” Hắn ta tò mò hỏi người bên cạnh, “Làm sao lại có người tới đây nữa? Chẳng lẽ có việc gì?”

Nhân viên quản lý nghe vậy, nhìn kỹ phía trước: “Hình như là Vạn Kiệt dẫn tới hai phàm nhân, nhưng ta chưa từng thấy hai phàm nhân đó.”

Người trong thành Thanh Châu không nhiều lắm, trước kia thì không nói, hiện tại cũng đã dọn tới Thanh Uyển, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, đa số mọi người đều quen biết nhau, nhưng hai phàm nhân này thật sự là vô cùng xa lạ.

Khác với nhân viên quản lý, sau khi thấy rõ hai người nọ thì Lâm Lộ ngây ngẩn cả người.

Hắn ta nắm chặt cái xẻng trong tay, chỉ cảm thấy chính mình chắc chắn đã hoa mắt, nếu không sao có thể nhìn thấy người thành Dương chứ!

Nhưng rất nhanh, phản ứng của hai người đối diện kia đã nói cho hắn ta, hắn ta không có nhận sai người, thật sự là hai người quen!

Ngay từ cái nhìn đầu tiên Giang Nhị đã trông thấy Lâm Lộ lẫn trong đám người. Người vẫn là người đó, nhưng ăn mặc rất dày, tinh thần rất tốt, vừa nói vừa cười với mấy người xung quanh. Hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ không có tinh thần, gục đầu ủ rũ trong quá khứ.

Vạn Kiệt không biết ba người bọn họ có quen biết nên đang chuẩn bị giới thiệu, lại nghe thấy Giang Nhị phất tay gọi: “Lâm Lộ, Lâm Lộ!”

Quan hệ của cậu với Lâm Lộ cũng không tệ lắm, cái phất tay này cũng đặc biệt dùng sức.

Thế mà thật là người quen! Lâm Lộ ném cái xẻng trong tay, vừa kích động vừa vui vẻ pha chút không thể tin tiến lên nói: “Sao các ngươi lại tới nơi này?”

Nhân viên quản lý cũng tiến lên vài bước hỏi Lâm Lộ: “Họ là người quen của ngươi à?”

Ngữ khí của Lâm Lộ khó được có chút hưng phấn: “Đúng vậy, là người quen cũ khi còn ở thành Dương.”

Vạn Kiệt thấy thế nói: “Các ngươi quen nhau thì tốt, hai người bọn họ từ thành Dương tới, muốn đến cậy nhờ Thanh Châu, đi gần một ngày. Thành chủ quyết định tạm thời giữ bọn họ lại. Họ tự mang theo lương thực, về phần củi lửa sưởi ấm, y phục hay những thứ khác, bên phủ Thành chủ sẽ cân nhắc suy xét.”

Phát đồ gì, phát bao nhiêu đồ, sao lại phát những đồ ấy, tất cả đều phải dựa theo điều lệ mà làm. Bằng không, nếu có người không có đồ ăn đều đến cậy nhờ Thanh Châu thì dân thành Thanh Châu phỏng chừng sẽ chết đói mất.

Hai người Giang Nhị đã sớm biết quyết định này, nghe vậy cũng không thất vọng, bọn họ nhìn căn nhà mới tinh kiên cố trước mắt, lại nhìn mọi người còn đang quét tuyết bên ngoài trong tiết lạnh giá này, họ cảm thấy không có đồ vật sưởi ấm, bọn họ cũng có thể tiếp tục sống sót ở đây.

Trong tay nhân viên quản lý có chìa khóa của lầu một tòa nhà, trực tiếp mở cửa bên phải, dẫn hai người này đi vào.

Tuy Giang Nhị đã sớm tưởng tượng được cuộc sống của các phàm nhân ở thành Thanh Châu, nhưng là hắn tuyệt đối không ngờ tới các phàm nhân vậy mà lại ở chung với tu sĩ, hơn nữa căn nhà này còn tốt hơn so với nhà ở thành Dương rất nhiều.

Không nói cái khác, chỉ mỗi đồ đạc gia dụng bày biện trong căn nhà này thôi, chúng không phải là đồ các phàm nhân ở thành Dương có thể sử dụng. Càng đừng nói giường sưởi, nhà xí và phòng bếp bên trong.

Giang Nhị nuốt một ngụm nước miếng: “Thật sự cho chúng ta ở nơi này sao?”

Nhân viên quản lý nói: “Phải, các ngươi tạm thời ở nơi này, các ngươi không có đồng bạn nào khác chứ?”

Giang Nhị lắc đầu: “Không có.”

Nhân viên quản lý gật đầu: “Hiện tại, hai người các ngươi chưa có củi lửa nên chưa dùng được giường sưởi và phòng bếp, nhưng nhà xí có thể dùng, lấy thùng gỗ xúc tuyết đợi nó tan thành nước là có thể dội nhà cầu. Còn nước uống, mỗi ngày buổi sáng và buổi chiều đều có thể đến giếng múc nước.”

Hắn dặn dò tiếp: “Chúng ta mỗi ngày phải quét tuyết hai lần, nếu các ngươi đã tới đây thì phải tuân thủ quy củ. Mỗi ngày ta sẽ gõ cửa gọi các ngươi, nếu thân thể các ngươi không thoải mái, hoặc là nhà cửa có chỗ nào xảy ra vấn đề cũng có thể nói cho ta.”

Giang Nhị gật đầu lia lịa: “Được! Chúng ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.”

Nhân viên quản lý vẫy tay nói: “Vậy ta đi trước, Lâm Lộ, ngươi ở lại trò chuyện với bọn họ đi.”

Hắn vừa đi, trong nhà cũng chỉ còn lại ba người đến từ thành Dương.

Lâm Lộ rất tò mò, vì sao hai người này lại tìm đến thành Thanh Châu.

Giang Nhị đương nhiên là nói lại một lần những chuyện xảy ra trước kia.

Lâm Lộ cảm thán: “Các ngươi tới thành Thanh Châu thì tốt, cũng không biết hiện tại những người khác thế nào rồi.”

Thành Dương đã biết trước tin tức tuyết tai lâu như vậy, nhưng chuẩn bị lại qua loa như thế. Không biết có thể bảo đảm an toàn tính mạng cho các phàm nhân được hay không.

Lâm Lộ nói xong cũng cảm thấy thổn thức.

Nhưng việc đó không phải là bọn họ có thể khống chế, Lâm Lộ lại nói: “Bây giờ các ngươi không có chăn bông, không có quần áo cũng không có củi lửa. Củi thì ta có thể cho các ngươi mượn nếu không phòng bếp giường sưởi đều không dùng được. Còn chăn bông và quần áo, ta sẽ đi hỏi người của phủ Thành chủ. Nếu thành chủ đã cho các ngươi vào thành hẳn là sẽ không trơ mắt nhìn các ngươi chết cóng.”

Chỉ là muốn ở lại thành Thanh Châu, vẫn cần phải có bản lĩnh mới được. Lâm Lộ có chút tiếc nuối, nói: “Hiện tại là mùa đông, cũng không có gì có thể làm, bằng không dù như thế nào cũng có thể lãnh được một số vật tư.”

Hắn ta vẫn hiểu rõ hai người bạn xưa này. Khi ở thành Dương, bọn họ thường xuyên làm việc cùng nhau. Tuy Giang Nhị trẻ tuổi nhưng lại vô cùng am hiểu về chế tạo da lông, da lông trải qua bàn tay của cậu thì tốt hơn so với những người khác rất nhiều.

Còn về Tưởng Thất, đừng nhìn bình thường gã bình bình đạm đạm, nhưng tay nghề thủ công của gã rất tốt. Đối với gã mà nói, làm vật dụng trong nhà một chút cũng không khó, sửa chữa cũng là chuyện bình thường, thậm chí còn có thể làm rất nhiều đồ vật nhỏ xinh tinh tế.

Giang Nhị không cảm thấy đáng tiếc, cậu nói: “Căn nhà này không lọt gió thì dù cho không có chăn bông củi lửa, chúng ta cũng không sợ.”

Quần áo bọn họ mặc trên thân, chỉnh sửa lại tay nải, tấm vải kia cũng có thể trở thành quần áo. Như thế nào cũng ấm áp hơn so với ở thành Dương.

Lâm Lộ đã hưởng thụ qua giường sưởi, tất nhiên muốn cho hai người bạn cũng thử xem. Có điều hắn ta không dám khẳng định phủ Thành chủ có thể đưa đồ qua đây hay không.

Lúc này Tạ Ngang cũng đang tự hỏi. Trước đó, khi Vạn Kiệt đi tiếp người cũng đã ghi thông tin của hai người Giang Nhị, Tưởng Thất vào sổ, thông tin bao gồm bọn họ sẽ làm gì, sở trường là cái gì.

Các phàm nhân ở thành Dương có thể sống sót đều có chút bản lĩnh. Tạ Ngang cũng rất coi trọng bản lĩnh của hai người kia.

Tuy rằng người thành Thanh Châu có thể chế tác da lông, nhưng đồ vật chế tác ra chỉ có thể tự mình dùng, cầm đi tặng người phỏng chừng cũng không có ai cần.

Còn nữa, công việc liên quan đến thủ công có rất nhiều, dù cho hiện tại không thiếu gia cụ nhưng không ít chỗ cần phải tu sửa lại, nhiều người cũng nhiều thêm đôi tay.

Nhưng mà bọn họ vừa tới đã đưa đồ đến cho thì có vẻ thành Thanh Châu quá ngốc nghếch và hào phóng rồi. Thời gian lâu dài, người khác chỉ biết cho rằng thành Thanh Châu dễ bắt nạt, sẽ không cảm thấy thành Thanh Châu tốt.

Vì thế Tạ Ngang dứt khoát gọi Vạn Kiệt tới nói: “Thế này đi, trước tiên đưa hai cái chăn bông cũ qua cho bọn hắn, số lượng củi lửa đủ cho ba ngày. Có điều cái này cũng không phải cho không, ngươi hỏi bọn họ một chút, có bằng lòng truyền tay nghề của mình cho những người khác hay không. Nếu như bằng lòng, qua hai ngày nữa sẽ có công việc cho bọn hắn, bọn họ sẽ cẩn thận dẫn dắt những người khác, nếu như không muốn, chúng ta cũng không nuôi người rảnh rỗi.”

Nghe qua có chút hà khắc, nhưng mà ngẫm lại trước khi mùa đông tới người dân Thanh Châu làm việc như thế nào, chút yêu cầu này cũng không tính là cao.

Nếu không phải thành Thanh Châu thiếu người thì sao có loại chuyện tốt như vậy trong hoàn cảnh thiếu lương thực củi lửa như này chứ?

Sau nửa canh giờ, Giang Nhị và Tưởng Thất đều nhận được một chiếc chăn bông và một ít củi lửa.

Củi lửa là trực tiếp dùng túi trữ vật mang lại đây, khô ráo, hoàn toàn không bị ẩm ướt do dính tuyết.

Về phần chăn bông tuy rằng cũ, nhưng vừa mềm vừa nặng, chỉ ôm thôi đã cảm thấy ấm áp rồi.

Hai người thấy mấy thứ này, lại vừa nghe yêu cầu của phủ Thành chủ, đương nhiên chấp thuận luôn.

Bọn họ ở thành Dương cũng làm việc, cũng truyền dạy tay nghề cho người khác, nhưng mà đến cơm cũng ăn không đủ no, hiện tại có thể ăn no mặc ấm, còn có cái gì không hài lòng?

Không đúng, vẫn là có chỗ không hài lòng, bởi vì bọn họ còn chưa xác định họ có được ở lại đây hay không.

Sau khi thấy nhà ở Thanh Châu, bọn họ không bao giờ muốn đi nơi khác nữa.

Cho nên Giang Nhị vẫn rất cẩn thận hỏi Vạn Kiệt: “Vạn đại nhân, chúng ta có thể được ở lại thành Thanh Châu chứ?”

Vạn Kiệt cười nói: “Chỉ cần các ngươi chăm chỉ làm việc, đương nhiên có thể ở lại thành Thanh Châu.”

Giang Nhị nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.

Cậu không sợ phải làm việc, cậu chỉ sợ ăn không đủ no mặc không đủ ấm thôi.

Vạn Kiệt thấy thế lại dặn dò Lâm Lộ vài câu, bảo hắn ta chăm sóc chu đáo hai người họ.

Lâm Lộ nói: “Vạn đại nhân yên tâm đi.”

Chờ sau khi Vạn Kiệt rời đi, Giang Nhị nhịn không được nói: “Thái độ của các tu sĩ ở thành Thanh Châu đối với phàm nhân cũng tốt quá rồi, tốt đến độ không giống tu sĩ.”

Tuy cậu bôn ba chạy đến nới này, nhưng cậu không hề hy vọng xa vời được đãi ngộ đến tốt như vậy.

Lâm Lộ giải thích nói: “Bởi vì thành chủ yêu quý phàm nhân, cho nên các tu sĩ cũng không dám ức hiếp chúng ta. Với lại, chỉ cần có bản lĩnh và chịu khó làm việc, mọi người đều là giống nhau, chẳng phân biệt cái gì mà tu sĩ với phàm nhân cả.”

Tuy hắn ta trắc ra được là có linh căn, có cơ hội trở thành tu sĩ, nhưng vẫn cảm thấy thành chủ nói rất đúng, chỉ cần có thể cống hiến cho thành Thanh Châu, phân biệt phàm nhân tu sĩ làm gì chứ?

Lần đầu tiên Giang Nhị nghe được kiểu nói này, tuy rằng cảm thấy to gan lớn mật, nhưng mà nghe cũng thật thoải mái.

Lâm Lộ cũng không có giải thích nhiều: “Được rồi, trước tiên, ta dạy các ngươi dùng giường sưởi đi, đêm nay các ngươi cần nghỉ ngơi cẩn thận hẳn hoi.”

Củi lửa có hạn nên hai người Giang Nhị ngủ cùng một giường. Sau khi Lâm Lộ làm nóng giường sưởi xong nói: “Cái này rất ấm áp, không đắp chăn cũng chịu được.”

Lần đầu nhìn thấy giường sưởi, Giang Nhị và Tưởng Thất đều rất ngạc nhiên, sờ đông sờ tây, chờ giường sưởi nóng lên, họ gấp gáp không chờ nổi mà cởi quần áo nằm lên trên đó.

Quả nhiên vô cùng ấm áp.

Giang Nhị kinh ngạc nói: “Không đắp chăn cũng được!”

Lâm Lộ nói: “Buổi tối đốt một tý, cả một đêm đều sẽ ấm áp, nếu như ban ngày không mở cửa ra ra vào vào nhiều thì vẫn có thể giữ lại một chút hơi ấm.”

Giang Nhị liên tục gật đầu.

Thấy hai người bọn họ đã mệt mỏi rồi, Lâm Lộ nói: “Vậy các ngươi nghỉ ngơi đi, đói bụng thì tự mình nấu cơm là được, ta ở ngay trên lầu, có chuyện gì thì lên gọi ta.”

Chờ hắn ta đi rồi, Giang Nhị nói với Tưởng Thất: “Nếu như sáng nay ngươi không rời đi cùng ta, phỏng chừng lúc này còn đang chịu rét.”

Tưởng Thất nghĩ lại còn rùng mình.

Gã nói: “Nhưng chúng ta đi rồi còn những người khác cũng không biết làm sao bây giờ.”

Nhắc tới cái này, Giang Nhị cũng có chút trầm mặc, bọn họ là ốc còn không mang nổi mình ốc, nên không có cách nào đi quan tâm đến những người khác.

“Ài, nghĩ cách làm sao để được ở lại thành Thanh Châu đi, cũng không biết họ muốn cho chúng ta làm việc gì.”

Nghề nghiệp của Tưởng Thất khá ổn định, lúc nào cũng có đồ vật cần sửa chữa. Nhưng Giang Nhị thì nghĩ mãi không ra, ngày đông thế này, lấy lông yêu thú ở đâu mà chế tác?

Nói đến đây, kỳ thật trong lòng Tạ Ngang đã có biện pháp.

Hơn nữa biện pháp này cũng không phải chỉ một mình ông nghĩ ra được.

Sáng sớm hôm nay, có đội tu sĩ thủ thành tới báo cáo. Nói là các yêu thú ngoài thành không có động tĩnh gì, không biết có phải là do đã đi ngủ đông hay không.

Mùa đông những năm trước, tuy rằng các yêu thú sẽ ngừng nghỉ một chút, nhưng tuyệt đối không hề không có chút động tĩnh nào như thế này. Không biết có phải do năm nay có tuyết tai nên đã trốn đi hết hay không.

Dạo gần đây các tu sĩ đi săn cũng săn ra tâm đắc, suy nghĩ đầu tiên sau khi biết được tin tức này chính là đi bưng hang ổ của yêu thú.

Đừng thấy hiện tại đi ra ngoài nguy hiểm, nhưng là các yêu thú lúc này chưa ăn, lười động đậy, không có phòng bị, nói không chừng hiệu suất đi săn còn có thể cao hơn một chút.

Đương nhiên, những điều được cân nhắc ở trên không phải quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là bọn họ đã làm tổ trong nhà mấy ngày rồi, bọn họ thực sự không chịu nổi nữa.

Tu vi thật không dễ thăng lên một cấp nhỏ, nhưng không thể đi ra ngoài tìm yêu thú luận bàn, thật sự là tay ngứa lòng cũng ngứa.

Cá mặn* Tô Thu Diên này sau khi nghe xong ý nghĩ của các tu sĩ, khó có được trầm mặc.

*Bắt nguồn từ tiếng Quảng Đông, ẩn dụ cho xác chết, thi thể.

Làm một con cá mặn, y thật sự không hiểu ma lực của thứ gọi là máu gà* này.

*Tiêm máu gà: sự phấn khích bất ngờ của người đối với một người hoặc một sự vật cụ thể, và nó cũng có ý nghĩa chế giễu.

Tạ Ngang nói: “Thật ra không chỉ có các tu sĩ, các phàm nhân cũng muốn tiếp tục đi học.”

Tô Thu Diên:…

“Bọn họ không muốn nghỉ ngơi sao?” Y nghi hoặc hỏi.

Thật ra Tạ Ngang vô cùng hiểu tâm trạng của những người này. Giống như ông, cho ông nghỉ ngơi một ngày, khá tốt, cho ông nghỉ ngơi hai ngày, cũng được, nhưng cho ông nghỉ ngơi ba ngày bốn ngày, chỉ sợ cả người ông đều không thoải mái.

Chung quy ngày mùa đông không có việc gì làm, dù sao vẫn không thể ngủ mãi được, vậy cũng quá buồn tẻ chút.

Tô Thu Diên tỏ vẻ không thể hiểu, nhưng vẫn bằng lòng ủng hộ: “Trước kia vốn định cho mọi người học thêm vài thứ trong mùa đông, hiện tại nếu mọi người đã sẵn lòng như vậy thì tìm một tòa nhà không có ai ở làm phòng học. Người của ba, bốn tòa nhà đi học cùng nhau, thời gian lên lớp đổi thành ban ngày. Về phần lớp Luyện Khí, cũng tiếp tục đi học, nhưng cho dù là thầy hay là học sinh, cứ bảy ngày lại nghỉ ngơi hai ngày.”

Tạ Ngang gật đầu: “Một lát nữa ta sẽ định ra chương trình kỹ càng, chậm nhất là ngày kia sẽ bắt đầu đi học.”

Tô Thu Diên tiếp tục nói: “Các tu sĩ muốn đi săn mùa đông cũng không phải không thể, chỉ là tương đối nguy hiểm. Thế này đi, quan sát động tĩnh của yêu thú thêm mấy ngày nữa, nếu vẫn giống như hôm nay, vậy thì phái tu sĩ Trúc Cơ mang theo mọi người ra khỏi thành. Thịt yêu thú săn được tuy rằng không ăn được, nhưng yêu hạch có thể dùng để luyện đan, da lông có thể chế thành đồ giữ ấm, xương cốt, thậm chí mấy thứ như nanh vuốt  có thể làm thuốc, tóm lại sẽ không lãng phí.”

“Chỉ là đi săn mùa đông, yêu cầu của ta đối mọi người cũng sẽ không giống bình thường.” Tô Thu Diên nghiêm túc lên, “Yêu cầu của ta không phải săn được bao nhiêu con mồi, mà là mọi người có thể có kỷ luật nghiêm minh, phối hợp chặt chẽ được hay không. Nếu mọi người đều muốn hoạt động, như vậy phải lợi dụng mùa đông này thật tốt, rèn luyện sự ăn ý. Nếu lại giống như trước đây, ta sẽ rất thất vọng.”

Trải qua mấy tháng rèn luyện, năng lực đi săn của các tu sĩ thành Thanh Châu quả thực đã được nâng cao không ít, nhưng so với đội đi săn của thành Dương vẫn là kém quá xa.

Chỉ là Tô Thu Diên chưa từng lập đội đi săn với người khác, có thể đưa ra một đống yêu cầu nhưng lại không có chút kinh nghiệm chỉ đạo thực tế nào. Cho nên nói tới đây, y nói với Tạ Ngang: “Không biết có tu sĩ nào trong đội săn thú của thành Dương mong muốn đến cậy nhờ thành Thanh Châu hay không?”

Tuy rằng câu nói vừa rồi của y là một câu hỏi, nhưng Tạ Ngang nhạy bén nhận ra ý trong lời nói của y là một câu cầu khiến.

Thế nên Tạ Ngang quả quyết nói: “Thuộc hạ nghĩ, tình huống năm nay của thành Dương sẽ không quá tốt, có lẽ sẽ có tu sĩ muốn đến nhờ vả thành Thanh Châu.” 

Đây không phải là lời nói dối, lần trước ông đi thành Dương không chỉ là vì đan dược.

Thật không dễ dàng mới có thể ra ngoài một chuyến, nên rất cần đi hỏi thăm tâm sự, hiểu biết thông tin. Như vậy mới có thể bảo đảm tin tức linh thông.

Cho nên khi Sa quản gia mang bọn họ đi dạo khắp nơi, ông đã bắt chuyện với không ít tu sĩ.

Nói tóm lại, các tu sĩ của thành Dương cũng chia thành hai loại lớn là có cuộc sống tốt và cuộc sống không tốt. Thật ra, điều này rất bình thường, nhưng mâu thuẫn ở chỗ người có năng lực săn thú mạnh mẽ chưa chắc đã có cuộc sống tốt., Bởi vì tình huống ‘không phải người thân thích thì không trọng dụng’ ở thành Dương vô cùng nghiêm trọng, dẫn tới việc có người “Có tài nhưng không gặp thời” khiến họ cực kỳ ấm ức.

Tạ Ngang từng nghe được một cái tên —— Nghiêm Thành.

Trước kia, người này là đội trưởng đội săn thú của thành Dương. Nhưng bởi vì không biết cách đối nhân xử thế, không biết tặng lễ, không biết nịnh bợ, ba cái không biết đặt cùng nhau khiến cho nghề nghiệp và đời sống của hắn ta gặp khó khăn nghiêm trọng. Đã thế, thân tín của phó quản gia phủ Thành chủ còn đi cửa sau vào đội săn, hắn ta đang làm chức đội trưởng lại bị biến thành chức phó đội trưởng. Về sau, có càng nhiều người đi cửa sau nên trong lòng hắn ta thấy bất mãn. Hắn ta dứt khoát không đảm nhiệm chức phó đội trưởng nữa, trực tiếp từ nhiệm trở thành đội viên bình thường của đội săn thú.

Mà vị phó quản gia kia chính là người bị cách chức bởi tội xúi giục thành chủ thành Dương đến Thanh Châu. Cho nên khi Sa quản gia đang tiếp đãi bọn họ, mới có thể đem việc này coi là luận chứng “Thành chủ không có ác ý gì với thành Thanh Châu cả, đều là do bị tiểu nhân quấy phá” nói cho bọn họ.

Lúc ấy Tạ Ngang cũng chỉ coi là chuyện phiếm, ai biết hôm nay lại dùng đến nó.

Nếu có thể đào Nghiêm Thành tới Thanh Châu, vậy thì năng lực của đội săn thú thành Thanh Châu chắc chắn có thể cao hơn một bậc.

Tô Thu Diên nghe vậy mắt sáng rực lên: “Vậy đi xem có thể đưa Nghiêm Thành tới Thanh Châu hay không đi.”

Có người đến nhờ cậy là chuyện tốt, nhưng vẫn luôn bị động tiếp nhận cũng không được, cần phải chủ động tiến cử công việc cho nhân tài.

Chỉ cần là có bản lĩnh lại bị ức hiếp thì đều nằm trong phạm vi mục tiêu của bọn họ.

Tạ Ngang gật đầu nói: “Thành chủ ngài yên tâm, việc này cứ giao cho thuộc hạ làm.”

Nói xong ông còn liếc nhìn Tần Việt một cái.

Vẻ mặt giờ phút này của Tần Việt cực kỳ bình tĩnh, cho dù nghe được tiến cử đội trưởng đội săn thú là người từ bên ngoài đến nhưng hắn không có chút phản ứng nào. Thậm chí trong mắt hắn còn lộ ra một vẻ vui mừng giống thành chủ.

Nếu là trước kia, Tần Việt chắc chắn sẽ đứng ra bày tỏ hắn có thể thử đảm nhiệm vị trí này.

Tạ Ngang thầm than trong lòng, quả nhiên, trở thành ứng cử viên cho chức vụ thành chủ phu nhân thì những cương vị khác đã không thể hấp dẫn nổi cái tên nhóc dã tâm bừng bừng này nữa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play