Editor: Kan Kudo 

Beta: Mika

Rất nhanh chóng, tòa tiểu lâu đầu tiên đã được xây xong.

Khoảng cách thời gian thi công tầm nửa tháng.

Trong lúc đó cũng đã khắc phục được không ít trở ngại.

Ví dụ như cửa sổ ở thành Thanh Châu là được làm từ gỗ, lúc mở ra thì sáng, không mở thì tối.

Nhưng mùa đông gió lớn tuyết nhiều, nếu tiếp tục đóng cửa sổ thì trong phòng khó tránh bị bức bối, nên đội thi công có kinh nghiệm đã suy nghĩ ra một biện pháp, khắc hoa văn lên gỗ, chỗ không mở ra thì dùng giấy trong dán lại, để tránh cho mưa làm ướt cửa sổ thì còn xây cả mái hiên, mái cửa sổ và song cửa sổ, nếu gió tuyết thật sự quá lớn thì có thể thả mành mưa xuống để che.

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng khi làm thật thì lại tốn không ít công phu.

Sau khi giải quyết vấn đề cửa sổ, còn có vấn đề giường sưởi.

Dù sao cũng là tiểu lâu ba tầng, nếu người trên lầu nhóm giường sưởi thì có thể sẽ gây tổn hại cho sàn gác, cho nên toàn bộ sàn gác đều dùng gỗ Ma Quỷ nước lửa không xâm để làm.

Gỗ này vô cùng cứng rắn, đã không thấm nước mà còn phòng cháy, chỉ dùng linh lực mới có thể cắt, muốn cắt thành từng phiến gỗ thì quả thực muốn mạng già của bọn tu sĩ rồi.

Trừ cái này ra, nhà vệ sinh cũng là vấn đề mà mọi người chú ý nhất.

Nếu giải quyết không được vấn đề chất thải của nhà vệ sinh, vậy bọn họ cũng chỉ có thể xuống lầu để đi vệ sinh, rất là bất tiện.

Cho nên tất cả mọi người dùng hết sức mình, muốn chuẩn bị ống dẫn chất thải cho thật tốt.

Cuối cùng vẫn là Tô Thu Diên hỗ trợ giải quyết vấn đề này.

Tuy y không biết việc thiết lập ống dẫn ở tiểu lâu yêu cầu kỹ thuật thế nào, nhưng y biết một loại trận pháp có thể gia tăng lực hút.

Loại trận pháp này không mấy hiếm lạ đối với các tu sĩ luyện thể, từ lâu thật lâu trước kia đã có tông môn nghiên cứu ra được loại Tụ Lực trận dùng để tu luyện này.

Thứ gọi là tụ lực thật là chính là dựa vào trận pháp của lực hút của bản thân mình, để các tu sĩ luyện thể chống cự lại lực hút trong quá trình mài giũa gân cốt, củng cố khung xương.

Tụ Lực trận mà tốt thì thậm chí có thể hình thành lốc xoáy lực hút, hút tất cả đồ vật xung quanh vào.

Tô Thu Diên không cần Tụ Lực trận lợi hại đến thế nên trận thạch mà y dùng cũng rất đơn giản, chỉ cần có ba cái linh thạch bình thường làm tâm trận là được.

Ở chỗ ống dẫn then chốt để trận pháp đã được lắp đặt trong hộp gỗ Ma Quỷ, lực hút tăng cường như thế cũng đủ để chất thải trong ống dẫn thuận lợi đi đến được hố rác.

Vì thế Tô Thu Diên còn đặc biệt phái một đội tu sĩ ra ngoài thành đào quặng.

Hiện tại tuy chưa có tuyết rơi, nhưng càng tới gần chỗ mạch khoáng, tình hình kết sương càng nghiêm trọng, nếu phàm nhân mà đi thì sẽ rất dễ bị thương, cho nên vẫn để các tu sĩ đi theo nhóm, lấy mấy trăm viên linh thạch trở về.

Linh thạch là thứ có thể đổi lương thực, nhưng mọi người thấy vòng tuần hoàn lương thực cũng quan trọng như nhau, vì thế mà nhất trí đồng ý phương án xa xỉ này.

Cho nên nhà vệ sinh phiên bản đầu tiên của tiểu lâu cũng được coi như là thành quả dung hợp giữa nền văn minh hiện đại và nền văn minh tu tiên.

Sau khi dựng tiểu lâu xong thì chỉ còn thiếu vật gia dụng trong nhà thôi.

Người của đội thi công trải qua nửa tháng rèn luyện, ngay cả năng lực làm việc của các tu sĩ cũng mạnh lên không ít, cho nên sau khi thay đổi loại gỗ, tất cả mọi người bắt đầu đúc vật gia dụng.

Vốn dĩ loại chất liệu gỗ Ma Quỷ vừa cứng rắn vừa nước lửa không xâm này mới là tốt nhất, nhưng đành chịu vì các tu sĩ đã là nỏ mạnh hết đà, muốn để bọn họ dùng linh lực cắt gỗ Ma Quỷ thì chỉ sợ bọn họ cũng chỉ có thể quang vinh mà ngã gục trong lúc làm việc, sau khi ngã xuống thì phỏng chừng còn có thể sủi bọt mép nữa.

Vì thế không được cái tốt nhất thì lấy cái đỡ hơn, chọn loại gỗ khác, hơn mười ngày sau, mỗi phòng trong tiểu lâu đều tiến hành một lần “trang hoàng”.

Tủ quần áo, tủ đầu giường, tủ giày, tủ bát, tóm lại là những chỗ có thể lắp tủ đều lắp tủ hết.

Ngoại trừ tủ, còn có bàn ghế cũng được sắp xếp đầy đủ.

Chỉ cần mang theo đồ sinh hoạt, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở nhà mới.

Tạ Ngang cũng tham dự trong toàn bộ quá trình thi công tiểu lâu, sau khi đi vòng lòng trong nhà xong thì rất vinh dự mời Tô Thu Diên tham dự lễ khánh thành.

Những người khác thật ra cũng khá tò mò, họ là những người đặc biệt chỉ đi làm ở hai nhà xưởng, bọn họ cần phải sản xuất bùn nhão và gạch, thật sự không có cách nào để gia nhập đội thi công, cho nên mỗi ngày chỉ có thể theo những lời nghe nói được mà nắm tiến độ công trình, ví dụ như xây đến đâu, gặp vấn đề gì, rồi giải quyết như thế nào, tóm lại vào ngày lễ khánh thành này, bọn họ cũng cố gắng dành ra thời gian nửa ngày, chuẩn bị xem xem nhà ở này rốt cuộc xây thành ra thế nào.

Tô Thu Diên mặc y phục da cừu, tóc đen xõa ở bên hông, không đội nón, chỉ dùng dây cột tóc cột lỏng một nửa tóc.

Dạo gần đây y không thích ra khỏi cửa, ngay cả nhiều tu sĩ của phủ Thành chủ đã mấy ngày rồi cũng chưa nhìn thấy y.

Vì thế y vừa ra khỏi Thanh Trúc Uyển, người của phủ Thành chủ đều hai mắt sáng ngời.

Thành chủ rốt cuộc cũng ra khỏi cửa rồi!

Tin tốt này theo tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ phủ Thành chủ.

Ngay cả những tu sĩ thường hay thích lười biếng cũng có sức sống hơn.

Nói không chừng hôm nay bọn họ có thể may mắn gặp phải Thành chủ ấy chứ?

Đáng tiếc là cho đến khi Tô Thu Diên ra khỏi cửa phủ cũng chưa gặp được mấy người.

Tần Việt một đường dìu Thành chủ, được mọi người hâm mộ đến đỏ cả mắt.

Tô Thu Diên vốn không quen được người dìu, nhưng được dìu cũng thành thói quen luôn rồi, dần dà cũng không sửa sai Tần Việt nữa.

Trước khi bọn họ đến được tiểu lâu đầu tiên ở Thanh Uyển thì đã có không ít người vây quanh ở đó.

Nhà có màu trắng, mang theo chút màu xám nhạt.

Nhà của phủ Thành chủ cũng có màu như thế này, cho nên mọi người chỉ cần nhìn thấy tòa tiểu lâu này thôi cũng đủ kích động rồi.

Đến khi nhìn thấy bóng dáng Tô Thu Diên, mọi người càng hưng phấn hơn.

Không ngờ Thành chủ lại thật sự tới!

Trịnh Minh vừa định ra đón đã bị người ta nắm tay lại.

Hắn quay đầu nhìn lại, đúng là Trang Thừa cũng đầy vẻ kích động trên mặt.

“Ngươi làm gì vậy?!” Hắn không hài lòng nói.

Trang Thừa cũng không thèm nhìn hắn, chỉ một lòng nhìn chăm chú Thành chủ: “Hôm nay nhiều người như vậy, nếu ngươi nhào đến trước mặt Thành chủ thì lỡ những người khác học theo thì làm sao.”

Trịnh Minh nghe vậy chỉ có thể nhịn.

Hắn nhìn chung quanh bốn phía, quả nhiên, mặt mọi người đều đỏ lên, tuy nhiên không có ai chen lên trước cả.

Tô Thu Diên thấy có nhiều người như vậy, bước chân dừng một chút, sau đó mới đi về phía trước như không có chuyện gì.

Đám người lập tức nhường đường cho y.

Bị mấy trăm người vây xem, Tô Thu Diên không thể không dừng lại.

Y nhìn lướt qua mọi người, nhẹ giọng nói: “Mọi người vất vả rồi.”

Mọi người nghe vậy thì càng kích động hơn, rốt cuộc có người nhịn không được mà đánh bạo nói: “Bọn ta không vất vả!”

Những người khác cũng sôi nổi nói: “Không vất vả!”

Trong số đó còn có “Thành chủ mới vất vả”, “Đều là vì nhà ở” các thứ, có lẽ là bởi vì việc xây nhà ở này khiến bọn họ quá phấn khích, bọn họ cũng thử mở miệng biểu đạt ý của chính mình.

Tô Thu Diên thấy mọi người đều lên tinh thần như thế, tiếp tục nói: “Nếu tòa nhà thứ nhất đã được xây rồi, vậy thì tòa thứ hai, tòa thứ ba, thậm chí là tòa thứ mười mấy, sẽ rất nhanh chóng được dựng lên, nỗ lực của mọi người đều sẽ được hồi đáp.”

Giọng y không lớn, cũng không nhấn nhá gì cả, nhưng khi mọi người nghe vào tai, kỳ lạ là lại có chút vị dịu dàng.

Tạ Ngang ở bên cạnh hỏi Tô Thu Diên: “Thành chủ, giờ ngài muốn vào xem không?”

Mọi người cũng đều chờ mong nhìn Tô Thu Diên.

Tuy bảo nhà này về sau là bọn họ ở, nhưng bọn họ lại muốn Thành chủ đi vào xem đầu tiên.

Nhà ở này được kết tinh từ tâm huyết của bọn họ, kết tinh từ nỗ lực nhiều ngày đêm như thế của bọn họ, mỗi một khối gỗ, mỗi một mảnh ngói, mỗi một cánh cửa sổ, thậm chí mỗi một cánh cửa ở trong đó đều là do chính tay bọn họ làm.

Cho nên bọn họ muốn cho thành chủ đi vào xem.

Tô Thu Diên gật đầu nói: “Được.”

Nhưng mà y không một mình vào, mà nói với đội trưởng đội thi công thứ nhất: “Chúng ta cùng vào đi.”

Phùng Đào không ngờ hắn mà lại được đi cùng Thành chủ, đầu óc trống rỗng một lát, nhưng thân thể lại thành thật mà đi theo.

Vào tiểu lâu, ngay trước mặt chính là một đoạn cầu thang, phòng lầu một ở ngay phía trên cầu thang này, tổng cộng có hai phòng, phân biệt ở hai bên trái phải, Tô Thu Diên mở đại một cánh cửa, đi vào.

Mặt tường màu trắng, vật gia dụng màu gỗ nhạt, mặc dù không có vật trang trí đơn giản gì cả, nhưng nhìn cũng khiến người ta thấy thoáng đáng, đặc biệt là mỗi phòng đều có cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, không có góc âm u nào cả.

Lúc trước Phùng Đào đã tiến vào không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần, tự hào và vui mừng trong lòng hắn đều không giảm đi phần nào.

Chỉ có đội thi công bọn họ mới biết, xây tòa nhà bao nhiêu khó khăn, cũng chỉ có bọn họ biết, sau khi xây xong tòa nhà này, bọn họ có bao nhiêu vui mừng.

Hắn nghĩ, nếu điểm cống hiến của hắn đủ, như vậy hắn sẽ chọn một phòng ở trong đống tiểu lâu này.

Bởi vì mỗi ngóc ngách ở đây, hắn đều quen thuộc đến mức không nỡ rời đi.

Tô Thu Diên đời trước quen nhìn những tòa nhà cao ốc, hẳn là không lạ lẫm gì những tòa tiểu lâu này nữa, nhưng vào giờ phút này, y đứng ở đây, lại thật lòng khen một câu: “Tuyệt quá.”

Y không khen căn nhà.

Mà mỗi người đã xây lên căn nhà này.

Bọn họ có lẽ chưa từng đọc sách, không quen với chữ cái, thậm chí không hiểu nhiều đạo lý lớn.

Bọn họ mặc quần áo cũ nát, có mụn vá, có lỗ rách, khuôn mặt bọn họ đen hõm lại, có nếp nhăn, có vết thương.

Bọn họ chưa nhìn thấy quần áo xa hoa, chưa từng ăn món ngon, rời khỏi thành Thanh Châu là sẽ bị người ta khinh miệt, gọi là đồ nhà quê.

Nhưng là mỗi người bọn họ đều cố gắng sống, cố gắng sống được rất tốt.

Không xây nhà? Vậy thì thử.

Xây sai? Vậy thì sửa.

Bọn họ lần mò từng bước một, không biết đã hao tổn bao nhiêu sức lực, tốn biết bao nhiêu tâm tư, mới xây xong một tòa nhà như thế này.

Ai có thể ngờ được, lúc trước đây, trong số bọn họ thậm chí chỉ có một số người đã xây nhà, vẫn chỉ dùng bùn và rơm rạ để chất thành nhà.

Tô Thu Diên đã đi qua trung tâm Tiên Lục, cũng đi qua mấy tông môn lớn.

Có người áo gấm ăn sang, có người gia tài bạc triệu, có người thiên phú tuyệt đỉnh, có người tâm trí phi phàm.

So với bọn họ mà nói, người của thành Thanh Châu chỉ là những con kiến sống tạm bợ trên mặt đất.

Nhưng dù là con kiến cũng muốn sống, hơn nữa mỗi ngày đều muốn sống thật tốt.

Rất nhiều người trong trung tâm Tiên Lục có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết, ở nơi mà bọn họ cho là hoang dã và thâm sơn cùng cốc, cũng có những người thông minh, nỗ lực, có trí tuệ, có lòng nhẫn nại.

Cho nên Thiên Nguyên Tông đã luôn nhìn lầm rồi.

Thứ quý giá nhất của thành Thanh Châu không phải là Thanh quặng thừa thãi linh thạch, mà là những người trước mặt y.

Lúc trước Tô Thu Diên đã có đồng cảm, có trách nhiệm với người dân của thành Thanh Châu, nhưng vào giờ phút này, y thật sự rất muốn giúp bọn họ.

Ít nhất khiến cho bọn họ biết, cuộc đời của bọn họ, ngoại trừ một khoảng không gian thành Thanh Châu vuông vức này, còn có nhiều khả năng hơn nữa.

Y vỗ vỗ Phùng Đào bả vai, rời đi.

Qua một lúc lâu sau, Phùng Đào mới hồi phục tinh thần lại, sờ sờ bả vai chính mình.

Vừa nãy thành chủ mới cổ vũ hắn hả?

Không có người nào khác có thể hiểu được sự hưng phấn của Phùng Đào, bọn họ đã ùa vào tiểu lâu, muốn nhìn xem rốt cuộc căn nhà mà mai mốt bọn họ sẽ ở trông như thế nào.

Phùng Đào bị người ta đẩy một cái, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

“Mọi người đừng xô đẩy! Từng nhóm từng nhóm tiến vào xem! Đừng giẫm sập nhà đấy!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều hoảng sợ mà lui ra ngoài.

Phùng Đào gãi đầu, hắn thực ra chỉ hù dọa những người này chút thôi, chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng đây là công trình bã đậu, để người ta giẫm một cái là sập ngay hả?

Hắn lại phải giải thích nửa ngày mới khiến mọi người tin rằng những lời vừa nãy chỉ là đùa mà thôi.

Tuy nhiên, mọi người vẫn an phận chia thành vài nhóm tiến vào tham quan.

Lâm Lộ đi theo Hứa Hoàng đến phòng bên phải trên tầng ba, vừa vào phòng đã có một cái ghế dài, ba người thậm chí có thể ngồi sóng vai bên nhau.

Trải qua hàng hiên hướng phía trong đi, chính là phòng ăn cùng nhà chính được sắp xếp đầy đủ đồ gia dụng, Lâm Lộ vừa thấy liền nhịn không được mở to hai mắt nhìn.

Hắn chưa nhìn thấy phòng nào đẹp đẽ rộng rãi như thế này.

Lúc hắn ở thành Dương cũng từng đi vào phòng các tu sĩ ở, nhưng thậm chí phòng mà các tu sĩ ở cũng không đẹp như căn phòng trước mắt này!

Hắn cũng không nói được là vì sao, có thể là cửa sổ rất đẹp, cũng có thể là màu của sàn nhà rất đẹp, càng có thể là vật gia dụng được làm rất tinh xảo.

Tóm lại hắn vừa nhìn một cái đã thấy thích căn phòng này.

Lâm Lộ nhịn không được mà kéo tay áo Hứa Hoàng: “Điểm cống hiến của hai người chúng ta cộng lại hẳn là có thể ở trong nhà có ba phòng hai sảnh nhỉ?”

Hứa Hoàng sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Lộ lại bằng lòng ở cùng với hắn.

“Nhưng ngươi có linh căn, ngươi không muốn ở cùng với các tu sĩ sao?” Hứa Hoàng đương nhiên biết Lâm Lộ muốn trở thành tu sĩ như thế nào, cho nên hắn cho rằng Lâm Lộ có lẽ sẽ tìm một tu sĩ để ở cùng.

Dù sao thì dựa vào điểm cống hiến của Lâm Lộ, cho dù là tu sĩ thì cũng sẽ có rất nhiều người tình nguyện ở chung với hắn ta.

Lâm Lộ nghe vậy thì nói: “Chúng ta ở cùng nhau quen rồi, hơn nữa chẳng phải căn nhà này có ba phòng ngủ sao? Trong đó có một phòng vừa vặn có thể đổi thành thư phòng, chúng ta lại làm thêm một cái bàn là có thể cùng nhau đọc sách rồi.”

Hứa Hoàng cũng phấn khởi: “Được! Vậy ở cùng nhau.”

Ngoài bọn họ, một số tu sĩ trẻ tuổi một mình cũng đang tìm người ở chung.

Trịnh Minh quàng vai Trang Thừa, cười hì hì nói: “Hay là hai chúng ta ở cùng nhau? Nếu điểm cống hiến không đủ thì tìm thêm một người nữa.”

Nhà ba phòng hai sảnh là nhỏ nhất, theo lý thuyết thì điểm cống hiến hẳn là đủ, nhưng nếu muốn chọn tầng, chọn trái phải, chọn hướng, thì phải tìm được đồng bọn mạnh mẽ.

Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung.

Trang Thừa cũng muốn dọn đến ở, nhưng cha hắn đã cảnh cáo hắn, trước khi thành gia thì không được rời khỏi nhà, cho nên điểm cống hiến của hắn muốn cống hiến cho việc cả nhà ở tứ hợp viện.

Còn biệt thự thì hắn cũng không dám nghĩ.

Dù sao hắn cũng là người bệnh, lúc trước phải nằm nghỉ một khoảng thời gian, điểm cống hiến của cha hắn vẫn nhiều hơn hắn.

Cho nên hắn nhẫn tâm từ chối Trịnh Minh.

Trịnh Minh vừa mới nhắc mãi hắn không đủ nghĩa khí, đã xoay người để đi tìm người khác.

Nhưng mà không để hắn tìm được người khác, hắn đã bị cha hắn xách lỗ tai lên, la lớn.

“Không được dọn ra ngoài! Nghe chưa?”

Cha quả nhiên vẫn là cha, Trịnh Minh lập tức xin tha: “Được được được, con không dọn, không dọn!”

Hắn rất muốn tìm mẹ để xin giúp đỡ, đáng tiếc mẹ hắn đang say mê mở tủ quần áo ra, bắt đầu cân nhắc xem nên cất những quần áo như thế nào vào trong đó.

Lần tham quan này mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mới kết thúc.

Lầu nhỏ cũng trải qua khảo nghiệm chứa đựng cân nặng của mọi người, cũng không bị giẫm đạp.

Có được trải nghiệm và khích lệ từ tòa tiểu lâu đầu tiên, giống hệt như lời Tô Thu Diên nói, rất nhanh chóng, trong tiểu khu Thanh Uyển đã dựng lên thêm mười một tòa tiểu lâu

Mà lúc này mới qua hơn một tháng mà thôi.

Ma Tôn vốn đang nghĩ xem nên nói cho Tô Thu Diên biết chuyện tai họa tuyết thì Tô Thu Diên cũng đã nhận ra sự không thích hợp.

Thời tiết mùa đông năm nay thật sự quá khác thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play