Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt

Tịch Tinh là nữ tử xinh đẹp sao?

Nàng xinh đẹp. Chí ít, ở trong mắt Tư Không, nàng là một nữ tử xinh đẹp. Ở trong mắt người luôn thích nàng như Vọng Đô, nàng cũng là là một nữ tử xinh đẹp.

Chính là Tịch Tinh giờ phút này tuyệt đối không giống lúc bình thường.

Mái tóc chuyển sang màu xanh, còn tỏa ra u quang đàm đạm, đồng tử màu xanh trở nên yêu dị động nhân, trông nàng rõ ràng không giống so với ngày thường….

Giọt máu đọng trên mặt đất, nàng phảng phất nhận ra, trên thực tế máu nàng so với máu chảy từ lồng ngực Vô Ưu thực ra còn nhiều hơn.

Vì sao khác biệt so với trước đây ư? Sức mạnh ban nãy chính là thứ gây ra. Thân thể của nàng vì vô pháp thừa nhận sức mạnh này, mà gia tốc tan vỡ.


Nàng ngơ ngác tự nhìn chính mình, không rõ nguyên do, tay giơ lên đã tràn đầy máu.

Vô Ưu không có chết, quỳ xuống dưới giường lạnh lùng cười. Sự tình đến trình độ này, nàng ta cũng thực chưa từng nghĩ đến, ý chí thủ hộ thần khí của Tịch Tinh thế nhưng quả quyết như thế, phán đoán sáng suốt như thế.

“Thậm chí sức mạnh đang ngủ quên trong cơ thể cũng phát động, ngươi cho rằng làm như vậy, kẻ chết trước chính là ta? Vọng Nguyệt công tử, nếu như ta cáo tố ngươi ta tiềm nhập Bất Chu sơn, trộm lấy hài cốt của nữ nhân mà ngươi thương yêu chế tạo một cái thân thể như vậy, vì thần khí mà tới đây, ngươi có thể hay không rất kinh ngạc?”

Nàng đang nói cái gì?

Ánh mắt hắn trầm xuống đến đáng sợ, phảng phất có thể tùy thời bốc cháy.

Trộm cốt, chế tạo thân thể?

Dung mạo này, thân thể này đều là trò bịp? Điều nàng nói, chính là thực?

Vọng Nguyệt giương mắt, bắt gặp ánh mắt yên tĩnh của Vọng Đô, chính mình dĩ nhiên tâm tư lĩnh ngộ.

Hảo, rất hảo, hắn quả nhiên là kẻ duy nhất không biết, là kẻ duy nhất bị giấu giếm! Vô đức vô năng!!

Vì thần khí, vẫn là vì thần khí sao! Năm đó đã đánh đến tận gốc, thế nhưng sơ sót, những kẻ như vậy vẫn chưa bị triệt, liên tục thay phiên nhau đến với thế gian, bất tận đến giết cũng không hết!

Hảo cho một cái dụng tâm lương khổ, cả chút sự tích của nghìn năm trước còn sót lại cũng bị đào ra, đại tố văn chương, trình diễn thành tiết mục cho những người còn sống được xem, hắn có nên hay không nổi giận, hay là vẫn cười cho chính mình không có mắt?

Còn cho rằng nàng đã thay đổi.

Nguyên lai chưa từng đởi thay, chỉ là trước giờ không có tìm đến a …. Nguyên tưởng rằng một nghìn năm qua chẳng có gì có thể tác động đến tâm hắn, không có nghĩ đến nàng chính là nhược điểm đầu tiên mà ai cũng nhìn ra, nhược điểm khiến mình mất đi tất cả phòng bị.

Hắn nhìn thấy Vô Ưu, lại không có sát ý, thập phần bình tĩnh.


“Nếu như ta cáo tố ngươi nhiều hơn một chút nữa, có lẽ ngươi sẽ không thể trấn định nghe ta nói chuyện như vậy nữa.” Vô Ưu nhìn Tịch Tinh tỏa ra u quang nhàn nhạt, nói.

Vô Ưu chưa kịp nói hết, một đạo hào quang đã chế trụ mệnh môn của nàng, đem nàng đánh xỉu. Thân ảnh Tư Không lập tức xuất hiện.

“Chung quy bởi vì nghiệt súc này, quả thật vạn kiếp bất phục.” Tư Không vội vàng chế trụ bờ vai Tịch Tinh, phát hiện thần sắc đã trầm xuống, rõ ràng biểu tình cũng đông cứng. Trong lòng hét lên thảm thiết.

Can thiệp thiên mệnh dĩ nhiên sẽ bị phạt, nhưng sớm biết rõ hôm nay như thế, hắn nguyện chịu thiên địa tru phạt, nhập khổ luân hồi, giúp nàng giết Vô Ưu mà thôi, cũng không cần vì thủ ấn mà vận dụng đến sức mạnh bị phong ấn, để rồi dẫn đến hậu quả xấu hôm nay!!

Tư Không trong lòng có khổ khó nói, như vậy, cho dù có thể trở về hàn đàm cũng vô háp xoay chuyển càn khôn. Dư quang vờn quanh thân thể nàng, mỹ lệ động nhân, người bên ngoài làm thế nào biết được chỉ cần dư quang này tan biến, nữ tử trước mắt ngay cả yêu quái cũng không thể làm được ….

Hồn phi phách tán ….

Nàng theo ánh mắt Tư Không mà biết rõ đáp án.

Bọn họ đang nhìn cái gì? Nàng đã biết.

Cảm thấy nàng “““ không giống xưa sao? Sức mạnh của luân hồi bàn vừa động, đã là nước đổ khó hốt.

Như vậy mà nói, cho dù nàng muốn sống thêm ba ngày cũng không có cho nàng …. nàng có thể đem chuyện kế tiếp cần làm giao cho Tư Không không? Nhưng mà, làm vậy liệu có hại đến hắn? Nàng đả thương Vô Ưu, Vô Ưu tuy là không có chết, nhưng hắn tất nhiên sẽ không tha cho nàng.

Nàng nghĩ cái gì vậy …. vì cái gì cảm thấy bản thân cứ hốt hoảng lên?

Nàng nhìn thấy Tư Không, Tư Không biểu tình cải biến, vì cái gì?

“Định trụ tinh thần!”

Vọng Nguyệt phát hiện cái gì, hướng nàng đưa tay. Một loại khí hướng nàng bay tới.


Hắn vì cái gì muốn đối nàng đưa tay? Hắn muốn giết nàng sao? Nàng càng nghĩ càng hốt hoảng. Nhưng là Tư Không lại tránh ra, Tư Không giúp đỡ hắn?

Tư Không cũng gấp gáp hướng nàng đưa tay.

“Tịch Tinh, nghe lời hắn nói, định trụ tinh thần, đừng nghĩ đến điều gì cả!!”

Tư Không đang nói chuyện sao?

Nàng cái gì cũng không còn có thể nghe được.

Nàng chỉ cảm thấy thân thể một phen trầm xuống, bước chân của mình như có gì đó dẫn lối, lắc lư kéo đi.

Nàng tỏa sáng đến mỹ lệ động nhân, nhưng là ngay sau đó, luồng khí của Vọng Nguyệt chưa kịp chạm tới, thân thể nàng đột nhiên sáng ngồi trong khoảnh khắc rồi biến mất giữa không trung, giống như bốc hơi.

Tư Không vừa sợ vừa giận, chợt thấy một luồng u khí màu xanh hướng qua cửa, phiêu hướng vào trong viện.

Vọng Nguyệt nâng tay, thân ảnh bay qua, truy theo luồng khí kia.






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play