Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt

Tịch Tinh nghe đến này câu, đột nhiên mở to hai mắt, rùng mình một cái.

Nội đan của nàng!! Nội đan mà kiếp trước nàng tặng cho hắn vẫn còn, và giờ đây hắn muốn đem nó cho Vô Ưu sao?!!!

Không được, tuyệt đối không thể được!!!! Nội đan đó là ….

Nhãn tình Vô Ưu đột nhiên cùng Tịch Tinh giao hội. Chỉ tại nháy mắt, Vô Ưu nghi ngờ vài giây, nàng đột nhiên nở nụ cười, tuy rằng thống khổ còn ở trên thân thể nàng, nhưng là nàng che dấu không được niềm vui sướng đến phát điên này, nở nụ cười.

Thì ra là thế, nguyên lai bí mật ở trên nội đan!


Vô Ưu đột nhiên đứng dậy, bức ra một ngụm máu tươi, nói: “Nội đan của ta còn ở đây ….. hãy đưa cho ta, có lẽ ta sẽ không thống khổ như thế …. “

Vọng Nguyệt nhìn thấy hình dạng này, liền không quản đến Tịch Tinh, chỉ thấy hắn động tay một phen, dường như đang muốn xuất nội đan ra.

Bị phát hiện rồi!!!

Không thể đưa!! Không thể đưa cho nàng ta!!!

Sát tâm của Tịch Tinh vốn đã bình lặng suốt nghìn năm, nháy mắt bùng lên. Điều này có lẽ chính là một trong những bản năng của những kẻ được tôn xưng là thần, nàng vĩnh viễn biết rõ việc nào khinh việc nào trọng.

Tịch Tinh rốt cuộc bất chấp rất nhiều thứ, đột nhiên tiến lên, bàn tay bóp thẳng vào yết hầu Vô Ưu, bởi vì một lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện, vỗ lên lưng Vọng Nguyệt khiến hắn theo bản năng phải xoay người tránh đi, lúc quay đầu lại đã thấy tay phải Tịch Tinh vung lên, muốn trực tiếp giết Vô Ưu.

Nhãn tình Tịch Tinh nào còn cái nhút nhát ngày thường? Đây mới là nhãn tình chân chính của nàng, sâu đồng tử màu xanh ngoại trừ sát ý cùng quyết tâm giết chết Vô Ưu, nào còn ai khác?

Vô Ưu bị nhấc lên, giãy dụa, nhưng giờ phút này nàng đâu phải là đối thủ của Tịch Tinh, kinh vội hét: “Vọng Nguyệt cứu ta!! Nàng là thực muốn giết — “

Vô Ưu ốm đau, không có khí lực. Vọng Nguyệt không ngờ tình huống này sẽ phát sinh, một cỗ khí lực xoáy thẳng vào phía sau lưng Tịch Tinh, nàng không né cũng không quay lại đỡ, trong nháy mắt đó, không biết sự suy yếu thường ngày của nàng mất dạng phương nào, thậm chí bây giờ cơ thể nàng còn được bao lấy bởi một luồng hồng quang, đem công kích của hắn trực tiếp bắn ngược trở về.

“Tịch Tinh ngươi điên rồi!!! Vì cái gì vận dụng phong ấn lực lượng! Như vậy liền vạn kiếp bất phục!!!” Có cái thanh âm vội vàng thét lên.

Là giọng của Tư Không. Tiếng đến nhưng người vẫn chưa xuất hiện.


Nàng đích xác là điên, từ lâu đã điên nặng rồi.

Nàng có biết sợ không? Không phải nàng luôn sợ chết sao? Nhưng như vậy với chết có cái gì phân biệt?

Cho dù như thế, bí mật thần mộ nhất định phải bảo vệ, giữ không được bí mật, nàng mới là thực vạn kiếp bất phục, vạn kiếp bất phục!

Nháy mắt, móng tay Tịch Tinh quyết đoán xuyên thấu lồng ngực Vô Ưu. Một đạo huyết hồng phun trào. Vô Ưu kêu thảm một tiếng, ngã xuống dưới giường.

Vọng Nguyệt kinh sợ, rút kiếm liền muốn giết nàng. Nàng vẫn đứng không nhúc nhích.

“Nhị ca dừng tay, để tránh cuối cùng phải hối hận!!!” thân ảnh Vọng Đô từ cửa bay vào. Liều mạng muốn cản kiếm của Vọng Nguyệt.

Cơn giận đang không thể kiềm chế, Vọng Nguyệt nhìn thấy Tịch Tinh, nàng buông tay, máu tươi màu đen từ bờ môi nàng, từng chút một trợt xuống.

Nàng buông tay, Vô Ưu trượt ngã dưới giường, hai tay ôm lấy lồng ngực thở gấp.

Biểu tình của Tịch Tinh trở nên rất kỳ quái.

Rất kỳ quái chính là.

Nàng từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy người tiến vào. Thế nào? Sao lại nhìn nàng như vậy?


Bất quá là giết người, có cái gì đáng giá kinh ngạc? Vô Ưu nàng vẫn còn chưa chết mà.

Cả Vọng Nguyệt cũng nhìn nàng. Thần sắc cổ quái vô cùng. Giật mình biểu tình? Vì cái gì?? Vì sao cái biểu tình đó lại xuất hiện trên mặt hắn?

Nàng trông thế nào ?

Nàng cúi đầu, cảm thấy hôn mê.

Máu đen càng ngày càng nhiều, từ khóe môi của nàng ào ạt chảy, tràn xuống thân mình.

Trên quần áo điểm lốm đốm máu đen.

Thoạt nhìn đã thấy ghê người.






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play