Trong khi mọi người đang bận rộn thu thập những tài liệu quý giá của Huyết Diễm Sư thì một tiếng gầm hùng hậu vang lên, một con Vượn đen to lớn bất ngờ từ trong rừng nhảy ra.
- Cẩn thận.
Lâm Thiên Ngao hét lớn, lần này thì gã đã chủ động nghênh đón.
Chẳng ai ngờ rằng vừa diệt xong bầy Huyết Diễm Sư thì Thiên thú tiếp theo đã chạy đến. Con vượn đen kia xuất hiện thật vô thanh vô tức, cách Tiểu Tứ chỉ hơn hai thước. Vừa nhảy ra nó đã vung cánh tay thô tráng chụp xuống người của y.
Con vượn này cao hơn ba thước, lông đen bóng, con ngươi màu vàng tràn ngập sát khí, chấn động Thiên lực trên thân còn mạnh hơn nhiều so với Hỏa Diễm Sư Vương.
Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Tiểu Tứ cũng cực kỳ phong phú. Thấy Lâm Thiên Ngao vừa nhìn về phía mình hét lớn, thì y đã không chút do dự sử dụng Không Gian Bình Di biến đi ngay tức khắc.
Ngay sau đó, bàn tay đen thùi to lớn cũng vừa vặn vồ vào khoảng không mà Tiểu Tứ vừa rời đi. Khiến cho y khi xuất hiện cách đó mười mét nhìn thấy cảnh tượng kia cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Vượn chính là sinh vật gần giống loài người nhất, mà loại Vượn khổng lồ này trời sanh đã có thần lực, sức công kích của nó là cực kỳ mạnh mẽ.
Kể cả sư tử hay hổ báo, chưa hẳn đã dám chọc đến bọn chúng.
Con vượn trước mắt nhìn sơ qua thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu quan sát kỹ hơn, người ta có thể phát hiện ở giữa trán của nó có một lớp vảy cứng hình thoi tựa như vảy rồng.
Tiểu Tứ nhìn thấy liền kinh hô:
- Là Hắc Ám Ma Viên, mọi người cẩn thận. Con Yêu thú này không Tông cấp hạ vị thì cũng trung vị đó.
Từ cấp bậc, có vẻ Hắc Ám Ma Viên không khác gì Hỏa Diễm Sư Vương, nhưng chớ quên hai chữ Hắc Ám trong danh tự của nó. Tuy là cùng một cấp, nhưng nó lại sở hữu thuộc tính khó đối phó nhất. Hắc Ám Ma Viên, Thiên Thú có thuộc tính Hắc Ám.
Giờ khắc này, trong lòng mọi người chợt có một ý nghĩ giống nhau, Tiểu Bạch Hổ của Chu Duy Thanh đến tột cùng là loại Thiên Thú gì?! Mà sao khí tức của nó lại dẫn dụ tới toàn là Tông cấp Thiên Thú như thế. Từ đó cũng có thể thấy được lực hấp dẫn của Mèo Mập khổng lồ đến cỡ nào.
Nhưng đây không phải là lúc để suy nghĩ quá nhiều, Thượng Quan Băng Nhi đã lập tức giương cung lên, từng loạt tên cực nhanh như lưu tinh cản nguyệt nhắm thẳng vào mắt con vượn mà phóng đến.
Ngay tức khắc, một vầng sáng đen tối bùng lên từ trên thân Hắc Ám Ma Viên khiến cho tất cả những mũi tên kia vừa mới chạm vào đã tan biến như bông tuyết rã ra dưới ánh mặt trời.
Hắc Ám Ma Viên gầm nhẹ một tiếng rồi bất chợt lao về phía Thượng Quan Băng Nhi. Nhưng cùng lúc này, Lâm Thiên Ngao đã kịp thời nhảy đến.
Gã sãi một bước dài, nhún người tung mình lên, tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn lập tức hiện ra, tạo thành một luồng sáng màu vàng đậm mạnh mẽ tông thẳng vào thân thể Hắc Ám Ma Viên ngay trên không trung. Ầm một tiếng nổ vang, chỉ thấy Lâm Thiên Ngao lộn mấy vòng rồi té huỵch xuống đất, nhưng Hắc Ám Ma Viên đang lao tới Uyển Nhi cũng đã bị gã chặn lại. Có điều trên cự thuẫn của gã lúc này lại nghe truyền đến hàng loạt tiếng lụp bụp như nước sôi.
- Cẩn thận, công kích của nó có tính ăn mòn rất mạnh.
Lâm Thiên Ngao quát lớn. Dù cho đối mặt với Tông cấp Thiên Thú, gã vẫn trầm ổn như cũ, thần quang trong mắt như điện xạ. Sau đó Lâm Thiên Ngao không hề dừng lại mà chân trái còn tiến lên trước một bước, từ trên tấm thuẫn quang mang màu vàng mãnh liệt lan tràn, chỉ khoảnh khắc đã bao bọc toàn thân gã bên trong, rồi lừ đừ như cự tượng từ từ tiến tới.
Đây là một trong những kĩ năng của tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn, Thuẫn Kích. Lúc trước gã đã dùng chính kĩ năng này tiếp cận và làm choáng Hỏa Diễm Sư Vương trong một thời gian ngắn ngủi.
Nhưng Hắc Ám Ma Viên nào phải là Huyết Diễm Sư Vương! Nó không chỉ mạnh hơn Huyết Diễm Sư Vương mà còn nhanh nhẹn hơn xa. Chỉ thấy nó đạp mạnh hai chân xuống đất, hơi thở cuồng bạo lập tức bộc phát, sau đó cả hai cánh tay giơ lên cao, dùng tốc độ cực nhanh đánh tới Lâm Thiên Ngao.
Ầm…!
Vô số luồng sáng vàng rực văng tung tóe khắp nơi, không khí kịch liệt chấn động, Hắc Ám Ma Viên lộn nhào một vòng hơn mười thước mới ngừng lại được.
Lâm Thiên Ngao cũng chẳng khá gì hơn. Tay gã vẫn cầm tấm thuẫn nhưng cả người không tự chủ được, liên tục lùi về phía sau, đụng gảy một cây đại thụ mới miễn cưỡng ngừng lại, đồng thời há miệng phun ra một búng máu.
Gã hộc máu là do vừa rồi đã va chạm với một con Tông cấp Thiên Thú thuần lực lượng. Hỏa Diễm Sư Vương lúc nãy thật ra không phải lấy lực lượng làm thuộc tính chủ đạo. Còn Hắc Ám Ma Viên trước mắt trừ thuộc tính Hắc Ám ra, thì lực lượng toàn thân nó cực mạnh. Tông cấp hạ vị đã tương đương với tu vị Thất châu, nên dù kỹ năng Lâm Thiên Ngao có hoàn hảo đến đâu thì khi va chạm cũng không tránh khỏi tổn thương.
Có điều lần va chạm này không phải là không có tác dụng. Ít nhất nó cũng làm cho Hắc Ám Ma Viên phải choáng váng một lúc. Lâm Thiên Ngao một lần nữa đã dùng phòng ngự cường đại của mình tạo cho đồng đội một cơ hội không thể tốt hơn.
Tiểu Viêm sau khi né tránh khỏi công kích của Hắc Ám Ma Viên một lần nữa lại lao đến, Liên Châu Hỏa Cầu tung ra, dung hợp thành siêu cấp Bạo Liệt Hỏa Cầu rồi ầm ầm bạo tạc trên thân Hắc Ám Ma Viên. Con vượn đen đã bị Lâm Thiên Ngao làm cho choáng váng nên Hắc sắc ma quang hộ thể cũng mờ đi rất nhiều, tức thì bị Bạo Liệt Hỏa Cầu nổ văng, lăn lộn mấy vòng. Có điều lớp da của nó tựa hồ có lực phòng ngự còn mạnh hơn cả Huyết Diễm Sư Vương nên không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy đã bị hỏa cầu đốt cháy.
Đáng tiếc, nó lại gặp phải một đoàn đội. Thời điểm Tiểu Viêm phát động công kích, Ô Nha cũng đồng thời hành động, nàng nhảy lên thật cao giữa không trung, Ô Kim Đồ Thần Phủ trong tay vung lên, từ chính diện mà bổ thẳng xuống.
Cùng lúc đó không xa, hai đạo kim quang đồng thời lóe lên, mục tiêu không phải Hắc Ám Ma Viên, mà lại là Ô Kim Đồ Thần Phủ. Hai đạo kim quang vừa nhập vào thì Thần phủ vốn có màu vàng liền nhuộm đẫm một quầng kim sắc rực rỡ.
Hắc Ám Ma Viên chỉ kịp giơ đôi tay lên thì Thần phủ cũng đã đến.
Phăng phăng hai tiếng, cặp chi trước tráng kiện của Hắc Ám Ma Viên đã bị Ô Kim Đồ Thần Phủ mạnh mẽ chém đứt, tiếp theo lưỡi phủ cũng không hề dừng lại mà còn cương mãnh chặt sâu vào cổ nó.
Hắc Ám Ma Viên hét một tiếng bi thảm, toàn thân cấp tốc xoay tròn, một tầng huyết quang vằn vện những ma văn đen kịt chợt bùng phát trên người nó.
Tiểu Tứ từ trên không kinh hoàng hét lớn:
- Cẩn thận, là Tử Vong Ba Văn…
Y còn chưa dứt dứt lời, năm tia sáng màu vàng đã đột ngột hiện lên. Mỗi một tia tạo thành một cột sáng hình trụ kịch liệt xoay tròn. Hai trụ sáng như thế chắn trước mặt Ô Nha, một trụ thì che trước mặt Tiểu Tứ, còn lại hai trụ thì chia ra che chở cho Thượng Quan Băng Nhi và Túy Bảo.
Oanh..! Oanh..!
Khi vừa chạm đến gợn sóng do vầng Tử Vong Ba Văn đỏ rực như máu kia tản ra, năm trụ sáng màu vàng lập tức trở nên ảm đạm, đồng thời co rút lại và biến mất. Nhưng rốt cuộc trong phạm vi Tử Vong Ba Văn vừa công kích, ai nấy cũng đã bình yên vô sự.
Kẻ ở thời khắc mấu chốt cứu mọi người không ai khác chính là Lâm Thiên Ngao. Gã đã dùng tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn phân tán ra thành năm trụ sáng màu vàng, chắn trước mặt bọn họ, dùng sức chịu đựng cường đại của mình thúc giục Thiên lực duy trì, mới miễn cưỡng đón đỡ được đòn tấn công của Tử Vong Ba Văn.
Nhìn lại nơi Tử Vong Ba Văn vừa đi qua, bất luận là cỏ cây sỏi đá hay bất kỳ cái gì khác, đều hóa thành tro bụi không để lại chút vết tích. Lực sát thương kinh khủng như thế làm cho tất cả mọi người đều phải ớn lạnh.
Hắc Ám Ma Viên đã bị thương nặng lại còn thi triển Tử Vong Ba Văn khiến nó lúc này đã suy yếu đi rất nhiều, tuy vậy ánh mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào cửa động như trước.
Chợt nghe phập một tiếng thật to, từ trước ngực Hắc Ám Ma Viên đột ngột thò ra một mũi băng mâu cực lớn, xé nát lồng ngực của nó, làm cho máu tươi từ vết thương Hắc Ám Ma Viên tuôn ra như suối.
Người hoàn thành đòn tấn công cuối cùng này không ngờ lại là Thủy hệ Ý châu Diệp Phao Phao. Đây không phải là y có thể tự tìm được cơ hội phối hợp, mà thật sự là mọi chuyện diễn biến quá nhanh, mà y lại sử dụng kĩ năng chậm một chút, cho nên công kích bây giờ mới đến. Chứ trên phương diện ăn ý, y còn kém Thượng Quan Băng Nhi xa lắc. Điều đó cũng là đương nhiên, bởi y không phải là một Thượng Quan Băng Nhi đã từng có kinh nghiệm thực chiến cực kì phong phú trên chiến trường.
Ô Nha bước nhanh đến phía trước, rút Ô Kim Đồ Thần Phủ ra khỏi cơ thể Hắc Ám Ma Viên, chặt phăng đầu nó xuống rồi mới bỏ đi. Không phải là nàng tàn nhẫn mà bởi vì Thiên thú vốn có sức sống vô cùng ương ngạnh. Nếu không chắc chắn nó đã tử vong, vạn nhất để nó đột nhiên tỉnh dậy đả thương người thì lúc đó thương vong sẽ cực kì nghiêm trọng.
Lâm Thiên Ngao tỏ ra khá là mệt mỏi. Trận chiến vừa rồi nhìn có vẻ mọi người đã đạt được thắng lợi thật là dứt khoát và nhanh gọn, nhưng trên thực tế lại vô cùng nguy hiểm. Thiên lực của gã đã tổn hao hơn một nửa, mà thân thể lúc này cũng đã chấn thương.
Thượng Quan Băng Nhi vẫn bình tĩnh đứng nhìn tất cả mọi việc diễn ra. Bởi nàng rất rõ ràng, bất luận Huyết Diễm Sư Vương hay Hắc Ám Ma Viên, thực lực đều áp đảo mọi người. Sở dĩ bọn họ có thể giải quyết được chúng, mấu chốt là nhờ vào kinh nghiệm cùng sự phối hợp ăn ý với Lâm Thiên Ngao.
Lâm Thiên Ngao trong hai trận chiến này luôn lựa chọn thời cơ và góc độ tốt nhất. Bởi vì gã có lực phòng ngự cường đại, đã làm cho hai con Tông cấp hạ vị Thiên Thú kia căn bản không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nên mới bị mọi người liên tiếp hợp kích mà giết chết. Chứ nếu không, chỉ cần riêng con Hắc Ám Ma Viên vừa rồi phát huy cũng đủ giết chết tất cả bọn họ. Lâm Thiên Ngao tuy trước sau vẫn dùng phương pháp bất đồng với Thiên Cung Doanh, nhưng đều cùng một mục đích, đó chính là dựa vào sự phối hợp giữa nhiều người cộng với kỹ xảo bản thân, không để cho Thiên Thú cao cấp phát huy toàn bộ thực lực rồi từ đó tìm cơ hội đánh gục bọn chúng.
Từ lúc bầy Huyết Diễm Sư đông đảo đến Hắc Ám Ma Viên cường hãn xuất hiện, lại ngay trong một khu vực rất nhỏ, đã khiến cho mọi người bắt đầu trở nên ngưng trọng hơn. Chu Duy Thanh mang theo Tiểu Bạch Hổ mới tiến vào huyệt động chưa được nửa canh giờ thì bọn họ đã phải nghênh đón tới hai loại Thiên Thú cực mạnh. Trời mới biết phía sau sẽ còn xuất hiện thêm những tình huống xấu nào.
- Không cần phải thu thập toàn bộ tài liệu trên thân thể đám Thiên thú này vội. Chỉ lấy Thiên hạch trước rồi tất cả mau điều tức để khôi phục Thiên lực đi.
Lâm Thiên Ngao liền quyết định thật nhanh, nhìn mọi người rồi chậm rãi cất lời.
Bên ngoài náo nhiệt bao nhiêu thì bên trong động lại an tĩnh bấy nhiêu, chiếc kén lớn bị bốn luồng sáng bao phủ không ngừng tản mát ra những chấn động ma lực kì dị, mơ hồ còn có thể thấy ma văn hai màu lam và đen lặng lẽ dao động. Lúc mới bắt đầu, ma văn màu lam chiếm ưu thế, nhưng theo thời gian, ma văn màu đen kia dường như bị thứ gì đó kích thích mà có khuynh hướng áp đảo dần ma văn màu lam.
Thời gian hai người kết hợp càng lâu, quầng sáng bốn màu ở bên ngoài cũng ngày càng bừng lên mãnh liệt.
Vận khí của chiến đội Phỉ Lệ cũng coi như “quá tốt”, bởi vốn đúng như những gì Lâm Thiên Ngao nói lúc trước, quãng đường giữa hai nước này, bình thường sẽ không xuất hiện Thiên thú. Rừng sâu mặc dù cũng có Thiên thú tồn tại, nhưng khoảng cách từ đây tới nơi đó lại rất xa, mà khí tức Mèo mập phát tán ra trong quá trình thăng cấp cũng chỉ tồn tại trong một khoản cách giới hạn.
Ấy thế mà sau khi Huyết Diễm Sư và Hắc Ám Ma Viên tấn công thì mới ba canh giờ sau bọn họ đã nghênh đón đợt tập kích tiếp theo. Rồi từ đó, vài canh giờ một lần lại phải nghênh đón một hoặc hai con Thiên thú. Mặc dù ứng phó khá là khó khăn nhưng bọn họ vẫn còn chịu đựng được.
Đồng thời, mọi người cũng dần phát hiện một quy luật, là mỗi con Thiên Thú tới đây công kích, trạng thái tinh thần đều có vẻ không ổn định. Và cũng chính vì vậy chúng không sao phát huy được toàn bộ thực lực. Mà lạ một điều, phần lớn Thiên thú tấn công đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là Tông cấp hạ vị mà thôi.
Nhưng nháy mắt đã ba ngày trôi qua, trong những lần chống đỡ tấn công tiếp theo không ngờ lại xuất hiện một con Thiên thú Tông cấp thượng vị thực lực vô cùng cường đại. May mà thời khắc mấu chốt Thượng Quan Băng Nhi đã thả hai con Băng Phách Thiên Hùng ra, mới có thể miễn cưỡng chặn đứng, nhưng cái giá phải trả cũng là toàn đội bị thương.
Tiểu Tứ phệt mông ngồi dưới đất, hào hển thở dốc:
- Không được, lão đại, ta chịu không được nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế, chúng ta không bị Thiên Thú giết chết thì cũng nổi điên mà chết mất thôi!
Suốt ba ngày, bọn họ không sao biết lúc nào thì Thiên thú sẽ tới, vì vậy, cả ba ngày bọn họ đều bị vây trong trạng thái cảnh giác. Thiên thú từng đợt từng đợt đến, bọn họ từng đợt từng đợt ngăn cản. Tuy trạng thái những con Thiên thú này không ổn định, có phần nào ảnh hưởng tới linh tính và trí khôn của chúng, nhưng như thế lại đồng nghĩa với việc không thể đánh đuổi mà chỉ có cách đánh chết chúng mà thôi.
Thương thế cùng Thiên Lực tiêu hao còn có thể phục hồi, nhưng tinh thần thì khác. Liên tục ba ngày ba đêm chiến đấu, bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Lâm Thiên Ngao tâm chí kiên định, Ô Nha tinh thần lúc nào cũng hừng hực là còn khá một chút, còn những người khác đều có vẻ không chịu nổi nữa rồi.
Lúc này ai mạnh ai yếu đều bộc lộ rõ ràng. Kẻ đầu tiên không chịu được không phải là người có tu vi thấp nhất như Thượng Quan Băng Nhi mà lại là Diệp Phao Phao.
Diệp Phao Phao mặc dù là Thiên châu sư Tứ châu, nhưng từ nhỏ chỉ sống trong an nhàn sung sướng, có bao giờ phải đối mặt với những trận chiến với cường độ cao như vậy? Nên lúc này y đã gục đầu vào vách đá mà ngủ mê man. Người thứ hai xuất hiện vấn đề, vẫn không phải là Thượng Quan Băng Nhi, bởi hai năm ở Thiên Cung Doanh ma luyện, loại tình huống này nàng nào phải chưa từng gặp qua? Huống chi, người mà nàng bảo vệ hiện tại là Chu Béo của nàng! Nên dù tình cảnh khó khăn và nàng cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn ngiến răng kiên trì. Thực lực tổng thể Thượng Quan Băng Nhi không cường đại, đối mặt Thiên thú Tông cấp nàng cơ hồ không có tác dụng gì. Nhưng một khi Thiên thú Tông cấp dẫn theo Thiên thú Tôn cấp thì lại khác, nàng mới là người trọng yếu nhất toàn đội. Bằng vào tài bắn tên siêu nhanh của mình, thì kể cả Thiên thú Tôn cấp thượng vị cũng bị áp chế trong một thời gian ngắn, đủ cho mọi người đối phó.
Kẻ thứ hai chính là Tiểu Tứ. Y lúc này đã ráng không nổi rồi, bởi trong trận y là người tùy cơ ứng biến nhất, bên nào có vấn đề, y sẽ lập tức qua phụ trợ bên đó. Và hơn nữa y còn chịu trách nhiệm tra xét dò la, tâm thần tiêu hao tương đối to lớn.
Đến Lâm Thiên Ngao lúc này cũng đã phải chau mày, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía cửa động. Thân là đội trưởng gã làm sao không lo lắng cho được? Mắt thấy lực chiến đấu của toàn đội đang không ngừng suy yếu, mà Thiên thú cứ một thời gian ngắn lại xuất hiện khiến gã vô cùng sốt ruột. Bởi một khi gặp phải Thiên thú mà bọn họ không ngăn cản được, thì kết cục còn gì khác ngoài việc toàn đội bị tiêu diệt nữa đây?
Hít sâu một hơi, trong mắt Lâm Thiên Ngao toát ra vẻ kiên định:
- Ô Nha, Túy Bảo, hai người các ngươi dẫn mọi người rời đi trước, ta sẽ một mình chờ ở đây.
Ai nấy nghe xong liền thất kinh, Túy Bảo vội la lên:
- Như vậy sao được? Bọn ta sao có thể để ngươi lại một mình?
Ba ngày qua, người thừa nhận áp lực lớn nhất chính là Lâm Thiên Ngao! Cơ hồ mỗi con Thiên thú Tông cấp tấn công thì gã đều đứng ra đón đỡ. Nhờ có lực phòng ngự mạnh mẽ của Lâm Thiên Ngao, bọn họ mới có thể kiên trì tới tận bây giờ. Nói đến tiêu hao, ai có thể bì được với gã?
Lâm Thiên Ngao trầm giọng:
- Đây là mệnh lệnh, chừng này người các ngươi cũng đủ để tham gia đại hội Thiên Châu! Cho dù ta và Chu Duy Thanh có vấn đề, cũng không để ảnh hưởng đến cả đội đâu. Nhanh rời đi thôi, chỉ cần không thủ hộ ở nơi này thì các ngươi sẽ không sao cả. Nếu như ta và Chu Duy Thanh không có chuyện gì, chúng ta sẽ đuổi theo sau.
- Lâm đại ca, ta không đi đâu, ta sẽ ở đây cùng đại ca chống chọi.
Thượng Quan Băng Nhi không chút ngần ngừ thốt lên. Chu Béo còn chưa ra ngoài, nàng làm sao có thể rời đi?
Tiểu Tứ chống tay lên mặt đất đứng dậy:
- Ta cũng không đi. Lão đại, nếu lúc này chúng ta bỏ đi, ngươi sẽ ra sao? Muốn đi thì cùng đi, còn không thì tiếp tục cố gắng, ta vẫn có thể chống chọi được!
Nếu như người khác có lẽ y sẽ yêu cầu mọi người cùng rút, để lại Chu Duy Thanh. Nhưng lúc trước Chu Duy Thanh đã không bắt ép y và Túy Bảo làm Truy tùy giả, nói cách khác đã trả cho y tự do. Cho nên Tiểu Tứ bây giờ cũng sẽ không bỏ rơi Chu Duy Thanh.
- Nói vớ vẩn gì đó, đây là mệnh lệnh!
Lâm Thiên Ngao nổi giận gầm lên, uy quyền của một đội trưởng lập tức phát huy.
Đáng tiếc vào lúc này đã không ai chịu nghe lệnh của gã nữa! Ô Nha thì quay đầu nhìn về phía xa, co duỗi vận động gân cốt. Nàng là nữ chiến sĩ của Ô Kim, chiến đấu ba ngày ba đêm đối với nàng đã thấm béo vào đâu. Một khi có Thiên thú xuất hiện, công kích của nàng vẫn luôn luôn mãnh liệt nhất. Mặc dù trên người đã có vài vết thương, nhưng nàng vẫn xem như thể không có gì. Nếu chỉ sánh thực lực có lẽ nàng không bằng Túy Bảo và Tiểu Viêm với tu vi Ngũ châu, nhưng nếu song phương sinh tử chiến thì cả Túy Bảo và Tiểu Viêm hợp lại còn chưa phải là đối thủ của nàng. Ở tộc Ô Kim, nàng là đệ nhất thiên tài, lấy lực lượng dũng mãnh của mình mà nổi danh toàn tộc.
Tiểu Tứ ngậm miệng lặng thinh, Túy Bảo ngồi hát vu vơ. Riêng Tiểu Viêm vẫn nhìn trừng trừng vào Lâm Thiên Ngao, trong mắt y ánh lên một câu trả lời hết sức kiên quyết "Chúng ta là một đội!"
Đang lúc ấy bất chợt vang lên một thanh âm trong trẻo:
- Ô, sao nhiều xác thú thế! Ghê quá à..!
Nghe thanh âm này mọi người không khỏi sửng sốt! Bởi ba ngày qua, Thiên thú bọn họ gặp được không ít, nhưng nhân loại thì đây là lần đầu tiên. Nơi này tuy cách đường cái không xa, nhưng người đi đường bình thường muốn nghỉ lại cũng sẽ không vào trong rừng như vậy.
Âm thanh trong veo kia vừa dứt, thì một cô gái từ trong rừng cây cũng đi ra. Cô gái này nhìn còn nhỏ hơn cả Thượng Quan Băng Nhi, tựa hồ chỉ mới mười sáu mười bảy. Hai bím tóc tung tăng để trước người, trông như một cô bé láng giềng sang chơi. Một đôi mắt to tròn long lanh động lòng người, mà đặc biệt tròng mắt lại tuyền một màu xám tro. Phải biết rằng, đây là loại màu mắt cực kỳ hiếm thấy.
Thiếu nữ vóc người không cao, chỉ hơn mét sáu một chút mà thôi, nhưng chỉnh thể lại hết sức cân xứng, giống như nụ hoa vừa mới nở, tràn ngập sức hấp dẫn tuổi thanh xuân. Quần áo của nàng tuy toàn màu đen nhưng vẫn không làm cho nàng già hơn chút nào. Kỳ lạ nhất là cô bé lại đi chân trần, xuyên qua các bụi gai mà như không có chuyện gì.
Lúc này, nàng nhìn thấy khắp nơi đầy những vũng máu chưa khô, xác Thiên thú nằm chất chồng tanh tưởi, bèn khẽ vỗ bộ ngực nhỏ chim câu của mình, hấp háy mi mắt tỏ ra một bộ dạng rất là e ngại.
Ô Nha ha hả cười lớn:
- Tiểu muội muội, muội từ đâu tới đây? Người nhà muội đâu? Đi một mình trong rừng rất nguy hiểm đó biết không?
Hắc y thiếu nữ nhìn Ô Nha, vẻ mặt kinh ngạc:
- Ô, tỷ tỷ thật là cao nha. Muội chưa từng thấy qua ai cao như tỷ tỷ đấy. Cao hơn muội nhiều quá a!
Vừa nói, nàng ta vừa khoa tay múa chân để so sánh sự chênh lệch của mình với Ô Nha.
Ô Nha ha hả cười rồi thoải mái đi tới trước mặt thiếu nữ, giơ tay lên tựa hồ muốn vuốt đầu nàng. Ngay khi khoảng cách của hai người còn một mét, thì bàn tay của nàng trong nháy mắt hạ xuống, chụp thẳng vào cổ thiếu nữ.
Đang lúc nguy cấp lại đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ kỳ quái như thế, không khiến người khác nghi ngờ mới lạ. Ô Nha mặc dù tính tình có vẻ thô lỗ, nhưng không ý nghĩa nàng khờ khạo, mà ngược lại, nàng giống như là đại trí giả ngu hơn. Bất chợt xuất thủ như vậy, đừng nói thiếu nữ kia không ngờ mà ngay cả chiến đội Phỉ Lệ cũng không ai ngờ.
Lực lượng của Ô Nha ra sao? Kể cả Lâm Thiên Ngao nếu như bị nàng chụp cổ, chỉ sợ sẽ không có cách nào phản kháng.
Tưởng chừng như nàng sẽ đắc thủ, thì bất ngờ hắc y thiếu nữ nhẹ như một làn khói lặng lẽ lướt qua một bên, nhìn thì rất chậm, nhưng lại dễ dàng thoát khỏi bàn tay của Ô Nha, không có nửa phần khó khăn. Đôi mắt của cô bé vẫn long lanh như cũ chỉ là trong mắt phủ thêm một tầng hơi nước, ủy khuất nhìn Ô Nha.
Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời chui qua kẻ lá, soi rọi những bóng nắng lên mọi người, tạo nên một cảm giác êm nhẹ tĩnh mịch. Nhưng từ khi hắc y thiếu nữ lướt người né tránh Ô Nha, ai nấy trong lòng đều phát lạnh.
Bởi vì bọn họ đều thấy rõ ràng ở trên cổ tay phải của Hắc y thiếu nữ có sáu viên Thể châu lóng lánh hào quang đỏ rực, hòa cùng với một thân y phục màu đen của nàng làm nổi bật lên những vầng sáng cực kỳ lôi cuốn.
Với Thể châu, màu đỏ đại biểu cho sự phối hợp, đại biểu cho thân phận của Thiên châu sư! Tuyệt đối không ai ở đây có thể ngờ thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi trước mắt tu vi thậm chí còn mạnh hơn cả bọn họ. Lục châu đã là Thượng vi Thiên tôn, huống chi kỹ năng hóa thân thành một làn khói đen mà vừa rồi thiếu nữ mới thể hiện, đã cho thấy Ý châu của nàng ít nhất phải có thuộc tính Hắc ám tồn tại!
Sự xuất hiện bất thường của thiếu nữ nhất định sẽ còn sinh ra không ít việc lạ, báo động về một mối nguy mãnh liệt dâng lên trong lòng mọi người, Lâm Thiên Ngao lập tức quát vang:
- Ô Nha mau quay lại!
Theo tiếng quát của Lâm Thiên Ngao, mặc dù cả thể xác và tinh thần ai nấy đều vô cùng mệt nhưng vẫn cố gắng trấn định, cấp tốc tập trung lại cùng một chỗ rồi che chắn trước cửa động. Ô Nha tuy vẫn không cam lòng, nhưng đành oán giận mà nhảy lùi lại, bảo vệ vị trí của mình bên hông đội hình.
Trong chớp mắt, Hắc Y thiếu nữ còn đang ủy khuất xụ mặt đột nhiên buột miệng cười lanh lảnh rồi nhìn về phía mọi người:
- Làm gì mà sát khí đằng đằng như vậy, bộ người ta đáng sợ như vậy sao?
Vừa nói thiếu nữ vừa nhẹ nhàng tiến đến, thân thể như lướt đi trên mặt đất, chỉ trong sát na đã tới trước mặt Lâm Thiên Ngao. Ngọc chưởng trắng nõn thon dài nhanh như chớp vươn ra rồi vỗ nhẹ vào ngực gã.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Hắc y thiếu nữ này là địch chứ không là bạn. Và cũng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng ta đã đoán được thủ lĩnh của chiến đội Phỉ Lệ chính là Lâm Thiên Ngao.
Một luồng sáng vàng rực lóe lên, Lâm Thiên Ngao nãy giờ luôn chú tâm phòng bị đã lập tức phóng xuất tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn, nhưng so với ba ngày trước, tổ hợp Ngưng hình thuẫn của gã đã ảm đạm hơn rất nhiều. Liên tục chiến đấu như thế, Thiên lực làm sao có thể duy trì mạnh mẽ mãi được? Dù lúc này tinh thần chiến đấu của Lâm Thiên Ngao có lên cao tới đâu, thì thời điểm này tối đa gã cũng chỉ có thể thi triển được khoảng năm thành công lực mà thôi.
Một tiếng nổ rền rĩ chát chúa vang lên, một chưởng nhìn rất đơn giản nhưng không ngờ đã lưu lại trên tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn cực kỳ rắn chắc của Lâm Thiên Ngao một vệt bàn tay xám xịt sắc nét. Thân thể Lâm Thiên Ngao chấn động dữ dội, đồng thời chợt cảm thấy một luồng khí cực kì lạnh lẽo và tà ác đột ngột xuyên thấu qua lớp phòng ngự của mình mà thấm vào da thịt. Nếu không nhờ tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn hóa giải gần hết lực công kích thì chỉ một kích này thôi cũng đủ làm cho trái tim của gã nổ vụn ra mà chết.
Nhưng dù như thế, đòn tấn công của thiếu nữ áo đen đã khiến Lâm Thiên Ngao phải chấn thương, cổ họng gã chợt ngọt lịm rồi không nhịn được mà há mồm phụt ra một búng máu tươi. Búng máu này vừa phun ra bên ngoài liền biến thành một màn sương lạnh, rồi ngưng tụ thành một khối băng lớn rơi thẳng xuống mặt đất. Lâm Thiên Ngao đã phải hộc máu, mới miễn cưỡng hóa giải được một chưởng từ thiếu nữ áo đen.
- Ô?
Thấy đòn đánh của mình không đắc thủ, trong mắt thiếu nữ áo đen thoáng hiện một tia kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, nàng ta đã lại hóa thành một luồng khói đen lặng lẽ tan biến, bởi Ô Kim Đồ Thần Phủ của Ô Nha đã xẹt tới ngay tức khắc, đồng thời một cái lồng ánh sáng màu vàng không biết từ nơi nào xuất hiện đã bao phủ lấy toàn bộ thân thể của thiếu nữ áo đen.
Mọi người lúc này đều đã thấy được, thuộc tính của thiếu nữ này nhất định có liên quan đến Hắc ám, mà đối phó với thuộc tính Hắc ám thì không gì tốt hơn Quang minh hệ. Có điều năng lực của thiếu nữ áo đen thật sự quá mạnh mẽ, chưa kể đến việc nàng còn có kỹ năng Vụ hóa để tránh né những công kích vật lý. Kỹ năng này ít nhất phải Thác ấn từ Thiên thú trên Vương cấp mới có thể. Mà chỉ riêng việc nàng công kích bằng một loại Thiên lực vô cùng kì lạ thôi cũng đã khiến mọi người vô cùng rúng động.
Bỗng nhiên hắc quang bùng lên, lồng ánh màu vàng mặc dù vẫn bao phủ xung quanh nhưng chỉ trong nháy mắt đã hóa thành vô số những điểm sáng li ti, rồi lập tức bị hắc quang cắn nuốt.
Thiếu nữ áo đen cất giọng lanh lảnh như chuông bạc:
- Chỉ bằng chút xíu Quang minh lực này mà không biết xấu hổ, dám khoe khoang trước mặt ta sao? Các ngươi chết hết đi!
Vừa nói thân thể của nàng ta vừa biến hóa một cách quỷ dị để né qua một chiêu công kích vô thanh vô tức của Tiêu Viêm. Khi thiếu nữ áo đen hạ thân xuống thì cũng đã đến sát bên người Túy Bảo, tung ra một chưởng vỗ xuống đầu Túy Bảo.
Nàng ta vừa đánh xuống, ai nấy đều kinh hoảng. Bởi ngay cả Lâm Thiên Ngao với lực phòng ngự kiên cố như vậy mà đối chọi một chưởng với nàng còn muốn trọng thương, thì một chiêu này nếu thật sự đánh trúng, chỉ sợ Túy Bảo sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử.
Nhưng vào lúc này, Túy Bảo cũng đã kịp thời phát huy toàn bộ thực lực của một Thiên châu sư Ngũ châu. Từ lúc y dùng Quang minh lực công kích thiếu nữ áo đen, liền dự đoán bản thân rất có thể sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của đối phương. Vì dù gì, Quang minh đối với Hắc ám lúc nào cũng có tính sát thương lớn nhất. Bởi vậy mặc dù thể trạng hiện tại không phải là tốt nhất, nhưng Túy Bảo cũng đã chuẩn bị xong từ lâu.
Nên ngay khi thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, thân thể Túy Bảo liền xoay tròn một vòng, tất cả trang bị Ngưng hình đột nhiên thu lại. Y chắp hai tay ở trước ngực, rồi bung mạnh ra ngoài. Nhất thời, một luồng kim quang cực kì chói lọi cuồn cuộn theo song chưởng của y phóng vụt ra ngoài, hóa thành một quầng sáng màu vàng kim bao phủ xung quanh thân thể.
Nét kinh ngạc lại tiếp tục bộc lộ trên mặt thiếu nữ áo đen nhưng một chưởng của nàng vẫn không hề dừng lại, mà vỗ thẳng vào bàn tay của Túy Bảo. Cũng ngay trong lúc này đó, quầng sáng vàng kim từ trên người Túy Bảo đã trong nháy mắt khuếch tán ra, trùm lấy Hắc y thiếu nữ cùng tất cả mọi người.
Bên phía Lâm Thiên Ngao chỉ cảm thấy toàn thân vừa đắm chìm trong vầng kim quang thì một luồng khí ấm áp mà nhu hòa đặc thù của Quang minh lực đã tràn vào cơ thể, khiến tinh thần được xoa dịu không ít, thể lực tựa hồ khôi phục được vài phần và Thiên lực cũng ngưng tụ thêm khá nhiều.
Kim quang vừa chạm vào thân thể của thiếu nữ đã khiến nàng ta phải thoáng khựng lại một chút, lực công kích của một chưởng kia cũng bị suy yếu đi vài phần. Nhưng dù như vậy, Túy Bảo vẫn phải hự lên một tiếng đau đớn, rồi toàn thân giống như một quả cầu thịt bắn tung lên không trung hơn ba mươi mét, đụng thật mạnh vào cây cối trong rừng.
Kỹ năng mà Túy Bảo vừa thi triển gọi là Quang Diệu Thiên. Chính là kỹ năng vừa mới Thác ấn từ khỏa Ý châu thứ năm của y. Bản thân nó là một loại kỹ năng phụ trợ, một khi phóng thích kỹ năng này, có thể trong một thời gian ngắn ngủi làm cho khả năng phòng ngự của bản thân tăng lên gấp ba lần. Nó cũng có thể dùng để ngăn cản cường lực công kích của địch nhân, đồng thời ở phạm vi nhất định, tiến hành tăng thêm thực lực cho đồng đội xung quanh mình. Khiến cho những công kích của bọn họ trong thời gian ngắn có thể mang thêm thuộc Quang minh. Kỹ năng này cũng có cả khả năng trị liệu cùng với khôi phục rất hiệu quả, mặc dù không bằng với Sinh Mệnh hệ, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giúp ích một chút trong tình huống bất ngờ.
Còn kỹ năng Quang Diệu Thiên khi đối mặt với Thiên châu sư Hắc ám, liền có tác dụng công kích. Quang ám tương khắc lẫn nhau, đó cũng là nguyên nhân vì sao Túy Bảo có thể miễn cưỡng ngăn cản được một kích của Hắc y thiếu nữ. Nhưng cho dù như thế y cũng bị đánh bay thẳng vào vào rừng, hộc máu tươi thành dòng, rồi liều mạng dùng Quang minh Thiên lực vận hành khắp cơ thể để hóa giải hàn khí dày dặc, miễn cưỡng giữ được tánh mạng nhưng lại mất đi năng lực tái chiến.
Lục châu đáng sợ như vậy sao? Không hẳn, cái đáng sợ không phải tu vi Lục châu mà chính là bản thân của thiếu nữ áo đen. Chỉ trong hai lần đối chiến ngắn ngủi, Lâm Thiên Ngao đã phần nào đoán được thiếu nữ này không chỉ có mỗi Hắc ám hệ. Bởi nếu đơn thuần Hắc ám thì làm sao nàng ta lại có được sức mạnh cường đại cùng lực xuyên thấu và tà khí khủng khiếp đến như vậy?
Hắc y thiếu nữ vẫn không hề vội vã, tuy hai lần công kích đều không thể giết được ai tựa hồ đã làm cho nàng có chút bất mãn, đứng yên một chỗ mà chu cái miệng nhỏ nhắn lên, lẩm bẩm:
- Quả nhiên có chút bản sự, chả trách có thể giết được nhiều Thiên thú như vậy. Đáng tiếc, thực lực của các người bây giờ đến năm thành cũng chưa tới, nếu không hẳn là ta sẽ phải tốn một phen công phu rồi!
Vừa lúc đó, trong chiến đội Phỉ Lệ lại có hai người chợt động thân. Những tia sáng vàng rực mang theo khí tức trầm trọng của Lâm Thiên Ngao bùng lên. Vệt tay của thiếu nữ áo đen trên tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn chậm rãi biến mất. Bề mặt thuẫn được khảm năm viên Ý châu tỏa hào quang lóng lánh, kết hợp với kỹ năng Trọng giáp vừa phóng thích, đã làm cho tấm thuẫn thật lớn của gã lúc này lại dày lên một tầng, càng lúc càng nặng thêm.
Cùng bùng phát với Lâm Thiên Ngao còn có một người nữa chính là Tiêu Viêm. Trong Phỉ Lệ Chiến Đội, y là người trầm mặc ít nói nhất, và cách nhìn của Chu Duy Thanh, trừ Lâm Thiên Ngao thì y mới là kẻ nguy hiểm nhất. Tại giây phút sinh tử kề cận, y rốt cuộc đã bộc lộ toàn bộ thực lực của mình.
Cùng với một tiếng hét lớn của Tiêu Viêm, pháp trượng Hỏa hệ trong tay y lại một lần nữa hóa thành Thể Châu, và ngay sau đó, một cảnh tượng thần kỳ bỗng xuất hiện! Năm khỏa Thể châu cùng năm khỏa Ý châu bay vụt ra khỏi cổ tay, Thể châu xoay tròn bên ngoài, Ý châu lại cuộn vào bên trong.
Một quầng lửa đỏ rực từ nơi đó phụt ra, sắc mặt Tiểu Viêm trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hai tay trước ngực bày ra một thủ thế kỳ dị. Ngay sau đó y há miệng phun ra một ngọn lửa sáng trắng cực kỳ quỉ dị.
Hắc y thiếu nữ kinh ngạc trợn mắt:
- Oa, muốn liều mạng sao! Sinh Mệnh Hỏa Diễm, Lưỡng Châu Thiên Vũ. Xem ra người ta thật đã xem thường các ngươi. Không ngờ có kẻ lại dám thi triển loại kỹ năng này.
Tuy vậy nàng ta lại không hề tỏ ra nóng nảy hay vội vã tấn công Lâm Thiên Ngao, mà ngược lại nhẹ nhàng mà bay lên, lơ lửng cách mặt đất khoảng hai mét, giương mắt tò mò nhìn Tiểu Viêm phía sau Lâm Thiên Ngao.
Dưới quầng sáng rực rỡ dày đặc những tinh thể màu đỏ, sắc diện Tiểu Viêm lại càng trở nên khó coi, da mặt y từ tái nhợt dần dần chuyển thành khô vàng như sáp rồi xanh mét. Mà phía trước hắn, ánh sáng của ngọn lửa càng lúc càng mạnh. Đột nhiên, Tiểu Viêm hét thật lớn, năm khỏa Ý châu và năm khỏa Thể châu vốn đang tạo thành tinh thể cực lớn đỏ rực như mặt trời kia đột nhiên bay lên. Ngay sau đó, một tiếng phượng gáy vang dội cả khu rừng. Ngọn lửa phừng ra tạo thành một quả cầu đường kính hơn ba mét, từ trong biển hỏa diễm chói chang đó, một con Phượng Hoàng Lửa rực rỡ từ từ ngưng kết!
Tiểu Viêm giơ tay chỉ về phía Hắc y thiếu nữ sau đó hộc máu té quị xuống.
Hỏa Phượng Hoàng giương cánh vỗ mạnh trên không trung, ngửa cổ cất tiếng gáy càng lúc càng thanh thúy rồi lao thẳng đến chỗ thiếu nữ áo đen. Nhiệt độ trong không khí nhanh chóng tăng nhanh khiến không gian trong vòng trăm mét cũng dập dờn như gợn sóng.
Vẻ mặt thiếu nữ áo đen rốt cục cũng phải trở nên ngưng trọng, chỉ thấy hai cánh tay nàng ta cùng lúc nâng lên, nơi tay phải không biết từ khi nào đã có thêm một thanh đoản kiếm màu xám dài chưa tới một thước. Một luồng sáng màu đen, một luồng sáng màu xám đồng thời phóng lên, thân thể của thiếu nữ phiêu dật bất định như một làn khói, lao thẳng vào Hỏa Phượng Hoàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT