Tân Hải là một thành phố duyên hải nổi tiếng, những đảo nhỏ ở đây nhiều không xuể, đoàn phim nhờ dân bản xứ tìm giúp một hòn đảo làm bối cảnh, cách bờ chừng năm hải lí, phong cảnh tươi đẹp, đã từng có rất nhiều đoàn làm phim đến đây quay phim tài liệu.

Tống Nghi ngồi trên mạn thuyền, ánh sáng sáng sủa, bầu trời quang không mây, đại dương xanh thẫm ôm lấy những hòn ngọc lục bích, đẹp giống như một bức họa.

Phong cảnh đẹp đẽ có thể làm cho người ta vui vẻ thoải mái, trong đoàn phim đa số là người trẻ tuổi nên còn rất ham vui, cùng nhau đùa giỡn chụp ảnh, đạo diễn Dương vừa nhìn liền biết không thể nào tiến vào trạng thái làm việc ngay được nên cho mọi người sinh hoạt tự do ba tiếng, cho mọi người thả lỏng một chút.

Tống Nghi đối với chụp ảnh cũng không có hứng thú gì nên anh giúp đỡ nhân viên công tác cùng nhau dựng bối cảnh, nhưng làm việc dưới mặt trời gay gắt khiến anh vô cùng mệt mỏi và cả người ướt đẫm mồ hôi, thế nên anh vào trong lều thay một bộ quần áo mới, vừa ra thì thấy đạo diễn Dương đang che dù đứng bên ngoài, nhìn là biết ông đang đợi anh.

"Tiểu Tống..." Ánh mắt đạo diễn vô cùng từ ái nhìn Tống Nghi.

Tống Nghi mờ hồ có cảm giác đây không phải là chuyện tốt, anh lễ phép gọi một tiếng đạo diễn.

Đạo diễn Dương gật đầu, "Trạng thái nhập vai của cậu gần đây rất tốt, biểu cảm phong phú, còn rất biết cách nắm bắt trọng tâm."

"Bởi vì đạo diễn quá tốt nên em cũng học được chút da lông của anh." Tống Nghi khiêm tốn cười cười.

Nói chuyện cùng người biết cách ăn nói thì sẽ khiến cho tâm tình rất tốt, đạo diễn cười ha ha, "Cậu là diễn viên duy nhất trong đoàn không cần anh phải lo nhiều."

Nói một lần liền hiểu, diễn một lần liền qua, khỏi nói nhiều cũng biết đạo diễn Dương thích như thế nào.

Tống Nghi cũng đã đoán được lờ mờ, đạo diễn Dương khen anh như thế nhất định là có việc muốn nhờ.

Mà người làm cho đạo diễn Dương phải đến hạ mình nhờ anh thì trong đoàn phim này chỉ có một người thôi - Cố Hành Xuyên, Tống Nghi cũng không muốn vòng vo, "Em nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi, có chuyện gì anh có thể chia sẻ với em."

Đạo diễn Dương tán thưởng nhìn anh, ông ý vị sâu xa nói: "Có một cảnh của Hành Xuyên, cậu ấy vẫn chưa bắt được biểu cảm, cậu là tiền bối, anh mong cậu có thể giảng diễn cho cậu ấy." [giảng diễn: chỉ bảo diễn xuất]

Tống Nghi nghĩ thầm, dù hắn diễn không được ổn nhưng đạo diễn Dương lại không dám trêu chọc Cố thiếu gia nên đã đẩy anh ra làm lá chắn.

"Được, có thể chịu bớt phiền muộn của anh thì em cũng vui lắm." Tống Nghi bày ra một bộ mặt thuần lương vô hại.

Đạo diễn Dương vỗ vỗ vai anh, "Anh biết quan hệ của hai cậu như thế sẽ rất khó, nhưng mà nam tử hán đại trượng phu, chuyện cũng đã qua lâu rồi, không có cửa hàng nào sau làng cả, không cần phải treo cổ trên một cái cây như thế."

[không có cửa hàng nào sau làng: ẩn dụ chỉ cơ hội không phải lúc nào cũng đến mà ta phải nắm bắt nó, vì cơ hội giống như thế sẽ không đến lần hai]

Đạo diễn Dương nói xong, đến lúc đi thì dặn dò một câu, "Làm rất tốt, chờ quay xong anh dẫn cậu đến vài bữa tiệc, diễn viên tốt như cậu không thể nào bị mai một như thế."

Tống Nghi lộ ra một nụ cười cảm kích, buôn bán này có lẽ sẽ có lời, quan hệ trong ngành có khi còn quan trọng hơn cả thực lực.

Tống Nghi không giống Cố Hành Xuyên có một người cha phú hào, trời sinh đã là người thắng cuộc, anh phải tự dựa vào nỗ lực của bản thân mình.

Cố Hành Xuyên ngồi dưới lều che nắng, lúc Tống Nghi đi tới là hắn đang ghi chép gì đó.

Tống Nghi đứng ở phía sau hắn nhìn thoáng qua, Cố Hành Xuyên đang nghiêm túc viết ghi chú cho lời thoại của hắn, những dòng nhữ nhỏ đẹp đẽ, lưu loát sạch sẽ, nếu nói nét chữ nết người thì chữ viết của hắn khác xa với tính nết của hắn nhiều.

Cố Hành Xuyên nghe thấy tiếng động thì quay lại liếc nhìn anh, lạnh nhạt nhấc cằm, "Có chuyện gì?"

Tống Nghi đi thẳng vào vấn đề, anh ngồi đối diện hắn, cười tủm tỉm nói: "Đạo diễn Dương nhờ tôi đến giảng diễn cho cậu, cậu có gì muốn hỏi tôi không?"

"Chuyện cá nhân, để tự Dương Khải Quốc tới gặp tôi." Cố Hành Xuyên khép kịch bản lại, không nghi ngờ gì.

Tống Nghi lười quản hắn có vui hay không, nhưng vì hiệu suất công việc nên anh nhẫn nại nói: "Chúng ta là bạn bè, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, đôi bên có lợi, nên tôi giảng diễn cho cậu là phải rồi."

Thái độ của Cố Hành Xuyên hòa nhã hơn một ít, hắn dò xét Tống Nghi, "Cậu giảng diễn cho tôi? Cậu có bản lĩnh này luôn à?"

Dù thế nào cũng hơn cái tên nhóc miệng còn hôi sữa như cậu, trước đây Tống Nghi dù sao cũng từng cầm kịch bản kịch nói, anh bình tĩnh, đường hoàng nói: "Chúng ta học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."

Cố Hành Xuyên hé mắt, tiện tay ném kịch bản cho Tống Nghi, "Nếu cậu đã muốn học tập từ tôi thì cậu xem cho kĩ vào."

Tống Nghi không nổi giận, anh cẩn thận xem, trên kịch bản đã được Cố Hành Xuyên khoanh lại những nơi mà hắn không hiểu.

Anh suy nghĩ một chút rồi kiên trì giảng giải.

Trước đây ở trong đoàn kịch, khi mà thầy dạy không đến thì Tống Nghi được gọi đến chỉ dạy cho đàn em, chuyện giảng diễn này anh vô cùng am hiểu.

Cố Hành Xuyên nghe đến dụng tâm, ánh mắt chăm chú, khác hẳn bộ dạng ngạo mạn thường ngày, đưa ra vài vấn đề mà hắn thắc mắc.

Tống Nghi nghiêm túc giảng giải từng cái, anh tranh thủ nhìn hắn vài lần, trong lòng có chút cảm xúc lạ.

Trước khi vào đoàn phim, Tống Nghi cảm thấy Cố Hành Xuyên là một thiếu gia không thể chịu được khổ, đóng phim chắc cũng chỉ cà lơ cà phất, không ngờ mấy ngày nay Cố Hành Xuyên vô cùng chăm chỉ, có thể so với một số diễn viên gạo gội về độ tận tâm.

Tuy rằng kĩ năng diễn xuất vẫn còn non trẻ nhưng vì là lần đầu đóng phim nên có thể bỏ qua, nếu cho hắn thời gian thì có thể hắn sẽ trở thành một diễn viên giỏi.

Anh suy nghĩ, thật ra rất thú vị, mấy loại thiếu gia giống như Cố Hành Xuyên thì Tống Nghi có gặp qua một ít, nhưng mấy tên đó không phải mê đua xe hút chích thì cũng là đời sống tình dục hỗn loạn, nó chung toàn mấy loại sở thích xấu.

So sánh với người này thì, Cố Hành Xuyên chỉ thích vận động, khỏe không thể khỏe hơn.

Buổi tối, sau khi quay xong thì đoàn kịch tổ chức lửa trại, họ lấy khay nướng ra rồi cùng nhau mở tiệc BBQ.

Mọi người đang vây xung quanh đống lửa mà ca hát nhảy múa, Tống Nghi khoanh tay nhìn bọn họ một hồi rồi sớm trở về lều mà nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay đóng phim vô cùng mệt mỏi, Tống Nghi ngủ một giấc đến nửa đêm, trong lúc mơ mơ màng màng anh nghe tiếng kéo khóa lều vô cùng nhỏ, nệm đột nhiên lún xuống như có người ngồi.

Đêm hôm khuya khoắt, trên một hòn đảo hoang, Tống Nghi vô cùng hoảng sợ, anh mở mắt ra thì thấy Cố Hành Xuyên ôm một cái gối đang định nằm xuống, hắn thấy Tống Nghi thức dậy thì làm ra dáng nghiêm túc, hắn bình tĩnh chỉ vào cây đèn ngủ bên cạnh, "Có cần tôi tắt đèn không?"

Tống Nghi sợ run, trong lòng mắng to tên bệnh thần kinh này, cậu đang cố ý hù chết tôi đúng không?

"Cậu có chuyện gì sao?"

Cố Hành Xuyên mặt dày nói: "Trong lều tôi có nhiều muỗi lắm, tôi muốn đổi với cậu."

Tống Nghi cũng là người, anh cũng sợ bị muỗi đốt, thế nên anh tức giận nói: "Tại sao tôi phải đổi với cậu?"

Nhìn tôi giống dễ bị cậu ăn hiếp lắm à?

Cố Hành Xuyên nghiêng người, hắn lười biếng nằm xuống bên cạnh Tống Nghi, tay tùy ý kéo chăn của Tống Nghi về phía mình.

Tống Nghi thấy gương mặt phóng to của Cố Hành Xuyên, trong lòng phát ra cảnh giác, anh ngay lập tức ngồi dậy: "Cậu là gì vậy?"

Lúc nói ra câu này thì Tống Nghi mới cảm thấy cả người lành lạnh, ban đêm trên đảo quá oi bức, càng không phải nói đến trong lều đến cả ngọn gió cũng không lọt, thế nên lúc đi ngủ anh chỉ mặc có quần lót.

Cố Hành Xuyên chậm rãi nghiêng đầu nhìn anh, tầm mặt di chuyển từ trên xuống dưới.

Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Tống Nghi như vậy, dáng anh gầy nhưng không lộ xương, da dẻ trắng nõn, làn da từ trên xuống dưới vì nóng bức mà phủ lên một tầng mồ hôi ướt át, làm hiện ra màu hồng nhạt, giống như đào mật đã được lột vỏ.

Anh không đeo mắt kính, đôi mắt bình tĩnh vô tình nay lại nổi giận đùng đùng, trong ban đêm còn đặc biệt sáng lên giống như một chấm nhỏ, cần cổ trắng mịn thon dài, đường viền xương quai xanh rõ ràng.

Xuống dưới chút nữa... Cố Hành Xuyên lần đầu tiên nhìn thấy nơi có màu sắc đẹp đẽ như thế.

Nhìn thấy là muốn cắn ngay một cái.

Đường cong eo vì dùng sức nên căng cứng, sạch sẽ lưu loát, hiện ra vẻ vô cùng tinh tế, lại vô cùng có lực, làm cho người khác muốn dùng tay giữ lấy vòng eo đó.

Cố Hành Xuyên nghĩ đến mấy cô nàng đang cật lực bó eo ở Châu Âu, các cô chắc là ao ước được như Tống Nghi, không cần chịu khổ mà vẫn có được vòng eo xinh đẹp như thế.

Tống Nghi nổi nóng, miệng hùm gan thỏ nhìn chằm chằm Tống Nghi, "Cậu đừng tưởng tôi không dám đánh cậu!"

Tượng đất cũng có ba phần là lửa, thỏ cuống quá cũng phải nhảy tường, huống chi anh vốn cũng không phải người hiền lành gì cho cam.

Cố Hành Xuyên hé mắt, kéo chăn của Tống Nghi đắp lên người mình, trong không khí đều là mùi nước hoa hương cánh cát nhàn nhạt trên người Tống Nghi, trong một đêm nóng nực càng trong lành mắt mẻ, càng muốn ngửi nhiều hơn.

"Tôi đổi lều với cậu, giờ cậu đi ra ngoài đi, đừng có quấy rầy tôi nghỉ ngơi." Cố Hành Xuyên lười biếng ngáp một cái rồi nhắm hai mắt lại.

Mẹ nó! Có vương pháp hay không! Có thiên lý hay không!

Có ai đến quản tên thần kinh này không!!!

Tống Nghi vô cùng tức giận, anh nắm chặt bàn tay, anh chỉ sợ mình không nhịn được mà tát cho Cố Hành Xuyên mấy bạt tay, "Cố Hành Xuyên, cậu đúng là một tên khốn nạn."

Cố Hành Xuyên mở một mắt liếc nhìn anh, rồi thích ý nhắm lại, hơi thở đều đều, làm bộ như hắn đã ngủ.

Ánh mắt như lưỡi dao của Tống Nghi đánh lên mặt của Cố Hành Xuyên, nhìn hồi lâu, Cố Hành Xuyên cũng không thèm nhúc nhích, da mặt đúng là còn dày hơn tường thành.

Tống Nghi tất nhiên sẽ không đổi lều với Cố Hành Xuyên, trên đời làm thế quái nào có chuyện tốt như thế.

Anh nghiến răng nằm xuống rồi dùng sức lôi chăn về mình, mà sức của Cố Hành Xuyên như một con trâu, kéo thế nào cũng không được.

Tống Nghi hít sâu một hơi, anh nằm quay lưng lại rồi nhắm mắt, anh cuộn người lại, lẩm bẩm đọc kinh tịnh tâm.

Vốn lều cũng không lớn, chỉ dành cho một người nghỉ ngơi thế nên hiện tại chen chúc vào hai tên đàn ông, nhìn đâu cũng thấy chật chội, Cố Hành Xuyên chỉ cần hơi động tay là có thể chạm vào được lưng của Tống Nghi.

Trong màn đêm, thủy triều lên xuống vuốt ve lấy bãi cát dài, bốn phía yên lặng như tờ.

Qua một hồi lâu, Cố Hành Xuyên nghe thấy hô hấp nhẹ nhàng của anh, một lần hít vào, một lần thở ra, nho nhỏ, trong đêm tối lại giống hệt như giọt mưa chạm vào trong trái tim.

"Ngủ rồi à?" Cố Hàn Xuyên nhẹ giọng hỏi.

Tống Nghi nỉ non một tiếng, không biết là đang mơ thấy gì.

Cố Hành Xuyên đến gần anh rồi kéo kéo tóc sau gáy của Tống Nghi, thế nhưng anh cũng không có phản ứng gì.

"Ngủ như chết rồi này."

Cố Hành Xuyên được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn đến gần bên tai của Tống Nghi, ngắm gò má anh tuấn từ trên xuống dưới.

Lông mi đen nhánh mềm mại, giống như dùng lông thiên nga để dệt nên, đôi môi mềm mại đến bây giờ cũng còn khiến Cố Hành Xuyên nhớ rõ, làm sao mà một người đàn ông lại có một đôi môi mềm như thế kia chứ?

Hầu kết Cố Hành Xuyên trượt lên xuống, hắn cúi người sát bên tai Tống Nghi, thanh âm trầm thấp mà nói rõ từng chữ: "Tống Nghi, đừng ngủ, tôi với cậu chơi một chút đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play