Trên đầu Tống Nghi hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi, anh thật sự không hiểu nổi lối suy nghĩ của Cố Hành Xuyên.

Lúc trước khi anh còn diễn kịch nói thì Tống Nghi có từng qua lại với một Beta, đối phương là người theo đuổi anh trước, tướng mạo là thuộc loại thanh tú sạch sẽ, giống với khẩu vị của Tống Nghi, nhưng ở cùng nhau một tháng khiến Tống Nghi cảm thấy vô cùng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Đối phương chỉ cần động một chút là nổi giận, sau đó không biết bị ai chọc cái gì mà cậu ta tìm Tống Nghi đòi cãi nhau, giống hệt như Cố Hành Xuyên bây giờ vậy, không có một chút dấu hiệu nào mà cứ thế biến sắc mặt.

Nếu không phải anh từng tiếp xúc thân mật với Cố Hành Xuyên, hiểu rõ hắn thì có lẽ Tống Nghi đã nghi ngờ hắn là một Beta ẩn tính.

Ngày hôm sau, sau khi Trình Tụng xử lí xong công việc thì y chuẩn bị quay về đế đô, nhân lúc nghỉ trưa, Tống Nghi tìm một nhà hàng để chào tạm biệt Trình Tụng.

Anh cảm thấy rất có lỗi, bởi vì bị Cố Hành Xuyên phá rối mà chuyến này không thể chiêu đãi Trình Tụng chu đáo. Lúc gọi món, Tống Nghi có gọi thêm một bình rượu, anh nâng chén chạm vào chén của Trình Tụng: "Lần này sơ suất quá, đợi khi nào tớ về đế đô thì sẽ chiêu đãi cậu chu đáo hơn."

Trình Tụng uống một ngụm rượu, y cười tủm tỉm, "Cậu khách khí quá rồi, quan hệ của chúng ta đâu cần phải khách khí như thế?"

"Khách khí là phải, dù sao cũng là sơ suất của tớ." Tống Nghi lãnh đạm nói.

Trình Tụng lắc đầu, y kéo dài thanh âm, "Cậu..."

"Chính điểm này của cậu khiến người khác luôn cảm thấy cậu luôn muốn kéo dài khoảng cách."

"Tớ kéo dài khoảng cách?" Tống Nghi cảm thấy bản thân rất nhiệt tình kia mà.

Trình Tụng nhìn anh, ánh mắt hơi sáng, trầm ngâm nói: "Trong quan hệ bạn bè, chuyện quá khách khí chỉ làm cho thoạt nhìn vào rất xa cách, dù rằng chúng ta đã quen biết lâu như vậy, nhưng cậu lúc nào cũng đem cho tớ cảm giác chúng ta chỉ là quen biết hời hợt thôi."

Tống Nghi ngơ ngác, anh hơi kinh ngạc, "Là như vậy sao?"

"Trước đây không có ai nói với cậu sao?"

"Không có." Bạn bè Tống Nghi biết đều rất thích anh mà.

Trình Tụng nở một nụ cười: "Không nói cái này nữa, tối hôm qua thế nào?"

Tống Nghi cười ha ha, anh đánh trống lãng: "Đội thắng tối qua là Pháp, cú sút bóng của Kylian Mbappé vào lưới quá hay!"

Trình Tụng bất đắc dĩ mà cầm chén trà lên uống, "Thật sự thì tớ hiếu kì chuyện của cậu với Cố Hành Xuyên hơn."

"Có gì mà hiếu kì?" Tống Nghi có hơi chột dạ.

Trình Tụng nâng cằm, ánh mắt y hiện ý cười mà nhìn Tống Nghi: "Tớ cảm thấy hắn có ý với cậu."

Tống Nghi ngạc nhiên, không khí Tân Hải vô cùng nóng nhưng anh lại đổ mồ hôi lạnh, "Sao lại có chuyện đó được? Cậu hiểu lầm rồi!"

Không nói đến chuyện anh day dưa với Cố Hành Xuyên thì hắn từ đầu đến đuôi là dị tính luyến, hắn xem Thẩm Lê như bạch nguyệt quang trong lòng, người mù cũng có thể nhận ra điểm này, căn bản hắn không thể thích một "Alpha" như Tống Nghi được.

"Chỉ là tớ cảm thấy vậy thôi." Trình Tụng bình tĩnh, y lắc đầu, "Hy vọng là do tớ nghĩ nhiều, đáng lẽ cậu không có diễn bộ 'Nhiệt luyến thời đại' này, nhưng là do ban giám đốc trực tiếp chỉ định, thế nên tớ không biết gì cả, người có thể làm cho ban giám đốc bỏ qua tớ mà trực tiếp giao vai diễn cho cậu thì tớ chỉ có thể nghĩ đến một người."

Tống Nghi lúng túng cắn môi, chuyện này cũng thật kì lạ, tại sao Cố Hành Xuyên lại muốn anh diễn bộ "Nhiệt luyến thời đại" kia chứ, huống chi làm còn không được biết ơn, anh cầm ly nước lên uống, bình tĩnh một chút rồi giải thích, "Trùng hợp thôi, chắc là có hiểu lầm gì rồi, tớ và Cố Hành Xuyên là tình địch mà."

Tống Nghi giải thích một chút vể chuyện của ba người, tại sao anh lại theo đuổi Thẩm Lê, làm sao quen được Cố Hành Xuyên.

Trình Tụng nghe xong thì y nhìn Tống Nghi thật sâu, cảm thán nói: "Một Omega được hai người theo đuổi, Thẩm Lê này nhất định rất là đặc biệt phải không?"

"Em ấy không thể nói là nổi bật, có lẽ vẻ ngoài em ấy không quá đặc sắc nhưng trên người Thẩm Lê có một sức hấp dẫn đặc biệt." Tống Nghi không tiếc từ ngữ ngợi ca Thẩm Lê, ở trong mắt anh, Thẩm Lê chính là hóa thân của Muse.

Trình Tụng khẽ khàng gõ ngón tay lên bàn, y nhìn anh chằm chằm.

Lúc Tống Nghi nghĩ tới Thẩm Lê thì anh nhất thời xuất thần, khóe miệng không tự chủ được mà cong cong.

Trình Tụng có thâm ý khác nói: "Người tình trong mắt hóa Tây Thi, tớ nghĩ rằng cậu trong mắt người khác cũng sẽ có một sức hấp dẫn đặc biệt."

Điều này thì khi Tống Nghi học trung học đã hiểu, bắt đầu từ khi anh trưởng thành thì người theo đuổi anh có thể xếp từ đây đến đế đô.

Bất kể là Omega hay Alpha, mọi người đều thích anh.

Mà người ghét Tống Nghi nhất trên đời này chỉ có thể là Cố Hành Xuyên.

Thời gian công chiếu của "Nhiệt luyến thời đại" là mùa hè năm sau, dự tính sẽ cướp hết nhiệt độ của kì nghỉ hè, thế nên khoảng thời gian quay phim luôn liên tục, Tống Nghi mệt đến ngất ngư, buổi chiều may mắn có được một chút thời gian nghỉ ngơi, anh trốn dưới dù che nắng mà uống nước lạnh xua đi cái nóng.

Anh gọi mấy cuộc điện thoại cho Triệu Hồng Nham để hỏi về tình huống trong nhà, nhóm cho vay nặng lãi gần đây cứ đi dò la tung tích của Tống Khiết, dọa Triệu Hồng Nham hãi hùng khiếp vía, Tống Nghi dặn bà chú ý an toàn, thời gian gần đây không nên ra khỏi cửa.

Tống Nghi còn thuận tiện gửi vài tin nhắn cho luật sư để thúc giục chuyện thủ tục ly hôn, gửi xong tin nhắn, weibo đột nhiên hiện lên cái tên nhóm chat "Em gái nhỏ", có người còn @Tống Nghi.

Tống Nghi cau mày, đây là nhóm fan của "Anh giai chân dài", khi mà "Anh giai chân dài" chuẩn bị live thì sẽ được quản phòng thông báo trong đây, nhưng sau khi bị tên này trêu đùa thì anh đã ẩn thông báo nhóm chat.

Anh ấn vào rồi trượt lên phía trên, mấy nghìn tin nhắn ập đến, mấy câu cảm tạ trời đất chật ních màn hình, đó là lần đầu tiên "Anh giai chân dài" đăng lên weibo.

Anh giai chân dài: Xin mọi người hãy nhiệt tình vote cho số 17, sau khi vote xong thì chụp lại màn hình gửi cho tôi, tôi sẽ thưởng lì xì 200, có thể share, hiệu quả lâu dài, cảm ơn mọi người. [link dẫn]

Thổ hào!

Giàu xổm! Đại lương thiện!

Tống Nghi tuy rằng không thiếu tiền nhưng anh đau lòng đống quà tặng đập cho "Anh giai chân dài", giống như mù mắt mà cho cún ăn, thế nên anh muốn đòi lại được bao nhiêu thì đòi.

Anh nhàn nhã mở ra, đó là một cái blog vote trên weibo, tiêu đề vote được in đậm, "Trong thế giới phim ảnh cổ trang, nhân vật mà mọi người yêu thích nhất là ai?"

Xếp hạng đầu đều là gạo cội trong ngành, đỏ không thể đỏ hơn, nhân vật đều được khán giả yêu thích nên người vote đã đến bảy, tám nghìn người.

Tống Nghi kéo đến số 17, tùy ý đánh dấu vào, ngón tay lúc chuẩn bị vote thì đột nhiên khựng lại, anh trợn mắt há mồm.

Trên mà hình hiển thị [17: Thích Tĩnh Vân - Tống Nghi].

Số người vote đã hơn mười nghìn, đang có dấu hiệu không ngừng tăng lên.

Khi Tống Nghi bắt đầu chuyển từ kịch nói sang phim điện ảnh và truyền hình thì vai diễn đầu tiên của anh là Thích Tĩnh Vân. Những năm gần đây, nhiệt độ của phim cổ trang ngày càng xuống dốc, nam nữ chính bộ phim này cũng không được bạo hồng, nói chi đến Tống Nghi chỉ diễn một vai nam phản diện.

Chính anh cũng đã quên bản thân từng đóng qua vai này.

Tống Nghi sợ run một hồi lâu, tâm tình anh phức tạp, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên vui hay nên buồn.

Vui chính là anh lại có một fan chân thành như thế, có thể quăng tiền cho mọi người vote cho anh, không cảm động là giả.

Nhưng buồn tại vì người kia chính là "Anh giai chân dài".

Nghiệt duyên là đây!

Tống Nghi vẫn luôn rất thích nghe "Anh giai chân dài" hát, mà người này còn là fan của anh, con mẹ nó còn muốn gạ chịch anh, nói đến làm fan thì đến khi gặp mặt chưa biết ai là fan của ai.

Tống Nghi nhìn điện thoại, đôi mắt anh tỏa sáng, nhịn không được mà cười cười.

Anh chuyển từ kịch nói sang đóng phim chưa được mấy năm, nhiều bộ còn đang trong giai đoạn xét duyệt, số bộ lên sóng rất ít, weibo đáng thương chỉ có mấy vạn fan, một nửa là fan ảo, một nửa là antifan.

Anh chưa từng gặp một ai thật sự cuồng nhiệt, yêu thích vai diễn của anh như thế.

Tống Nghi cảm giác như gặp được tri âm tri kỉ, ấn tượng rớt thê thảm của anh với "Anh giai chân dài" bỗng tăng vọt.

Anh vui vẻ không bao lâu thì lại cảm thấy chuyện "Anh giai chân dài" bỏ ra nhiều tiền vậy để vote thật sự không cần thiết, những thứ này đều là hư danh, dùng tiền mua cũng không chân thật.

Tống Nghi suy nghĩ một chút, anh đán đo để lại một bình luận trong nhóm, [Mic không bạch]: "Quan trọng nhất của chuyện vote chính là công bằng, nếu Tống Nghi biết thì anh ấy sẽ rất xúc động, nhưng cùng lúc này, chính cậu đang phá hoại tính công bằng rồi."

"Anh giai chân dài" đang onl, lãnh đạm nói một cậu.

"Tôi nguyện ý xài tiền, mắc gì đến cậu."

Nhóm fan cũng dồn dập phụ họa, lúc bình thường "Anh giai chân dài" nói cái gì chính là cái đó, huống chi hiện tại còn cầm tiền, người nào người nấy cũng sục sôi ý chí chiến đấu, giống như một nhóm hồng quân mà mắng "Mic không bạch" đến thương tích đầy mình.

Tống Nghi cắn răng gõ một dòng thao thao bất tuyệt, còn chưa kịp gửi thì đã hiện lên một dấu chấm than màu đỏ.

Tống Nghi bị "Anh giai chân dài" kick ra khỏi nhóm!

Quá đáng!

Chỉ là nói thật thôi, tên này có cần làm quá như thế không?

Tống Nghi nghẹn họng, trong ngực uất ức, trước đây anh chỉ cảm thấy hắn là một người vô cùng ôn nhu thuần phác, không nghĩ tới tính tình lại khó ở như thế, giống như hầm thuốc nổ, châm một chút là nổ tanh bành.

Tống Nghi lấy lại tỉnh táo, lấy điện thoại với máy tính ra tính toán một chút, số vote tỉ lệ thuận với một số tiền lớn, không thể tiếp tục nữa, anh phải tìm cách ngăn "Anh giai chân dài" lại thôi, trong lòng anh cũng áy náy, tiền không phải là do gió thổi tới là có đâu.

Anh trầm tư một chút sau đó mở tài khoản weibo ra, anh dẫn link cuộc bầu chọn, share cùng một câu "[icon mặt cười] Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn dành cho tôi, cũng cảm ơn các bạn đã thừa nhận tôi, tôi rất cảm động, nhưng hành động này đã phá hủy bản chất của bầu chọn rồi, xin mọi người đừng vote cho tôi nữa nha."

Tống Nghi đã lâu rồi chưa đang weibo, antifan không có nơi để phát tiết, lần này tóm ngay được từ lúc mới đăng, người trước ngã xuống thì người phía sau nhào tới.

"Bộ phim mới sắp chiếu hay gì? Lại bắt đầu xào, coi chừng xào khét đó nha, [icon xin lỗi], à quên, anh đã khét rồi mà." [xào: sao tác]

"Dùng tiền mua vote của mình mà còn làm như fan mua, thiệt là thiên tài."

"Bảo vệ Chu Mặc Tuyền bên cạnh, ai dám @Chu Mặc Tuyền thì tao cầu cho idol của mày với Tống Nghi đều bị phong sát."

"Sức chiến đấu của fan Mặc Tuyền còn chưa đủ mạnh nha, anh ta còn dám đăng weibo."

"Người này da mặt dày thật, nếu tôi làm chuyện mất mặt như vầy thì đã sớm tự sát cmn rồi."

Tống Nghi híp mắt một hồi, anh cười nhạo một tiếng, lười biếng phun ra hai chữ: "Tẻ nhạt."

Nếu là anh trước đây thì đã vội vã đi tìm cách, nhưng chuyện đã lâu rồi, đều đã sớm không còn quan trọng, họ nói như thế nào là như thế đấy đi.

Tống Nghi ngược lại vẫn đi đóng phim như thường, mỗi ngày trôi qua đều tốt, ngôn luận trên mạng đã không còn ảnh hưởng đến tinh thần của anh nữa rồi.

Tống Nghi đang chuẩn bị logout weibo thì một cái bình luận mới nhảy lên.

[Anh giai chân dài]: Không cần cảm ơn, cậu vui là tốt rồi.

Tống Nghi vì vậy mà cảm động, đầu ngón tay chọt chọt lên màn hình, nhất thời không biết phải trả lời "Anh giai chân dài" thế nào.

Mà kết cục của "Anh giai chân dài" chính là bị khu bình luận khẩu chiến quần hùng, giống hệt như khí thế của một triệu người mà đồng loạt tấn công hắn.

Tống Nghi có một fan như thế thì anh không thể nhìn "Anh giai chân dài" bị mắng được, lỡ như fan duy nhất của anh bị mắng chạy luôn thì làm sao.

Anh nhanh chóng đóng khu bình luận, đem tất cả weibo ăn nói thô tục bên dưới mà báo cáo.

Có thể mắng tôi nhưng không được mắng fan của tôi.

- ---------

Đố mọi người Chu Mặc Tuyền có quan hệ như thế nào với Tống Nghi, tại sao fan của gã lại mắng Tống Nghi đến như vậy, tại sao Tống Nghi có nhiều antifan, "Anh giai chân dài" thật sự là ai, hãy đón xem đến hết bộ truyện để biết thêm chi tiết ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play