*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạng Tư Thành hơi trầm tư, nếu thế thì chẳng phải anh có cơ hội rồi sao? 

Dù sao, bọn họ tới đây vì kiếm, anh không có hứng thú với những thứ khác trong mộ. 

"Tôi sẽ vào mộ!" 

Trên mặt Cửu gia hiện lên nét vui mừng. Người trong nghề nhìn qua là biết, chỉ dựa vào ngón đòn quật ngã Lão Bưu vừa rồi cũng đủ để nhìn ra Hạng Tư Thành không phải người bình thường. Một cao thủ như thế chịu vào mộ, tất nhiên là phần thắng sẽ tăng thêm mấy phần. 

Thế nhưng, ông ta bỗng tỏ vẻ khó xử, Hạng Tư Thành nhìn thấy, bèn hỏi: "Sao thế, không được à?" 

"Được thì được, nhưng hơi khó..." 

"Khó gì?" 

"Nghe nói chủ nhân của ngôi mộ này là một người si tình, ngôi mộ chính là nơi hợp táng của chủ mộ và vợ ông ta, vậy nên rất nhiều cạm bẫy phải có cả nam và nữ thì mới phá giải được". 

Dứt lời, ông ta nhìn về phía Vân Tịnh Nhã, ý của ông ta đã quá rõ rồi. Có thể Hạng Tư Thành có khả năng tự vệ, nhưng nhìn qua thôi cũng có thể biết được Vân Tịnh Nhã chỉ là một cô gái bình thường, nếu đưa cô theo thì e rằng mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên. 

Hạng Tư Thành cũng cảm thấy khó xử. Trong mộ vô cùng hiểm nguy, đó là điều không cần bàn cãi gì cả, ngay cả anh cũng không dám để Vân Tịnh Nhã mạo hiểm. 

Lúc này, một đôi tay cầm lấy tay Hạng Tư Thành. Vân Tịnh Nhã nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời, dịu dàng nói: "Em đi với anh". 

Hạng Tư Thành khẽ nhíu mày: "Nhưng trong mộ..." 

"Cô Nguyệt cần thiên sơn tuyết liên, mà cách duy nhất để chúng ta có được thiên sơn tuyết liên là lấy được hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà, vậy nên chúng ta không có lựa chọn nào khác..." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play