Lão Bưu là cao thủ trong đám cấp dưới của ông ta, bình thường ba bốn người cũng không ăn được, không ngờ trông Hạng Tư Thành gầy gò như vậy mà lại có thể quật ngã chỉ trong một chiêu.
"Mẹ kiếp, mày..."
Lão Bưu đứng lên, đang định báo thù thì giọng nói của Cửu gia vang lên bên tai: "Lão Bưu, dừng tay!"
Cửu gia thong thả bước tới, nhìn chòng chọc vào Hạng Tư Thành, như thể muốn nhìn thấy điều mà mình muốn biết từ trên mặt anh.
Nhưng rất tiếc, ông ta nhìn một lúc lâu mà vẫn không nhìn ra được một cảm xúc nào trên khuôn mặt vô cảm ấy, thậm chí trong mắt cũng không để lộ thái độ gì.
Cửu gia vẫy tay, Lão Bưu ra khỏi lều vải. Ông ta thở dài một hơi, nói: "Các người muốn thứ gì?"
"Can Tương, Mạc Tà!"
Ánh mắt của Cửu gia trầm hẳn xuống: "Rốt cuộc các người là ai?"
"Bọn tôi là ai, quan trọng đến thế sao?"
Hạng Tư Thành hờ hững đáp lại, vô hình trung tăng thêm sự thần bí cho mình.
"Hừ! Ngôi mộ đó tôi đã nhăm nhe lâu lắm rồi, các người biết Can Tương, Mạc Tà, vậy thì hẳn phải biết hai thanh kiếm ấy có giá trị thế nào, nói là báu vật quý giá cũng không quá".
"Ngay cả đám anh em bên cạnh tôi cũng rất ít người biết bí mật này, vì sao các người lại biết?"
Hạng Tư Thành lắc đầu: "Tôi không thể nói cho anh, nhưng bọn tôi không có ác ý".
Khí thế trên người Cửu gia giảm bớt, bất chợt, ông ta nhếch môi nở nụ cười trêu cợt: "Cho dù các người có ác ý cũng không sao, bởi vì trong tay tôi không hề có hai thanh kiếm ấy".
Hạng Tư Thành sững sờ, không có? Thế là sao? Lẽ nào tình báo có gì nhầm lẫn?
"Các người nói không sai".
Cửu gia nhanh chóng giải thích nỗi nghi hoặc cho anh: "Đúng là trong ngôi mộ ấy có hai thanh kiếm quý, nhưng chủ nhân của ngôi mộ ấy là một nhân vật có máu mặt, những cạm bẫy trong đó cực kỳ ảo diệu, bọn tôi tìm dọc đường, chỉ kiếm được một vài thứ hiếm có".
Nói đến đây, ông ta hạ giọng xuống: "Theo tin tình báo của tôi, hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà và chủ nhân ngôi mộ được chôn chung trong ngôi mộ chính. Tiếc rằng cạm bẫy trong ngôi mộ chính rất đáng sợ, tôi đã phái người đi thử mấy lần mà không thành công, còn tổn thất rất nhiều anh em".
"Nói thế có nghĩa là các ông không lấy được hai thanh kiếm ấy?"
Cửu gia gật đầu: "Không sai. Chẳng giấu gì cậu, đáng ra bọn tôi phải đi từ lâu rồi, nhưng đám anh em của tôi lại không cam lòng, tổn thất nhiều người như thế, con số kiếm được chưa đủ để bù vào".
"Vậy nên tôi mới mời mấy cao thủ tới đây, hôm nay vào mộ thử một lần nữa. Đó cũng là lý do thằng Râu chặn hai người ở bên ngoài. Dù sao, nghề này cũng chẳng vẻ vang gì cả".
"Kết quả thế nào?"
Cửu gia lắc đầu, không cần nói cũng đủ biết kết quả rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT