Khiết Nhi Bất Xá
Editor : Bông cải hấp
Tử vong lộ tuyến(19)
Chương 63 : Hiện thế
"Hãy thân mật và tương tác nhiều hơn."
******************************
Hiện thế khoán tất nhiên không thể dẫn người theo.
Tình hình sau khi sử dụng hiện thế khoán hiện tại vẫn chưa được biết, cho nên Lục Bích không nghĩ tới việc dùng điểm sinh tồn thay Thẩm Mỹ Nhân đổi một vé ở thương thành.
Nhận được đáp án phủ định, Thẩm Thanh Thành trưng ra vẻ mặt thất vọng mà mắt thường cũng có thể thấy được, những sợi tóc của cậu dường như cũng mất đi tinh thần mà rũ xuống một chút.
Lục Bích ở lại trong không gian trò chơi ba ngày, chờ đám người Thẩm Mỹ Nhân tiến vào phó bản, hắn mới mở ra thiết bị đầu cuối, nhấp vào sử dụng hiện thế khoán.
......
Đại Tần, bệnh viện đa khoa quân khu Hàm Dương.
Một số y tá đang nói chuyện phiếm trong phòng trà.
"Hình như gần đây không có bệnh nhân mới nào được chuyển qua đây?"
"Di, cô không nói tôi cũng không phát hiện đó, hình như là vậy. Hy vọng các bệnh viện khác cũng như vậy, sẽ không có ai lại đột nhiên ngã bệnh mà không có lý do."
"Nhóm nghiên cứu đã phát hiện ra nguyên nhân bệnh của bọn họ chưa?"
"Hình như chưa? Tôi nghe nói rằng một người bệnh ở lầu ba đã đi rồi, đã thông báo người nhà tới nhặt xác."
"Quá quỷ dị, tra không ra nguyên nhân đột nhiên té xỉu, sau đó trong quá trình hôn mê lặng yên không một tiếng động tử vong, các người nói xem cái này có phải do loại ký sinh trùng đặc biệt nào đó làm ra không?"
"Không có khả năng đó, ký sinh trùng không đến mức tra không ra!"
"Nhưng việc này cũng quá cổ quái đi, bối cảnh và thân phận của các bệnh nhân được đưa đến bệnh viện của chúng ta đều không đơn giản, vì đây là bệnh viện lớn còn có thể lý giải, nhưng mà," người nói chuyện đột nhiên hạ giọng, "Những người đột nhiên bị té xỉu đều trước tiên bị mang đi, sau đó lại phong tỏa tin tức! Các người nói xem đây là vì cái gì?"
"Hình như tôi nghe nói những người bị té xỉu đều liên quan đến một app ứng dụng, danh tính đột nhiên xuất hiện trên app phát sóng trực tiếp.."
"Thiệt hay giả vậy?"
"Tất cả đều là nghe nói!"
"Trời a, bốn giờ rồi, lần sau lại nói tiếp, tôi phải trở về kiểm tra phòng rồi."
Một y tá với dáng người hơi béo vội vã tạm biệt các đồng nghiệp khác, sau đó nhanh chóng trở lại khu vực phụ trách của mình.
Đây là khu vực dành cho những bệnh nhân đặc biệt, thân phận và nguyên nhân bệnh đều đặc biệt, đều là những người đột nhiên té xỉu vẫn chưa tỉnh lại.
Như đã đề cập trước đó, những bệnh nhân này đột ngột qua đời trong tình trạng vẫn đang hôn mê thuộc về phạm trù đặc biệt.
Có rất nhiều bệnh nhân như thế này trong Bệnh viện Đa khoa Quân khu, cô chỉ phụ trách một bộ phận rất nhỏ trong đó.
Y tá kiểm tra trạng thái của từng bệnh nhân, cuối cùng đi lên khu yên tĩnh nhất trên lầu.
Cô thích nhất là kiểm tra phòng bệnh này, kiểm tra một chút, dịch chăn lại, nhìn xem bình truyền nước đã hết chưa, nói dễ nghe là chăm sóc, trực tiếp chính là cọ xát.
Aizz, ai kêu bệnh nhân ở gian phòng này quá soái đi, nhìn một cái thôi liền có thể khiến cô hưng phấn cả ngày!
Khuôn mặt kia, dáng người kia, ô ô ô tôi có thể!
"Nhanh lên a, đừng nghĩ ăn vụng đậu hủ của đội trưởng, đậu hủ của đội trưởng nên thuộc về vợ tương lai của anh ấy!" Vị đại hán đứng trong góc phòng không khách khí nói.
Cuộc nói chuyện như vậy gần như diễn ra mỗi ngày.
Cô y tá đưa lưng về phía đại hán trợn trắng mắt, liếc nhìn soái ca đang nằm trên giường một cái, tâm tình lại tốt lên.
Kiểm tra xong cô đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên.
"Này! Anh ta," y tá kích động đến nỗi giọng nói cũng run rẩy, "Tay anh ta cử động! Tay anh ta cử động!"
"!"Đại hán nhanh chóng vọt tới đem y tá đẩy ra, khẩn trương ghé vào trước giường bệnh, "Đội trưởng? Đội trưởng?"
Lục Bích tỉnh lại, sau ba tháng, lại lần nữa từ trong trò chơi tỉnh lại.
Đây là lần thứ tư Lục Bích tỉnh lại.
Ngay lúc hắn mở mắt ra, những ký ức về ba lần tỉnh lại lúc trước như thủy triều ùa vào tâm trí, quá nhiều lượng tin tức đột ngột ùa về khiến đầu Lục Bích phát đau.
Hắn cau mày lại.
Tin tức về việc Lục Bích tỉnh lại nhanh chóng được truyền đi, nhóm quản lý cấp cao của bệnh viện cao tầng tức khắc rơi vào tình trạng binh hoang mã loạn, một đám người mặc áo blouse trắng vọt vào phòng bệnh bắt đầu dùng các loại dụng cụ kiểm tra Lục Bích.
(**binh hoang mã loạn : hỗn loạn.)
Khẩn trương, hoạt động cao độ nhưng yên tĩnh.
Không lâu sau đó, xuất hiện một vài chiếc xe quân sự phía dưới lầu, một vài vị quan lớn chỉ có thể thấy trên TV đang lén lút đi vào bệnh viện dưới sự bảo vệ của lính canh.
Sau khi hoàn thành xong hạng mục kiểm tra cuối cùng, Lục Bích dùng tăm bông ấn điểm rút máu ở khuỷu tay, sau đó quay trở lại phòng bệnh, nơi ba vị quan lớn với đầu tóc hoa râm đang chờ hắn.
Hắn giơ tay làm động tác quân lễ tiêu chuẩn, khí thế đột nhiên tăng cao, như kiếm sắt vọt khỏi vỏ, "Lục nguyên soái, Trương viện sĩ, Nguyên sở trưởng."
Vị quan lớn đứng đầu họ Lục có một loại khí chất cứng như sắt thép cùng tinh thần lực mạnh mẽ, ông ta thấy trạng thái của Lục Bích, hài lòng gật đầu, "Tình huống của cậu tốt hơn một chút so với dự đoán của chúng tôi."
Trương viện sĩ bên cạnh hiền lành mà cười cười, "Mau ngồi mau ngồi, chúng ta cùng nói chuyện nào."
Nguyên sở trưởng là một người đàn ông gầy gò, ông chờ không nổi động tác chậm rì của Lục Bích, đích thân đi qua đem người ấn xuống, sau đó linh hoạt lấy ra những dụng cụ nhỏ ở khắp nơi trên y phục, kiểm tra khái quát một lần nữa thân thể Lục Bích.
Trong phòng bệnh chỉ có bốn người, mọi người đều kiên nhẫn mà chờ Nguyên sở trường kiểm tra xong.
Cuối cùng Trương viện sĩ hỏi: "Tình huống thế nào?"
Nguyên sở trường vuốt râu, ánh mắt sáng ngời nhìn Lục Bích, "Theo như kết quả kiểm tra, tôi thấy tố chất thân thể hiện tại của Lục Bích cao hơn lúc trước ít nhất vài lần."
Bản thân Lục Bích cũng nói: "Tôi cảm thấy rất tốt." Hoàn toàn không có cảm giác suy yếu khi nằm trên giường bệnh ba tháng trời.
"Quả nhiên là như thế," Lục nguyên soái thở dài, nói ra kết quả nghiên cứu gần đây của các nhà khoa học, "Tác dụng của game kinh dị chính là khám phá tiềm năng trong cơ thể con người."
Hai mươi năm trước, vệ tinh giám sát của Đại Tần sau khi đến bề mặt hoả tinh phát hiện một cái hộp nhỏ màu đen hình lập phương kích thước khoảng tầm một cái bàn.
Các nhà nghiên cứu ngay lập tức thông qua thiết bị giám sát biết được hình hộp lập phương này vốn dĩ phải bị chôn sâu bên trong sao Hỏa. Sau đó bởi vì bề mặt sao Hỏa bị gió thổi bay dần, hộp đen lập phương liền bị lộ lên bề mặt.
Sau cuộc thảo luận cấp cao và xác nhận an toàn của chính phủ Đại Tần, các phi hành gia trên trạm vũ trụ thực hiện nhiệm vụ đem hộp lập phương về trạm không gian.
Sau đó tiêu độc, khử khuẩn...... Suốt 5 năm, chiếc hộp từ trạm không gian được chuyển đến một viện nghiên cứu giống như pháo đài được xây dựng tại một vùng xa xôi nào đó ở Đại Tần.
Chiếc hộp thuộc về một nền văn minh nào đó, nơi có trình độ khoa học kỹ thuật vượt xa địa cầu, điều này được xác định bởi các nhà khoa học sau 5 năm nghiên cứu, vì vậy bọn họ gọi nền văn minh này là nền văn minh phương hộp.
Một nhà khoa học dành hàng tá thời gian quý báu để nghiên cứu chiếc hộp. Bọn họ tiếp thu những kiến thức mới mẻ thu thập từ chiếc hộp và tiếp nhận nền công nghệ tân tiến của nó và không ngừng phát minh cái mới.
Trong mười lăm năm, trình độ khoa học kỹ thuật của Đại Tần đã phát triển nhanh chóng, nhưng đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà họ đã rút ra từ nền văn minh phương hộp.
Chiếc hộp này tương tự như một chiếc máy tính ở địa cầu, không chỉ chứa một nền văn minh vượt bậc mà còn ẩn giấu một đại dương kiến thức vô tận.
Một năm trước, chiếc hộp đã được kích hoạt, biến cố vì vậy mà phát sinh.
Ban đầu chỉ là một số ít người bị ngất đi, không tìm được nguyên nhân cũng như triệu chứng. Sau đó hiện tượng này lan rộng toàn cầu, số người bị ngất dần dần tăng cao.
Cùng lúc đó ứng dụng "Phát sóng trực tiếp trò chơi kinh dị" bắt đầu xuất hiện tràn ngập trên internet, mọi người đều đang thảo luận về việc ứng dụng này tự động được tải xuống trên các thiết điện tử cũng như trong máy tính, bàn bạc vì sao không thể xóa được nó, bàn bạc về nội dung của các chương trình phát sóng trực tiếp.
Tin tức từ internet nhanh chóng lan đến các nhà khoa học tại viện nghiên cứu, bọn họ sau khi xem xét dữ liệu nghiên cứu và sau đó đối chiếu với ứng dụng phát sóng trực tiếp liền hiểu ra.
Hóa ra chiếc hộp này chỉ là một máy chơi game.
Một bảng điều khiển trò chơi vì bị trục trặc nên bị vứt bỏ.
Nhưng ngay cả khi máy chơi game bị trục trặc, nó vẫn có giá trị nghiên cứu không gì sánh được, hoặc thậm chí giá trị còn hơn thế nữa.
Những người bị ngất xỉu không lý do và việc xuất hiện trong chương trình phát sóng trực tiếp chính là bằng chứng.
Tác dụng của game kinh dị chính là khám phá tiềm năng trong cơ thể con người.
Lục Bích, người đã khôi phục trí nhớ về ba lần tỉnh dậy trước đây, đã nhận ra điều này từ sớm, vì vậy lúc này không quá ngạc nhiên.
Trương viện sĩ nói: "Chiếc hộp này nên được kiểm soát, con người có thể quyết định có nên tham gia trò chơi để rèn luyện hay không và ngay cả khi họ thất bại cũng sẽ không chết đi. Những ứng dụng không thể xóa đi cũng là một trong những trục trặc của chiếc hộp này." Ông bất lực thở dài, một máy chơi game bị người khác tùy tiện vứt bỏ lại có thể khiến bọn họ đau đầu lâu như thế. Đây chính là sự chênh lệch trình độ khoa học a.
Lục Bích: "Tình hình hiện tại thế nào?"
Trương viện sĩ: "Tin tức trên internet toàn bộ đã được phong tỏa, những người bị ngất xỉu cũng đã có nơi đặc biệt tiếp nhận điều trị, không có sự cố lớn nào phát sinh. À, có một tin tốt muốn báo cho cậu, viện nghiên cứu đã đóng lại liên kết sóng điện não và phương hộp."
Điều này có nghĩa là sẽ không có người chơi mới nào xuất hiện trong game kinh dị.
"Kia hẳn là đám người mới cuối cùng, chính là cái người đi theo cậu đấy," Trương viện sĩ đau khổ suy tư, "Gọi là gì nhỉ?"
Nguyên sở trường vốn là người nóng vội, trực tiếp nói thẳng: "Chính là tiểu tử thường xuyên đi theo bên cạnh cậu đấy, cái người ngoại hình lớn lên rất đẹp, gọi Mỹ Nhân gì đấy, cp đang rất nổi tiếng trên internet dạo gần đây!"
Lục Bích: "...... Có hướng dẫn phía chính phủ không?"
"Khá tốt, đỡ phải khiến bọn họ đau đầu thảo luận về trò chơi, gia tăng khối lượng công việc," Trương viện sĩ nâng ly nước ấm cười ha hả, khẳng định suy đoán của mình, "Chúng ta biết cậu không thích chuyện này, cậu cứ coi như đây là thi hành nhiệm vụ là được."
Không thích? Lục nguyên soái liếc mắt nhìn nam nhân với khuôn mặt không biểu tình phía đối diện.
Trong lúc nói chuyện, kết quả kiểm tra thể chất của Lục Bích đã được bệnh viện tổng hợp hoàn tất, như Nguyên sở trường đã nói, Lục Bích rất khỏe mạnh, tố chất thân thể so với trước đây còn mạnh hơn.
Tin tức này làm cho của một số vị quan lớn thư thả bớt kể từ sau sự cố phương hợp phát sinh. Nếu chiếc hộp được tu sửa, trò chơi kinh dị bên trong đó chắc chắn sẽ trở thành món vũ khí sắc bén cho huấn luyện quân sự ở Đại Tần.
Năm phút sau, Lục Bích đi theo các vị lãnh đạo ngồi xe rời khỏi bệnh viện, 40 phút sau đoàn người đến một trụ sở quân đội ở Hàm Dương.
Trong văn phòng rộng lớn, ngoài Lục nguyên soái, Trương viện sĩ và Nguyên sở trưởng, còn nhiều người phụ trách công tác khác đang ngồi trước bàn chữ U, và video về chương trình phát sóng trực tiếp đang được chiếu trên tường.
"Lục Bích," Lục nguyên soái biểu tình nghiêm túc cất giọng, "Khoảng cách thời gian từ lần trước cậu trở về là bao lâu."
Lục Bích: "15 phó bản."
Lục nguyên soái: "Vì sao không trở về."
Lục Bích: "Tôi không có ký ức về thế giới thực sau mỗi lần trở lại."
Bàn hình chữ U bắt đầu xôn xao bàn tán.
Lục nguyên soái tiếp tục hỏi: "Việc cậu tắt đi kênh phát sóng trực tiếp cũng là vì chuyện này?"
Lục Bích bình tĩnh nói: "Tôi không có chủ động tắt nó."
Theo kinh nghiệm tích lũy khi thông quan phó bản càng nhiều, người chơi ở trong game kinh dị cũng sẽ đạt được quyền chủ động nhiều hơn, quyền phát sóng trực tiếp cũng chính là một trong số đó.
Nhưng ngay cả khi Lục Bích không có ký ức về mỗi lần trở lại thế giới thực, hắn cũng sẽ không đóng lại phát sóng trực tiếp, bởi vì đây là thứ duy nhất mà hắn để lại thông tin trong thế giới hiện thực.
"Khụ," Nguyên sở trường đứng lên, "Nguyên nhân là ở chúng tôi, chúng tôi đã điều chỉnh phương hộp để giải quyết vấn đề mất trí nhớ, không ngờ tới lại phát sinh sự cố đem chương trình phát sóng trực tiếp đóng lại."
"Yên tâm yên tâm, lần này trở về hẳn là sẽ không mất trí nhớ nữa đâu!" Ông cam đoan.
Lục nguyên soái gật đầu, "Lục Bích, cậu có gì muốn chủ động báo cáo không?"
Lục Bích: "Có, tôi gặp Nhạc Tùng Lâm."
Lục nguyên soái: "Đội viên của cậu?"
Lục Bích: "Phải."
"Còn gì nữa." Ánh mắt Lục nguyên soái sắc bén mà nhìn hắn.
Lục Bích trầm mặc.
"Rầm," Lục nguyên soái đập tay lên bàn, "Lục Bích, trả lời ta!"
Nhiệm vụ báo cáo từ trước đến nay Lục Bích chưa bao giờ tránh né ánh mắt của Lục nguyên soái, hắn rũ mắt, "Tôi gặp một người, cậu ta...... Rất đặc biệt."
Màn hình chiếu thay đổi, lập tức biến thành video phát sóng trực tiếp của "Mỹ Nhân Khuynh Thành" tại phó bản "Gương mặt giả vũ hội".
Trong video, Thẩm Mỹ Nhân cúi xuống bàn và vẽ một cái gì đó, Lục Bích bên cạnh hỏi cậu: "Cậu đang vẽ gì vậy."
Thẩm Mỹ Nhân đáp: "Bùa a."
Sau đó là các đoạn clip đã được cắt ghép và biên tập lại, trong đó có một số đoạn Thẩm Mỹ Nhân nói những thứ cậu dùng đều được gọi chung là đạo thuật, chức nghiệp là thiên sư, cậu đến từ Hoa Hạ......
Hình ảnh cuối cùng dừng lại tại thời điểm bầu trời đầy biển lửa trong phó bản "Tử vong lộ tuyến", nửa khuôn mặt Thẩm Mỹ Nhân bị ánh lửa ánh hồng, híp mắt lại, khóe môi nhẹ nhàng giương lên.
Lục nguyên soái nói: "Chúng ta đã kiểm chứng qua, rằng không có nhân viên công vụ nào tên là Thẩm Mỹ Nhân trên thế giới, thậm chí phù hợp với trạng thái ngất xỉu hầu như không có, việc này chỉ có khả năng cậu ta đã nói dối, nhưng những phương thức cậu ta sử dụng trong phó bản lại không thể nói dối được."
"Thiên sư, đạo thuật, hoàng phù, cậu có biết nơi nào chúng ta tìm thấy tin tức liên quan đến những thứ này không?" Lục nguyên soái ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Lục Bích, "Một số trường hợp trong bối cảnh giả lập và truyền thuyết cổ đại."
"Hiện tại ta hỏi cậu, trong phó bản gương mặt giả vũ hội cậu sau khi